[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên
Chương 6: Cô Tô
NOLONGER
22/05/2021
Cô Tô, Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Một nơi quanh năm luôn có sương mù bao phủ, những cây cổ thụ cao to che lấp cả bầu trời.
Hai người đi trên đường núi yên tĩnh ước chừng ba canh giờ thì thấy cổng lớn cổ xưa của Vân Thâm Bất Tri Xứ xuất hiện.
Ngụy Vô Tiện dựa vào đá khắc ba ngàn gia huấn Cô Tô Lam thị miệng nhai thịt khô mơ hồ không rõ mà nói: "Lam thị này cũng thật kì quái, ở sâu trong rừng núi thì thôi chứ, mới đến chân núi đã không cho phép người khác ngự kiếm, mệt chết ta! —— Giang Trừng ngươi mau nhìn xem trên vách đá có viết không được ăn thịt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hay không, hoặc là không được mang đồ ăn linh tinh vào cửa. Nếu có thì chúng ta ở đây ăn hết xong rồi vào!"
Giang Trừng ở một bên hơi hơi thở dốc, nghe vậy cầm lấy túi đồ trong tay đập vào người y: "Ngươi còn mặt mũi để nói! Ai bảo ngươi mang nhiều thứ như vậy làm gì?!"
Túi Càn Khôn đều không chứa nỗi!
Đáng tiếc hiện tại hắn cũng khá mệt mỏi, lực đạo không đủ nên cũng mất chính xác, Ngụy Vô Tiện chỉ xê dịch mông liền dễ dàng tránh khỏi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy thì ngươi đừng ăn!"
Giang Trừng hừ nói: "Dựa vào cái gì? Mang nhiều như thế đều để cho ngươi ăn à? Ngươi nghĩ ta bị ngu chắc?"
"Hắc hắc......"
Ngụy Vô Tiện ngửa đầu cười vui vẻ một trận.
Cười đủ sau đó quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Trừng đang nhìn chằm chằm cửa cổng của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Y bước một bước một huých vai Giang Trừng: "Sắp vào Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, ngươi còn không định nói cho ta biết rối cuộc ngươi cùng người kia có quan hệ gì?"
Trung thu qua đi, Ngụy Vô Tiện luôn suy nghĩ về mối quan hệ của Giang Trừng với Lam Vong Cơ, nhưng rốt cuộc không có kết quả. Chỉ có thể đi hỏi Giang Trừng.
Nhưng lần này Giang Trừng rất kín miệng, bất luận Ngụy Vô Tiện dụ dỗ hắn như thế nào hắn cũng không hé răng một chữ.
Ngụy Vô Tiện tò mò đến ruột gan cồn cào, lúc này nhịn không được nói: "Ngươi nói ta biết đi, sau này có gặp hắn ta trị hắn một phen cho ngươi hết giận?"
Giang Trừng nghe vậy liền nhíu mày: "Ngươi chớ có đi trêu chọc hắn."
Ngụy Vô Tiện chơi xấu: "Vậy ta đi hỏi hắn, Vân Thâm Bất Tri Xứ ở trước mắt, ngươi không nói thì sẽ có người khác nói."
Giang Trừng cắn răng: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta chỉ nói chuyện phiếm thôi, không thể tính trêu chọc hắn ta?"
Y giả vờ như muốn đi về phía cửa cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, dáng vẻ tựa hồ nếu không tìm ra Lam Vong Cơ để hỏi cho rõ ràng thì sẽ không bỏ qua.
Trong lúc tình thế cấp bách, Giang Trừng vội kéo lấy tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện bị kéo đến lảo đảo, kêu lên: "Ngươi làm gì? Ngươi không nói thì thôi, còn không cho ta hỏi người khác. Ngươi vậy là không có đạo lý nha."
Giang Trừng trầm mặt không nói.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, tựa hồ lần này ai cũng không không muốn nhượng bộ.
Giang Trừng nhìn thấy phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của Ngụy Vô Tiện chính là dáng vẻ âm trầm của chính mình.
Hắn không nghĩ ra lý do nào cả.
Hắn cùng Lam Vong Cơ trong khoảng thời gian này căn bản là chưa từng quen biết.
Bất luận hắn nói dối như thế nào, chỉ cần Ngụy Vô Tiện gặp được Lam Vong Cơ thì mọi thứ đều sẽ tự sụp đổ.
Giang Trừng trong đầu hỗn loạn không ngừng, trong vô thức càng siết chặt tay.
Ngụy Vô Tiện bị nắm chặt đến mày nhảy dựng, đang muốn dùng sức tránh thoát thì Giang Trừng bỗng nhiên buông lỏng tay ra.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt sau đó liền thấy Giang Trừng ôm ngực chậm rãi ngồi xổm xuống.
Ngụy Vô Tiện nhất thời không phản ứng lại.
Mãi đến lúc thấy Giang Trừng nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt mới luống cuống gọi: "Giang Trừng!?"
Cái gì Lam Vong Cơ, cái gì Lam Trạm đều bị y vứt ra sau đầu.
Y vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy Giang Trừng: "Ngươi làm sao vậy? Là do thứ độc kia sao?"
Giang Trừng bắt lấy tay y, lắc đầu thấp giọng nói: "Không có việc gì."
Ngụy Vô Tiện vội la lên: "Nếu không có việc gì thì ngươi ôm ngực làm gì? Để ta nhìn xem!"
Nói xong liền muốn cởi đai lưng Giang Trừng.
"Buông ra! Ngươi không nhìn xem đây là chỗ nào?" Giang Trừng vội kéo lại quần áo của mình.
Ngụy Vô Tiện có chút mờ mịt nhìn hắn.
Giang Trừng trong lòng hồi hộp một chút sau đó mới phát hiện sắc mặt Ngụy Vô Tiện còn khó coi hơn so với hắn.
Ngụy Vô Tiện để ý độc trên người hắn......
Giang Trừng từ đáy lòng chợt bốc lên một trận hối hận, việc giả bệnh này cũng không hẳn là tốt!
Nhưng việc đã đến nước này Giang Trừng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể nhắm mắt giả bộ đến cùng.
Hắn đè lại vai Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Chắc là không sao, do nhất thời động khí huyết, ngươi đừng lo."
Đúng lúc đó cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn luôn đóng chặt bỗng nhiên có động tĩnh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Giang Trừng ý bảo Ngụy Vô Tiện dìu hắn đứng dậy.
Một môn sinh Lam thị mặc áo bào thuần trắng hoa văn mây đem cửa mở ra, nhìn thấy hai người liền sửng sốt một chút sau đó nhìn kĩ thấy áo bào hoa sen chín cánh của Vân Mộng Giang thị trên người cả hai liền vội khom mình hành lễ.
"Nguyên lai là nhị vị công tử Vân Mộng Giang thị đến rồi, sao hai người không vào?"
Ngụy Vô Tiện đang muốn nói gì đó liền bị Giang Trừng liếc mắt ra hiệu sau đó lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện nhíu mày trừng hắn, hồi lâu mới nói: "Trên đường lên núi Giang Trừng không cẩn thận bị ngã, chúng ta định nghỉ ngơi một lát rồi mới vào."
Người nọ vội nói: "Giang công tử bị thương? Ta liền gọi người cho tìm đại phu tới."
Giang Trừng nói: "Cũng không có gì đáng ngại, đa tạ công tử. Bất quá làm phiền ngươi dẫn chúng ta đến chỗ ở."
"Đương nhiên rồi, mời hai vị theo ta."
