Chương 6: Nghỉ dạy thêm
Pmaii
29/08/2023
“Nhưng khi nãy mẹ em có kéo anh lên xem phòng của em”
Cô giật bắn mình.
Cô không phải là người sống sạch sẽ ngăn nắp cho lắm, sách vở có khi nằm la liệt trên giường, còn chưa kể là đồ lót nữa….
Tiếng nhạc chuông điện thoại của anh vang lên giúp cứu nguy tình cảnh khó xử hiện giờ. Anh nghe máy xong thì mặt mày nghiêm túc hơn, anh nói:
“Quá trình nghiên cứu có vấn đề nên anh phải về sớm, em thông cảm nhé”
Nói rồi anh vào bếp chào mẹ cô rồi ra về.
Có vẻ việc nghiên cứu gì đó của anh gặp trục trặc khá nghiêm trọng, anh vốn đã ít khi đi dạy rồi thì nay lại càng ít hơn. Có khi 2 tuần mới đi dạy một lần. Nhưng ngày nào anh cũng đều hỏi thăm chuyện học tập của cô, xem có gì khó không.
Hôm nay cô đến lớp học thêm rất sớm, cô tưởng rằng vẫn chưa có ai đến. Bất ngờ thay, anh đã hiển nhiên ngồi ở ngay ngắn ở phía sau chỗ ngồi của cô.
Dáng vẻ nghiêm túc khi tập trung làm một việc gì đó rất cuốn hút, là ai cũng sẽ khó dời mắt được. Từng ngón tay thon dài như múa trên bàn phím tạo ra tiếng kêu “lách tách”.
Cô đến chỗ ngồi, ngồi xuống rồi chào hỏi anh, anh không chào lại mà buông lời châm chọc cô:
“Hôm nay sao đến sớm vậy, bình thường toàn trễ 10 phút mà”
“….”
Nếu như lời anh nói là sai sự thật thì cô sẽ xù lông lên đáp lại, nhưng mà người ta là nói đúng mà còn nói to nữa khiến cô không biết nói gì ngoài im lặng.
Cô lôi sách vở ra ôn lại bài cũ, hai người cứ anh làm phần anh, tôi làm phần tôi, cứ như nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng lại rất hài hoà.
Trong không giang rộng lớn nhưng chỉ có hai người, tiếng gõ phím cùng tiếng lật vở vang khắp căn phòng. Ánh nắng chiều màu hồng len lỏi qua hàng cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của hai thiếu niên - mầm non tương lai của Tổ quốc.
Khoảng 1 tiếng sau, Đình Thiên đợi mọi người có mặt đầy đủ rồi thì mới trịnh trọng đứng lên bục giảng thông báo một việc:
“Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng thầy suốt 4 tháng qua, thật cảm ơn các em vì đã cho thầy một kỳ nghỉ hè đáng nhớ. Nhưng hôm nay chính là buổi dạy cuối của thầy…”
Mọi người ồ lên bàn tán, các bạn nữ đều mếu máo không muốn thầy nghỉ dạy.
Ngay chính khoảnh khắc này, cô như chỉ nghe được mỗi câu cuối, trong đầu cô luôn thắc mắc tại sao anh lại nghỉ dạy, không phải mọi thứ đang rất tốt đẹp sao.
Cô vô thức bật ra câu hỏi đang làm nặng lòng mình:
“Lý do là gì ạ?”
Anh nhìn cô, tiến đến giữa lớp, như muốn cho tất cả mọi người có thể nghe được rõ:
“Thầy cứ tưởng sinh viên năm nhất thì sẽ rất nhàn, nhưng mà lại bận rộn hơn thầy tưởng, đến thời gian tắm rửa còn không có thì rất khó để dành thời gian cho các em”
Thầy Đào nãy giờ như tàng hình, lúc này mới lên tiếng:
“Thôi được rồi, có gì mà phải buồn đâu, yên tâm đi, ngày mai lại có một anh trợ giảng cũng đẹp trai không kém. Buồn làm gì?”
Bọn con trai bật cười lên như trêu bọn con gái chỉ biết hám trai đẹp. Thế là tiếng cãi nhau dần rộn lên, càng lúc càng hăng.
Môi trường xung quanh ồn ào là thế nhưng lòng cô lại có cảm giác trống rỗng lạ thường. Suốt buổi học cô cứ hay thất thần, An Hạ tưởng cô không khoẻ nên cứ được một lúc thì quay sang hỏi thăm cô.
