Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)
Chương 48: Nguyên Tinh
Di Thiên Đại Hạ
07/05/2024
Hứa Nguyên choáng váng một trận, ngay cả công pháp vẫn đang vận chuyển trong cơ thể cũng bị lực phản chấn này đánh tan.
Chờ Hứa Nguyên ngọ nguậy đứng dậy, lại ngước mắt nhìn qua thì thấy được một viên hạt châu màu trắng đường kính nửa thước nằm dưới sàn nhà vỡ vụn kia.
Hạt châu màu trắng có chất liệu ngọc thạch, lại giống như lưu ly, lẳng lặng nằm trong một cái lỗ được khảm dưới sàn nhà vỡ vụn.
Ánh mắt lóe lên, Hứa Nguyên nhìn bền ngoài và xem công hiệu của nó, trong danh sách thiên tài địa bảo của ≪Thương Nguyên≫ có tên của hạt châu này.
Nguyên Tinh.
Một món đồ tương tự như linh thạch trong thế giới tu tiên…à không phải, nếu so với linh thạch thì Nguyên Tinh càng giống linh nhãn ngươi đặc trong thế giới tu tiên truyền thống.
Thuộc dạng bảo vật thượng cấp như hồ linh dịch trong nhẫn tu di của Hứa Nguyên.
Nhưng mà vấn đề bây giờ không phải cái này mà là tại sao trong hành cung trên không của Hứa Trường Ca lại có bảo vật đẳng cấp này?
Trình độ khan hiếm của Nguyên Tinh không thua gì Xà Tâm Liên bản mệnh do Thất Sinh mãng tạo ra, hơn nữa công hiệu của nó cũng khác với Xà Tâm Liên, Nguyên Tinh là thần vật có thể tăng tốc độ tu luyện liên tục, thuộc loại có tiền mà không thể mua được.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên bỗng nhiên nhớ tới chiếc nhẫn màu tím đen mà Hứa Trường Ca đeo trên tay trái.
Đại ca hắn chắc hẳn là cũng có nhẫn tu di, tại sao…hắn lại để bảo vật này trong lầu Huyền Ưng?
Im lặng đứng lên, Hứa Nguyên lại vận chuyển công pháp đã bị lực phản chấn đánh tan lúc trước rồi đi đến chỗ sàn gỗ đứt gãy.
Hứa Nguyên đến gần nhìn chằm chằm Nguyên Tinh một lúc lâu, cúi người vươn tay muốn lấy nó.
Nhưng khi tới gần Nguyên Tinh khoảng một thước, một cỗ lực lượng vô hình giống như như nam châm của kiếp trước nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra.
Hứa Nguyên nhíu nhíu mày, rót nguyên khí vào nhẫn tu di đồng thời thả ý hồn ra dò xét, có ý dùng nhẫn tu di cách không lấy nó đi.
Nhưng lực đẩy cũng đẩy ý hồn của hắn ra giống như cũ.
“…” Hứa Nguyên.
Đây là nguyên nhân mà vừa rồi hắn bị bắn bay đi.
Nhưng lực đẩy này là gì?
Trận pháp bảo vệ viên Nguyên Tinh này ư?
Trong đầu suy nghĩ, lông mày nhíu chặt hơn, Hứa Nguyên dùng hết toàn lực vận chuyển công pháp, dồn tất cả nguyên khí trong cơ thể vào tay trái, chống lại lực đẩy vô hình kia, đè tay xuống lần thứ hai.
Bàn tay hạ xuống từng chút một, nhưng lại chỉ đè thêm được khoảng hai centimet thì Hứa Nguyên đã cảm thấy nguyên khí trong cơ thể cạn kiệt.
“Ù ù…”
Tay trái bị bắn ngược ra, lực đẩy mạnh mẽ khiến cho Hứa Nguyên đang ngồi xổm lảo đảo đặt mông lên trên đất.
