Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 28: Vô biên xuân sắc

Mã Hộ Tử Quân

07/05/2024

Hoài Vọng nửa ôm y, Kiêm Trúc cảm giác sau eo mình hình như hơi bị siết vào, nhưng lại như không có gì.

Y ngửa đầu nhìn lên Hoài Vọng, nhưng thấy đáy mắt Hoài Vọng hiện vẻ lạnh lùng —— xem ra là ảo giác, làm gì có ai ôm người ta mà còn lạnh như băng thế chứ.

Hai người rất nhanh đã tách ra, Kiêm Trúc giơ tay lên quơ một cái, “Chúng ta tháo dây buộc ra.” Buộc bằng cái dải lụa trắng này cứ thấy không được may cho lắm.

Hoài Vọng nhìn lướt qua, “Rời khỏi nơi này trước.”

“Cũng có lý.” Kiêm Trúc quay đầu kêu Tiết Kiến Hiểu còn đ ang sững sờ và Thầm Thù, quấn dải lụa lại, cùng Hoài Vọng bay trở lại hướng đã bay đến.

Vừa bay được một đoạn, đột nhiên thấy một trận trời đất quay cuồng ——

Giữa lúc tầm mắt lay động cổ tay Kiêm Trúc bị túm lấy, tiếp đó đến bên cạnh Hoài Vọng. Lòng bàn tay Hoài Vọng nắm dải lụa trắng, ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ siết dải lụa chặt vô cùng, như là sợ thất lạc y vậy.

Kiêm Trúc liếc mắt nhìn, “Ta hoài nghi là ngài lại độc…” Một ánh mắt đáp xuống, y đổi giọng, “Có dự kiến độc đáo trước.”

Thiền trượng của Thầm Thù vẩy một cái, móc lấy đai lưng Tiết Kiến Hiểu, “A di đà phật, Tiết thiếu chủ đừng để ngã xuống.”

Bốn người ổn định cơ thể, ngẩng đầu lên nhìn thấy cát vàng xoay quanh trên đỉnh đầu, dưới lòng bàn chân là trời cao vạn dặm.

Hóa ra là trời đất đảo ngược.

Một dòng cát vàng trút xuống từ trung tâm vòng xoáy, như là đồng hồ cát vậy, chảy xuống bầu trời sâu không thấy đáy.

Trời sinh dị tượng, các tu sĩ từ bốn phương tám rất nhanh đã đuổi đến, Thiên Khuyết, Vạn Phật, Dược tông tụ hội hết nơi đây.

Đệ tử của Thiên Khuyết tông vừa đến đã nhìn thấy Tiết Kiến Hiểu vắt vẻo trên thiền trượng, cùng rối rít kinh hãi đến biến sắc, “Hay cho tên hòa thượng thối tha nhà ngươi! Đã bắt thiếu chủ của bọn ta còn muốn sỉ nhục trước đám đông nữa!”

Tiết Kiến Hiểu, “…”

Kiêm Trúc cảm thấy phật tử không sỉ nhục Tiết Kiến Hiểu, nhưng khả năng tổn thương của đệ tử bổn môn nhà bọn họ thì tương đối cao đấy.

“Thiếu chủ, nhanh trở lại với chúng ta!” Thiên Khuyết tông nói rồi định bước lên trước giành người.

Bóng người Kiêm Trúc thoáng động chắn trước mặt hai người đó, đằng sau còn đính kèm thêm một Hoài Vọng. Dải lụa trắng thật dài vắt giữa hai người, theo gió tung bay vô cùng dễ thấy.

Đệ tử Dược tông và Thiên Khuyết tông đứng cùng một chỗ. Một người trong đó chú ý đến gương mặt dễ khiến người ta ấn tượng sâu sắc của Kiêm Trúc, kinh ngạc lên tiếng, “Là ngươi! Không phải ngươi là ấy ấy của Hoài Vọng Tiên tôn sao? Tại sao lại lằng nhà lằng nhằng với người khác?”

Kiêm Trúc, “…”

Kiêm Trúc lễ phép hỏi dò, “Ta là ấy ấy của Tiên tôn?”

Hoài Vọng bỗng nhiên thấy hơi sốt sắng. Hắn nhìn về phía Kiêm Trúc, thấy trên mặt y không có bài xích, gánh nặng trong lòng chợt được tháo bỏ đồng thời nhịp tim cũng mơ hồ tăng nhanh.

“Thì là… thì là loại quan hệ không thể cho ai biết đó.” Đệ tử đó không hình dung ra được, “Lần trước Tiên tôn còn đích thân cõng ngươi đến Dược tông bọn ta!”

Kiêm Trúc, “Cũng đâu thể bảo ngài ấy cầm kiếm vác ta đến.”

Thầm Thù, Tiết Kiến Hiểu: …gì đấy, thấy hơi nhột nhột.

Đang khi nói chuyện, vài bóng người màu xanh biếc đáp xuống trước mặt bọn họ.

Người của Lâm Viễn tông cũng tới rồi —— hai vị trưởng lão Động Nghênh, Quy Đình dẫn đội, sau lưng là một số đệ tử chưa hội hợp với bọn họ.

Động Nghênh nhìn thấy Kiêm Trúc, “Ồ, ngươi đến cũng nhanh đó.”

Kiêm Trúc thấy trên mặt bọn họ không có vẻ kinh ngạc, hẳn là Lạc Trầm Dương đã báo lại. Chỉ là khi họ chuyển mắt nhìn sang Tiết Kiến Hiểu bên cạnh, thì đáy mắt vẫn chợt hiện lên nét dò xét.

Kiêm Trúc thản nhiên, “Dù sao ta lúc nào cũng có thể đáp cánh xuống hiện trường.”

Động Nghênh, “…”

Trái với điểm quan tâm của Động Nghênh, Quy Đình, các đệ tử còn lại nghe thấy đệ tử Dược tông đang xì xào nói chuyện của Kiêm Trúc và Tiên tôn, vội vàng mở miệng lên tiếng phản bác.

“Tiên tôn của bọn ta tu vô tình đạo, Kiêm Trúc sư đệ cũng đã có người trong lòng rồi, hai người họ hoàn toàn không có khả năng!”

“Không sai, không nghe tin đồn, không tin tin vịt!”

“Còn về phần đạo hữu này…” Một đệ tử nói rồi liếc nhìn Hoài Vọng, “Chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong câu chuyện đó mà thôi.”

Hoài Vọng, “…”

Kiêm Trúc, “…” Y nên nói sao đây nhỉ, ba người đó thật ra đều là cùng một người.

Trong lúc mọi người trò chuyện, vẫn không ngừng có tu sĩ từ các môn phái khác tập trung lại đây.

Kiêm Trúc nhìn dòng cát như trời đổ xuống, không ngừng liên tục chảy xuống dưới khoảng không sâu không thấy đáy dưới chân. Có tu sĩ gan dạ bước lên trước thăm dò, ném mấy trận pháp công kích vào trong, nhưng đều bị dòng cát chảy nuốt hết.

Nhân lúc nhàn rỗi, Kiêm Trúc bắt đầu cởi sợi dây lụa trắng, “Chúng ta có thể cởi trói rồi.”

Hoài Vọng rũ mắt, “Ngươi gấp như vậy sao?”

“Ta sợ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của ngươi.”

“…”



Dải lụa trắng được tháo ra rất nhanh, cổ tay Hoài Vọng được thả lỏng.

Chắc là do bị siết quá chặt, đột ngột thả ra trái lại có một loại cảm giác trống rỗng.

Kiêm Trúc vừa cất lụa trắng, bên người bỗng có hạt cát mịn rơi xuống. Y ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sa mạc trên đỉnh đầu bắt đầu sụp xuống, xoáy cát hình cột ở trung tâm như con mãng xà màu vàng khổng lồ đang điên cuồng nhảy múa.

Trong tay Hoài Vọng bấm quyết chuẩn bị dựng kết giới lên, Kiêm Trúc ngăn hắn lại, “Không cần lãng phí linh lực.”

Y nói rồi rút vỏ kiếm ra quăng lên đỉnh đầu hai người, gắn vào hai đầu nguyên từ, vỏ kiếm lập tức nhanh chóng chuyển động xoay tròn như xoắn ốc, xoáy bay mớ cát đang rơi xuống xung quanh.

