Tiên Tuyệt

Chương 517: Bắc Cương (Thượng)

Thạch Tam

13/04/2018

Hướng Cuồng Ngôn uể oải nói:

- Được rồi, không cần khách sáo. Lão đã bái sư, chính là đệ tử Vũ La, ta là hảo hữu của Vũ La, nghi thức xã giao khách sáo gì đó, sau này cũng không cần nữa.

Lư Niệm Vũ nói:

- Vu huynh, hiện tại huynh đã hiểu chưa? Huynh thua dưới tay Vũ La, rõ ràng là tuyệt không oan uổng.

Vu Thiên Thọ gật đầu lia lịa, thu hồi tính cuồng ngạo của mình, trở nên một tên đệ tử vô cùng ngoan ngoãn

Lư Niệm Vũ bỗng nhiên cười một tiếng cổ quái:

- Bất quá, chúng ta cùng Vũ La chính là kết giao ngang hàng, huynh là đệ tử của hắn, sau này gặp nhau, nghi thức xã giao tự nhiên không cần, quy củ lại không thể phế, hắc hắc, huynh hiểu ý của ta chăng?

Vu Thiên Thọ sửng sốt, có chút căm tức nhìn Lư Niệm Vũ:

- Lư huynh, trước kia huynh không phải là người không hiền hậu như vậy...

Lư Niệm Vũ đằng hắng một tiếng:

- Chú ý cách xưng hô...

Vu Thiên Thọ chán nản:

- Thôi được, Lư sư thúc...

Lão nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một.

- Ha ha ha...

Lư Niệm Vũ sảng khoái vô cùng:

- Vũ La, kể từ khi gặp ngươi, ta cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa nhiều hơn trước. Không phải như trước kia ngoại trừ luyện đan ra, dường như không còn niềm vui nào cả.

Mặt Vu Thiên Thọ thoạt tím thoạt xanh, cuộc sống vui thú của ngươi thành lập trên nỗi khổ của lão tử...

Lần này Vu Thiên Thọ bái sư, tự nhiên sau này sẽ phải theo bên cạnh “sư tôn”, tùy thân hầu hạ, không trở về Băng Hà khẩu nữa.

Lão đi không trở lại, Cừu Nhân Hổ đợi thật lâu, không có tin tức tốt truyền đến, ngược lại đám người được phái đi giám thị trở về với vẻ chật vật vô cùng.

Sau khi Cừu Nhân Hổ nghe xong, giận tím mặt:

- Vì sao lại như vậy, lão thất phu Vu Thiên Thọ này, bao nhiêu năm qua Bắc Thú quân chúng ta cung cấp đủ các loại tài nguyên cho lão. Bất kể lão muốn bao nhiêu, chúng ta cũng không chút cau mày, bây giờ nói đi là đi sao?

Tuy rằng lão nóng giận thóa mạ một phen, nhưng cũng biết là vô ích. Lúc Vu Thiên Thọ đồng ý ở lại đã nói rất rõ ràng, khi nào muốn đi thì đi. Người ta là cung phụng, cũng không phải là tướng sĩ Băng Hà khẩu của lão, lão bằng vào cái gì mà hạn chế người ta? Huống chi Vu Thiên Thọ là Đại Năng cảnh giới Vấn Thiên, lại là Trung Châu đệ nhất khí sư, Cừu Nhân Hổ cũng không dám đắc tội.

- Thôi, cứ để lão đi đi.

Cừu Nhân Hổ có chút mỏi mệt khoát tay ngăn lại:

- Các ngươi cũng lui xuống đi, để cho bản tọa một mình yên tĩnh một chút.

Mọi người ủ rũ lui ra. Chuyện này thật là tức, chẳng lẽ tiểu tử Vũ La kia là tai tinh của Bắc Thú quân sao? Kể từ khi gặp hắn, mỗi một chuyện đều xui xẻo, Bắc Thú quân hùng mạnh đến bực nào, mấy tháng qua thực lực đã giảm sút chỉ còn một nửa trước kia.

Những người này đi chưa được mấy bước, bất ngờ chạm mặt một cỗ kiệu trắng như tuyết đi tới. Mọi người sợ hết hồn, vội vàng nép sang bên, quỳ sụp xuống nghênh đón, miệng cũng không dám phát ra âm thanh.

Cỗ kiệu kia không lớn, xung quanh bao bọc bằng da hổ thuần một màu trắng. Rèm kiệu may từ da hỏa hồ, cũng vô cùng ấm áp giữa vùng đầy băng tuyết này.