Sắp xếp chỗ ở xong, người nọ cứ luôn xác nhận hai người thật sự không cần gọi đại phu rồi mới rời đi.
Ngụy Vô Tiện đóng cửa lại sau đó xoay người nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng
Giang Trừng bị hắn xem đến không còn cách nào khác vội thở dài: "Ta không có vấn đề gì đâu."
Ngụy Vô Tiện hừ nói: "Có vấn đề hay không có vấn đề đều chỉ có một mình ngươi nói."
Giang Trừng chép miệng một tiếng, cởi quần áo, lộ phần ngực ra cho y xem.
Lúc này trong lòng hắn vô cùng hối hận, chỉ mong có thể nhanh nhanh lừa gạt được Ngụy Vô Tiện.
Hắn liền trêu y: "Ngươi có thể nhìn ra được sao? Ta không biết là ngươi lại có một chút y thuật đấy."
Ngụy Vô Tiện đi qua, nửa quỳ ở trước người Giang Trừng nương theo ánh nắng ngoài cửa sổ nhìn một lúc lâu, mảng huyết sắc kia ngoại trừ như đang rút bớt thì cũng không thấy có gì khác biệt.
Trong lòng y đầy bực bội, Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào mạn giường, đặt mông ngồi bên cạnh Giang Trừng bực bội nói: "Ngươi thật sự không cần nhờ người gọi đại phu đến khám?"
Giang Trừng lập tức nghe ra trong lời nói của Ngụy Vô Tiện đầy lo âu và buồn bực.
Hắn cúi đầu cài lại quần áo, nghiêm túc nói với Ngụy Vô Tiện: "Đương nhiên không thể để người của Cô Tô Lam thị biết, nếu bọn họ biết thì cha nương ta cũng biết, đến lúc đó chúng ta phải giải thích như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện rối rắm nửa ngày, vẫn không nhịn mà hỏi Giang Trừng: "Vậy rốt cuộc độc này là sao? Có phải là do lần đó ở......"
"Không phải." Giang Trừng đánh gãy lời nói của y: "Không phải đêm ở trên núi đó. Vì sao có thì ta cũng không biết, nhưng nó đang biến mất thì cũng không có gì phải lo, càng... không liên quan gì đến ngươi."
Giang Trừng không có nói sai, hắn thật sự không biết lai lịch của thứ độc này, hắn cũng không có cách nào giải thích cho y biết nên chỉ có thể nhẹ giọng khuyên giải Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện đầy một bụng nghi vấn nhưng bị một câu "không liên quan gì đến ngươi" của Giang Trừng làm cho nghẹn trở về.
Y đột nhiên quay lại đầu đi, hung hăng đấm xuống mặt đất.
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Giang Trừng duỗi tay kéo Ngụy Vô Tiện lên: "Lên giường ngồi, trên mặt đất lạnh."
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhượng bộ trước.
Ngụy Vô Tiện mặc hắn kéo đến giường.
Bản thân y cũng là do đang phiền muộn cùng lo lắng nhưng thấy Giang Trừng không có việc gì, bực tức cũng tiêu tan bảy tám phần.
Y quay đầu đánh giá phòng một chút, lại vỗ vỗ đệm giường mỏng rồi khó chịu nói: "Cô Tô Lam thị như vậy, ngồi dưới đất hay ngồi trên giường cũng không có gì khác biệt."
Nghe vậy, Giang Trừng khóe miệng nhếch lên, thuận miệng nói tiếp: "Đương nhiên rồi, ngươi tưởng bản thân tới đây hưởng lạc chắc?"
Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay quen thoải mái, y vươn tay rồi ngã nằm lên giường.
Không được bao lâu lại bắt đầu không an phận: "Ai! Vậy phải làm sao bây giờ, vừa mới đến ta liền muốn uống rượu. Ai Giang Trừng, Thiên tử tiếu ở Cô Tô chính là tuyệt nhất ——"
Giang Trừng lập tức cảnh cáo nói: "Ngươi đàng hoàng một chút cho ta!"
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, cười ha ha vài cái nhưng trong lòng lại nói: "Ngươi không đi thì ta đi!"
Màn đêm buông xuống, người của Lam thị người đưa tới vài món thức ăn đơn giản.
Ngụy Vô Tiện thuận miệng ăn một chút, trong lòng nhớ thương Cô Tô Thiên tử tiếu, chùi chùi miệng liền định đi ra cửa.
Gia huấn gì mà không được ra ngoài vào ban đêm, không được uống rượu. Thật không hiểu.
Từ lúc hai người bước vào Vân Thâm Bất Tri Xứ đã không có ngự kiếm, Ngụy Vô Tiện mới vừa mang theo Tùy Tiện bước ra ngoài không ngờ nhìn thấy có người ngồi ở chỗ thềm đá.
"Giang Trừng?" Ngụy Vô Tiện đi qua.
Giang Trừng ôm kiếm Tam Độc nhìn trời nói: "Sắp mưa rồi."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu xem, mây mù che mất đi ánh sáng của trăng, những đám mây cũng dần cuồn cuộn kéo đến, quả thật là dấu hiệu của trời sắp mưa.
"Thế thì sao?" Ngụy Vô Tiện hỏi ngược.
Giang Trừng nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta...... Tùy ý đi dạo một chút thôi." Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái mũi.
Giang Trừng rõ rành rành tâm tư của Ngụy Vô Tiện.
Hắn nhớ rõ, sau khi tới Cô Tô ngày thứ hai Ngụy Vô Tiện nhắc tới tới đêm trước ra ngoài mua rượu sau đó có trêu chọc Lam Vong Cơ một phen, thật sự là mười phần thiếu đánh, hỏi sao khi đó Lam Vong Cơ lại khó chịu với Ngụy Vô Tiện.
Nhưng sau đó......
Giang Trừng đột nhiên đứng dậy làm cho Ngụy Vô Tiện giật mình
Hắn đứng dậy lôi kéo Ngụy Vô Tiện vào phòng: "Ngươi vào đây."
Ngụy Vô Tiện không hiểu gì, mơ mơ màng màng bị Giang Trừng kéo vào phòng, y còn đang suy nghĩ là nếu ra trễ chút nữa thì chắc tiệm rượu đóng cửa mất.
Giang Trừng vừa nhớ tới những chuyện của kiếp trước liền hận không thể lập tức dùng dây thừng đem Ngụy Vô Tiện trói lại trên giường. Đừng nói tối nay không cho y thấy Lam Vong Cơ, hắn còn muốn suốt ba tháng không cho y gặp được Lam Vong Cơ.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại hắn liền biết đây chỉ là những vọng tưởng của hắn mà thôi.
Nếu như đêm nay thật sự trói y lại thì có lẽ Ngụy Vô Tiện cũng sẽ phá nát cái phòng để đi ra ngoài.
Giang Trừng cũng không dám lấy độc ra để hù dọa y, dáng vẻ lo lắng của Ngụy Vô Tiện lúc buổi chiều vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn.
Hắn bên này nhíu mày khổ tâm suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể ngăn được Ngụy Vô Tiện, thì ở bên đây Ngụy Vô Tiện lại tùy tiện đi về phía bàn, ngồi xuống, giơ tay lấy cho bản thân một chén trà, cười nói "Kêu ta làm cái gì? Chẳng lẽ Giang Trừng ngươi là lần đầu tiên rời nhà, ban đêm ngủ không được cho nên tìm sư huynh ta để ngủ chung à?"