Kiêm Trúc, “Nguyên từ vĩnh động, vật tẫn kỳ dụng (1).”

Hoài Vọng, “…”

Cột cát đó không ngừng nuốt vào công kích, có yêu tu thấy mất kiên nhẫn, thét dài một tiếng hóa thành yêu thân hình giao, xông thẳng vào sa mạc trên đỉnh đầu.

Giao thân đi vào trong cát vàng, bên ngoài sùng sục lên hai lần như nước sôi, sau đó nuốt trọn con yêu tu đó.

Cơ bản là ăn tươi nuốt sống.

Kiêm Trúc, “Đầu người này hoàn toàn là tặng không.”

Hoài Vọng không phủ nhận.

Vòng xoáy bên trên từ từ ngưng tụ lại thành phù văn, một trận pháp quen thuộc chầm chậm thành hình reên đỉnh đầu ——

Quy Đình, Động Nghênh biến sắc, Kiêm Trúc đúng lúc mở miệng, “Lần này cũng không thể nói là ta.”

Quy Đình liếc mắt nhìn y, lại tập trung tinh thần để suy đoán phù trận đó.

Động Nghênh động viên, “Yên tâm, biết ngươi không có năng lực lớn như vậy.”

Kiêm Trúc cảm kích, “Trưởng lão thật biết an ủi người khác.”

Phù trận trên đỉnh đầu hình thành trong phút chốc, trong trận có rất nhiều giao yêu tuôn ra, chỉ một lát ập đến tấn công những người xung quanh! Nhóm tu sĩ đang có mặt ở đây ngơ ngác kinh ngạc, trong lúc nhất thời tình cảnh trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Kiếm khí Hoài Vọng hóa thành mũi nhọn, một con giao yêu đứt ngang tan ra thành khói xanh.

Cảnh tượng này giống như đã từng thấy, Kiêm Trúc hỏi hắn, “Cảm giác thế nào?”

“Giống với giao nhân.”

“Chất thịt dai giòn?”

Hoài Vọng liếc mắt, Kiêm Trúc cười cười. Y biết thần thức hoá hình tấn công mình lần ở Giao Châu đó đại khái là thế nào rồi.

Nếu thật sự là chiếm đoạt bản thể rồi phục khắc lại với quy mô lớn, e là tộc giao nhân cũng xuất hiện người bị hại.

Kiêm Trúc nói, “Có rảnh ta muốn đi xem biển.”

Hoài Vọng vung tay áo đánh về một đạo linh lực thừa dịp loạn đánh lén, đáp lại trong tiếng kêu gào thê thảm phía đối diện, “Được.”

Trước mắt đã rơi vào một trận hỗn chiến, không ngừng có tu sĩ bị thương, lại bị cuốn vào trong cát, sinh ma vật ra mới.

Hoài Vọng thu tay về, “Đi thôi.”

Kiêm Trúc gật đầu, gọi Động Nghênh, Quy Đình ở một bên khác. Ý nghĩ của hai người đó cũng không mưu mà hợp, bấy giờ bèn triệu tập đệ tử ở đây, dẫn đầu cả đoàn tiên phong rút khỏi nơi này.

Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù lập tức mang theo đồng môn theo sát phía sau, còn kèm thêm Dược tông chuyện gì cũng phải có dấu chân.

Đoàn người đi theo Động Nghênh chân nhân tới bọn họ dựng trại đóng quân.

Đệ tử của bốn tông môn cùng tụ hội ở nơi này, sau khi qua trận hỗn chiến vừa rồi, nên  bọn họ tạm thời đình chiến.

Động Nghênh đi tới trước mặt Kiêm Trúc, “Hai người đến Doanh Châu tra ra được cái gì rồi?”

Kiêm Trúc không nói ra tất cả, “Như các người đã thấy, phù trận đó xuất phát từ Doanh Châu, cũng bỗng nhiên xuất hiện trong bí cảnh. Không rõ thực hư, cần phải đề phòng thêm.”

Ánh mắt chần chờ của Động Nghênh dời về phía Tiết Kiến Hiểu bên cạnh.

