Chương 25: Sức Mạnh Quy Tắc
Devil
26/02/2021
Cao Kỳ nghe vậy trong lòng có chút bất ngờ, ánh mắt hiện ra một tia sát khí rồi liền lập túc thu lại.
Bên phía Nguyên Sinh khi vừa chạy được một đoạn, Ưng Tích chợt thấy bên phía đối diện cũng có một đoàn người đang tiến thẳng tới trước mặt Ưng Tích.
Ưng Tích hốt hoảng :
" Chúng ta bị bao vây rồi. "
Đột nhiên một tên phía đối diện hô lên:
" Tên kia không muốn chết mau tránh ra. "
Nguyên Sinh và Ưng Tích ngơ ngác: " Ơ ? Nói chúng ta hả ? "
Tên kia sắp tiến tới lại cuống lên quát: " Tránh ra ! "
Ưng Tích biết vậy nhảy lên cao tránh đường cho hai đoàn người liền lao vào đâm chém điên cuồng. Một số người trong đoàn tách ra chạy ra nói với Nguyên Sinh :
" Mau cùng ta quay về giúp lão Phục. "
Nguyên Sinh bây giờ đã hiểu, đây chắc hẳn người của tên thanh niên vừa nãy kêu gọi giúp đỡ ta. Ưng Tích cũng hiểu chuyện, lúc này mới cởi được trói cho Nguyên Sinh, tách hồn thể quay về bên trong Nguyên Sinh.
Tên kia khi nãy bị Ưng Tích nhập liền mơ màng tỉnh lại, Nguyên Sinh một nhát đấm ngất tên kia. Bọn người khi nãy thấy vậy hốt hoảng:
" Sao ngươi đánh ngất hắn ta ? Hắn khi nãy cưu mang ngươi cơ mà ? "
Nguyên Sinh chắp hai tay ăn nói ôn nhu : " Hắn ta là đồng bọn của bọn buôn thú, khi nãy do ta điều khiển ý thức nên mới nghe lời như vậy. "
Bọn người kia, cảm thấy tên Nguyên Sinh này có thể điều khiển thần hồn của đối phương tuyệt đối thân phận không tầm thường, đồng thời kêu người trói tên kia lại.
Nguyên Sinh cảm thấy trận chiến này mình không nên tham gia nữa, chắp hai tay xin đi :
" Tại hạ không đủ sức tham gia trận chiến này, xin được cáo từ. "
Bọn người kia dường như cũng cảm nhận thấy thực Lực của Nguyên Sinh quá yêu kém nên cũng tỏ ra thông cảm :
" Ta hiểu rồi, ngươi đi đi, hơn nữa cách nói chuyện này... Ngươi là người từ phương đông ? "
Nguyên Sinh cũng không thể hiểu ý của hắn muốn nói gì nên cứ vừa cười vừa gật. Rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Nói thế chứ Nguyên Sinh cũng vẫn lần mò tìm về chỗ cửa hang khi nãy. Ưng thấy vậy lấy làm lạ.
" Ngươi vẫn muốn cứu Bạch Thiên Quỷ à ? "
Nguyên Sinh gật đầu rồi tỏ ra suy nghĩ : " Ngươi không thấy lạ à ? Ở đây yêu thú không thiếu, bọn người đó cho dù có bắt giết yêu thú cũng có gì sai chứ, cũng chỉ là buôn bán yêu thú quý hiếm để kiến một chút tiền thôi. Nhưng nếu như vậy bọn người hai phe này rốt cục đánh nhau là vì cái gì ? "
Ưng Tích dường như cũng không để ý đến cái tiểu tiết, sau khi Nguyên Sinh nói Ưng Tích cũng chưa hiểu ra ý Nguyên Sinh muốn nói là gì.
Nguyên Sinh thở dài : " Cái gì quý báu thì chớ nên khoe ra, khoe ra rồi mất lúc nào không hay. Chắc chắn bọn buôn thú sở hữu một đồ vật nói cách hợp lý hơn là một yêu thú vô cùng quý hiếm, hai bên ai cũng muốn có con yêu thú đó. Đương nhiên sẽ sảy ra tranh chấp. Cơ mà chẳng phải Bạch Thiên Quỷ mà người nói cũng rất quý hiếm sao ? Hơn nưa Bạch Thiên Quỷ liệu có được xếp vào loại yêu thú, hay được coi là một chủng tộc. Bọn buôn yêu thú có được phép buôn người không ?"
Ưng Tích bất ngờ với cách suy nghĩ của Nguyên Sinh.
" Vậy là có nhiều trường hợp xảy ra tranh chấp, nhưng dù thế nào người giúp chúng ta chắc chắn là người tốt, họ thả ta đi mà không hề tra hỏi bất cứ điều gì. Ngươi cần cân nhắc. "
Nguyên Sinh cười nhẹ : " Bọn người họ không cần tra hỏi chúng ta. Vì bọn họ đã biết rõ hơn cả chúng ta rồi. "
Bọn người kia vẫn đang bận chiến đấu, trên đường quay về Nguyên Sinh lướt qua chỗ của tên thanh niên khi nãy liền nhìn thấy một lão pháp sư đang phóng một luồng bộc hỏa cường đại.
Nguyên Sinh lập tức ẩn lấp theo dõi, đồng thời cũng rất không ngờ : " Pháp sư ? Ma pháp ? Thứ này thật sự tồn tại ư ? "
Ưng Tích không hiểu ý Nguyên Sinh : " Ma pháp ? Ý ngươi là sức mạnh quy tắc mà lão già kia đang sử dụng à ? "
Nguyên Sinh có chút tò mò hỏi lại : " Sức mạnh quy tắc là gì ? "
Ưng Tích cười lớn chế giễu :
" Ha ha ha ! Ngươi có cái này cũng không biết. Thứ mà lão già kia sử dụng là quy tắc sơ khai, thế giới này, vũ trụ này luôn tồn tại các quy tắc, toán học, hình học, luôn có quy tắc. Sự sống, tạo vật luôn có quy tắc. Vậy đại diện cho mỗi thứ luôn mang trong mình một loại quy tắc nhất định. Giống như thứ là lão già kia đang khởi động đó là " quy tắc của hỏa " "
Ưng Tích vẫn muốn giải thích ký hơn liền lấy hỏa quy tắc làm ví dụ :
" Ví dụ như hỏa quy tắc, chia làm nhiều diện quy tắc như nhiệt, cấu tạo, điều kiện, thuật toán ...( rất nhiều diện ) mỗi thứ đều có quy tắc. Giống như lão già kia nhìn sơ qua là biết thuật toán hỏa quy tắc của hắn còn ở giai đoạn sơ khai. Tại sao khi nãy người gọi nó là ma pháp. "
Nguyên Sinh dường như đã hiểu, thật sự những điều Ưng Tích nói không hề sai, chẳng phải toán học, hình học, hóa học... Mà Nguyên Sinh được học ở thế giới trước chẳng phải cũng chính là quy tắc hay sao. Nhưng Ưng Tích nói đến cả luồng buộc hỏa cường đại khi nãy cũng chỉ là sơ khai thôi sao.
" Chỉ là ở thế giới cũ của ta có nghe kể về những người sử dụng quy tắc, mọi người gọi nó là ma thuật, ma pháp ta cũng không biết vì sao. Nhưng ở thế giới trước của ta mọi người chỉ cho rằng ma pháp là điều viển vông, không có thật."
Ưng Tích tiếp tục giải thích :
"Cho rằng quy tắc không có thật ư ? Không phải chỉ có thế giới trước kia của ngươi đâu, chính ta nhìn thấy lão già kia dùng sức mạnh quy tắc cũng khiến ta bất ngờ đấy. Không phải ai cũng biết đến sự tồn tại của quy tắc đâu. "
Nguyên Sinh tự nghĩ lấy làm lạ :
" Vậy tại sao lão kia lại biết sức mạnh hỏa quy tắc, tại sao thế giới trước kia vẫn có những câu chuyện đồn đại về phù thủy, pháp sư. Những câu chuyện về ma pháp vẫn được biết đến. Nếu là giả vậy tại sao nó vẫn được kể và lưu truyền tận thời hiện đại. Lẽ nào trong quá khứ thực sự từng có các phù thủy vì ma pháp hay bây giờ gọi là Quy Tắc vốn luôn có thật. "
Bên phía Nguyên Sinh khi vừa chạy được một đoạn, Ưng Tích chợt thấy bên phía đối diện cũng có một đoàn người đang tiến thẳng tới trước mặt Ưng Tích.