Hai tên tráng hán trung niên sắc mặt lạnh lùng khiêng kiệu, thần thái kiêu ngạo vô cùng, dường như không nhìn thấy ai cả, vẫn tiếp tục đi tới.

Cỗ kiệu đi tới ngoài cửa Cừu Nhân Hổ, có người tiến lên gõ cửa.

Khi Cừu Nhân Hổ muốn yên tĩnh một chút, cả căn cứ Băng Hà khẩu này chỉ có một người dám quấy rầy lão.

Lão nhân trong kiệu bước xuống, Cừu Nhân Hổ đúng ở cửa cung kính đón chào:

- Đại bá người đã tới.Đại bá của Cừu Nhân Hổ là tộc trưởng Cừu thị trong Bát Đại Tính, Cừu Vạn Thắng.

Cừu Nhân Hổ năm xưa không được gia tộc coi trọng, bị coi rẻ xa lánh, một phần nguyên nhân trong đó là do vị Đại bá này không ưa lão ngay từ nhỏ.

Nhưng kể từ sau khi Cừu Nhân Hổ bộc lộ tài hoa, Cừu Vạn Thắng cũng không chèn ép nữa. Cừu Vạn Thắng sinh trưởng ở Bắc Cương hiểu rất rõ ràng, trong bầy sói cần có cạnh tranh, đám sói con mới có thể trưởng thành khỏe mạnh cường tráng.

Sau này Cừu Nhân Hổ quật khởi, Cừu Vạn Thắng cũng lập tức bất kể hiềm khích lúc trước, vận dụng tài nguyên Cừu thị ủng hộ lão, lão mới có thể đoạt được chức vị Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân.

Vì vậy trong Băng Hà khẩu, địa vị của Cừu Vạn Thắng là siêu nhiên.

Bất quá ngăn cách năm xưa không thể nào quên, Cừu Vạn Thắng ủng hộ Cừu Nhân Hổ cũng là vì nghĩ cho thị tộc. Sau khi Cừu Nhân Hổ thượng vị, lập tức chèn ép Bát Đại Tính, cũng chỉ mở một góc lưới cho Cừu thị mà thôi. Thực lực Cừu thị ngừng lại không tiến, ngược lại thực lực cá nhân Cừu Nhân Hổ không ngừng lớn mạnh.

Chuyện này vô cùng phức tạp, ích lợi dính líu, quyền hành nặng nhẹ dây dưa. Nếu kể ra có thể phải tốn cả một bộ sách.



Nhưng bất kể thế nào, ít nhất ngoài mặt, Cừu Nhân Hổ rất tôn trọng vị Đại bá này.

Trước mặt Cừu Nhân Hổ, Cừu Vạn Thắng không hề tỏ ra kiêu ngạo hùng hổ, sau khi đi vào, tự mình ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

- Nghe nói ngươi gặp phải phiền phức?

Cừu Nhân Hổ thản nhiên nói:

- Đúng vậy, có một chút...

Cừu Vạn Thắng khẽ vuốt cằm, lấy trong lòng ngực ra một vật đặt lên bàn, sau đó lập tức đứng dậy rời đi.

- Địa phương ấy là bí mật, trong Bát Đại Tính cũng chỉ có Cừu thị chúng ta biết. Lừa tên tiểu tử kia tới đó, ta bảo đảm phiền phức của ngươi sẽ được giải quyết.

Cừu Vạn Thắng đi rồi, trên bàn còn lại một miếng ngọc, trong đó có một tấm bản đồ được khắc bằng ý niệm. Ở góc Đông Bắc của bản đồ có một điểm đỏ rực chói mắt.

Bí mật lớn nhất của Bắc Thú quân bị Cừu Vạn Thắng nắm giữ trong tay, điều này làm cho các đời Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân vô cùng tức giận, nhưng cũng không làm gì được.

Cho dù dưới quyền thống trị của Cừu Nhân Hổ, Bát Đại Tính vẫn nắm giữ phần lớn tài nguyên của Bắc Thú quân. Đây là kết quả trải qua vài ngàn năm thâm căn cố đế, mặc dù Cừu Nhân Hổ cố gắng muốn thay đổi, nhưng bắt tay vào làm cũng không dễ dàng.

Cũng may Cừu Vạn Thắng là người có cái nhìn đại cục, vào lúc này không chút do dự giao bí mật này ra.

Tay Cừu Nhân Hổ khẽ bóp vào miếng ngọc một, một đạo linh quang hiện lên, triển khai một bức bản đồ Bắc Cương. Bản đồ này hết sức đơn sơ, đa số địa phương đều để trống. Nhưng đây đã là bản đồ cặn kẽ nhất về Bắc Cương mà trong tay các tu sĩ Trung Châu có được.