Tiết Kiến Hiểu tâm tư nhạy cảm, thấy thế hất cằm lên nói, “Các ngươi đây là ý gì, chẳng lẽ còn hoài nghi hai người bọn ta cấu kết, làm loạn trong tông môn của các ngươi hay sao?”

Động Nghênh lúng túng ho một tiếng, “Sao lại thế.” Ông chuyển chủ đề, “Việc này ắt có điểm kỳ lạ, ta phải báo cáo chưởng môn.” Tình huống trong bí cảnh rõ ràng có khác thường, vì lý do an toàn, Quy Đình gọi đệ tử trong môn cùng tụ tập một chỗ, không hành động đơn độc nữa, chờ bí cảnh mở ra thì cùng nhau rời khỏi.

“Còn có một vài sư huynh sư tỷ ở linh đàm bên kia.” Kiêm Trúc nói với Quy Đình chân nhân nói, “Ta dẫn họ sang đây.”

“Cũng được, tránh lạc nhau giữa đường.” Quy Đình gật đầu.

Lúc y vừa di chuyển, Hoài Vọng đi tới, “Đi cùng.”

Kiêm Trúc nhìn sang hắn, “Ta tưởng ngài sẽ ở lại đây.” Dù sao thì đệ tử của bốn đại tông môn cũng tụ tập ở dây, lỡ như xảy ra việc loạn gì, thì cũng có Hoài Vọng trấn tràng.

Hoài Vọng nói, “Có họ ở đây là đủ rồi.”

Ý chỉ Quy Đình và Động Nghênh.

Kiêm Trúc suy nghĩ một chút cảm thấy có lý, không hỏi nhiều nữa, phi thân cùng hắn đi đến linh đàm tìm người.





Trên đường đi Kiêm Trúc truyền tin cho Hà sư huynh, hỏi họ đang ở đâu. Hà sư huynh nói còn đang ở phía Đông rừng cây, nhưng hàn tật của Ứng sư tỷ tái phát, thuốc trị thương rơi trong linh động, đại sư huynh trở về.

Kiêm Trúc bảo bọn họ đến chỗ linh đàm đầu tụ hợp, còn mình thì đến linh động tìm đại sư huynh trước.

Không bao lâu đã đến trước linh động, vừa chạm đất bước được vài bước, bước chân Hoài Vọng ngừng lại.

Kiêm Trúc, “Làm sao vậy?”

Hoài Vọng, “Có mùi thơm ngọt.”

Kiêm Trúc cau mày, “Đại sư huynh làm dê nướng mật ong?”

Hoài Vọng, “…không phải mùi thơm ngọt đó.”

“Không nghe thấy được.” Kiêm Trúc nói rồi đi vào trong một đoạn nữa, sau chừng bốn năm bước, chóp mũi quanh quẩn một mùi thơm như có như không, như là mùi hoa, lại lẫn chút gì đó khác. Y tiếc nuối, “Không phải dê nướng.”

Mùi hương pha trộn trong không khí một khi đã nghe thấy được, thì cho dù muốn cẩn thận nín thở cũng không kịp.

Hoài Vọng dừng một chút, vẫn kéo cánh tay Kiêm Trúc lại. Kiêm Trúc nghiêng đầu nhìn về phía tay hắn, “Sợ ta mất trí (1)?”

Hoài Vọng từ bỏ giải thích, nhàn nhạt nói nương theo lời y, “Đúng, sợ ngươi chém ta.”

Kiêm Trúc, “…” Hình như Hoài Vọng bị y kéo thăng cấp rồi.

Hai người đi vào trong hang động, bên trong không có một tiếng động. Theo lý thuyết có Lạc Trầm Dương ở đây, còn có một con dê đen, không đến nỗi yên tĩnh như thế.

Ít ra cũng phải có hai tiếng be be.

Càng đến cuối động mùi thơm càng nồng nặc, trước mắt Kiêm Trúc dường như có ánh sáng ảnh thoảng qua, hắn vừa kêu một tiếng “Hoài Vọng”, sơn động trước mặt đột nhiên biến mất.

Cảnh tượng thay đổi.

Một vùng cảnh xuân rực rỡ, làn gió nhẹ khẽ lướt qua mặt, dưới chân giẫm lên con đường đá quen thuộc —— chính là phía trước núi Lâm Viễn tông.

Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau: Ảo cảnh.

Hai người theo đường đá đi về phía trước, một đường đi tới lớp học của Kiêm Trúc. Trong sơn động chỉ có Lạc Trầm Dương, chắc là ảo cảnh sinh ra từ trong thức hải của hắn.

Kiêm Trúc than thở, “Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, trong ảo cảnh cũng là đang đi học.”

Hoài Vọng mím môi không nói.

Đi tới lớp học. Con đường nhỏ bên ngoài lớp có một bụi anh đào trắng đang nở rộ, cánh hoa vụn rơi đầy trên đó, rải rác trong gió như cụm mây lửng lơ.

Dưới tàng cây có một người đang đứng quay lưng, nhìn bóng lưng thì là Lạc Trầm Dương.

Kiêm Trúc lên tiếng thăm dò, muốn biết Lạc Trầm Dương có thể thấy hai người không, “Đại sư huynh?”

Thân hình Lạc Trầm Dương hơi nhúc nhích, lại không giống như là nghe thấy được tiếng của y. Nhờ hắn di chuyển, Kiêm Trúc mới phát hiện ra trước mặt Lạc Trầm Dương còn một người khác đang đứng, chỉ là bị hắn chắn không thấy rõ là ai.

Cánh tay đột nhiên bị nắm, Kiêm Trúc cảm giác bầu không khí quanh người Hoài Vọng nở nên căng thẳng, “Sao vậy?”

Hoài Vọng không nói chuyện, nhưng rất nhanh y đã biết nguyên nhân ——

Bóng người phía trước hai người xoay một cái, người bị chắn đó dựa vào cây anh đào trắng, để lộ khuôn quen thuộc.

Kiêm Trúc ngây người hoàn toàn: …đó không phải là mình sao???

Trong ảo cảnh là ngày xuân nắng ấm, nhưng nhiệt độ xung quanh lại dần hạ xuống.

Bóng đôi người dưới cây anh đào trắng chiếu vào đáy mắt Hoài Vọng. Cánh hoa anh đào trắng từ trên đỉnh đầu thong thả rơi xuống, vào thời khắc này dường như mọi chi tiết đều được phóng đại.

Hắn nhìn thấy dưới Kiêm Trúc tàng cây run rẩy cánh mi, đôi môi đỏ hé mở. Làn gió thoảng qua vén ngoại sam mỏng manh lên, để lộ cần cổ thon dài, một đoạn xương quai xanh tiến vào trong vạt áo. Thần sắc Lạc Trầm Dương thế mà mang theo si mê, “…sư đệ.”

Ngay sau đó hắn giữ chặt người trước mặt, cúi người xuống.

Duy có một vệt đỏ thắm ẩn khuất giữa làn mưa hoa trắng đang rì rào rơi, như là đóa hoa yêu kiều chờ người đến hái.

Ầm ầm —— khí thế của kỳ Đại Thừa phút chốc bạo phát ngay thời khắc đó, dữ đội như mở đê xả lũ!!!

Ảo cảnh vỡ vụn như lưu ly, linh lực và khí lưu sượt qua người.

Ngay từ lúc linh lực bạo phát Kiêm Trúc đã Hoài Vọng kéo vèo ra phía sao, tay áo bào của Hoài Vọng nhanh chóng lay động bên người y, nhưng bị vài dòng khí sắc bén cắt rách.

Y vẫn còn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc “Lạc Trầm Dương không phải hiếu học mà là háo sắc”, người vẫn ngẩn ngơ.

Không quá ba hơi, gió ngừng reo vang, ảo cảnh biến mất.

Trước mắt lại khôi phục cảnh tượng nguyên bản trong hang.

Hoài Vọng thu tay về, trên mu bàn tay là một vệt đỏ do khí lưu cọ sát ra. Hắn nhắm mắt lại, nhưng không gạt được hình ảnh cuối cùng trước khi ảo cảnh bị phá nát ——

Bóng cây đong đưa, giữa đôi môi đỏ ấy ngậm một cánh hoa trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook