[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên
Chương 14: Dạ hành
NOLONGER
22/05/2021
Giang Trừng một chân đá Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, nhưng vẫn là chậm một chút, Ôn Triều tinh mắt phát hiện liền bước lại gần.
Ngụy Vô Tiện thấy thế, tay chống xuống đất, không chút hoang mang mà đứng dậy.
Ôn Triều đi đến trước người y, châm chọc nói: "Ngụy Vô Tiện, ngủ ngon giấc nhỉ?"
Ngụy Vô Tiện tưởng chừng mí mắt cũng không buồn nâng, chậm rãi phủi sạch đất trên tay: "Còn chưa đã thèm."
Không nghĩ tới thái độ Ngụy Vô Tiện xấc xược như vậy, Ôn Triều lập tức cả giận nói: "Ngươi! Được lắm! Ngươi thèm ngủ lắm phải không? Người đâu! Đem hắn trói lại treo lên cây, để hắn ngủ cho ngon!!"
Mấy tên gia phó Ôn thị lập tức xông lên.
Lúc này, Giang Trừng đột nhiên tiến lên một bước, chắn trước người Nguỵ Vô Tiện.
Ôn Triều kêu lên: "Ý ngươi là sao? Ngươi dám đứng ra bao che cho hắn?!"
Giang Trừng ánh mắt lập tức lạnh lùng.
Ôn Trục Lưu đứng cách đó vài bước nhạy bén cảm thấy một tia sát ý lạnh lẽo, đến lúc hắn liếc mắt nhìn qua, Giang Trừng đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Hắn nói: "Ôn công tử, đêm qua Ngụy Vô Tiện thức đến canh ba ngâm nga 《Ôn môn tinh hoa lục 》, cho nên hôm nay mới uể oải."
Liền thấy Ngụy Vô Tiện ló đầu ra từ phía sau hắn, ngữ khí khoa trương nói: "Đúng vậy, Ôn công tử, ta vốn thiên tư ngu dốt,《 Ôn môn tinh hoa lục 》này của nhà các ngươi lại cao thâm khó đoán, ta đêm qua nghiền ngẫm đến nửa đêm, còn không hiểu được mấy phạm trù cơ bản."
Giang Trừng nhăn mày thầm nghĩ, thế này thì quá giả rồi.
Một bên liền nghe thấy các đệ tử thế gia đều cúi đầu nhịn cười, nghẹn đến mức bả vai run run. Cũng không biết là vì câu "thiên tư ngu dốt" kia hay là câu "cao thâm khó đoán".
Ôn Triều lại không phát giác ra ý tứ nhạo báng trong lời này, chỉ đơn giản nghĩ là mấy lời nịnh hót lộ liễu.
Hắn hừ một tiếng, khoanh tay nói: "Đã vậy hôm nay phạt cơm, dạy dỗ lại hắn quy củ!"
Giang Trừng cắn răng nói: "Đa tạ Ôn công tử."
Ôn Trục Lưu ở một bên âm thầm lắc đầu, hắn phải phụng dưỡng tên chủ tử ngu ngốc như vậy sao......
Nhưng hắn cũng phá lệ liếc mắt chú ý Giang Trừng một chút.
Một cỗ sát ý trong nháy mắt vừa nãy chỉ sợ không phải ảo giác, tiểu tử này không hề đơn thuần.
***
Đêm đến, ba người trở về phòng.
Ngụy Vô Tiện cả ngày không có gì bỏ bụng, lúc này có chút uể oải không phấn chấn, ngã ngửa trên giường, hai mắt mơ màng muốn ngủ.
Giang Trừng bỗng nhiên đẩy đẩy y.
Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, liền thấy Giang Trừng từ trong ngực áo móc ra cái bánh bao, nhét vào tay y.
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, thấy rõ vật trong tay, liền kinh ngạc nói: "Ngươi lấy ở đâu ra?"
Giang Trừng xì một tiếng: "Cho ngươi thì ngươi ăn đi, hỏi thừa!"
Bánh bao để lâu đã nguội ngắt, khô cứng.
Ngụy Vô Tiện nghĩ ngợi một lúc, ăn vụng trong bếp Ôn thị là không thể, bọn họ khi tới Kỳ Sơn đã từng thử qua nhưng thất bại...
Bánh bao này nhất định là do Giang Trừng bớt lại từ phần cơm của hắn......
Mà bọn họ ở Kỳ Sơn, mỗi người một ngày cũng chỉ được cấp cùng lắm một cái bánh bao mà thôi.
Ngụy Vô Tiện có chút phức tạp mà nhìn Giang Trừng nằm một bên không lên tiếng, lại quay đầu thấy Ngũ sư đệ đang nhìn hai người với ánh mắt mong ngóng, bỗng nhiên khóe miệng gợn cười.
Y đem bánh bao trong tay bẻ làm ba phần, phần bánh giữa mềm nhất đưa cho Ngũ sư đệ.
Nhìn bộ dáng Ngũ sư đệ đói đến đáng thương lại ngượng ngùng không dám tranh ăn với sư huynh, Ngụy Vô Tiện trong lòng buồn cười, trên mặt lại treo lên hung dữ: "Cầm lấy!"
Ngũ sư đệ sợ hãi vội vàng nhận lấy.
Sư đệ bên này hù xong, sư đệ bên kia lại hù không được.
Ngụy Vô Tiện tiến đến bên người Giang Trừng, đem miếng bánh bao nhét đầy miệng Giang Trừng.
Giang Trừng bị động tác của y làm cho giật mình, gạt tay Ngụy Vô Tiện ra, lại bị Ngụy Vô Tiện ấn miếng bánh xuống.
Ngụy Vô Tiện cắn miếng bánh bao còn lại, vừa ăn vừa nói: "Mỗi người một phần, phần này dính nước miếng của ngươi rồi, ai thèm ăn, mau nuốt hết đi!"
Giang Trừng nhíu mày một lát, cuối cùng cũng nhận lấy miếng bánh bao kia.
***
Một miếng bánh bao nhỏ đối với ba người đang đói cồn cào chẳng khác nào muối bỏ biển.
Ngũ sư đệ ngấu nghiến phần bánh của mình xong, nghẹn họng đứng dậy tu ừng ực nước lạnh, xem như đã lót bụng, mới qua loa nằm xuống ngủ.
Ngụy Vô Tiện cơ hồ cả đêm qua không ngủ, lúc này tuy rằng đói đến bụng dán vào lưng, vẫn là mí mắt trên dưới chực dính vào nhau.
Y nửa tỉnh nửa mê nắm chặt góc chăn Giang Trừng, nhỏ giọng nói: "Ban đêm nhớ kêu ta dậy."
Giang Trừng chỉ nói: "Mau ngủ đi."
Giang Trừng nhiều ngày chưa từng ngủ một giấc ngon, lúc này rõ ràng đã mười phần mỏi mệt, nhưng thần kinh lại căng như dây đàn, khiến hắn không tài nào yên ổn đi vào giấc ngủ.
Hắn nằm yên nghĩ đến những tin tức tìm hiểu được gần đây, trong lòng suy tính mấy lần vẫn chưa định hình được kế hoạch.
Sau một hồi lâu, hắn mới khẽ giật giật người, thay đổi tư thế, xoay người đối diện Ngụy Vô Tiện đang ngủ ngon lành.
Ngụy Vô Tiện nét mặt bình thản mang theo chút mệt mỏi.
Mấy ngày qua đến Kỳ Sơn, rất nhiều thế gia công tử chỉ sợ đời này cũng chưa nếm mùi khổ sở, Ngụy Vô Tiện lại chẳng lo nghĩ, lúc nào cũng một bộ dáng tiêu sái.
Có lẽ đã sớm trải qua khổ nạn từ ngày bé, nên từng này gian nan cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Giang Trừng rũ mắt, thấy bàn tay kia vẫn nắm chặt góc chăn hắn không buông.