Cảm giác trống rỗng ấy vẫn tồn tại đến khi cô về đến nhà. Nằm trên giường, đôi mắt cô nhìn trên trần nhà như không biết mỏi. Sau một ngày mệt mỏi cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi.
Khi sắp chìm vào một giấc ngủ thực thụ thì tiếng tin nhắn vang bên tai khiến cô chợt tỉnh giấc. Cô mở mật khẩu ra, thì ra là của Đình Thiên nhắn: “Tuy tôi nghỉ dạy, nhưng chúng ta vẫn giữ liên lạc nhé, số điện thoại của tôi có nằm trong cặp em đấy”
Cô cười nhẹ, không nhắn gì, khác với cảm giác trỗng rỗng lúc nãy, bây giờ lòng cô thoải mái hơn hẳn. Cô chìm vào giấc ngủ với mộng đẹp.
Sáng hôm sau cô thức dậy bởi tiếng mẹ gọi từ dưới nhà. Cô lập tức bật dậy, hôm qua quên đặt báo thức nên ngủ quên mất.
Cô vội vã soạn sách vở để đi học, bỗng một tờ giấy rơi ra từ cặp của cô, trên đó có ghi một dãy số. Những con số quen thuộc đã nhiều lần ghi trên bảng bảng đen khiến cô không thể quên được, là số điện thoại của anh.
Cô kẹp tờ giấy vào trong quyển nhật ký rồi lại vội đi vào nhà vệ sinh.
————————————
Cuộc sống của cô cứ thế trôi đi từng ngày. Thấm thoát trôi qua đã hơn nửa năm, sắp đến ngày chọn nguyện vọng. Một buổi tối, khi cô đang phân vân giữa các trường trong thành phố thì điện thoại lại “ting” một tiếng.
Lâu lắm rồi anh mới gửi tin nhắn cho cô, mặc dù đã cho cô cả số điện thoại riêng nhưng cô thân là con gái, cũng không có gan gọi điện cho người ta, cũng chẳng biết mình sẽ nói chuyện gì.
Đình Thiên: Đã chọn được nguyện vọng chưa
Ngôn Di: Vẫn chưa
Đình Thiên: Vậy chọn đại học A đi
Cô giật bắn mình.
Cô không phải là người sống sạch sẽ ngăn nắp cho lắm, sách vở có khi nằm la liệt trên giường, còn chưa kể là đồ lót nữa….
Tiếng nhạc chuông điện thoại của anh vang lên giúp cứu nguy tình cảnh khó xử hiện giờ. Anh nghe máy xong thì mặt mày nghiêm túc hơn, anh nói:
“Quá trình nghiên cứu có vấn đề nên anh phải về sớm, em thông cảm nhé”
Nói rồi anh vào bếp chào mẹ cô rồi ra về.
Có vẻ việc nghiên cứu gì đó của anh gặp trục trặc khá nghiêm trọng, anh vốn đã ít khi đi dạy rồi thì nay lại càng ít hơn. Có khi 2 tuần mới đi dạy một lần. Nhưng ngày nào anh cũng đều hỏi thăm chuyện học tập của cô, xem có gì khó không.
Hôm nay cô đến lớp học thêm rất sớm, cô tưởng rằng vẫn chưa có ai đến. Bất ngờ thay, anh đã hiển nhiên ngồi ở ngay ngắn ở phía sau chỗ ngồi của cô.
Dáng vẻ nghiêm túc khi tập trung làm một việc gì đó rất cuốn hút, là ai cũng sẽ khó dời mắt được. Từng ngón tay thon dài như múa trên bàn phím tạo ra tiếng kêu “lách tách”.
Cô đến chỗ ngồi, ngồi xuống rồi chào hỏi anh, anh không chào lại mà buông lời châm chọc cô:
“Hôm nay sao đến sớm vậy, bình thường toàn trễ 10 phút mà”
“….”
Nếu như lời anh nói là sai sự thật thì cô sẽ xù lông lên đáp lại, nhưng mà người ta là nói đúng mà còn nói to nữa khiến cô không biết nói gì ngoài im lặng.
Cô lôi sách vở ra ôn lại bài cũ, hai người cứ anh làm phần anh, tôi làm phần tôi, cứ như nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng lại rất hài hoà.