Điểm đỏ rực chói mắt trên bản đồ nằm ở một địa phương có tên là Thiên Các quần sơn. Con đường đi từ Băng Hà khẩu tới Thiên Các quần sơn là địa phương tường tận nhất trên bản đồ, dù là như vậy, trên con đường này vẫn còn bảy chỗ để trống, còn có rất nhiều chỗ mơ hồ.

Cừu Nhân Hổ cười lạnh một tiếng:

- Lão hồ ly, chỉ bằng vào bản đồ này cũng muốn gạt ta sao?

Vũ La nhìn thiệp mời trắng toát trước mắt, quả thật có hơi bất ngờ. Thiệp mời này dùng Ngọc Tủy thượng đẳng gia công mà thành, cắt mỏng như cánh ve, nét chữ cũng dùng tơ vàng thêu thành.

- Cừu Nhân Hổ mời chúng ta đi dự tiệc ư?

Hướng Cuồng Ngôn có chút lười nhác dựa ở một bên:

- Vũ La, rốt cục ngươi đã nghĩ kỹ chưa, chuẩn bị xử lý chuyện này thế nào đây?

Vũ La gật đầu:

- Trước khi đến đây ta đã nghĩ kỹ...

Hắn chợt đứng dậy:

- Đi thôi, người ta chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon, chúng ta há có thể không nể tình? Quả thật có rượu ngon thức ăn ngon, nhưng thành tâm chắc chắn là không.

Căn cứ Băng Hà khẩu không có đại điện yến tiệc có thể chứa được mấy trăm người, Cừu Nhân Hổ không thể làm gì khác hơn là sai người tạm thời dựng một ngọn lều, chung quanh dùng da thú vây lại, trên mặt đất khắc trận pháp. Sau khi cho ngọc túy vào, hào quang bùng lên ấm áp giống như lửa cháy.

Trên bàn đá bày biện các loại món ăn hoang dã, cũng là tài liệu lấy ngay tại chỗ. Thịt hung thú Bắc Cương cũng rất thô, nhưng cũng có một ít bộ phận mềm mại tỷ như môi, lưỡi...

Các tướng Bắc Thú quân đến tham dự cũng là giáp bất ly thân, kiếm không rời tay, mọi người như lâm đại địch.Trước khi Vũ La tới, ai nấy kêu gào đòi chém đầu Vũ La. Sau khi Vũ La tới, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng đã tạo ra áp lực cực lớn với Băng Hà khẩu, vết máu ngoài cửa Nam còn chưa lau đi, trên mặt đất còn hẳn một rãnh rất sâu, giống như vết thương trong lòng người Băng Hà khẩu.

Trong bốn người, Vũ La tự nhiên ngồi ở trước nhất, Hướng Cuồng Ngôn ngồi phía sau bên trái hắn, Lư Niệm Vũ phía sau bên phải. Vu Thiên Thọ trước kia ở Băng Hà khẩu được cung phụng, lúc này ngồi ở sau cùng.

Vu Thiên Thọ xuất hiện, đối với Băng Hà khẩu tuyệt đối là một chuyện hết sức mỉa mai, nhưng mọi người coi như không nhìn thấy.

Cừu Nhân Hổ nhìn chén rượu bằng sừng tê giác trước mặt, bưng lên định nói vài câu khách sáo. Nhưng nhớ lại kẻ trước mắt là cừu nhân giết con mình, lão nghiến răng một, ực một ngụm rượu, không nói nửa lời.

Bọn Vũ La cũng mải mê ăn uống, không nói câu nào.

Lư Niệm Vũ thưởng thức rượu thức ăn trước mặt, nói thật ra những món này làm không tệ, cũng là trù sư của Băng Hà khẩu đã cố công nấu nướng. Nhưng nếu so với chim sẻ nướng của Hướng Cuồng Ngôn, lập tức có thể nhìn ra chênh lệch.

Lư Niệm Vũ ăn được vài miếng bèn thôi, chợt lão nghiêng người kể sát Hướng Cuồng Ngôn, hạ giọng khẽ hỏi:

- Này, theo lão nếu hiện tại chúng ta hỏi Bích Nhãn Tước của chúng, bọn chúng có cho không?

Hướng Cuồng Ngôn suýt nữa phì cười.

Vũ La để chén rượu xuống:

- Được rồi, có chuyện gì cứ nói đi.

