Chương 98: Trúc Thanh Cung
Chính Nguyệt Sơ Tứ
24/06/2024
Edit: MNMC
Sáng sớm, Phi Thần đúng giờ đến Trân Thảo Viên đón Hòa Thuận, chỉ là dáng vẻ của hắn thoạt nhìn rất không vui, hắn xụ mặt hung dữ đứng ở cửa.
Hòa Thuận chả thèm tính toán với hắn, lặng yên đứng đó, chờ giẫm lên pháp khí phi hành.
Thấy Hòa Thuận nửa ngày không nhúc nhích, chỉ yên lặng ngẩng đầu nhìn hắn, Phi Thẩn liền hừ lạnh một tiếng mắng:
“Ngươi đứng đấy làm gì? Sao không lấy pháp khí ra? Ngươi không nghĩ có thể ngồi chung với ta đấy chứ?”
Hòa Thuận lúc này mới chợt hiểu, hóa ra là muốn ta tự dùng pháp khí, nhưng như vậy cũng quá hẹp hòi đi, cái lá bay kia vừa chậm vừa hao linh thạch mà.
Không còn cách nào khác, Hoà Thuận đành phải lấy phi lá ra:“ Phi Thần sư huynh, phi lá của ta bay rất chậm. Lát nữa ngươi có thể đi từ từ được không?”
“Đừng nói nhảm nữa, đi theo ta.” Phi Thần xụ mặt, quay người bay ra khỏi dược điền. Hoà Thuận liền theo sát phía sau, hai người lần lượt bay ra khỏi sương mù cấm chế.
Sau khi bay ra ngoài Trân Thảo Viên, thấy xung quanh không có ai, Phi Thần nói với Hoà Thuận: “Được rồi, bây giờ ngươi tự mình bay đến Trúc Thanh Cung, đi nhanh lên đấy.”
Hoà Thuận khó hiểu hỏi hắn: “Phi Thần sư huynh, trưởng lão không phải bảo ngươi đưa ta tới đó sao? Sao bây giờ lại thành ta tự mình đi?”
Thấy Hoà Thuận ngốc nghếch như vậy, Phi Thần tức giận: “Ngươi cho rằng ta chỉ cần đến đón rồi thả ngươi, cả ngày không có việc gì làm sao? Không phải ngươi không có tay chân, vị trí của Trúc Thanh Cung cũng không khó tìm. Ngươi nhớ, nếu có ai hỏi thì cứ nói ta có việc gấp, là ngươi bảo ta đi xử lý chứ không phải ta tự mình rời đi.”
Thật là không biết xấu hổ, đi thì đi đi, lại còn phải hất chậu nước phân này vào người nàng.
Hoà Thuận bất mãn nói: “Sư huynh, thế này không ổn, ai mà tin được ta có thể bảo ngươi rời đi. Kể cả ta có nói vậy thì người khác cũng sẽ bảo ta không tôn trọng sư huynh.”
“Mày óc lợn à. Khi không có việc gì thì bao nhiêu người đến tra hỏi mày? Chỉ là để đề phòng thôi. Khi có người hỏi thì hãy trả lời như thế. Bớt nói nhảm đi, cẩn thận tao xử lý mày.” Phi Thần cau mày.
Hoà Thuận mím môi, không còn cách nào khác đành phải hỏi lại: “Vậy... Phi Thần sư huynh, lúc xong chuyện ở Trúc Thanh Cung, ngươi có đến đón ta không?”
“Hừ, ngươi nghĩ đến là nhiều, ai biết ngươi muốn ở Trúc Thanh Cung bao lâu. Nếu như ngươi cố ý lười biếng, cả ngày không xong, lẽ nào muốn ta vứt bỏ thời gian quý giá để tu luyện ở ngoài cung chờ ngươi sao?”
“Hôm nay nếu như không phải muốn làm dáng một chút, ta sẽ không đến đón ngươi. Sau này đi Trúc Thanh cung thì tự mình đi, có người hỏi cứ nói theo ta bày.” Phi Thần từ trong xương tuỷ đã coi thường dược đồng, cảm thấy sư phụ phái mình làm chuyện đưa đón này quả thực là truyện cười cho thiên hạ.
Hắn đã nói như vậy, Hoà Thuận cũng không muốn nói gì thêm, nàng cúi đầu nhìn đi nơi khác, sau đó thản nhiên nói: “Ta hiểu rồi.”
“Sư huynh, đi thong thả.”
“Hừ.” Phi Thần hừ lạnh một tiếng, linh lực bộc phát, đem pháp khí bay đi xa, trong nháy mắt liền biến mất.
“Nếu không muốn đón thì sao hôm qua không nói sớm, đồ đạo đức giả.” Hoà Thuận mắng mấy câu rồi một mình phi lá bay từ từ về phía Trúc Thanh Cung.
Trân Thảo Viên và Trúc Thanh cung đều là nơi có linh khí đậm nhất.
Trân Thảo Viên nằm gần chính điện, diện tích không lớn, lại nằm ở vị trí hẻo lánh nên dùng để trồng các loại linh thảo.
Còn Trúc Thanh Cung được xây dựng từ rất sớm, ở xa điện chính cộng thêm linh khí dày đặc. Nơi này đã sớm thành nơi cư trú của Nguyên Anh lão tổ, thuận tiện cho việc chăm sóc Âm Dương Thảo.
Hoà Thuận đứng trên phi lá bay chậm nửa giờ mới đến nơi.
Đây là lần đầu tiên nàng đến đây, từ xa có thể nhìn thấy rừng tre rậm rạp bao phủ đỉnh núi.
Ngay trước đỉnh có một con hẻm, trong đó mơ hồ ẩn giấu một con đường không biết dẫn đi đâu.
Còn chưa tới gần, phi lá của Hoà Thuận đã lung lay, Hòa Thuận mau chóng ổn định lại cơ thể.
Vừa mới đi được một chút, phi lá lại càng lung lay ghê hơn, còn bị một luồng hút từ đâu kéo xuống. Xem ra Nguyên Anh lão tổ đã đặt cấm chế cấm phi hành ở đây.
Phi lá lung lay rơi vào con đường trên núi, Hòa Thuận thu phi lá về, theo con đường đi vào sâu bên trong.
Con đường trông hẹp dị thường, chỉ đủ cho ba người đi song song hành tẩu. Càng lên cao càng hẹp, ánh nắng một ngày chắc chỉ chiếu sáng được một canh giờ rồi tắt, cảm giác có chút âm u lạnh lẽo.
Trúc Thanh Cung được xây dựng trên đỉnh núi, ít nhất cũng phải leo hết con đường này mới lên được trên.
Chẳng trách Phi Thần vỗ mông rời đi. Nếu không thể bay lên thì đi bộ sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng nàng cũng đi theo con đường lên đỉnh núi.
Nhìn hàng rào tre xanh cao quá đầu mình trước mắt, Hoà Thuận bước tới hỏi: “Vãn bối Lâm Hoà Thuận ở Trân Thảo Viên, tới để chăm sóc linh thảo, hi vọng được lão tổ chiếu cố.”
Vừa dứt lời, một trận thần thức liền quét qua Hoà Thuận. Một lúc sau, thần thức biến mất.
Một tiểu đệ tử dễ thương với đôi môi đỏ, hàm răng trắng, trang điểm hồng xuất hiện.
Cậu ta trông chỉ mới bảy tám tuổi, mở cửa tre và nói với Hoà Thuận: “Sư tôn phái ta dẫn đường cho ngươi. Đi theo ta, chúng ta đến suối Thiên Nữ trước.”
“Sư đệ, ta trước có phải đi bái kiến lão tổ hay không?” Hoà Thuận đi theo sau hắn, có chút đắn đo hỏi.
Đệ tử trẻ tuổi trưởng thành một cách đáng kinh ngạc, hắn bình tĩnh nói: “Vừa rồi khi ngươi ở cửa, sư tôn đã dùng thần thức để điều tra ngươi. Ta sẽ bỏ qua những lễ nghi giả tạo này để chúng ta nhanh chóng đến suối Thiên Nữ. Mấy dược đồng khác đã hoàn thành công việc của mình, còn ngươi thì đến muộn quá, làm bọn ta phải chờ đợi, không làm được gì.”
Nghe vậy Hoà Thuận vội vàng giải thích do pháp khí nàng dùng. Nghe xong, đệ tử trẻ tuổi khịt mũi hai lần và chỉ bảo nàng lần sau hãy đến sớm hơn.
Phía sau hàng rào tre xanh là một rừng tre rộng lớn, một con đường đá được xây dựng bên trong.
Hai người đi xuyên qua khu rừng, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít mái hiên bằng ngọc trắng từ nơi khác trong rừng trúc ló ra.
Hai người rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến được suối Thiên Nữ, nơi cách xa đám đông.
Suối Thiên Nữ có kích thước bằng một cái cối xay, nước suối trong vắt, ở đó có 3 cây Âm Dương Thảo, lá nửa đen nửa trắng.
Hoà Thuận nhìn chằm chằm vào 3 bụi cây đó, vừa tò mò vừa phấn khích.
Nàng chỉ muốn 3 bụi cây này trưởng thành càng sớm càng tốt để có thể mau chóng rời đi.
Hơi nghiêng đầu mới phát hiện, bên cạnh suối Thiên Nữ, có một đóa hoa sen, mặt trên ngồi xếp bằng một người.
Theo người nọ nhìn không ra tu vi, nhưng cảm giác rất áp bách, chắc hẳn chính là
Nguyên Anh lão tổ của Tiên Linh môn.
Trước khi nhìn thấy lão, Hoà Thuận luôn đoán lão chắc chắn là một ông già đã rụng hết râu tóc, trông có vẻ bệ vệ và khó gần.
Nhưng thật không ngờ, lão trông chẳng giống thế chút nào.
Không biết có phải vì ngoại hình ưa nhìn hay không mà trông lão ta như chỉ mới ngoài ba mươi, độ tuổi của sự sung sức nhất.
Mái tóc đen của lão được buộc lên một cách tùy tiện, phần lớn xõa trên vai, làn da trắng nõn và dịu dàng như một trinh nữ.
Lúc này, lão đang nhắm chặt mắt lại, ngồi trên tòa sen thiền định.
Một ít ánh sáng màu sáng phát ra từ người lão, khiến Hoà Thuận có cảm giác giống như bức tượng Quan Âm mà nàng từng thấy khi còn nhỏ, nhưng khác ở đây là tượng này đẹp trai hơn.
Bởi vì lão thoạt nhìn hoàn toàn khác với tưởng tượng nên Hoà Thuận không khỏi nhìn thêm mấy lần, thấy vậy tiểu đệ tử dẫn đường rất tức giận.
Tiểu đệ tử nhìn nàng, thô lỗ nói: “Đừng nhìn nữa. Đến muộn mà còn nhìn lung tung.”
Hoà Thuận bĩu môi, bất mãn quay mặt đi.
Nếu không muốn người khác nhìn thì đừng ngồi ở nơi dễ thấy.
Đã ngồi ở đây còn sợ bị người nhìn.
Sau khi tiểu đệ tử kia dẫn Hoà Thuận đến suối Thiên Nữ, hắn bước sang một bên khẩn trương nhìn nàng.
Nhìn thấy chiếu cố linh thảo còn có người giám thị, Hòa Thuận có chút ngoài ý muốn, việc cấp linh lực vào linh thảo như vậy chủ yếu chính là phải chuyên tâm, yên tĩnh.
Bị một cá nhân ở bên giám thị như vậy, nếu như dược sĩ tay run, giết chết Âm Dương Thảo, vậy sẽ có kết cục gì.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đi lên phía trước, thấy có người qua đây, Âm Dương Thảo liền run nhẹ.
Hòa Thuận cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm trên bờ suối, vươn hai tay, đặt bên cạnh Âm Dương Thảo, bắt đầu chú linh lực.
Nhưng so với việc nhắm mắt cũng chú linh lực được ở Trân Thảo Viên, hiện tại nàng rất cẩn thận, chỉ dám rút ra một tia linh lực, từ từ truyền linh lực vào Âm Dương Thảo.
Nàng ngồi xổm bất động suốt hai canh giờ.
Khi linh lực của Hoà Thuận cạn kiệt, nàng không thể đứng dậy được nữa.
Nàng đành phải ngồi ra đất, duỗi thẳng chân và từ từ di chuyền, lấy lại bình tĩnh.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng, đệ tử trẻ tuổi ở một bên nói: “Thật là vô dụng, đối với những dược sư khác một giờ là đủ, nhưng ngươi lại ở chỗ này lảng vảng hai giờ, thật xấu hổ, Trân Thảo Viên làm sao có thể phái một người như ngươi đến đây cơ chứ.”
Tiểu tử thối, Hòa Thuận ngồi dưới đất, nhìn tiểu đệ tử 6,7 tuổi trước mắt bày ra bộ dạng thành thục. Thực sự nghĩ muốn dạy dỗ hắn một phen.
Sáng sớm, Phi Thần đúng giờ đến Trân Thảo Viên đón Hòa Thuận, chỉ là dáng vẻ của hắn thoạt nhìn rất không vui, hắn xụ mặt hung dữ đứng ở cửa.
Hòa Thuận chả thèm tính toán với hắn, lặng yên đứng đó, chờ giẫm lên pháp khí phi hành.
Thấy Hòa Thuận nửa ngày không nhúc nhích, chỉ yên lặng ngẩng đầu nhìn hắn, Phi Thẩn liền hừ lạnh một tiếng mắng:
“Ngươi đứng đấy làm gì? Sao không lấy pháp khí ra? Ngươi không nghĩ có thể ngồi chung với ta đấy chứ?”
Hòa Thuận lúc này mới chợt hiểu, hóa ra là muốn ta tự dùng pháp khí, nhưng như vậy cũng quá hẹp hòi đi, cái lá bay kia vừa chậm vừa hao linh thạch mà.
Không còn cách nào khác, Hoà Thuận đành phải lấy phi lá ra:“ Phi Thần sư huynh, phi lá của ta bay rất chậm. Lát nữa ngươi có thể đi từ từ được không?”
“Đừng nói nhảm nữa, đi theo ta.” Phi Thần xụ mặt, quay người bay ra khỏi dược điền. Hoà Thuận liền theo sát phía sau, hai người lần lượt bay ra khỏi sương mù cấm chế.
Sau khi bay ra ngoài Trân Thảo Viên, thấy xung quanh không có ai, Phi Thần nói với Hoà Thuận: “Được rồi, bây giờ ngươi tự mình bay đến Trúc Thanh Cung, đi nhanh lên đấy.”
Hoà Thuận khó hiểu hỏi hắn: “Phi Thần sư huynh, trưởng lão không phải bảo ngươi đưa ta tới đó sao? Sao bây giờ lại thành ta tự mình đi?”
Thấy Hoà Thuận ngốc nghếch như vậy, Phi Thần tức giận: “Ngươi cho rằng ta chỉ cần đến đón rồi thả ngươi, cả ngày không có việc gì làm sao? Không phải ngươi không có tay chân, vị trí của Trúc Thanh Cung cũng không khó tìm. Ngươi nhớ, nếu có ai hỏi thì cứ nói ta có việc gấp, là ngươi bảo ta đi xử lý chứ không phải ta tự mình rời đi.”
Thật là không biết xấu hổ, đi thì đi đi, lại còn phải hất chậu nước phân này vào người nàng.
Hoà Thuận bất mãn nói: “Sư huynh, thế này không ổn, ai mà tin được ta có thể bảo ngươi rời đi. Kể cả ta có nói vậy thì người khác cũng sẽ bảo ta không tôn trọng sư huynh.”
“Mày óc lợn à. Khi không có việc gì thì bao nhiêu người đến tra hỏi mày? Chỉ là để đề phòng thôi. Khi có người hỏi thì hãy trả lời như thế. Bớt nói nhảm đi, cẩn thận tao xử lý mày.” Phi Thần cau mày.
Hoà Thuận mím môi, không còn cách nào khác đành phải hỏi lại: “Vậy... Phi Thần sư huynh, lúc xong chuyện ở Trúc Thanh Cung, ngươi có đến đón ta không?”
“Hừ, ngươi nghĩ đến là nhiều, ai biết ngươi muốn ở Trúc Thanh Cung bao lâu. Nếu như ngươi cố ý lười biếng, cả ngày không xong, lẽ nào muốn ta vứt bỏ thời gian quý giá để tu luyện ở ngoài cung chờ ngươi sao?”
“Hôm nay nếu như không phải muốn làm dáng một chút, ta sẽ không đến đón ngươi. Sau này đi Trúc Thanh cung thì tự mình đi, có người hỏi cứ nói theo ta bày.” Phi Thần từ trong xương tuỷ đã coi thường dược đồng, cảm thấy sư phụ phái mình làm chuyện đưa đón này quả thực là truyện cười cho thiên hạ.
Hắn đã nói như vậy, Hoà Thuận cũng không muốn nói gì thêm, nàng cúi đầu nhìn đi nơi khác, sau đó thản nhiên nói: “Ta hiểu rồi.”
“Sư huynh, đi thong thả.”
“Hừ.” Phi Thần hừ lạnh một tiếng, linh lực bộc phát, đem pháp khí bay đi xa, trong nháy mắt liền biến mất.
“Nếu không muốn đón thì sao hôm qua không nói sớm, đồ đạo đức giả.” Hoà Thuận mắng mấy câu rồi một mình phi lá bay từ từ về phía Trúc Thanh Cung.
Trân Thảo Viên và Trúc Thanh cung đều là nơi có linh khí đậm nhất.
Trân Thảo Viên nằm gần chính điện, diện tích không lớn, lại nằm ở vị trí hẻo lánh nên dùng để trồng các loại linh thảo.
Còn Trúc Thanh Cung được xây dựng từ rất sớm, ở xa điện chính cộng thêm linh khí dày đặc. Nơi này đã sớm thành nơi cư trú của Nguyên Anh lão tổ, thuận tiện cho việc chăm sóc Âm Dương Thảo.
Hoà Thuận đứng trên phi lá bay chậm nửa giờ mới đến nơi.
Đây là lần đầu tiên nàng đến đây, từ xa có thể nhìn thấy rừng tre rậm rạp bao phủ đỉnh núi.
Ngay trước đỉnh có một con hẻm, trong đó mơ hồ ẩn giấu một con đường không biết dẫn đi đâu.
Còn chưa tới gần, phi lá của Hoà Thuận đã lung lay, Hòa Thuận mau chóng ổn định lại cơ thể.
Vừa mới đi được một chút, phi lá lại càng lung lay ghê hơn, còn bị một luồng hút từ đâu kéo xuống. Xem ra Nguyên Anh lão tổ đã đặt cấm chế cấm phi hành ở đây.
Phi lá lung lay rơi vào con đường trên núi, Hòa Thuận thu phi lá về, theo con đường đi vào sâu bên trong.
Con đường trông hẹp dị thường, chỉ đủ cho ba người đi song song hành tẩu. Càng lên cao càng hẹp, ánh nắng một ngày chắc chỉ chiếu sáng được một canh giờ rồi tắt, cảm giác có chút âm u lạnh lẽo.
Trúc Thanh Cung được xây dựng trên đỉnh núi, ít nhất cũng phải leo hết con đường này mới lên được trên.
Chẳng trách Phi Thần vỗ mông rời đi. Nếu không thể bay lên thì đi bộ sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng nàng cũng đi theo con đường lên đỉnh núi.
Nhìn hàng rào tre xanh cao quá đầu mình trước mắt, Hoà Thuận bước tới hỏi: “Vãn bối Lâm Hoà Thuận ở Trân Thảo Viên, tới để chăm sóc linh thảo, hi vọng được lão tổ chiếu cố.”
Vừa dứt lời, một trận thần thức liền quét qua Hoà Thuận. Một lúc sau, thần thức biến mất.
Một tiểu đệ tử dễ thương với đôi môi đỏ, hàm răng trắng, trang điểm hồng xuất hiện.
Cậu ta trông chỉ mới bảy tám tuổi, mở cửa tre và nói với Hoà Thuận: “Sư tôn phái ta dẫn đường cho ngươi. Đi theo ta, chúng ta đến suối Thiên Nữ trước.”
“Sư đệ, ta trước có phải đi bái kiến lão tổ hay không?” Hoà Thuận đi theo sau hắn, có chút đắn đo hỏi.
Đệ tử trẻ tuổi trưởng thành một cách đáng kinh ngạc, hắn bình tĩnh nói: “Vừa rồi khi ngươi ở cửa, sư tôn đã dùng thần thức để điều tra ngươi. Ta sẽ bỏ qua những lễ nghi giả tạo này để chúng ta nhanh chóng đến suối Thiên Nữ. Mấy dược đồng khác đã hoàn thành công việc của mình, còn ngươi thì đến muộn quá, làm bọn ta phải chờ đợi, không làm được gì.”
Nghe vậy Hoà Thuận vội vàng giải thích do pháp khí nàng dùng. Nghe xong, đệ tử trẻ tuổi khịt mũi hai lần và chỉ bảo nàng lần sau hãy đến sớm hơn.
Phía sau hàng rào tre xanh là một rừng tre rộng lớn, một con đường đá được xây dựng bên trong.
Hai người đi xuyên qua khu rừng, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít mái hiên bằng ngọc trắng từ nơi khác trong rừng trúc ló ra.
Hai người rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến được suối Thiên Nữ, nơi cách xa đám đông.
Suối Thiên Nữ có kích thước bằng một cái cối xay, nước suối trong vắt, ở đó có 3 cây Âm Dương Thảo, lá nửa đen nửa trắng.
Hoà Thuận nhìn chằm chằm vào 3 bụi cây đó, vừa tò mò vừa phấn khích.
Nàng chỉ muốn 3 bụi cây này trưởng thành càng sớm càng tốt để có thể mau chóng rời đi.
Hơi nghiêng đầu mới phát hiện, bên cạnh suối Thiên Nữ, có một đóa hoa sen, mặt trên ngồi xếp bằng một người.
Theo người nọ nhìn không ra tu vi, nhưng cảm giác rất áp bách, chắc hẳn chính là
Nguyên Anh lão tổ của Tiên Linh môn.
Trước khi nhìn thấy lão, Hoà Thuận luôn đoán lão chắc chắn là một ông già đã rụng hết râu tóc, trông có vẻ bệ vệ và khó gần.
Nhưng thật không ngờ, lão trông chẳng giống thế chút nào.
Không biết có phải vì ngoại hình ưa nhìn hay không mà trông lão ta như chỉ mới ngoài ba mươi, độ tuổi của sự sung sức nhất.
Mái tóc đen của lão được buộc lên một cách tùy tiện, phần lớn xõa trên vai, làn da trắng nõn và dịu dàng như một trinh nữ.
Lúc này, lão đang nhắm chặt mắt lại, ngồi trên tòa sen thiền định.
Một ít ánh sáng màu sáng phát ra từ người lão, khiến Hoà Thuận có cảm giác giống như bức tượng Quan Âm mà nàng từng thấy khi còn nhỏ, nhưng khác ở đây là tượng này đẹp trai hơn.
Bởi vì lão thoạt nhìn hoàn toàn khác với tưởng tượng nên Hoà Thuận không khỏi nhìn thêm mấy lần, thấy vậy tiểu đệ tử dẫn đường rất tức giận.
Tiểu đệ tử nhìn nàng, thô lỗ nói: “Đừng nhìn nữa. Đến muộn mà còn nhìn lung tung.”
Hoà Thuận bĩu môi, bất mãn quay mặt đi.
Nếu không muốn người khác nhìn thì đừng ngồi ở nơi dễ thấy.
Đã ngồi ở đây còn sợ bị người nhìn.
Sau khi tiểu đệ tử kia dẫn Hoà Thuận đến suối Thiên Nữ, hắn bước sang một bên khẩn trương nhìn nàng.
Nhìn thấy chiếu cố linh thảo còn có người giám thị, Hòa Thuận có chút ngoài ý muốn, việc cấp linh lực vào linh thảo như vậy chủ yếu chính là phải chuyên tâm, yên tĩnh.
Bị một cá nhân ở bên giám thị như vậy, nếu như dược sĩ tay run, giết chết Âm Dương Thảo, vậy sẽ có kết cục gì.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đi lên phía trước, thấy có người qua đây, Âm Dương Thảo liền run nhẹ.
Hòa Thuận cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm trên bờ suối, vươn hai tay, đặt bên cạnh Âm Dương Thảo, bắt đầu chú linh lực.
Nhưng so với việc nhắm mắt cũng chú linh lực được ở Trân Thảo Viên, hiện tại nàng rất cẩn thận, chỉ dám rút ra một tia linh lực, từ từ truyền linh lực vào Âm Dương Thảo.
Nàng ngồi xổm bất động suốt hai canh giờ.
Khi linh lực của Hoà Thuận cạn kiệt, nàng không thể đứng dậy được nữa.
Nàng đành phải ngồi ra đất, duỗi thẳng chân và từ từ di chuyền, lấy lại bình tĩnh.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng, đệ tử trẻ tuổi ở một bên nói: “Thật là vô dụng, đối với những dược sư khác một giờ là đủ, nhưng ngươi lại ở chỗ này lảng vảng hai giờ, thật xấu hổ, Trân Thảo Viên làm sao có thể phái một người như ngươi đến đây cơ chứ.”
Tiểu tử thối, Hòa Thuận ngồi dưới đất, nhìn tiểu đệ tử 6,7 tuổi trước mắt bày ra bộ dạng thành thục. Thực sự nghĩ muốn dạy dỗ hắn một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.