Chương 24: Thất thường
Đỗ Dự
02/06/2017
Ánh nến từ từ tối dần, Tiểu Thúy đứng dậy cầm lấy mồi lửa thì lại phát hiện có một người đang đứng ở ngoài cửa sổ.
Thích khách? Trong lòng Tiểu Thúy đột nhiên căng thẳng, trái tim liền đập điên cuồng.
“Tiểu Thúy cô nương mau mở cửa sổ, ta là Trác Ngôn.”
Vào lúc Tiểu Thúy đang âm thầm sợ hãi thì Trác Ngôn gõ cửa sổ, Tiểu Thúy như là thấy được một tia hy vọng, lập tức chạy tới đẩy cửa sổ ra.
“Tiểu Thúy cô nương, vết thương của phu nhân sao rồi?” Vào lúc nhìn thấy Tiểu Thúy, Trác Ngôn không có chút nào dấu diếm sự quan tâm của mình dành cho Hoa Tưởng Dung.
“Tiểu thư, nàng ấy” nhắc tới Hoa Tưởng Dung, Tiểu Thúy liền nghĩ đến vết thương sau lưng của nàng, vậy nên liền khóc.
Trác Ngôn trong lòng căng thẳng, vội nói: “Ngươi đừng khóc, ta mang trộm chút thuốc tới đây, ngươi hãy cho phu nhân dùng. Vương gia không có hạ lệnh, đoán chừng không ai dám đi kêu đại phu, nên đành phải dùng thứ này trước đã.”
Tiểu Thúy cảm ơn mà cầm lấy thuốc, an tâm mà cất vào trong ngực, bỗng nhiên nhớ tới cái gì cẩn thận hỏi: “Trác thị vệ, nếu Vương gia biết chuyện, nhất định sẽ liên lụy người?”
Trác Ngôn nhấp miệng: “Vương gia sẽ không biết.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Tiểu Thúy quay đầu lại nhìn Hoa Tưởng Dung đang nằm bất tỉnh nhân sự ở trên giường, lại nói: “Ta xin thay tiểu thư cám ơn Trác thị vệ, đại ân đại đức của người, chúng ta nhất định sẽ không quên.”
“Tiểu Thúy cô nương nói quá lời, ta tới đưa thuốc chỉ để an lòng không cầm hồi báo.” Trác Ngôn ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, trầm tư nói, “Thời gian không còn sớm, ta phải đi, nếu còn có việc gì cứ đi tìm ta, chỉ cần ta có thể làm nhất định sẽ không từ chối.”
Nói xong, Trác Ngôn liền thi triển khinh công, vèo một cái đã biến mất ở trong bóng đêm.
Trong Trúc Viên, Thanh Âm đang rót rượu cho Triệu Đoạt. Nàng thích nhìn khóe miệng tà mị của hắn, thích nhìn hắn khi mê say trong mắt sẽ biểu lộ phong tình vạn chủng. Đối với nàng mà nói, nam nhân này chính là cổ độc trí mạng, hơi thở của hắn đã khiến cho nàng hãm sâu mà không thể tự kềm chế.
Triệu Đoạt cầm chặt ly rượu, Thanh Âm quyến rũ động lòng người cũng không thể khơi dậy hứng thú của hắn, trong đầu hắn chỉ có hình ảnh Hoa Tưởng Dung lúc trong hình viện, lúc nàng ngậm máu tươi trong miệng nhìn hắn mỉm cười.
Nàng ta là người như thế nào? Trước đó, hắn đã điều tra lai lịch và thân phận của nàng, chỉ là hắn không rõ nàng lại quật cường như thế, kiên cường như thế, vì sao lại vào thanh lâu, vì sao lại cam tâm chịu sự sai khiến của lão hồ ly?
“Vương gia, suy nghĩ cái gì mà đến nỗi xuất thần như vậy?” Thanh Âm lên tiếng cắt ngang suy nghĩ sâu xa của Triệu Đoạt. Hắn thôi suy nghĩ, quay đầu nhìn Thanh Âm đang dần dần cởi ra áo sa mỏng bên ngoài làm lộ ra bờ vai trắng như tuyết, ngay sau hắn cong khóe môi lên cười nói, “Thanh Âm làm sao có thể không hiểu tâm tư của bổn vương đây?”
Thanh Âm ôm lấy cánh tay Triệu Đoạt, đem đầu dựa vào trên vai hắn, làm bộ giận dỗi nói: “Vương gia truê chọc Thanh Âm.”
Triệu Đoạt vươn tay ôm lấy Thanh Âm, kéo nàng ta vào trong lòng mình. Hắn thích cảm giác hiện tại, cảm giác được nữ nhân sùng bái, chinh phục làm hắn vô cùng thỏa mãn. Tuy rằng hắn không yêu nàng, không yêu các nàng, trong lòng hắn chỉ có Mi Nhi người đã nhẫn tâm cự tuyệt hắn. Nhưng mà, loại sinh hoạt này như gia vị không thể thiếu trong cuộc sống, ít nhất, hắn có thể ở trên người các nàng tìm về một chút tôn nghiêm, tìm về tự tin từng bị Mi Nhi khinh thường giẫm đạp.
“Nghe nói, Vương gia ở hình trong viện giáo huấn người trong Mai Viên, Thanh Âm không có nghe lầm chớ?”
“Ừ?” Triệu Đoạt nhíu mày, không vui mà một hừ, làm như đang chờ nghe tiếp.
Thanh Âm không phát hiện sự biến hóa tâm tình của Triệu Đoạt, lại như chim nhỏ dựa vào trong lòng ngực hắn, đầy mặt trào phúng mà cười nói: “Tiện Thiếp chính là không biết tốt xấu, vừa thấy bộ dạng ti tiện của nàng, thiếp liền cảm thấy ghê tởm, thật không biết Hoàng Thượng cùng thái phi nghĩ như thế nào lại ban hôn người như vậy cho người”
Lời nói chưa nói xong, Thanh Âm liền bị Triệu Đoạt dùng sức mà đẩy ra. Mất đi nơi dựa, nàng nhăn mày vẻ mặt nghi hoặc mà kêu nhỏ: “Vương gia?”
Mặt Triệu Đoạt bỗng nhiên u ám, nhu tình trên mặt đã không còn,đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm gương mặt hoa dung thất sắc của Thanh Âm: “Nàng nói nhiều quá .”
“Vương gia thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân không nên nhắc đến nàng ấy, thiếp thân không nên nói năng lỗ mãng”
Nhìn bộ dạng muốn khóc của Thanh Âm lòng Triệu Đoạt như bị thứ gì đụng phải, trong lòng liền cảm thấy hoang mang.
Hắn vừa rồi rốt cuộc vì cái gì mà giận? Hắn từ trước đến nay sẽ không giận chó đánh mèo đặc biệt là đối với nữ nhân, cho dù là ở trên triều đình gặp chuyện gì, cho dù là bị Mi Nhi thương tổn sâu sắc hắn đều là yên lặng mà chịu đựng. Vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy buồn bực khi nghe mấy câu của Thanh Âm? Chẳng lẽ là bởi vì Hoa Tưởng Dung nữ nhân ti tiện kia?
Trước mắt lại hiện ra gương mặt tái nhợt đang mỉm cười của nàng, trong mắt có sự kiên cường không khuất phục, khóe môi nàng mỉm cười tràn đầy sự khiêu khích.
Sao lại có thể vì một người lợi dụng mình, bất cứ lúc nào cũng có thể cắm dao vào ngực mình mà tức giận, sao có thể thay đổi bởi vì nàng?
Không, chắc chắn sẽ không
“Thanh Âm, nàng phải biết rõ bất luận như thế nào nàng cũng không được phép nghi ngờ quyết định của hoàng thượng và thái phi.”
Triệu Đoạt tự cho mình một lý do chính đáng, lông mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra nhưng hắn lại không cảm thấy nhẹ nhàng, trong mắt vẫn hung ác nham hiểm như cũ. Hắn không rõ, vì cái gì sự phòng ngự trong lòng đang dần dần sụp đổ.