Cừu Nhân Hổ vung tay lên, những tướng lĩnh khác thảy đều lui xuống. Lúc này Cừu Nhân Hổ mới nói:

- Có dấu vết cho thấy, năm nay thú triều Bắc Cương sẽ tới sớm một chút. Lúc trước ta từng phái một đội tuần tra vượt qua Băng Hà khẩu tiến lên phía Bắc, nhưng còn chưa chân chính tiến vào Bắc Cương, bọn họ đã tử trận toàn bộ, chỉ có một người trốn về được, sau khi giao cho chúng ta cái này, cũng vì thương thế quá nặng mà chết.

Lão vừa nói vừa lấy bản đồ bằng ngọc ra, bất quá so với lúc Cừu Vạn Thắng đưa cho lão, bản đồ này rách nát hơn nhiều, nhìn qua như vật cổ xưa.



Trên miếng ngọc chợt lóe linh quang, bản đồ hiện lên. So với lúc trước, con đường từ Băng Hà khẩu tới Thiên Các quần sơn càng thêm mơ hồ, Cừu Nhân Hổ đã xóa đi vài địa phương mấu chốt.

Vũ La cũng không nhiều lời, thu lấy miếng ngọc:

- Chúng ta trở về tìm hiểu.

Vũ La sảng khoái như vậy, khiến cho Cừu Nhân Hổ vốn đã chuẩn bị đủ lời giải thích cũng không có đất dụng võ. Trong lúc lão còn đang ngạc nhiên, Vũ La đã đứng dậy dẫn người rời đi.

Chuyện này thuận lợi như vậy khiến cho Cừu Nhân Hổ cảm giác có chút không thật, cũng không giải thích được. Chờ bọn Vũ La đi rồi, Cừu Nhân Hổ lập tức gọi người tới:

- Đi tìm mấy tên đồng tử lúc trước hầu hạ Vu Thiên Thọ tới đây.

Chỉ trong thoáng chốc, vài tên đồng tử mười mấy tuổi đã được người dẫn tới.

- Các ngươi nghĩ cách tới chỗ Vu Thiên Thọ hỏi thăm thử xem, hai người đi chung với Vũ La có thân phận thế nào.

Cừu Nhân Hổ nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không an toàn, vì sao Vũ La tự tin như vậy? Trừ bản thân hắn ra, sợ rằng còn có chỗ dựa, có lẽ chính là hai người cùng đi.

Hơn nữa theo vị trí ngồi mới vừa rồi, Vu Thiên Thọ ngồi ở sau cùng, chẳng lẽ hai người kia có thân phận còn tôn quý hơn Vu Thiên Thọ?

Ban đầu Cừu Nhân Hổ muốn giữ Vu Thiên Thọ lại, cho nên cấp cho lão mấy tên đồng tử, cũng là những hài tử được chọn lựa kỹ càng, thiên tư bất phàm, vô cùng thông tuệ.

Quả thật Vu Thiên Thọ cũng thích chúng. Trên thực tế nếu không xảy ra chuyện Vũ La, Vu Thiên Thọ cũng đã định chọn một trong những tên đồng tử này thu làm đồ đệ.

Vì vậy những đồng tử này đến đây hỏi thăm tin tức, Vu Thiên Thọ muốn nói cho chúng biết, lại lo rằng Vũ La không thích.

Vũ La cũng rất thoải mái, để cho Vu Thiên Thọ nói thật hết thảy.Sau khi nghe đồng tử trở về nói lại, Cừu Nhân Hổ hít sâu một hơi, đến lúc này, lão cũng không dám có lòng báo thù nữa.

Chỉ riêng một Hướng Cuồng Ngôn, là có thể tụ lại một cỗ lực lượng không thua gì lực lượng của Cửu Đại Thiên Môn, huống chi còn cộng thêm một Lư Niệm Vũ, một Vu Thiên Thọ?

Bắc Thú quân đúng là rất trọng yếu, nhưng Cừu Nhân Hổ không thể nào vì mối thù giết con mà mang cả Bắc Thú quân ra đánh bạc. Cho dù là lão muốn đánh bạc thật, Bát Đại Tính cũng sẽ không đáp ứng.

Vũ La có thực lực bậc này, quả thật khiến cho Cừu Nhân Hổ sợ hết hồn. Lão cũng hiểu vì sao Vũ La đáp ứng đi Thiên Các quần sơn mau lẹ dứt khoát như vậy: Người ta có tự tin làm được.

Vốn kế sách Cừu Nhân Hổ cho là vạn vô nhất thất, lúc này lại có chút không tự tin: Vũ La thật sự có khả năng trở lại an toàn.

Từ Băng Hà khẩu đi lên phía Bắc, xuyên qua một hạp cốc thật dài, sẽ tiến vào đồng tuyết mênh mông vô bờ của Bắc Cương. Khắp nơi toàn là hàn phong bão tuyết, đâu đâu cũng chỉ có một màu trắng, dường như thế giới này không có tận cùng vậy.

Tuy rằng Bắc Cương rét lạnh tàn khốc, nhưng trên thực tế nơi này chủng loại hung thú rất nhiều.

Bên dưới lớp băng tuyết thật dày của Bắc Cương, chôn giấu tài nguyên khoáng sản vô cùng phong phú.

Có vô số hung thú có chút linh trí lấy số khoáng sản này làm thức ăn. Mà có một ít hung thú ăn cỏ trở thành mồi ngon cho những hung thú ăn thịt hùng mạnh hơn.

Hung thú Bắc Cương thông thường hình thể khổng lồ, thực lực vượt xa hung thú đồng tộc thông thường.

Ngoại trừ hung thú ra, mối nguy hiểm lớn hơn nữa ở vùng này chính là thiên nhiên. Băng tuyết, lôi bạo, thậm chí địa chấn, sơn băng, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bất kỳ sinh linh nào.

Cho dù là Đại Năng của Trung Châu, đơn thân độc mã tiến vào, cho tới bây giờ cũng chưa có ai có thể sống sót trở ra. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, một chiếc lâu thuyền khổng lồ toát ra hào quang bảy sắc, chắc chắn được coi là một thứ khác biệt.

Xung quanh lâu thuyền khổng lồ này cũng chồng chất không ít băng tuyết, thậm chí cũng kết thành băng, xem ra đã bỏ neo ở chỗ này một quãng thời gian rất dài.

Lâu thuyền dài ba ngàn trượng, boong thuyền cao năm trăm trượng, trên boong thuyền, ba thuyền lâu xếp thành một hàng. Hai bên hơi thấp, có bảy tầng, ở giữa cao hơn, có chín tầng.

Lâu thuyền khổng lồ như vậy, dù là trong thiên hạ ngũ phương, nó cũng được xếp là đệ nhất.

Trong lâu thuyền có không ít người thân khoác trường bào hai màu đen trắng đang ra ra vào vào, lộ ra vẻ hết sức bận rộn. Trên thuyền lâu ở giữa, trong một gian phòng ở tầng bảy có hai nam một nữ đang đứng.

Nam cao lớn anh tuấn, nữ ung dung xinh đẹp.

Bên trong gian phòng bố trí hết sức xa hoa, Tử Kim Ngọc Tinh mà tu sĩ Trung Châu tranh đoạt đến vỡ đầu cũng chưa chắc lấy được một khối, ở nơi này chỉ được dùng làm tài liệu trang trí, được điêu khắc thành bốn trụ cửa.

Dưới sàn trải da hỏa hồ thật dày. Nếu so với rèm kiệu của Cừu Vạn Thắng, da hỏa hồ này trân quý hơn nhiều, bởi vì con hỏa hồ này có tới bảy đuôi.

Một trong hai nam nhân đang mỉm cười nói với nữ nhân:

- Thiền cô nương, tuy rằng cảnh tuyết đẹp thật, nhưng ngắm một thời gian dài như vậy, nàng không thấy nhàm chán hay sao? Hay là chúng ta đổi một địa phương khác chơi đùa một chút?

Nam nhân còn lại cũng gật đầu:

- Ta nghe nói thế giới này, phía Đông dân tình chất phác, còn giữ được một ít phong tục từ mấy vạn năm trước, chẳng hay Thiền cô nương có hứng thú xem qua không?

Vị Thiền cô nương này bất luận là cách ăn mặc hay hành động cử chỉ, mặc dù lộ vẻ hơi uể oải, nhưng vẫn toát ra khí thế trầm ổn bao la. Lúc này nghe hai nam nhân kia nói như vậy bèn lắc đầu cười nói:

- Ta tới nơi này cũng không phải là thật sự vì muốn ngắm cảnh sắc của thế giới này. Huống chi Lục thúc có nhiệm vụ ở thế giới này, ta không muốn gây ra phiền phức cho lão nhân gia.

Hai nam nhân kia cũng không làm sao được, hai người bọn họ ở nơi băng tuyết đầy trời này đã cảm thấy nhàm chán tới mức không chịu nổi. Nhưng Thiền cô nương không đi, hai người bọn họ cũng không nỡ rời đi.

- Đúng rồi, gần đây dường như phía Nam có người đến, dù sao cũng không có chuyện gì, chi bằng chúng ta đánh cuộc, thử xem lần này bọn họ có thể đi tới chỗ nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook