[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên
Chương 33: Dạ tố
NOLONGER
22/05/2021
Giang Trừng cõng Ngụy Vô Tiện trở về Liên Hoa Ổ, trên đường đi cũng không có mấy người qua lại.
Bình thường Giang Trừng xây dựng ảnh hưởng rất lớn, có vài đệ tử tình cờ đi ngang qua nhìn thấy hai người một thân chật vật đều vội vàng cúi đầu đi nhanh, đợi đến khi hai người đi xa mới dám nhỏ giọng hít một ngụm không khí, ngơ ngác nói: "Đây...... Tông chủ và Ngụy công tử đánh nhau ư?"
Một người nói: "Ta thấy có vẻ là thế."
Có người nghi hoặc nói "Nhưng sao lại là tông chủ cõng Ngụy công tử trở về?!"
"Ha, chuyện này các ngươi chắc không biết rồi?" Một người đắc ý nói, "Tông chủ của chúng ta với Ngụy công tử từ nhỏ tình như thủ túc, đánh một trận thì ảnh hưởng gì? Giống như ngươi năm mười sáu tuổi, mỗi ngày cãi nhau một trận đến cuối giường cũng làm hòa nhau!"
Một đám người nhịn cười phụ họa theo: "Không sai không sai."
Người nọ lập tức nhận ra thì ra bọn họ đang đem hắn ra trêu ghẹo, mặt liền đỏ lên: "Cái gì mà cuối giường làm hòa!? Ngươi đứng lại cho ta! Không được chạy!"
"Ai ai! Quân tử động khẩu không động thủ!!"
Mấy người ngươi đuổi ta chạy tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi.
Ngụy Vô Tiện ghé vào trên lưng Giang Trừng, nghe thấy âm thanh của đám tiểu tử đùa giỡn, không biết nghĩ đến cái gì sau đó cười hai tiếng.
Giang Trừng nghe thấy, hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Ngụy Vô Tiện vui vẻ nửa ngày, vừa mới chuẩn bị mở miệng liền thấy gia phó vội vã chạy về phía hai người, chặt đứt thời gian nhàn hạ của hai người.
Gia phó chạy đến gần nhìn thấy hai người toàn thân chật vật lập tức kinh ngạc một chút.
Giang Trừng thả Ngụy Vô Tiện xuống, Ngụy Vô Tiện vịn vai hắn lung lay hai cái rồi mới đứng vững, hắn duỗi tay muốn dìu y thì bị y xua xua tay.
Giang Trừng đành phải xoay người nói: "Chuyện gì?"
Gia phó hoàn hồn, vội nói: "Bẩm tông chủ, Kim công tử đang tìm ngài ở khắp nơi, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng, đã đợi ở tiền thính nửa ngày."
Ngụy Vô Tiện ở một bên xen mồm nói: "Hắn cũng đã đợi nửa ngày rồi, chậm một chút chắc cũng không có vấn đề gì!"
Gia phó khó xử: "Cái này...... Ngụy công tử, Giang cô nương vừa rồi cũng cũng đang tìm ngài......"
Ngụy Vô Tiện mờ mịt, chỉ vào chính mình nói: "A? Sư tỷ tìm ta? Chuyện gì?"
Gia phó ngập ngừng nói: "Tiểu nhân không biết......"
Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện tròn mắt nhìn nhau.
Khóe miệng Ngụy Vô Tiện lúc này vẫn còn hiện vết bầm.
Giang Trừng không kiên nhẫn mà vẫy lui gia phó: "Ta đã biết, ta sẽ đến ngay."
Ngụy Vô Tiện nói: "Làm sao bây giờ?"
Giang Trừng trừng mắt: "Có thể làm sao bây giờ? Trở về phòng thay quần áo đi!"
Cũng may nơi này cách chỗ ở của hai người không xa, trở về phòng cởi y phục, Ngụy Vô Tiện cầm lấy gương đồng soi soi khóe miệng bị thương, nơi đó một mảng ứ hồng, y tức khắc nổi giận: "Giang Trừng! Đánh người không đánh mặt! Ui, ngươi xuống tay cũng không biết nặng nhẹ!"
Giang Trừng thay xong y phục, gỡ xuống phát quan hơi nghiêng trên đầu sau đó cài lên lại, cũng không thèm nhìn tới Ngụy Vô Tiện, hừ nói: "Ngươi xuống tay có biết nặng nhẹ ư? Có muốn ta cởi y phục cho ngươi xem thành quả của ngươi?"
Ngụy Vô Tiện không thừa nhận: "Nhưng ta cũng có chừa lại cho ngươi mặt mũi, không đánh vào mặt, chờ chút nữa ta đi tìm sư tỷ đòi công đạo!"
Giang Trừng cố định xong phát quan rồi đi tới nắm cằm y, đặt ngón tay xoa xoa chỗ bị thương, hừ cười nói: "Ngươi còn có mặt mũi để nói! Ngươi không xuống tay trên mặt ta? Không bằng ngươi thành thật thừa nhận thì a tỷ cũng không cười ngươi đâu."
Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng xoa đến nhíu mày, giơ chân lên muốn đánh lén, nhìn thấy y phục sạch sẽ mới thay sắp bị đạp dơ, Giang Trừng nhanh chóng lùi lại vài bước.
"Hừ ~" Giang Trừng cười nhạo một tiếng, cầm lấy Tam độc bước ra ngoài cửa, "Đừng náo loạn nữa, a tỷ chờ ngươi đấy."
Ngụy Vô Tiện ném gương xuống, cầm lấy áo ngoài mặc vào, lúc mang đai lưng liền do dự một chút.
Hậu huyệt vẫn còn bị khăn tay chèn lại, lúc di chuyển xảy ra cọ xát làm cho y có chút khó khăn. Nghĩ đi nghĩ lại lúc này cũng không có thời gian rửa sạch, gỡ xuống thì sợ thứ Giang Trừng để lại làm cho bẩn quần, y đành phải chịu đựng cảm giác quái dị, lấy tay đè đè khăn tay phòng ngừa đang đi nửa đường thì bị rơi ra, Ngụy Vô Tiện mặc xong y phục rồi đi đến chỗ Giang Yếm Ly.
Đi đến đó mới biết là Giang Yếm Ly cần y phụ chọn lựa vật liệu may hỉ phục.
Ôn Tình đang phải trốn tránh người của Kim gia, Giang Yếm Ly không có ai để thương lượng nên mới tìm đến Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vui cười qua loa lấy lệ giải thích vết thương trên mặt mình, bồi Giang Yếm Ly chọn lựa hai rương vật liệu may hỉ phục.
Kim gia lần này chỉ là tới cửa cầu hôn, theo lý không cần phải vội vã chọn vật liệu may hỉ phục. Chỉ là Lan Lăng cùng Vân Mộng cách xa nhau, một đi một về có nhiều bất tiện, việc hôn nhân này là hai bên tình đầu ý hợp, Kim Tử Hiên mang theo những thứ cần thiết kèm với hai rương vật liệu may hỉ phục cho họ.
Trong rương hiện ra hàng loạt khối vải đỏ hoa lệ, Giang Yếm Ly để y cầm từng cái lên xem, những khối vải màu sắc không khác nhau cho lắm. Ngụy Vô Tiện cầm lên hai khối vải, ngó trái ngó phải nhìn lên nhìn xuống cũng không nhìn ra được hai khối vải ấy khác nhau chỗ nào.
Giang Yếm Ly ở một bên nhìn y cảm thấy rất buồn cười, lôi kéo y nói: "A Anh, hai khối vải đệ cầm là cùng một màu, chỉ là phương pháp se chỉ khác nhau. Đệ xem, hoa văn của hai khối vải này không giống nhau."
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, nhìn trước mắt một mảnh đỏ thẫm, y hoàn toàn ngây người.
Lăn lộn lựa chọn xong thì trời cũng đã tối.
Ngụy Vô Tiện nhịn chỗ phía sau cọ xát đến khó chịu suốt mấy canh giờ, khi trở về phòng gỡ khăn tay ra thì thấy chung quanh miệng huyệt bị ma sát đến sưng đỏ, đến ban đêm y bị lên cơn sốt nhẹ.
Giang Trừng hối hận không thôi, nhịn không được thừa dịp khuya mời Ôn Tình đến xem.
Đã hơn nửa đêm nhưng Ôn Tình lại bị người đến quấy nhiễu giấc mộng, vẫn là hai người này hồ nháo đến có chuyện, sắc mặt nàng không được tốt xem mạch cho Ngụy Vô Tiện rồi châm cứu một lát, kê phương thuốc xong liền đi, biểu thị một câu cũng không thèm nói với bọn họ.
Giang Trừng căn bản cũng không rảnh nhìn sắc mặt nàng, tiễn Ôn Tình xong lại phái người sắc thuốc, sau đó nâng Ngụy Vô Tiện đang ngủ đến hôn mê đút một ít thuốc. Hắn ngồi ở mép giường Ngụy Vô Tiện liên tục đổi khăn ướt trên trán cho y, đến khi nhiệt độ hạ xuống Giang Trừng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này đã gần đến canh năm, ánh trăng xa xa nửa ẩn nửa hiện phía sau tầng mây, mông lung mà trải xuống ánh sáng bàng bạc.
Giang Trừng đã không còn buồn ngủ, hắn dém lại góc chăn cho Ngụy Vô Tiện rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Đêm lạnh như nước.
Khắp nơi một mảnh yên tĩnh, hắn đã sớm cho lui hết tôi tớ, lúc này trong viện trừ hắn chỉ còn Ngụy Vô Tiện đang ngủ say.
Giang Trừng ngồi trên ghế đá trong viện, duỗi tay nhu nhu ấn đường.
Nhìn Ngụy Vô Tiện, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Biết rõ Ngụy Vô Tiện từ lúc mất đi Kim Đan thân thể không còn như trước, vậy mà bản thân lại dày vò y như vậy.
Trong lòng tràn đầy cảm giác không biết là tự trách hay là đau lòng, Giang Trừng nhìn cây hải đường trong viện đến xuất thần.
Mới vừa rồi khi chăm sóc Ngụy Vô Tiện, không biết sao liền nhớ tới có lần sau khi cùng hắn lăn lộn, Ngụy Vô Tiện vui đùa hỏi hắn sao có thể chăm sóc người khác thuần thục đến như thế? Sau đó Ngụy Vô Tiện liền bị hắn hừ lạnh một tiếng đá xuống giường, mắng y được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
Kỳ thật nếu cẩn thận tính, Giang Trừng đã sống hai đời, người có thể khiến hắn cẩn thận chăm sóc đếm đi đếm lại cũng chỉ đầu ngón tay là hết. Ngụy Vô Tiện đầu tiên sau đó cũng chỉ có mỗi Kim Lăng.
Kiếp trước sau khi tỷ tỷ chết, Ngụy Vô Tiện bỏ mình ở Loạn Táng Cương, khi đó đứa nhỏ một tuổi mới biết nói đã kêu hắn cữu cữu cơ hồ là trụ cột duy nhất của hắn.
Đem Kim Lăng về Vân Mộng, chăm sóc Kim Lăng đều là tự tay hắn làm, từ lúc bắt đầu chân tay vụng về nuôi nấng đứa nhỏ đến khi Kim Lăng biết chạy nhảy, sau đó Kim Lăng bị Kim Quang Dao đón trở về Lan Lăng, chăm sóc người khác cẩn thận cũng là học từ lúc đó.
Cho đến Kim Lăng lớn hơn chút nữa, luôn trong tối ngoài sáng oán giận hắn quá nghiêm khắc, không có tình người, Giang Trừng không phải làm bộ muốn đánh Kim Lăng thì cũng là lạnh lùng mắng Kim Lăng vài câu.
Người này là cốt nhục chí thân cuối cùng của hắn.
Sau khi hắn chết Kim Lăng hẳn là phải sống qua những tháng ngày vô cùng khó chịu, nhưng Kim Lăng giờ đã đảm đương vị trí tông chủ, có lẽ sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua những ngày đó......
Có lẽ là xung quanh quá mức yên tĩnh, Giang Trừng rơi sâu vào dòng hồi ức đến nỗi cửa phòng bị người mở ra cũng không hề phát hiện.
Ngụy Vô Tiện bị bệnh ngủ cũng không sâu lắm, luôn cảm thấy bên cạnh có người nắm tay y, tuy rằng cơ thể vẫn còn chút khó chịu nhưng vẫn cảm giác an tâm.
Độ ấm đó biến mất, y cũng trầm trầm tỉnh lại, theo thói quen cũ trở mình sờ đến người bên cạnh nhưng sờ đến giường lại là một mảng lạnh lẽo, tức khắc thanh tỉnh vài phần.
Ngụy Vô Tiện khoác áo đứng dậy, y vừa đẩy cửa ra thì khí lạnh ban đêm liền ập đến khiến y rùng mình một cái, sau đó y nhìn thấy Giang Trừng ngẩn ngơ ngồi trong viện.
Khi Ngụy Vô Tiện đi đến gần Giang Trừng mới phát hiện ra tiếng bước chân, đột nhiên quay đầu lại, thấy là y liền lập tức trầm mặt. Giang Trừng đi đến trước mặt y kéo kĩ lại y phục khoác ngoài của y, nhíu mày nói: "Ngươi làm gì vậy! Không biết bản thân bị bệnh phải không? Chạy ra đây làm gì?!"
Ngụy Vô Tiện từ trong quần áo đưa tay ra vơ một phát đã bắt được tay Giang Trừng, cảm xúc lạnh lẽo khiến y nhướng mày nhìn Giang Trừng. Giang Trừng phản ứng lại muốn rụt tay về, Ngụy Vô Tiện liền mở miệng: "Nửa đêm không ngủ được nên Giang tông chủ ở chỗ này ngắm trăng ư?"
Ở phía tây ánh trăng đã bị tầng mây che khuất hình dạng, chỉ còn trông thấy vầng sáng mờ ảo.
Giang Trừng không muốn cùng y tranh cãi, lôi kéo y nói: "Trở về phòng đi!"
Ngụy Vô Tiện vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Y nhìn thấy Giang Trừng phát ngốc liền biết Giang Trừng trong lòng có tâm sự. Mấy năm trước hắn không hiểu, bây giờ lại sao lại không biết cho được.
Hai người dưới ánh sáng yếu ớt chậm rãi giằng co.
Thật lâu sau, Giang Trừng đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Ngươi có hối hận không?"
Ngụy Vô Tiện hỏi lại: "Cái gì?"
Giang Trừng ngừng một lát, mới nói: "Ngươi từ nhỏ thiên phú hơn người, suốt ngày vui chơi khắp nơi, chỗ nào cũng không vắng bóng ngươi nhưng dù các sư huynh đệ cho dù thúc ngựa cũng không đuổi kịp ngươi. Khi đó ngươi chắc cũng từng nghĩ mong có một ngày nổi danh hậu thế đúng không?"
Ngụy Vô Tiện nghe được những lời này liền hiểu ý tứ trong câu nói của Giang Trừng.
Giang Trừng tiếp tục nói: "Ngươi vốn có thể quang minh chính đại vang danh khắp nơi, phong quang vô hạn. Nhưng hiện tại chỉ có thể đi con đường tà đạo, bị người chỉ điểm, bị người chán ghét, không bao giờ có thể......"
"Không hối hận." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nói.
Giang Trừng bị một câu của Ngụy Vô Tiện đánh gãy. Sau một lúc lâu, hắn buông y ra, ngồi vào một bên ghế đá rồi tự giễu cười một tiếng, nói: "Ta không tin."
Sáng nay ở tiểu viện bỏ hoang thấy Ngụy Vô Tiện đôi mắt đỏ sậm, Giang Trừng tức giận đến mất trí. Nhưng khi bình tĩnh lại, chính hắn cũng không biết đến tột cùng là hắn tức giận Ngụy Vô Tiện hay là tức giận chính bản thân mình.
Hai người một đứng một ngồi, không khí lại lâm vào đình trệ.
Ngụy Vô Tiện ho một tiếng, tựa hồ muốn phá hủy không khí trầm mặc này, y đi đến trước mặt Giang Trừng, nhìn hắn nói: "Sư tỷ từng nói với ta, khi đệ yêu một người thì sẽ không nhìn thấy chính mình, khi đó ta không hiểu, chỉ cảm thấy lời này lộn xộn như khiến ta lọt vào trong sương mù. Giang Trừng này, có phải ta từng nói với ngươi là: "Ngụy Anh thích ngươi", đúng không?"
Giang Trừng hô hấp cứng lại, ngẩng đầu nhìn y.
"Kim Đan cho ngươi là cam tâm tình nguyện, làm trái lời thề nhập ma đạo là bởi vì không buông được ngươi, khi đó ta một lòng chỉ muốn ngươi sống sót, đến nỗi chính mình sau này như thế nào, ta chưa từng nghĩ tới. Không thể kết đan được nữa đương nhiên sẽ luyến tiếc nhưng nếu cho ta lựa chọn thêm ngàn lần, ta vẫn như cũ không hối hận. Những hư danh đều là rỗng tuếch, chỉ cần ngươi không bỏ rơi ta, Ngụy Anh cho dù bị người trong thiên hạ bêu danh cũng không sợ."
Ngụy Vô Tiện khom lưng đem tay ủ lên bàn tay lạnh lẽo của Giang Trừng, nói: "Những lời ta nói, ngươi có tin không?"
Giang Trừng hốc mắt ửng đỏ, dùng sức nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thấy thế cười nói: "Còn dám nói không tin ta liền cắn ngươi! Khó có lúc sư huynh đứng đắn nói lời âu yếm, ngươi lại không cảm kích?"
Giang Trừng khôi phục cảm xúc, khóe miệng hơi cong lên: "Thì ra ngươi cũng biết ngày thường bản thân không đứng đắn?"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy khá đắc ý, vui vẻ nói: "Ngươi chẳng phải là thích ta không đứng đắn như thế?"
Giang Trừng mắng: "Không biết xấu hổ!"
Ngụy Vô Tiện cười đến vui sướng, lại bị sặc gió lạnh, ho khan lên.
Giang Trừng nhíu mày, cúi thấp người, đem Ngụy Vô Tiện đang cười đến sặc ôm ngang lên.
"Ai! Ngươi chậm một chút!" Ngụy Vô Tiện vội ôm cổ hắn.
Hai người dáng cao xấp xỉ nhau, Ngụy Vô Tiện tuy gần đây hơi gầy nhưng Giang Trừng ôm hắn cũng không dễ.
Giang Trừng nhìn thần sắc khẩn trương của y, nói: "Không làm ngươi ngã đâu."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta đang sợ ngươi đau eo, ngày mai bị người nhìn thấy, không chừng còn cho rằng đêm nay ta làm gì ngươi"
"Câm miệng đi!" Giang Trừng biết Ngụy Vô Tiện trong miệng phun không ra lời hay, bước nhanh đem y ôm trở về phòng, thả lên giường.
Giang Trừng cởi xiêm y lên giường, do dự một chút, đợi Ngụy Vô Tiện dịch vào trong rồi mới mang theo tay chân lạnh lẽo nằm xuống, hắn sợ khí lạnh trên người khiến Ngụy Vô Tiện sốt cao hơn.
Không ngờ vừa mới tắt đèn, Ngụy Vô Tiện liền lăn đến gần, tay chân quấn hết lên người hắn.
Giang Trừng bất đắc dĩ đi đẩy y: "Đừng tìm đường chết, ngươi còn đang bệnh."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta đang bị sốt, vừa lúc ngươi hạ nhiệt độ cho ta, đẹp cả đôi!" Không đợi Giang Trừng nói chuyện, y lại nói: "Hắc hắc, sao ta lại cảm thấy đoạn này có chút quen quen?"
Giang Trừng dừng một chút, cũng nghĩ tới.
Đêm đó bọn họ trên đường từ núi Mộ Khê trở về Vân Mộng, tại miếu hoang ở Lịch thành cùng tình huống hiện tại giống nhau y hệt. Chỉ là khi đó hai người vừa mới chạy thoát, cõi lòng còn đầy hy vọng trở về nhà. Tình cảnh so với hiện giờ khác nhau rất nhiều.
Giang Trừng bỗng nhiên nói: "Ngươi khi đó đã thích ta?"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên không thừa nhận bản thân lúc đó vẫn chưa hiểu được tâm tư tình cảm chính mình nhưng vẫn dõng dạc nói: "Đúng vậy, cảm động không?"
Giang Trừng quay đầu nhìn y sau đó liền bị hơi thở của Ngụy Vô Tiện dập dời bên cánh mũi, tiếp theo nhanh chóng bị y hôn lên.
Trong miệng Ngụy Vô Tiện vẫn còn tàn dư đăng đắng của vị thuốc, Giang Trừng nhíu nhíu mày, đè lại bàn tay đang muốn đốt lửa trên cơ thể mình.
Ngụy Vô Tiện liếm Giang Trừng môi nói: "Thử một chút không? Nghe nói bị sốt làm càng thoải mái hơn."
Giang Trừng hừ một tiếng, không biết Ngụy Vô Tiện xem những thứ linh tinh này ở đâu, duỗi tay ở trên mông Ngụy Vô Tiện đánh một cái: "Làm cái đít! Chưa bị thao đủ có phải không? Ngủ mau!"
Nói xong liền đem tay y nắm lấy, khiến cho y ngoan ngoãn nằm yên.
Ngụy Vô Tiện cũng chỉ là ngoài miệng trêu chọc một chút, sau đó hí hước xin tha rồi thoải mái mà gối lên cánh tay Giang Trừng ngủ mất.
Hai hôm sau, ngày cưới của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly cuối cùng cũng đã chọn xong.
Mùng bảy tháng bảy là ngày lành, chừa ra mấy tháng thời gian chuẩn bị cho hôn sự.
Tin tức Kim gia cùng Giang gia kết thân vừa truyền ra, khắp nơi đều đàm tiếu là Giang gia tìm một chỗ thông gia để dựa dẫm.
Sau khi Xạ nhật chi chinh diễn ra, Kim gia dần dần càng nắm giữ quyền lên tiếng, mơ hồ trở thành tiên môn đứng đầu thế gia. Giang gia tuy rằng dư âm ngày xưa vẫn còn nhưng so với mấy đại tiên môn chung quy kém hơn một chút.
Nhưng mặc cho ngoại giới phỏng đoán, Giang Trừng trong lòng đã có suy tính. Đưa đoàn người Kim Tử Hiên rời đi trước, lại cùng Kim Tử Hiên mật đàm hồi lâu, để Kim Tử Hiên thận trọng thêm một chút.
Giang Trừng không có khả năng nói cho Kim Tử Hiên biết mình trọng sinh, nhưng hắn làm tông chủ đã nhiều năm, Kim Tử Hiên vốn không phải là người không biết lý lẽ, dẫn dắt Kim Tử Hiên vẫn rất dễ dàng.
Nhưng bất luận như thế nào Giang Trừng đối với Kim Tử Hiên vẫn là người ngoài, nói cái gì đều là cho một chút tin tức, nếu nói nhiều chỉ sợ Kim Tử Hiên tâm sinh hiềm nghi. Chỉ có thể cẩn thận chú ý động tĩnh Kim gia.
Đợi đến khi các vị tông chủ gặp mặt trao đổi, Giang Trừng thấy người đứng phía sau Kim Quang Thiện liền nhăn mi lại.
Kim Quang Dao quả thực như ngoại giới lời nói, dần dần được Kim Quang Thiện trọng dụng.
Giang Trừng nhẹ nhàng hít một hơi thu lại tâm tình rồi tiến lên hành lễ với Kim Quang Thiện. Kim Quang Thiện cười đáp lễ, hai người liền ngồi xuống.
Gần nhất tiên môn bách gia tin tức náo nhiệt nhất chính là Kim gia tiểu công tử cùng Giang gia cô nương kết thân, nhất thời người đến chúc mừng hai người nhiều không xuể.
Kim Quang Thiện từ đầu đến cuối đều là bộ mặt vui sướng, Giang Trừng cũng theo lễ đối đãi.
Mãi đến lúc có hai người đến bái kiến, Giang Trừng nháy mắt nhăn lại mi.
Hắn cảm giác được người tới gần mang trên người một luồng tà khí quen thuộc mơ hồ.
Người này đúng là ngày xưa bọn họ từ trong tay Ôn Triều, Ôn Trục Lưu mang đi - Lạc xuyên Chu thị gia chủ.
Giang Trừng miễn cưỡng hướng người đó thi lễ.
Hắn mấy ngày nay cùng Ngụy Vô Tiện vẽ các lá bùa, cũng đối với tà khí trên người Ngụy Vô Tiện vô cùng quen thuộc. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
Hắn tuyệt đối không có khả năng nhận sai, trên người kẻ này có lưu lại quỷ khí của Ngụy Vô Tiện.
Bình thường Giang Trừng xây dựng ảnh hưởng rất lớn, có vài đệ tử tình cờ đi ngang qua nhìn thấy hai người một thân chật vật đều vội vàng cúi đầu đi nhanh, đợi đến khi hai người đi xa mới dám nhỏ giọng hít một ngụm không khí, ngơ ngác nói: "Đây...... Tông chủ và Ngụy công tử đánh nhau ư?"
Một người nói: "Ta thấy có vẻ là thế."
Có người nghi hoặc nói "Nhưng sao lại là tông chủ cõng Ngụy công tử trở về?!"
"Ha, chuyện này các ngươi chắc không biết rồi?" Một người đắc ý nói, "Tông chủ của chúng ta với Ngụy công tử từ nhỏ tình như thủ túc, đánh một trận thì ảnh hưởng gì? Giống như ngươi năm mười sáu tuổi, mỗi ngày cãi nhau một trận đến cuối giường cũng làm hòa nhau!"
Một đám người nhịn cười phụ họa theo: "Không sai không sai."
Người nọ lập tức nhận ra thì ra bọn họ đang đem hắn ra trêu ghẹo, mặt liền đỏ lên: "Cái gì mà cuối giường làm hòa!? Ngươi đứng lại cho ta! Không được chạy!"
"Ai ai! Quân tử động khẩu không động thủ!!"
Mấy người ngươi đuổi ta chạy tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi.
Ngụy Vô Tiện ghé vào trên lưng Giang Trừng, nghe thấy âm thanh của đám tiểu tử đùa giỡn, không biết nghĩ đến cái gì sau đó cười hai tiếng.
Giang Trừng nghe thấy, hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Ngụy Vô Tiện vui vẻ nửa ngày, vừa mới chuẩn bị mở miệng liền thấy gia phó vội vã chạy về phía hai người, chặt đứt thời gian nhàn hạ của hai người.
Gia phó chạy đến gần nhìn thấy hai người toàn thân chật vật lập tức kinh ngạc một chút.
Giang Trừng thả Ngụy Vô Tiện xuống, Ngụy Vô Tiện vịn vai hắn lung lay hai cái rồi mới đứng vững, hắn duỗi tay muốn dìu y thì bị y xua xua tay.
Giang Trừng đành phải xoay người nói: "Chuyện gì?"
Gia phó hoàn hồn, vội nói: "Bẩm tông chủ, Kim công tử đang tìm ngài ở khắp nơi, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng, đã đợi ở tiền thính nửa ngày."
Ngụy Vô Tiện ở một bên xen mồm nói: "Hắn cũng đã đợi nửa ngày rồi, chậm một chút chắc cũng không có vấn đề gì!"
Gia phó khó xử: "Cái này...... Ngụy công tử, Giang cô nương vừa rồi cũng cũng đang tìm ngài......"
Ngụy Vô Tiện mờ mịt, chỉ vào chính mình nói: "A? Sư tỷ tìm ta? Chuyện gì?"
Gia phó ngập ngừng nói: "Tiểu nhân không biết......"
Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện tròn mắt nhìn nhau.
Khóe miệng Ngụy Vô Tiện lúc này vẫn còn hiện vết bầm.
Giang Trừng không kiên nhẫn mà vẫy lui gia phó: "Ta đã biết, ta sẽ đến ngay."
Ngụy Vô Tiện nói: "Làm sao bây giờ?"
Giang Trừng trừng mắt: "Có thể làm sao bây giờ? Trở về phòng thay quần áo đi!"
Cũng may nơi này cách chỗ ở của hai người không xa, trở về phòng cởi y phục, Ngụy Vô Tiện cầm lấy gương đồng soi soi khóe miệng bị thương, nơi đó một mảng ứ hồng, y tức khắc nổi giận: "Giang Trừng! Đánh người không đánh mặt! Ui, ngươi xuống tay cũng không biết nặng nhẹ!"
Giang Trừng thay xong y phục, gỡ xuống phát quan hơi nghiêng trên đầu sau đó cài lên lại, cũng không thèm nhìn tới Ngụy Vô Tiện, hừ nói: "Ngươi xuống tay có biết nặng nhẹ ư? Có muốn ta cởi y phục cho ngươi xem thành quả của ngươi?"
Ngụy Vô Tiện không thừa nhận: "Nhưng ta cũng có chừa lại cho ngươi mặt mũi, không đánh vào mặt, chờ chút nữa ta đi tìm sư tỷ đòi công đạo!"
Giang Trừng cố định xong phát quan rồi đi tới nắm cằm y, đặt ngón tay xoa xoa chỗ bị thương, hừ cười nói: "Ngươi còn có mặt mũi để nói! Ngươi không xuống tay trên mặt ta? Không bằng ngươi thành thật thừa nhận thì a tỷ cũng không cười ngươi đâu."
Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng xoa đến nhíu mày, giơ chân lên muốn đánh lén, nhìn thấy y phục sạch sẽ mới thay sắp bị đạp dơ, Giang Trừng nhanh chóng lùi lại vài bước.
"Hừ ~" Giang Trừng cười nhạo một tiếng, cầm lấy Tam độc bước ra ngoài cửa, "Đừng náo loạn nữa, a tỷ chờ ngươi đấy."
Ngụy Vô Tiện ném gương xuống, cầm lấy áo ngoài mặc vào, lúc mang đai lưng liền do dự một chút.
Hậu huyệt vẫn còn bị khăn tay chèn lại, lúc di chuyển xảy ra cọ xát làm cho y có chút khó khăn. Nghĩ đi nghĩ lại lúc này cũng không có thời gian rửa sạch, gỡ xuống thì sợ thứ Giang Trừng để lại làm cho bẩn quần, y đành phải chịu đựng cảm giác quái dị, lấy tay đè đè khăn tay phòng ngừa đang đi nửa đường thì bị rơi ra, Ngụy Vô Tiện mặc xong y phục rồi đi đến chỗ Giang Yếm Ly.
Đi đến đó mới biết là Giang Yếm Ly cần y phụ chọn lựa vật liệu may hỉ phục.