Hắn nhẹ nhàng rút lại góc chăn, đem bàn tay Ngụy Vô Tiện bọc vào trong chăn. Lúc này đã vào tháng 11, ở bên ngoài đã một mảnh lạnh lẽo.
***
Rất nhiều sự việc kiếp trước chỉ như giấc mộng mới hôm qua, Giang Trừng hiện tại nhớ đến chỉ cảm thấy giống như một trận bóng đè chậm rãi, hắn mắc kẹt trong đó, lo được lo mất, không lúc nào yên ổn.
Một kiếp này, từ lúc trọng sinh đến nay, hắn chỉ nghĩ đến dẫu có liều mạng cũng phải bảo hộ thân nhân được bình an.
Mọi ân oán cùng Ngụy Vô Tiện trước kia, hắn đã đem cái chết chính mình đặt dấu chấm hết, cuộc đời này không ai nợ ai, thế là đủ rồi.
Nhưng hắn lại không biết rằng, yêu hận đều là những thứ đâu thể nói buông là buông được.
Hắn ức chế không thể ngăn cản chính mình hận, cũng không thể khống chế bản thân... mà yêu.
Giang Trừng nhắm mắt.
Hắn không thể nào dứt bỏ dây dưa với Ngụy Vô Tiện.
Mặc cho tên kia luôn đem đến rắc rối, luôn được phụ thân yêu thích, luôn tài giỏi hơn mình một cái đầu, luôn cợt nhả đến phiền toái......
Nhưng đó cũng là người thân.
Khi hắn đau ốm tên kia sẽ ở cạnh giường trông nom, khi hắn gặp rắc rối sẽ giúp hắn gánh tội, là người hiểu hắn nhất, so với máu mủ tình thâm lại càng khó dứt bỏ......
Giang Trừng mở mắt ra, nhẹ nhàng vén chăn lên, thay y phục.
Không đánh thức Ngụy Vô Tiện ngon giấc, Giang Trừng lại lần nữa một mình đi về hướng biệt viện Ôn Triều.
Ngụy Vô Tiện thấy thế, tay chống xuống đất, không chút hoang mang mà đứng dậy.
Ôn Triều đi đến trước người y, châm chọc nói: "Ngụy Vô Tiện, ngủ ngon giấc nhỉ?"
Ngụy Vô Tiện tưởng chừng mí mắt cũng không buồn nâng, chậm rãi phủi sạch đất trên tay: "Còn chưa đã thèm."
Không nghĩ tới thái độ Ngụy Vô Tiện xấc xược như vậy, Ôn Triều lập tức cả giận nói: "Ngươi! Được lắm! Ngươi thèm ngủ lắm phải không? Người đâu! Đem hắn trói lại treo lên cây, để hắn ngủ cho ngon!!"
Mấy tên gia phó Ôn thị lập tức xông lên.
Lúc này, Giang Trừng đột nhiên tiến lên một bước, chắn trước người Nguỵ Vô Tiện.
Ôn Triều kêu lên: "Ý ngươi là sao? Ngươi dám đứng ra bao che cho hắn?!"
Giang Trừng ánh mắt lập tức lạnh lùng.
Ôn Trục Lưu đứng cách đó vài bước nhạy bén cảm thấy một tia sát ý lạnh lẽo, đến lúc hắn liếc mắt nhìn qua, Giang Trừng đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Hắn nói: "Ôn công tử, đêm qua Ngụy Vô Tiện thức đến canh ba ngâm nga 《Ôn môn tinh hoa lục 》, cho nên hôm nay mới uể oải."
Liền thấy Ngụy Vô Tiện ló đầu ra từ phía sau hắn, ngữ khí khoa trương nói: "Đúng vậy, Ôn công tử, ta vốn thiên tư ngu dốt,《 Ôn môn tinh hoa lục 》này của nhà các ngươi lại cao thâm khó đoán, ta đêm qua nghiền ngẫm đến nửa đêm, còn không hiểu được mấy phạm trù cơ bản."
Giang Trừng nhăn mày thầm nghĩ, thế này thì quá giả rồi.
Một bên liền nghe thấy các đệ tử thế gia đều cúi đầu nhịn cười, nghẹn đến mức bả vai run run. Cũng không biết là vì câu "thiên tư ngu dốt" kia hay là câu "cao thâm khó đoán".
Ôn Triều lại không phát giác ra ý tứ nhạo báng trong lời này, chỉ đơn giản nghĩ là mấy lời nịnh hót lộ liễu.
Hắn hừ một tiếng, khoanh tay nói: "Đã vậy hôm nay phạt cơm, dạy dỗ lại hắn quy củ!"
Giang Trừng cắn răng nói: "Đa tạ Ôn công tử."
Ôn Trục Lưu ở một bên âm thầm lắc đầu, hắn phải phụng dưỡng tên chủ tử ngu ngốc như vậy sao......
Nhưng hắn cũng phá lệ liếc mắt chú ý Giang Trừng một chút.
Một cỗ sát ý trong nháy mắt vừa nãy chỉ sợ không phải ảo giác, tiểu tử này không hề đơn thuần.
***
Đêm đến, ba người trở về phòng.
Ngụy Vô Tiện cả ngày không có gì bỏ bụng, lúc này có chút uể oải không phấn chấn, ngã ngửa trên giường, hai mắt mơ màng muốn ngủ.
Giang Trừng bỗng nhiên đẩy đẩy y.
Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, liền thấy Giang Trừng từ trong ngực áo móc ra cái bánh bao, nhét vào tay y.
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, thấy rõ vật trong tay, liền kinh ngạc nói: "Ngươi lấy ở đâu ra?"
Giang Trừng xì một tiếng: "Cho ngươi thì ngươi ăn đi, hỏi thừa!"
Bánh bao để lâu đã nguội ngắt, khô cứng.
Ngụy Vô Tiện nghĩ ngợi một lúc, ăn vụng trong bếp Ôn thị là không thể, bọn họ khi tới Kỳ Sơn đã từng thử qua nhưng thất bại...
Bánh bao này nhất định là do Giang Trừng bớt lại từ phần cơm của hắn......
Mà bọn họ ở Kỳ Sơn, mỗi người một ngày cũng chỉ được cấp cùng lắm một cái bánh bao mà thôi.
Ngụy Vô Tiện có chút phức tạp mà nhìn Giang Trừng nằm một bên không lên tiếng, lại quay đầu thấy Ngũ sư đệ đang nhìn hai người với ánh mắt mong ngóng, bỗng nhiên khóe miệng gợn cười.
Y đem bánh bao trong tay bẻ làm ba phần, phần bánh giữa mềm nhất đưa cho Ngũ sư đệ.
Nhìn bộ dáng Ngũ sư đệ đói đến đáng thương lại ngượng ngùng không dám tranh ăn với sư huynh, Ngụy Vô Tiện trong lòng buồn cười, trên mặt lại treo lên hung dữ: "Cầm lấy!"
Ngũ sư đệ sợ hãi vội vàng nhận lấy.
Sư đệ bên này hù xong, sư đệ bên kia lại hù không được.
Ngụy Vô Tiện tiến đến bên người Giang Trừng, đem miếng bánh bao nhét đầy miệng Giang Trừng.
Giang Trừng bị động tác của y làm cho giật mình, gạt tay Ngụy Vô Tiện ra, lại bị Ngụy Vô Tiện ấn miếng bánh xuống.
Ngụy Vô Tiện cắn miếng bánh bao còn lại, vừa ăn vừa nói: "Mỗi người một phần, phần này dính nước miếng của ngươi rồi, ai thèm ăn, mau nuốt hết đi!"
Giang Trừng nhíu mày một lát, cuối cùng cũng nhận lấy miếng bánh bao kia.
***
Một miếng bánh bao nhỏ đối với ba người đang đói cồn cào chẳng khác nào muối bỏ biển.
Ngũ sư đệ ngấu nghiến phần bánh của mình xong, nghẹn họng đứng dậy tu ừng ực nước lạnh, xem như đã lót bụng, mới qua loa nằm xuống ngủ.
Ngụy Vô Tiện cơ hồ cả đêm qua không ngủ, lúc này tuy rằng đói đến bụng dán vào lưng, vẫn là mí mắt trên dưới chực dính vào nhau.
Y nửa tỉnh nửa mê nắm chặt góc chăn Giang Trừng, nhỏ giọng nói: "Ban đêm nhớ kêu ta dậy."
Giang Trừng chỉ nói: "Mau ngủ đi."
Giang Trừng nhiều ngày chưa từng ngủ một giấc ngon, lúc này rõ ràng đã mười phần mỏi mệt, nhưng thần kinh lại căng như dây đàn, khiến hắn không tài nào yên ổn đi vào giấc ngủ.
Hắn nằm yên nghĩ đến những tin tức tìm hiểu được gần đây, trong lòng suy tính mấy lần vẫn chưa định hình được kế hoạch.
Sau một hồi lâu, hắn mới khẽ giật giật người, thay đổi tư thế, xoay người đối diện Ngụy Vô Tiện đang ngủ ngon lành.
Ngụy Vô Tiện nét mặt bình thản mang theo chút mệt mỏi.
Mấy ngày qua đến Kỳ Sơn, rất nhiều thế gia công tử chỉ sợ đời này cũng chưa nếm mùi khổ sở, Ngụy Vô Tiện lại chẳng lo nghĩ, lúc nào cũng một bộ dáng tiêu sái.
Có lẽ đã sớm trải qua khổ nạn từ ngày bé, nên từng này gian nan cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Giang Trừng rũ mắt, thấy bàn tay kia vẫn nắm chặt góc chăn hắn không buông.
Hắn nhẹ nhàng rút lại góc chăn, đem bàn tay Ngụy Vô Tiện bọc vào trong chăn. Lúc này đã vào tháng 11, ở bên ngoài đã một mảnh lạnh lẽo.
***
Rất nhiều sự việc kiếp trước chỉ như giấc mộng mới hôm qua, Giang Trừng hiện tại nhớ đến chỉ cảm thấy giống như một trận bóng đè chậm rãi, hắn mắc kẹt trong đó, lo được lo mất, không lúc nào yên ổn.
Một kiếp này, từ lúc trọng sinh đến nay, hắn chỉ nghĩ đến dẫu có liều mạng cũng phải bảo hộ thân nhân được bình an.
Mọi ân oán cùng Ngụy Vô Tiện trước kia, hắn đã đem cái chết chính mình đặt dấu chấm hết, cuộc đời này không ai nợ ai, thế là đủ rồi.
Nhưng hắn lại không biết rằng, yêu hận đều là những thứ đâu thể nói buông là buông được.
Hắn ức chế không thể ngăn cản chính mình hận, cũng không thể khống chế bản thân... mà yêu.
Giang Trừng nhắm mắt.
Hắn không thể nào dứt bỏ dây dưa với Ngụy Vô Tiện.
Mặc cho tên kia luôn đem đến rắc rối, luôn được phụ thân yêu thích, luôn tài giỏi hơn mình một cái đầu, luôn cợt nhả đến phiền toái......
Nhưng đó cũng là người thân.
Khi hắn đau ốm tên kia sẽ ở cạnh giường trông nom, khi hắn gặp rắc rối sẽ giúp hắn gánh tội, là người hiểu hắn nhất, so với máu mủ tình thâm lại càng khó dứt bỏ......
Giang Trừng mở mắt ra, nhẹ nhàng vén chăn lên, thay y phục.
Không đánh thức Ngụy Vô Tiện ngon giấc, Giang Trừng lại lần nữa một mình đi về hướng biệt viện Ôn Triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.