Chương 7: Bắt cóc
Chính Nguyệt Sơ Tứ
13/01/2023
Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Xe ngựa chạy trên con phố lát bằng đá cẩm thạch nhẵn nhụi, hai bên là hàng loạt cửa hàng từ hai đến ba tầng lầu chạm khắc tỉ mỉ hình hoa với thú. Bên ngoài, gỗ được sơn màu chạm trổ đa dạng với hàng trăm bông hoa, mây ngũ sắc, chim muông thú đủ loại. Tất cả những người ra vào nơi đó đều mặc trên người y phục sang trọng, thậm chí thị nữ đi cùng họ còn mặc đẹp hơn cả các thiếu nữ ở thành Phong Dương.
Phần lớn xe ngựa đi qua trên đường đều được dát vàng lá, treo bạch ngọc, có nô tỳ đi theo bên cạnh. Khi xe ngựa đi qua
đám người Lâm Hoà Thuận còn ngửi được cỗ mũi thơm tao nhã, đẳng cấp hơn nhiều so với mấy cô nương ngồi cùng xe.
Một xe Lâm Hoà Thuận giống như nhà quê lên phố mà nhìn Minh Hàng thành giàu có đồ sộ. Mẹ con Nhị Nữu cùng Lâm Hoà Thuận chỉ tập trung ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp trong khi hai mẹ con nhà giàu kia nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng có mấy câu truyền tới tai.
" Mẫu Thân, Minh Hàng thành này phồn hoa như vậy, chúng ta mang có chút xíu đồ, sao có thể được người ta để mắt đến. Làm sao bây giờ, chắc chắn họ sẽ xem thường chúng ta.."
" Nội tổ mẫu(1) sẽ không..."
".... Nhưng những thứ ấy di nương(2) với tỷ muội họ."
" Mấy tỷ muội trong nhà kia, con không phải lo lắng. Lát nữa chúng ta đi đánh thêm trang sức và mua y phục, các nàng sẽ không coi thường con đâu."
" Nhưng mà mẫu thân, ngân lượng trong nhà..."
"... Không có việc gì."
Hai mẹ con nói chuyện xong thì nhìn Lâm Hoà Thuận cùng Nhị Nữu. Nhị Nữu và mẹ sớm chả quan tâm, Lâm Hoà Thuận cũng làm bộ không nghe thấy gì, cao hứng mà ngắm phong cảnh. Thấy ba người họ chỉ lo nhìn ngắm phố phường, người mẹ "nhà giàu" kia nhắm mắt lại thầm tính toán trong đầu.
Hoà Thuận chỉ biết thầm thở dài, hai mẹ con này có lẽ định đến nương nhờ nhà ngoại nhưng lại phát hiện cuộc sống ở đây xa xỉ hơn thành Phong Dương nhiều, lo lắng chính mình của cải không đủ, khi tới đó sẽ bị các nàng coi thường.
Minh Hàng thành này thực sự quá lớn đi, nghe đại thúc đánh xe nói ở đây so với kinh thành còn lớn hơn những ba phần, đoàn xe chạy được một canh giờ trong thành, quẹo trái rẽ phải mới tới trạm dịch phía Tây.
Lâm Hòa Thuận không mang nhiều tư trang nên đi tới quan viên ghi tên và lăn dấu tay trước. Chỉ cần đi xe của trạm dịch, người hay hàng hoá đều được kiểm đếm và đăng ký, dù là ai hay đi đến địa điểm nào cũng cần ghi lại thông tin nếu không thiếu một người cũng không giải thích được.
Sau khi mọi việc xong xuôi Lâm Hoà Thuận tạm biệt mẹ con Nhị Nữu rồi đi bộ ra ngoài trạm dịch. Vừa rồi nàng đã nghe ngóng qua đại thúc nói có một ngôi chùa nằm trên đường Hoa Quang ở ngay trung tâm, cách nơi này không xa nên khỏi cần thuê xe ngựa. Đại thúc còn vẽ cho nàng một bản đồ đơn giản trên khăn tay, đi theo nó không đến nửa canh giờ là tới.
Hoà Thuận không muốn nghỉ ngơi, liền đi theo khăn tay chỉ dẫn, bản đồ do đại thúc đánh xe vẽ thực rất đơn giản, nàng hỏi người ta hai lần là tìm được đường Hoa Quang.
Đây là một con đường nhỏ trong chùa, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, không giống những tiểu điếm được trang trí công phu bằng rồng phượng trên đường chính, nơi này tràn ngập những cửa hàng phổ thông bình thường.
Họ bán mọi thứ, chẳng hạn như nến hương, chim sống, cá và côn trùng, mèo con và chó con ở khắp mọi nơi.
Ven đường còn có rất nhiều cửa hàng bé bán đồ thổi đường, hạt vừng rang cùng thạch mì, cũng có không ít sạp xem bói.
Luôn có những tràng pháo tay vang lên từ các gian hàng nghệ thuật, thỉnh thoảng nghe đâu tiếng hát ngọt ngào của mấy nữ tử trong tửu lâu, người người qua lại, đúng là thịnh thế phồn hoa.
Đứng trên đường Hoa Quang, nhìn từ xa đã có thể trông thấy chùa Hoa Quang, những mái hiên bằng gạch lưu ly đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Trong chùa có một tòa tháp 14 tầng, mơ hồ có thể nhìn thấy chùa được trang trí bằng lá vàng, khi ánh nắng chiếu xuống, toàn bộ ngôi chùa giống như đều tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh vậy.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
" Đại tỷ, tướng công ngươi bị quỷ ám nên bệnh nặng."
Ngay khi Lâm Hoà Thuận đi ngang qua một quầy xem bói, một câu như vậy lọt vào tai nàng. Từ " ma quỷ " kia khiến nàng không cầm lòng được mà dừng lại.
(1) Nội Tổ Mẫu: Bà Nội
(2) Di Nương: Vợ lẽ của cha, mẹ kế theo ngôn ngữ hiện đại
Xe ngựa chạy trên con phố lát bằng đá cẩm thạch nhẵn nhụi, hai bên là hàng loạt cửa hàng từ hai đến ba tầng lầu chạm khắc tỉ mỉ hình hoa với thú. Bên ngoài, gỗ được sơn màu chạm trổ đa dạng với hàng trăm bông hoa, mây ngũ sắc, chim muông thú đủ loại. Tất cả những người ra vào nơi đó đều mặc trên người y phục sang trọng, thậm chí thị nữ đi cùng họ còn mặc đẹp hơn cả các thiếu nữ ở thành Phong Dương.
Phần lớn xe ngựa đi qua trên đường đều được dát vàng lá, treo bạch ngọc, có nô tỳ đi theo bên cạnh. Khi xe ngựa đi qua
đám người Lâm Hoà Thuận còn ngửi được cỗ mũi thơm tao nhã, đẳng cấp hơn nhiều so với mấy cô nương ngồi cùng xe.
Một xe Lâm Hoà Thuận giống như nhà quê lên phố mà nhìn Minh Hàng thành giàu có đồ sộ. Mẹ con Nhị Nữu cùng Lâm Hoà Thuận chỉ tập trung ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp trong khi hai mẹ con nhà giàu kia nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng có mấy câu truyền tới tai.
" Mẫu Thân, Minh Hàng thành này phồn hoa như vậy, chúng ta mang có chút xíu đồ, sao có thể được người ta để mắt đến. Làm sao bây giờ, chắc chắn họ sẽ xem thường chúng ta.."
" Nội tổ mẫu(1) sẽ không..."
".... Nhưng những thứ ấy di nương(2) với tỷ muội họ."
" Mấy tỷ muội trong nhà kia, con không phải lo lắng. Lát nữa chúng ta đi đánh thêm trang sức và mua y phục, các nàng sẽ không coi thường con đâu."
" Nhưng mà mẫu thân, ngân lượng trong nhà..."
"... Không có việc gì."
Hai mẹ con nói chuyện xong thì nhìn Lâm Hoà Thuận cùng Nhị Nữu. Nhị Nữu và mẹ sớm chả quan tâm, Lâm Hoà Thuận cũng làm bộ không nghe thấy gì, cao hứng mà ngắm phong cảnh. Thấy ba người họ chỉ lo nhìn ngắm phố phường, người mẹ "nhà giàu" kia nhắm mắt lại thầm tính toán trong đầu.
Hoà Thuận chỉ biết thầm thở dài, hai mẹ con này có lẽ định đến nương nhờ nhà ngoại nhưng lại phát hiện cuộc sống ở đây xa xỉ hơn thành Phong Dương nhiều, lo lắng chính mình của cải không đủ, khi tới đó sẽ bị các nàng coi thường.
Minh Hàng thành này thực sự quá lớn đi, nghe đại thúc đánh xe nói ở đây so với kinh thành còn lớn hơn những ba phần, đoàn xe chạy được một canh giờ trong thành, quẹo trái rẽ phải mới tới trạm dịch phía Tây.
Lâm Hòa Thuận không mang nhiều tư trang nên đi tới quan viên ghi tên và lăn dấu tay trước. Chỉ cần đi xe của trạm dịch, người hay hàng hoá đều được kiểm đếm và đăng ký, dù là ai hay đi đến địa điểm nào cũng cần ghi lại thông tin nếu không thiếu một người cũng không giải thích được.
Sau khi mọi việc xong xuôi Lâm Hoà Thuận tạm biệt mẹ con Nhị Nữu rồi đi bộ ra ngoài trạm dịch. Vừa rồi nàng đã nghe ngóng qua đại thúc nói có một ngôi chùa nằm trên đường Hoa Quang ở ngay trung tâm, cách nơi này không xa nên khỏi cần thuê xe ngựa. Đại thúc còn vẽ cho nàng một bản đồ đơn giản trên khăn tay, đi theo nó không đến nửa canh giờ là tới.
Hoà Thuận không muốn nghỉ ngơi, liền đi theo khăn tay chỉ dẫn, bản đồ do đại thúc đánh xe vẽ thực rất đơn giản, nàng hỏi người ta hai lần là tìm được đường Hoa Quang.
Đây là một con đường nhỏ trong chùa, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, không giống những tiểu điếm được trang trí công phu bằng rồng phượng trên đường chính, nơi này tràn ngập những cửa hàng phổ thông bình thường.
Họ bán mọi thứ, chẳng hạn như nến hương, chim sống, cá và côn trùng, mèo con và chó con ở khắp mọi nơi.
Ven đường còn có rất nhiều cửa hàng bé bán đồ thổi đường, hạt vừng rang cùng thạch mì, cũng có không ít sạp xem bói.
Luôn có những tràng pháo tay vang lên từ các gian hàng nghệ thuật, thỉnh thoảng nghe đâu tiếng hát ngọt ngào của mấy nữ tử trong tửu lâu, người người qua lại, đúng là thịnh thế phồn hoa.
Đứng trên đường Hoa Quang, nhìn từ xa đã có thể trông thấy chùa Hoa Quang, những mái hiên bằng gạch lưu ly đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Trong chùa có một tòa tháp 14 tầng, mơ hồ có thể nhìn thấy chùa được trang trí bằng lá vàng, khi ánh nắng chiếu xuống, toàn bộ ngôi chùa giống như đều tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh vậy.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
" Đại tỷ, tướng công ngươi bị quỷ ám nên bệnh nặng."
Ngay khi Lâm Hoà Thuận đi ngang qua một quầy xem bói, một câu như vậy lọt vào tai nàng. Từ " ma quỷ " kia khiến nàng không cầm lòng được mà dừng lại.
(1) Nội Tổ Mẫu: Bà Nội
(2) Di Nương: Vợ lẽ của cha, mẹ kế theo ngôn ngữ hiện đại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.