Trong không giang rộng lớn nhưng chỉ có hai người, tiếng gõ phím cùng tiếng lật vở vang khắp căn phòng. Ánh nắng chiều màu hồng len lỏi qua hàng cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của hai thiếu niên - mầm non tương lai của Tổ quốc.
Khoảng 1 tiếng sau, Đình Thiên đợi mọi người có mặt đầy đủ rồi thì mới trịnh trọng đứng lên bục giảng thông báo một việc:
“Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng thầy suốt 4 tháng qua, thật cảm ơn các em vì đã cho thầy một kỳ nghỉ hè đáng nhớ. Nhưng hôm nay chính là buổi dạy cuối của thầy…”
Mọi người ồ lên bàn tán, các bạn nữ đều mếu máo không muốn thầy nghỉ dạy.
Ngay chính khoảnh khắc này, cô như chỉ nghe được mỗi câu cuối, trong đầu cô luôn thắc mắc tại sao anh lại nghỉ dạy, không phải mọi thứ đang rất tốt đẹp sao.
Cô vô thức bật ra câu hỏi đang làm nặng lòng mình:
“Lý do là gì ạ?”
Anh nhìn cô, tiến đến giữa lớp, như muốn cho tất cả mọi người có thể nghe được rõ:
“Thầy cứ tưởng sinh viên năm nhất thì sẽ rất nhàn, nhưng mà lại bận rộn hơn thầy tưởng, đến thời gian tắm rửa còn không có thì rất khó để dành thời gian cho các em”
Thầy Đào nãy giờ như tàng hình, lúc này mới lên tiếng:
“Thôi được rồi, có gì mà phải buồn đâu, yên tâm đi, ngày mai lại có một anh trợ giảng cũng đẹp trai không kém. Buồn làm gì?”
Bọn con trai bật cười lên như trêu bọn con gái chỉ biết hám trai đẹp. Thế là tiếng cãi nhau dần rộn lên, càng lúc càng hăng.
Môi trường xung quanh ồn ào là thế nhưng lòng cô lại có cảm giác trống rỗng lạ thường. Suốt buổi học cô cứ hay thất thần, An Hạ tưởng cô không khoẻ nên cứ được một lúc thì quay sang hỏi thăm cô.
Cảm giác trống rỗng ấy vẫn tồn tại đến khi cô về đến nhà. Nằm trên giường, đôi mắt cô nhìn trên trần nhà như không biết mỏi. Sau một ngày mệt mỏi cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi.
Khi sắp chìm vào một giấc ngủ thực thụ thì tiếng tin nhắn vang bên tai khiến cô chợt tỉnh giấc. Cô mở mật khẩu ra, thì ra là của Đình Thiên nhắn: “Tuy tôi nghỉ dạy, nhưng chúng ta vẫn giữ liên lạc nhé, số điện thoại của tôi có nằm trong cặp em đấy”
Cô cười nhẹ, không nhắn gì, khác với cảm giác trỗng rỗng lúc nãy, bây giờ lòng cô thoải mái hơn hẳn. Cô chìm vào giấc ngủ với mộng đẹp.
Sáng hôm sau cô thức dậy bởi tiếng mẹ gọi từ dưới nhà. Cô lập tức bật dậy, hôm qua quên đặt báo thức nên ngủ quên mất.
Cô vội vã soạn sách vở để đi học, bỗng một tờ giấy rơi ra từ cặp của cô, trên đó có ghi một dãy số. Những con số quen thuộc đã nhiều lần ghi trên bảng bảng đen khiến cô không thể quên được, là số điện thoại của anh.
Cô kẹp tờ giấy vào trong quyển nhật ký rồi lại vội đi vào nhà vệ sinh.
————————————
Cuộc sống của cô cứ thế trôi đi từng ngày. Thấm thoát trôi qua đã hơn nửa năm, sắp đến ngày chọn nguyện vọng. Một buổi tối, khi cô đang phân vân giữa các trường trong thành phố thì điện thoại lại “ting” một tiếng.
Lâu lắm rồi anh mới gửi tin nhắn cho cô, mặc dù đã cho cô cả số điện thoại riêng nhưng cô thân là con gái, cũng không có gan gọi điện cho người ta, cũng chẳng biết mình sẽ nói chuyện gì.
Đình Thiên: Đã chọn được nguyện vọng chưa
Ngôn Di: Vẫn chưa
Đình Thiên: Vậy chọn đại học A đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.