Chương 67: Hợp mưu
Đỗ Dự
04/07/2020
Trong đêm tối, Triệu đoạt đứng ở thư phòng nhú mày suy nghĩ bởi
vì đứng quá lâu nên đôi chân có chú cảm giác tê dại.
Vương công công lặng bước vào phòng, nhỏ giọng nói: “Vương gia, phu nhân đã hạ sốt, lúc này Tiểu Thúy đang hầu hạ ở bên kia, ngài cũng nên nghỉ ngơi ch sớm.”
Triệu Đoạt lắc lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Mấy ngày nay không thấy Trác Ngôn, hiện tại hắn đang làm gì?”
“Hồi Vương gia, lần trước ngài thẩm vấn Trác thị vệ nhưng lại không có xử trí hắn, hắn tự biết mình đã làm sai nên đã tự đóng cửa tự phạt.”
“Ông gọi hắn đến đây, bổn vương có việc tìm hắn.”
Không bao lâu, Trác Ngôn liền theo Vương công công đi vào thư phòng. Hắn vừa thấy Triệu Đoạt, lập tức quỳ xuống cất cao giọng nói: “Tội nhân gặp qua Vương gia.”
Triệu Đoạt nghe hắn tự xưng tội nhân, mà không phải là thuộc hạ, trong lòng có chút ngơ ngẩn. Hắn nhíu mày, nói: “Hoa Tưởng Dung thân bị thương nặng, đại phu nói trong cơ thể nàng có tiềm tàng một loại độc tố, theo ngươi đó có phải là di tâm tán hay không??”
Trác ngôn sửng sốt một chút, lập tức đáp: “Hồi Vương gia, lúc trước sư đệ bắt mạch cho phu nhân, ngoài di tâm tán ra thì không phát hiện bát kỳ loại độc nào khác, bởi vậy đọc trong cơ thể của phu nhân chính là di tâm tán.”
Triệu đoạt gật gật đầu nói: “Sư phụ của chỉ còn thiếu một vị thuốc là mạn tường đằng, loại thuốc này có thể tìm ở đâu?”
Trác ngôn được nghe lời này, mặt lộ vẻ đau xót. Hắn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Triệu Đoạt.
Triệu Đoạt vội vàng hỏi tiếp “Có gì ngươi cứ nói thẳng.”
Trác ngôn có kìm nén nỗi đau trong lòng, thấp giọng nói: “Mạn tường đằng gần như không thể tìm thấy”
Không thể tìm thấy.
Nghe xong này bốn chữ, Triệu Đoạt cảm thấy tim mình gống như dang bị bóp nát, trong ngực càng thêm trống rỗng. Hắn tuyệt vọng hỏi: “Thật sự không còn cách khác?”
Trác Ngôn tuyệt vọng mà lắc lắc đầu, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên trong mắt hắn lại hiện lên một tia ánh sáng.
“Vương gia, thuộc hạ nghĩ tới một lời đồn, nghe nói bảy mươi hai năm trước, hoàng đế Thanh Minh của Hỏa Diêm quốc Hoàng vì cứu mẫu thân Thái Hậu Như Nguyệt của ông ấy mà đã dùng nửa giang sơn để đổi lấy một viên mạn tường đằng, nhưng khi viên mạn tường đằng này tới thì mẫu thân của ông ấy đã chết. Thanh Minh phi thường bi thống liền đêm viên mạn tường đằng kia bỏ vào quan tài chôn cùng mẫu hậu của ông ấy. Đại khái qua ba năm, nghĩa trang hoàng gia bị trộm, những châu báu ngọc khí đều hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ có mạn tường đằng không cánh mà bay. Nếu chúng ta có thể tìm được viên mạn tường đằng đó, nói không chừng sẽ có một đường sống.”
Triệu bắt mắt quang hơi lộ ra quắc thước: “Một khi đã như vậy, Trác Ngôn,từ nay về sau ngươi không cần theo bên cạnh bổn vương nữa .”
“Vương gia” Trác Ngôn trong lòng căng thẳng, nhịn không được nói to: “Thuộc hạ biết mình tự ý thả Lạc sư đệ, tội không thể tha, nhưng thuộc ha đối với Vương gia tuyệt không hai lòng a.”
“Trác ngôn, ngươi hiểu lầm ý bổn vương. Chỉ cần có một viên mạn tường đằng, sẽ có viên thứ hai, viên thứ ba nói không chừng nó đang sinh trưởng tươi tốt ở một địa phương mà người khác chưa biết đến. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy phụ trách đi tìm mạn tường đằng, mặc kệ là trộm ra từ trong quan tài hay đang sinh trưởng ở địa phương khác, chỉ cần có, nhất định phải tìm ra cho bổn vương.”
