Chương 46: Uy Phong Lẫm Liệt
Chính Nguyệt Sơ Tứ
28/01/2023
Edit: MNMC
Tiêu Vân Tử cả người bắt tới Lâm Hòa Thuận, Hòa Thuận nhanh chóng ngồi xổm người xuống phát động Giày Mây trên chân, vèo một cái trượt nhanh về phía sau ba trượng. Mấy đệ tử Thanh Phong Các khác còn chưa kịp phản ứng, nàng liền quay người lại, dưới chân Giày Mây phát ra một đạo bạch quang, nhanh chóng mang theo nàng chạy đi.
"Mau đuổi theo!" Tiêu Vân Tử đâu chịu để Hòa Thuận trốn như vậy, hắn mang theo sư huynh đệ ngự pháp bảo vội vã đuổi theo.
"Sư huynh, giày của nữ nhân kia có chút cổ quái, vậy mà so với chúng ta ngự kiếm tốc độ bất phân." Tám người ngự kiếm vậy mà đuổi không kịp một cô nương, đám người đó đã cảm thấy không còn mặt mũi nữa, liền buông ra linh lực toàn lực truy đuổi.
Có hai đạo sĩ phi hành không tệ, liều mạng vượt qua Hòa Thuận ngăn phía trước. Hòa Thuận thấy vậy thì quẹo phải xông lên bên cạnh tường, thuận thế mượn lực nhảy vào không trung. Ông một tiếng, một đôi quang sí từ phía sau lưng xuyên thấu y phục phát ra.
Quang sí mang theo Hòa Thuận bay qua đầu hai vị đạo sĩ, rồi nàng lấy từ túi trữ vật ra hai kiện bao cổ tay đeo vào. Sau đó vươn hai tay về phía sau, bắn ra hai đạo chùm sáng về sáu người đang đuổi theo.
Đám đạo sĩ bên Thanh Phong không đem loại công kích này để vào mắt, thuật phòng ngự còn không thèm bật lên, chỉ cầm trong tay pháp khí nghĩ sẽ ngăn cản chùm sáng. Ai dè chùm sáng này một kích xuyên qua đem hai pháp khí của đạo sĩ đánh nát, khiến hai người từ trên cao rơi ầm xuống đất.
Sáu đạo sĩ khác lấy làm kinh hãi, thân hình không khỏi dừng lại một chút. Hòa Thuận thừa cơ bay ra hơn hai mươi trượng, rơi xuống trên mặt đất, quang sí lập tức thu về.
"Đuổi theo cho ta!"
Sáu gã đạo sĩ thấy sư huynh đệ bị chùm sáng đánh rơi, còn không kịp nhìn xem thương thế ra sao thì thấy Hòa Thuận mượn quang sí trong nháy mắt bay ra hơn hai mươi trượng, họ liền ném xuống hai người ngự pháp khí lại đuổi theo.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, các ngươi ở nơi nào?" Hòa Thuận vừa chạy vừa gọi Tiểu Hắc, gọi nửa ngày cũng không nghe đáp lại, Hòa Thuận trong lòng khẩn trương, không biết gia hỏa này chạy đi nơi nào rồi.
Không cần quay đầu cũng biết đám đạo sĩ vẫn đang đuổi theo, pháp bảo chiến đấu đang định khởi động thì nghe thấy âm thanh Tiểu Hắc lười biếng truyền âm tới.
"Cái gì?"
Hòa Thuận quát nó: "Các ngươi ở đâu! Ta hiện tại bị người truy sát, đang trốn ở quảng trường."
Tiểu Hắc ngẩn người, vội vàng hỏi: "Ngươi đắc tội người nào?"
"Đừng nói lời vô ích, hiện ở phía sau bị sáu Trúc Cơ tu sĩ đuổi theo, ngươi bây giờ đang ở đâu, Hổ Nhi ở cùng ngươi sao?" Hòa Thuận lúc này đâu còn thời gian giải thích, mau chóng hỏi hành tung của bọn họ.
"Chúng ta đang ở quảng trường bên cạnh ăn thịt nướng."
Mới tháng trước chứ đâu, quảng trường xuất hiện một đám Ma Tộc nhân. Ở đó mở cửa hàng thịt nướng, vị vô cùng ngon. Mà nướng không phải thịt ma thú cắt, họ nướng nguyên con thành ra Tiểu Hắc và Hổ Nhi ngày ngày đốt tiền ở đấy, ăn đến nỗi thành khách quen luôn.
