Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa
Chương 62
Tối Hậu Đích Đại Ma Vương
19/07/2023
Hai mắt Nam Y tối sầm lại, khi lấy lại tinh thần đã nắm Bạch Yểm trong tay.
Linh khí Bạch Yếm dày đặc, mặt trên tỏa ra khí đen mơ hồ, hai người phía trước cảm nhận được sát khí của kiếm nên quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì.
Nam Y không biết tại sao mình lại trốn chạy. Tóm lại không muốn đối mặt trực diện với bọn họ, nàng không cho rằng Bắc Tịch có tâm tư gì với Linh Oanh. Nhưng không xác định được hắn có từ chối Linh Oanh hay không. Một màn kia như tảng đá đè nặng trong lòng, khiến nàng không thở nổi.
Từ lúc Bắc Tịch bái nhập làm đồ đệ của nàng, nàng cũng chẳng quản hắn nhiều. Nếu không phải kiếp này trọng sinh, nói không chừng nàng còn không quản hắn nhiều bằng Linh Oanh, cũng không có đối tốt với Bắc Tịch như Linh Oanh.
Nam Y mím môi, ngồi ở một nơi sâu đối diện vách đá, Bạch Yểm kiếm ở bên người. Cảm nhận được từng đợt lệ khí phát ra từ chủ nhân, như đang cảnh cáo cái gì đó.
Ta đối xử với hắn quá tệ……
Bên kia, Bắc Tịch vô cùng hoảng hốt, không phát hiện nơi phát sinh sát khí của người phía sau, hắn trực tiếp ngăn tay Linh Oanh, “Sư thúc tự trọng.”
Linh Oanh cười không nổi, “Chỉ là vừa rồi không đứng lên nổi, mượn một chút lực của ngươi, trước giờ không phải vẫn như vậy sao? Sao lại thành không tự trọng rồi?”
“Người tu chân chúng ta không có nhiều quy củ như vậy.”
Nàng ta cố ý trêu đùa nói, đối phương lại cười không nổi. Vừa mới đây, cổ linh khí đó cực kỳ giống sư tôn của hắn.
Hắn và sư tôn là quan hệ đạo lữ song tu, rất quen thuộc với hơi thở của sư tôn. Tuy rằng luồng sát khí kia lóe lên vừa nhanh vừa ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở mình quen thuộc trong đó……
“Sư thúc, ta đã có đạo lữ, người tu chân khác không có quy củ như vậy, nhưng ta với bọn họ không giống nhau.”
Hắn không nhìn Linh Oanh, vẫn cứ nhìn nơi linh lực biến mất, đột nhiên nói một câu, “Ta đi về trước, có rảnh lại đến cùng sư thúc đối kiếm.”
Linh Oanh mờ mịt gật gật đầu, nàng ta im lặng. Lúc biết tin tức Bắc Tịch có đạo lữ đã thất thần một hồi. Mới có bao lâu nàng ta không qua đây thăm Bắc Tịch, hắn đã có đạo lữ?
Nhưng cũng không làm đại điển kết đạo lữ!
Chẳng lẽ, người bên ngoài đều nói đúng? Bắc Tịch cùng sư phụ hắn ……
Con ngươi Linh Oanh rụt lại!
Sư đồ trong tu chân giới yêu nhau, cực kỳ ít. Cho dù có, có thể đi đến cuối cùng càng ít hơn. Nếu là thật, hắn không sợ bị người đời phỉ nhổ nhục mạ sao?
Khi Bắc Tịch trở về, Nam Y cũng không ở trong phòng, nhưng cũng không để người chờ lâu lắm, rất nhanh nàng đã trở lại, Bạch Yểm kiếm vẫn chưa thu hồi, Nam Y nắm trong tay, mũi kiếm quệt vào mặt đất phát ra tiếng.
Bắc Tịch ngẩng đầu nhìn, vội vàng đứng lên, sắc mặt có chút kích động, “Sư tôn!” Nói xong lập tức ra đón.
Hắn nghĩ đến đạo sát khí hôm nay, đang muốn giải thích cái gì, lại bị Nam Y che kín miệng.
Chỉ thấy một ngón tay Nam Y đặt trên miệng, “Sụyt, đừng nói gì.”
Bắc Tịch nuốt nước bọt, cũng không nói gì thêm.
Nam Y cắm kiếm trên mặt đất, trở tay đỡ Bắc Tịch ngã xuống giường.
Một tay nàng cởi đai lưng, môi mỏng chầm chầm du di trên người Bắc Tịch.
Bắc Tịch cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn không thể đẩy được người Nam Y, khuôn mặt đỏ bừng phân nửa. Về phía Nam Y cũng không có sắc mặt tốt, giơ tay chỉ vào kiếm kia, “Đừng, đừng thả nó ra.”
Giọng nói của hắn có chút run rẩy, bởi vì tay Nam Y đặt phía dưới người hắn, hắn chỉ có thể bám một tay vào vai người, sợ hãi không có sức lực nói.
“Cứ đặt kiếm ở nơi đó, không quấy rầy cái gì đâu.”
Nói xong, nàng lại muốn tiếp tục, lần này lại là bắt đầu từ sườn mặt, hôn một cái
“Có, quấy rầy, cây kiếm đó là kiếm linh.” Bắc Tịch vô cùng kháng cự.
Nam Y đã độ.ng tình, thật sự không nghĩ lên, lại vừa dỗ dành nói, “Kiếm linh là cô nương.”
Nhưng hốc mắt Bắc Tịch ửng đỏ, con ngươi nhìn nàng sâu sắc, dáng vẻ tựa như đang cố nén sự oan ức. Đột nhiên Nam Y cảm thấy đau lòng, ngồi dậy niệm chú, thu hồi Bạch Yểm vào trong thần thức.
Lại lần nữa nằm lên trên người, cuối cùng Bắc Tịch mới cho nàng chạm vào.
Hai người giống như đã quên mất việc lần đó, người này càng điên cuồng hơn người kia, khi đến cực hạn sung sướng, Nam Y đột nhiên vội vàng nói: “Ôm ta, mau, ôm ta đi!” Nàng muốn cảm nhận thêm sự tồn tại của Bắc Tịch.
Bắc Tịch lập tức duỗi tay ôm chặt nàng, sau đó dùng giọng khàn khàn không rõ tiếng nói, “Thích sư tôn, vô cùng vô cùng thích.”
Chuyện cuối cùng, đó là hắn vùi đầu vào ngực Nam Y, nặng nề ngủ mê man.
Nam Y vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của hắn, chậm rãi buộc chặt cánh tay, ôm người vào trong ngực.
Bắc Tịch dường như là lẩm bẩm câu gì, dùng sức hướng về phía Nam Y, miệng mấp máy, hơi thở ướt át phả vào cổ Nam Y.
Hắn vẫn đang nói, Nam Y cúi đầu cẩn thận nghe, nghe vài lần, nàng mới xác định, câu Bắc Tịch nói chính là, “Sư tôn, đừng đi……”
Trong lời nói kia có sự quyến luyến, dường như Nam Y là chỗ dựa duy nhất của hắn.
“Không đi, đương nhiên sẽ không đi, dựa vào đâu mà ta phải đi.”
Nam Y lau mái tóc đã ướt nhẹp vì hành động mạnh mẽ của hắn, nhẹ nhàng nói.
Ánh sáng trong mắt lập lờ, tất nhiên nàng sẽ không đi rồi. Bắc Tịch và Linh Oanh chẳng xảy ra chuyện gì, nàng thử xem đã biết. Thậm chí mùi hương của những người khác trên người hắn rất nhạt, thời gian tiếp xúc của hai người cũng không quá lâu.
Nhưng, nàng vẫn không vui, Bắc Tịch bị người khác chạm vào, làm trò trước mặt nàng. Thật là, làm người phiền chết đi được. Nếu phải đi, người nên đi cũng không phải nàng.
Linh khí Bạch Yếm dày đặc, mặt trên tỏa ra khí đen mơ hồ, hai người phía trước cảm nhận được sát khí của kiếm nên quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì.
Nam Y không biết tại sao mình lại trốn chạy. Tóm lại không muốn đối mặt trực diện với bọn họ, nàng không cho rằng Bắc Tịch có tâm tư gì với Linh Oanh. Nhưng không xác định được hắn có từ chối Linh Oanh hay không. Một màn kia như tảng đá đè nặng trong lòng, khiến nàng không thở nổi.
Từ lúc Bắc Tịch bái nhập làm đồ đệ của nàng, nàng cũng chẳng quản hắn nhiều. Nếu không phải kiếp này trọng sinh, nói không chừng nàng còn không quản hắn nhiều bằng Linh Oanh, cũng không có đối tốt với Bắc Tịch như Linh Oanh.
Nam Y mím môi, ngồi ở một nơi sâu đối diện vách đá, Bạch Yểm kiếm ở bên người. Cảm nhận được từng đợt lệ khí phát ra từ chủ nhân, như đang cảnh cáo cái gì đó.
Ta đối xử với hắn quá tệ……
Bên kia, Bắc Tịch vô cùng hoảng hốt, không phát hiện nơi phát sinh sát khí của người phía sau, hắn trực tiếp ngăn tay Linh Oanh, “Sư thúc tự trọng.”
Linh Oanh cười không nổi, “Chỉ là vừa rồi không đứng lên nổi, mượn một chút lực của ngươi, trước giờ không phải vẫn như vậy sao? Sao lại thành không tự trọng rồi?”
“Người tu chân chúng ta không có nhiều quy củ như vậy.”
Nàng ta cố ý trêu đùa nói, đối phương lại cười không nổi. Vừa mới đây, cổ linh khí đó cực kỳ giống sư tôn của hắn.
Hắn và sư tôn là quan hệ đạo lữ song tu, rất quen thuộc với hơi thở của sư tôn. Tuy rằng luồng sát khí kia lóe lên vừa nhanh vừa ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở mình quen thuộc trong đó……
“Sư thúc, ta đã có đạo lữ, người tu chân khác không có quy củ như vậy, nhưng ta với bọn họ không giống nhau.”
Hắn không nhìn Linh Oanh, vẫn cứ nhìn nơi linh lực biến mất, đột nhiên nói một câu, “Ta đi về trước, có rảnh lại đến cùng sư thúc đối kiếm.”
Linh Oanh mờ mịt gật gật đầu, nàng ta im lặng. Lúc biết tin tức Bắc Tịch có đạo lữ đã thất thần một hồi. Mới có bao lâu nàng ta không qua đây thăm Bắc Tịch, hắn đã có đạo lữ?
Nhưng cũng không làm đại điển kết đạo lữ!
Chẳng lẽ, người bên ngoài đều nói đúng? Bắc Tịch cùng sư phụ hắn ……
Con ngươi Linh Oanh rụt lại!
Sư đồ trong tu chân giới yêu nhau, cực kỳ ít. Cho dù có, có thể đi đến cuối cùng càng ít hơn. Nếu là thật, hắn không sợ bị người đời phỉ nhổ nhục mạ sao?
Khi Bắc Tịch trở về, Nam Y cũng không ở trong phòng, nhưng cũng không để người chờ lâu lắm, rất nhanh nàng đã trở lại, Bạch Yểm kiếm vẫn chưa thu hồi, Nam Y nắm trong tay, mũi kiếm quệt vào mặt đất phát ra tiếng.
Bắc Tịch ngẩng đầu nhìn, vội vàng đứng lên, sắc mặt có chút kích động, “Sư tôn!” Nói xong lập tức ra đón.
Hắn nghĩ đến đạo sát khí hôm nay, đang muốn giải thích cái gì, lại bị Nam Y che kín miệng.
Chỉ thấy một ngón tay Nam Y đặt trên miệng, “Sụyt, đừng nói gì.”
Bắc Tịch nuốt nước bọt, cũng không nói gì thêm.
Nam Y cắm kiếm trên mặt đất, trở tay đỡ Bắc Tịch ngã xuống giường.
Một tay nàng cởi đai lưng, môi mỏng chầm chầm du di trên người Bắc Tịch.
Bắc Tịch cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn không thể đẩy được người Nam Y, khuôn mặt đỏ bừng phân nửa. Về phía Nam Y cũng không có sắc mặt tốt, giơ tay chỉ vào kiếm kia, “Đừng, đừng thả nó ra.”
Giọng nói của hắn có chút run rẩy, bởi vì tay Nam Y đặt phía dưới người hắn, hắn chỉ có thể bám một tay vào vai người, sợ hãi không có sức lực nói.
“Cứ đặt kiếm ở nơi đó, không quấy rầy cái gì đâu.”
Nói xong, nàng lại muốn tiếp tục, lần này lại là bắt đầu từ sườn mặt, hôn một cái
“Có, quấy rầy, cây kiếm đó là kiếm linh.” Bắc Tịch vô cùng kháng cự.
Nam Y đã độ.ng tình, thật sự không nghĩ lên, lại vừa dỗ dành nói, “Kiếm linh là cô nương.”
Nhưng hốc mắt Bắc Tịch ửng đỏ, con ngươi nhìn nàng sâu sắc, dáng vẻ tựa như đang cố nén sự oan ức. Đột nhiên Nam Y cảm thấy đau lòng, ngồi dậy niệm chú, thu hồi Bạch Yểm vào trong thần thức.
Lại lần nữa nằm lên trên người, cuối cùng Bắc Tịch mới cho nàng chạm vào.
Hai người giống như đã quên mất việc lần đó, người này càng điên cuồng hơn người kia, khi đến cực hạn sung sướng, Nam Y đột nhiên vội vàng nói: “Ôm ta, mau, ôm ta đi!” Nàng muốn cảm nhận thêm sự tồn tại của Bắc Tịch.
Bắc Tịch lập tức duỗi tay ôm chặt nàng, sau đó dùng giọng khàn khàn không rõ tiếng nói, “Thích sư tôn, vô cùng vô cùng thích.”
Chuyện cuối cùng, đó là hắn vùi đầu vào ngực Nam Y, nặng nề ngủ mê man.
Nam Y vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của hắn, chậm rãi buộc chặt cánh tay, ôm người vào trong ngực.
Bắc Tịch dường như là lẩm bẩm câu gì, dùng sức hướng về phía Nam Y, miệng mấp máy, hơi thở ướt át phả vào cổ Nam Y.
Hắn vẫn đang nói, Nam Y cúi đầu cẩn thận nghe, nghe vài lần, nàng mới xác định, câu Bắc Tịch nói chính là, “Sư tôn, đừng đi……”
Trong lời nói kia có sự quyến luyến, dường như Nam Y là chỗ dựa duy nhất của hắn.
“Không đi, đương nhiên sẽ không đi, dựa vào đâu mà ta phải đi.”
Nam Y lau mái tóc đã ướt nhẹp vì hành động mạnh mẽ của hắn, nhẹ nhàng nói.
Ánh sáng trong mắt lập lờ, tất nhiên nàng sẽ không đi rồi. Bắc Tịch và Linh Oanh chẳng xảy ra chuyện gì, nàng thử xem đã biết. Thậm chí mùi hương của những người khác trên người hắn rất nhạt, thời gian tiếp xúc của hai người cũng không quá lâu.
Nhưng, nàng vẫn không vui, Bắc Tịch bị người khác chạm vào, làm trò trước mặt nàng. Thật là, làm người phiền chết đi được. Nếu phải đi, người nên đi cũng không phải nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.