Chương 48: Chưa Từng Héo Tàn
Cơ Xoa
28/11/2020
Hắc hỏa hóa thành từng đốm nhỏ, tản quanh người hai yêu, không có cảm giác nóng rực, thậm chí sẽ cảm thấy có chút mát, ngay cả cọng cỏ non
trên mặt đất đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Hai yêu cũng không quá
nghĩ chuyện quan trọng, vung tay muốn vung đi hắc hỏa trước mặt, đánh về phía Lý Thanh Quân.
Kết quả, hắc hỏa nhìn qua đốt không nổi một cọng cỏ non, đụng vào cánh tay của bọn hắn thì lập tức "Đằng" một tiếng mà dấy lên lửa lớn, cảm giác nóng bỏng thấu xương từ cánh tay lan khắp toàn thân, cảm giác không sai biệt lắm so với bị nhốt trong Luyện Yêu Trận lúc trước.
Hai yêu điên cuồng hét thảm, yêu khí cuồng bạo mãnh liệt mà ra, ép hắc hỏa rời khỏi cánh tay, thịt bị bỏng đều ép ra ngoài, máu tươi đầm đìa.
Dạ Linh vỗ tay cười.
- Chín rồi chín rồi!
Trong lòng có chút tiếc nuối.
Đây là Đằng Xà Thiên Hỏa, thiên phú thần thông của nàng... Mặc dù huyết mạch nàng mỏng manh, phát huy không ra lực lượng chân chính, nhưng chủ yếu vẫn bởi vì thương thế chưa lành. Nếu không, hiệu quả lửa này không chỉ có thế... Đáng tiếc.
Mà lúc này, ngân thương của Lý Thanh Quân đã đến trước mặt Ưng yêu.
Theo như thường thức, ưng và xà là thiên địch của nhau, Lý Thanh Quân không biết Đằng Xà như thế nào, vô ý thức đã tiếp nhận Ưng yêu.
Dạ Linh quay đầu nở nụ cười với nàng, thân ảnh đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lại đã biến ra một cây chủy thủ không biết từ chỗ nào, đâm vào eo Lang yêu. Nàng xác thực chỉ có thể ngăn chặn một yêu, chỉ sợ thời gian kéo không dài, kéo tới khi thương thế mình bộc phát thì coi như xong đời...
Nhìn như hai vs hai, trong lòng Dạ Linh biết rõ các nàng thật sự đánh không lại hai yêu này, Lý Thanh Quân vô tri không sợ, Dạ Linh nàng làm sao không biết?
Dạ Linh không biết tại sao mình phải làm chuyện ngốc cùng mãng công chúa này, theo ý nghĩ của mình, vốn nên ôm đầu chạy trốn mới đúng...
Có lẽ mình thật sự chỉ là một con rắn ngu xuẩn.
Bên kia, đầu Ưng yêu hơi nghiêng, né mũi thương gào thét mà đến, thuận tay vỗ một cái, Lý Thanh Quân thiếu chút nữa bị vỗ xoay vòng, dưới chân xê dịch ra một bước mới miễn cưỡng đứng vững, trong lòng hoảng sợ.
Chênh lệch... Lớn như vậy sao?
Khóe mắt liếc qua, bên kia, thân ảnh Lang yêu cùng Dạ Linh giao thoa, hầu như chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng qua lại, vậy mà bắt không được động tác cụ thể của bọn họ.
Đại yêu Hóa Hình Kỳ cùng một Hậu Thiên Võ Giả... Chênh lệch không hợp thói thường như vậy đấy.
Nàng ở chỗ này cũng chỉ là thuần túy cản trở?
Chỉ thất thần một chút, ưng trảo đã đến cổ họng của nàng.
Lý Thanh Quân nhanh chóng lui về phía sau ba bước, mũi thương rung lên, vung ra ngàn vạn ngân mang, ngân mang hợp thành thành hình rồng, gào thét mà lên.
Theo chân khí mãnh liệt bắn ra, có một đạo hào quang từ bên hông nàng sáng lên.
"BOANG...!"
Ưng yêu cũng lui về phía sau ba bước, trong mắt có chút khiếp sợ.
- Cỗ pháp lực đặc dị này ở đâu ra?
Nó cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thương ảnh Lý Thanh Quân tầng tầng lớp lớp cuốn lấy nó thở không nổi, kỹ xảo đơn thuần có thể nghiền ép hắn mười con phố, khi thì có dị lực khắc chế yêu lực của nó, nó thật sự không cách nào khinh địch.
Ưng yêu lại lần nữa lui về phía sau vài bước, bỏ qua thương ảnh như giòi trong xương của Lý Thanh Quân, bỗng nhiên vung tay lên, ngửa mặt lên trời thét dài.
Một cỗ gió lốc mãnh liệt xoáy lên trong chiến trận, trong nháy mắt đất cát bay đầy trời, gió sắc như dao cạo về hướng Lý Thanh Quân, nàng hoành thương chống đỡ, lại "Đinh" một tiếng phảng phất như kim loại va chạm. Quân sĩ mai phục cách đó không xa phát ra mấy tiếng kêu thảm thiết, giống như bị phong nhận gây thương tích.
Lý Thanh Quân lượn vòng ngân thương, như tuyết rơi đúng lúc, thanh âm "Đinh đinh đang đang" như hạt châu rơi ra khỏi khay ngọc, liên miên bất tận, thái dương của nàng cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Gió xung quanh mình, vậy mà từng phiến như đao, đều có thể giết người!
Phàm nhân làm sao có thể đánh thắng được yêu vật như vậy? Cho dù ca ca cũng sẽ rất chật vật a?
Ưng yêu đã lấn đến trước người, ưng trảo thành quyền, đánh tới bụng Lý Thanh Quân.
Lý Thanh Quân căn bản không ứng phó nổi, thầm kêu một tiếng… xong.
Nhưng không ngờ, đau nhức kịch liệt trong dự tính không tới, một cây Lang Nha bổng từ đằng xa gào thét mà đến, giống như một tảng đá lớn ngàn cân nện qua, Ưng yêu vung tay đỡ, Lang Nha bổng xoay vòng bay trở về, có người nhanh chóng vọt tới, lập tức tiếp lấy bổng, tiếp tục đập về phía Ưng yêu.
Động tác trôi chảy gọn gàng.
Tần Dịch rốt cuộc chạy đến!
Lang Nha bổng kia tạp ra khí thế như núi áp đỉnh, rốt cuộc ép cho Ưng yêu thối lui, phong nhận đều giảm bớt đi một ít.
- Tần Dịch!
Lý Thanh Quân tiếp tục đón đỡ phong nhận, hết sức vui mừng.
- Huynh đã trở về!
Tần Dịch lạnh lùng nói.
- Chớ phân tâm!
Lời còn chưa dứt, một bóng xám cực nhanh lấn đến sau lưng Lý Thanh Quân, một chưởng vỗ vào hông của nàng.
Chính là Lang yêu rốt cuộc thoát khỏi Dạ Linh dây dưa, nhanh chóng đánh lén.
- Nhật...
Tần Dịch liều mạng quét bay Ưng yêu, đang muốn cứu viện, chợt sững sờ.
Lý Thanh Quân tuy bị đánh phun huyết ngã về phía trước, nhưng cùng lúc đó, bên hông sáng rực, vầng sáng bảy màu bắn ra từ trong ngọc bội chiếu vào trên người Lang yêu, Lang yêu kia thống khổ mà phát ra một tiếng gào rú, bề ngoài hóa thành hình người lập tức biến mất, biến thành một con Thương Lang cực lớn, ngửa mặt lên trời thét dài.
Dạ Linh đuổi sát ở phía sau, một chủy thủ đâm vào giữa mông nó.
Tiếng kêu gào kia trở nên càng thê lương, toàn bộ thân thể điên cuồng vung vẩy, "Phanh" một tiếng vung bay Dạ Linh, nặng nề nện vào trên tường viện, tường viện nghiêng sập, chôn Dạ Linh phía dưới.
Lý Thanh Quân phun ra một ngụm máu, lảo đảo đứng vững, ngay cả thời gian thở gấp cũng không có, lập tức vặn eo, thương như long ngâm, phá vỡ tầng tầng lớp lớp phong nhận đâm vào trong miệng Lang yêu.
Vầng sáng lại hiện ra, nổ tung từ trong miệng Lang yêu, trên đầu sói đều có hào quang đang lao ra, sớm đã không còn khí tức.
Ưng yêu kia hoảng sợ, không dây dưa tiếp cùng Tần Dịch, hóa thành nguyên hình vỗ cánh bay đi. Nó cũng không biết vì sao, rõ ràng chiếm hết thượng phong lại đột nhiên thành như vậy, vầng sáng năm màu kia rốt cuộc là cái gì?
Nghe nói Lý Thanh Lân có một ngọc bội có thể trừ tà? Nhưng tại sao lại ở chỗ này?
Trước mắt đều là lốm đốm hắc hỏa, nó thắng gấp trên không trung, quay đầu nhìn lại, một đạo hắc quang như sấm sét tật điện, lao thẳng tới đây.
Ưng yêu phẫn nộ quay đầu.
- Ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả một chút tình nghĩa Yêu tộc cũng không giảng?
Không trung hiện ra thân thể đầy bụi đất của Dạ Linh, chống nạnh nói.
- Ngươi giờ mới biết ta rất hung à!
Tần Dịch ngẩng đầu nhìn Dạ Linh, trên thân thể nho nhỏ của nàng cũng đều là vết máu, vừa rồi dây dưa cùng Lang yêu, nàng đã không thoải mái, thương thế lúc trước đã có dấu hiệu tái phát, lại cưỡng chế tiếp tục đuổi địch.
Hắn không nói gì, hắn và Lý Thanh Quân thương bổng cùng xuất, xung thiên lao đi.
Cùng lúc đó, trong viện bắn ra mũi tên như mưa.
Ưng kêu ngang trời, lông ưng tuôn rơi đầy trời.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Tần Dịch đá hai cỗ yêu thi một ưng một sói, thấp giọng nói.
- Thật nguy hiểm.
Lý Thanh Quân vô cùng vui mừng mà kéo ta hắn.
- Huynh trở về thật đúng lúc, không có một bổng kia của huynh, ta thiếu chút nữa đã bị bắt rồi.
- Biết mình gà mờ rồi à? Còn dám mãng hay không? Để muội trốn trong trận, càng muốn thể hiện.
Tần Dịch tuy trách cứ, nhưng thần sắc lại không hề có ý trách móc, ngược lại nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng nàng, thấp giọng nói.
- Dù sao... Không có việc gì thì tốt rồi.
Hai người ôm hôn nhau, Dạ Linh toàn thân đầy bụi đất, vết máu loang lổ ôm đầu gối ngồi xổm bất động ngay góc tường.
- Đúng rồi.
Tần Dịch thở hồng hộc mà tách ra, hỏi.
- Ngọc bội của ca ca muội sao lại ở trên người của muội? May mà có vật này.
- Ca ca nói, người khác muốn đối phó hắn đã sớm cân nhắc cái này, ngược lại ở trên người của ta thì không ai có thể đoán được. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, thật sự phát huy tác dụng.
Tần Dịch chợt nhớ tới câu nói lúc trước của Lý Thanh Lân.
- Hoa làm bằng lụa, rất đẹp, mà không dễ héo tàn.
Hắn tiến công địch doanh, lại ngay cả đồ vật bảo vệ tính mạng mình cũng không mang, mà cho muội muội.
Bất kể hắn tự tin cũng tốt, tình nghĩa cũng tốt, vẫn cảm thấy Nam Ly cần Lý Thanh Quân cũng tốt, bất kể nói thế nào, lời hắn nói đã làm được, không thể bắt bẻ.
Có binh sĩ vội vàng mà đến, cao giọng nói.
- Thái tử mời Tần tiên sinh đi Trường Sinh Quan tương trợ.
Lý Thanh Quân cũng muốn đi, Tần Dịch đè lại nàng.
- Muội bị thương rất nặng, cùng Dạ Linh ở lại đây dưỡng thương, đừng có chạy lung tung, ta đi xem.
Lý Thanh Quân do dự một chút, biết mình hiện tại đi cũng chỉ có thể cản trở, liền tháo ngọc bội xuống đưa cho hắn.
- Mang ngọc bội theo, Đông Hoa Tử kinh doanh nhiều năm, có trời mới biết sẽ có quỷ dị gì.
