Chương 27: Lời xin lỗi
Pmaii
29/08/2023
Cô không hiểu anh ta đang xin lỗi về cái gì:
“Anh xin lỗi ai vậy?”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô:
“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Tôi muốn xin lỗi vì những chuyện xảy ra khi em còn nhỏ.”
Cô cắn răng, cô biết anh đang nói đến chuyện gì. Giọng nói tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén:
“Anh tưởng xin lỗi là xong à, anh có biết hành động khi đó của anh hại tôi như nào không?”
Anh ta đột nhiên không còn nhẹ nhàng nữa:
“Vậy mẹ em đã từng xin lỗi tôi chưa, bà ta còn chưa lần nào biết hối lỗi.”
Cô hoài nghi:
“Mẹ tôi? Ý anh là mẹ ruột tôi?”
“Phải, giá như khi xưa bà ta không nhận nuôi tôi, mặc tôi sống chết ở cô nhi viện thì còn hơn. Ngày ba mẹ tôi mất, tôi cứ nghĩ mình đã hết người thân thật rồi, nhưng rồi bà ta tự xưng là dì ruột của tôi, đến nhận nuôi tôi. Tôi cứ tưởng tôi sẽ được cưng chiều như lúc ba mẹ tôi còn sống. Ha, dì ta xem tôi như con đợ, bạo hành tôi.”
Ánh mắt anh ta tới đoạn này càng thêm dữ tợn:
“Khi tôi biết em là con gái ruột dì ta, còn được sống sung sướng trong một gia đình giàu có, tôi hận không thể giết chết em. Tất cả những gì tôi chịu đựng đáng lẽ là thuộc về em. Tôi muốn hại em, hại em không còn được sống thoải mái nữa”
“Anh muốn tẩy trắng cho mình sao, anh đừng có đổ lỗi cho hoàn cảnh để bao che việc làm của mình.”
Anh ta gật gật đầu:
“Đúng, chính vì suy nghĩ nông cạn lúc nhỏ nên tôi mới nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tôi đã chín chắn hơn, tôi biết em không hề có lỗi gì nên lúc này mới muốn xin lỗi em.”
Cô nhếch miệng:
“Chín chắn? Chín chắn của anh là anh đe doạ tống tiền tôi sao? Anh lấy bệnh của tôi ra để đe doạ tôi. Anh động não thử xem, tại sao tôi lại khó mang thai. Nếu anh không để lại ám ảnh tâm lý cho tôi, tôi không phải lạm dụng thuốc thì có thể khó mang thai sao. Anh còn lấy bệnh đó của tôi ra để tống tiền tôi. Cảm thấy không đe doạ được tôi, anh lại lấy Tiểu Hồng ra làm lá chắn. Anh có thấy bản thân mình ghê tởm không?”
Nhắc tới Tiểu Hồng như chạm tới trái tim anh ta, anh ta vậy mà lại đổ lệ:
“Thực ra tôi chỉ nói vậy thôi, không hề có ý hại Tiểu Hồng. Tình cảm tôi dành cho cô ấy là thật. Nhưng tôi tống tiền em để chi trả cho khoản nợ của mẹ em để lại cho tôi thì là sai sao?”
Cô kinh ngạc không nói thành lời:
“Bà ấy nợ gì?”
Anh ta cười khổ:
“Bà ta tới khi chết rồi vẫn làm khổ tôi, tiền mẹ em nợ bọn xã hội đen càng ngày càng tăng lên. Tuy bà ta đối xử với tôi không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là dì tôi. Khi bà ta bị ung thư giai đoạn cuối, tôi cũng vay mượn khắp nơi để cho bà ta nằm viện. Tôi ở trong tù cũng tốt, bọn kia không làm gì được tôi, nhưng tôi sợ họ sẽ làm phiền Tiểu Hồng, tôi mong cô có thể giúp cô ấy.....được không?”
Cô lúc này vẫn chưa thể tiếp thu được những lời anh ta nói, mẹ cô đã chết rồi sao?. Cô ngẩng cao đầu:
“Được, tôi giúp anh chăm sóc cô ấy.”
Khi cô đứng lên chuẩn bị rời đi. Anh ta một lần nữa kêu cô lại:
“Ngôn Di, thật sự xin lỗi.”
Thì ra trước đây điều làm cô vướng bận chính là lời xin lỗi của anh ta. Nếu như anh ta xin lỗi cô sớm hơn thì mọi việc đã có thể tốt hơn rồi. Bước ra ngoài, Tiểu Hồng chạy lại nắm tay cô:
“Nói xong rồi sao?”
Cô gật đầu.
“Vậy để em tạm biệt anh ấy.”
Cô vội ngăn lại:
“Anh ấy mệt rồi, đã đi nghỉ rồi.”
Cô biết chắc hẳn anh ta bây giờ không muốn gặp Tiểu Hồng. Ai khi yêu đều không muốn người mình yêu thấy được bộ dạng nhếch nhác của mình.
“Anh xin lỗi ai vậy?”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô:
“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Tôi muốn xin lỗi vì những chuyện xảy ra khi em còn nhỏ.”
Cô cắn răng, cô biết anh đang nói đến chuyện gì. Giọng nói tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén:
“Anh tưởng xin lỗi là xong à, anh có biết hành động khi đó của anh hại tôi như nào không?”
Anh ta đột nhiên không còn nhẹ nhàng nữa:
“Vậy mẹ em đã từng xin lỗi tôi chưa, bà ta còn chưa lần nào biết hối lỗi.”
Cô hoài nghi:
“Mẹ tôi? Ý anh là mẹ ruột tôi?”
“Phải, giá như khi xưa bà ta không nhận nuôi tôi, mặc tôi sống chết ở cô nhi viện thì còn hơn. Ngày ba mẹ tôi mất, tôi cứ nghĩ mình đã hết người thân thật rồi, nhưng rồi bà ta tự xưng là dì ruột của tôi, đến nhận nuôi tôi. Tôi cứ tưởng tôi sẽ được cưng chiều như lúc ba mẹ tôi còn sống. Ha, dì ta xem tôi như con đợ, bạo hành tôi.”
Ánh mắt anh ta tới đoạn này càng thêm dữ tợn:
“Khi tôi biết em là con gái ruột dì ta, còn được sống sung sướng trong một gia đình giàu có, tôi hận không thể giết chết em. Tất cả những gì tôi chịu đựng đáng lẽ là thuộc về em. Tôi muốn hại em, hại em không còn được sống thoải mái nữa”
“Anh muốn tẩy trắng cho mình sao, anh đừng có đổ lỗi cho hoàn cảnh để bao che việc làm của mình.”
Anh ta gật gật đầu:
“Đúng, chính vì suy nghĩ nông cạn lúc nhỏ nên tôi mới nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tôi đã chín chắn hơn, tôi biết em không hề có lỗi gì nên lúc này mới muốn xin lỗi em.”
Cô nhếch miệng:
“Chín chắn? Chín chắn của anh là anh đe doạ tống tiền tôi sao? Anh lấy bệnh của tôi ra để đe doạ tôi. Anh động não thử xem, tại sao tôi lại khó mang thai. Nếu anh không để lại ám ảnh tâm lý cho tôi, tôi không phải lạm dụng thuốc thì có thể khó mang thai sao. Anh còn lấy bệnh đó của tôi ra để tống tiền tôi. Cảm thấy không đe doạ được tôi, anh lại lấy Tiểu Hồng ra làm lá chắn. Anh có thấy bản thân mình ghê tởm không?”
Nhắc tới Tiểu Hồng như chạm tới trái tim anh ta, anh ta vậy mà lại đổ lệ:
“Thực ra tôi chỉ nói vậy thôi, không hề có ý hại Tiểu Hồng. Tình cảm tôi dành cho cô ấy là thật. Nhưng tôi tống tiền em để chi trả cho khoản nợ của mẹ em để lại cho tôi thì là sai sao?”
Cô kinh ngạc không nói thành lời:
“Bà ấy nợ gì?”
Anh ta cười khổ:
“Bà ta tới khi chết rồi vẫn làm khổ tôi, tiền mẹ em nợ bọn xã hội đen càng ngày càng tăng lên. Tuy bà ta đối xử với tôi không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là dì tôi. Khi bà ta bị ung thư giai đoạn cuối, tôi cũng vay mượn khắp nơi để cho bà ta nằm viện. Tôi ở trong tù cũng tốt, bọn kia không làm gì được tôi, nhưng tôi sợ họ sẽ làm phiền Tiểu Hồng, tôi mong cô có thể giúp cô ấy.....được không?”
Cô lúc này vẫn chưa thể tiếp thu được những lời anh ta nói, mẹ cô đã chết rồi sao?. Cô ngẩng cao đầu:
“Được, tôi giúp anh chăm sóc cô ấy.”
Khi cô đứng lên chuẩn bị rời đi. Anh ta một lần nữa kêu cô lại:
“Ngôn Di, thật sự xin lỗi.”
Thì ra trước đây điều làm cô vướng bận chính là lời xin lỗi của anh ta. Nếu như anh ta xin lỗi cô sớm hơn thì mọi việc đã có thể tốt hơn rồi. Bước ra ngoài, Tiểu Hồng chạy lại nắm tay cô:
“Nói xong rồi sao?”
Cô gật đầu.
“Vậy để em tạm biệt anh ấy.”
Cô vội ngăn lại:
“Anh ấy mệt rồi, đã đi nghỉ rồi.”
Cô biết chắc hẳn anh ta bây giờ không muốn gặp Tiểu Hồng. Ai khi yêu đều không muốn người mình yêu thấy được bộ dạng nhếch nhác của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.