Chương 60: Chăm sóc
Đỗ Dự
07/10/2017
Thời điểm Hoa Tưởng
Dung bị người dìu từ ám phòng đi ra mọi người đều chạy đến xem, một là
quan tâm thương thế của nàng, thứ hai là ngạc nhiên vì một tiện phụ phản bội Vương gia, cư nhiên có thể từ trong ám phòng đi ra.
Đinh Lan xen lẫn trong đám người, nhìn Hoa Tưởng Dung đang bất tỉnh nhân sự, nàng ta lặng lẽ gợi lên khóe môi, mà hai vị phu nhân khác cũng đều ở âm thầm vui sướng trong lòng.
Hai mắt Tiểu Thúy đỏ lên, đứng ở cổng lớn của Mai Viên khóc giống như một đứa trẻ. Nàng một bên nhắc nhở bọn thị vệ tay chân nhẹ một ít, một bên cẩn thận quan sát miệng vết thương của Hoa Tưởng Dung.
Mọi người đều vì chữa trị Hoa Tưởng Dung mà bận rộn, Triệu Đoạt và Vương công công theo đám người nhưng lại không thể giúp được gì chỉ có thể đứng nhìn, âm thầm mà lo lắng.
Mọi người đem Hoa Tưởng Dung nằm lên trên giường, Tiểu Thúy lập tức buông màn lụa, đón đại phu tiến lên bắt mạch. Trương đại phu ngồi ở trước giường, lấy bao lót ở cổ tay Hoa Tưởng Dung sau đó mới bắt đầu bắt mạch.
Triệu Đoạt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Trương đại phu, chỉ thấy ông đặt ba ngón tay lên cổ tay trắng nõn của t Hoa Tưởng Dung. Ông nhíu mày nhắm mắt, nghiêng tai nhẹ ngửi, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Sau một lúc lâu, ông mới buông tay Hoa Tưởng Dung ra, lại có ý bảo Tiểu Thúy đem một cánh tay khác của Hoa Tưởng Dung từ màn ra.
Tiểu Thúy dứt khoát trực tiếp bò lên trên giường để làm theo yêu cầu của đại phu. Đại phu lại đem ba ngón tay đặt lên cổ tay của Hoa Tưởng Dung.
Triệu Đoạt càng ngày càng bất an, biểu tình của Trương đại phu làm hắn cảm thấy khủng hoảng, mắt nhìn Trương đại phu tay vừa mới rời xuống, hắn lập tức hỏi: “Thế nào?”
Trương đại phu lắc đầu nói: “Vương gia, ngoại thương của phu nhân cũng không có gì đáng lo ngại, chân bị thương đến gân cốt chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể lành lại. Bất quá từ mạch tượng của phu nhân có thể thấy là đã bị trúng độc. Độc này thế tới rào rạt, nếu chậm trễ giải thì hậu họa khôn lường.”
Triệu Đoạt nghe vậy, lập tức sáng tỏ đây là di tâm tán, ngay sau đó lại hỏi: “Loại độc tố này ông có thể giải được hay không?”
Trương đại phu đáp: “Tại hạ tài hèn học ít, không biết độc tố ra sao, càng không có cách giải độc này, xin Vương gia thứ tội.”
Triệu Đoạt nhíu mày, mới không cam lòng nói: “Vậy trước tiên ông hãy trị ngoại thương cho nàng đi.”
Trương đại phu lại nói: “Vương gia, độc trong thân thể phu nhân rất quái lạ, nếu lão phu cấp phu nhân thi dược, rất có khả năng sẽ xuất hiện phản ứng kháng dược. Vết thương có thể chữa khỏi, nhưng có khả năng sẽ xuất hiện một ít phản ứng không tốt, tỷ như nôn mửa.”
Thần sắc của Triệu Đoạt nhất thời ảm đạm. Hắn thở dài, thất vọng mà phất phất tay, không kiên nhẫn mà bảo mọi người lui xuống: “Đi xuống đi, đều đi xuống đi.”
Một mình Triệu Đoạt ở lại trong phòng, hắn ngồi ở mép giường, giương tay chạm vào gương mặt nhỏ đã không còn chút huyết sắc nào của Hoa Tưởng Dung.
Nàng thật gầy, gương mặt nàng rất nhỏ a. Hắn nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt nhỏ của nàng, nhẹ lẩm bẩm: “Thực xin lỗi, là ta trách oan nàng, là ta bị che mắt, mới có thể đối xử với nàng như vậy, chính là, thế cục trong triều không cho phép ta thiếu cảnh giác a. Ta biết ủy khuất cho nàng, thương tổn nàng. Bây giờ, ta giải thích thế nào cũng vô dụng, nhưng ta cam đoan, về sau sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”
Một lần lại một lần, Triệu Đoạt ở mép giường Hoa Tưởng Dung sám hối, mặc kệ nàng có thể nghe thấy hay không. Hắn hy vọng nàng có thể tha thứ cho hắn, nếu có thể, hắn còn muốn cùng nàng hạnh phúc ở bên nhau. Nhưng mà, hắn sợ Hoa Tưởng Dung sẽ không mỉm cười với hắn nữa.
Tiểu Thúy bưng chén thuốc đến, Triệu Đoạt tự mình tiếp nhận, lại bảo Tiểu Thúy lui ra. Tiểu Thúy đề phòng mà nhìn Triệu Đoạt, lại nhìn nhìn Hoa Tưởng Dung, không tình nguyện mà đi ra.
Triệu Đoạt đỡ Hoa Tưởng Dung, để nàng dựa vào vào giường. Hắn bưng chén thuốc tới cẩn thận múc từng muỗng thuốc đưa tới bên miệng Hoa Tưởng Dung. Hoa Tưởng Dung hôn mê bất tỉnh nên không cách nào làm cái muỗng vào trong miệng của nàng.
“Uống vào đi, mau uống” Triệu Đoạt nôn nóng mà ra mệnh lệnh, nhưng Hoa Tưởng Dung không động, ngay cả mày cũng không nhăn một chút.
“Dung Dung Nhi, uống thuốc đi, uống lên thân thể mới có thể tốt lên” Triệu Đoạt thay đổi khẩu khí. Hắn biết nàng đã từng yêu say đắm hắn, mà hắn chưa bao giờ ôn nhu mà kêu Dung Nhi thân mật như vậy. Hắn nghĩ lúc này đây, nàng nhất định sẽ có phản ứng. Ai ngờ, nàng vẫn giống như tử thi, thẳng tắp mà nằm.
Triệu Đoạt bất đắc dĩ, chỉ phải bưng chén, ngẩng đầu lên uống vào một ngụm thuốc. Hắn lại cúi xuống quyết đoán mà hôn lên môi Hoa Tưởng Dung. Nước thuốc từ từ mà chảy vào trong miệng Hoa Tưởng Dung càng ngày càng nhiều, Hoa Tưởng Dung cũng không thể nuốt thuốc xuống, chỉ có thể để nước thuốc chảy ra từ trong miệng nàng.
“Không cho nhổ ra!” Lúc ngẩng đầu lên Triệu Đoạt phát hiện ra tình huống này, hắn lại lập tức cúi người xuống, dùng môi của mình để chặn môi của nàng không cho nước thuốc chảy ra ngoài. Sau một lúc lâu, Hoa Tưởng Dung rốt cuộc cũng nuốt nước thuốc xuống.
Cứ như thế,một canh giờ sắp qua cuối cùng Hoa Tưởng Dung cũng nuốt xuống được nửa chén thuốc, Triệu Đoạt cẩn thận cầm khăn lau khóe miệng của Hoa Tưởng Dung, lau xong lại im lặng mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Tiểu Thúy đứng ở xa xa mà nhìn Triệu Đoạt dốc lòng chăm sóc Hoa Tưởng Dung. Hận ý trong lòng Tiểu Thúy đối với Triệu Đoạt bắt đầu tiêu tán, nàng cũng chủ động giúp đỡ Triệu Đoạt làm một ít việc nhỏ, bọn họ đều hy vọng Hoa Tưởng Dung có thể sớm tỉnh lại.
Ba ngày trôi qua, Hoa Tưởng Dung trước sau vẫn hôn mê bất tỉnh, mà Triệu Đoạt cũng cực nhọc ngày đêm, hắn không thể yên ổn nghỉ ngơi mà canh giữ ở bên người Hoa Tưởng Dung, một tấc cũng không rời.