Ưng Tích hốt hoảng :
" Chúng ta bị bao vây rồi. "
Đột nhiên một tên phía đối diện hô lên:
" Tên kia không muốn chết mau tránh ra. "
Nguyên Sinh và Ưng Tích ngơ ngác: " Ơ ? Nói chúng ta hả ? "
Tên kia sắp tiến tới lại cuống lên quát: " Tránh ra ! "
Ưng Tích biết vậy nhảy lên cao tránh đường cho hai đoàn người liền lao vào đâm chém điên cuồng. Một số người trong đoàn tách ra chạy ra nói với Nguyên Sinh :
" Mau cùng ta quay về giúp lão Phục. "
Nguyên Sinh bây giờ đã hiểu, đây chắc hẳn người của tên thanh niên vừa nãy kêu gọi giúp đỡ ta. Ưng Tích cũng hiểu chuyện, lúc này mới cởi được trói cho Nguyên Sinh, tách hồn thể quay về bên trong Nguyên Sinh.
Tên kia khi nãy bị Ưng Tích nhập liền mơ màng tỉnh lại, Nguyên Sinh một nhát đấm ngất tên kia. Bọn người khi nãy thấy vậy hốt hoảng:
" Sao ngươi đánh ngất hắn ta ? Hắn khi nãy cưu mang ngươi cơ mà ? "
Nguyên Sinh chắp hai tay ăn nói ôn nhu : " Hắn ta là đồng bọn của bọn buôn thú, khi nãy do ta điều khiển ý thức nên mới nghe lời như vậy. "
Bọn người kia, cảm thấy tên Nguyên Sinh này có thể điều khiển thần hồn của đối phương tuyệt đối thân phận không tầm thường, đồng thời kêu người trói tên kia lại.
Nguyên Sinh cảm thấy trận chiến này mình không nên tham gia nữa, chắp hai tay xin đi :
" Tại hạ không đủ sức tham gia trận chiến này, xin được cáo từ. "
Bọn người kia dường như cũng cảm nhận thấy thực Lực của Nguyên Sinh quá yêu kém nên cũng tỏ ra thông cảm :
" Ta hiểu rồi, ngươi đi đi, hơn nữa cách nói chuyện này... Ngươi là người từ phương đông ? "
Nguyên Sinh cũng không thể hiểu ý của hắn muốn nói gì nên cứ vừa cười vừa gật. Rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Nói thế chứ Nguyên Sinh cũng vẫn lần mò tìm về chỗ cửa hang khi nãy. Ưng thấy vậy lấy làm lạ.
" Ngươi vẫn muốn cứu Bạch Thiên Quỷ à ? "
Nguyên Sinh gật đầu rồi tỏ ra suy nghĩ : " Ngươi không thấy lạ à ? Ở đây yêu thú không thiếu, bọn người đó cho dù có bắt giết yêu thú cũng có gì sai chứ, cũng chỉ là buôn bán yêu thú quý hiếm để kiến một chút tiền thôi. Nhưng nếu như vậy bọn người hai phe này rốt cục đánh nhau là vì cái gì ? "
Ưng Tích dường như cũng không để ý đến cái tiểu tiết, sau khi Nguyên Sinh nói Ưng Tích cũng chưa hiểu ra ý Nguyên Sinh muốn nói là gì.
Nguyên Sinh thở dài : " Cái gì quý báu thì chớ nên khoe ra, khoe ra rồi mất lúc nào không hay. Chắc chắn bọn buôn thú sở hữu một đồ vật nói cách hợp lý hơn là một yêu thú vô cùng quý hiếm, hai bên ai cũng muốn có con yêu thú đó. Đương nhiên sẽ sảy ra tranh chấp. Cơ mà chẳng phải Bạch Thiên Quỷ mà người nói cũng rất quý hiếm sao ? Hơn nưa Bạch Thiên Quỷ liệu có được xếp vào loại yêu thú, hay được coi là một chủng tộc. Bọn buôn yêu thú có được phép buôn người không ?"
Ưng Tích bất ngờ với cách suy nghĩ của Nguyên Sinh.
" Vậy là có nhiều trường hợp xảy ra tranh chấp, nhưng dù thế nào người giúp chúng ta chắc chắn là người tốt, họ thả ta đi mà không hề tra hỏi bất cứ điều gì. Ngươi cần cân nhắc. "
Nguyên Sinh cười nhẹ : " Bọn người họ không cần tra hỏi chúng ta. Vì bọn họ đã biết rõ hơn cả chúng ta rồi. "
Bọn người kia vẫn đang bận chiến đấu, trên đường quay về Nguyên Sinh lướt qua chỗ của tên thanh niên khi nãy liền nhìn thấy một lão pháp sư đang phóng một luồng bộc hỏa cường đại.
Nguyên Sinh lập tức ẩn lấp theo dõi, đồng thời cũng rất không ngờ : " Pháp sư ? Ma pháp ? Thứ này thật sự tồn tại ư ? "
Ưng Tích không hiểu ý Nguyên Sinh : " Ma pháp ? Ý ngươi là sức mạnh quy tắc mà lão già kia đang sử dụng à ? "
Nguyên Sinh có chút tò mò hỏi lại : " Sức mạnh quy tắc là gì ? "
Ưng Tích cười lớn chế giễu :
" Ha ha ha ! Ngươi có cái này cũng không biết. Thứ mà lão già kia sử dụng là quy tắc sơ khai, thế giới này, vũ trụ này luôn tồn tại các quy tắc, toán học, hình học, luôn có quy tắc. Sự sống, tạo vật luôn có quy tắc. Vậy đại diện cho mỗi thứ luôn mang trong mình một loại quy tắc nhất định. Giống như thứ là lão già kia đang khởi động đó là " quy tắc của hỏa " "
Ưng Tích vẫn muốn giải thích ký hơn liền lấy hỏa quy tắc làm ví dụ :
" Ví dụ như hỏa quy tắc, chia làm nhiều diện quy tắc như nhiệt, cấu tạo, điều kiện, thuật toán ...( rất nhiều diện ) mỗi thứ đều có quy tắc. Giống như lão già kia nhìn sơ qua là biết thuật toán hỏa quy tắc của hắn còn ở giai đoạn sơ khai. Tại sao khi nãy người gọi nó là ma pháp. "
Nguyên Sinh dường như đã hiểu, thật sự những điều Ưng Tích nói không hề sai, chẳng phải toán học, hình học, hóa học... Mà Nguyên Sinh được học ở thế giới trước chẳng phải cũng chính là quy tắc hay sao. Nhưng Ưng Tích nói đến cả luồng buộc hỏa cường đại khi nãy cũng chỉ là sơ khai thôi sao.
" Chỉ là ở thế giới cũ của ta có nghe kể về những người sử dụng quy tắc, mọi người gọi nó là ma thuật, ma pháp ta cũng không biết vì sao. Nhưng ở thế giới trước của ta mọi người chỉ cho rằng ma pháp là điều viển vông, không có thật."
Ưng Tích tiếp tục giải thích :
"Cho rằng quy tắc không có thật ư ? Không phải chỉ có thế giới trước kia của ngươi đâu, chính ta nhìn thấy lão già kia dùng sức mạnh quy tắc cũng khiến ta bất ngờ đấy. Không phải ai cũng biết đến sự tồn tại của quy tắc đâu. "
Nguyên Sinh tự nghĩ lấy làm lạ :
" Vậy tại sao lão kia lại biết sức mạnh hỏa quy tắc, tại sao thế giới trước kia vẫn có những câu chuyện đồn đại về phù thủy, pháp sư. Những câu chuyện về ma pháp vẫn được biết đến. Nếu là giả vậy tại sao nó vẫn được kể và lưu truyền tận thời hiện đại. Lẽ nào trong quá khứ thực sự từng có các phù thủy vì ma pháp hay bây giờ gọi là Quy Tắc vốn luôn có thật. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.