“Tuân mệnh thưa Vương gia!”
Dưới ánh trăng ba vị phu nhân của Lan viên, Trúc viên, Cúc viên cùng tụ lại một chỗ vốn dĩ là nên cùng nhau uống rượu tâm sự với nhau nhưng ba người đều chau mày lại thần sắc buồn bã, lo lắng không thôi.
Thanh Âm tay cầm quạt vẻ mặt không cam lòng mà oán giận nói: “Núi này cao còn có núi khác cao hơn, vốn tưởng rằng Hoa Tưởng Dung đấu không lại trắc phi, chưa từng nghĩ tới nàng nàng ta còn có bản lĩnh để đi vào Thanh hiên các. Các người xem ba chúng ta chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn Vương gia.”
“Cũng không phải là sao.” Đinh lan nói tiếp nói, “Lần trước, ta đi Thanh hiên các đưa canh cho Vương gia, các ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì,ta nhìn thấy chính là trong phòng vương gia treo bức họa của con tiện nhân Hoa Tưởng Dung kia.”
Thu Nguyệt cười mỉa nhìn Đinh Lan nói tiếp: “Nha, tỷ tỷ, tỷ còn đưa canh cho Vương gia a, lúc trước là ai nói tỷ muội ba người cạnh tranh công bằng ai cũng không được lén lút dùng thủ đoạn?”
Đinh Lan sửng sốt, nói tiếp: “Các ngươi ai dám nói chính mình không có lén lút dùng thủ đoạn?”
Thanh Âm lạnh lùng nhìn Đinh Lan cùng Thu Nguyệt, nàng ta không kiên nhẫn mà nói: “Được, được rồi, những chuyện nhỏ nhặt đó nhắc tới thì có ích lợi gì? Việc cấp bách bây giờ là nghĩ ra cách để đuổi Hoa Tưởng Dung ra khỏi Thanh hiên các.”
“Đúng, tốt nhất là trục xuất nàng ta ra khỏi vương phủ.”
Thanh âm nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói tiếp: “Hiện tại xem ra, ba chúng ta không có cách nào đối phó với Hoa Tưởng Dung mà chỉ có Trắc phi mới có khả năng này thôi.”
Vương công công lặng bước vào phòng, nhỏ giọng nói: “Vương gia, phu nhân đã hạ sốt, lúc này Tiểu Thúy đang hầu hạ ở bên kia, ngài cũng nên nghỉ ngơi ch sớm.”
Triệu Đoạt lắc lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Mấy ngày nay không thấy Trác Ngôn, hiện tại hắn đang làm gì?”
“Hồi Vương gia, lần trước ngài thẩm vấn Trác thị vệ nhưng lại không có xử trí hắn, hắn tự biết mình đã làm sai nên đã tự đóng cửa tự phạt.”
“Ông gọi hắn đến đây, bổn vương có việc tìm hắn.”
Không bao lâu, Trác Ngôn liền theo Vương công công đi vào thư phòng. Hắn vừa thấy Triệu Đoạt, lập tức quỳ xuống cất cao giọng nói: “Tội nhân gặp qua Vương gia.”
Triệu Đoạt nghe hắn tự xưng tội nhân, mà không phải là thuộc hạ, trong lòng có chút ngơ ngẩn. Hắn nhíu mày, nói: “Hoa Tưởng Dung thân bị thương nặng, đại phu nói trong cơ thể nàng có tiềm tàng một loại độc tố, theo ngươi đó có phải là di tâm tán hay không??”
Trác ngôn sửng sốt một chút, lập tức đáp: “Hồi Vương gia, lúc trước sư đệ bắt mạch cho phu nhân, ngoài di tâm tán ra thì không phát hiện bát kỳ loại độc nào khác, bởi vậy đọc trong cơ thể của phu nhân chính là di tâm tán.”
Triệu đoạt gật gật đầu nói: “Sư phụ của chỉ còn thiếu một vị thuốc là mạn tường đằng, loại thuốc này có thể tìm ở đâu?”
Trác ngôn được nghe lời này, mặt lộ vẻ đau xót. Hắn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Triệu Đoạt.
Triệu Đoạt vội vàng hỏi tiếp “Có gì ngươi cứ nói thẳng.”
Trác ngôn có kìm nén nỗi đau trong lòng, thấp giọng nói: “Mạn tường đằng gần như không thể tìm thấy”
Không thể tìm thấy.
Nghe xong này bốn chữ, Triệu Đoạt cảm thấy tim mình gống như dang bị bóp nát, trong ngực càng thêm trống rỗng. Hắn tuyệt vọng hỏi: “Thật sự không còn cách khác?”
Trác Ngôn tuyệt vọng mà lắc lắc đầu, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên trong mắt hắn lại hiện lên một tia ánh sáng.
“Vương gia, thuộc hạ nghĩ tới một lời đồn, nghe nói bảy mươi hai năm trước, hoàng đế Thanh Minh của Hỏa Diêm quốc Hoàng vì cứu mẫu thân Thái Hậu Như Nguyệt của ông ấy mà đã dùng nửa giang sơn để đổi lấy một viên mạn tường đằng, nhưng khi viên mạn tường đằng này tới thì mẫu thân của ông ấy đã chết. Thanh Minh phi thường bi thống liền đêm viên mạn tường đằng kia bỏ vào quan tài chôn cùng mẫu hậu của ông ấy. Đại khái qua ba năm, nghĩa trang hoàng gia bị trộm, những châu báu ngọc khí đều hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ có mạn tường đằng không cánh mà bay. Nếu chúng ta có thể tìm được viên mạn tường đằng đó, nói không chừng sẽ có một đường sống.”
Triệu bắt mắt quang hơi lộ ra quắc thước: “Một khi đã như vậy, Trác Ngôn,từ nay về sau ngươi không cần theo bên cạnh bổn vương nữa .”
“Vương gia” Trác Ngôn trong lòng căng thẳng, nhịn không được nói to: “Thuộc hạ biết mình tự ý thả Lạc sư đệ, tội không thể tha, nhưng thuộc ha đối với Vương gia tuyệt không hai lòng a.”
“Trác ngôn, ngươi hiểu lầm ý bổn vương. Chỉ cần có một viên mạn tường đằng, sẽ có viên thứ hai, viên thứ ba nói không chừng nó đang sinh trưởng tươi tốt ở một địa phương mà người khác chưa biết đến. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy phụ trách đi tìm mạn tường đằng, mặc kệ là trộm ra từ trong quan tài hay đang sinh trưởng ở địa phương khác, chỉ cần có, nhất định phải tìm ra cho bổn vương.”
“Tuân mệnh thưa Vương gia!”
Dưới ánh trăng ba vị phu nhân của Lan viên, Trúc viên, Cúc viên cùng tụ lại một chỗ vốn dĩ là nên cùng nhau uống rượu tâm sự với nhau nhưng ba người đều chau mày lại thần sắc buồn bã, lo lắng không thôi.
Thanh Âm tay cầm quạt vẻ mặt không cam lòng mà oán giận nói: “Núi này cao còn có núi khác cao hơn, vốn tưởng rằng Hoa Tưởng Dung đấu không lại trắc phi, chưa từng nghĩ tới nàng nàng ta còn có bản lĩnh để đi vào Thanh hiên các. Các người xem ba chúng ta chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn Vương gia.”
“Cũng không phải là sao.” Đinh lan nói tiếp nói, “Lần trước, ta đi Thanh hiên các đưa canh cho Vương gia, các ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì,ta nhìn thấy chính là trong phòng vương gia treo bức họa của con tiện nhân Hoa Tưởng Dung kia.”
Thu Nguyệt cười mỉa nhìn Đinh Lan nói tiếp: “Nha, tỷ tỷ, tỷ còn đưa canh cho Vương gia a, lúc trước là ai nói tỷ muội ba người cạnh tranh công bằng ai cũng không được lén lút dùng thủ đoạn?”
Đinh Lan sửng sốt, nói tiếp: “Các ngươi ai dám nói chính mình không có lén lút dùng thủ đoạn?”
Thanh Âm lạnh lùng nhìn Đinh Lan cùng Thu Nguyệt, nàng ta không kiên nhẫn mà nói: “Được, được rồi, những chuyện nhỏ nhặt đó nhắc tới thì có ích lợi gì? Việc cấp bách bây giờ là nghĩ ra cách để đuổi Hoa Tưởng Dung ra khỏi Thanh hiên các.”
“Đúng, tốt nhất là trục xuất nàng ta ra khỏi vương phủ.”
Thanh âm nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói tiếp: “Hiện tại xem ra, ba chúng ta không có cách nào đối phó với Hoa Tưởng Dung mà chỉ có Trắc phi mới có khả năng này thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.