Thích khách? Trong lòng Tiểu Thúy đột nhiên căng thẳng, trái tim liền đập điên cuồng.
“Tiểu Thúy cô nương mau mở cửa sổ, ta là Trác Ngôn.”
Vào lúc Tiểu Thúy đang âm thầm sợ hãi thì Trác Ngôn gõ cửa sổ, Tiểu Thúy như là thấy được một tia hy vọng, lập tức chạy tới đẩy cửa sổ ra.
“Tiểu Thúy cô nương, vết thương của phu nhân sao rồi?” Vào lúc nhìn thấy Tiểu Thúy, Trác Ngôn không có chút nào dấu diếm sự quan tâm của mình dành cho Hoa Tưởng Dung.
“Tiểu thư, nàng ấy” nhắc tới Hoa Tưởng Dung, Tiểu Thúy liền nghĩ đến vết thương sau lưng của nàng, vậy nên liền khóc.
Trác Ngôn trong lòng căng thẳng, vội nói: “Ngươi đừng khóc, ta mang trộm chút thuốc tới đây, ngươi hãy cho phu nhân dùng. Vương gia không có hạ lệnh, đoán chừng không ai dám đi kêu đại phu, nên đành phải dùng thứ này trước đã.”
Tiểu Thúy cảm ơn mà cầm lấy thuốc, an tâm mà cất vào trong ngực, bỗng nhiên nhớ tới cái gì cẩn thận hỏi: “Trác thị vệ, nếu Vương gia biết chuyện, nhất định sẽ liên lụy người?”
Trác Ngôn nhấp miệng: “Vương gia sẽ không biết.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Tiểu Thúy quay đầu lại nhìn Hoa Tưởng Dung đang nằm bất tỉnh nhân sự ở trên giường, lại nói: “Ta xin thay tiểu thư cám ơn Trác thị vệ, đại ân đại đức của người, chúng ta nhất định sẽ không quên.”
“Tiểu Thúy cô nương nói quá lời, ta tới đưa thuốc chỉ để an lòng không cầm hồi báo.” Trác Ngôn ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, trầm tư nói, “Thời gian không còn sớm, ta phải đi, nếu còn có việc gì cứ đi tìm ta, chỉ cần ta có thể làm nhất định sẽ không từ chối.”
Nói xong, Trác Ngôn liền thi triển khinh công, vèo một cái đã biến mất ở trong bóng đêm.
Trong Trúc Viên, Thanh Âm đang rót rượu cho Triệu Đoạt. Nàng thích nhìn khóe miệng tà mị của hắn, thích nhìn hắn khi mê say trong mắt sẽ biểu lộ phong tình vạn chủng. Đối với nàng mà nói, nam nhân này chính là cổ độc trí mạng, hơi thở của hắn đã khiến cho nàng hãm sâu mà không thể tự kềm chế.
Triệu Đoạt cầm chặt ly rượu, Thanh Âm quyến rũ động lòng người cũng không thể khơi dậy hứng thú của hắn, trong đầu hắn chỉ có hình ảnh Hoa Tưởng Dung lúc trong hình viện, lúc nàng ngậm máu tươi trong miệng nhìn hắn mỉm cười.
Nàng ta là người như thế nào? Trước đó, hắn đã điều tra lai lịch và thân phận của nàng, chỉ là hắn không rõ nàng lại quật cường như thế, kiên cường như thế, vì sao lại vào thanh lâu, vì sao lại cam tâm chịu sự sai khiến của lão hồ ly?
“Vương gia, suy nghĩ cái gì mà đến nỗi xuất thần như vậy?” Thanh Âm lên tiếng cắt ngang suy nghĩ sâu xa của Triệu Đoạt. Hắn thôi suy nghĩ, quay đầu nhìn Thanh Âm đang dần dần cởi ra áo sa mỏng bên ngoài làm lộ ra bờ vai trắng như tuyết, ngay sau hắn cong khóe môi lên cười nói, “Thanh Âm làm sao có thể không hiểu tâm tư của bổn vương đây?”
Thanh Âm ôm lấy cánh tay Triệu Đoạt, đem đầu dựa vào trên vai hắn, làm bộ giận dỗi nói: “Vương gia truê chọc Thanh Âm.”
Triệu Đoạt vươn tay ôm lấy Thanh Âm, kéo nàng ta vào trong lòng mình. Hắn thích cảm giác hiện tại, cảm giác được nữ nhân sùng bái, chinh phục làm hắn vô cùng thỏa mãn. Tuy rằng hắn không yêu nàng, không yêu các nàng, trong lòng hắn chỉ có Mi Nhi người đã nhẫn tâm cự tuyệt hắn. Nhưng mà, loại sinh hoạt này như gia vị không thể thiếu trong cuộc sống, ít nhất, hắn có thể ở trên người các nàng tìm về một chút tôn nghiêm, tìm về tự tin từng bị Mi Nhi khinh thường giẫm đạp.
“Nghe nói, Vương gia ở hình trong viện giáo huấn người trong Mai Viên, Thanh Âm không có nghe lầm chớ?”
“Ừ?” Triệu Đoạt nhíu mày, không vui mà một hừ, làm như đang chờ nghe tiếp.
Thanh Âm không phát hiện sự biến hóa tâm tình của Triệu Đoạt, lại như chim nhỏ dựa vào trong lòng ngực hắn, đầy mặt trào phúng mà cười nói: “Tiện Thiếp chính là không biết tốt xấu, vừa thấy bộ dạng ti tiện của nàng, thiếp liền cảm thấy ghê tởm, thật không biết Hoàng Thượng cùng thái phi nghĩ như thế nào lại ban hôn người như vậy cho người”
Lời nói chưa nói xong, Thanh Âm liền bị Triệu Đoạt dùng sức mà đẩy ra. Mất đi nơi dựa, nàng nhăn mày vẻ mặt nghi hoặc mà kêu nhỏ: “Vương gia?”
Mặt Triệu Đoạt bỗng nhiên u ám, nhu tình trên mặt đã không còn,đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm gương mặt hoa dung thất sắc của Thanh Âm: “Nàng nói nhiều quá .”
“Vương gia thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân không nên nhắc đến nàng ấy, thiếp thân không nên nói năng lỗ mãng”
Nhìn bộ dạng muốn khóc của Thanh Âm lòng Triệu Đoạt như bị thứ gì đụng phải, trong lòng liền cảm thấy hoang mang.
Hắn vừa rồi rốt cuộc vì cái gì mà giận? Hắn từ trước đến nay sẽ không giận chó đánh mèo đặc biệt là đối với nữ nhân, cho dù là ở trên triều đình gặp chuyện gì, cho dù là bị Mi Nhi thương tổn sâu sắc hắn đều là yên lặng mà chịu đựng. Vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy buồn bực khi nghe mấy câu của Thanh Âm? Chẳng lẽ là bởi vì Hoa Tưởng Dung nữ nhân ti tiện kia?
Trước mắt lại hiện ra gương mặt tái nhợt đang mỉm cười của nàng, trong mắt có sự kiên cường không khuất phục, khóe môi nàng mỉm cười tràn đầy sự khiêu khích.
Sao lại có thể vì một người lợi dụng mình, bất cứ lúc nào cũng có thể cắm dao vào ngực mình mà tức giận, sao có thể thay đổi bởi vì nàng?
Không, chắc chắn sẽ không
“Thanh Âm, nàng phải biết rõ bất luận như thế nào nàng cũng không được phép nghi ngờ quyết định của hoàng thượng và thái phi.”
Triệu Đoạt tự cho mình một lý do chính đáng, lông mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra nhưng hắn lại không cảm thấy nhẹ nhàng, trong mắt vẫn hung ác nham hiểm như cũ. Hắn không rõ, vì cái gì sự phòng ngự trong lòng đang dần dần sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.