Tiên Tuyệt

Chương 534: Bắc Cương Hung Thú Chi Vương (Thượng)

Thạch Tam

13/04/2018

Chu Thanh Giang cũng gật đầu:

- Thời gian quá dài, sự thực cũng đã biến thành truyền thuyết. Hơn nữa sự kính nể của mọi người đối với lão tổ tông càng ngày càng mờ nhạt, tự nhiên cũng sẽ không coi trọng nữa.

- Ngươi khẳng định cũng đã nghĩ tới, sở dĩ sư đồ Lý Vân Đông chạy đến là bởi vì thời gian của Lý Vân Đông đã không còn nhiều lắm, chỉ cần có một tia khả năng cũng muốn năm chắc lấy.

Vũ La nói:

- Ta chỉ không hiểu, sao ngài lại đến, lẽ nào ngài tin tưởng những truyền thuyết hư vô mờ mịt này ư?

Chu Thanh Giang trịnh trọng nói:

- Ta tới là bởi vì ta biết, đây không phải là truyền thuyết hư vô mờ mịt.

Vũ La sửng sốt. Chu Thanh Giang không khỏi có chút tự đắc:

- Chung Nam Sơn ta có một vật, có thể chứng minh truyền thuyết kia rất có thể là thật.

- Tuy rằng hiện tại có rất ít người nhắc tới, thế nhưng Chung Nam Sơn ta chính là truyền thừa của Đạo Tổ. Có chút bí mật, môn phái khác trong Cửu Đại Thiên Môn cũng không nhất định biết được.

Vũ La bừng tỉnh:

- Thảo nào trong Cửu Đại Thiên Môn, liên minh Côn Lôn và Chung Nam Sơn lại thần bí nhất.

Địa vị của Côn Lôn cũng rất lớn, có người nói là năm đó một vị tổ sư không thua gì Đạo Tổ sáng lập. Chung Nam Sơn, Long Hổ Sơn, Côn Lôn, mặc dù chỉ có ba đại Thiên Môn, thế nhưng thực lực đều là hùng hậu nhất, bởi vậy chống lại bốn đại Thiên Môn phe Lâm Tuyệt Phong không rơi xuống hạ phong chút nào.

Vô luận là Chung Nam Sơn hay là Long Hổ Sơn, Côn Lôn, lai lịch đều rất thần bí.

- Rốt cuộc là vật gì?

Chu Thanh Giang có chút thần bí nói:

- Mảnh vỡ chìa khóa tiến vào thang trời kia.

Vũ La vô cùng thất vọng:

- Mảnh vỡ mà thôi...

Chu Thanh Giang lấy vật kia ra lại làm cho Vũ La có chút bất ngờ:

- Lão nhân gia ngài xác định đây là chìa khóa?

Chu Thanh Giang cười khổ:

- Ta cũng biết nó không giống.

- Đâu chỉ là không giống, đây rõ ràng chính là một thanh đao gãy.

Vũ La kêu lên.

Trong tay Chu Thanh Giang đích thật là một thanh đao gãy.

Chỉ có lưỡi đao, không có chuôi đao, trên lưỡi đao đầy một loại hoa văn thần bí, làm cho người ta vừa liếc mắt đã cảm thấy thứ này lai lịch bất phàm, cho dù trên lưỡi đao này không có bất luận dao động linh lực gì.

Chu Thanh Giang còn muốn giải thích cho Vũ La sự bất phàm của thứ này, Vũ La lại đột nhiên nhíu mày:

- Ngài chờ một chút.

Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, tìm kiếm ở bên trong, chỉ một lát, cuối cùng mỉm cười:

- Ha ha, tìm được rồi.

Lấy ra, thì ra là hai khối chuôi đao chắp vá lại.

Chuôi đao này, một nửa là đạt được ở trong bảo khố hoàng thất Bán Yêu tộc, một nửa khác lúc trước lấy được trong Đại Di Chi Dã do Kiều Ngũ giữ. Hợp lại với nhau vừa hay là một chuôi đao hoàn chỉnh, thế nhưng không có lưỡi đao.

Chu Thanh Giang có chút khó có thể tin:

- Sẽ không trùng hợp như thế chứ...

Vũ La cầm lấy lưỡi đao từ chỗ Chu Thanh Giang ráp lại với nhau, quả nhiên không có kẽ hở nào.

- Thật đúng là một thanh đao!

Chu Thanh Giang hít một hơi khí lạnh.

Vũ La bất đắc dĩ lắc đầu:

- Đáng tiếc đã bị gãy.

Hắn vốn cho rằng sẽ có chuyện thần kỳ gì xuất hiện, ví dụ như ba mảnh vỡ ghép lại sẽ tự động khôi phục như cũ. Lực Bạt Sơn của hắn không phải là như vậy sao?

Chu Thanh Giang cười ha hả:

- Ngươi cũng quá tham rồi, chẳng qua...

Lão suy nghĩ một chút, hỏi:

- Quan hệ của ngươi và Vu Thiên Thọ rốt cuộc như thế nào?

Vũ La trước đây chiếu cố thể diện của Vu Thiên Thọ không nói hắn đã bái mình làm sư. Thế nhưng đối với Chu Thanh Giang, lại không có gì cần giấu diếm:

- Hiện tại lão là đồ đệ của ta, trừ phi lão dám khi sư diệt tổ, nếu không hẳn là có thể tin tưởng.

Chu Thanh Giang há hốc mồm, Vũ La tin tưởng ít nhất nhét một quả trứng gà vào không thành vấn đề.



- Ngài làm sao vậy?

Chu Thanh Giang một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, lắc đầu không ngớt, nói:

- Vu Thiên Thọ chính là Trung Châu đệ nhất luyện khí sư, không ngờ lại bái ngươi làm sư... Ngươi ngàn vạn lần đừng ra ngoài nói lung tung, cam đoan không ai tin tưởng.

Vũ La cũng vô cùng khổ sở:

- Đồ đệ này ta còn không muốn ấy chứ.

Chu Thanh Giang!!!???

Vũ La nói:

- Ngài muốn bảo lão hợp ba mảnh vỡ này lại ư?

Chu Thanh Giang gật đầu:

- Phỏng chừng cũng chỉ có lão có thể đảm nhiệm được chuyện này.

Vũ La gật đầu một:

- Đi, ta trở về nói với lão...

Hai người ở trong gió tuyết đầy trời vừa đi vừa nói, bỗng nhiên Chu Thanh Giang kéo Vũ La, sắc mặt biến đổi, nhẹ giọng nói:

- Cẩn thận!

Hai người lúc này vừa đi đến bên dưới một ngọn núi cao lớn, gió tuyết càng ngày càng mãnh liệt, ngoài ba mươi bước đã không nhìn không rõ lắm, cách hai người ngoài năm mươi bước có một ngọn núi lớn che lấp ở trong tuyết lớn, không nhìn kỹ cũng không nhìn ra được.

Ngọn núi kia mặc dù không tính là cao, nhưng độ cao cũng có sáu trăm trượng.

Lúc này, ngọn núi này giống như một cây đại thụ, từ trên thân cây vươn ra từng “cành cây” tuyết trắng, hai người lúc trước không chú ý tới, đến gần Chu Thanh Giang mới phát hiện, có một “cành cây” vừa lúc ở bên phải Vũ La cách đó không xa.

Chu Thanh Giang chỉ cần liếc qua đã nhìn ra, mặc dù tuyết trắng bao trùm, thế nhưng thứ kia tuyệt đối không phải là cành cây gì, ngươi đã thấy qua cành cây gì có thể vươn ra ngoài năm mươi bước chưa?

Vũ La dừng lại bất động, nguyên hồn lại đã phóng ra, dưới chân, Phù Cổ vô thanh vô tức trầm vào mặt đất.

Thế nhưng nguyên hồn không phát hiện một tia nguy hiểm, điều này cũng không kỳ quái, Vũ La và Chu Thanh Giang trước đó cũng không cảm thấy bất cứ dị dạng gì. Hung thú kinh khủng ẩn giấu ở trong tuyết lớn kia hẳn là một cao thủ ẩn núp.

Chu Thanh Giang không thể không thận trọng, hung thú kia hiển nhiên vô cùng cường hãn, đã chiếm cứ toàn bộ sườn núi, xúc tua che giấu cả sườn núi.

Linh nguyên trong cơ thể Chu Thanh Giang không ngừng vận chuyển, khi đang chuẩn bị xuất thủ, Vũ La lại kéo hắn lại. Vũ La rõ ràng thở phào một hơi:

- Không cần, đi theo ta.

Chu Thanh Giang biến sắc:

- Cẩn thận...

Vũ La đã nhẹ nhàng xoay người, đi về phía “cành cây” kia. Thế nhưng cảnh hung thú nổi giận đả thương người trong dự đoán của Chu Thanh Giang đã không xuất hiện, mãi cho đến khi Vũ La đã đi tới trước mặt cành cây kia, thứ kia vẫn một mực bất động như trước.

Phù Cổ đã hoàn thành công việc thăm dò, Vũ La rất rõ ràng đối với tình trạng của thứ này.

Tiện tay quét tuyết đọng trên “cành cây” đi, quả nhiên đây là xúc tua của hung thú, to như lu nước, trên mặt ngoài mọc đầy vảy nhỏ màu trắng bạc, đỉnh là một miệng rắn thật lớn, trên dưới bốn chiếc răng nanh dài nhỏ vươn ra ngoài môi, không có con mắt, ngược lại càng lộ vẻ quỷ dị đáng sợ.

Vũ La gõ lên xúc tua đã đông cứng kia, kêu lên keng keng, không ngờ giống như kim loại.

Chu Thanh Giang rất bất ngờ:

- Chết rồi ư?

Vũ La không nói gì, hai người theo xúc tua kia tìm tới, xúc tua có thể vươn ra ngoài năm mươi bước cũng chính là dài hai mươi lăm trượng, dọc đường đi Vũ La và Chu Thanh Giang đếm một chút, chí ít có mươi lăm xúc tua như vậy, độ dài của chiếc xúc tua này chỉ xem như thuộc lớp giữa, một chiếc dài nhất kia, hai người nhìn ra dài khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu trượng.

Đến dưới sườn núi, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy con hung thú này giống như một con bạch tuộc nằm trên đỉnh núi, chẳng qua không phải là động vật thân mềm trên đầu phù đầy vảy giáp màu xám, khác với hung thú bình thường, xương của nó đều nằm bên ngoài, tạo thành một chiếc áo giáp tự nhiên. Hơn nữa bên ngoài áo giáp còn có một lớp băng cứng màu xanh nhạt, càng thêm cứng rắn, không sợ công kích.

Chu Thanh Giang tiện tay điểm một, phi kiếm màu đỏ dưới chân bay ra thử chém lên thân hung thú kia.

Keng... Một tiếng va chạm thanh thúy, chỉ có thể lưu lại một ngấn mờ ở trên băng giáp kia. Sắc mặt của Chu Thanh Giang khẽ biến:

- Quá cứng! Thanh Hồng Hoa Ngọc Kiếm này mặc dù không phải là pháp bảo bản mạng của ta, nhưng cũng là pháp bảo nhất phẩm hạ, một kiếm chém xuống không ngờ ngay cả băng giáp bên ngoài cũng không chém rách, thứ này khi còn sống chỉ sợ chính là bá chủ Bắc Cương nha.Hai người tiếp tục đi đến phía sau, tuyết lớn tràn ngập, đi thêm mấy bước hai người cùng ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin tưởng vào mắt của mình.

Cảnh vật phía sau đã tiến vào tầm nhìn, mặc dù bởi vì gió tuyết nhìn có chút mơ hồ, thế nhưng đích thật là nhìn thấy được.

Sườn núi sáu trăm trượng, cộng thêm hung thú khổng lồ không ngờ chỉ có một nửa!

Từ đầu hung thú trên đỉnh núi đến thân của nó ở sườn núi giống như bị một thanh đao từ trên trời chém xuống, chém thẳng thành hai nửa. Vũ La và Chu Thanh Giang nhìn thấy chỉ là một nửa trước mặt, mà một nửa phía sau đã không thấy.

Một mảnh đất trống không.

Vết cắt cực kỳ chỉnh tề, hiển nhiên vô luận là vật gì chém đứt, nhất định vô cùng sắc bén. Pháp bảo Hồng Hoa Ngọc Kiếm nhất phẩm hạ chỉ có thể lưu lại một vết mờ ở trên băng giáp, vậy có thể đem con hung thú này và cả một ngọn núi, từ đầu đến đuôi chém làm đôi phải là thần khí đáng sợ cỡ nào.

Vũ La tự nghĩ, chí ít thực lực hiện tại của mình phối hợp với Thần Kiếm Thiên Tinh là không làm được, có lẽ chờ mình trở thành Đại Năng có thể thử một lần.

Hai người nhìn hung thú và ngọn núi chỉ còn lại một nửa, hít một hơi khí lạnh.

Trinh sát đến đây liền im lặng mà dừng, Vũ La và Chu Thanh Giang lập tức quay lại.

Trở lại doanh địa sắc mặt của hai người đều rất khó coi. Mấy người Lý Vân Đông tiến lên hỏi, hai người cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn mọi người đến trước thi thể của hung thú kia.

Mọi người nhìn thấy sau lưng phát lạnh, Cừu Nhân Hổ vỗ đầu:

- Ta biết rồi, vì sao Băng Giáp Bạch Hùng lúc trước lại bị ta đánh nát bấy dễ dàng như vậy, hơn nữa thi thể dường như có chút không đầy đủ...



Mọi người trăm miệng một lời:

- Đó vốn chính là một cỗ thi thể, hơn nữa là một cỗ thi thể bị thiếu mất một nửa.

Một hồi trầm mặc quỷ dị, mọi người không ai có thể thản nhiên, hành trình Bắc Cương vốn tưởng rằng không có quá nhiều nguy hiểm, hiện tại xem ra so với bình thường càng thêm hung hiểm.

Yên lặng giống như chết chóc duy trì hồi lâu, Lý Vân Đông cắn răng một:

- Bất kể là thứ gì, chúng ta nhiều cao thủ như vậy còn có thể phải sợ nó hay sao? Mọi người cẩn thận hơn một chút là được.

Trịnh Tinh Hồn cũng cười mạnh nói:

- Không phải là chúng ta còn chưa gặp phải sao, dọc trên đường đi này vẫn một mực thái thái bình bình.

- Xuất phát!

Mọi người lại đội bão tuyết của Bắc Cương, đi thêm một ngày.

Bởi vì nguy hiểm không biết tên kia, mọi người không dám cưỡi hỏa vân bay lượn đầy trời nữa, tất cả đều đổi thành đi bộ. Tuyết đọng của Bắc Cương, bất cứ chỗ nào cũng có thể sâu quá bắp đùi, tiến lên trở nên cực kỳ khó khăn. Cũng may thân thể của mọi người rèn luyện đều không thành vấn đề, nên cũng không có vì vậy mà làm lỡ tiến độ.

Chỉ là thời gian chạng vạng, mọi người lại gặp phải một con hung thú bị lực lượng thần bí kia chém thành hai nửa.

Con hung thú này nhỏ hơn rất nhiều, thể tích chỉ lớn bằng con voi, bộ dáng có chút giống với con báo, chẳng qua trên đầu mọc ra một đôi long giác lớn bằng nắm tay.

Mặc dù đã chết, trên người hung thú này vẫn còn lóe lên ánh sáng bóng như kim loại.

Nó hùng cứ một đỉnh núi tuyết, bị chặt ngang người, nửa người dưới có bộ dáng gì mọi người cũng không biết.

Chẳng qua, hình thể của con hung thú này không lớn, nói vậy cũng chính là hung thú bình thường của Bắc Cương, đối với mọi người mà nói lực đả kích cũng không lớn.

Thế nhưng sắc mặt của Cừu Nhân Hổ bên cạnh lại có vẻ rất tái, nhìn chằm chằm con hung thú “nhỏ nhắn” kia, than thở một tiếng nói:

- Đây là Bắc Cương Hung Thú Chi Vương, Đế Vương Thiết Báo. Toàn bộ Bắc Cương tìm không ra con thứ hai, mỗi một lần hung thú Bắc Cương tấn công căn cứ Băng Hà Khẩu đều là con Đế Vương Thiết Báo này chỉ huy, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm...

Mọi người nín lặng.

Bắc Cương Hung Thú Chi Vương cũng đã chết, thảo nào các hung thú ẩn núp không dám xuất hiện.Lại là yên lặng giống như chết.

Vũ La nhìn chằm chằm con Đế Vương Thiết Báo chỉ còn lại một nửa kia cẩn thận quan sát một phen, vẫn như trước không chút thu hoạch. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tối hôm nay nghỉ tạm ở chân núi này đi. Thứ kia đã tới một lần, hẳn là sẽ không trở lại lần thứ hai, ở đây ngược lại là an toàn nhất.

Trịnh Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng:

- Sai lầm! Nếu thứ kia săn giết hung thú, có khả năng rất lớn sẽ trở lại thu lấy con mồi của mình, chúng ta ở nơi này dựng doanh lập trại, vậy không phải là chịu chết sao?

Tất cả mọi người gật đầu, Trịnh Tinh Hồn nói rất có đạo lý.

Vũ La nhíu mày lắc đầu:

- Ta có một cảm giác, cỗ lực lượng này không giống sinh linh.

Mọi người ngẩn ra, ngay sau đó đều lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

- Chỉ sợ thật sự không phải là sinh linh.

Chu Thanh Giang thở dài một tiếng, các loại nghi hoặc lúc trước bởi vì suy đoán này của Vũ La mà giải quyết dễ dàng, đây là giải thích hợp lý nhất.

Từ Băng Giáp Bạch Hùng ban đầu, đến con quái thú mồm rắn xúc tua kia, lại đến Bắc Cương Hung Thú Chi Vương Đế Vương Thiết Báo trước mắt này, đều là bị giết mà không có chút lực phản kháng nào, quái thú mồm rắn xúc tua kia thì thôi đi, cốt giáp trên đầu cũng không nhìn ra cái gì, Băng Giáp Bạch Hùng còn chưa nhìn ra cái gì đã bị Cừu Nhân Hổ đập nát.

Thế nhưng con Đế Vương Thiết Báo trước mắt này chính là nhìn rõ ràng. Con hung thú chí tôn này đã từng chỉ huy đại quân hung thú oai phong Bắc Cương, mặt lộ vẻ dữ tợn, hai chân trước cắm thật sâu vào trong tầng băng, cơ nhục toàn thân giống như thanh thép, dường như đang chạy trốn chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó.

Thứ gì có thể làm cho một con hung thú cấp bậc Đế Vương sợ hãi như vậy?

Tu sĩ ư? Không có khả năng. Trên thế giới này tu sĩ có thể đối mặt Đế Vương Thiết Báo

Còn toàn thân trở ra cũng đã là cao thủ tuyệt đỉnh rồi, không có khả năng có tu sĩ làm cho Đế Vương Thiết Báo sợ hãi như vậy.

Hung thú lại càng không có khả năng.

Duy chỉ có một lời giải thích, làm cho Đế Vương Thiết Báo sợ hãi như vậy chỉ có bản thân Bắc Cương biến đổi thất thường này.

Lý Vân Đông và Trịnh Tinh Hồn suy nghĩ một chút cũng hiểu được Vũ La nói có đạo lý, mặc dù không chịu mở miệng thừa nhận, thế nhưng khi Chu Thanh Giang hạ lệnh cho Hỏa vân Chiến Xa binh dựng doanh lập trại, bọn họ cũng không tiếp tục phản đối nữa.

Nếu như không phải là sinh linh, vậy nơi này đích xác là an toàn. Đạo lý này giống như là bắn tên lung tung, ít có khả năng hai mũi tên cùng rơi vào một điểm.

Một đêm này, thần kinh của mọi người đều rất khẩn trương.

Vũ La vẫn như trước tranh thủ thời gian tu luyện. Một đêm này, dưới sự trợ giúp của Từ Niệm đan, Vũ La lại liên tục ba lần mệt không thể động đậy.

Đến lần thứ ba, hắn đã có thể một hơi hoàn thành mười tám đại chu thiên. Mà lúc này, bản thân Vũ La đã có cảm giác minh ngộ: Mình đã tới một bình cảnh, muốn tiếp tục tiến bước lên một lần mười chín đại chu thiên trong thời gian ngắn là không có khả năng.

Sau khi hoàn thành mười tám đại chu thiên, cảm giác lửa nóng toàn thân kia lại lần nữa xuất hiện. Lần này so với lúc trước càng thêm mãnh liệt, nóng cháy giống như muốn hòa tan toàn thân hắn.

Vũ La ngồi ở trong trướng bồng, đột nhiên ngẩng đầu, một cỗ quang diễm đỏ thẫm phóng lên cao, cuốn tung trướng bồng quang mang do Hỏa vân Chiến Xa binh dựng lên, ở trong tuyết lớn mênh mông, một đạo quang diễm kia vô cùng xảo diệu đã bắn trúng thi thể của Đế Vương Thiết Báo trên đỉnh núi.

Bụp.

Cỗ thi thể kia vỡ thành bụi phấn đầy trời.

Quang diễm tiếp tục bắn vào bầu trời, mãi đến khi không nhìn thấy. Mà một tiếng long ngâm của Vũ La phát ra lại quanh quân thật lâu ở trong bầu trời.

Lần này, ba người Hướng Cuồng Ngôn đều đã nghe rõ, vô cùng khẳng định chính là Vũ La phát ra.

Không riêng bọn họ, Lý Vân Đông và Trịnh Tinh Hồn bên ngoài cũng thấy được, nương theo một tiếng long ngâm kia, sắc mặt của Lý Vân Đông trở nên cực kỳ khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook