Tiên Trúc

Chương 95: Tiên Sư Tới Chơi

Chính Nguyệt Sơ Tứ

01/06/2024

Edit: MNMC

Trương Lương Bình không đến lấy linh thảo một cách vô ích, mỗi lần tới hắn sẽ chỉ điểm một chút cho Hòa Thuận, dạy nàng một chút pháp thuật nhập môn.

Dần dần, nàng đã có thể thành thạo sử dụng Hoa Tiêu thuật, Liệt Hoả thuật cùng một số pháp thuật cấp thấp khác.

Hôm đó Hòa Thuận ngồi ở trong phòng, nhìn ngọn lửa cháy trong lòng bàn tay, đột nhiên ha hả cười rộ lên.

Nàng lấy ra một viên Long Ngư Châu, luồn dây xích qua rồi lắc lắc, sau đó đem nó phóng tới Liệt Hoả thuật trong lòng bàn tay.

Ngọn lửa vây quanh Long Ngư Châu xoay tròn, nháy mắt liền bị hút vào trong Long Ngư Châu.

Nhìn ngọn lửa nhỏ xíu trong Long Ngư Châu, Hòa Thuận trong lòng mừng thầm, như vậy không cần lãng phí ma thú nội đan nữa.

Chỉ là có chút tiếc nuối, nàng liếc mắt nhìn tờ giấy trên bàn, mặt trên còn có một cuốn Phong Nhận thuật.

Đây là thứ nàng ở chợ đêm đổi lấy, dù biết rõ dược đồng không thể sử dụng được pháp thuật bậc cao, nhưng nàng vẫn muốn thử xem.

Quả nhiên, nàng tìm Trương Lương Bình học rất lâu, trên lý thuyết thì học được, nhưng lúc nàng thực hành lại có biến.

Linh lực tụ hợp lại sinh ra bế tắc, một tia cũng không thả ra được, khiến nàng khó chịu, thở hổn hển.

“Lâm sư muội, ngươi có đó không?”

Giọng Nguyên Đông từ ngoài viện truyền vào, Hoà Thuận đeo Long Ngư Châu lại lên eo.

Nguyên Đông ôm một con huyết thỏ, hưng phấn đứng bên ngoài.

Thấy Hòa Thuận đi ra, nàng vui vẻ nâng con thỏ lên và nói: “Sư muội nhìn này, con thỏ này đáng yêu không?”

“Hả? Sư tỷ, ngươi có con thỏ thật là đáng yêu.” Hoà Thuận mở cấm chế ra nhìn con thỏ nhỏ được ôm trên tay, thật là mềm mại.

“Đây, ngươi ôm thử một cái.” Nguyên Đông đưa con thỏ cho Hoà Thuận, sau đó dựa vào ghế trong sân, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Hoà Thuận nhặt một cọng cỏ lên, chơi với con thỏ, hỏi: “Sư tỷ, ngươi đã nửa năm không đến gặp ta, có phải đang bận tu luyện không?”

Nguyên Đông cười khúc khích, “Ta không có tâm trạng tu luyện. Mấy tháng nay ta bận rộn trên dược điền cả ngày.”

“Thật hiếm nha sư tủ, ngươi cả ngày đều ở dược điền, có phải muốn trồng thêm linh thảo luyện chế mấy đan dược tăng tu vi không?”

Nguyên Đông trợn mắt nhìn Hoà Thuận, bất mãn nói: “Ngươi đang nói cái gì thế? Ai muốn luyện chế đan dược tăng tu vi? Tất cả công sức của ta mấy tháng nay đều vì con thỏ chết tiệt này.”

“Không thể nào, ngươi tốn bao nhiêu linh thảo mới có được con thỏ này á?” Hoà Thuận nhìn chằm chằm con thỏ nằm trong lòng mình.

Nguyên Đông dùng ngón tay đếm: “Mười cỏ trăng tím sáu mươi tuổi, một cây nhân sâm vàng ba trăm năm, năm rễ cây tám mươi tuổi, và ba mươi lá trắng trăm tuổi.”



Hoà Thuận nhìn nàng ta với vẻ khó tin.

Hoà Thuận cầm đôi tai con thỏ lên, chỉ vào nó và nói: “Sư tỷ, ngươi điên à. Ngươi thực sự sử dụng nhiều linh thảo như vậy đổi một con ma thú cấp một sao”

“Có lầm hay không vậy. Ngươi mang tiền đi đổi chút đan dược bồi bổ tu vi, sớm Trúc Cơ không phải tốt hơn sao?”

“Thỏ của ta.” Nguyên Đông vội tóm lấy con thỏ, ôm nó vào lòng, vuốt ve cái đầu nhỏ, đau khổ nói: “Sao ngươi lại tóm tai nó? Đau thì phải làm sao?”

Hoà Thuận thản nhiên nhìn nàng, nói “Thỏ vốn chính là để tóm tai, sao nó có thể đau được. Thật đúng là ngươi hết thuốc chữa, hao nửa năm tâm tư, lại đi nuôi một con thỏ. Ngươi sẽ không Trúc Cơ đúng không, có nghĩ đến tự do sau này chưa? Như Ngọc Như sư tỷ mấy tháng trước đã Trúc Cơ rồi, còn ngươi thì tốt, chỉ lên tới Luyện Khí cấp 6 vẫn không chịu khó tu luyện.”

Nguyên Đông bĩu môi, thờ ơ nói: “Trúc Cơ thì có ích lợi gì? Vẫn là kẹt ở Tiên Linh môn thôi. Cuộc đời ngắn ngủi, tại sao không tận hưởng thú vui trước mắt, tại sao lại tốn nhiều thời gian tu luyện như vậy. Hiện tại sống như thế này ta cảm thấy thoải mái đến mức không muốn tu luyện gì hết.”

“Ai giống ngươi? Ngươi làm việc chăm chỉ cả ngày. Ta không gặp ngươi nửa năm rồi giờ ngươi đã tới Luyện Khí cấp 12.”

Nguyên Đông sờ sờ con thỏ, cau mày nói.

Tốc độ tu luyện của Hoà Thuận thật rất đáng kinh ngạc. Về cơ bản, nàng ấy mỗi năm đều nâng lên một cấp. Tin tức hầu như đã lan rộng khắp Tiên Linh môn.

Hoà Thuận tất nhiên biết vì sao tu vi của mình lại tiến bộ nhanh như vậy. Tất cả đều dựa vào đan dược của Nguyệt Doanh, cứ mười ngày uống một viên, trình độ tu luyện của nàng không tăng lên mới lạ.

Dù sao đi nữa, nàng cũng không quan tâm nhiều đến tác hại của việc uống quá liều. Nàng phải Trúc Cơ thành công trong vòng hai mươi năm.

Hoà Thuận chột dạ cười cười, không nói tiếng nào.

Thế nhưng Nguyên Đông mắt sắc, nhìn một chút liền thấy Long Ngư Châu treo ngang hông Hoà Thuận.

Nàng một chút liền ngồi dậy, thân thủ nghĩ đến lấy Long Ngư Châu nhưng Hòa Thuận đã nghiêng thân thể, tránh né.

Nguyên Đông bắt hụt, hì hì cười nói: “Sư muội, hạt châu này ngươi từ nơi nào có được thế? Thoạt nhìn thật tốt, ta cũng muốn một cái đem treo.”

“Mấy ngày trước ta mua ở chợ đêm, là một vị tiền bối trong nội môn bán ra, không biết hắn lấy ở đâu, có hơn mười cái, ta cũng thấy nhìn đẹp mắt nên mua.” Hòa Thuận nhẹ nhàng chạm vào Long Ngư Châu nhưng không có ý cởi ra cho Nguyên Đông xem, Nguyên Đông xấu hổ không nhịn được, chỉ có thể mỉm cười tiếp tục vuốt ve con thỏ của mình.

Hai người ôm tâm tư trò chuyện một lúc thì Nguyên Đông ôm thỏ rời đi.

Hòa Thuận lạnh lùng nhìn Nguyên Đông đạp phi lá đi xa.

Mấy năm này nàng lén dùng đan dược,

tiến bộ nhanh hơn so với những dược đồng khác. Hơn nữa một khi Trúc Cơ, các dược dược đồng khác vốn bình yên vô sự lại quay ra căm ghét Hoà Thuận.

Còn có người trong bóng tối hạ thủ dược điền của nàng, phá hoại không ít linh thảo, thật là ấu trĩ.

Nghĩ đến những ngày này luôn có nội tạng ma thú đã chết bị vứt ở sân nhà và xung quanh dược điền.



Hoà Thuận dự định đến dược điền xem xét. Tuy hành động đó không thể trực tiếp làm ô nhiễm linh thảo, nhưng mùi ôi thiu vẫn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng linh khí xung quanh, phải dùng Hoả Thuật xử lý.

Quả nhiên, khi đi đến dược điền, Hoà Thuận thấy một con lợn rừng đã chết bị ném bên cạnh.

Nàng thực sự rất ngưỡng mộ mấy người này.

Con lợn rừng này là loài ăn tạp, vậy nên luôn có mùi hôi và bẩn thỉu đến mức người ta khó có thể mang con lợn này đến đây.

Hoà Thuận khéo léo tung ra Hoả Thuật, con lợn rừng liền được nướng trong thời chín, tỏa ra mùi thơm.

“Ngươi cư nhiên ăn thịt nướng ở đây, không sợ làm ô nhiễm linh thảo sao?” Một câu hỏi truyền đến từ phía sau nàng.

Hoà Thuận quay lại nhìn người đó, mỉm cười nói với hắn ta: “Linh thảo không mỏng manh đến như vậy đâu, sao ngươi không đến đây nếm thử một chút? Hạng sư huynh.”

Người đến không ai khác chính là Hạng Huyên sư huynh, hắn một thân tơ vàng áo trắng, nom đã trưởng thành hơn mười năm trước.

Hòa Thuận nhàn nhạt thấy trên người hắn có vài phần sát khí, xem ra mấy năm này hắn giết người không ít.

Hạng Huyên nhìn dược đồng trước mắt, sớm đã không còn là thiếu nữ giảo hoạt năm đó.

Hiện tại nàng vóc người cao gầy, thanh nhã thoát tục, đã sớm trở thành một vị nữ tử thành thục.

“Loại nội tạng này còn chưa được rửa sạch, thôi thì chính ngươi nếm thử đi. Thật không nghĩ tới, mấy năm không gặp ngươi vậy mà sắp Trúc Cơ.” Hạng Huyên có chút kinh ngạc về tu vi của, không có môn phái bồi dưỡng, dược đồng tư chất thấp như

như vậy cũng có thể ở mười năm tiến giai đến Luyện Khí hậu kỳ, cách Trúc Cơ cũng chỉ có một bước.

Bất quá nàng năm đó có thể giết chết tu sỹ Trúc Cơ, bây giờ có thể có tu vi như vậy, thật đúng là làm cho người ta không thể không để ý nàng được.

Hạng Huyên đảo mắt không ngừng trên người Hoà Thuận làm nàng trong lòng rất không thoải mái.

Hòa Thuận mỉm cười, nhẹ giọng cười nói: “Hạng sư huynh không phải cũng là anh hùng xuất thiếu niên, trẻ như vậy liền kết Kim Đan. Sau này tất là Nguyên Anh trong tầm mắt, tiên đồ thông thuận. Chỉ là không nghĩ đến ta thay đổi nhiều như vậy, Hạng sư huynh cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra ta.”

Hạng Huyên thực sự muốn nói, nếu chỉ nhìn dáng vẻ thì thật sự không thể nhận ra. Hoà Thuận vốn có thân hình phẳng lì, nhưng bây giờ nàng cũng đã lồi lắm. Tất nhiên hắn không thể nói được điều này, nên hắn chỉ có thể mỉm cười.

“Nhắc mới nhớ, Hạng sư huynh đã kết Kim Đan, ta gọi sư huynh thì thất lễ quá, hay là tôn xưng một tiếng Hạng tiên sư đi. Không biết Hạng tiên sư hôm nay lại có thời gian đến Trân Thảo Viên của ta làm gì? Ta ở đây nướng thịt lợn, quấy rầy đến tiên sư, ta làm xong sẽ lập tức rời đi.” Người này biết chuyện Hòa Thuận giết người, cho nên nàng cũng không muốn qua lại cùng hắn, thẳng nghĩ đuổi hắn đi cũng không được. Chi bằng mình tự đi.

Xưng hô tăng tôn vị, Hạng Huyên cũng không cự tuyệt, Tu Tiên giới tự có quy tắc, hắn cũng sẽ không cự tuyệt người quen tôn xưng.

Nhưng suy nghĩ của Hoà Thuận hắn lại đoán được, không muốn nàng cứ thế mà đi, hắn bình tĩnh nói: “Ngươi cũng biết, phu nhân của ta là đệ tử yêu quý của sư phụ ngươi. Ta đã ẩn dật mười năm rồi Kết Đan. Ta không có thời gian đến đây, lần này ta đưa phu nhân về thăm nhà, có lẽ sẽ ở lại đây một thời gian. Nghe nói Trân Thảo Viên có linh lực mạnh nhất và phong cảnh đẹp nhất quanh bên hồ. Ta tất nhiên đến nhìn xem sao.”

Phong cảnh đẹp nhất đâu ra? Cả dược điền có mỗi cỏ và nhà tre. Đây rõ ràng làm khó nàng mà.

Tuy trong lòng vô cùng bất mãn nhưng ngoài mặt nàng cũng phải giả vờ nịnh nọt, vui vẻ đồng ý.

“Vậy đệ tử dẫn tiên sư đi xem một chút, nhưng trong dược điền không có cảnh đẹp gì cả, sợ sẽ chọc tiên sư cười.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Trúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook