Chương 130: Tẩu Hỏa
Cơ Xoa
01/12/2020
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Loại trạng thái ở chung này chỉ cần một chút ngoài ý muốn nho nhỏ có thể triệt để phá vỡ, chẳng qua hai người đều không ý thức được điểm này.
Vẫn đang khôi phục trạng thái, tự mình tu hành.
Thời gian rất nhanh đã trôi qua hơn nửa tháng.
Đêm nay Tần Dịch đang tĩnh tu.
Đan dược của Minh Hà có hiệu quả rất tốt, vốn đại khảm chân khí hóa cương không biết phải cương bao lâu, thế mà thuận lợi mà đột phá. Tần Dịch triệt để bước lên cảnh giới thứ hai của Võ tu, Dịch Cân Kỳ, đối ứng Cầm Tâm Kỳ của Đạo tu, hơn nữa tầng thứ nhất đã đến đỉnh, cương khí triệt để vững chắc.
Tiến triển tu hành thế này xưa nay chưa từng có.
Khi cảnh giới tương đương, năng lực thực chiến của Võ tu mạnh hơn Đạo tu, cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Mà hiệu quả tăng thọ lại kém hơn không ít, công dụng kỳ lạ cổ quái kém càng nhiều, đây là Thiên Đạo chi lý. Hơn nữa, Võ tu càng vất vả, thậm chí có một ít giai đoạn sẽ rất thống khổ, không thích hợp cho cá ướp muối, cho nên số lượng Võ tu ít hơn Đạo tu.
Mà Tần Dịch kiêm tu Tiên Đạo, có thể bù đắp những vấn đề này, hơn nữa trong thực chiến phụ dùng đạo pháp, năng lực thực chiến mạnh hơn Võ Đạo đơn thuần rất nhiều. Ý tưởng rất tốt, chỉ có điều phải bỏ ra nỗ lực gấp đôi.
Tiên Đạo của hắn cũng đã đạt đến Phượng Sơ tầng thứ sáu, phương diện thuật pháp chủ tu biến hóa chi đạo, kiêm tu pháp thuật hỏa hệ, chức nghiệp sinh hoạt lấy luyện đan làm chủ —— ý nghĩa của pháp thuật hỏa hệ cũng vì phối hợp luyện đan.
Trận pháp đọc lướt qua là được, chế phù đã bị vứt bỏ.
Đây chính là phương hướng tu hành hắn định ra sau khi thương nghị nhiều lần cùng Lưu Tô, cái gì cũng học khẳng định không được, phải có chỗ vứt bỏ, nếu không, cái gì cũng chỉ có thể là nửa thùng nước.
Bản chất của chế phù là dùng để mưu lợi. Trên thực tế, hiệu quả của bùa chú chính là pháp thuật nào đó của ngươi đặt sẵn trên lá bùa, lúc lâm địch hao tổn một chút pháp lực có thể đạt tới hiệu quả của một pháp thuật hoàn chỉnh, còn có thể cho người khác dùng.
Đương nhiên, ý nghĩa thực tế rất lớn, nhưng đối với người đã có thể chuẩn bị luyện pháp bảo mà nói, bùa chú có thể bị thay thế.
Pháp bảo theo ý nghĩa nào đó chính là bùa chú cố định vĩnh cửu, hơn nữa mạnh hơn nhiều.
Mình tế luyện pháp bảo bổn mạng yêu cầu tu vi rất cao, ngay cả Minh Hà không có —— đương nhiên nàng hiện tại đã có thể, quay về tông môn có thể lựa chọn một phương hướng thích hợp với mình nhất đi tế luyện một pháp bảo bổn mạng.
Mà khóa pháp bảo vô chủ lại cho mình dùng, yêu cầu rất thấp, theo tu vi đề cao, hiệu quả có thể phát huy càng nhiều. Đệ tử đại tông môn rời núi, chỗ dựa vào chính là thứ tốt nhiều hơn người khác...
Cho nên hiện tại, Tần Dịch đang cố gắng tăng cường tu vi Tiên Đạo, tranh thủ có thể khóa lại Tru Ma Kiếm, tốt xấu gì cũng có thể sử dụng như một đại chiêu.
Mục tiêu này đạt thành, cũng có thể rời núi.
