[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên
Chương 23: Thẳng thắn (H Trừng Tiện)
NOLONGER
22/05/2021
WARNING: Có ĐỘC. Ai không thuộc đảng hỗ công vui lòng bỏ qua chương này, mình không chịu trách nhiệm với cú sốc tinh thần mà bạn sẽ gặp phải, cảm ơn vì đã xem!
________________________________
Hai người đi dọc theo con đường gập ghềnh nhấp nhô ra đến Lang Gia thành.
Nhìn bộ dáng quen cửa quen nẻo của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Vô Tiện nhớ tới mấy ngày này hắn trốn tránh Giang Trừng như thế nào sau đó ngượng ngùng cười.
Giang Trừng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhíu mày nói: "Ôn Triều với Ôn Trục Lưu ở chỗ nào?"
Ngụy Vô Tiện nghe hắn nhắc tới hai cái tên này, gợi lên khóe miệng: "Bọn họ? Đương nhiên là ở nơi bọn họ nên ở!"
Giang Trừng nhìn giữa chân mày Ngụy Vô Tiện hiện lên vài phần tà khí, trầm giọng nói: "Ngươi giết bọn họ rồi?"
Ngụy Vô Tiện thấp giọng cười: "Sao có thể để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy!? Ta đã nói qua với Ôn Triều, chỉ cần Ngụy Vô Tiện ta còn sống, hắn nửa đời sau đều đừng mong được yên ổn. Mà nửa đời sau của hắn cũng không đến mấy ngày nữa đâu!"
Giang Trừng nhíu mày thật sâu.
Quỷ đạo chung quy sẽ ảnh hưởng đến tâm trí, Ngụy Vô Tiện......
Ngụy Vô Tiện ở tại thị trấn bị Xạ Nhật chi chinh ảnh hưởng nên trên đường phố cũng không có bao nhiêu người, mọi nhà, cửa hàng đều đóng chặt cửa.
Ngụy Vô Tiện dẫn Giang Trừng đi đến trước một khách điếm, giơ tay gõ gõ cửa.
Một lát sau, có người mặc trang phục tiểu nhị ra mở cửa.
Vừa thấy là Ngụy Vô Tiện, vội đem cửa mở ra, cười nói: "Công tử ngài đã trở lại?"
Ngụy Vô Tiện hướng hắn gật đầu: "Chốc nữa đưa một vò rượu lên cho ta."
"Được!"
Giang Trừng cau mày đi theo Ngụy Vô Tiện lên lầu, còn chưa vào phòng, liền nghe bên cạnh vang lên tiếng mở cửa sau đó có một người đi ra.
Người nọ nói: "Ngụy công tử, ngươi trở về...... Giang, Giang công tử?"
Giang Trừng quay đầu nhìn lại, người này đúng là Ôn Ninh.
Giang Trừng lập tức nhíu mày nói: "Hắn như thế nào lại ở đây?"
Ngụy Vô Tiện nhìn Ôn Ninh nói: "Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta với Giang Trừng có chuyện muốn nói."
Lại quay đầu đối Giang Trừng nói: "Việc này nói ra thì rất dài. Nói ngắn gọn nói chính là ta ở trên đường gặp phải hắn."
Đi theo Ngụy Vô Tiện vào cửa, Giang Trừng lặp lại nói: "Trên đường gặp phải?"
Ngụy Vô Tiện gỡ xuống Trần Tình bên hông đặt lên bàn, ngồi xuống rót cho mình một chén trà: "Đúng vậy, có một đợt tu sĩ dẫn người xông đến trại giám sát của tỷ tỷ hắn, hắn cùng tỷ tỷ trên đường chạy trốn vừa vặn đụng phải ta, ta liền đem hắn mang về!"
Giang Trừng trừng mắt nhìn y nói: "Ngươi đến tột cùng có biết là hắn họ Ôn hay không!?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên, nếu không có hai người họ chỉ sợ mệnh của hai ta đã không được cứu."
"Vậy ngươi còn đem hắn ở bên cạnh?!" Giang Trừng không biết nhớ tới cái gì, đôi mắt có chút phiếm hồng.
Ngụy Vô Tiện đamg muốn nói cái gì đó, chợt nghe ngoài cửa có người thật cẩn thận mà gõ gõ cửa: "Công tử, rượu của ngài."
Giang Trừng quát: "Để ngoài cửa!"
Tiểu nhị vội nói: "A, được được!"
Ngụy Vô Tiện đang muốn đứng dậy lấy rượu, thấy thế lại ngồi xuống, nhìn Giang Trừng nói: "Không lẽ mặc hắn bị chúng tu sĩ bắt lại rồi giết chết? Làm người dù sao cũng phải tri ân báo đáp đi."
Tri ân báo đáp......
Cho ta Kim Đan cũng là tri ân báo đáp, Ngụy Vô Tiện ngươi cái gì cũng tri ân báo đáp!
Giang Trừng tiến lên một bước bắt lấy vạt áo y nói: "Ôn Tình ngươi có phải cũng muốn cứu đúng không? Ngươi có phải hay không còn tính toán lấy mệnh bảo hộ bọn họ một đời? Bị danh môn chính phái chụp mũ là tà môn ngoại đạo, sau đó còn cảm thấy chính mình đặc biệt anh dũng, đặc biệt tự tại?!"
Ngụy Vô Tiện bị lời nói của Giang Trừng trong ngoài châm chọc đến trầm mặt, không có chú ý tới ý tứ đặc biệt trong câu nói của Giang Trừng.
Y đẩy tay Giang Trừng ra, đứng dậy đi đến ngoài cửa, vừa đi vừa nói: "Cũng không thể nhìn bọn họ chết!"
Giang Trừng giận dữ: "Ngươi đi đâu?"
Sau đó liền đi vài bước kéo lấy cổ áo Ngụy Vô Tiện rồi hung hăng mà ném y lên giường.
"Ngươi làm gì!?" Ngụy Vô Tiện phía sau lưng đập mạnh, đau đến nhe răng trợn mắt, tức khắc cũng nổi giận.
Y duỗi tay giãy khỏi gọng kìm của Giang Trừng: "Ngươi không nguyện cứu thì thôi, ta cứu ngươi cũng đừng cản ta!"
Giang Trừng đem y ấn ở trên giường, hai mắt đỏ đậm, nghe vậy thế nhưng cười một chút: "Ngươi lại vì bọn họ mà bỏ quên ta sao? Vậy ngươi vì sao phải cứu ta?"
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: "Cái gì......"
Giang Trừng đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Hắn nhớ tới kiếp trước hắn từng nói Ngụy Vô Tiện, nếu ngươi bảo hộ bọn họ ta không thể bảo hộ được ngươi.
Ngụy Vô Tiện đáp hắn, bảo hộ không được liền bỏ qua vậy.
Nhưng đến tột cùng là ai bỏ rơi ai?
Giang Trừng trong lòng thập phần lo sợ không yên, hắn nhìn Ngụy Vô Tiện ở dưới thân, một đời này quá nhiều sự tình hắn biết rõ sẽ phát sinh lại không thể thay đổi được. Hắn biết, Ngụy Vô Tiện đời này nếu lại lựa chọn đơn phương độc mã đối địch cùng mọi người thì thật sự cái gì cũng đều không thay đổi được.
Ngụy Vô Tiện không có kim đan, lại còn đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, giãy giụa vài lần cũng khônh thể tránh thoát gọng kìm của Giang Trừng liền dứt khoát mắng.
"Giang tông chủ đã muốn ở bên trong tiên môn thế gia cùng với Ôn gia hoàn toàn phân rõ giới hạn, vậy thì ngươi làm tông chủ của ngươi, ta làm thứ tà môn ngoại đạo của ta, ngươi quản ta làm...... Ngô!"
Ngụy Vô Tiện lập tức trừng lớn mắt, đè ở trên người y là Giang Trừng, vật ấm áp mềm mại ngoài miệng kia là......
Giang Trừng căn bản không muốn nghe Ngụy Vô Tiện đang nói cái gì, trên mặt tái nhợt, chỉ phiền muộn nhìn bờ môi y, tầm nhìn trong mắt càng thêm rõ ràng.
Không thể thả y đi, không thể để y bỏ lại mình.
Đủ loại cảnh tưởng hỗn tạp kiếp trước hiện ra trước mắt, trộn lẫn đến nghiêng trời lệch đất. Giang Trừng muốn giận, muốn khóc, muốn kêu to. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ là hồng hai mắt, hướng tới tới đôi môi đang khép mở kia một đường hôn xuống, lấp kín hết thảy những điều không muốn nghe.
Môi dán vào nhau trong nháy mắt, Giang Trừng như là đột nhiên bị ai thiêu đốt một phen, toàn thân máu đều sôi trào. Hắn biết rõ đây là điều hắn vẫn luôn muốn làm.
Hắn không muốn lại cô độc, hắn muốn Ngụy Vô Tiện.
Muốn được ôm lấy y, cảm nhận được nỗi thống khổ của y. Cho y biết chính mình ủy khuất, chính mình tuyệt vọng, làm y khóc làm y cười.
Yêu cùng hận trộn lẫn nhau hòa vào trong cốt nhục, không bao giờ chia lìa.
Khách điếm yên tĩnh, hai ngọn nến chập chờn ánh sáng mờ nhạt.
Ngụy Vô Tiện trong đầu vang lên tiếng ong ong, hai cánh môi bị Giang Trừng ngậm mút cọ xát, hai người hô hấp đan xen ở một chỗ, hơi thở đều hoảng loạn, trầm trọng.
Mãi đến lúc đầu ngón tay lành lạnh của Giang Trừng thăm dò vào áo trong của y, Ngụy Vô Tiện mới như ở trong mộng tỉnh lại, một phen nắm lấy bàn tay Giang Trừng đang tác loạn khắp nơi trên người mình.
"Giang Trừng ngươi phát điên cái gì!"
Ngụy Vô Tiện dùng khuỷu tay đẩy Giang Trừng ra, cách khoảng mấy tấc rồi trừng mắt nhìn hắn gầm nhẹ.
"Ta không điên." Giang Trừng đỏ ngầu đôi mắt, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, "Ta không điên."
Hai người hết đợt này đến đợt khác hô hấp trong không gian nhỏ hẹp.
Giang Trừng lại lần nữa hôn xuống, Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu sang một bên, hô hấp nóng rực liền dừng bên gáy y.
Y không có kim đan, Giang Trừng muốn chế trụ y quả thực dễ như trở bàn tay. Tay bị Giang Trừng siết chặt đè lại ở bên người, sau đó hắn liên tục lưu lại dấu vết ướt át trên người y.
Sau một lúc, trường bào màu đen cùng trung y tuyết trắng của Ngụy Vô Tiện đều bị ném trên mặt đất, loạn một đoàn với tro bụi nhìn rách nát không thể tả được.
Mềm mại liếm láp cùng những vết cắn nhè nhẹ đều mang theo hương vị sắc tình, Ngụy Vô Tiện trong lòng kinh giận, lại không cách nào ngăn cản những cảm xúc rất nhỏ của người đang đè ở trên mình.
Y cứng rồi.
Bởi vì không mặc gì cả nên thân thể có bất luận biến hóa gì dưới ánh nến đều không thể nào che giấu, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại gian nan mà cắn môi mình.
Giang Trừng đương nhiên đã nhận ra biến hóa của người dưới thân người mình, hạ thân tựa hồ nháy mắt cũng trướng đau lên.
Hắn duỗi tay xoa mặt Ngụy Vô Tiện, cúi đầu hôn lên môi y, Tử Điện ở tay hắn lòe lòe chớp vài cái, sau đó liền theo ngón tay hắn đem đôi tay Ngụy Vô Tiện cột vào một chỗ.
Không có bất luận thứ gì che chắn, cơ thể y hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn. Giang Trừng liếc mắt một cái liền thấy vết sẹo màu hồng phấn kéo dài ở trên bụng nhỏ, nhìn tựa như bị ngọc thô chưa được mài dũa rạch qua tạo nên vết sẹo này.
Giang Trừng duỗi tay chạm nhẹ vào liền thấy Ngụy Vô Tiện run rẩy một trận: "Đừng chạm vào."
"Đau không?" Giang Trừng nhẹ giọng hỏi, sau đó thật sự thu hồi tay.
Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, liền thấy Giang Trừng ánh mắt ngơ ngẩn nhìn vào chỗ kia, y như bị ma xui quỷ khiến mở miệng: "Không......"
Giang Trừng ngắt lời nói: "Nhất định rất đau."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt.
Giang Trừng chậm rãi cúi người, môi nhẹ nhàng chạm vết sẹo kia, biểu tình bi thương mà Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ gặp qua làm y nhất thời quên mất việc tránh né.
Thịt non mềm mại mà mẫn cảm, hô hấp Giang Trừng phả lên, đầu lưỡi liếm láp qua mang đến tê ngứa làm Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà nhẹ nhàng run rẩy.
Ngụy Vô Tiện cắn răng nói: "Đừng liếm Giang Trừng......""
Âm thanh của y như mất hút, y phát hiện hơi thở nóng rực của Giang Trừng đang hôn dọc xuống theo bụng nhỏ, như là nếu dừng lại thêm một khắc nữa chỗ miệng vết thương sẽ lại vỡ ra đau đớn.
"A......"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu lên, vật bán cương của y được Giang Trừng cầm lấy xoa xoa vài lần, tiếp theo đã bị hắn ngậm vào trong miệng.
Giang Trừng vụng về ngậm lấy thứ đó, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt qua đỉnh.
Phun ra nuốt vào, cảm xúc ấm áp ướt át trong miệng làm Ngụy Vô Tiện sảng khoái đến nhịn không được kêu rên ra tiếng. Tinh thần trở nên tán loạn, thậm chí nhịn không được chủ động đẩy đẩy eo về hướng Giang Trừng, muốn chọc đến sâu thêm một chút.
Giang Trừng dùng miệng hầu hạ y.
Suy nghĩ này cùng khoái cảm nơi hạ thân làm Ngụy Vô Tiện không biết là thứ nào khiến y hưng phấn không thôi. Không bao lâu liền gần đến đỉnh điểm.
Y thở hổn hển muốn đẩy Giang Trừng tránh sang một bên: "Giang Trừng ngươi tránh ra...... Ân......"
Giang Trừng biết y muốn bắn, lại không tránh, tiếp tục vùi đầu phun ra nuốt vào, mặc cho Ngụy Vô Tiện căng thẳng thân thể bắn toàn bộ bắn vào trong miệng hắn.
"...... Hô...... Giang Trừng ngươi có bệnh sao?"
Ngụy Vô Tiện sảng khoái đến chân đều nhẹ nhàng run rẩy.
Liền thấy Giang Trừng đem thứ trong miệng phun lên tay, ngồi dậy đưa đến trước mặt Ngụy Anh, hôn y: "Ngươi nếm thử......"
"Ngô...... Không......" Ngụy Vô Tiện tránh không được, bị Giang Trừng trao đổi một cái hôn mang theo nhàn nhạt tanh mùi tanh, đầu lưỡi lướt qua lưỡi cùng chân răng y, bắt y nuốt xuống nước miếng của nhau lẫn với chút dịch còn sót lại.
Ngụy Vô Tiện bị hôn đến tê dại, hai chân lại không biết khi nào đã bị mở ra, Giang Trừng ở chỗ huyệt khẩu y xoa nắn, đem chất lỏng dính nhớt kia bôi loạn lên.
Ý thức được Giang Trừng muốn làm gì Ngụy Vô Tiện lập tức luống cuống: "Không được!"
Y bắt đầu kịch liệt né tránh, nhưng không ngăn được Giang Trừng đang đè hai chân mình, ngón tay dính chất dịch trắng đục đưa vào trong.
"Giang Trừng!"
Ngụy Vô Tiện trừng lớn mắt, bị dị vật trong cơ thể lẫn cảm giác xấu hổ trong lòng khiến cho y bối rối không ngừng, không biết từ chỗ nào lấy được sức lực Ngụy Vô Tiện dùng đầu gối đẩy Giang Trừng ra, ngón tay kia cũng từ trong cơ thể đi ra ngoài.
Giang Trừng căng cứng cả người, chất dịch trắng đục trong tay hơn phân nửa đều dính ở đệm giường.
Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện mím môi, biểu tình có chút tối tăm.
Ngụy Vô Tiện đôi tay vẫn bị trói lên đỉnh đầu, tạm thời thoát ra được nhưng cũng không làm được gì.
Giang Trừng cởi quần áo ra, tiếng âm thanh vải cọ xát nhau như một hồi chiêng trống, Ngụy Vô Tiện ý đồ muốn rụt chân lại nhưng ngay sau đó đã bị Giang Trừng kéo hai chân kéo xuống.
Ngụy Vô Tiện hoảng loạn mà kêu lên: "Giang Trừng không được...... Ngươi biết ngươi đang làm gì sao?!"
Vật nóng rực Giang Trừng không còn bất cứ cản trở nào, cứ thế dán lên thân thể y.
Giang Trừng lẩm bẩm nói: "Ngươi không thể không cần ta......"
Hắn đỡ hạ thân mình chuẩn bị thâm nhập vào nơi cơ hồ chưa từng bị khai thác qua của Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Vô Tiện......" Giang Trừng kêu.
"Không...... A!"
Thân thể mạnh mẽ bị khai phá, Ngụy Vô Tiện thống khổ mà kêu lên một tiếng.
Thứ kia của Giang Trừng Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đến lớn nhìn đã quen nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị thứ này đưa vào trong thân thể của mình. Cho dù y biết được chính mình thích Giang Trừng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày này.
Mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Chút dịch bôi trơn cơ hồ không có tác dụng, chỉ mới tiến hơn một nửa Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện kẹp đến đau nhức nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng bắt đầu động. Rời khỏi một chút rồi sau đó càng đâm sâu vào, Ngụy Vô Tiện bởi vì đau mà co chặt lại, nhưng tràng đạo từng chút từng chút bị khai mở.
Ngụy Vô Tiện bị đè ở dưới thân há mồm thở hổn hển, hạ thân đau đến chết lặng, Giang Trừng đỉnh vào nơi sâu nhất sau đó liền bắt đầu đưa đẩy, có một chút chất lỏng ấm áp chảy xuống dọc theo bắp đùi y.
Máu bôi trơn khiến cho cử động động đau đớn của hai người đều giảm bớt một chút.
Không biết bị đưa đẩy đến bao nhiêu lần, bên trong tràng đạo bắt đầu thích ứng với thứ đó, Ngụy Vô Tiện bắt đầu giữa sự đau đớn sinh ra một chút khoái cảm kì lạ.
Thống khổ rên rỉ dần dần trộn lẫn một ít âm thanh giọng mũi nghèn nghẹn, làm cho Giang Trừng càng thêm động tình.
Hắn cúi người áp xuống, tiến đến bên môi Ngụy Vô Tiện rồi hôn lấy y, đem những cái rên rỉ nhè nhẹ chặn lại, hạ thân càng dùng thêm sức, một chút lại một chút đâm sâu hơn khiến Ngụy Vô Tiện lắc đầu thở dốc.
Thống khổ, vui sướng đều là ta mang cho ngươi, Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nhịn không được hổn hển nói: "Giang Trừng ngươi chậm một chút...... A...... Ta chịu không nổi......"
Ngụy Vô Tiện đã bị thao đến hoàn toàn không còn sức lực, chỉ có thể khàn giọng cầu Giang Trừng chậm một chút.
Mặc cho ai đang trong tình trạng này nếu cầu xin thì người kia đều sẽ không dễ dàng buông bỏ nhưng Giang Trừng sau đó lập tức lại gắng gượng vài phần. Hắn chống đỡ bên trong Ngụy Vô Tiện một chút rồi hung hăng thao. Thịt ruột đã trở nên mềm mại cuốn vật đó của hắn, tiếng nước nhóp nhép vang lên khắp nơi.
"A...... a......"
Giang Trừng thở gấp duỗi tay nâng một chân Ngụy Vô Tiện đặt trên vai, đem nơi giao hợp của hai người hoàn toàn lộ ra.
Còn chưa thẳng lưng đẩy vào toàn bộ, hắn cúi đầu nhìn liền thấy một mảng đỏ tươi đập vào mắt.
Giang Trừng thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Ngụy Vô Tiện dưới thân một bãi vết máu đỏ sậm kết hợp với chất dịch trắng đục lẫn lộn đến khó coi.
Giang Trừng như là bị ai dội một chậu nước lạnh, nháy mắt thanh tỉnh.
Giang Trừng run rẩy, tay tựa hồ muốn chạm đến huyệt khẩu bị mình làm đến bị thương của Ngụy Vô Tiện, không ngờ động tác ấy làm cho vật đang căng trướng rút ra một chút, người dưới thân nhất thời kêu lên một tiếng.
Giang Trừng lập tức không dám động đậy, chỉ có thể chậm rãi cúi người xuống, đau lòng mà hôn nhẹ lên trán rướm đầy mồ hôi lạnh của Ngụy Vô Tiện.
Hắn gọi tên y: "Ngụy Vô Tiện...... Ngụy Vô Tiện......"
Nghe được Giang Trừng gọi mình, Ngụy Vô Tiện thật vất vả thở dốc nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, biết rốt cuộc hắn đã điên đủ rồi.
Y không còn sức lực nằm bẹp nơi đó, mặc Giang Trừng hôn tới hôn lui trên mặt, trên môi mình, nhỏ giọng kêu tên y.
Mãi đến lúc vài giọt chất lỏng nóng bỏng rơi lên mặt, tinh thần của y mới trở về vị trí cũ.
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn nhưng Giang Trừng lại dúi đầu vào bên gáy y, hơi thở đứt quãng làm y rõ ràng rằng mình không gặp ảo giác, Giang Trừng đang khóc.
Y còn chưa khóc, người đè mình lại khóc trước.
Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, chờ sau khi Giang Trừng khóc một lúc lâu, hơi giật giật cánh tay: "Cởi ra cho ta, tay đau."
Giang Trừng không nhúc nhích.
Chỉ nghe hắn mang theo tiếng khóc nức nở nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi biết ta hận ngươi biết bao nhiêu không?"
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Thanh âm Giang Trừng khóc đến có chút khàn khàn, nhưng Ngụy Vô Tiện đều nghe được rõ ràng: "Ngươi vì cái gì lại đem kim đan cho ta? Vì cái gì!?"
Ngụy Vô Tiện thân thể thoáng chốc cứng lại, nhớ đến lúc Giang Trừng hôn lấy vết sẹo ấy y biết hắn có lẽ đã phát hiện nhưng cứ như vậy bị Giang Trừng một phen vạch trần, y vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Y lắp bắp nói: "Ai...... Ai nói cho ngươi? Ôn Ninh? Hay là Ôn Tình?"
Giang Trừng cười khổ: "Ngươi còn muốn giấu ta cả đời sao Ngụy Vô Tiện?"
"Hai đời, ta sống hai đời, hai đời đều trơ mắt nhìn cha mẹ ta chết thảm! Nhìn ngươi vì ta mà mổ đan! Nhìn ngươi rơi vào ma đạo! Ngươi biết ta có bao nhiêu thống khổ không? Ta thật hận không thể lập tức chết đi!!"
Giang Trừng rốt cuộc ngẩng đầu lên, đôi mắt bị nước mắt tẩm đến đỏ bừng hung tợn mà trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, sự thống khổ cùng tuyệt vọng ép Ngụy Vô Tiện đến không thở nổi.
"Hai đời?" Ngụy Vô Tiện há mồm muốn hỏi, lại không phát ra âm thanh.
Giang Trừng thế nhưng lại trả lời: "Đúng, ta đã chết qua một lần. Ta giữ kim đan của ngươi, trơ mắt nhìn ngươi rơi vào ma đạo, tỷ tỷ vì ngươi mà chết, ta hận ngươi, oán ngươi, ở Loạn Táng Cương đem xương ngươi nghiền thành tro. Kết quả mười ba năm sau ngươi hiến xá trở về, ta mới biết được......"
Giang Trừng thống khổ mà nhắm mắt, hai hàng nước mắt đột nhiên trượt xuống, rơi lên ngực Ngụy Vô Tiện, nóng ẩm.
"Ngươi không phải hỏi ta khi nào ta mới có thể không nói dối ngươi nữa đúng không? Ta không dám nói cho ngươi, ta sợ, ta sợ a Ngụy Vô Tiện! Ta liều mạng muốn thay đổi tất cả, nhưng là...... Vô dụng, cha mẹ vẫn không còn, ngươi vẫn đem kim đan cho ta...... Nếu ta sớm hơn một chút nói cho ngươi, ngươi có phải hay không sẽ không......"
Giang Trừng đã khóc không thành tiếng, kiếp trước kiếp này không thể sửa đổi số mệnh, điều đó ép hắn sắp điên rồi.
Vì sao cho hắn cơ hội trọng sinh nhưng vẫn muốn hắn trơ mắt nhìn hết thảy đều phát sinh thêm một lần nữa?
Vì sao hắn hắn tính toán đến thế nhưng vẫn không thể thay đổi kết cục?
Vì sao không để cho hắn chết?!
Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn mà nhìn Giang Trừng thất thanh khóc rống, vết sẹo mổ đan từng đợt đau đớn nhưng lại không là gì so với thống khổ trong lòng.
Tất cả mọi thứ đều có lý do.
Giang Trừng buộc y thề không tu ma đạo, Giang Trừng dùng mọi cách muốn diệt trừ Ôn Trục Lưu......
Hết thảy đều định mệnh an bài sao?
Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện giọng khàn khàn: "Thực xin lỗi......"
Giang Trừng lau nước mắt, nhìn Ngụy Vô Tiện, làm như muốn cười nhưng lại không thể cười nỗi.
"Ngươi nói lời này không bằng một đao giết chết ta."
Giang Trừng giơ tay thu hồi Tử Điện, buông bàn tay đã bị trói đến đỏ bừng của Ngụy Vô Tiện, ấn eo y đem vật của mình chậm rãi rút ra kéo theo một đường loang lổ vết máu.
"Ta biết ngươi không muốn, ta đã làm nhục ngươi, giết ta đi." Giang Trừng nói, "Đem kim đan của ngươi lấy về đi."
Giang Trừng tiến đến nằm bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nhắm hai mắt lại như là cực kỳ mệt mỏi.
Hắn nghe được âm thanh đứng dậy của Ngụy Vô Tiện, hắn biết Ngụy Vô Tiện sẽ đi, hắn thật sự ngăn không được.
Về sau còn sẽ phát sinh sự tình gì hắn một chút cũng không muốn nhớ lại.
Sống lại một đời này, hắn đã có thêm mấy năm sống khoái hoạt, vô cớ xằng bậy thêm một chút, vậy đã đủ rồi.
Nếu hắn đã không thay đổi được số mệnh, vậy còn đem mệnh cho hắn làm gì. Có lẽ nếu hắn chết, mọi kết cục đều giống nhau cả thôi.
"Tiền đồ của tông chủ Vân Mộng Giang thị chỉ có bấy nhiêu đây?" Hắn nghe thấy âm thanh Ngụy Vô Tiện.
Mở mắt ra nhìn Giang Trừng ngây ngẩn cả người.
Hắn thấy Ngụy Vô Tiện cắn răng nhịn đau chống lấy thân thể, xoay người nhấc chân ngồi trên người hắn.
Đợi cho y ngồi yên vị chống ngực Giang Trừng rồi thở ra một hơi, trên trán đã thấy một tầng mồ hôi mỏng.
"Ngươi......" Giang Trừng nước mắt còn chưa tan, lúc này ngẩn ngơ nhìn động tác của Ngụy Vô Tiện, thoạt nhìn còn tưởng là hắn đang chịu ủy khuất.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu ghé sát vào Giang Trừng, hô hấp phà vào sườn mặt Giang Trừng, đầu lưỡi hơi cuốn, liếm đi giọt nước mắt mặn chát
Giang Trừng hô hấp cứng lại, hạ thân bán cương nhanh chóng đứng thẳng lên, thẳng tắp đỉnh kẽ mông Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn thoáng qua vật đang cương lên của Giang Trừng, duỗi tay cầm nó lên.
"Ngụy Vô Tiện......" Giang Trừng lẩm bẩm.
"Ta liền hỏi ngươi một vấn đề." Ngụy Vô Tiện cắn răng đem cái mông nâng lên.
"Giang tông chủ." Ngụy Vô Tiện đem dương v*t trướng lớn trong tay để ở ngay huyệt khẩu của mình.
"Ngụy Anh lại một lần nữa rơi vào ma đạo." Thành ruột mềm mại từng từng từng chút đem hạ thân của hắn nuốt nuốt vào.
"Vậy đời này, ngươi có tin ta nữa hay không?" Mãi đến khi tiến vào đến chỗ sâu nhất, Ngụy Vô Tiện thoát lực nằm ở trên người Giang Trừng, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn hắn, "Có bảo hộ ta nữa không?"
Giang Trừng, Ngụy Anh lại lần nữa rơi vào ma đạo, một đời này, ngươi có tin ta nữa hay không, có bảo hộ ta nữa hay không?
Giang Trừng như là nghe không hiểu, nhìn Ngụy Vô Tiện hắn há miệng thở dốc như muốn nói, chớp mắt hai hàng nước mắt rơi xuống.
"Ta......" Giang Trừng nghẹn ngào.
Tin ngươi......
Giang Trừng ôm lấy cổ Ngụy Vô Tiện, hôn lên môi y, một cái hôn giống như liền dùng hết sức lực toàn thân.
"Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng ta lấy tính mệnh này bảo hộ ngươi." Khi xoay người đem Ngụy Vô Tiện đè ở dưới thân, Giang Trừng nói.
Dươnh vật trướng lại lần nữa khai mở ra một xúc cảm kì lạ, động tác Giang Trừng cẩn thận mà thong thả, một bên ngậm mút môi Ngụy Vô Tiện, một bên nhẹ nhàng làm cho tràng đạo của Ngụy Vô Tiện thích ứng được kích cỡ của vật đó.
Cảm giác đau đớn sớm đã không còn rõ ràng lắm, không lâu trước đây còn bị hung hăng đâm chọc, thành ruột có chút bất mãn với những động tác chậm rãi này, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng hừ một tiếng, đôi chân dài quấn lên eo Giang Trừng.
"Ngươi dùng thêm lực...... Không đau......"
Ngụy Vô Tiện nhịn không được vặn eo đón nhận một trận đâm chọc của Giang Trừng.
Giang Trừng nhẹ nhàng day cắn môi dưới của y, Ngụy Vô Tiện đau đến nhịn không được co rút huyệt thịt, hành động này đã làm tăng thêm dục vọng của Giang Trừng.
Trong nháy mắt, Giang Trừng liền ấn eo Ngụy Vô Tiện rồi hung hăng đâm chọc khai phá nơi đó, không biết đã đâm phải vị trí nào Ngụy Vô Tiện tức khắc cả người bủn rủn, thở hổn hển kêu lên tiếng.
"A...... Ân a...... A......"
Ngụy Vô Tiện cơ hồ sảng khoái đến mất hồn. Giang Trừng càng thêm dùng sức mà chạm đến nơi kia, thâm nhập nhanh chóng làm Ngụy Vô Tiện rầm rì rên rỉ một phen.
Nhớ Ngụy Vô Tiện phía sau bị thương, Giang Trừng hầu hạ Ngụy Vô Tiện bắn ra sau đó qua loa thỏa mãn chính mình. Xong việc cũng đã là lúc ánh nắng sớm bắt đầu trải ra khắp nơi.
________________________________
Hai người đi dọc theo con đường gập ghềnh nhấp nhô ra đến Lang Gia thành.
Nhìn bộ dáng quen cửa quen nẻo của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Vô Tiện nhớ tới mấy ngày này hắn trốn tránh Giang Trừng như thế nào sau đó ngượng ngùng cười.
Giang Trừng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhíu mày nói: "Ôn Triều với Ôn Trục Lưu ở chỗ nào?"
Ngụy Vô Tiện nghe hắn nhắc tới hai cái tên này, gợi lên khóe miệng: "Bọn họ? Đương nhiên là ở nơi bọn họ nên ở!"
Giang Trừng nhìn giữa chân mày Ngụy Vô Tiện hiện lên vài phần tà khí, trầm giọng nói: "Ngươi giết bọn họ rồi?"
Ngụy Vô Tiện thấp giọng cười: "Sao có thể để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy!? Ta đã nói qua với Ôn Triều, chỉ cần Ngụy Vô Tiện ta còn sống, hắn nửa đời sau đều đừng mong được yên ổn. Mà nửa đời sau của hắn cũng không đến mấy ngày nữa đâu!"
Giang Trừng nhíu mày thật sâu.
Quỷ đạo chung quy sẽ ảnh hưởng đến tâm trí, Ngụy Vô Tiện......
Ngụy Vô Tiện ở tại thị trấn bị Xạ Nhật chi chinh ảnh hưởng nên trên đường phố cũng không có bao nhiêu người, mọi nhà, cửa hàng đều đóng chặt cửa.
Ngụy Vô Tiện dẫn Giang Trừng đi đến trước một khách điếm, giơ tay gõ gõ cửa.
Một lát sau, có người mặc trang phục tiểu nhị ra mở cửa.
Vừa thấy là Ngụy Vô Tiện, vội đem cửa mở ra, cười nói: "Công tử ngài đã trở lại?"
Ngụy Vô Tiện hướng hắn gật đầu: "Chốc nữa đưa một vò rượu lên cho ta."
"Được!"
Giang Trừng cau mày đi theo Ngụy Vô Tiện lên lầu, còn chưa vào phòng, liền nghe bên cạnh vang lên tiếng mở cửa sau đó có một người đi ra.
Người nọ nói: "Ngụy công tử, ngươi trở về...... Giang, Giang công tử?"
Giang Trừng quay đầu nhìn lại, người này đúng là Ôn Ninh.
Giang Trừng lập tức nhíu mày nói: "Hắn như thế nào lại ở đây?"
Ngụy Vô Tiện nhìn Ôn Ninh nói: "Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta với Giang Trừng có chuyện muốn nói."
Lại quay đầu đối Giang Trừng nói: "Việc này nói ra thì rất dài. Nói ngắn gọn nói chính là ta ở trên đường gặp phải hắn."
Đi theo Ngụy Vô Tiện vào cửa, Giang Trừng lặp lại nói: "Trên đường gặp phải?"
Ngụy Vô Tiện gỡ xuống Trần Tình bên hông đặt lên bàn, ngồi xuống rót cho mình một chén trà: "Đúng vậy, có một đợt tu sĩ dẫn người xông đến trại giám sát của tỷ tỷ hắn, hắn cùng tỷ tỷ trên đường chạy trốn vừa vặn đụng phải ta, ta liền đem hắn mang về!"
Giang Trừng trừng mắt nhìn y nói: "Ngươi đến tột cùng có biết là hắn họ Ôn hay không!?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên, nếu không có hai người họ chỉ sợ mệnh của hai ta đã không được cứu."
"Vậy ngươi còn đem hắn ở bên cạnh?!" Giang Trừng không biết nhớ tới cái gì, đôi mắt có chút phiếm hồng.
Ngụy Vô Tiện đamg muốn nói cái gì đó, chợt nghe ngoài cửa có người thật cẩn thận mà gõ gõ cửa: "Công tử, rượu của ngài."
Giang Trừng quát: "Để ngoài cửa!"
Tiểu nhị vội nói: "A, được được!"
Ngụy Vô Tiện đang muốn đứng dậy lấy rượu, thấy thế lại ngồi xuống, nhìn Giang Trừng nói: "Không lẽ mặc hắn bị chúng tu sĩ bắt lại rồi giết chết? Làm người dù sao cũng phải tri ân báo đáp đi."
Tri ân báo đáp......
Cho ta Kim Đan cũng là tri ân báo đáp, Ngụy Vô Tiện ngươi cái gì cũng tri ân báo đáp!
Giang Trừng tiến lên một bước bắt lấy vạt áo y nói: "Ôn Tình ngươi có phải cũng muốn cứu đúng không? Ngươi có phải hay không còn tính toán lấy mệnh bảo hộ bọn họ một đời? Bị danh môn chính phái chụp mũ là tà môn ngoại đạo, sau đó còn cảm thấy chính mình đặc biệt anh dũng, đặc biệt tự tại?!"
Ngụy Vô Tiện bị lời nói của Giang Trừng trong ngoài châm chọc đến trầm mặt, không có chú ý tới ý tứ đặc biệt trong câu nói của Giang Trừng.
Y đẩy tay Giang Trừng ra, đứng dậy đi đến ngoài cửa, vừa đi vừa nói: "Cũng không thể nhìn bọn họ chết!"
Giang Trừng giận dữ: "Ngươi đi đâu?"
Sau đó liền đi vài bước kéo lấy cổ áo Ngụy Vô Tiện rồi hung hăng mà ném y lên giường.
"Ngươi làm gì!?" Ngụy Vô Tiện phía sau lưng đập mạnh, đau đến nhe răng trợn mắt, tức khắc cũng nổi giận.
Y duỗi tay giãy khỏi gọng kìm của Giang Trừng: "Ngươi không nguyện cứu thì thôi, ta cứu ngươi cũng đừng cản ta!"
Giang Trừng đem y ấn ở trên giường, hai mắt đỏ đậm, nghe vậy thế nhưng cười một chút: "Ngươi lại vì bọn họ mà bỏ quên ta sao? Vậy ngươi vì sao phải cứu ta?"
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: "Cái gì......"
Giang Trừng đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Hắn nhớ tới kiếp trước hắn từng nói Ngụy Vô Tiện, nếu ngươi bảo hộ bọn họ ta không thể bảo hộ được ngươi.
Ngụy Vô Tiện đáp hắn, bảo hộ không được liền bỏ qua vậy.
Nhưng đến tột cùng là ai bỏ rơi ai?
Giang Trừng trong lòng thập phần lo sợ không yên, hắn nhìn Ngụy Vô Tiện ở dưới thân, một đời này quá nhiều sự tình hắn biết rõ sẽ phát sinh lại không thể thay đổi được. Hắn biết, Ngụy Vô Tiện đời này nếu lại lựa chọn đơn phương độc mã đối địch cùng mọi người thì thật sự cái gì cũng đều không thay đổi được.
Ngụy Vô Tiện không có kim đan, lại còn đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, giãy giụa vài lần cũng khônh thể tránh thoát gọng kìm của Giang Trừng liền dứt khoát mắng.
"Giang tông chủ đã muốn ở bên trong tiên môn thế gia cùng với Ôn gia hoàn toàn phân rõ giới hạn, vậy thì ngươi làm tông chủ của ngươi, ta làm thứ tà môn ngoại đạo của ta, ngươi quản ta làm...... Ngô!"
Ngụy Vô Tiện lập tức trừng lớn mắt, đè ở trên người y là Giang Trừng, vật ấm áp mềm mại ngoài miệng kia là......
Giang Trừng căn bản không muốn nghe Ngụy Vô Tiện đang nói cái gì, trên mặt tái nhợt, chỉ phiền muộn nhìn bờ môi y, tầm nhìn trong mắt càng thêm rõ ràng.
Không thể thả y đi, không thể để y bỏ lại mình.
Đủ loại cảnh tưởng hỗn tạp kiếp trước hiện ra trước mắt, trộn lẫn đến nghiêng trời lệch đất. Giang Trừng muốn giận, muốn khóc, muốn kêu to. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ là hồng hai mắt, hướng tới tới đôi môi đang khép mở kia một đường hôn xuống, lấp kín hết thảy những điều không muốn nghe.
Môi dán vào nhau trong nháy mắt, Giang Trừng như là đột nhiên bị ai thiêu đốt một phen, toàn thân máu đều sôi trào. Hắn biết rõ đây là điều hắn vẫn luôn muốn làm.
Hắn không muốn lại cô độc, hắn muốn Ngụy Vô Tiện.
Muốn được ôm lấy y, cảm nhận được nỗi thống khổ của y. Cho y biết chính mình ủy khuất, chính mình tuyệt vọng, làm y khóc làm y cười.
Yêu cùng hận trộn lẫn nhau hòa vào trong cốt nhục, không bao giờ chia lìa.
Khách điếm yên tĩnh, hai ngọn nến chập chờn ánh sáng mờ nhạt.
Ngụy Vô Tiện trong đầu vang lên tiếng ong ong, hai cánh môi bị Giang Trừng ngậm mút cọ xát, hai người hô hấp đan xen ở một chỗ, hơi thở đều hoảng loạn, trầm trọng.
Mãi đến lúc đầu ngón tay lành lạnh của Giang Trừng thăm dò vào áo trong của y, Ngụy Vô Tiện mới như ở trong mộng tỉnh lại, một phen nắm lấy bàn tay Giang Trừng đang tác loạn khắp nơi trên người mình.
"Giang Trừng ngươi phát điên cái gì!"
Ngụy Vô Tiện dùng khuỷu tay đẩy Giang Trừng ra, cách khoảng mấy tấc rồi trừng mắt nhìn hắn gầm nhẹ.
"Ta không điên." Giang Trừng đỏ ngầu đôi mắt, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, "Ta không điên."
Hai người hết đợt này đến đợt khác hô hấp trong không gian nhỏ hẹp.
Giang Trừng lại lần nữa hôn xuống, Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu sang một bên, hô hấp nóng rực liền dừng bên gáy y.
Y không có kim đan, Giang Trừng muốn chế trụ y quả thực dễ như trở bàn tay. Tay bị Giang Trừng siết chặt đè lại ở bên người, sau đó hắn liên tục lưu lại dấu vết ướt át trên người y.
Sau một lúc, trường bào màu đen cùng trung y tuyết trắng của Ngụy Vô Tiện đều bị ném trên mặt đất, loạn một đoàn với tro bụi nhìn rách nát không thể tả được.
Mềm mại liếm láp cùng những vết cắn nhè nhẹ đều mang theo hương vị sắc tình, Ngụy Vô Tiện trong lòng kinh giận, lại không cách nào ngăn cản những cảm xúc rất nhỏ của người đang đè ở trên mình.
Y cứng rồi.
Bởi vì không mặc gì cả nên thân thể có bất luận biến hóa gì dưới ánh nến đều không thể nào che giấu, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại gian nan mà cắn môi mình.
Giang Trừng đương nhiên đã nhận ra biến hóa của người dưới thân người mình, hạ thân tựa hồ nháy mắt cũng trướng đau lên.
Hắn duỗi tay xoa mặt Ngụy Vô Tiện, cúi đầu hôn lên môi y, Tử Điện ở tay hắn lòe lòe chớp vài cái, sau đó liền theo ngón tay hắn đem đôi tay Ngụy Vô Tiện cột vào một chỗ.
Không có bất luận thứ gì che chắn, cơ thể y hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn. Giang Trừng liếc mắt một cái liền thấy vết sẹo màu hồng phấn kéo dài ở trên bụng nhỏ, nhìn tựa như bị ngọc thô chưa được mài dũa rạch qua tạo nên vết sẹo này.
Giang Trừng duỗi tay chạm nhẹ vào liền thấy Ngụy Vô Tiện run rẩy một trận: "Đừng chạm vào."
"Đau không?" Giang Trừng nhẹ giọng hỏi, sau đó thật sự thu hồi tay.
Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, liền thấy Giang Trừng ánh mắt ngơ ngẩn nhìn vào chỗ kia, y như bị ma xui quỷ khiến mở miệng: "Không......"
Giang Trừng ngắt lời nói: "Nhất định rất đau."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt.
Giang Trừng chậm rãi cúi người, môi nhẹ nhàng chạm vết sẹo kia, biểu tình bi thương mà Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ gặp qua làm y nhất thời quên mất việc tránh né.
Thịt non mềm mại mà mẫn cảm, hô hấp Giang Trừng phả lên, đầu lưỡi liếm láp qua mang đến tê ngứa làm Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà nhẹ nhàng run rẩy.
Ngụy Vô Tiện cắn răng nói: "Đừng liếm Giang Trừng......""
Âm thanh của y như mất hút, y phát hiện hơi thở nóng rực của Giang Trừng đang hôn dọc xuống theo bụng nhỏ, như là nếu dừng lại thêm một khắc nữa chỗ miệng vết thương sẽ lại vỡ ra đau đớn.
"A......"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu lên, vật bán cương của y được Giang Trừng cầm lấy xoa xoa vài lần, tiếp theo đã bị hắn ngậm vào trong miệng.
Giang Trừng vụng về ngậm lấy thứ đó, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt qua đỉnh.
Phun ra nuốt vào, cảm xúc ấm áp ướt át trong miệng làm Ngụy Vô Tiện sảng khoái đến nhịn không được kêu rên ra tiếng. Tinh thần trở nên tán loạn, thậm chí nhịn không được chủ động đẩy đẩy eo về hướng Giang Trừng, muốn chọc đến sâu thêm một chút.
Giang Trừng dùng miệng hầu hạ y.
Suy nghĩ này cùng khoái cảm nơi hạ thân làm Ngụy Vô Tiện không biết là thứ nào khiến y hưng phấn không thôi. Không bao lâu liền gần đến đỉnh điểm.
Y thở hổn hển muốn đẩy Giang Trừng tránh sang một bên: "Giang Trừng ngươi tránh ra...... Ân......"
Giang Trừng biết y muốn bắn, lại không tránh, tiếp tục vùi đầu phun ra nuốt vào, mặc cho Ngụy Vô Tiện căng thẳng thân thể bắn toàn bộ bắn vào trong miệng hắn.
"...... Hô...... Giang Trừng ngươi có bệnh sao?"
Ngụy Vô Tiện sảng khoái đến chân đều nhẹ nhàng run rẩy.
Liền thấy Giang Trừng đem thứ trong miệng phun lên tay, ngồi dậy đưa đến trước mặt Ngụy Anh, hôn y: "Ngươi nếm thử......"
"Ngô...... Không......" Ngụy Vô Tiện tránh không được, bị Giang Trừng trao đổi một cái hôn mang theo nhàn nhạt tanh mùi tanh, đầu lưỡi lướt qua lưỡi cùng chân răng y, bắt y nuốt xuống nước miếng của nhau lẫn với chút dịch còn sót lại.
Ngụy Vô Tiện bị hôn đến tê dại, hai chân lại không biết khi nào đã bị mở ra, Giang Trừng ở chỗ huyệt khẩu y xoa nắn, đem chất lỏng dính nhớt kia bôi loạn lên.
Ý thức được Giang Trừng muốn làm gì Ngụy Vô Tiện lập tức luống cuống: "Không được!"
Y bắt đầu kịch liệt né tránh, nhưng không ngăn được Giang Trừng đang đè hai chân mình, ngón tay dính chất dịch trắng đục đưa vào trong.
"Giang Trừng!"
Ngụy Vô Tiện trừng lớn mắt, bị dị vật trong cơ thể lẫn cảm giác xấu hổ trong lòng khiến cho y bối rối không ngừng, không biết từ chỗ nào lấy được sức lực Ngụy Vô Tiện dùng đầu gối đẩy Giang Trừng ra, ngón tay kia cũng từ trong cơ thể đi ra ngoài.
Giang Trừng căng cứng cả người, chất dịch trắng đục trong tay hơn phân nửa đều dính ở đệm giường.
Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện mím môi, biểu tình có chút tối tăm.
Ngụy Vô Tiện đôi tay vẫn bị trói lên đỉnh đầu, tạm thời thoát ra được nhưng cũng không làm được gì.
Giang Trừng cởi quần áo ra, tiếng âm thanh vải cọ xát nhau như một hồi chiêng trống, Ngụy Vô Tiện ý đồ muốn rụt chân lại nhưng ngay sau đó đã bị Giang Trừng kéo hai chân kéo xuống.
Ngụy Vô Tiện hoảng loạn mà kêu lên: "Giang Trừng không được...... Ngươi biết ngươi đang làm gì sao?!"
Vật nóng rực Giang Trừng không còn bất cứ cản trở nào, cứ thế dán lên thân thể y.
Giang Trừng lẩm bẩm nói: "Ngươi không thể không cần ta......"
Hắn đỡ hạ thân mình chuẩn bị thâm nhập vào nơi cơ hồ chưa từng bị khai thác qua của Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Vô Tiện......" Giang Trừng kêu.
"Không...... A!"
Thân thể mạnh mẽ bị khai phá, Ngụy Vô Tiện thống khổ mà kêu lên một tiếng.
Thứ kia của Giang Trừng Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đến lớn nhìn đã quen nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị thứ này đưa vào trong thân thể của mình. Cho dù y biết được chính mình thích Giang Trừng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày này.
Mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Chút dịch bôi trơn cơ hồ không có tác dụng, chỉ mới tiến hơn một nửa Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện kẹp đến đau nhức nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng bắt đầu động. Rời khỏi một chút rồi sau đó càng đâm sâu vào, Ngụy Vô Tiện bởi vì đau mà co chặt lại, nhưng tràng đạo từng chút từng chút bị khai mở.
Ngụy Vô Tiện bị đè ở dưới thân há mồm thở hổn hển, hạ thân đau đến chết lặng, Giang Trừng đỉnh vào nơi sâu nhất sau đó liền bắt đầu đưa đẩy, có một chút chất lỏng ấm áp chảy xuống dọc theo bắp đùi y.
Máu bôi trơn khiến cho cử động động đau đớn của hai người đều giảm bớt một chút.
Không biết bị đưa đẩy đến bao nhiêu lần, bên trong tràng đạo bắt đầu thích ứng với thứ đó, Ngụy Vô Tiện bắt đầu giữa sự đau đớn sinh ra một chút khoái cảm kì lạ.
Thống khổ rên rỉ dần dần trộn lẫn một ít âm thanh giọng mũi nghèn nghẹn, làm cho Giang Trừng càng thêm động tình.
Hắn cúi người áp xuống, tiến đến bên môi Ngụy Vô Tiện rồi hôn lấy y, đem những cái rên rỉ nhè nhẹ chặn lại, hạ thân càng dùng thêm sức, một chút lại một chút đâm sâu hơn khiến Ngụy Vô Tiện lắc đầu thở dốc.
Thống khổ, vui sướng đều là ta mang cho ngươi, Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nhịn không được hổn hển nói: "Giang Trừng ngươi chậm một chút...... A...... Ta chịu không nổi......"
Ngụy Vô Tiện đã bị thao đến hoàn toàn không còn sức lực, chỉ có thể khàn giọng cầu Giang Trừng chậm một chút.
Mặc cho ai đang trong tình trạng này nếu cầu xin thì người kia đều sẽ không dễ dàng buông bỏ nhưng Giang Trừng sau đó lập tức lại gắng gượng vài phần. Hắn chống đỡ bên trong Ngụy Vô Tiện một chút rồi hung hăng thao. Thịt ruột đã trở nên mềm mại cuốn vật đó của hắn, tiếng nước nhóp nhép vang lên khắp nơi.
"A...... a......"
Giang Trừng thở gấp duỗi tay nâng một chân Ngụy Vô Tiện đặt trên vai, đem nơi giao hợp của hai người hoàn toàn lộ ra.
Còn chưa thẳng lưng đẩy vào toàn bộ, hắn cúi đầu nhìn liền thấy một mảng đỏ tươi đập vào mắt.
Giang Trừng thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Ngụy Vô Tiện dưới thân một bãi vết máu đỏ sậm kết hợp với chất dịch trắng đục lẫn lộn đến khó coi.
Giang Trừng như là bị ai dội một chậu nước lạnh, nháy mắt thanh tỉnh.
Giang Trừng run rẩy, tay tựa hồ muốn chạm đến huyệt khẩu bị mình làm đến bị thương của Ngụy Vô Tiện, không ngờ động tác ấy làm cho vật đang căng trướng rút ra một chút, người dưới thân nhất thời kêu lên một tiếng.
Giang Trừng lập tức không dám động đậy, chỉ có thể chậm rãi cúi người xuống, đau lòng mà hôn nhẹ lên trán rướm đầy mồ hôi lạnh của Ngụy Vô Tiện.
Hắn gọi tên y: "Ngụy Vô Tiện...... Ngụy Vô Tiện......"
Nghe được Giang Trừng gọi mình, Ngụy Vô Tiện thật vất vả thở dốc nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, biết rốt cuộc hắn đã điên đủ rồi.
Y không còn sức lực nằm bẹp nơi đó, mặc Giang Trừng hôn tới hôn lui trên mặt, trên môi mình, nhỏ giọng kêu tên y.
Mãi đến lúc vài giọt chất lỏng nóng bỏng rơi lên mặt, tinh thần của y mới trở về vị trí cũ.
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn nhưng Giang Trừng lại dúi đầu vào bên gáy y, hơi thở đứt quãng làm y rõ ràng rằng mình không gặp ảo giác, Giang Trừng đang khóc.
Y còn chưa khóc, người đè mình lại khóc trước.
Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, chờ sau khi Giang Trừng khóc một lúc lâu, hơi giật giật cánh tay: "Cởi ra cho ta, tay đau."
Giang Trừng không nhúc nhích.
Chỉ nghe hắn mang theo tiếng khóc nức nở nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi biết ta hận ngươi biết bao nhiêu không?"
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Thanh âm Giang Trừng khóc đến có chút khàn khàn, nhưng Ngụy Vô Tiện đều nghe được rõ ràng: "Ngươi vì cái gì lại đem kim đan cho ta? Vì cái gì!?"
Ngụy Vô Tiện thân thể thoáng chốc cứng lại, nhớ đến lúc Giang Trừng hôn lấy vết sẹo ấy y biết hắn có lẽ đã phát hiện nhưng cứ như vậy bị Giang Trừng một phen vạch trần, y vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Y lắp bắp nói: "Ai...... Ai nói cho ngươi? Ôn Ninh? Hay là Ôn Tình?"
Giang Trừng cười khổ: "Ngươi còn muốn giấu ta cả đời sao Ngụy Vô Tiện?"
"Hai đời, ta sống hai đời, hai đời đều trơ mắt nhìn cha mẹ ta chết thảm! Nhìn ngươi vì ta mà mổ đan! Nhìn ngươi rơi vào ma đạo! Ngươi biết ta có bao nhiêu thống khổ không? Ta thật hận không thể lập tức chết đi!!"
Giang Trừng rốt cuộc ngẩng đầu lên, đôi mắt bị nước mắt tẩm đến đỏ bừng hung tợn mà trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, sự thống khổ cùng tuyệt vọng ép Ngụy Vô Tiện đến không thở nổi.
"Hai đời?" Ngụy Vô Tiện há mồm muốn hỏi, lại không phát ra âm thanh.
Giang Trừng thế nhưng lại trả lời: "Đúng, ta đã chết qua một lần. Ta giữ kim đan của ngươi, trơ mắt nhìn ngươi rơi vào ma đạo, tỷ tỷ vì ngươi mà chết, ta hận ngươi, oán ngươi, ở Loạn Táng Cương đem xương ngươi nghiền thành tro. Kết quả mười ba năm sau ngươi hiến xá trở về, ta mới biết được......"
Giang Trừng thống khổ mà nhắm mắt, hai hàng nước mắt đột nhiên trượt xuống, rơi lên ngực Ngụy Vô Tiện, nóng ẩm.
"Ngươi không phải hỏi ta khi nào ta mới có thể không nói dối ngươi nữa đúng không? Ta không dám nói cho ngươi, ta sợ, ta sợ a Ngụy Vô Tiện! Ta liều mạng muốn thay đổi tất cả, nhưng là...... Vô dụng, cha mẹ vẫn không còn, ngươi vẫn đem kim đan cho ta...... Nếu ta sớm hơn một chút nói cho ngươi, ngươi có phải hay không sẽ không......"
Giang Trừng đã khóc không thành tiếng, kiếp trước kiếp này không thể sửa đổi số mệnh, điều đó ép hắn sắp điên rồi.
Vì sao cho hắn cơ hội trọng sinh nhưng vẫn muốn hắn trơ mắt nhìn hết thảy đều phát sinh thêm một lần nữa?
Vì sao hắn hắn tính toán đến thế nhưng vẫn không thể thay đổi kết cục?
Vì sao không để cho hắn chết?!
Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn mà nhìn Giang Trừng thất thanh khóc rống, vết sẹo mổ đan từng đợt đau đớn nhưng lại không là gì so với thống khổ trong lòng.
Tất cả mọi thứ đều có lý do.
Giang Trừng buộc y thề không tu ma đạo, Giang Trừng dùng mọi cách muốn diệt trừ Ôn Trục Lưu......
Hết thảy đều định mệnh an bài sao?
Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện giọng khàn khàn: "Thực xin lỗi......"
Giang Trừng lau nước mắt, nhìn Ngụy Vô Tiện, làm như muốn cười nhưng lại không thể cười nỗi.
"Ngươi nói lời này không bằng một đao giết chết ta."
Giang Trừng giơ tay thu hồi Tử Điện, buông bàn tay đã bị trói đến đỏ bừng của Ngụy Vô Tiện, ấn eo y đem vật của mình chậm rãi rút ra kéo theo một đường loang lổ vết máu.
"Ta biết ngươi không muốn, ta đã làm nhục ngươi, giết ta đi." Giang Trừng nói, "Đem kim đan của ngươi lấy về đi."
Giang Trừng tiến đến nằm bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nhắm hai mắt lại như là cực kỳ mệt mỏi.
Hắn nghe được âm thanh đứng dậy của Ngụy Vô Tiện, hắn biết Ngụy Vô Tiện sẽ đi, hắn thật sự ngăn không được.
Về sau còn sẽ phát sinh sự tình gì hắn một chút cũng không muốn nhớ lại.
Sống lại một đời này, hắn đã có thêm mấy năm sống khoái hoạt, vô cớ xằng bậy thêm một chút, vậy đã đủ rồi.
Nếu hắn đã không thay đổi được số mệnh, vậy còn đem mệnh cho hắn làm gì. Có lẽ nếu hắn chết, mọi kết cục đều giống nhau cả thôi.
"Tiền đồ của tông chủ Vân Mộng Giang thị chỉ có bấy nhiêu đây?" Hắn nghe thấy âm thanh Ngụy Vô Tiện.
Mở mắt ra nhìn Giang Trừng ngây ngẩn cả người.
Hắn thấy Ngụy Vô Tiện cắn răng nhịn đau chống lấy thân thể, xoay người nhấc chân ngồi trên người hắn.
Đợi cho y ngồi yên vị chống ngực Giang Trừng rồi thở ra một hơi, trên trán đã thấy một tầng mồ hôi mỏng.
"Ngươi......" Giang Trừng nước mắt còn chưa tan, lúc này ngẩn ngơ nhìn động tác của Ngụy Vô Tiện, thoạt nhìn còn tưởng là hắn đang chịu ủy khuất.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu ghé sát vào Giang Trừng, hô hấp phà vào sườn mặt Giang Trừng, đầu lưỡi hơi cuốn, liếm đi giọt nước mắt mặn chát
Giang Trừng hô hấp cứng lại, hạ thân bán cương nhanh chóng đứng thẳng lên, thẳng tắp đỉnh kẽ mông Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn thoáng qua vật đang cương lên của Giang Trừng, duỗi tay cầm nó lên.
"Ngụy Vô Tiện......" Giang Trừng lẩm bẩm.
"Ta liền hỏi ngươi một vấn đề." Ngụy Vô Tiện cắn răng đem cái mông nâng lên.
"Giang tông chủ." Ngụy Vô Tiện đem dương v*t trướng lớn trong tay để ở ngay huyệt khẩu của mình.
"Ngụy Anh lại một lần nữa rơi vào ma đạo." Thành ruột mềm mại từng từng từng chút đem hạ thân của hắn nuốt nuốt vào.
"Vậy đời này, ngươi có tin ta nữa hay không?" Mãi đến khi tiến vào đến chỗ sâu nhất, Ngụy Vô Tiện thoát lực nằm ở trên người Giang Trừng, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn hắn, "Có bảo hộ ta nữa không?"
Giang Trừng, Ngụy Anh lại lần nữa rơi vào ma đạo, một đời này, ngươi có tin ta nữa hay không, có bảo hộ ta nữa hay không?
Giang Trừng như là nghe không hiểu, nhìn Ngụy Vô Tiện hắn há miệng thở dốc như muốn nói, chớp mắt hai hàng nước mắt rơi xuống.
"Ta......" Giang Trừng nghẹn ngào.
Tin ngươi......
Giang Trừng ôm lấy cổ Ngụy Vô Tiện, hôn lên môi y, một cái hôn giống như liền dùng hết sức lực toàn thân.
"Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng ta lấy tính mệnh này bảo hộ ngươi." Khi xoay người đem Ngụy Vô Tiện đè ở dưới thân, Giang Trừng nói.
Dươnh vật trướng lại lần nữa khai mở ra một xúc cảm kì lạ, động tác Giang Trừng cẩn thận mà thong thả, một bên ngậm mút môi Ngụy Vô Tiện, một bên nhẹ nhàng làm cho tràng đạo của Ngụy Vô Tiện thích ứng được kích cỡ của vật đó.
Cảm giác đau đớn sớm đã không còn rõ ràng lắm, không lâu trước đây còn bị hung hăng đâm chọc, thành ruột có chút bất mãn với những động tác chậm rãi này, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng hừ một tiếng, đôi chân dài quấn lên eo Giang Trừng.
"Ngươi dùng thêm lực...... Không đau......"
Ngụy Vô Tiện nhịn không được vặn eo đón nhận một trận đâm chọc của Giang Trừng.
Giang Trừng nhẹ nhàng day cắn môi dưới của y, Ngụy Vô Tiện đau đến nhịn không được co rút huyệt thịt, hành động này đã làm tăng thêm dục vọng của Giang Trừng.
Trong nháy mắt, Giang Trừng liền ấn eo Ngụy Vô Tiện rồi hung hăng đâm chọc khai phá nơi đó, không biết đã đâm phải vị trí nào Ngụy Vô Tiện tức khắc cả người bủn rủn, thở hổn hển kêu lên tiếng.
"A...... Ân a...... A......"
Ngụy Vô Tiện cơ hồ sảng khoái đến mất hồn. Giang Trừng càng thêm dùng sức mà chạm đến nơi kia, thâm nhập nhanh chóng làm Ngụy Vô Tiện rầm rì rên rỉ một phen.
Nhớ Ngụy Vô Tiện phía sau bị thương, Giang Trừng hầu hạ Ngụy Vô Tiện bắn ra sau đó qua loa thỏa mãn chính mình. Xong việc cũng đã là lúc ánh nắng sớm bắt đầu trải ra khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.