Hứa Nguyên im lặng nhìn chằm chằm Nguyên Tinh trong lỗ khảm đó mấy hồi, đứng dậy vỗ vỗ áo bào, cười khẽ rồi quay lại giường ngồi.
Hứa Trường Ca biết rõ hắn có Tiên Thiên Hồn Thể có thể cảm ứng được thứ này, còn để bảo vật ở dưới mí mắt của hắn.
Hơn nữa trận pháp bảo vệ Nguyên Tinh này còn thô thiển như vậy, hắn chỉ cần tận dụng Tiên Thiên chi thể cố gắng tu luyện là có thể phá bỏ trận pháp lấy đi bảo vật.
Ài…
Đại ca này…đi đường vòng đưa cơ duyên cho hắn chứ gì?
Trong lúc cưỡi Huyền Ưng bay về thành Tĩnh Giang, trừ đi thời gian ngủ hai ba canh giờ thì số thời gian còn lại Hứa Nguyên toàn bộ dùng cho tu luyện.
Vận chuyện công pháp ngày đêm buồn chán và vô vị, nhưng khi Hứa Nguyên nhìn số nguyên khí được tích lũy trong cơ thể lấy tốc độ tăng lên mà mắt thường có thể nhìn thấy được thì cảm giác buồn tẻ cũng phai nhạt.
Dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của nạp tiền thì những hạn chế của người mới bước vào tu luyện hoàn toàn không tồn tại.
Các cụ không lừa ta.
Nguyên nhân mà ngươi không mạnh là do ngươi nạp tiền chưa nhiều.
Nuốt những loại đan dược quý báu vào bụng, dược lực đặc thù không chỉ đề cao tốc độ tu luyện mà còn bảo vệ kinh mạch giúp hắn có thể tu luyện trong thời gian dài.
Tu luyện không có năm tháng.
Diện tích Đại Viêm hoàng triều bao là và rộng lớn, đất một châu thường kéo dài hơn ngàn dặm, tốc độ của Huyền Ưng lại cực nhanh mà không cần nghỉ ngơi.
Không biết qua mấy ngày, một toàn thành to lớn nằm ở phía chân trời đã xuất hiện trong tầm mắt của Huyền Ưng.
…
Huyền Ưng hót dài một tiếng.
Hứa Nguyên ngồi xếp bằng đầu ở giường chậm rãi mở con ngươi ra, rũ mắt nhìn tay mình, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Vừa rồi hắn vận chuyển công pháp thổ nạp nguyên khí hình như cảm nhận được có cái gì đó trong cơ thể bị phá.
‘Rắc’ một tiếng, gọn gàng lưu loát.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Thoáng suy tư, Hứa Nguyên phòng đoán đây đại khái là dấu hiệu hắn đột phá bình cảnh nào đó.
Nhưng Nhiễm Thanh Mặc chỉ dạy hắn tu hành nhập môn cho nên tạm thời hắn cũng không biết sau khi đột phá bình cảnh kia thì có tu vi gì.
Dù sao thì hệ thống cảnh giới của thế giới này, cũng không thể phân chia bằng số cấp như trong ≪Thương Nguyên≫ nhỉ?
Không nghĩ nữa, mấy thứ này không phải là vấn đề, tìm đại ai đó hỏi là được, hắn không cần phải lãng phí thời gian suy nghĩ.
Ngẫm ngẫm, Hứa Nguyên lại nhìn về cái hang lớn trên sàn nhà kia.
Hôm nay phá vỡ bình cảnh, có thể thử lấy viên Nguyên Tinh kia ra.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên xuống giường đi tới trước cái lỗ khảm đó ngồi xổm xuống.
Nhìn viên Nguyên Tinh vừa giống ngọc thạch lại vừa giống lưu ly, Hứa Nguyên hít sâu một hơi vận chuyển công pháp…
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này cửa phòng bị gõ vang, thanh âm khàn khàn của Ảnh Nhi truyền vào:
“Tam công tử…”
“Cút!”
Hứa Nguyên không chút nghĩ ngợi trực tiếp hét lại.
Chờ Hứa Nguyên ngọ nguậy đứng dậy, lại ngước mắt nhìn qua thì thấy được một viên hạt châu màu trắng đường kính nửa thước nằm dưới sàn nhà vỡ vụn kia.
Hạt châu màu trắng có chất liệu ngọc thạch, lại giống như lưu ly, lẳng lặng nằm trong một cái lỗ được khảm dưới sàn nhà vỡ vụn.
Ánh mắt lóe lên, Hứa Nguyên nhìn bền ngoài và xem công hiệu của nó, trong danh sách thiên tài địa bảo của ≪Thương Nguyên≫ có tên của hạt châu này.
Nguyên Tinh.
Một món đồ tương tự như linh thạch trong thế giới tu tiên…à không phải, nếu so với linh thạch thì Nguyên Tinh càng giống linh nhãn ngươi đặc trong thế giới tu tiên truyền thống.
Thuộc dạng bảo vật thượng cấp như hồ linh dịch trong nhẫn tu di của Hứa Nguyên.
Nhưng mà vấn đề bây giờ không phải cái này mà là tại sao trong hành cung trên không của Hứa Trường Ca lại có bảo vật đẳng cấp này?
Trình độ khan hiếm của Nguyên Tinh không thua gì Xà Tâm Liên bản mệnh do Thất Sinh mãng tạo ra, hơn nữa công hiệu của nó cũng khác với Xà Tâm Liên, Nguyên Tinh là thần vật có thể tăng tốc độ tu luyện liên tục, thuộc loại có tiền mà không thể mua được.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên bỗng nhiên nhớ tới chiếc nhẫn màu tím đen mà Hứa Trường Ca đeo trên tay trái.
Đại ca hắn chắc hẳn là cũng có nhẫn tu di, tại sao…hắn lại để bảo vật này trong lầu Huyền Ưng?
Im lặng đứng lên, Hứa Nguyên lại vận chuyển công pháp đã bị lực phản chấn đánh tan lúc trước rồi đi đến chỗ sàn gỗ đứt gãy.
Hứa Nguyên đến gần nhìn chằm chằm Nguyên Tinh một lúc lâu, cúi người vươn tay muốn lấy nó.
Nhưng khi tới gần Nguyên Tinh khoảng một thước, một cỗ lực lượng vô hình giống như như nam châm của kiếp trước nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra.
Hứa Nguyên nhíu nhíu mày, rót nguyên khí vào nhẫn tu di đồng thời thả ý hồn ra dò xét, có ý dùng nhẫn tu di cách không lấy nó đi.
Nhưng lực đẩy cũng đẩy ý hồn của hắn ra giống như cũ.
“…” Hứa Nguyên.
Đây là nguyên nhân mà vừa rồi hắn bị bắn bay đi.
Nhưng lực đẩy này là gì?
Trận pháp bảo vệ viên Nguyên Tinh này ư?
Trong đầu suy nghĩ, lông mày nhíu chặt hơn, Hứa Nguyên dùng hết toàn lực vận chuyển công pháp, dồn tất cả nguyên khí trong cơ thể vào tay trái, chống lại lực đẩy vô hình kia, đè tay xuống lần thứ hai.
Bàn tay hạ xuống từng chút một, nhưng lại chỉ đè thêm được khoảng hai centimet thì Hứa Nguyên đã cảm thấy nguyên khí trong cơ thể cạn kiệt.
“Ù ù…”
Tay trái bị bắn ngược ra, lực đẩy mạnh mẽ khiến cho Hứa Nguyên đang ngồi xổm lảo đảo đặt mông lên trên đất.
Hứa Nguyên im lặng nhìn chằm chằm Nguyên Tinh trong lỗ khảm đó mấy hồi, đứng dậy vỗ vỗ áo bào, cười khẽ rồi quay lại giường ngồi.
Hứa Trường Ca biết rõ hắn có Tiên Thiên Hồn Thể có thể cảm ứng được thứ này, còn để bảo vật ở dưới mí mắt của hắn.
Hơn nữa trận pháp bảo vệ Nguyên Tinh này còn thô thiển như vậy, hắn chỉ cần tận dụng Tiên Thiên chi thể cố gắng tu luyện là có thể phá bỏ trận pháp lấy đi bảo vật.
Ài…
Đại ca này…đi đường vòng đưa cơ duyên cho hắn chứ gì?
Trong lúc cưỡi Huyền Ưng bay về thành Tĩnh Giang, trừ đi thời gian ngủ hai ba canh giờ thì số thời gian còn lại Hứa Nguyên toàn bộ dùng cho tu luyện.
Vận chuyện công pháp ngày đêm buồn chán và vô vị, nhưng khi Hứa Nguyên nhìn số nguyên khí được tích lũy trong cơ thể lấy tốc độ tăng lên mà mắt thường có thể nhìn thấy được thì cảm giác buồn tẻ cũng phai nhạt.
Dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của nạp tiền thì những hạn chế của người mới bước vào tu luyện hoàn toàn không tồn tại.
Các cụ không lừa ta.
Nguyên nhân mà ngươi không mạnh là do ngươi nạp tiền chưa nhiều.
Nuốt những loại đan dược quý báu vào bụng, dược lực đặc thù không chỉ đề cao tốc độ tu luyện mà còn bảo vệ kinh mạch giúp hắn có thể tu luyện trong thời gian dài.
Tu luyện không có năm tháng.
Diện tích Đại Viêm hoàng triều bao là và rộng lớn, đất một châu thường kéo dài hơn ngàn dặm, tốc độ của Huyền Ưng lại cực nhanh mà không cần nghỉ ngơi.
Không biết qua mấy ngày, một toàn thành to lớn nằm ở phía chân trời đã xuất hiện trong tầm mắt của Huyền Ưng.
…
Huyền Ưng hót dài một tiếng.
Hứa Nguyên ngồi xếp bằng đầu ở giường chậm rãi mở con ngươi ra, rũ mắt nhìn tay mình, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Vừa rồi hắn vận chuyển công pháp thổ nạp nguyên khí hình như cảm nhận được có cái gì đó trong cơ thể bị phá.
‘Rắc’ một tiếng, gọn gàng lưu loát.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Thoáng suy tư, Hứa Nguyên phòng đoán đây đại khái là dấu hiệu hắn đột phá bình cảnh nào đó.
Nhưng Nhiễm Thanh Mặc chỉ dạy hắn tu hành nhập môn cho nên tạm thời hắn cũng không biết sau khi đột phá bình cảnh kia thì có tu vi gì.
Dù sao thì hệ thống cảnh giới của thế giới này, cũng không thể phân chia bằng số cấp như trong ≪Thương Nguyên≫ nhỉ?
Không nghĩ nữa, mấy thứ này không phải là vấn đề, tìm đại ai đó hỏi là được, hắn không cần phải lãng phí thời gian suy nghĩ.
Ngẫm ngẫm, Hứa Nguyên lại nhìn về cái hang lớn trên sàn nhà kia.
Hôm nay phá vỡ bình cảnh, có thể thử lấy viên Nguyên Tinh kia ra.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên xuống giường đi tới trước cái lỗ khảm đó ngồi xổm xuống.
Nhìn viên Nguyên Tinh vừa giống ngọc thạch lại vừa giống lưu ly, Hứa Nguyên hít sâu một hơi vận chuyển công pháp…
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này cửa phòng bị gõ vang, thanh âm khàn khàn của Ảnh Nhi truyền vào:
“Tam công tử…”
“Cút!”
Hứa Nguyên không chút nghĩ ngợi trực tiếp hét lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.