Tiểu Thúy nhìn Triệu Đoạt đang gục ở bên mép giường, trong lòng Tiểu Thúy có chút cảm động, nàng cảm thấy Vương gia là thiệt tình mà thích tiểu thư, chính là vì cái gì, bọn họ lại như hôm nay?
Đinh Lan xen lẫn trong đám người, nhìn Hoa Tưởng Dung đang bất tỉnh nhân sự, nàng ta lặng lẽ gợi lên khóe môi, mà hai vị phu nhân khác cũng đều ở âm thầm vui sướng trong lòng.
Hai mắt Tiểu Thúy đỏ lên, đứng ở cổng lớn của Mai Viên khóc giống như một đứa trẻ. Nàng một bên nhắc nhở bọn thị vệ tay chân nhẹ một ít, một bên cẩn thận quan sát miệng vết thương của Hoa Tưởng Dung.
Mọi người đều vì chữa trị Hoa Tưởng Dung mà bận rộn, Triệu Đoạt và Vương công công theo đám người nhưng lại không thể giúp được gì chỉ có thể đứng nhìn, âm thầm mà lo lắng.
Mọi người đem Hoa Tưởng Dung nằm lên trên giường, Tiểu Thúy lập tức buông màn lụa, đón đại phu tiến lên bắt mạch. Trương đại phu ngồi ở trước giường, lấy bao lót ở cổ tay Hoa Tưởng Dung sau đó mới bắt đầu bắt mạch.
Triệu Đoạt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Trương đại phu, chỉ thấy ông đặt ba ngón tay lên cổ tay trắng nõn của t Hoa Tưởng Dung. Ông nhíu mày nhắm mắt, nghiêng tai nhẹ ngửi, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Sau một lúc lâu, ông mới buông tay Hoa Tưởng Dung ra, lại có ý bảo Tiểu Thúy đem một cánh tay khác của Hoa Tưởng Dung từ màn ra.
Tiểu Thúy dứt khoát trực tiếp bò lên trên giường để làm theo yêu cầu của đại phu. Đại phu lại đem ba ngón tay đặt lên cổ tay của Hoa Tưởng Dung.
Triệu Đoạt càng ngày càng bất an, biểu tình của Trương đại phu làm hắn cảm thấy khủng hoảng, mắt nhìn Trương đại phu tay vừa mới rời xuống, hắn lập tức hỏi: “Thế nào?”
Trương đại phu lắc đầu nói: “Vương gia, ngoại thương của phu nhân cũng không có gì đáng lo ngại, chân bị thương đến gân cốt chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể lành lại. Bất quá từ mạch tượng của phu nhân có thể thấy là đã bị trúng độc. Độc này thế tới rào rạt, nếu chậm trễ giải thì hậu họa khôn lường.”
Triệu Đoạt nghe vậy, lập tức sáng tỏ đây là di tâm tán, ngay sau đó lại hỏi: “Loại độc tố này ông có thể giải được hay không?”
Trương đại phu đáp: “Tại hạ tài hèn học ít, không biết độc tố ra sao, càng không có cách giải độc này, xin Vương gia thứ tội.”
Triệu Đoạt nhíu mày, mới không cam lòng nói: “Vậy trước tiên ông hãy trị ngoại thương cho nàng đi.”
Trương đại phu lại nói: “Vương gia, độc trong thân thể phu nhân rất quái lạ, nếu lão phu cấp phu nhân thi dược, rất có khả năng sẽ xuất hiện phản ứng kháng dược. Vết thương có thể chữa khỏi, nhưng có khả năng sẽ xuất hiện một ít phản ứng không tốt, tỷ như nôn mửa.”
Thần sắc của Triệu Đoạt nhất thời ảm đạm. Hắn thở dài, thất vọng mà phất phất tay, không kiên nhẫn mà bảo mọi người lui xuống: “Đi xuống đi, đều đi xuống đi.”
Một mình Triệu Đoạt ở lại trong phòng, hắn ngồi ở mép giường, giương tay chạm vào gương mặt nhỏ đã không còn chút huyết sắc nào của Hoa Tưởng Dung.
Nàng thật gầy, gương mặt nàng rất nhỏ a. Hắn nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt nhỏ của nàng, nhẹ lẩm bẩm: “Thực xin lỗi, là ta trách oan nàng, là ta bị che mắt, mới có thể đối xử với nàng như vậy, chính là, thế cục trong triều không cho phép ta thiếu cảnh giác a. Ta biết ủy khuất cho nàng, thương tổn nàng. Bây giờ, ta giải thích thế nào cũng vô dụng, nhưng ta cam đoan, về sau sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”
Một lần lại một lần, Triệu Đoạt ở mép giường Hoa Tưởng Dung sám hối, mặc kệ nàng có thể nghe thấy hay không. Hắn hy vọng nàng có thể tha thứ cho hắn, nếu có thể, hắn còn muốn cùng nàng hạnh phúc ở bên nhau. Nhưng mà, hắn sợ Hoa Tưởng Dung sẽ không mỉm cười với hắn nữa.
Tiểu Thúy bưng chén thuốc đến, Triệu Đoạt tự mình tiếp nhận, lại bảo Tiểu Thúy lui ra. Tiểu Thúy đề phòng mà nhìn Triệu Đoạt, lại nhìn nhìn Hoa Tưởng Dung, không tình nguyện mà đi ra.
Triệu Đoạt đỡ Hoa Tưởng Dung, để nàng dựa vào vào giường. Hắn bưng chén thuốc tới cẩn thận múc từng muỗng thuốc đưa tới bên miệng Hoa Tưởng Dung. Hoa Tưởng Dung hôn mê bất tỉnh nên không cách nào làm cái muỗng vào trong miệng của nàng.
“Uống vào đi, mau uống” Triệu Đoạt nôn nóng mà ra mệnh lệnh, nhưng Hoa Tưởng Dung không động, ngay cả mày cũng không nhăn một chút.
“Dung Dung Nhi, uống thuốc đi, uống lên thân thể mới có thể tốt lên” Triệu Đoạt thay đổi khẩu khí. Hắn biết nàng đã từng yêu say đắm hắn, mà hắn chưa bao giờ ôn nhu mà kêu Dung Nhi thân mật như vậy. Hắn nghĩ lúc này đây, nàng nhất định sẽ có phản ứng. Ai ngờ, nàng vẫn giống như tử thi, thẳng tắp mà nằm.
Triệu Đoạt bất đắc dĩ, chỉ phải bưng chén, ngẩng đầu lên uống vào một ngụm thuốc. Hắn lại cúi xuống quyết đoán mà hôn lên môi Hoa Tưởng Dung. Nước thuốc từ từ mà chảy vào trong miệng Hoa Tưởng Dung càng ngày càng nhiều, Hoa Tưởng Dung cũng không thể nuốt thuốc xuống, chỉ có thể để nước thuốc chảy ra từ trong miệng nàng.
“Không cho nhổ ra!” Lúc ngẩng đầu lên Triệu Đoạt phát hiện ra tình huống này, hắn lại lập tức cúi người xuống, dùng môi của mình để chặn môi của nàng không cho nước thuốc chảy ra ngoài. Sau một lúc lâu, Hoa Tưởng Dung rốt cuộc cũng nuốt nước thuốc xuống.
Cứ như thế,một canh giờ sắp qua cuối cùng Hoa Tưởng Dung cũng nuốt xuống được nửa chén thuốc, Triệu Đoạt cẩn thận cầm khăn lau khóe miệng của Hoa Tưởng Dung, lau xong lại im lặng mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Tiểu Thúy đứng ở xa xa mà nhìn Triệu Đoạt dốc lòng chăm sóc Hoa Tưởng Dung. Hận ý trong lòng Tiểu Thúy đối với Triệu Đoạt bắt đầu tiêu tán, nàng cũng chủ động giúp đỡ Triệu Đoạt làm một ít việc nhỏ, bọn họ đều hy vọng Hoa Tưởng Dung có thể sớm tỉnh lại.
Ba ngày trôi qua, Hoa Tưởng Dung trước sau vẫn hôn mê bất tỉnh, mà Triệu Đoạt cũng cực nhọc ngày đêm, hắn không thể yên ổn nghỉ ngơi mà canh giữ ở bên người Hoa Tưởng Dung, một tấc cũng không rời.
Tiểu Thúy nhìn Triệu Đoạt đang gục ở bên mép giường, trong lòng Tiểu Thúy có chút cảm động, nàng cảm thấy Vương gia là thiệt tình mà thích tiểu thư, chính là vì cái gì, bọn họ lại như hôm nay?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.