Chương 137: Đợi chính là ngươi
Cơ Xoa
01/12/2020
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
"BA~!"
Một côn tăng giơ bổng bổ tới, Tần Dịch hơi nghiêng người, lên một gối vào bụng côn tăng, miệng côn tăng sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh.
- Ngươi cũng xứng dùng bổng.
Tần Dịch một bên khinh bỉ, bỗng nhiên thò tay.
Bên kia lại có côn bổng đập đến, bị hắn nắm chặt, côn tăng kia muốn rút ra, dùng hết khí lực bú sữa mẹ mà không rút ra được, trên mặt nghẹn đỏ bừng.
Tần Dịch bay lên tung một cước, đạp hắn bay ra mấy chục trượng, nặng nề đâm vào một cây đào.
- Đáng tiếc, hoa đào rất đẹp a.
Chưa tới một lát, một đám côn tăng có tu vi đều đã hôn mê đầy đất, Tần Dịch nhìn quanh một vòng, quay đầu nói với Kinh Trạch.
- Ngươi tới xử lý?
Kinh Trạch do dự một chút.
- Tốt.
Tần Dịch bay lên, thẳng đến Hoằng Pháp Tự.
Tịnh Không kia thừa dịp côn tăng cản trở Tần Dịch, sớm đã chạy mất.
Tần Dịch biết rõ trong chùa khẳng định có chút bố trí, nhưng lúc này thật sự không sợ.
Hắn cảm giác được, Tịnh Không mặc dù cũng là Phượng Sơ tầng thứ tám, thứ chín, cảnh giới tương đương, mà chất lượng pháp lực chênh lệch với mình có chút không hợp thói thường. Cùng thuộc giai đoạn "Khí" hư vô có thể thấy được, nếu như mình ngưng thực có thể thấy được hơi nước mênh mông, Tịnh Không tối đa chỉ có một chút sương mù thưa thớt, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Chỉ là đấu pháp thì có thể nghiền ép, mà đạo pháp còn không phải chỗ dựa chủ yếu của mình.
Nếu như chênh lệch lớn như vậy cũng không dám xông vào tự, cũng uổng phí một phen tu vi này.
Đi ngang qua phụ cận "Cầu Tử Điện", Tần Dịch hơi ngừng chân, búng tay phóng ra một đóa hỏa diễm.
Chỉ một lúc sau, du khách cùng khách hành hương trong chùa, ngoài chùa liền trông thấy phương hướng Cầu Tử Điện có khói đặc bốc lên, ánh lửa ngút trời, có người hô to.
- Đi lấy nước! Đi lấy nước nhanh!
Trong chùa một mảnh rối loạn, các hòa thượng bình thường nhất thời cũng không nghĩ quá nhiều, trước tiên múc nước dập lửa, vô số khách hành hương cùng du khách đều theo con suối phụ cận múc nước xông tới, cũng định trợ giúp dập lửa.
Vừa xông vào Cầu Tử Điện, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chỗ khói đặc nổi lên, mấy đôi hòa thượng cùng phu nhân quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài, còn có người không một sợi vải đang quấn ga giường xông ra ngoài... Phóng nhãn nhìn lại một mảnh trắng bóng, rất nhiều người há to miệng, thùng trong tay đều rơi xuống đất.
Những hòa thượng khác đang dập lửa thầm nghĩ thôi chết mịa, thầm kêu không ổn.
- Chư vị thí chủ, đây là hiểu lầm, mọi người nhìn thấy đều là ảo giác, là Phật tổ thiết trí tâm huyễn...
- Ảo giác con mẹ ngươi!
Một tráng hán gạt đám người ra, tóm lấy một tên hòa thượng, vung đấm xối xả.
- Sau khi nương tử của ta vào ngôi chùa đổ nát này của ngươi, về nhà buồn bực không vui, không được mấy ngày liền tự vẫn, lão tử còn nói chuyện gì xảy ra, trả mạng cho nương tử lại cho ta!
Ngoài viện loạn thành một đoàn, tiếng khóc, tiếng gào thét, tiếng truy đánh, tiếng thổi tiêu, các loại âm thanh vang tận mây xanh, ngay cả chuyện dập lửa đều không ai làm.
Tần Dịch lặng lẽ cứu mấy nữ tử bị mê hồn dẫn đến thần trí không rõ không thể đi ra, thu xếp vào rừng đào bên ngoài chùa. Loại người vô tội này cũng không thể bị người xông vào vây xem, để cho các nàng lặng lẽ rời đi là tốt nhất.
Làm xong hết thảy, quay đầu nhìn Cầu Tử Điện rối loạn, Tần Dịch mỉm cười, cất bước tiến vào thiền viện phía sau.
Vừa mới bước vào, nhìn thấy ba lão tăng đứng thành hình tam giác, kết ấn mặc niệm pháp quyết, mà bốn phía có mấy vị nữ tử xinh đẹp ăn mặc cực kỳ lộ khua dây lụa, bồng bềnh nhảy múa.
Trong nháy mắt, cảnh sắc trong thiền viện dường như đã có biến hóa.
Giống như ở trong Phật quốc cực lạc, dưới cây bồ đề, chúng Phật tụng xướng, thiên nữ tán hoa mà múa, thiên hương quanh quẩn, diệu cảnh đu đưa. Có Phật quang phổ chiếu ấm áp, yên lặng tường hòa.
Trong một mảnh Phật Quang tường hòa này, có một độc xà từ dưới chân lặng lẽ tiếp cận.
Mặt Tần Dịch không biểu lộ, hai tay lật một cái, hai luồng liệt diễm dấy lên trong tay.
Tiếp đó, liệt diễm trút xuống, ngọn lửa cuồng bạo lập tức nuốt hết độc xà.
Xung quanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết của hòa thượng, tiếng chúng Phật ngâm xướng càng lớn, trong ảo cảnh trời giáng cam lộ, giội tắt liệt hỏa.
- Đốt!
Tiếng Phật nộ vang lên phảng phất như một cây búa chấn động trong tâm linh.
- Buông xuống đồ đao, lập địa thành Phật!
Tần Dịch nở nụ cười, ngay cả Thanh Tâm Quyết cũng không sử dụng. Đây thật ra chỉ là ảnh hưởng tâm linh rất sơ cấp, giống như Nhiếp Hồn Thuật của phàm nhân Võ Đạo, tâm chí không kiên định dễ dàng bị đả kích tâm linh, mất đi ý chí chiến đấu.
Nhưng đối với tu vi của hắn mà nói, ảnh hưởng đã cực kỳ nhỏ bé.
Lại có Phật xướng mơ hồ lượn lờ bên tai.
- Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ...
Lặp đi lặp lại, không ngừng quanh quẩn.
Tần Dịch móc lỗ tai, bỗng nhiên nói.
- Đừng chơi những thứ này, ta cho các ngươi xem vật thú vị.
Nói xong lấy ra ba nén bạc nhỏ, ném lên không trung.
Bạc bỗng nhiên biến thành ba vị hòa thượng đầu trọc sáng bóng, đầu gật gật, cũng đang ngâm xướng.
- Một tên hòa thượng gánh nước uống, hai tên hòa thượng nhấc nước uống, ba tên hòa thượng không có nước uống...
Xung quanh có nữ tử nhịn không được "PHỐC" cười ra tiếng.
Trong Phật cảnh trang nghiêm hiền hòa, có Phật nộ chi uy lại lẫn vào đồ vật cực kỳ buồn cười, toàn bộ ảo giác kẹt một cái, tiếp theo ầm ầm vỡ vụn.
Trước mắt vẫn là thiền viện, "Thiên nữ" nhảy múa xung quanh đã sớm ngừng, ba lão hòa thượng tràn máu nới khóe miệng, trừng mắt nhìn Tần Dịch.
- Thí chủ quả nhiên tu hành tinh thâm, không bị tâm trí mê loạn.
Tịnh Không nghiến răng nói.
- Nhưng thí chủ một mình xông vào đây, cũng không khỏi quá mức chủ quan rồi. Cuối cùng xin khuyên thí chủ một câu, nếu như hiện tại rời đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nếu như chấp mê bất ngộ, chớ trách lão nạp vận dụng Phật bảo! Tu vi Phượng Sơ của ngươi gánh không được!
Tần Dịch không trả lời, giống như đang chuẩn bị đại chiêu nào đó.
Thần sắc Tịnh Không dần âm lệ, chậm rãi lấy ra một pho tượng nữ màu vàng.
Pho tượng nữ này có trang phục rất giống "Thiên nữ" xung quanh, đều là lụa mỏng che thân, chân trắng tay ngọc lộ ra mảng lớn, vòng eo mảnh khảnh lõa lồ bên ngoài, chỗ mấu chốt hơi có che đậy, như ẩn như hiện. Tuy lụa màu bồng bềnh, nhìn như tiên ý nồng đậm, nhưng chỉ cần vừa thấy đã cho người ta một loại ý vị dụ hoặc cực độ.
Một tiếng nỉ non giống như thở dài truyền đến bên tai, Tần Dịch rõ ràng mà cảm giác được dục vọng toàn thân nổi lên. Mà cùng lúc đó, ánh mắt của những "Thiên nữ" kia cũng lâm vào mông lung, tiếp tục nhảy múa, cũng đã không phải tường hòa trước kia, mà tràn đầy vũ mị cùng dụ hoặc. Môi anh đào khép mở, thở dốc cùng than nhẹ lượn lờ bên tai, câu đến nội tâm.
Pho tượng vàng kia dường như đã biến thành một thiên nữ tuyệt sắc, chậm rãi mà đi, thân thể mềm mại không xương tựa vào người Tần Dịch, giống như rắn nhẹ nhàng uốn éo, chậm rãi cởi bỏ lụa mỏng.
Tần Dịch dường như đã triệt để lâm vào bể dục, ánh mắt vốn mờ mịt, lại lộ ra dục vọng. Hai tay vốn đang ngưng hỏa, ngọn lửa đã tan, ngược lại run rẩy ôm tới, giống như muốn đi vuốt ve nữ tử do tượng vàng biến hóa.
Nữ tử yêu mị nở nụ cười, đôi mắt giống như hoa đào kia từ từ nổi lên màu vàng.
Mà động tác của Tần Dịch cũng càng ngày càng khó khăn, giống như muốn kháng cự, lại không khống chế được bản thân.
Tịnh Không cười ha hả.
- Dù cường giả Cầm Tâm cũng khó tránh khỏi dục hỏa đốt người, Tâm Ma quấn quanh dưới Phật bảo này, thí chủ vẫn không nên vùng vẫy, ngoan ngoãn bị thiên nữ thải, chuyển hóa thành tu vi của chúng ta đi.
Ánh mắt Tần Dịch giãy giụa, quát một tiếng chói tai.
Tượng nữ dừng một chút, Tần Dịch cũng dừng lại, như có khí tràng nhìn không thấy lượn lờ ở trung tâm, Tần Dịch đang cùng Phật bảo này giằng co.
Thần sắc Tịnh Không thay đổi, không nghĩ tới thiếu niên này kiên định như thế. Hắn đưa mắt về phía hai lão tăng bên cạnh, ba người đồng loạt bay vọt tới, ba chưởng từ phương hướng khác nhau đánh về phía Thiên Linh của Tần Dịch.
Tần Dịch chợt quát một tiếng, Lang Nha bổng trong tay quét ngang một vòng. Ba tên hòa thượng cắn răng, trong tay đều tụ Phật quang đồng loạt vỗ vào Lang Nha bổng.
Dù như thế, ba lão tăng vẫn chống không được Tần Dịch đang bộc phát, đồng loạt bị quét bay ra ngoài. Tịnh Không đang bay trên không trung, bỗng nhiên quát một tiếng.
- Thí chủ còn không ra tay, đợi đến khi nào!
Trong không khí bỗng nhiên vang lên tiếng quỷ khóc, như có ngàn vạn Lệ Quỷ mang theo bóng đêm vô tận bỗng nhiên chui vào trong khí tràng kiều diễm mà mang theo sát cơ này, quấn về phía thân thể Tần Dịch.
Ba lão tăng kinh ngạc trông thấy ánh mắt giãy giụa kia của Tần Dịch lập tức không còn, khóe miệng như có nụ cười.
"Oanh!"
Trung tâm giao chiến, Tần Dịch vậy mà đột ngột không thấy, ngàn vạn quỷ khóc kia đều oanh vào tượng nữ, thiên nữ tung bay, lại lần nữa biến thành một pho tượng vàng.
Cùng lúc đó, trên mặt đất vọt ra một con rắn, ly khai chiến cuộc lại nhanh chóng biến thành bộ dạng của Tần Dịch, một bổng đập về phía đầu tường.
- Vạn Tượng Sâm La Tông, lão tử giả heo lâu như vậy, chính là vì đang đợi ngươi!
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
"BA~!"
Một côn tăng giơ bổng bổ tới, Tần Dịch hơi nghiêng người, lên một gối vào bụng côn tăng, miệng côn tăng sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh.
- Ngươi cũng xứng dùng bổng.
Tần Dịch một bên khinh bỉ, bỗng nhiên thò tay.
Bên kia lại có côn bổng đập đến, bị hắn nắm chặt, côn tăng kia muốn rút ra, dùng hết khí lực bú sữa mẹ mà không rút ra được, trên mặt nghẹn đỏ bừng.
Tần Dịch bay lên tung một cước, đạp hắn bay ra mấy chục trượng, nặng nề đâm vào một cây đào.
- Đáng tiếc, hoa đào rất đẹp a.
Chưa tới một lát, một đám côn tăng có tu vi đều đã hôn mê đầy đất, Tần Dịch nhìn quanh một vòng, quay đầu nói với Kinh Trạch.
- Ngươi tới xử lý?
Kinh Trạch do dự một chút.
- Tốt.
Tần Dịch bay lên, thẳng đến Hoằng Pháp Tự.
Tịnh Không kia thừa dịp côn tăng cản trở Tần Dịch, sớm đã chạy mất.
Tần Dịch biết rõ trong chùa khẳng định có chút bố trí, nhưng lúc này thật sự không sợ.
Hắn cảm giác được, Tịnh Không mặc dù cũng là Phượng Sơ tầng thứ tám, thứ chín, cảnh giới tương đương, mà chất lượng pháp lực chênh lệch với mình có chút không hợp thói thường. Cùng thuộc giai đoạn "Khí" hư vô có thể thấy được, nếu như mình ngưng thực có thể thấy được hơi nước mênh mông, Tịnh Không tối đa chỉ có một chút sương mù thưa thớt, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Chỉ là đấu pháp thì có thể nghiền ép, mà đạo pháp còn không phải chỗ dựa chủ yếu của mình.
Nếu như chênh lệch lớn như vậy cũng không dám xông vào tự, cũng uổng phí một phen tu vi này.
Đi ngang qua phụ cận "Cầu Tử Điện", Tần Dịch hơi ngừng chân, búng tay phóng ra một đóa hỏa diễm.
Chỉ một lúc sau, du khách cùng khách hành hương trong chùa, ngoài chùa liền trông thấy phương hướng Cầu Tử Điện có khói đặc bốc lên, ánh lửa ngút trời, có người hô to.
- Đi lấy nước! Đi lấy nước nhanh!
Trong chùa một mảnh rối loạn, các hòa thượng bình thường nhất thời cũng không nghĩ quá nhiều, trước tiên múc nước dập lửa, vô số khách hành hương cùng du khách đều theo con suối phụ cận múc nước xông tới, cũng định trợ giúp dập lửa.
Vừa xông vào Cầu Tử Điện, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chỗ khói đặc nổi lên, mấy đôi hòa thượng cùng phu nhân quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài, còn có người không một sợi vải đang quấn ga giường xông ra ngoài... Phóng nhãn nhìn lại một mảnh trắng bóng, rất nhiều người há to miệng, thùng trong tay đều rơi xuống đất.
Những hòa thượng khác đang dập lửa thầm nghĩ thôi chết mịa, thầm kêu không ổn.
- Chư vị thí chủ, đây là hiểu lầm, mọi người nhìn thấy đều là ảo giác, là Phật tổ thiết trí tâm huyễn...
- Ảo giác con mẹ ngươi!
Một tráng hán gạt đám người ra, tóm lấy một tên hòa thượng, vung đấm xối xả.
- Sau khi nương tử của ta vào ngôi chùa đổ nát này của ngươi, về nhà buồn bực không vui, không được mấy ngày liền tự vẫn, lão tử còn nói chuyện gì xảy ra, trả mạng cho nương tử lại cho ta!
Ngoài viện loạn thành một đoàn, tiếng khóc, tiếng gào thét, tiếng truy đánh, tiếng thổi tiêu, các loại âm thanh vang tận mây xanh, ngay cả chuyện dập lửa đều không ai làm.
Tần Dịch lặng lẽ cứu mấy nữ tử bị mê hồn dẫn đến thần trí không rõ không thể đi ra, thu xếp vào rừng đào bên ngoài chùa. Loại người vô tội này cũng không thể bị người xông vào vây xem, để cho các nàng lặng lẽ rời đi là tốt nhất.
Làm xong hết thảy, quay đầu nhìn Cầu Tử Điện rối loạn, Tần Dịch mỉm cười, cất bước tiến vào thiền viện phía sau.
Vừa mới bước vào, nhìn thấy ba lão tăng đứng thành hình tam giác, kết ấn mặc niệm pháp quyết, mà bốn phía có mấy vị nữ tử xinh đẹp ăn mặc cực kỳ lộ khua dây lụa, bồng bềnh nhảy múa.
Trong nháy mắt, cảnh sắc trong thiền viện dường như đã có biến hóa.
Giống như ở trong Phật quốc cực lạc, dưới cây bồ đề, chúng Phật tụng xướng, thiên nữ tán hoa mà múa, thiên hương quanh quẩn, diệu cảnh đu đưa. Có Phật quang phổ chiếu ấm áp, yên lặng tường hòa.
Trong một mảnh Phật Quang tường hòa này, có một độc xà từ dưới chân lặng lẽ tiếp cận.
Mặt Tần Dịch không biểu lộ, hai tay lật một cái, hai luồng liệt diễm dấy lên trong tay.
Tiếp đó, liệt diễm trút xuống, ngọn lửa cuồng bạo lập tức nuốt hết độc xà.
Xung quanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết của hòa thượng, tiếng chúng Phật ngâm xướng càng lớn, trong ảo cảnh trời giáng cam lộ, giội tắt liệt hỏa.
- Đốt!
Tiếng Phật nộ vang lên phảng phất như một cây búa chấn động trong tâm linh.
- Buông xuống đồ đao, lập địa thành Phật!
Tần Dịch nở nụ cười, ngay cả Thanh Tâm Quyết cũng không sử dụng. Đây thật ra chỉ là ảnh hưởng tâm linh rất sơ cấp, giống như Nhiếp Hồn Thuật của phàm nhân Võ Đạo, tâm chí không kiên định dễ dàng bị đả kích tâm linh, mất đi ý chí chiến đấu.
Nhưng đối với tu vi của hắn mà nói, ảnh hưởng đã cực kỳ nhỏ bé.
Lại có Phật xướng mơ hồ lượn lờ bên tai.
- Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ...
Lặp đi lặp lại, không ngừng quanh quẩn.
Tần Dịch móc lỗ tai, bỗng nhiên nói.
- Đừng chơi những thứ này, ta cho các ngươi xem vật thú vị.
Nói xong lấy ra ba nén bạc nhỏ, ném lên không trung.
Bạc bỗng nhiên biến thành ba vị hòa thượng đầu trọc sáng bóng, đầu gật gật, cũng đang ngâm xướng.
- Một tên hòa thượng gánh nước uống, hai tên hòa thượng nhấc nước uống, ba tên hòa thượng không có nước uống...
Xung quanh có nữ tử nhịn không được "PHỐC" cười ra tiếng.
Trong Phật cảnh trang nghiêm hiền hòa, có Phật nộ chi uy lại lẫn vào đồ vật cực kỳ buồn cười, toàn bộ ảo giác kẹt một cái, tiếp theo ầm ầm vỡ vụn.
Trước mắt vẫn là thiền viện, "Thiên nữ" nhảy múa xung quanh đã sớm ngừng, ba lão hòa thượng tràn máu nới khóe miệng, trừng mắt nhìn Tần Dịch.
- Thí chủ quả nhiên tu hành tinh thâm, không bị tâm trí mê loạn.
Tịnh Không nghiến răng nói.
- Nhưng thí chủ một mình xông vào đây, cũng không khỏi quá mức chủ quan rồi. Cuối cùng xin khuyên thí chủ một câu, nếu như hiện tại rời đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nếu như chấp mê bất ngộ, chớ trách lão nạp vận dụng Phật bảo! Tu vi Phượng Sơ của ngươi gánh không được!
Tần Dịch không trả lời, giống như đang chuẩn bị đại chiêu nào đó.
Thần sắc Tịnh Không dần âm lệ, chậm rãi lấy ra một pho tượng nữ màu vàng.
Pho tượng nữ này có trang phục rất giống "Thiên nữ" xung quanh, đều là lụa mỏng che thân, chân trắng tay ngọc lộ ra mảng lớn, vòng eo mảnh khảnh lõa lồ bên ngoài, chỗ mấu chốt hơi có che đậy, như ẩn như hiện. Tuy lụa màu bồng bềnh, nhìn như tiên ý nồng đậm, nhưng chỉ cần vừa thấy đã cho người ta một loại ý vị dụ hoặc cực độ.
Một tiếng nỉ non giống như thở dài truyền đến bên tai, Tần Dịch rõ ràng mà cảm giác được dục vọng toàn thân nổi lên. Mà cùng lúc đó, ánh mắt của những "Thiên nữ" kia cũng lâm vào mông lung, tiếp tục nhảy múa, cũng đã không phải tường hòa trước kia, mà tràn đầy vũ mị cùng dụ hoặc. Môi anh đào khép mở, thở dốc cùng than nhẹ lượn lờ bên tai, câu đến nội tâm.
Pho tượng vàng kia dường như đã biến thành một thiên nữ tuyệt sắc, chậm rãi mà đi, thân thể mềm mại không xương tựa vào người Tần Dịch, giống như rắn nhẹ nhàng uốn éo, chậm rãi cởi bỏ lụa mỏng.
Tần Dịch dường như đã triệt để lâm vào bể dục, ánh mắt vốn mờ mịt, lại lộ ra dục vọng. Hai tay vốn đang ngưng hỏa, ngọn lửa đã tan, ngược lại run rẩy ôm tới, giống như muốn đi vuốt ve nữ tử do tượng vàng biến hóa.
Nữ tử yêu mị nở nụ cười, đôi mắt giống như hoa đào kia từ từ nổi lên màu vàng.
Mà động tác của Tần Dịch cũng càng ngày càng khó khăn, giống như muốn kháng cự, lại không khống chế được bản thân.
Tịnh Không cười ha hả.
- Dù cường giả Cầm Tâm cũng khó tránh khỏi dục hỏa đốt người, Tâm Ma quấn quanh dưới Phật bảo này, thí chủ vẫn không nên vùng vẫy, ngoan ngoãn bị thiên nữ thải, chuyển hóa thành tu vi của chúng ta đi.
Ánh mắt Tần Dịch giãy giụa, quát một tiếng chói tai.
Tượng nữ dừng một chút, Tần Dịch cũng dừng lại, như có khí tràng nhìn không thấy lượn lờ ở trung tâm, Tần Dịch đang cùng Phật bảo này giằng co.
Thần sắc Tịnh Không thay đổi, không nghĩ tới thiếu niên này kiên định như thế. Hắn đưa mắt về phía hai lão tăng bên cạnh, ba người đồng loạt bay vọt tới, ba chưởng từ phương hướng khác nhau đánh về phía Thiên Linh của Tần Dịch.
Tần Dịch chợt quát một tiếng, Lang Nha bổng trong tay quét ngang một vòng. Ba tên hòa thượng cắn răng, trong tay đều tụ Phật quang đồng loạt vỗ vào Lang Nha bổng.
Dù như thế, ba lão tăng vẫn chống không được Tần Dịch đang bộc phát, đồng loạt bị quét bay ra ngoài. Tịnh Không đang bay trên không trung, bỗng nhiên quát một tiếng.
- Thí chủ còn không ra tay, đợi đến khi nào!
Trong không khí bỗng nhiên vang lên tiếng quỷ khóc, như có ngàn vạn Lệ Quỷ mang theo bóng đêm vô tận bỗng nhiên chui vào trong khí tràng kiều diễm mà mang theo sát cơ này, quấn về phía thân thể Tần Dịch.
Ba lão tăng kinh ngạc trông thấy ánh mắt giãy giụa kia của Tần Dịch lập tức không còn, khóe miệng như có nụ cười.
"Oanh!"
Trung tâm giao chiến, Tần Dịch vậy mà đột ngột không thấy, ngàn vạn quỷ khóc kia đều oanh vào tượng nữ, thiên nữ tung bay, lại lần nữa biến thành một pho tượng vàng.
Cùng lúc đó, trên mặt đất vọt ra một con rắn, ly khai chiến cuộc lại nhanh chóng biến thành bộ dạng của Tần Dịch, một bổng đập về phía đầu tường.
- Vạn Tượng Sâm La Tông, lão tử giả heo lâu như vậy, chính là vì đang đợi ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.