Chương 683: Bắc Địa Tiêu Vương (Thượng)
Thạch Tam
19/04/2018
Ngoài cửa bóng đỏ chợt lóe, một nữ nhân xinh đẹp mang theo một làn hương thơm đi vào.
Nữ nhân vóc người mảnh khảnh, mặc áo bông gấm, cổ áo cùng ống tay áo điểm xuyết da hổ màu trắng. Trên người còn khoác một đỏ thẫm sắc áo choàng màu đỏ sẫm, xuất hiện ở một trấn nhỏ biên thùy như nơi này, lộ ra vẻ đặc biệt xinh đẹp.
Bất quá trên mặt nữ nhân này lộ vẻ tiều tụy, dường như có vẻ không chịu nổi cực nhọc.
- Tiểu thu, cuối cùng cũng tìm được chỗ, mau tới nơi này.
Vị tiên sinh thu chi kia ân cần kêu gọi.
Nữ tử đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống, thần sắc hơi có vẻ buông lỏng, nhưng không lấy gì làm vui vẻ:
- Lỗ tiên sinh thật có lòng, thật ra thì tìm một nơi tránh gió tuyết ở bên ngoài, qua loa một bữa cũng được rồi.
Lỗ tiên sinh nói:
- Đám hán tử thô bỉ kia qua loa một bữa cũng không sao, nhưng tiểu thư thân lá ngọc cành vàng, há có thể chịu cực chịu khổ như vậy? May là nơi đây còn chỗ, tiểu nhị, tiểu nhị!
Sắc mặt bọn tiêu sư kia lộ vẻ không vui, Lỗ tiên sinh coi như không nhìn thấy, có lẽ là thật sự không thèm quan tâm.
Điếm tiểu nhị cùng chưởng quỹ đi tới, có vẻ vô cùng khó xử.
Tiểu thư kia nói với đám hán tử cùng tiên sinh thu chi xung quanh:
- Các vị cũng ngồi xuống đi, cũng gọi đám người làm thuê bên ngoài tiến vào luôn. Nếu không đủ chỗ ngồi, bảo chủ quán nấu nhiều nước nóng, thêm vài đống lửa cho bọn họ, chúng ta trả tiền là được.
- Tiểu nhị có nghe chưa?
Lỗ tiên sinh rống to một tiếng, chưởng quỹ kia bất đắc dĩ cười bồi:
- Vị tiểu thư này, bàn này không phải là bàn trống, là ba vị kia đã bao. Người xem...
Tiểu thư nhìn sang, ánh mắt cũng không khỏi sáng lên. Trong ba người, Đỗ Tuấn mặt như quan ngọc, là mỹ nam tử đường đường. Phòng Thu Thanh khí độ bất phàm, xem ra chính là xuất thân con nhà quyền quý. Nếu so ra, Vũ La cố ý che giấu khí tức của mình, ngược lại trở nên tầm thường nhất trong ba người.
Lỗ tiên sinh nói:
- Bọn họ chỉ có ba người, chiếm nhiều bàn như vậy làm gì? Đi ra bên ngoài, dỠvới người khác cũng chính là dễ cho bản thân mình, để ta đi nói cùng bọn họ.
Mấy câu nói đó của y cũng là có lý, ba người Vũ La khí độ bất phàm, y không dám lấy mắt chó nhìn người, thái độ so với đối đãi những tiêu sư kia lộ ra vẻ hết sức “thông tình đạt lý”.
Ám Vệ là ai? Chẳng qua chỉ bằng vào vài chi tiết, Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh đã nhìn ra vị này Lỗ tiên sinh chính là tiểu nhân chuyên bắt nạt kẻ yếu, chỉ sợ còn có ý cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không hề có suy nghĩ an phận với vị kia tiểu thư áo đỏ kia.
Mặc dù khinh bỉ, nhưng đây là một cơ hội tốt để gia nhập thương đội. Lúc Lỗ tiên sinh đi tới chắp tay, Đỗ Tuấn cũng đứng dậy hoàn lễ.
- Ba vị, thương đội chúng ta thật sự không tìm được chỗ, tiết trời giá rét, cũng không thể để cho nữ tử yếu ớt Lâm gia chúng ta ăn cơm ở bên ngoài. Có thể nhường một chút được chăng?
Phòng Thu Thanh nói:
- Chỗ này trống, muốn ngồi cứ việc, không có chuyện gì lớn. Chỉ là có một chút chuyện muốn hỏi tiên sinh...
Lỗ tiên sinh tỏ ra nho nhã lễ độ:
- Bằng hữu muốn hỏi gì?
- Ta thấy các ngươi cũng chuẩn bị vào núi, ba người chúng ta thế đơn lực bạc, có thể cho chúng ta đi theo các vị được chăng, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
- Chuyện này...
Lỗ tiên sinh quét nhìn ba người một:
- Học sinh cũng chỉ là một hạ nhân, chuyện này vẫn phải hỏi tiểu thư một chút.
Lỗ tiên sinh trở về, Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn ngồi xuống, cũng không nói nhiều.
- Ta cũng nghe thấy rồi.
Tiểu thư áo đỏ nói:
- Ta thấy ba người này không giống kẻ xấu, có thể giúp đỡ họ một lần.
Lỗ tiên sinh lại có chút do dự:- Tiểu thư, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ba người này không rõ lai lịch, ta chỉ sợ chuyện giết người cướp của trong núi này, hàng năm không biết xảy ra bao nhiêu lần...
Vị đầu lĩnh tiêu sư bên cạnh tức giận nói:
- Lỗ tiên sinh, ngươi nói như vậy là không tin được chúng ta sao? Bọn họ chỉ có ba người, chẳng lẽ muốn cướp chúng ta đông người như vậy?
Lỗ tiên sinh cười lạnh nói:
- Mãng phu! Người ta không biết hạ độc sao? Hơn nữa, làm sao ngươi biết người ta chỉ có ba người? Nói không chừng ba người này chính là nội ứng, trong núi đã mai phục sẵn rất nhiều cướp phỉ.
Đầu lĩnh tiêu sư á khẩu nghẹn lời, lập tức đỏ bừng cả mặt.
Tiểu thư áo đỏ khoát tay:
- Lỗ tiên sinh, ngươi cũng biết mục đích thực sự chúng ta vào núi lần này là cái gì. Vào lúc này phải tích đức hành thiện, có thể giúp được người nhất định phải giúp.
Lỗ tiên sinh thấy nàng đã quyết định như vậy, không thể làm gì hơn bèn nói:
- Được rồi.
Y xoay người đi nói cho bọn ba người Đỗ Tuấn, ba người giơ lên chén rượu, xa xa nhìn tiểu thư kia ra ý cảm tạ.
Tiểu thư đỏ mặt lên, giơ chén trà lên nhấp một miếng, coi như là đáp lại.
Ở đây là trấn nhỏ, cũng không có đầu bếp khéo tay, chỉ có một vài món ăn dân dã Tây Hà sơn cũng coi như tạm được. Ba người Vũ La ăn không được ngon miệng, tiểu thư kia cũng là tâm sự nặng nề, chỉ ăn vài miếng đã buông đủa xuống.
Mấy vị tiên sinh thu chi thể cốt không mạnh, cũng chỉ ăn qua loa, duy chỉ có những tiêu sư làm toàn việc tốn sức, ăn hùng hổ một bữa. Lỗ tiên sinh ngồi ở bên cạnh chờ, lộ ra vẻ không nhịn được, lại tựa hồ khinh bỉ những ngườinày thô lỗ.
Non nửa canh giờ, người trong thương đội mới coi như ăn uống xong xuôi. Trước khi đi, tiểu thư áo đỏ không nhịn được nhìn ba người một, sau đó mới xoay người yểu điệu bước ra ngoài.
Vũ La phì cười một tiếng:
- Hai người các ngươi quả là phong lưu, thu hút nữ nhân người ta...
Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh lập tức đỏ bừng mặt mũi.
Lỗ tiên sinh theo sát tiểu thư, giống như một con chó ngoan ngoãn theo đuôi đi ra ngoài. Vị đầu lĩnh tiêu sư kia đi tới dặn dò ba người:
- Ba vị, nếu muốn gia nhập, cứ việc theo sau chúng ta là được. Chỉ là chúng ta đi với tốc độ không chậm, ba vị nên nhanh lên một chút.
Đỗ Tuấn gật đầu:
- Đa tạ.
Quy mô thương đội này quả nhiên không nhỏ, ngoài cửa quán có hai mươi mấy xe ngựa đang ngừng. Tính cả xa phu, người làm thuê cùng tiêu sư, tổng cộng có hơn năm mươi người. Thêm vào mấy vị tiên sinh thu chi cùng một nha hoàn hầu hạ tiểu thư, tổng cộng cũng có sáu mươi người.
Đầu lĩnh tiêu sư huýt gió một tiếng, đám người làm thuê vung roi, đoàn xe chậm rãi xuất phát. Ba người Vũ La theo sau, đám người làm thuê trên xe ngựa cũng hết sức nhiệt tình, cười ha hả mời ba người lên xe.
Mặc dù đi xe ngựa cực kỳ xóc nảy, nhưng vẫn tốt hơn là cuốc bộ nhiều. Ba người tạ ơn, sau đó lên xe.
Tiếng trục xe ken két vang lên, ba người Vũ La cùng theo thương đội chậm rãi đi vào Tây Hà sơn.
Vừa vào núi, bão tuyết chợt lớn lên, gió núi gào thét giận dữ, những hoa tuyết rơi trông như lông ngỗng trắng xóa bị gió núi thổi tung bay, giống như những cái tát của trẻ con quất vào mặt mọi người.
Tiết trời như vậy, dường như ngay cả hung thú cũng nằm vùi trong ổ lười cử động. Dọc trên đường đi, cơ hồ không gặp phải nguy hiểm gì.
Vào ban đêm, thương đội tìm một khe núi tránh gió, quây xe ngựa lại thành một vòng, đốt một đống lửa ở giữa, cả bọn quây quần xung quanh đống lửa nướng lương khô ăn thay cơm.
Tiểu thư áo đỏ cũng không xuống xe, mà bảo nha hoàn của mình ra ngoài chuẩn bị thức ăn, sau đó mang vào.
Một lát sau, nha hoàn lại đi ra nói với đầu lĩnh tiêu sư vài câu. Y gật gật đầu, sau khi nha hoàn đi rồi, y bèn mang một túi lớn đi tới trước mặt ba người, cười nói:
- Tiểu thư lo lắng ba vị tới vội vàng, không có chuẩn bị thứ gì, cho nên bảo ta mang ít bánh bao và thịt khô tới đây.
Ba người Vũ La quả thật đã quên mất điểm này, bọn họ đều là tu sĩ, đã quen cần gì thì lấy ra từ trong không gian trữ vật, nhưng một thân không mang theo thứ gì như vậy, trong mắt người khác cũng có chút quái dị.
Đỗ Tuấn vội vàng đứng dậy nhận lấy túi:
- Đa tạ Đại ca, xin thay chúng ta cảm tạ tiểu thư.
Nữ nhân vóc người mảnh khảnh, mặc áo bông gấm, cổ áo cùng ống tay áo điểm xuyết da hổ màu trắng. Trên người còn khoác một đỏ thẫm sắc áo choàng màu đỏ sẫm, xuất hiện ở một trấn nhỏ biên thùy như nơi này, lộ ra vẻ đặc biệt xinh đẹp.
Bất quá trên mặt nữ nhân này lộ vẻ tiều tụy, dường như có vẻ không chịu nổi cực nhọc.
- Tiểu thu, cuối cùng cũng tìm được chỗ, mau tới nơi này.
Vị tiên sinh thu chi kia ân cần kêu gọi.
Nữ tử đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống, thần sắc hơi có vẻ buông lỏng, nhưng không lấy gì làm vui vẻ:
- Lỗ tiên sinh thật có lòng, thật ra thì tìm một nơi tránh gió tuyết ở bên ngoài, qua loa một bữa cũng được rồi.
Lỗ tiên sinh nói:
- Đám hán tử thô bỉ kia qua loa một bữa cũng không sao, nhưng tiểu thư thân lá ngọc cành vàng, há có thể chịu cực chịu khổ như vậy? May là nơi đây còn chỗ, tiểu nhị, tiểu nhị!
Sắc mặt bọn tiêu sư kia lộ vẻ không vui, Lỗ tiên sinh coi như không nhìn thấy, có lẽ là thật sự không thèm quan tâm.
Điếm tiểu nhị cùng chưởng quỹ đi tới, có vẻ vô cùng khó xử.
Tiểu thư kia nói với đám hán tử cùng tiên sinh thu chi xung quanh:
- Các vị cũng ngồi xuống đi, cũng gọi đám người làm thuê bên ngoài tiến vào luôn. Nếu không đủ chỗ ngồi, bảo chủ quán nấu nhiều nước nóng, thêm vài đống lửa cho bọn họ, chúng ta trả tiền là được.
- Tiểu nhị có nghe chưa?
Lỗ tiên sinh rống to một tiếng, chưởng quỹ kia bất đắc dĩ cười bồi:
- Vị tiểu thư này, bàn này không phải là bàn trống, là ba vị kia đã bao. Người xem...
Tiểu thư nhìn sang, ánh mắt cũng không khỏi sáng lên. Trong ba người, Đỗ Tuấn mặt như quan ngọc, là mỹ nam tử đường đường. Phòng Thu Thanh khí độ bất phàm, xem ra chính là xuất thân con nhà quyền quý. Nếu so ra, Vũ La cố ý che giấu khí tức của mình, ngược lại trở nên tầm thường nhất trong ba người.
Lỗ tiên sinh nói:
- Bọn họ chỉ có ba người, chiếm nhiều bàn như vậy làm gì? Đi ra bên ngoài, dỠvới người khác cũng chính là dễ cho bản thân mình, để ta đi nói cùng bọn họ.
Mấy câu nói đó của y cũng là có lý, ba người Vũ La khí độ bất phàm, y không dám lấy mắt chó nhìn người, thái độ so với đối đãi những tiêu sư kia lộ ra vẻ hết sức “thông tình đạt lý”.
Ám Vệ là ai? Chẳng qua chỉ bằng vào vài chi tiết, Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh đã nhìn ra vị này Lỗ tiên sinh chính là tiểu nhân chuyên bắt nạt kẻ yếu, chỉ sợ còn có ý cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không hề có suy nghĩ an phận với vị kia tiểu thư áo đỏ kia.
Mặc dù khinh bỉ, nhưng đây là một cơ hội tốt để gia nhập thương đội. Lúc Lỗ tiên sinh đi tới chắp tay, Đỗ Tuấn cũng đứng dậy hoàn lễ.
- Ba vị, thương đội chúng ta thật sự không tìm được chỗ, tiết trời giá rét, cũng không thể để cho nữ tử yếu ớt Lâm gia chúng ta ăn cơm ở bên ngoài. Có thể nhường một chút được chăng?
Phòng Thu Thanh nói:
- Chỗ này trống, muốn ngồi cứ việc, không có chuyện gì lớn. Chỉ là có một chút chuyện muốn hỏi tiên sinh...
Lỗ tiên sinh tỏ ra nho nhã lễ độ:
- Bằng hữu muốn hỏi gì?
- Ta thấy các ngươi cũng chuẩn bị vào núi, ba người chúng ta thế đơn lực bạc, có thể cho chúng ta đi theo các vị được chăng, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
- Chuyện này...
Lỗ tiên sinh quét nhìn ba người một:
- Học sinh cũng chỉ là một hạ nhân, chuyện này vẫn phải hỏi tiểu thư một chút.
Lỗ tiên sinh trở về, Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn ngồi xuống, cũng không nói nhiều.
- Ta cũng nghe thấy rồi.
Tiểu thư áo đỏ nói:
- Ta thấy ba người này không giống kẻ xấu, có thể giúp đỡ họ một lần.
Lỗ tiên sinh lại có chút do dự:- Tiểu thư, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ba người này không rõ lai lịch, ta chỉ sợ chuyện giết người cướp của trong núi này, hàng năm không biết xảy ra bao nhiêu lần...
Vị đầu lĩnh tiêu sư bên cạnh tức giận nói:
- Lỗ tiên sinh, ngươi nói như vậy là không tin được chúng ta sao? Bọn họ chỉ có ba người, chẳng lẽ muốn cướp chúng ta đông người như vậy?
Lỗ tiên sinh cười lạnh nói:
- Mãng phu! Người ta không biết hạ độc sao? Hơn nữa, làm sao ngươi biết người ta chỉ có ba người? Nói không chừng ba người này chính là nội ứng, trong núi đã mai phục sẵn rất nhiều cướp phỉ.
Đầu lĩnh tiêu sư á khẩu nghẹn lời, lập tức đỏ bừng cả mặt.
Tiểu thư áo đỏ khoát tay:
- Lỗ tiên sinh, ngươi cũng biết mục đích thực sự chúng ta vào núi lần này là cái gì. Vào lúc này phải tích đức hành thiện, có thể giúp được người nhất định phải giúp.
Lỗ tiên sinh thấy nàng đã quyết định như vậy, không thể làm gì hơn bèn nói:
- Được rồi.
Y xoay người đi nói cho bọn ba người Đỗ Tuấn, ba người giơ lên chén rượu, xa xa nhìn tiểu thư kia ra ý cảm tạ.
Tiểu thư đỏ mặt lên, giơ chén trà lên nhấp một miếng, coi như là đáp lại.
Ở đây là trấn nhỏ, cũng không có đầu bếp khéo tay, chỉ có một vài món ăn dân dã Tây Hà sơn cũng coi như tạm được. Ba người Vũ La ăn không được ngon miệng, tiểu thư kia cũng là tâm sự nặng nề, chỉ ăn vài miếng đã buông đủa xuống.
Mấy vị tiên sinh thu chi thể cốt không mạnh, cũng chỉ ăn qua loa, duy chỉ có những tiêu sư làm toàn việc tốn sức, ăn hùng hổ một bữa. Lỗ tiên sinh ngồi ở bên cạnh chờ, lộ ra vẻ không nhịn được, lại tựa hồ khinh bỉ những ngườinày thô lỗ.
Non nửa canh giờ, người trong thương đội mới coi như ăn uống xong xuôi. Trước khi đi, tiểu thư áo đỏ không nhịn được nhìn ba người một, sau đó mới xoay người yểu điệu bước ra ngoài.
Vũ La phì cười một tiếng:
- Hai người các ngươi quả là phong lưu, thu hút nữ nhân người ta...
Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh lập tức đỏ bừng mặt mũi.
Lỗ tiên sinh theo sát tiểu thư, giống như một con chó ngoan ngoãn theo đuôi đi ra ngoài. Vị đầu lĩnh tiêu sư kia đi tới dặn dò ba người:
- Ba vị, nếu muốn gia nhập, cứ việc theo sau chúng ta là được. Chỉ là chúng ta đi với tốc độ không chậm, ba vị nên nhanh lên một chút.
Đỗ Tuấn gật đầu:
- Đa tạ.
Quy mô thương đội này quả nhiên không nhỏ, ngoài cửa quán có hai mươi mấy xe ngựa đang ngừng. Tính cả xa phu, người làm thuê cùng tiêu sư, tổng cộng có hơn năm mươi người. Thêm vào mấy vị tiên sinh thu chi cùng một nha hoàn hầu hạ tiểu thư, tổng cộng cũng có sáu mươi người.
Đầu lĩnh tiêu sư huýt gió một tiếng, đám người làm thuê vung roi, đoàn xe chậm rãi xuất phát. Ba người Vũ La theo sau, đám người làm thuê trên xe ngựa cũng hết sức nhiệt tình, cười ha hả mời ba người lên xe.
Mặc dù đi xe ngựa cực kỳ xóc nảy, nhưng vẫn tốt hơn là cuốc bộ nhiều. Ba người tạ ơn, sau đó lên xe.
Tiếng trục xe ken két vang lên, ba người Vũ La cùng theo thương đội chậm rãi đi vào Tây Hà sơn.
Vừa vào núi, bão tuyết chợt lớn lên, gió núi gào thét giận dữ, những hoa tuyết rơi trông như lông ngỗng trắng xóa bị gió núi thổi tung bay, giống như những cái tát của trẻ con quất vào mặt mọi người.
Tiết trời như vậy, dường như ngay cả hung thú cũng nằm vùi trong ổ lười cử động. Dọc trên đường đi, cơ hồ không gặp phải nguy hiểm gì.
Vào ban đêm, thương đội tìm một khe núi tránh gió, quây xe ngựa lại thành một vòng, đốt một đống lửa ở giữa, cả bọn quây quần xung quanh đống lửa nướng lương khô ăn thay cơm.
Tiểu thư áo đỏ cũng không xuống xe, mà bảo nha hoàn của mình ra ngoài chuẩn bị thức ăn, sau đó mang vào.
Một lát sau, nha hoàn lại đi ra nói với đầu lĩnh tiêu sư vài câu. Y gật gật đầu, sau khi nha hoàn đi rồi, y bèn mang một túi lớn đi tới trước mặt ba người, cười nói:
- Tiểu thư lo lắng ba vị tới vội vàng, không có chuẩn bị thứ gì, cho nên bảo ta mang ít bánh bao và thịt khô tới đây.
Ba người Vũ La quả thật đã quên mất điểm này, bọn họ đều là tu sĩ, đã quen cần gì thì lấy ra từ trong không gian trữ vật, nhưng một thân không mang theo thứ gì như vậy, trong mắt người khác cũng có chút quái dị.
Đỗ Tuấn vội vàng đứng dậy nhận lấy túi:
- Đa tạ Đại ca, xin thay chúng ta cảm tạ tiểu thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.