Tần Dịch tiếp nhận ngọc bội, quay đầu nhìn lại, Trường Sinh Quan xa xa vẫn đang bốc lửa lớn. Hắn hít một hơi thật sâu, giải quyết chấp niệm cũng chính vào hôm nay.
Kết quả, hắc hỏa nhìn qua đốt không nổi một cọng cỏ non, đụng vào cánh tay của bọn hắn thì lập tức "Đằng" một tiếng mà dấy lên lửa lớn, cảm giác nóng bỏng thấu xương từ cánh tay lan khắp toàn thân, cảm giác không sai biệt lắm so với bị nhốt trong Luyện Yêu Trận lúc trước.
Hai yêu điên cuồng hét thảm, yêu khí cuồng bạo mãnh liệt mà ra, ép hắc hỏa rời khỏi cánh tay, thịt bị bỏng đều ép ra ngoài, máu tươi đầm đìa.
Dạ Linh vỗ tay cười.
- Chín rồi chín rồi!
Trong lòng có chút tiếc nuối.
Đây là Đằng Xà Thiên Hỏa, thiên phú thần thông của nàng... Mặc dù huyết mạch nàng mỏng manh, phát huy không ra lực lượng chân chính, nhưng chủ yếu vẫn bởi vì thương thế chưa lành. Nếu không, hiệu quả lửa này không chỉ có thế... Đáng tiếc.
Mà lúc này, ngân thương của Lý Thanh Quân đã đến trước mặt Ưng yêu.
Theo như thường thức, ưng và xà là thiên địch của nhau, Lý Thanh Quân không biết Đằng Xà như thế nào, vô ý thức đã tiếp nhận Ưng yêu.
Dạ Linh quay đầu nở nụ cười với nàng, thân ảnh đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lại đã biến ra một cây chủy thủ không biết từ chỗ nào, đâm vào eo Lang yêu. Nàng xác thực chỉ có thể ngăn chặn một yêu, chỉ sợ thời gian kéo không dài, kéo tới khi thương thế mình bộc phát thì coi như xong đời...
Nhìn như hai vs hai, trong lòng Dạ Linh biết rõ các nàng thật sự đánh không lại hai yêu này, Lý Thanh Quân vô tri không sợ, Dạ Linh nàng làm sao không biết?
Dạ Linh không biết tại sao mình phải làm chuyện ngốc cùng mãng công chúa này, theo ý nghĩ của mình, vốn nên ôm đầu chạy trốn mới đúng...
Có lẽ mình thật sự chỉ là một con rắn ngu xuẩn.
Bên kia, đầu Ưng yêu hơi nghiêng, né mũi thương gào thét mà đến, thuận tay vỗ một cái, Lý Thanh Quân thiếu chút nữa bị vỗ xoay vòng, dưới chân xê dịch ra một bước mới miễn cưỡng đứng vững, trong lòng hoảng sợ.
Chênh lệch... Lớn như vậy sao?
Khóe mắt liếc qua, bên kia, thân ảnh Lang yêu cùng Dạ Linh giao thoa, hầu như chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng qua lại, vậy mà bắt không được động tác cụ thể của bọn họ.
Đại yêu Hóa Hình Kỳ cùng một Hậu Thiên Võ Giả... Chênh lệch không hợp thói thường như vậy đấy.
Nàng ở chỗ này cũng chỉ là thuần túy cản trở?
Chỉ thất thần một chút, ưng trảo đã đến cổ họng của nàng.
Lý Thanh Quân nhanh chóng lui về phía sau ba bước, mũi thương rung lên, vung ra ngàn vạn ngân mang, ngân mang hợp thành thành hình rồng, gào thét mà lên.
Theo chân khí mãnh liệt bắn ra, có một đạo hào quang từ bên hông nàng sáng lên.
"BOANG...!"
Ưng yêu cũng lui về phía sau ba bước, trong mắt có chút khiếp sợ.
- Cỗ pháp lực đặc dị này ở đâu ra?
Nó cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thương ảnh Lý Thanh Quân tầng tầng lớp lớp cuốn lấy nó thở không nổi, kỹ xảo đơn thuần có thể nghiền ép hắn mười con phố, khi thì có dị lực khắc chế yêu lực của nó, nó thật sự không cách nào khinh địch.
Ưng yêu lại lần nữa lui về phía sau vài bước, bỏ qua thương ảnh như giòi trong xương của Lý Thanh Quân, bỗng nhiên vung tay lên, ngửa mặt lên trời thét dài.
Một cỗ gió lốc mãnh liệt xoáy lên trong chiến trận, trong nháy mắt đất cát bay đầy trời, gió sắc như dao cạo về hướng Lý Thanh Quân, nàng hoành thương chống đỡ, lại "Đinh" một tiếng phảng phất như kim loại va chạm. Quân sĩ mai phục cách đó không xa phát ra mấy tiếng kêu thảm thiết, giống như bị phong nhận gây thương tích.
Lý Thanh Quân lượn vòng ngân thương, như tuyết rơi đúng lúc, thanh âm "Đinh đinh đang đang" như hạt châu rơi ra khỏi khay ngọc, liên miên bất tận, thái dương của nàng cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Gió xung quanh mình, vậy mà từng phiến như đao, đều có thể giết người!
Phàm nhân làm sao có thể đánh thắng được yêu vật như vậy? Cho dù ca ca cũng sẽ rất chật vật a?
Ưng yêu đã lấn đến trước người, ưng trảo thành quyền, đánh tới bụng Lý Thanh Quân.
Lý Thanh Quân căn bản không ứng phó nổi, thầm kêu một tiếng… xong.
Nhưng không ngờ, đau nhức kịch liệt trong dự tính không tới, một cây Lang Nha bổng từ đằng xa gào thét mà đến, giống như một tảng đá lớn ngàn cân nện qua, Ưng yêu vung tay đỡ, Lang Nha bổng xoay vòng bay trở về, có người nhanh chóng vọt tới, lập tức tiếp lấy bổng, tiếp tục đập về phía Ưng yêu.
Động tác trôi chảy gọn gàng.
Tần Dịch rốt cuộc chạy đến!
Lang Nha bổng kia tạp ra khí thế như núi áp đỉnh, rốt cuộc ép cho Ưng yêu thối lui, phong nhận đều giảm bớt đi một ít.
- Tần Dịch!
Lý Thanh Quân tiếp tục đón đỡ phong nhận, hết sức vui mừng.
- Huynh đã trở về!
Tần Dịch lạnh lùng nói.
- Chớ phân tâm!
Lời còn chưa dứt, một bóng xám cực nhanh lấn đến sau lưng Lý Thanh Quân, một chưởng vỗ vào hông của nàng.
Chính là Lang yêu rốt cuộc thoát khỏi Dạ Linh dây dưa, nhanh chóng đánh lén.
- Nhật...
Tần Dịch liều mạng quét bay Ưng yêu, đang muốn cứu viện, chợt sững sờ.
Lý Thanh Quân tuy bị đánh phun huyết ngã về phía trước, nhưng cùng lúc đó, bên hông sáng rực, vầng sáng bảy màu bắn ra từ trong ngọc bội chiếu vào trên người Lang yêu, Lang yêu kia thống khổ mà phát ra một tiếng gào rú, bề ngoài hóa thành hình người lập tức biến mất, biến thành một con Thương Lang cực lớn, ngửa mặt lên trời thét dài.
Dạ Linh đuổi sát ở phía sau, một chủy thủ đâm vào giữa mông nó.
Tiếng kêu gào kia trở nên càng thê lương, toàn bộ thân thể điên cuồng vung vẩy, "Phanh" một tiếng vung bay Dạ Linh, nặng nề nện vào trên tường viện, tường viện nghiêng sập, chôn Dạ Linh phía dưới.
Lý Thanh Quân phun ra một ngụm máu, lảo đảo đứng vững, ngay cả thời gian thở gấp cũng không có, lập tức vặn eo, thương như long ngâm, phá vỡ tầng tầng lớp lớp phong nhận đâm vào trong miệng Lang yêu.
Vầng sáng lại hiện ra, nổ tung từ trong miệng Lang yêu, trên đầu sói đều có hào quang đang lao ra, sớm đã không còn khí tức.
Ưng yêu kia hoảng sợ, không dây dưa tiếp cùng Tần Dịch, hóa thành nguyên hình vỗ cánh bay đi. Nó cũng không biết vì sao, rõ ràng chiếm hết thượng phong lại đột nhiên thành như vậy, vầng sáng năm màu kia rốt cuộc là cái gì?
Nghe nói Lý Thanh Lân có một ngọc bội có thể trừ tà? Nhưng tại sao lại ở chỗ này?
Trước mắt đều là lốm đốm hắc hỏa, nó thắng gấp trên không trung, quay đầu nhìn lại, một đạo hắc quang như sấm sét tật điện, lao thẳng tới đây.
Ưng yêu phẫn nộ quay đầu.
- Ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả một chút tình nghĩa Yêu tộc cũng không giảng?
Không trung hiện ra thân thể đầy bụi đất của Dạ Linh, chống nạnh nói.
- Ngươi giờ mới biết ta rất hung à!
Tần Dịch ngẩng đầu nhìn Dạ Linh, trên thân thể nho nhỏ của nàng cũng đều là vết máu, vừa rồi dây dưa cùng Lang yêu, nàng đã không thoải mái, thương thế lúc trước đã có dấu hiệu tái phát, lại cưỡng chế tiếp tục đuổi địch.
Hắn không nói gì, hắn và Lý Thanh Quân thương bổng cùng xuất, xung thiên lao đi.
Cùng lúc đó, trong viện bắn ra mũi tên như mưa.
Ưng kêu ngang trời, lông ưng tuôn rơi đầy trời.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Tần Dịch đá hai cỗ yêu thi một ưng một sói, thấp giọng nói.
- Thật nguy hiểm.
Lý Thanh Quân vô cùng vui mừng mà kéo ta hắn.
- Huynh trở về thật đúng lúc, không có một bổng kia của huynh, ta thiếu chút nữa đã bị bắt rồi.
- Biết mình gà mờ rồi à? Còn dám mãng hay không? Để muội trốn trong trận, càng muốn thể hiện.
Tần Dịch tuy trách cứ, nhưng thần sắc lại không hề có ý trách móc, ngược lại nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng nàng, thấp giọng nói.
- Dù sao... Không có việc gì thì tốt rồi.
Hai người ôm hôn nhau, Dạ Linh toàn thân đầy bụi đất, vết máu loang lổ ôm đầu gối ngồi xổm bất động ngay góc tường.
- Đúng rồi.
Tần Dịch thở hồng hộc mà tách ra, hỏi.
- Ngọc bội của ca ca muội sao lại ở trên người của muội? May mà có vật này.
- Ca ca nói, người khác muốn đối phó hắn đã sớm cân nhắc cái này, ngược lại ở trên người của ta thì không ai có thể đoán được. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, thật sự phát huy tác dụng.
Tần Dịch chợt nhớ tới câu nói lúc trước của Lý Thanh Lân.
- Hoa làm bằng lụa, rất đẹp, mà không dễ héo tàn.
Hắn tiến công địch doanh, lại ngay cả đồ vật bảo vệ tính mạng mình cũng không mang, mà cho muội muội.
Bất kể hắn tự tin cũng tốt, tình nghĩa cũng tốt, vẫn cảm thấy Nam Ly cần Lý Thanh Quân cũng tốt, bất kể nói thế nào, lời hắn nói đã làm được, không thể bắt bẻ.
Có binh sĩ vội vàng mà đến, cao giọng nói.
- Thái tử mời Tần tiên sinh đi Trường Sinh Quan tương trợ.
Lý Thanh Quân cũng muốn đi, Tần Dịch đè lại nàng.
- Muội bị thương rất nặng, cùng Dạ Linh ở lại đây dưỡng thương, đừng có chạy lung tung, ta đi xem.
Lý Thanh Quân do dự một chút, biết mình hiện tại đi cũng chỉ có thể cản trở, liền tháo ngọc bội xuống đưa cho hắn.
- Mang ngọc bội theo, Đông Hoa Tử kinh doanh nhiều năm, có trời mới biết sẽ có quỷ dị gì.
Tần Dịch tiếp nhận ngọc bội, quay đầu nhìn lại, Trường Sinh Quan xa xa vẫn đang bốc lửa lớn. Hắn hít một hơi thật sâu, giải quyết chấp niệm cũng chính vào hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.