Vốn chỉ là thuận miệng định trêu Giang Trừng nhưng ngụm nước còn chưa được nuốt xuống đã bị Ngụy Vô Tiện phun ra sau khi nghe thấy Giang Trừng nói gì đó, tay y run lên, suýt nữa sặc mất nửa cái mạng.
Lúc này bầu trời ầm ầm ầm vài tiếng trầm đục, cuối cùng cũng mưa to.
Nước mưa đánh ầm ầm vào mái hiên trên song cửa sổ, Ngụy Vô Tiện từ từ từ lấy lại hơi, trong phòng một mảnh im lìm.
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt cổ quái mà nhìn Giang Trừng: "...... Ngươi vừa rồi nói cái gì?"
"Đêm nay ngươi ngủ ở đây đi... Ta sợ sấm."
Giang Trừng vừa nói xong liền hận không thể đẩy cửa lao ra ngoài để thấm mưa cho tỉnh táo lại.
Hình như Ngụy Vô Tiện đang hỏi hắn cái gì đó. Tuy hắn đeo trên mặt bộ dạng bình tĩnh nhưng kỳ thật tay chân đều cứng đờ đến không biết nên như thế nào, chỉ cảm thấy sự xấu hổ sắp chôn vùi hắn.
Trong lòng hắn lúc đó cũng đang hung tợn nghĩ nếu Ngụy Vô Tiện dám nói "Không"...
"Giang Trừng ngươi...... Là...... thật sự......" Ngụy Vô Tiện đột nhiên cúi đầu, bả vai run run, lời nói đều không tròn vẹn.
Giang Trừng từ kẽ răng nói: "Ngươi còn cười......"
"A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...... Ha ha ha ha ha ha ha......"
Ngụy Vô Tiện rốt cuộc rốt cuộc không nín được, ôm bụng trực tiếp cười đến gập cả người.
Nửa ngày đều dừng không được, cười không ngừng đến mức chút nhẫn nại cuối cùng của Giang Trừng cũng tiêu tan. Hắn tức giận đến đá y: "Ngươi cười đủ chưa?"
"Ha ha ha...... Ha ha ha ha...... Ta thật không biết...... Ha ha ha...... Ngươi còn sợ cái này, sợ sấm ha ha ha ha......" Ngụy Vô Tiện lấy tay áo lau lau nước mắt chảy ra vì cười, "Ta rốt cuộc biết vì sao ngươi đặt tên cho chó đều là Mạt lị, Phi Phi, Tiểu ái, ha ha ha......"
"Ngụy Vô Tiện ngươi muốn chết!" Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi, nhào lên muốn đánh Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cười đến run rẩy, bỗng nhiên nghe một trận tiếng sấm nặng nề vang lên, Ngụy Vô Tiện trơ mắt nhìn động tác của Giang Trừng đột nhiên dừng một chút.
Sau đó Giang Trừng một quyền đánh lên người Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện giả vờ đau hô một tiếng nhưng sau đó lại thầm nghĩ trong lòng, Giang Trừng thật sự sợ sấm! Không phải là nói dối ta?
Y thấy ngoài cửa sổ ánh lên tia sấm chớp liền vội vàng tìm đường chết, giơ tay ôm lấy vai Giang Trừng đem hắn ôm trong lòng ngực, nói: "Giang sư muội đừng sợ, sư huynh bồi ngươi —— phốc ——"
Cùng với một tiếng sấm rền, Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng thúc một khuỷu tay vào bụng.
Lần này Giang Trừng không thủ hạ lưu tình, Ngụy Vô Tiện bị đau nằm ôm bụng lăn lộn trên giường, vừa lăn vừa nói không ngừng nghỉ, la lối khóc lóc là Giang Trừng chơi xấu, nghe vô cùng ủy khuất.
Giang Trừng biết là nói ra chuyện này sau này sẽ thành cớ để y cười nhạo hắn, ngồi được một lúc hắn lại thẹn quá thành giận thế là hai người lại tiếp tục ngươi một đấm ta một đấm.
Không biết làm ầm ĩ bao lâu, hai người rốt cuộc đều kiệt sức, song song nằm liệt trên giường.
"Đi rửa mặt."
"Ngươi trước."
"Ngươi trước."
"Ta không muốn động."
"Ta cũng không muốn."
"...... Thế đi ngủ đi."
"......"
"Tắt đèn."
"Ngươi tắt đi."
"Dựa vào cái gì?"
"Giày của ta không biết bị ngươi ném chỗ nào rồi."
"......"
Ngoài cửa sổ vẫn còn tí tách mưa rơi, thỉnh thoảng có một hai tiếng tiếng sấm ầm ầm.
Ngọn nến trong phòng cuối cùng cũng không có ai thèm tắt, gió thổi khiến tim nến lung lay chập chờn.
Ngụy Vô Tiện mơ thấy bản thân đang ngự kiếm nhưng thế nào cũng không thể thay đổi phương hướng được, một đường cứ bay lung tung sau đó y nhìn thấy sắp phải đâm phải cổ thụ y liền giật mình mở bừng mắt.
Tỉnh lại nhìn thấy tay áo của mình đang bị Giang Trừng gắt gao nắm chặt.
Ngụy Vô Tiện nằm nghe tiếng mưa rơi, tâm tình có chút rối loạn. Y đem tay của mình cùng tay Giang Trừng nhét vào trong chăn.
Giang Trừng lúc ngủ thì trên mặt cũng không có được bộ dáng thoải mái.
Nhớ đến sau khi bị Giang Trừng thúc cho một cú thì có một tiếng sấm vang lên, Ngụy Vô Tiện cảm nhận được cơ bắp của Giang Trừng nháy mắt căng chặt.
Lúc này y xác định là đêm nay xảy ra chuyện này không phải vì Giang Trừng không muốn cho y ra khỏi cửa nên mới nói dối để gạt y, mà là do không muốn y đi ra ngoài nên chủ động nói ra.
Giang Trừng không bao giờ muốn lộ ra điểm yếu trước mặt người khác, cho dù là sấm có đánh xuống thì hắn cũng cắn chặt răng, giả vờ đứng vững như không có chuyện gì ghê gớm.
Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng nghĩ Giang Trừng nhất định là có việc gạt y.
Ngoài cửa sổ lại vang lên một trận sấm sét ầm ầm, phòng trong ánh nến lập loè một lát, rốt cuộc hoàn toàn tắt đi.
Ngụy Vô Tiện bị hành động giãy giụa nhè nhẹ trong mộng của Giang Trừng làm cho bừng tỉnh, y xích gần lại một chút, một tay nằm trong tay Giang Trừng, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Trừng.
Sau một lúc, tiếng sấm rốt cuộc cũng lui đi, Giang Trừng nằm trong lồng ngực Ngụy Vô Tiện dần dần an tĩnh mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Vài tiếng quạ kêu vang lên, Ngụy Vô Tiện sau đó cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau Giang Trừng vừa mở mắt quả nhiên thấy hơn phân nửa người Ngụy Vô Tiện đều đè trên người hắn.
Hắn liền duỗi tay đem Ngụy Vô Tiện hất qua một bên, xuống giường rửa mặt, thay quần áo.
Ngụy Vô Tiện không bao lâu liền bị đánh thức, ngáp một cái rồi ngồi dậy, lẩm bẩm nói: "Gà còn chưa gáy ngươi dậy sớm như vậy làm gì?"
Giang Trừng nói: "Ngươi chờ nghe tiếng gà gáy ở Vân Thâm Bất Tri Xứ? Vậy ngươi tiếp tục ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có!"
Ngụy Vô Tiện mặc xong quần áo, tìm khắp nơi nhưng chỉ tìm được một chiếc giày.
"Giang Trừng! Giày của ta đâu?!" Ngụy Vô Tiện nhảy một chân về phía Giang Trừng đang múc nước ở ngoài cửa kêu lên.
"Làm sao ta biết?!" Giang Trừng vừa nói vừa đem nước vào phòng.
"Là ngươi ném đi sao ngươi lại không biết được!"
"Nhưng giày là của ngươi sao ngươi lại không biết!"
"......"
Sau cơn mưa trời lại nắng, cảnh sắc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này quả thật là vô cùng động lòng người.
Một lúc sau Ngụy Vô Tiện từ sâu trong góc giường tìm được chiếc giày rồi hai người cùng đi ra ngoài thì nghe thấy đám Nhiếp Hoài Tang đang nhắc đến Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện liền dựng lỗ tai nghe vài câu.
Trùng hợp đụng phải Lam Vong Cơ từ xa xa đi ngang qua.
Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, nhất thời lanh mồm lanh miệng khen "Thật có phong thái tiên nhân".
Giang Trừng ở một bên nháy mắt đen mặt.
Một lúc sau, Giang Trừng trực tiếp lôi kéo Ngụy Vô Tiện đi xa ra khỏi Lam Vong Cơ, cũng thi thoảng cảnh cáo hắn đừng gây chuyện.
Nhưng Giang Trừng càng như thế, Ngụy Vô Tiện càng có hứng thú dạt dào với Lam Vong Cơ, vài lần đang ở trước mặt Giang Trừng liền cố ý lớn tiếng gọi Lam Vong Cơ để trêu chọc Giang Trừng.
"Vong Cơ huynh!"
Sau đó quay đầu nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người của Giang Trừng, trong lòng y liền vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà Lam Vong Cơ là một người lãnh đạm, mỗi khi gặp phải Ngụy Vô Tiện nhiệt tình bắt chuyện như vậy cũng chỉ lễ phép gật đầu, không đứng lại lâu.
Sau nhiều lần như vậy Giang Trừng cũng lười phản ứng lại với hành động của Ngụy Vô Tiện nên y dần dần mất đi niềm vui, gặp Lam Vong Cơ cũng không còn niềm nở nữa.
Tối hôm đó Ngụy Vô Tiện không có vi phạm lệnh cấm đụng phải Lam Vong Cơ đang làm nhiệm vụ, ngày thứ hai gặp Lam Khải Nhân cũng rất an phận.
Giang Trừng vì thế mà thở phào một cái.
Mãi đến hôm nay, lúc trên lớp không biết Ngụy Vô Tiện lại chọc giận Lam Khải Nhân nên ông ta gọi y đứng lên trả lời câu hỏi.
Nghe hai người hỏi đáp vài câu, sắc mặt Giang Trừng càng lúc càng khó coi.
"Ta cũng không phải là không biết những đáp án này, chỉ là ta đang suy nghĩ đến con đường thứ tư." Lời của Ngụy Vô Tiện vừa thốt ra, Giang Trừng vẻ mặt âm trầm, tức giận đến bẻ gãy cái bút trong tay, lòng bàn tay liền xuất hiện vết máu.
Lam Khải Nhân nghe Ngụy Vô Tiện nói xong càng tức giận đến mặt mày xanh mét, giận dữ quăng cuốn sách trên tay: "Cút!"
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ mông rồi đứng dậy đi thật, lúc đi ngang qua trước bàn Giang Trừng còn hướng hắn nháy mắt vài cái.
Giang Trừng lại cúi đầu không nhìn y, Ngụy Vô Tiện liếc liếc mắt liền nhìn thấy cái bút bị bẻ gãy, trong lòng thoáng giật mình.
Ngụy Vô Tiện không có đi xa, y đơn giản yên vị ngồi ở hiên nhà.
Mọi người học xong, đi ra ngoài đều ghé vào nói chuyện với y, chủ đề đều là về việc y dám can đảm chống đối Lam Khải Nhân khiến bọn họ khâm phục không thôi.
Ngụy Vô Tiện trong lòng vô cùng đắc ý nhưng không chờ y cùng mọi người nhiều lời vài câu liền bị Giang Trừng túm đi.
"A?" Mọi người không thể hiểu được mà trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng kéo đi, bọn họ ở phía sau ngơ mặt nhìn nhau.
Ngụy Vô Tiện lại càng không hiểu: "Giang Trừng ngươi kéo ta làm cái gì?"
Giang Trừng đi ở phía trước không nói một tiếng, dọc đường đi chỉ nghe tiếng Ngụy Vô Tiện luyên thuyên: "Ngươi tức giận? Ngươi vì sao lại tức giận?"
"Lam Khải Nhân rõ là không ưa ta, hắn bảo ta cút ta liền cút, ta nghe lời quá đi chứ?"
"Ta không có làm cho Giang gia mất mặt mà, Giang Trừng ngươi nhẹ tay một chút, đau đau đau ——"
Mãi đến khi vào phòng ngủ, Giang Trừng mới buông Ngụy Vô Tiện ra.
Ngụy Vô Tiện xoa xoa tay định nói gì đó nhưng bị Giang Trừng xoay người hung hăng đè lên cửa.
Ngụy Vô Tiện sợ hết hồn.
Trong mắt Giang Trừng đỏ bừng tơ máu.
Ngụy Vô Tiện nói: "...... Làm sao vậy?"
Giang Trừng thanh âm khàn khàn: "Lúc trên lớp ngươi nói......"
Ngụy Vô Tiện nghe vậy sửng sốt một chút ngay sau đó nói: "Ngươi đang nói đến lão già cổ hủ kia sao?"
Giang Trừng trừng mắt nhìn y, từng chữ từng chữ nói: "Ngươi không thể đi con đường tà môn ngoại đạo ấy."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên rồi. Đường dương quang ta không đi lại đi cầu độc mộc đó làm gì? Ngươi yên tâm."
Giang Trừng nói: "Ngươi thề đi."
Ngụy Vô Tiện buồn bực nói: "Ngươi vì sao lại cố chấp với chuyện này như vậy?"
Giang Trừng nhíu mày lại lặp lại một lần nữa: "Ta muốn ngươi thề."
Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ: "Được được. Ta thề."
Sau đó liền giơ tay, há mồm nói: "Ngụy Anh ta tại đây thề, cuộc đời này không bao giờ rời khỏi con đường chính đạo, không tu ma đạo, nếu như vi phạm lời thề, thiên lôi đánh xuống, chết không có chỗ chôn. Ầy, vậy được chưa?"
Y vừa mới nói xong Giang Trừng liền nới lỏng sức lực đang đè lên người y.
Ngụy Vô Tiện cũng nhẹ nhàng thở ra, muốn nói cái gì hòa hoãn không khí một chút: "Giang Trừng ngươi ——"
Sau đó y đột nhiên dừng lại.
Giang Trừng giống như là quả bóng xì hơi, rũ trán, nặng nề đặt đầu lên vai Ngụy Vô Tiện.
"Bất luận như thế nào, ngàn vạn lần cầu ngươi đừng đi con đường này, Ngụy Vô Tiện." Y nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện không nhúc nhích mặc Giang Trừng dựa vào.
Không biết sao y bỗng nhiên cảm thấy Giang Trừng trên vai đè nặng rất nhiều thứ, mặc dù hắn không nói ra nhưng y biết mình nhất định là một trong số đó.
Một nơi quanh năm luôn có sương mù bao phủ, những cây cổ thụ cao to che lấp cả bầu trời.
Hai người đi trên đường núi yên tĩnh ước chừng ba canh giờ thì thấy cổng lớn cổ xưa của Vân Thâm Bất Tri Xứ xuất hiện.
Ngụy Vô Tiện dựa vào đá khắc ba ngàn gia huấn Cô Tô Lam thị miệng nhai thịt khô mơ hồ không rõ mà nói: "Lam thị này cũng thật kì quái, ở sâu trong rừng núi thì thôi chứ, mới đến chân núi đã không cho phép người khác ngự kiếm, mệt chết ta! —— Giang Trừng ngươi mau nhìn xem trên vách đá có viết không được ăn thịt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hay không, hoặc là không được mang đồ ăn linh tinh vào cửa. Nếu có thì chúng ta ở đây ăn hết xong rồi vào!"
Giang Trừng ở một bên hơi hơi thở dốc, nghe vậy cầm lấy túi đồ trong tay đập vào người y: "Ngươi còn mặt mũi để nói! Ai bảo ngươi mang nhiều thứ như vậy làm gì?!"
Túi Càn Khôn đều không chứa nỗi!
Đáng tiếc hiện tại hắn cũng khá mệt mỏi, lực đạo không đủ nên cũng mất chính xác, Ngụy Vô Tiện chỉ xê dịch mông liền dễ dàng tránh khỏi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy thì ngươi đừng ăn!"
Giang Trừng hừ nói: "Dựa vào cái gì? Mang nhiều như thế đều để cho ngươi ăn à? Ngươi nghĩ ta bị ngu chắc?"
"Hắc hắc......"
Ngụy Vô Tiện ngửa đầu cười vui vẻ một trận.
Cười đủ sau đó quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Trừng đang nhìn chằm chằm cửa cổng của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Y bước một bước một huých vai Giang Trừng: "Sắp vào Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, ngươi còn không định nói cho ta biết rối cuộc ngươi cùng người kia có quan hệ gì?"
Trung thu qua đi, Ngụy Vô Tiện luôn suy nghĩ về mối quan hệ của Giang Trừng với Lam Vong Cơ, nhưng rốt cuộc không có kết quả. Chỉ có thể đi hỏi Giang Trừng.
Nhưng lần này Giang Trừng rất kín miệng, bất luận Ngụy Vô Tiện dụ dỗ hắn như thế nào hắn cũng không hé răng một chữ.
Ngụy Vô Tiện tò mò đến ruột gan cồn cào, lúc này nhịn không được nói: "Ngươi nói ta biết đi, sau này có gặp hắn ta trị hắn một phen cho ngươi hết giận?"
Giang Trừng nghe vậy liền nhíu mày: "Ngươi chớ có đi trêu chọc hắn."
Ngụy Vô Tiện chơi xấu: "Vậy ta đi hỏi hắn, Vân Thâm Bất Tri Xứ ở trước mắt, ngươi không nói thì sẽ có người khác nói."
Giang Trừng cắn răng: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta chỉ nói chuyện phiếm thôi, không thể tính trêu chọc hắn ta?"
Y giả vờ như muốn đi về phía cửa cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, dáng vẻ tựa hồ nếu không tìm ra Lam Vong Cơ để hỏi cho rõ ràng thì sẽ không bỏ qua.
Trong lúc tình thế cấp bách, Giang Trừng vội kéo lấy tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện bị kéo đến lảo đảo, kêu lên: "Ngươi làm gì? Ngươi không nói thì thôi, còn không cho ta hỏi người khác. Ngươi vậy là không có đạo lý nha."
Giang Trừng trầm mặt không nói.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, tựa hồ lần này ai cũng không không muốn nhượng bộ.
Giang Trừng nhìn thấy phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của Ngụy Vô Tiện chính là dáng vẻ âm trầm của chính mình.
Hắn không nghĩ ra lý do nào cả.
Hắn cùng Lam Vong Cơ trong khoảng thời gian này căn bản là chưa từng quen biết.
Bất luận hắn nói dối như thế nào, chỉ cần Ngụy Vô Tiện gặp được Lam Vong Cơ thì mọi thứ đều sẽ tự sụp đổ.
Giang Trừng trong đầu hỗn loạn không ngừng, trong vô thức càng siết chặt tay.
Ngụy Vô Tiện bị nắm chặt đến mày nhảy dựng, đang muốn dùng sức tránh thoát thì Giang Trừng bỗng nhiên buông lỏng tay ra.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt sau đó liền thấy Giang Trừng ôm ngực chậm rãi ngồi xổm xuống.
Ngụy Vô Tiện nhất thời không phản ứng lại.
Mãi đến lúc thấy Giang Trừng nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt mới luống cuống gọi: "Giang Trừng!?"
Cái gì Lam Vong Cơ, cái gì Lam Trạm đều bị y vứt ra sau đầu.
Y vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy Giang Trừng: "Ngươi làm sao vậy? Là do thứ độc kia sao?"
Giang Trừng bắt lấy tay y, lắc đầu thấp giọng nói: "Không có việc gì."
Ngụy Vô Tiện vội la lên: "Nếu không có việc gì thì ngươi ôm ngực làm gì? Để ta nhìn xem!"
Nói xong liền muốn cởi đai lưng Giang Trừng.
"Buông ra! Ngươi không nhìn xem đây là chỗ nào?" Giang Trừng vội kéo lại quần áo của mình.
Ngụy Vô Tiện có chút mờ mịt nhìn hắn.
Giang Trừng trong lòng hồi hộp một chút sau đó mới phát hiện sắc mặt Ngụy Vô Tiện còn khó coi hơn so với hắn.
Ngụy Vô Tiện để ý độc trên người hắn......
Giang Trừng từ đáy lòng chợt bốc lên một trận hối hận, việc giả bệnh này cũng không hẳn là tốt!
Nhưng việc đã đến nước này Giang Trừng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể nhắm mắt giả bộ đến cùng.
Hắn đè lại vai Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Chắc là không sao, do nhất thời động khí huyết, ngươi đừng lo."
Đúng lúc đó cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn luôn đóng chặt bỗng nhiên có động tĩnh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Giang Trừng ý bảo Ngụy Vô Tiện dìu hắn đứng dậy.
Một môn sinh Lam thị mặc áo bào thuần trắng hoa văn mây đem cửa mở ra, nhìn thấy hai người liền sửng sốt một chút sau đó nhìn kĩ thấy áo bào hoa sen chín cánh của Vân Mộng Giang thị trên người cả hai liền vội khom mình hành lễ.
"Nguyên lai là nhị vị công tử Vân Mộng Giang thị đến rồi, sao hai người không vào?"
Ngụy Vô Tiện đang muốn nói gì đó liền bị Giang Trừng liếc mắt ra hiệu sau đó lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện nhíu mày trừng hắn, hồi lâu mới nói: "Trên đường lên núi Giang Trừng không cẩn thận bị ngã, chúng ta định nghỉ ngơi một lát rồi mới vào."
Người nọ vội nói: "Giang công tử bị thương? Ta liền gọi người cho tìm đại phu tới."
Giang Trừng nói: "Cũng không có gì đáng ngại, đa tạ công tử. Bất quá làm phiền ngươi dẫn chúng ta đến chỗ ở."
"Đương nhiên rồi, mời hai vị theo ta."
Sắp xếp chỗ ở xong, người nọ cứ luôn xác nhận hai người thật sự không cần gọi đại phu rồi mới rời đi.
Ngụy Vô Tiện đóng cửa lại sau đó xoay người nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng
Giang Trừng bị hắn xem đến không còn cách nào khác vội thở dài: "Ta không có vấn đề gì đâu."
Ngụy Vô Tiện hừ nói: "Có vấn đề hay không có vấn đề đều chỉ có một mình ngươi nói."
Giang Trừng chép miệng một tiếng, cởi quần áo, lộ phần ngực ra cho y xem.
Lúc này trong lòng hắn vô cùng hối hận, chỉ mong có thể nhanh nhanh lừa gạt được Ngụy Vô Tiện.
Hắn liền trêu y: "Ngươi có thể nhìn ra được sao? Ta không biết là ngươi lại có một chút y thuật đấy."
Ngụy Vô Tiện đi qua, nửa quỳ ở trước người Giang Trừng nương theo ánh nắng ngoài cửa sổ nhìn một lúc lâu, mảng huyết sắc kia ngoại trừ như đang rút bớt thì cũng không thấy có gì khác biệt.
Trong lòng y đầy bực bội, Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào mạn giường, đặt mông ngồi bên cạnh Giang Trừng bực bội nói: "Ngươi thật sự không cần nhờ người gọi đại phu đến khám?"
Giang Trừng lập tức nghe ra trong lời nói của Ngụy Vô Tiện đầy lo âu và buồn bực.
Hắn cúi đầu cài lại quần áo, nghiêm túc nói với Ngụy Vô Tiện: "Đương nhiên không thể để người của Cô Tô Lam thị biết, nếu bọn họ biết thì cha nương ta cũng biết, đến lúc đó chúng ta phải giải thích như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện rối rắm nửa ngày, vẫn không nhịn mà hỏi Giang Trừng: "Vậy rốt cuộc độc này là sao? Có phải là do lần đó ở......"
"Không phải." Giang Trừng đánh gãy lời nói của y: "Không phải đêm ở trên núi đó. Vì sao có thì ta cũng không biết, nhưng nó đang biến mất thì cũng không có gì phải lo, càng... không liên quan gì đến ngươi."
Giang Trừng không có nói sai, hắn thật sự không biết lai lịch của thứ độc này, hắn cũng không có cách nào giải thích cho y biết nên chỉ có thể nhẹ giọng khuyên giải Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện đầy một bụng nghi vấn nhưng bị một câu "không liên quan gì đến ngươi" của Giang Trừng làm cho nghẹn trở về.
Y đột nhiên quay lại đầu đi, hung hăng đấm xuống mặt đất.
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Giang Trừng duỗi tay kéo Ngụy Vô Tiện lên: "Lên giường ngồi, trên mặt đất lạnh."
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhượng bộ trước.
Ngụy Vô Tiện mặc hắn kéo đến giường.
Bản thân y cũng là do đang phiền muộn cùng lo lắng nhưng thấy Giang Trừng không có việc gì, bực tức cũng tiêu tan bảy tám phần.
Y quay đầu đánh giá phòng một chút, lại vỗ vỗ đệm giường mỏng rồi khó chịu nói: "Cô Tô Lam thị như vậy, ngồi dưới đất hay ngồi trên giường cũng không có gì khác biệt."
Nghe vậy, Giang Trừng khóe miệng nhếch lên, thuận miệng nói tiếp: "Đương nhiên rồi, ngươi tưởng bản thân tới đây hưởng lạc chắc?"
Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay quen thoải mái, y vươn tay rồi ngã nằm lên giường.
Không được bao lâu lại bắt đầu không an phận: "Ai! Vậy phải làm sao bây giờ, vừa mới đến ta liền muốn uống rượu. Ai Giang Trừng, Thiên tử tiếu ở Cô Tô chính là tuyệt nhất ——"
Giang Trừng lập tức cảnh cáo nói: "Ngươi đàng hoàng một chút cho ta!"
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, cười ha ha vài cái nhưng trong lòng lại nói: "Ngươi không đi thì ta đi!"
Màn đêm buông xuống, người của Lam thị người đưa tới vài món thức ăn đơn giản.
Ngụy Vô Tiện thuận miệng ăn một chút, trong lòng nhớ thương Cô Tô Thiên tử tiếu, chùi chùi miệng liền định đi ra cửa.
Gia huấn gì mà không được ra ngoài vào ban đêm, không được uống rượu. Thật không hiểu.
Từ lúc hai người bước vào Vân Thâm Bất Tri Xứ đã không có ngự kiếm, Ngụy Vô Tiện mới vừa mang theo Tùy Tiện bước ra ngoài không ngờ nhìn thấy có người ngồi ở chỗ thềm đá.
"Giang Trừng?" Ngụy Vô Tiện đi qua.
Giang Trừng ôm kiếm Tam Độc nhìn trời nói: "Sắp mưa rồi."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu xem, mây mù che mất đi ánh sáng của trăng, những đám mây cũng dần cuồn cuộn kéo đến, quả thật là dấu hiệu của trời sắp mưa.
"Thế thì sao?" Ngụy Vô Tiện hỏi ngược.
Giang Trừng nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta...... Tùy ý đi dạo một chút thôi." Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái mũi.
Giang Trừng rõ rành rành tâm tư của Ngụy Vô Tiện.
Hắn nhớ rõ, sau khi tới Cô Tô ngày thứ hai Ngụy Vô Tiện nhắc tới tới đêm trước ra ngoài mua rượu sau đó có trêu chọc Lam Vong Cơ một phen, thật sự là mười phần thiếu đánh, hỏi sao khi đó Lam Vong Cơ lại khó chịu với Ngụy Vô Tiện.
Nhưng sau đó......
Giang Trừng đột nhiên đứng dậy làm cho Ngụy Vô Tiện giật mình
Hắn đứng dậy lôi kéo Ngụy Vô Tiện vào phòng: "Ngươi vào đây."
Ngụy Vô Tiện không hiểu gì, mơ mơ màng màng bị Giang Trừng kéo vào phòng, y còn đang suy nghĩ là nếu ra trễ chút nữa thì chắc tiệm rượu đóng cửa mất.
Giang Trừng vừa nhớ tới những chuyện của kiếp trước liền hận không thể lập tức dùng dây thừng đem Ngụy Vô Tiện trói lại trên giường. Đừng nói tối nay không cho y thấy Lam Vong Cơ, hắn còn muốn suốt ba tháng không cho y gặp được Lam Vong Cơ.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại hắn liền biết đây chỉ là những vọng tưởng của hắn mà thôi.
Nếu như đêm nay thật sự trói y lại thì có lẽ Ngụy Vô Tiện cũng sẽ phá nát cái phòng để đi ra ngoài.
Giang Trừng cũng không dám lấy độc ra để hù dọa y, dáng vẻ lo lắng của Ngụy Vô Tiện lúc buổi chiều vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn.
Hắn bên này nhíu mày khổ tâm suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể ngăn được Ngụy Vô Tiện, thì ở bên đây Ngụy Vô Tiện lại tùy tiện đi về phía bàn, ngồi xuống, giơ tay lấy cho bản thân một chén trà, cười nói "Kêu ta làm cái gì? Chẳng lẽ Giang Trừng ngươi là lần đầu tiên rời nhà, ban đêm ngủ không được cho nên tìm sư huynh ta để ngủ chung à?"
Vốn chỉ là thuận miệng định trêu Giang Trừng nhưng ngụm nước còn chưa được nuốt xuống đã bị Ngụy Vô Tiện phun ra sau khi nghe thấy Giang Trừng nói gì đó, tay y run lên, suýt nữa sặc mất nửa cái mạng.
Lúc này bầu trời ầm ầm ầm vài tiếng trầm đục, cuối cùng cũng mưa to.
Nước mưa đánh ầm ầm vào mái hiên trên song cửa sổ, Ngụy Vô Tiện từ từ từ lấy lại hơi, trong phòng một mảnh im lìm.
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt cổ quái mà nhìn Giang Trừng: "...... Ngươi vừa rồi nói cái gì?"
"Đêm nay ngươi ngủ ở đây đi... Ta sợ sấm."
Giang Trừng vừa nói xong liền hận không thể đẩy cửa lao ra ngoài để thấm mưa cho tỉnh táo lại.
Hình như Ngụy Vô Tiện đang hỏi hắn cái gì đó. Tuy hắn đeo trên mặt bộ dạng bình tĩnh nhưng kỳ thật tay chân đều cứng đờ đến không biết nên như thế nào, chỉ cảm thấy sự xấu hổ sắp chôn vùi hắn.
Trong lòng hắn lúc đó cũng đang hung tợn nghĩ nếu Ngụy Vô Tiện dám nói "Không"...
"Giang Trừng ngươi...... Là...... thật sự......" Ngụy Vô Tiện đột nhiên cúi đầu, bả vai run run, lời nói đều không tròn vẹn.
Giang Trừng từ kẽ răng nói: "Ngươi còn cười......"
"A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...... Ha ha ha ha ha ha ha......"
Ngụy Vô Tiện rốt cuộc rốt cuộc không nín được, ôm bụng trực tiếp cười đến gập cả người.
Nửa ngày đều dừng không được, cười không ngừng đến mức chút nhẫn nại cuối cùng của Giang Trừng cũng tiêu tan. Hắn tức giận đến đá y: "Ngươi cười đủ chưa?"
"Ha ha ha...... Ha ha ha ha...... Ta thật không biết...... Ha ha ha...... Ngươi còn sợ cái này, sợ sấm ha ha ha ha......" Ngụy Vô Tiện lấy tay áo lau lau nước mắt chảy ra vì cười, "Ta rốt cuộc biết vì sao ngươi đặt tên cho chó đều là Mạt lị, Phi Phi, Tiểu ái, ha ha ha......"
"Ngụy Vô Tiện ngươi muốn chết!" Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi, nhào lên muốn đánh Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cười đến run rẩy, bỗng nhiên nghe một trận tiếng sấm nặng nề vang lên, Ngụy Vô Tiện trơ mắt nhìn động tác của Giang Trừng đột nhiên dừng một chút.
Sau đó Giang Trừng một quyền đánh lên người Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện giả vờ đau hô một tiếng nhưng sau đó lại thầm nghĩ trong lòng, Giang Trừng thật sự sợ sấm! Không phải là nói dối ta?
Y thấy ngoài cửa sổ ánh lên tia sấm chớp liền vội vàng tìm đường chết, giơ tay ôm lấy vai Giang Trừng đem hắn ôm trong lòng ngực, nói: "Giang sư muội đừng sợ, sư huynh bồi ngươi —— phốc ——"
Cùng với một tiếng sấm rền, Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng thúc một khuỷu tay vào bụng.
Lần này Giang Trừng không thủ hạ lưu tình, Ngụy Vô Tiện bị đau nằm ôm bụng lăn lộn trên giường, vừa lăn vừa nói không ngừng nghỉ, la lối khóc lóc là Giang Trừng chơi xấu, nghe vô cùng ủy khuất.
Giang Trừng biết là nói ra chuyện này sau này sẽ thành cớ để y cười nhạo hắn, ngồi được một lúc hắn lại thẹn quá thành giận thế là hai người lại tiếp tục ngươi một đấm ta một đấm.
Không biết làm ầm ĩ bao lâu, hai người rốt cuộc đều kiệt sức, song song nằm liệt trên giường.
"Đi rửa mặt."
"Ngươi trước."
"Ngươi trước."
"Ta không muốn động."
"Ta cũng không muốn."
"...... Thế đi ngủ đi."
"......"
"Tắt đèn."
"Ngươi tắt đi."
"Dựa vào cái gì?"
"Giày của ta không biết bị ngươi ném chỗ nào rồi."
"......"
Ngoài cửa sổ vẫn còn tí tách mưa rơi, thỉnh thoảng có một hai tiếng tiếng sấm ầm ầm.
Ngọn nến trong phòng cuối cùng cũng không có ai thèm tắt, gió thổi khiến tim nến lung lay chập chờn.
Ngụy Vô Tiện mơ thấy bản thân đang ngự kiếm nhưng thế nào cũng không thể thay đổi phương hướng được, một đường cứ bay lung tung sau đó y nhìn thấy sắp phải đâm phải cổ thụ y liền giật mình mở bừng mắt.
Tỉnh lại nhìn thấy tay áo của mình đang bị Giang Trừng gắt gao nắm chặt.
Ngụy Vô Tiện nằm nghe tiếng mưa rơi, tâm tình có chút rối loạn. Y đem tay của mình cùng tay Giang Trừng nhét vào trong chăn.
Giang Trừng lúc ngủ thì trên mặt cũng không có được bộ dáng thoải mái.
Nhớ đến sau khi bị Giang Trừng thúc cho một cú thì có một tiếng sấm vang lên, Ngụy Vô Tiện cảm nhận được cơ bắp của Giang Trừng nháy mắt căng chặt.
Lúc này y xác định là đêm nay xảy ra chuyện này không phải vì Giang Trừng không muốn cho y ra khỏi cửa nên mới nói dối để gạt y, mà là do không muốn y đi ra ngoài nên chủ động nói ra.
Giang Trừng không bao giờ muốn lộ ra điểm yếu trước mặt người khác, cho dù là sấm có đánh xuống thì hắn cũng cắn chặt răng, giả vờ đứng vững như không có chuyện gì ghê gớm.
Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng nghĩ Giang Trừng nhất định là có việc gạt y.
Ngoài cửa sổ lại vang lên một trận sấm sét ầm ầm, phòng trong ánh nến lập loè một lát, rốt cuộc hoàn toàn tắt đi.
Ngụy Vô Tiện bị hành động giãy giụa nhè nhẹ trong mộng của Giang Trừng làm cho bừng tỉnh, y xích gần lại một chút, một tay nằm trong tay Giang Trừng, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Trừng.
Sau một lúc, tiếng sấm rốt cuộc cũng lui đi, Giang Trừng nằm trong lồng ngực Ngụy Vô Tiện dần dần an tĩnh mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Vài tiếng quạ kêu vang lên, Ngụy Vô Tiện sau đó cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau Giang Trừng vừa mở mắt quả nhiên thấy hơn phân nửa người Ngụy Vô Tiện đều đè trên người hắn.
Hắn liền duỗi tay đem Ngụy Vô Tiện hất qua một bên, xuống giường rửa mặt, thay quần áo.
Ngụy Vô Tiện không bao lâu liền bị đánh thức, ngáp một cái rồi ngồi dậy, lẩm bẩm nói: "Gà còn chưa gáy ngươi dậy sớm như vậy làm gì?"
Giang Trừng nói: "Ngươi chờ nghe tiếng gà gáy ở Vân Thâm Bất Tri Xứ? Vậy ngươi tiếp tục ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có!"
Ngụy Vô Tiện mặc xong quần áo, tìm khắp nơi nhưng chỉ tìm được một chiếc giày.
"Giang Trừng! Giày của ta đâu?!" Ngụy Vô Tiện nhảy một chân về phía Giang Trừng đang múc nước ở ngoài cửa kêu lên.
"Làm sao ta biết?!" Giang Trừng vừa nói vừa đem nước vào phòng.
"Là ngươi ném đi sao ngươi lại không biết được!"
"Nhưng giày là của ngươi sao ngươi lại không biết!"
"......"
Sau cơn mưa trời lại nắng, cảnh sắc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này quả thật là vô cùng động lòng người.
Một lúc sau Ngụy Vô Tiện từ sâu trong góc giường tìm được chiếc giày rồi hai người cùng đi ra ngoài thì nghe thấy đám Nhiếp Hoài Tang đang nhắc đến Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện liền dựng lỗ tai nghe vài câu.
Trùng hợp đụng phải Lam Vong Cơ từ xa xa đi ngang qua.
Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, nhất thời lanh mồm lanh miệng khen "Thật có phong thái tiên nhân".
Giang Trừng ở một bên nháy mắt đen mặt.
Một lúc sau, Giang Trừng trực tiếp lôi kéo Ngụy Vô Tiện đi xa ra khỏi Lam Vong Cơ, cũng thi thoảng cảnh cáo hắn đừng gây chuyện.
Nhưng Giang Trừng càng như thế, Ngụy Vô Tiện càng có hứng thú dạt dào với Lam Vong Cơ, vài lần đang ở trước mặt Giang Trừng liền cố ý lớn tiếng gọi Lam Vong Cơ để trêu chọc Giang Trừng.
"Vong Cơ huynh!"
Sau đó quay đầu nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người của Giang Trừng, trong lòng y liền vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà Lam Vong Cơ là một người lãnh đạm, mỗi khi gặp phải Ngụy Vô Tiện nhiệt tình bắt chuyện như vậy cũng chỉ lễ phép gật đầu, không đứng lại lâu.
Sau nhiều lần như vậy Giang Trừng cũng lười phản ứng lại với hành động của Ngụy Vô Tiện nên y dần dần mất đi niềm vui, gặp Lam Vong Cơ cũng không còn niềm nở nữa.
Tối hôm đó Ngụy Vô Tiện không có vi phạm lệnh cấm đụng phải Lam Vong Cơ đang làm nhiệm vụ, ngày thứ hai gặp Lam Khải Nhân cũng rất an phận.
Giang Trừng vì thế mà thở phào một cái.
Mãi đến hôm nay, lúc trên lớp không biết Ngụy Vô Tiện lại chọc giận Lam Khải Nhân nên ông ta gọi y đứng lên trả lời câu hỏi.
Nghe hai người hỏi đáp vài câu, sắc mặt Giang Trừng càng lúc càng khó coi.
"Ta cũng không phải là không biết những đáp án này, chỉ là ta đang suy nghĩ đến con đường thứ tư." Lời của Ngụy Vô Tiện vừa thốt ra, Giang Trừng vẻ mặt âm trầm, tức giận đến bẻ gãy cái bút trong tay, lòng bàn tay liền xuất hiện vết máu.
Lam Khải Nhân nghe Ngụy Vô Tiện nói xong càng tức giận đến mặt mày xanh mét, giận dữ quăng cuốn sách trên tay: "Cút!"
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ mông rồi đứng dậy đi thật, lúc đi ngang qua trước bàn Giang Trừng còn hướng hắn nháy mắt vài cái.
Giang Trừng lại cúi đầu không nhìn y, Ngụy Vô Tiện liếc liếc mắt liền nhìn thấy cái bút bị bẻ gãy, trong lòng thoáng giật mình.
Ngụy Vô Tiện không có đi xa, y đơn giản yên vị ngồi ở hiên nhà.
Mọi người học xong, đi ra ngoài đều ghé vào nói chuyện với y, chủ đề đều là về việc y dám can đảm chống đối Lam Khải Nhân khiến bọn họ khâm phục không thôi.
Ngụy Vô Tiện trong lòng vô cùng đắc ý nhưng không chờ y cùng mọi người nhiều lời vài câu liền bị Giang Trừng túm đi.
"A?" Mọi người không thể hiểu được mà trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng kéo đi, bọn họ ở phía sau ngơ mặt nhìn nhau.
Ngụy Vô Tiện lại càng không hiểu: "Giang Trừng ngươi kéo ta làm cái gì?"
Giang Trừng đi ở phía trước không nói một tiếng, dọc đường đi chỉ nghe tiếng Ngụy Vô Tiện luyên thuyên: "Ngươi tức giận? Ngươi vì sao lại tức giận?"
"Lam Khải Nhân rõ là không ưa ta, hắn bảo ta cút ta liền cút, ta nghe lời quá đi chứ?"
"Ta không có làm cho Giang gia mất mặt mà, Giang Trừng ngươi nhẹ tay một chút, đau đau đau ——"
Mãi đến khi vào phòng ngủ, Giang Trừng mới buông Ngụy Vô Tiện ra.
Ngụy Vô Tiện xoa xoa tay định nói gì đó nhưng bị Giang Trừng xoay người hung hăng đè lên cửa.
Ngụy Vô Tiện sợ hết hồn.
Trong mắt Giang Trừng đỏ bừng tơ máu.
Ngụy Vô Tiện nói: "...... Làm sao vậy?"
Giang Trừng thanh âm khàn khàn: "Lúc trên lớp ngươi nói......"
Ngụy Vô Tiện nghe vậy sửng sốt một chút ngay sau đó nói: "Ngươi đang nói đến lão già cổ hủ kia sao?"
Giang Trừng trừng mắt nhìn y, từng chữ từng chữ nói: "Ngươi không thể đi con đường tà môn ngoại đạo ấy."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên rồi. Đường dương quang ta không đi lại đi cầu độc mộc đó làm gì? Ngươi yên tâm."
Giang Trừng nói: "Ngươi thề đi."
Ngụy Vô Tiện buồn bực nói: "Ngươi vì sao lại cố chấp với chuyện này như vậy?"
Giang Trừng nhíu mày lại lặp lại một lần nữa: "Ta muốn ngươi thề."
Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ: "Được được. Ta thề."
Sau đó liền giơ tay, há mồm nói: "Ngụy Anh ta tại đây thề, cuộc đời này không bao giờ rời khỏi con đường chính đạo, không tu ma đạo, nếu như vi phạm lời thề, thiên lôi đánh xuống, chết không có chỗ chôn. Ầy, vậy được chưa?"
Y vừa mới nói xong Giang Trừng liền nới lỏng sức lực đang đè lên người y.
Ngụy Vô Tiện cũng nhẹ nhàng thở ra, muốn nói cái gì hòa hoãn không khí một chút: "Giang Trừng ngươi ——"
Sau đó y đột nhiên dừng lại.
Giang Trừng giống như là quả bóng xì hơi, rũ trán, nặng nề đặt đầu lên vai Ngụy Vô Tiện.
"Bất luận như thế nào, ngàn vạn lần cầu ngươi đừng đi con đường này, Ngụy Vô Tiện." Y nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện không nhúc nhích mặc Giang Trừng dựa vào.
Không biết sao y bỗng nhiên cảm thấy Giang Trừng trên vai đè nặng rất nhiều thứ, mặc dù hắn không nói ra nhưng y biết mình nhất định là một trong số đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.