Ôn Tình đang phải trốn tránh người của Kim gia, Giang Yếm Ly không có ai để thương lượng nên mới tìm đến Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vui cười qua loa lấy lệ giải thích vết thương trên mặt mình, bồi Giang Yếm Ly chọn lựa hai rương vật liệu may hỉ phục.
Kim gia lần này chỉ là tới cửa cầu hôn, theo lý không cần phải vội vã chọn vật liệu may hỉ phục. Chỉ là Lan Lăng cùng Vân Mộng cách xa nhau, một đi một về có nhiều bất tiện, việc hôn nhân này là hai bên tình đầu ý hợp, Kim Tử Hiên mang theo những thứ cần thiết kèm với hai rương vật liệu may hỉ phục cho họ.
Trong rương hiện ra hàng loạt khối vải đỏ hoa lệ, Giang Yếm Ly để y cầm từng cái lên xem, những khối vải màu sắc không khác nhau cho lắm. Ngụy Vô Tiện cầm lên hai khối vải, ngó trái ngó phải nhìn lên nhìn xuống cũng không nhìn ra được hai khối vải ấy khác nhau chỗ nào.
Giang Yếm Ly ở một bên nhìn y cảm thấy rất buồn cười, lôi kéo y nói: "A Anh, hai khối vải đệ cầm là cùng một màu, chỉ là phương pháp se chỉ khác nhau. Đệ xem, hoa văn của hai khối vải này không giống nhau."
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, nhìn trước mắt một mảnh đỏ thẫm, y hoàn toàn ngây người.
Lăn lộn lựa chọn xong thì trời cũng đã tối.
Ngụy Vô Tiện nhịn chỗ phía sau cọ xát đến khó chịu suốt mấy canh giờ, khi trở về phòng gỡ khăn tay ra thì thấy chung quanh miệng huyệt bị ma sát đến sưng đỏ, đến ban đêm y bị lên cơn sốt nhẹ.
Giang Trừng hối hận không thôi, nhịn không được thừa dịp khuya mời Ôn Tình đến xem.
Đã hơn nửa đêm nhưng Ôn Tình lại bị người đến quấy nhiễu giấc mộng, vẫn là hai người này hồ nháo đến có chuyện, sắc mặt nàng không được tốt xem mạch cho Ngụy Vô Tiện rồi châm cứu một lát, kê phương thuốc xong liền đi, biểu thị một câu cũng không thèm nói với bọn họ.
Giang Trừng căn bản cũng không rảnh nhìn sắc mặt nàng, tiễn Ôn Tình xong lại phái người sắc thuốc, sau đó nâng Ngụy Vô Tiện đang ngủ đến hôn mê đút một ít thuốc. Hắn ngồi ở mép giường Ngụy Vô Tiện liên tục đổi khăn ướt trên trán cho y, đến khi nhiệt độ hạ xuống Giang Trừng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này đã gần đến canh năm, ánh trăng xa xa nửa ẩn nửa hiện phía sau tầng mây, mông lung mà trải xuống ánh sáng bàng bạc.
Giang Trừng đã không còn buồn ngủ, hắn dém lại góc chăn cho Ngụy Vô Tiện rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Đêm lạnh như nước.
Khắp nơi một mảnh yên tĩnh, hắn đã sớm cho lui hết tôi tớ, lúc này trong viện trừ hắn chỉ còn Ngụy Vô Tiện đang ngủ say.
Giang Trừng ngồi trên ghế đá trong viện, duỗi tay nhu nhu ấn đường.
Nhìn Ngụy Vô Tiện, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Biết rõ Ngụy Vô Tiện từ lúc mất đi Kim Đan thân thể không còn như trước, vậy mà bản thân lại dày vò y như vậy.
Trong lòng tràn đầy cảm giác không biết là tự trách hay là đau lòng, Giang Trừng nhìn cây hải đường trong viện đến xuất thần.
Mới vừa rồi khi chăm sóc Ngụy Vô Tiện, không biết sao liền nhớ tới có lần sau khi cùng hắn lăn lộn, Ngụy Vô Tiện vui đùa hỏi hắn sao có thể chăm sóc người khác thuần thục đến như thế? Sau đó Ngụy Vô Tiện liền bị hắn hừ lạnh một tiếng đá xuống giường, mắng y được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
Kỳ thật nếu cẩn thận tính, Giang Trừng đã sống hai đời, người có thể khiến hắn cẩn thận chăm sóc đếm đi đếm lại cũng chỉ đầu ngón tay là hết. Ngụy Vô Tiện đầu tiên sau đó cũng chỉ có mỗi Kim Lăng.
Kiếp trước sau khi tỷ tỷ chết, Ngụy Vô Tiện bỏ mình ở Loạn Táng Cương, khi đó đứa nhỏ một tuổi mới biết nói đã kêu hắn cữu cữu cơ hồ là trụ cột duy nhất của hắn.
Đem Kim Lăng về Vân Mộng, chăm sóc Kim Lăng đều là tự tay hắn làm, từ lúc bắt đầu chân tay vụng về nuôi nấng đứa nhỏ đến khi Kim Lăng biết chạy nhảy, sau đó Kim Lăng bị Kim Quang Dao đón trở về Lan Lăng, chăm sóc người khác cẩn thận cũng là học từ lúc đó.
Cho đến Kim Lăng lớn hơn chút nữa, luôn trong tối ngoài sáng oán giận hắn quá nghiêm khắc, không có tình người, Giang Trừng không phải làm bộ muốn đánh Kim Lăng thì cũng là lạnh lùng mắng Kim Lăng vài câu.
Người này là cốt nhục chí thân cuối cùng của hắn.
Sau khi hắn chết Kim Lăng hẳn là phải sống qua những tháng ngày vô cùng khó chịu, nhưng Kim Lăng giờ đã đảm đương vị trí tông chủ, có lẽ sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua những ngày đó......
Có lẽ là xung quanh quá mức yên tĩnh, Giang Trừng rơi sâu vào dòng hồi ức đến nỗi cửa phòng bị người mở ra cũng không hề phát hiện.
Ngụy Vô Tiện bị bệnh ngủ cũng không sâu lắm, luôn cảm thấy bên cạnh có người nắm tay y, tuy rằng cơ thể vẫn còn chút khó chịu nhưng vẫn cảm giác an tâm.
Độ ấm đó biến mất, y cũng trầm trầm tỉnh lại, theo thói quen cũ trở mình sờ đến người bên cạnh nhưng sờ đến giường lại là một mảng lạnh lẽo, tức khắc thanh tỉnh vài phần.
Ngụy Vô Tiện khoác áo đứng dậy, y vừa đẩy cửa ra thì khí lạnh ban đêm liền ập đến khiến y rùng mình một cái, sau đó y nhìn thấy Giang Trừng ngẩn ngơ ngồi trong viện.
Khi Ngụy Vô Tiện đi đến gần Giang Trừng mới phát hiện ra tiếng bước chân, đột nhiên quay đầu lại, thấy là y liền lập tức trầm mặt. Giang Trừng đi đến trước mặt y kéo kĩ lại y phục khoác ngoài của y, nhíu mày nói: "Ngươi làm gì vậy! Không biết bản thân bị bệnh phải không? Chạy ra đây làm gì?!"
Ngụy Vô Tiện từ trong quần áo đưa tay ra vơ một phát đã bắt được tay Giang Trừng, cảm xúc lạnh lẽo khiến y nhướng mày nhìn Giang Trừng. Giang Trừng phản ứng lại muốn rụt tay về, Ngụy Vô Tiện liền mở miệng: "Nửa đêm không ngủ được nên Giang tông chủ ở chỗ này ngắm trăng ư?"
Ở phía tây ánh trăng đã bị tầng mây che khuất hình dạng, chỉ còn trông thấy vầng sáng mờ ảo.
Giang Trừng không muốn cùng y tranh cãi, lôi kéo y nói: "Trở về phòng đi!"
Ngụy Vô Tiện vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Y nhìn thấy Giang Trừng phát ngốc liền biết Giang Trừng trong lòng có tâm sự. Mấy năm trước hắn không hiểu, bây giờ lại sao lại không biết cho được.
Hai người dưới ánh sáng yếu ớt chậm rãi giằng co.
Thật lâu sau, Giang Trừng đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Ngươi có hối hận không?"
Ngụy Vô Tiện hỏi lại: "Cái gì?"
Giang Trừng ngừng một lát, mới nói: "Ngươi từ nhỏ thiên phú hơn người, suốt ngày vui chơi khắp nơi, chỗ nào cũng không vắng bóng ngươi nhưng dù các sư huynh đệ cho dù thúc ngựa cũng không đuổi kịp ngươi. Khi đó ngươi chắc cũng từng nghĩ mong có một ngày nổi danh hậu thế đúng không?"
Ngụy Vô Tiện nghe được những lời này liền hiểu ý tứ trong câu nói của Giang Trừng.
Giang Trừng tiếp tục nói: "Ngươi vốn có thể quang minh chính đại vang danh khắp nơi, phong quang vô hạn. Nhưng hiện tại chỉ có thể đi con đường tà đạo, bị người chỉ điểm, bị người chán ghét, không bao giờ có thể......"
"Không hối hận." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nói.
Giang Trừng bị một câu của Ngụy Vô Tiện đánh gãy. Sau một lúc lâu, hắn buông y ra, ngồi vào một bên ghế đá rồi tự giễu cười một tiếng, nói: "Ta không tin."
Sáng nay ở tiểu viện bỏ hoang thấy Ngụy Vô Tiện đôi mắt đỏ sậm, Giang Trừng tức giận đến mất trí. Nhưng khi bình tĩnh lại, chính hắn cũng không biết đến tột cùng là hắn tức giận Ngụy Vô Tiện hay là tức giận chính bản thân mình.
Hai người một đứng một ngồi, không khí lại lâm vào đình trệ.
Ngụy Vô Tiện ho một tiếng, tựa hồ muốn phá hủy không khí trầm mặc này, y đi đến trước mặt Giang Trừng, nhìn hắn nói: "Sư tỷ từng nói với ta, khi đệ yêu một người thì sẽ không nhìn thấy chính mình, khi đó ta không hiểu, chỉ cảm thấy lời này lộn xộn như khiến ta lọt vào trong sương mù. Giang Trừng này, có phải ta từng nói với ngươi là: "Ngụy Anh thích ngươi", đúng không?"
Giang Trừng hô hấp cứng lại, ngẩng đầu nhìn y.
"Kim Đan cho ngươi là cam tâm tình nguyện, làm trái lời thề nhập ma đạo là bởi vì không buông được ngươi, khi đó ta một lòng chỉ muốn ngươi sống sót, đến nỗi chính mình sau này như thế nào, ta chưa từng nghĩ tới. Không thể kết đan được nữa đương nhiên sẽ luyến tiếc nhưng nếu cho ta lựa chọn thêm ngàn lần, ta vẫn như cũ không hối hận. Những hư danh đều là rỗng tuếch, chỉ cần ngươi không bỏ rơi ta, Ngụy Anh cho dù bị người trong thiên hạ bêu danh cũng không sợ."
Ngụy Vô Tiện khom lưng đem tay ủ lên bàn tay lạnh lẽo của Giang Trừng, nói: "Những lời ta nói, ngươi có tin không?"
Giang Trừng hốc mắt ửng đỏ, dùng sức nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thấy thế cười nói: "Còn dám nói không tin ta liền cắn ngươi! Khó có lúc sư huynh đứng đắn nói lời âu yếm, ngươi lại không cảm kích?"
Giang Trừng khôi phục cảm xúc, khóe miệng hơi cong lên: "Thì ra ngươi cũng biết ngày thường bản thân không đứng đắn?"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy khá đắc ý, vui vẻ nói: "Ngươi chẳng phải là thích ta không đứng đắn như thế?"
Giang Trừng mắng: "Không biết xấu hổ!"
Ngụy Vô Tiện cười đến vui sướng, lại bị sặc gió lạnh, ho khan lên.
Giang Trừng nhíu mày, cúi thấp người, đem Ngụy Vô Tiện đang cười đến sặc ôm ngang lên.
"Ai! Ngươi chậm một chút!" Ngụy Vô Tiện vội ôm cổ hắn.
Hai người dáng cao xấp xỉ nhau, Ngụy Vô Tiện tuy gần đây hơi gầy nhưng Giang Trừng ôm hắn cũng không dễ.
Giang Trừng nhìn thần sắc khẩn trương của y, nói: "Không làm ngươi ngã đâu."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta đang sợ ngươi đau eo, ngày mai bị người nhìn thấy, không chừng còn cho rằng đêm nay ta làm gì ngươi"
"Câm miệng đi!" Giang Trừng biết Ngụy Vô Tiện trong miệng phun không ra lời hay, bước nhanh đem y ôm trở về phòng, thả lên giường.
Giang Trừng cởi xiêm y lên giường, do dự một chút, đợi Ngụy Vô Tiện dịch vào trong rồi mới mang theo tay chân lạnh lẽo nằm xuống, hắn sợ khí lạnh trên người khiến Ngụy Vô Tiện sốt cao hơn.
Không ngờ vừa mới tắt đèn, Ngụy Vô Tiện liền lăn đến gần, tay chân quấn hết lên người hắn.
Giang Trừng bất đắc dĩ đi đẩy y: "Đừng tìm đường chết, ngươi còn đang bệnh."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta đang bị sốt, vừa lúc ngươi hạ nhiệt độ cho ta, đẹp cả đôi!" Không đợi Giang Trừng nói chuyện, y lại nói: "Hắc hắc, sao ta lại cảm thấy đoạn này có chút quen quen?"
Giang Trừng dừng một chút, cũng nghĩ tới.
Đêm đó bọn họ trên đường từ núi Mộ Khê trở về Vân Mộng, tại miếu hoang ở Lịch thành cùng tình huống hiện tại giống nhau y hệt. Chỉ là khi đó hai người vừa mới chạy thoát, cõi lòng còn đầy hy vọng trở về nhà. Tình cảnh so với hiện giờ khác nhau rất nhiều.
Giang Trừng bỗng nhiên nói: "Ngươi khi đó đã thích ta?"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên không thừa nhận bản thân lúc đó vẫn chưa hiểu được tâm tư tình cảm chính mình nhưng vẫn dõng dạc nói: "Đúng vậy, cảm động không?"
Giang Trừng quay đầu nhìn y sau đó liền bị hơi thở của Ngụy Vô Tiện dập dời bên cánh mũi, tiếp theo nhanh chóng bị y hôn lên.
Trong miệng Ngụy Vô Tiện vẫn còn tàn dư đăng đắng của vị thuốc, Giang Trừng nhíu nhíu mày, đè lại bàn tay đang muốn đốt lửa trên cơ thể mình.
Ngụy Vô Tiện liếm Giang Trừng môi nói: "Thử một chút không? Nghe nói bị sốt làm càng thoải mái hơn."
Giang Trừng hừ một tiếng, không biết Ngụy Vô Tiện xem những thứ linh tinh này ở đâu, duỗi tay ở trên mông Ngụy Vô Tiện đánh một cái: "Làm cái đít! Chưa bị thao đủ có phải không? Ngủ mau!"
Nói xong liền đem tay y nắm lấy, khiến cho y ngoan ngoãn nằm yên.
Ngụy Vô Tiện cũng chỉ là ngoài miệng trêu chọc một chút, sau đó hí hước xin tha rồi thoải mái mà gối lên cánh tay Giang Trừng ngủ mất.
Hai hôm sau, ngày cưới của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly cuối cùng cũng đã chọn xong.
Mùng bảy tháng bảy là ngày lành, chừa ra mấy tháng thời gian chuẩn bị cho hôn sự.
Tin tức Kim gia cùng Giang gia kết thân vừa truyền ra, khắp nơi đều đàm tiếu là Giang gia tìm một chỗ thông gia để dựa dẫm.
Sau khi Xạ nhật chi chinh diễn ra, Kim gia dần dần càng nắm giữ quyền lên tiếng, mơ hồ trở thành tiên môn đứng đầu thế gia. Giang gia tuy rằng dư âm ngày xưa vẫn còn nhưng so với mấy đại tiên môn chung quy kém hơn một chút.
Nhưng mặc cho ngoại giới phỏng đoán, Giang Trừng trong lòng đã có suy tính. Đưa đoàn người Kim Tử Hiên rời đi trước, lại cùng Kim Tử Hiên mật đàm hồi lâu, để Kim Tử Hiên thận trọng thêm một chút.
Giang Trừng không có khả năng nói cho Kim Tử Hiên biết mình trọng sinh, nhưng hắn làm tông chủ đã nhiều năm, Kim Tử Hiên vốn không phải là người không biết lý lẽ, dẫn dắt Kim Tử Hiên vẫn rất dễ dàng.
Nhưng bất luận như thế nào Giang Trừng đối với Kim Tử Hiên vẫn là người ngoài, nói cái gì đều là cho một chút tin tức, nếu nói nhiều chỉ sợ Kim Tử Hiên tâm sinh hiềm nghi. Chỉ có thể cẩn thận chú ý động tĩnh Kim gia.
Đợi đến khi các vị tông chủ gặp mặt trao đổi, Giang Trừng thấy người đứng phía sau Kim Quang Thiện liền nhăn mi lại.
Kim Quang Dao quả thực như ngoại giới lời nói, dần dần được Kim Quang Thiện trọng dụng.
Giang Trừng nhẹ nhàng hít một hơi thu lại tâm tình rồi tiến lên hành lễ với Kim Quang Thiện. Kim Quang Thiện cười đáp lễ, hai người liền ngồi xuống.
Gần nhất tiên môn bách gia tin tức náo nhiệt nhất chính là Kim gia tiểu công tử cùng Giang gia cô nương kết thân, nhất thời người đến chúc mừng hai người nhiều không xuể.
Kim Quang Thiện từ đầu đến cuối đều là bộ mặt vui sướng, Giang Trừng cũng theo lễ đối đãi.
Mãi đến lúc có hai người đến bái kiến, Giang Trừng nháy mắt nhăn lại mi.
Hắn cảm giác được người tới gần mang trên người một luồng tà khí quen thuộc mơ hồ.
Người này đúng là ngày xưa bọn họ từ trong tay Ôn Triều, Ôn Trục Lưu mang đi - Lạc xuyên Chu thị gia chủ.
Giang Trừng miễn cưỡng hướng người đó thi lễ.
Hắn mấy ngày nay cùng Ngụy Vô Tiện vẽ các lá bùa, cũng đối với tà khí trên người Ngụy Vô Tiện vô cùng quen thuộc. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
Hắn tuyệt đối không có khả năng nhận sai, trên người kẻ này có lưu lại quỷ khí của Ngụy Vô Tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.