Hòa Thuận tức điên cả người: "Hai người các ngươi mau đứng lên tìm truyền tống trận đi. Đem linh thạch trên người lấy ra hết, tìm chỗ nào xa nhất ý. Nhìn thấy ta thì lập tức mở truyền tống trận rõ chưa."
"Biết rồi." Tiểu Hắc nhận mệnh lệnh, nhanh chóng một cước đá vào đầu Hổ Nhi ham ăn, kêu nó mau mau chạy đến truyền tống trận bên cạnh.
Nó đến cũng không vội vàng, hỏi quỷ hộ vệ gần nhất là truyền tới chỗ nào rồi trả một nghìn linh thạch hạ phẩm cho một lần đi.
Nó đem túi trữ vật mở ra, dùng móng vuốt lấy ném cho quỷ hộ vệ. Hòa Thuận để cho tiện, đem linh thạch phân thành một nghìn, một trăm, mỗi túi đều khác nhau, sử dụng rất tiện lợi.
Chỉ trong chốc lát liền thấy cách đó không xa ở đường cái truyền đến tiếng ầm ĩ.
Có thể nhìn thấy mấy tu sĩ đối diện một người đang điên cuồng công kích. Người nọ trốn rất nhanh, tu sĩ công kích không đánh được tới nàng, trái lại bắn trúng vào mấy tu sĩ Luyện Khí khác.
Tiểu Hắc nhanh chóng hô: "Mau bật truyền tống trận."
Quỷ hộ vệ thế nhưng đã thu tiền lì xì, tự nhiên làm việc có tâm, động tác nhanh nhẹn khởi động truyền tống trận.
Truyền tống trận vừa mới khởi động, liền nhìn thấy Hòa Thuận té vọt tới, ba gã đạo sĩ đã đuổi theo tình huống phi thường nghiêm trọng.
Hòa Thuận vội vàng chạy về phía mở ra truyền tống trận, cố không được phía sau, mắt thấy pháp khí muốn đánh đến Hòa Thuận.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hổ Nhi đứng ở truyền tống trận, há miệng gầm lên hướng ba gã đạo sĩ. Vốn nó trước còn ngồi xổm ở truyền tống trận gặm thịt, một tiếng rống to này trừ đem pháp khí thổi bay, còn đem miệng đầy thịt giống như tiên nữ tán hoa bình thường thổi hướng mọi người, nhìn thấy ghê.
Thừa dịp ba gã đạo sĩ bị cuồng phong thịt thổi trên không trung, Hòa Thuận oạch một chút liền chui vào truyền tống trận.
"Đừng nghĩ trốn!" Tiêu Vân Tử phẫn nộ hô.
Hòa Thuận ngẩng đầu nhìn lên, chẳng trách vừa rồi không thấy hắn, hoá ra là trốn ở một bên lặng lẽ thúc đẩy pháp bảo. Hiện tại hắn đang điều khiển một kiện bia đá trên không trung, sắc mặt có chút tái, chắc do thúc đẩy pháp bảo mà thành. Xem ra hắn không muốn cho Hòa Thuận chạy trốn, liều mạng dùng toàn lực muốn đập cho Hòa Thuận chết ở chỗ này.
Ngay lúc truyền tống trận khởi động xong, lập tức bắt đầu truyền tống, Tiêu Vân Tử ngũ quan vặn vẹo đem bia đá ném tới. Trong lòng cảm thấy Hòa Thuận chết chắc rồi, biểu tình cũng đang muốn mừng rỡ lại nhìn thấy một đạo bạch quang vọt tới, một phát liền đem tấm bia đá đánh bay ra ngoài.
Chỉ thấy tấm bia đá rời khỏi khống chế của Tiêu Vân Tử càng ngày càng nhỏ bay ra rất xa. Từ trong thành bỗng nhiên lao ra mấy chục bóng người khống chế pháp bảo.
Tiêu Vân Tử ngẩn người nhìn pháp bảo bị người ta đánh bay. Một xác khô mặc ngân giáp xuất hiện, hắn nghiêm nghị quát: "Tiểu tử, dám ở Phong Vô thành giở trò lưu manh, ta thấy ngươi chán sống rồi."
Tiêu Vân Tử kia lo lắng để ý tới xác khô, hai mắt độc ác nhìn Hòa Thuận, liền thấy Hòa Thuận đứng ở truyền tống trận cười với hắn, vẫy tay, truyền tống trận dập tắt, người liền biến mất.
Tiêu Vân Tử hướng trời nổi giận gầm lên một tiếng, vừa định lao xuống truyền qua, đột nhiên nhìn thấy xác khô bất mãn vẫn đứng đó, lúc này mới phản ứng kịp Phong Vô thành quy củ rốt cuộc là cái gì, chính mình lúc tới đây căn bản không chú ý nghe.
Bạch quang trước mắt Hoà Thuận thối lui, phát hiện mình đang đứng ở một gian nhà gỗ nguyên thủy, ngay giữa phòng xây một loại nhỏ truyền tống trận, xung quanh không có một bóng người.
Nàng khởi động pháp bảo trên cổ tay、đem pháp trận phá đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo Hổ Nhi và Tiểu Hắc ra ngoài.
Thân hình mới khẽ động, một quỷ hộ vệ Trúc Cơ Kỳ liền nhảy vào từ bên ngoài. Hắn vào thấy Hoà Thuận thì chằm chằm quan sát, sau đó bất mãn nói thầm một câu: "Cái gì thế này, ta còn tưởng là Phong Vô thành truyền vật tư tới."
Mông của Hổ Nhi mập mạp đang ngồi ở pháp trận truyền tống, quỷ hộ vệ không hay phát hiện truyền tống trận đã bị cái mông đó phá huỷ, chỉ quan sát các nàng mấy lần rồi thì thầm đi ra ngoài.
"Khó thấy có ai truyền tống qua. Giờ thì lại là một phàm nhân chả có chất béo. Ăn no rảnh rỗi chạy tới đây làm gì, còn hại ta phải đi tới đây một chuyến. Xui!"
Âm thang nói thầm không nhỏ, đám Hoà Thuận đều nghe vô cùng minh bạch.
"Cái thái độ gì vậy." Tiểu Hắc bất mãn liếc hắn một cái, Hổ Nhi cũng theo đó hừ hai tiếng biểu đạt trong lòng nó cũng bất mãn đấy.
"Tiểu Hắc, chúng ta đừng ra ngoài vội, đem pháp bảo mặc vào đã."
Nàng mở túi trữ vật lấy ra đống pháp bảo mấy năm nay luyện. Trước mặc ngực giáp vào, sau mặc bộ pháp bảo thả ra quang sí trên lưng. Còn có đai lưng với hoa văn pháp chú để kẹo đoản đao. Pháp khí trên cổ tay đã sớm gia công qua trở nên vô cùng nhỏ, nàng gọi nó là Tiên Khấp.
Mặc dù tài liệu không phải cao nhất nhưng cũng cũng coi là thượng phẩm.
Nàng mặc xong thì lấy ra tiếp một bộ thú yên thú mặc cho Hổ Nhi. Bộ yên thú này được gắn nội đan cấp 4 để phòng thủ, đi trong rừng rậm cũng không sợ gì hết.
Bởi vì Hổ Nhi không thể sử dụng pháp bảo cho nên Hòa Thuận cũng không chế tạo pháo bảo công kích. Chính là cái thú yên này Hòa Thuận phải chính mình mở ra, kể cả không tắt thì lá chắn vẫn bật đến khi tiêu hao hết nội đan ma thú thì thôi.
Tiểu Hắc thì được nhận một cái vòng, nó có thể sử dụng linh lực cho nên Hòa Thuận chế tạo một bộ Thiên Ảnh Châm.
Một nghìn cây kim xám đen giấu trong vòng, chỉ cần nó dùng linh lực thúc đẩy là có thể trong nháy mắt đem toàn bộ châm độc bắn ra. Mặc dù chỉ có thể đột kích một lần, thế nhưng Tiểu Hắc có cường đại thần thức, có thể đem toàn bộ nhặt về, chỉ là việc này tiêu hao thần thức, không phải vạn bất đắc dĩ nó vốn không muốn tiêu phí khí lực như vậy.
Đấy là toàn bộ tài sản của Lâm Hoà Thuận. Ma thú nội đan dư phòng chỉ có 3 viên cấp 3, không thể dùng loạn. Hòa Thuận hài lòng nhìn mọi người chuẩn bị đầy đủ, mới nhảy lên lưng Hổ Nhi. Vững vàng ngồi trên thú yên hoa lệ, Tiểu Hắc cũng bay đến bả vai của nàng đứng yên, sau đó mới mở ra phòng ngự uy phong lẫm liệt đi ra ngoài nhà gỗ.
Tiêu Vân Tử cả người bắt tới Lâm Hòa Thuận, Hòa Thuận nhanh chóng ngồi xổm người xuống phát động Giày Mây trên chân, vèo một cái trượt nhanh về phía sau ba trượng. Mấy đệ tử Thanh Phong Các khác còn chưa kịp phản ứng, nàng liền quay người lại, dưới chân Giày Mây phát ra một đạo bạch quang, nhanh chóng mang theo nàng chạy đi.
"Mau đuổi theo!" Tiêu Vân Tử đâu chịu để Hòa Thuận trốn như vậy, hắn mang theo sư huynh đệ ngự pháp bảo vội vã đuổi theo.
"Sư huynh, giày của nữ nhân kia có chút cổ quái, vậy mà so với chúng ta ngự kiếm tốc độ bất phân." Tám người ngự kiếm vậy mà đuổi không kịp một cô nương, đám người đó đã cảm thấy không còn mặt mũi nữa, liền buông ra linh lực toàn lực truy đuổi.
Có hai đạo sĩ phi hành không tệ, liều mạng vượt qua Hòa Thuận ngăn phía trước. Hòa Thuận thấy vậy thì quẹo phải xông lên bên cạnh tường, thuận thế mượn lực nhảy vào không trung. Ông một tiếng, một đôi quang sí từ phía sau lưng xuyên thấu y phục phát ra.
Quang sí mang theo Hòa Thuận bay qua đầu hai vị đạo sĩ, rồi nàng lấy từ túi trữ vật ra hai kiện bao cổ tay đeo vào. Sau đó vươn hai tay về phía sau, bắn ra hai đạo chùm sáng về sáu người đang đuổi theo.
Đám đạo sĩ bên Thanh Phong không đem loại công kích này để vào mắt, thuật phòng ngự còn không thèm bật lên, chỉ cầm trong tay pháp khí nghĩ sẽ ngăn cản chùm sáng. Ai dè chùm sáng này một kích xuyên qua đem hai pháp khí của đạo sĩ đánh nát, khiến hai người từ trên cao rơi ầm xuống đất.
Sáu đạo sĩ khác lấy làm kinh hãi, thân hình không khỏi dừng lại một chút. Hòa Thuận thừa cơ bay ra hơn hai mươi trượng, rơi xuống trên mặt đất, quang sí lập tức thu về.
"Đuổi theo cho ta!"
Sáu gã đạo sĩ thấy sư huynh đệ bị chùm sáng đánh rơi, còn không kịp nhìn xem thương thế ra sao thì thấy Hòa Thuận mượn quang sí trong nháy mắt bay ra hơn hai mươi trượng, họ liền ném xuống hai người ngự pháp khí lại đuổi theo.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, các ngươi ở nơi nào?" Hòa Thuận vừa chạy vừa gọi Tiểu Hắc, gọi nửa ngày cũng không nghe đáp lại, Hòa Thuận trong lòng khẩn trương, không biết gia hỏa này chạy đi nơi nào rồi.
Không cần quay đầu cũng biết đám đạo sĩ vẫn đang đuổi theo, pháp bảo chiến đấu đang định khởi động thì nghe thấy âm thanh Tiểu Hắc lười biếng truyền âm tới.
"Cái gì?"
Hòa Thuận quát nó: "Các ngươi ở đâu! Ta hiện tại bị người truy sát, đang trốn ở quảng trường."
Tiểu Hắc ngẩn người, vội vàng hỏi: "Ngươi đắc tội người nào?"
"Đừng nói lời vô ích, hiện ở phía sau bị sáu Trúc Cơ tu sĩ đuổi theo, ngươi bây giờ đang ở đâu, Hổ Nhi ở cùng ngươi sao?" Hòa Thuận lúc này đâu còn thời gian giải thích, mau chóng hỏi hành tung của bọn họ.
"Chúng ta đang ở quảng trường bên cạnh ăn thịt nướng."
Mới tháng trước chứ đâu, quảng trường xuất hiện một đám Ma Tộc nhân. Ở đó mở cửa hàng thịt nướng, vị vô cùng ngon. Mà nướng không phải thịt ma thú cắt, họ nướng nguyên con thành ra Tiểu Hắc và Hổ Nhi ngày ngày đốt tiền ở đấy, ăn đến nỗi thành khách quen luôn.
Hòa Thuận tức điên cả người: "Hai người các ngươi mau đứng lên tìm truyền tống trận đi. Đem linh thạch trên người lấy ra hết, tìm chỗ nào xa nhất ý. Nhìn thấy ta thì lập tức mở truyền tống trận rõ chưa."
"Biết rồi." Tiểu Hắc nhận mệnh lệnh, nhanh chóng một cước đá vào đầu Hổ Nhi ham ăn, kêu nó mau mau chạy đến truyền tống trận bên cạnh.
Nó đến cũng không vội vàng, hỏi quỷ hộ vệ gần nhất là truyền tới chỗ nào rồi trả một nghìn linh thạch hạ phẩm cho một lần đi.
Nó đem túi trữ vật mở ra, dùng móng vuốt lấy ném cho quỷ hộ vệ. Hòa Thuận để cho tiện, đem linh thạch phân thành một nghìn, một trăm, mỗi túi đều khác nhau, sử dụng rất tiện lợi.
Chỉ trong chốc lát liền thấy cách đó không xa ở đường cái truyền đến tiếng ầm ĩ.
Có thể nhìn thấy mấy tu sĩ đối diện một người đang điên cuồng công kích. Người nọ trốn rất nhanh, tu sĩ công kích không đánh được tới nàng, trái lại bắn trúng vào mấy tu sĩ Luyện Khí khác.
Tiểu Hắc nhanh chóng hô: "Mau bật truyền tống trận."
Quỷ hộ vệ thế nhưng đã thu tiền lì xì, tự nhiên làm việc có tâm, động tác nhanh nhẹn khởi động truyền tống trận.
Truyền tống trận vừa mới khởi động, liền nhìn thấy Hòa Thuận té vọt tới, ba gã đạo sĩ đã đuổi theo tình huống phi thường nghiêm trọng.
Hòa Thuận vội vàng chạy về phía mở ra truyền tống trận, cố không được phía sau, mắt thấy pháp khí muốn đánh đến Hòa Thuận.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hổ Nhi đứng ở truyền tống trận, há miệng gầm lên hướng ba gã đạo sĩ. Vốn nó trước còn ngồi xổm ở truyền tống trận gặm thịt, một tiếng rống to này trừ đem pháp khí thổi bay, còn đem miệng đầy thịt giống như tiên nữ tán hoa bình thường thổi hướng mọi người, nhìn thấy ghê.
Thừa dịp ba gã đạo sĩ bị cuồng phong thịt thổi trên không trung, Hòa Thuận oạch một chút liền chui vào truyền tống trận.
"Đừng nghĩ trốn!" Tiêu Vân Tử phẫn nộ hô.
Hòa Thuận ngẩng đầu nhìn lên, chẳng trách vừa rồi không thấy hắn, hoá ra là trốn ở một bên lặng lẽ thúc đẩy pháp bảo. Hiện tại hắn đang điều khiển một kiện bia đá trên không trung, sắc mặt có chút tái, chắc do thúc đẩy pháp bảo mà thành. Xem ra hắn không muốn cho Hòa Thuận chạy trốn, liều mạng dùng toàn lực muốn đập cho Hòa Thuận chết ở chỗ này.
Ngay lúc truyền tống trận khởi động xong, lập tức bắt đầu truyền tống, Tiêu Vân Tử ngũ quan vặn vẹo đem bia đá ném tới. Trong lòng cảm thấy Hòa Thuận chết chắc rồi, biểu tình cũng đang muốn mừng rỡ lại nhìn thấy một đạo bạch quang vọt tới, một phát liền đem tấm bia đá đánh bay ra ngoài.
Chỉ thấy tấm bia đá rời khỏi khống chế của Tiêu Vân Tử càng ngày càng nhỏ bay ra rất xa. Từ trong thành bỗng nhiên lao ra mấy chục bóng người khống chế pháp bảo.
Tiêu Vân Tử ngẩn người nhìn pháp bảo bị người ta đánh bay. Một xác khô mặc ngân giáp xuất hiện, hắn nghiêm nghị quát: "Tiểu tử, dám ở Phong Vô thành giở trò lưu manh, ta thấy ngươi chán sống rồi."
Tiêu Vân Tử kia lo lắng để ý tới xác khô, hai mắt độc ác nhìn Hòa Thuận, liền thấy Hòa Thuận đứng ở truyền tống trận cười với hắn, vẫy tay, truyền tống trận dập tắt, người liền biến mất.
Tiêu Vân Tử hướng trời nổi giận gầm lên một tiếng, vừa định lao xuống truyền qua, đột nhiên nhìn thấy xác khô bất mãn vẫn đứng đó, lúc này mới phản ứng kịp Phong Vô thành quy củ rốt cuộc là cái gì, chính mình lúc tới đây căn bản không chú ý nghe.
Bạch quang trước mắt Hoà Thuận thối lui, phát hiện mình đang đứng ở một gian nhà gỗ nguyên thủy, ngay giữa phòng xây một loại nhỏ truyền tống trận, xung quanh không có một bóng người.
Nàng khởi động pháp bảo trên cổ tay、đem pháp trận phá đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo Hổ Nhi và Tiểu Hắc ra ngoài.
Thân hình mới khẽ động, một quỷ hộ vệ Trúc Cơ Kỳ liền nhảy vào từ bên ngoài. Hắn vào thấy Hoà Thuận thì chằm chằm quan sát, sau đó bất mãn nói thầm một câu: "Cái gì thế này, ta còn tưởng là Phong Vô thành truyền vật tư tới."
Mông của Hổ Nhi mập mạp đang ngồi ở pháp trận truyền tống, quỷ hộ vệ không hay phát hiện truyền tống trận đã bị cái mông đó phá huỷ, chỉ quan sát các nàng mấy lần rồi thì thầm đi ra ngoài.
"Khó thấy có ai truyền tống qua. Giờ thì lại là một phàm nhân chả có chất béo. Ăn no rảnh rỗi chạy tới đây làm gì, còn hại ta phải đi tới đây một chuyến. Xui!"
Âm thang nói thầm không nhỏ, đám Hoà Thuận đều nghe vô cùng minh bạch.
"Cái thái độ gì vậy." Tiểu Hắc bất mãn liếc hắn một cái, Hổ Nhi cũng theo đó hừ hai tiếng biểu đạt trong lòng nó cũng bất mãn đấy.
"Tiểu Hắc, chúng ta đừng ra ngoài vội, đem pháp bảo mặc vào đã."
Nàng mở túi trữ vật lấy ra đống pháp bảo mấy năm nay luyện. Trước mặc ngực giáp vào, sau mặc bộ pháp bảo thả ra quang sí trên lưng. Còn có đai lưng với hoa văn pháp chú để kẹo đoản đao. Pháp khí trên cổ tay đã sớm gia công qua trở nên vô cùng nhỏ, nàng gọi nó là Tiên Khấp.
Mặc dù tài liệu không phải cao nhất nhưng cũng cũng coi là thượng phẩm.
Nàng mặc xong thì lấy ra tiếp một bộ thú yên thú mặc cho Hổ Nhi. Bộ yên thú này được gắn nội đan cấp 4 để phòng thủ, đi trong rừng rậm cũng không sợ gì hết.
Bởi vì Hổ Nhi không thể sử dụng pháp bảo cho nên Hòa Thuận cũng không chế tạo pháo bảo công kích. Chính là cái thú yên này Hòa Thuận phải chính mình mở ra, kể cả không tắt thì lá chắn vẫn bật đến khi tiêu hao hết nội đan ma thú thì thôi.
Tiểu Hắc thì được nhận một cái vòng, nó có thể sử dụng linh lực cho nên Hòa Thuận chế tạo một bộ Thiên Ảnh Châm.
Một nghìn cây kim xám đen giấu trong vòng, chỉ cần nó dùng linh lực thúc đẩy là có thể trong nháy mắt đem toàn bộ châm độc bắn ra. Mặc dù chỉ có thể đột kích một lần, thế nhưng Tiểu Hắc có cường đại thần thức, có thể đem toàn bộ nhặt về, chỉ là việc này tiêu hao thần thức, không phải vạn bất đắc dĩ nó vốn không muốn tiêu phí khí lực như vậy.
Đấy là toàn bộ tài sản của Lâm Hoà Thuận. Ma thú nội đan dư phòng chỉ có 3 viên cấp 3, không thể dùng loạn. Hòa Thuận hài lòng nhìn mọi người chuẩn bị đầy đủ, mới nhảy lên lưng Hổ Nhi. Vững vàng ngồi trên thú yên hoa lệ, Tiểu Hắc cũng bay đến bả vai của nàng đứng yên, sau đó mới mở ra phòng ngự uy phong lẫm liệt đi ra ngoài nhà gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.