Không nên tu hành ở một chỗ quá lâu, tĩnh cực nhớ động, động cực nhớ tĩnh, âm dương luân chuyển, nhân chi thường tình. Cho dù nơi đây tốt đến mấy, tu luyện tới trình độ nhất định cũng cần ra ngoài đi một chút, nếu không sẽ có "Chướng". Cho nên ngươi rất khó trông thấy có ai tìm được một địa phương tu luyện từ cảnh giới thấp nhất một đường tu luyện tới cảnh giới cao nhất lại xuất quan, loại người này được xưng "Thập Lý Pha Kiếm Thần", là đối tượng mà thế nhân cúng bái.
Tần Dịch đang trùng kích Phượng Sơ tầng thứ bảy, tầng thứ này đã thuộc về Phượng Sơ hậu kỳ, xem như một cửa ải nhỏ, không dễ qua.
Đây cũng là cấp bậc của Đông Hoa Tử năm đó... Đương nhiên, tầng thứ bảy này cũng không giống, chất lượng mỗi tầng của "Tạo Hóa Kim Chương" mà đi so sánh với loại dã lộ của Đông Hoa Tử, đại khái tựa như bộ trưởng bộ giáo dục và bộ trưởng quầy bán quà vặt, nghe qua đều là bộ trưởng, lực lượng bất đồng, độ khó tăng lên cũng không giống.
Tiên khí trong cơ thể dày đặc, dần dần đã có một loại cảm giác sương mù dày đặc, đây là từ "Khí" hư vô bắt đầu lộ rõ, theo hư vô nồng đậm đến "Có thể thấy được", là đặc thù điển hình của Phượng Sơ hậu kỳ.
Đang hỗn hỗn dung dung không biết thời gian, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang "Bịch" rất nhỏ, phảng phất như có người rơi xuống nước.
Tần Dịch cau mày, mở mắt.
Trạng thái nhập định bị phá vỡ, nhất thời rất khó lại tiến vào.
- Nữ nhân này, sẽ không phải đi tắm nữa chứ?
Lưu Tô nói.
- Cảm giác không giống, tắm rửa hay nhảy cầu?
Tần Dịch bỗng nhiên đứng lên.
- Sẽ không phải xảy ra vấn đề chứ?
Thấy hắn giống như muốn xuống ám đạo, Lưu Tô cười nói.
- Nếu như nàng thật sự tắm rửa, ngươi xông tới sẽ bị chém đấy.
Tần Dịch do dự một chút.
- Không quản được rồi, dù sao cũng như vậy. Vạn nhất xảy ra chuyện, ta không quản tâm cũng không yên, nói gì đến tu hành?
- Vậy liền đi, bị chặt thì tự mình nhận.
Tần Dịch không do dự nữa, xông vào ám đạo.
Đến bên đầm nước, liếc mắt liền nhìn thấy Minh Hà đang trôi nổi trên mặt đầm, phảng phất như đã ngất xỉu. Có một vết máu tràn ra theo khóe miệng nàng, hòa vào đầm nước, nhìn thấy mà giật mình.
Tần Dịch chạy vội qua, ôm nàng lên, đặt trên tảng đá cạnh bờ đầm.
Quần áo nàng hoàn hảo, chỉ bị nước thấm ướt đẫm, càng nổi bật thân hình mỹ lệ, thậm chí mơ hồ có thể trông thấy điểm lồi, vô cùng hấp dẫn. Tần Dịch không có tâm tình thưởng thức, thúc giục pháp lực, rất nhanh đã xua tan nước, quần áo một lần nữa khô ráo, cảnh đẹp rất nhanh biến mất.
Lưu Tô "Chậc chậc" hai tiếng.
Nam nhân này, thiện trong lòng vượt qua dục, loại người lương thiện này lại đi cùng Lưu Tô hắn, trở thành cộng tác cũng là ý trời.
Tần Dịch cũng không biết Lưu Tô đang suy nghĩ gì, nâng Minh Hà dậy, một chưởng chống trên lưng nàng, đưa linh khí vào.
Rất nhanh phát hiện mạch tượng trong cơ thể Minh Hà hỗn loạn, pháp lực không có chỗ dựa, đang tán loạn. Cũng may tu hành của Minh Hà là loại rất công chính, pháp lực mất kiểm soát cũng không có bạo tẩu, nếu không chỉ một lần như vậy đã có khả năng khiến cho kinh mạch nàng bị hủy hết.
Bây giờ còn không tính quá tổn thương. Tần Dịch nhắm mắt lại, chậm rãi thay nàng chải vuốt pháp lực, dẫn đạo quy nguyên.
Thật ra quá trình này để cho Tần Dịch rất muốn khóc, bởi vì hắn phát hiện chất lượng pháp lực của Minh Hà không biết gấp bao nhiêu lần hắn, quá mạnh mẽ...
Pháp lực của nàng cũng không phải loại khí như của mình, mình vẫn còn vì "Có thể thấy được" mà tâm vui mừng, người ta đã là một viên Kim Đan ngưng thực rồi. Khí dùng đan làm căn cơ, tuần hoàn đến kinh mạch, lại quy về đan, hiện tại điều Tần Dịch cần làm chính là chải vuốt khí tức tán loạn, dẫn đạo chúng trở về.
Chỉ là dẫn đạo đều vô cùng tốn sức, giống như một tiểu hài tử kéo góc áo của một tráng hán đang chạy như bay: Thúc thúc trở về đi a...
Mệt như trâu không nói, pháp lực của mình đều bị không giảng đạo lý mà kéo qua, lại không có dung thành của nàng, mà trực tiếp kéo tan.
Tựa như tiểu bằng hữu kéo góc áo tráng hán ngã sấp xuống rồi ngồi dưới đất khóc...
Tần Dịch thật sự xấu hổ, giận dữ vô cùng.
Bất quá, tiểu hài tử vất vả cố gắng vẫn có một chút tác dụng, tráng hán chạy như điên dần dần vẫn khôi phục quỹ đạo, mặc dù còn có tán loạn, nhưng ít nhất Minh Hà có thể tỉnh rồi.
Hắn thu tay lại.
Không có bàn tay hắn chèo chống, thân thể Minh Hà lập tức mềm nhũn, ngã về phía sau.
Vừa vặn ngã vào trong ngực Tần Dịch, Tần Dịch cũng thò tay ôm, cúi đầu nhìn nàng.
Minh Hà từ từ mở mắt, nhìn thấy chính là ánh mắt ân cần của Tần Dịch.
- Không sao chứ? Thừa lại chút loạn tượng, chính cô có thể chải vuốt rồi.
Nhìn Tần Dịch bởi vì thoát lực mà khuôn mặt có chút tái nhợt, ánh mắt Minh Hà cực kỳ phức tạp, thấp giọng nói.
- Tạ ơn đạo hữu viện thủ...
Tần Dịch cau mày.
- Lại nói, làm sao mà cô sẽ tẩu hỏa nhập ma, tu hành công chính như cô, ta cảm thấy muốn tẩu hỏa cũng khó...
Minh Hà mấp máy miệng, không biết trả lời thế nào.
Vì sao sẽ tẩu hỏa?
Bởi vì nóng nảy.
Nàng đang đột phá tầng thứ ba Đằng Vân, ý định đột phá tầng này sẽ rời khỏi nơi đây, sớm chút ly khai một nam nhân có dục vọng đối với nàng, mà nàng lại không có kháng cự quá lớn. Nàng sợ ở lại đây lâu dài, trong lòng mình ngày càng sẽ nghĩ tới "Song túc song phi".
Vì ly khai hắn, nhất thời nôn nóng, dùng sức quá mạnh, trái với đạo tu hành.
Tu hành của nàng xác thực công chính bình thản, nhưng không bình thản chính là thao tác của nàng, trái với đạo của mình, tẩu hỏa là đáng đời. Cũng may tính chất pháp lực của nàng rất bình thản, hỗn loạn bởi vì nhất thời vội vàng xao động mà dẫn đến này cũng không quá bạo tẩu mới không có dẫn đến kinh mạch xảy ra vấn đề, nếu không càng phiền toái.
Nhìn ánh mắt ân cần cùng sắc mặt tái nhợt của Tần Dịch, nàng thật sự không cách nào nói ra được câu "Bởi vì muốn sớm đi chút" kia, lời đến bên miệng biến thành.
- Làm cho đạo hữu bị tổn thương, vốn nên trùng kích Phượng Sơ tầng thứ bảy lại chưa đủ rồi... Bần đạo... Rất xin lỗi.
- Việc nhỏ mà thôi, cô cho ta đan dược trùng kích chân khí hóa cương, chẳng lẽ không đáng giá như vậy?
Minh Hà thốt ra.
- Chỉ vì hoàn lại đan dược?
Lời vừa ra khỏi miệng đã cảm giác hối hận, mà bầu không khí quả nhiên bởi vì câu nói này mà yên tĩnh xuống.
Một câu nói như vậy là muốn để Tần Dịch trả lời như thế nào?
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Loại trạng thái ở chung này chỉ cần một chút ngoài ý muốn nho nhỏ có thể triệt để phá vỡ, chẳng qua hai người đều không ý thức được điểm này.
Vẫn đang khôi phục trạng thái, tự mình tu hành.
Thời gian rất nhanh đã trôi qua hơn nửa tháng.
Đêm nay Tần Dịch đang tĩnh tu.
Đan dược của Minh Hà có hiệu quả rất tốt, vốn đại khảm chân khí hóa cương không biết phải cương bao lâu, thế mà thuận lợi mà đột phá. Tần Dịch triệt để bước lên cảnh giới thứ hai của Võ tu, Dịch Cân Kỳ, đối ứng Cầm Tâm Kỳ của Đạo tu, hơn nữa tầng thứ nhất đã đến đỉnh, cương khí triệt để vững chắc.
Tiến triển tu hành thế này xưa nay chưa từng có.
Khi cảnh giới tương đương, năng lực thực chiến của Võ tu mạnh hơn Đạo tu, cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Mà hiệu quả tăng thọ lại kém hơn không ít, công dụng kỳ lạ cổ quái kém càng nhiều, đây là Thiên Đạo chi lý. Hơn nữa, Võ tu càng vất vả, thậm chí có một ít giai đoạn sẽ rất thống khổ, không thích hợp cho cá ướp muối, cho nên số lượng Võ tu ít hơn Đạo tu.
Mà Tần Dịch kiêm tu Tiên Đạo, có thể bù đắp những vấn đề này, hơn nữa trong thực chiến phụ dùng đạo pháp, năng lực thực chiến mạnh hơn Võ Đạo đơn thuần rất nhiều. Ý tưởng rất tốt, chỉ có điều phải bỏ ra nỗ lực gấp đôi.
Tiên Đạo của hắn cũng đã đạt đến Phượng Sơ tầng thứ sáu, phương diện thuật pháp chủ tu biến hóa chi đạo, kiêm tu pháp thuật hỏa hệ, chức nghiệp sinh hoạt lấy luyện đan làm chủ —— ý nghĩa của pháp thuật hỏa hệ cũng vì phối hợp luyện đan.
Trận pháp đọc lướt qua là được, chế phù đã bị vứt bỏ.
Đây chính là phương hướng tu hành hắn định ra sau khi thương nghị nhiều lần cùng Lưu Tô, cái gì cũng học khẳng định không được, phải có chỗ vứt bỏ, nếu không, cái gì cũng chỉ có thể là nửa thùng nước.
Bản chất của chế phù là dùng để mưu lợi. Trên thực tế, hiệu quả của bùa chú chính là pháp thuật nào đó của ngươi đặt sẵn trên lá bùa, lúc lâm địch hao tổn một chút pháp lực có thể đạt tới hiệu quả của một pháp thuật hoàn chỉnh, còn có thể cho người khác dùng.
Đương nhiên, ý nghĩa thực tế rất lớn, nhưng đối với người đã có thể chuẩn bị luyện pháp bảo mà nói, bùa chú có thể bị thay thế.
Pháp bảo theo ý nghĩa nào đó chính là bùa chú cố định vĩnh cửu, hơn nữa mạnh hơn nhiều.
Mình tế luyện pháp bảo bổn mạng yêu cầu tu vi rất cao, ngay cả Minh Hà không có —— đương nhiên nàng hiện tại đã có thể, quay về tông môn có thể lựa chọn một phương hướng thích hợp với mình nhất đi tế luyện một pháp bảo bổn mạng.
Mà khóa pháp bảo vô chủ lại cho mình dùng, yêu cầu rất thấp, theo tu vi đề cao, hiệu quả có thể phát huy càng nhiều. Đệ tử đại tông môn rời núi, chỗ dựa vào chính là thứ tốt nhiều hơn người khác...
Cho nên hiện tại, Tần Dịch đang cố gắng tăng cường tu vi Tiên Đạo, tranh thủ có thể khóa lại Tru Ma Kiếm, tốt xấu gì cũng có thể sử dụng như một đại chiêu.
Mục tiêu này đạt thành, cũng có thể rời núi.
Không nên tu hành ở một chỗ quá lâu, tĩnh cực nhớ động, động cực nhớ tĩnh, âm dương luân chuyển, nhân chi thường tình. Cho dù nơi đây tốt đến mấy, tu luyện tới trình độ nhất định cũng cần ra ngoài đi một chút, nếu không sẽ có "Chướng". Cho nên ngươi rất khó trông thấy có ai tìm được một địa phương tu luyện từ cảnh giới thấp nhất một đường tu luyện tới cảnh giới cao nhất lại xuất quan, loại người này được xưng "Thập Lý Pha Kiếm Thần", là đối tượng mà thế nhân cúng bái.
Tần Dịch đang trùng kích Phượng Sơ tầng thứ bảy, tầng thứ này đã thuộc về Phượng Sơ hậu kỳ, xem như một cửa ải nhỏ, không dễ qua.
Đây cũng là cấp bậc của Đông Hoa Tử năm đó... Đương nhiên, tầng thứ bảy này cũng không giống, chất lượng mỗi tầng của "Tạo Hóa Kim Chương" mà đi so sánh với loại dã lộ của Đông Hoa Tử, đại khái tựa như bộ trưởng bộ giáo dục và bộ trưởng quầy bán quà vặt, nghe qua đều là bộ trưởng, lực lượng bất đồng, độ khó tăng lên cũng không giống.
Tiên khí trong cơ thể dày đặc, dần dần đã có một loại cảm giác sương mù dày đặc, đây là từ "Khí" hư vô bắt đầu lộ rõ, theo hư vô nồng đậm đến "Có thể thấy được", là đặc thù điển hình của Phượng Sơ hậu kỳ.
Đang hỗn hỗn dung dung không biết thời gian, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang "Bịch" rất nhỏ, phảng phất như có người rơi xuống nước.
Tần Dịch cau mày, mở mắt.
Trạng thái nhập định bị phá vỡ, nhất thời rất khó lại tiến vào.
- Nữ nhân này, sẽ không phải đi tắm nữa chứ?
Lưu Tô nói.
- Cảm giác không giống, tắm rửa hay nhảy cầu?
Tần Dịch bỗng nhiên đứng lên.
- Sẽ không phải xảy ra vấn đề chứ?
Thấy hắn giống như muốn xuống ám đạo, Lưu Tô cười nói.
- Nếu như nàng thật sự tắm rửa, ngươi xông tới sẽ bị chém đấy.
Tần Dịch do dự một chút.
- Không quản được rồi, dù sao cũng như vậy. Vạn nhất xảy ra chuyện, ta không quản tâm cũng không yên, nói gì đến tu hành?
- Vậy liền đi, bị chặt thì tự mình nhận.
Tần Dịch không do dự nữa, xông vào ám đạo.
Đến bên đầm nước, liếc mắt liền nhìn thấy Minh Hà đang trôi nổi trên mặt đầm, phảng phất như đã ngất xỉu. Có một vết máu tràn ra theo khóe miệng nàng, hòa vào đầm nước, nhìn thấy mà giật mình.
Tần Dịch chạy vội qua, ôm nàng lên, đặt trên tảng đá cạnh bờ đầm.
Quần áo nàng hoàn hảo, chỉ bị nước thấm ướt đẫm, càng nổi bật thân hình mỹ lệ, thậm chí mơ hồ có thể trông thấy điểm lồi, vô cùng hấp dẫn. Tần Dịch không có tâm tình thưởng thức, thúc giục pháp lực, rất nhanh đã xua tan nước, quần áo một lần nữa khô ráo, cảnh đẹp rất nhanh biến mất.
Lưu Tô "Chậc chậc" hai tiếng.
Nam nhân này, thiện trong lòng vượt qua dục, loại người lương thiện này lại đi cùng Lưu Tô hắn, trở thành cộng tác cũng là ý trời.
Tần Dịch cũng không biết Lưu Tô đang suy nghĩ gì, nâng Minh Hà dậy, một chưởng chống trên lưng nàng, đưa linh khí vào.
Rất nhanh phát hiện mạch tượng trong cơ thể Minh Hà hỗn loạn, pháp lực không có chỗ dựa, đang tán loạn. Cũng may tu hành của Minh Hà là loại rất công chính, pháp lực mất kiểm soát cũng không có bạo tẩu, nếu không chỉ một lần như vậy đã có khả năng khiến cho kinh mạch nàng bị hủy hết.
Bây giờ còn không tính quá tổn thương. Tần Dịch nhắm mắt lại, chậm rãi thay nàng chải vuốt pháp lực, dẫn đạo quy nguyên.
Thật ra quá trình này để cho Tần Dịch rất muốn khóc, bởi vì hắn phát hiện chất lượng pháp lực của Minh Hà không biết gấp bao nhiêu lần hắn, quá mạnh mẽ...
Pháp lực của nàng cũng không phải loại khí như của mình, mình vẫn còn vì "Có thể thấy được" mà tâm vui mừng, người ta đã là một viên Kim Đan ngưng thực rồi. Khí dùng đan làm căn cơ, tuần hoàn đến kinh mạch, lại quy về đan, hiện tại điều Tần Dịch cần làm chính là chải vuốt khí tức tán loạn, dẫn đạo chúng trở về.
Chỉ là dẫn đạo đều vô cùng tốn sức, giống như một tiểu hài tử kéo góc áo của một tráng hán đang chạy như bay: Thúc thúc trở về đi a...
Mệt như trâu không nói, pháp lực của mình đều bị không giảng đạo lý mà kéo qua, lại không có dung thành của nàng, mà trực tiếp kéo tan.
Tựa như tiểu bằng hữu kéo góc áo tráng hán ngã sấp xuống rồi ngồi dưới đất khóc...
Tần Dịch thật sự xấu hổ, giận dữ vô cùng.
Bất quá, tiểu hài tử vất vả cố gắng vẫn có một chút tác dụng, tráng hán chạy như điên dần dần vẫn khôi phục quỹ đạo, mặc dù còn có tán loạn, nhưng ít nhất Minh Hà có thể tỉnh rồi.
Hắn thu tay lại.
Không có bàn tay hắn chèo chống, thân thể Minh Hà lập tức mềm nhũn, ngã về phía sau.
Vừa vặn ngã vào trong ngực Tần Dịch, Tần Dịch cũng thò tay ôm, cúi đầu nhìn nàng.
Minh Hà từ từ mở mắt, nhìn thấy chính là ánh mắt ân cần của Tần Dịch.
- Không sao chứ? Thừa lại chút loạn tượng, chính cô có thể chải vuốt rồi.
Nhìn Tần Dịch bởi vì thoát lực mà khuôn mặt có chút tái nhợt, ánh mắt Minh Hà cực kỳ phức tạp, thấp giọng nói.
- Tạ ơn đạo hữu viện thủ...
Tần Dịch cau mày.
- Lại nói, làm sao mà cô sẽ tẩu hỏa nhập ma, tu hành công chính như cô, ta cảm thấy muốn tẩu hỏa cũng khó...
Minh Hà mấp máy miệng, không biết trả lời thế nào.
Vì sao sẽ tẩu hỏa?
Bởi vì nóng nảy.
Nàng đang đột phá tầng thứ ba Đằng Vân, ý định đột phá tầng này sẽ rời khỏi nơi đây, sớm chút ly khai một nam nhân có dục vọng đối với nàng, mà nàng lại không có kháng cự quá lớn. Nàng sợ ở lại đây lâu dài, trong lòng mình ngày càng sẽ nghĩ tới "Song túc song phi".
Vì ly khai hắn, nhất thời nôn nóng, dùng sức quá mạnh, trái với đạo tu hành.
Tu hành của nàng xác thực công chính bình thản, nhưng không bình thản chính là thao tác của nàng, trái với đạo của mình, tẩu hỏa là đáng đời. Cũng may tính chất pháp lực của nàng rất bình thản, hỗn loạn bởi vì nhất thời vội vàng xao động mà dẫn đến này cũng không quá bạo tẩu mới không có dẫn đến kinh mạch xảy ra vấn đề, nếu không càng phiền toái.
Nhìn ánh mắt ân cần cùng sắc mặt tái nhợt của Tần Dịch, nàng thật sự không cách nào nói ra được câu "Bởi vì muốn sớm đi chút" kia, lời đến bên miệng biến thành.
- Làm cho đạo hữu bị tổn thương, vốn nên trùng kích Phượng Sơ tầng thứ bảy lại chưa đủ rồi... Bần đạo... Rất xin lỗi.
- Việc nhỏ mà thôi, cô cho ta đan dược trùng kích chân khí hóa cương, chẳng lẽ không đáng giá như vậy?
Minh Hà thốt ra.
- Chỉ vì hoàn lại đan dược?
Lời vừa ra khỏi miệng đã cảm giác hối hận, mà bầu không khí quả nhiên bởi vì câu nói này mà yên tĩnh xuống.
Một câu nói như vậy là muốn để Tần Dịch trả lời như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.