Tiên Tuyệt

Chương 763: Binh Đạo phường

Thạch Tam

20/04/2018

Bối cảnh của Vĩnh Vũ tiêu cục đích xác thâm hậu. Chỉ mất thời gian một nén nhang, tất cả tài liệu cần đều đã đưa đến trước mặt của Vũ La.

Thực ra khi nhìn thấy tòa huấn luyện doanh kia, Vũ La cũng đã hiểu được, sinh ý kiếm tiền chân chính của Vĩnh Vũ tiêu cục là từ các thế giới đẳng cấp thấp bắt đi những người trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt, sau khi huấn luyện làm cận vệ bán ra.

Những tiêu sư này chỉ sợ đến thế giới đẳng cấp thấp của Vũ La cũng là thợ săn giỏi nhất, chỉ có ở Tiên giới, bọn họ mới là tiêu sư quy củ.

Chẳng qua đối với những điều này. Vũ La căn bản không có ý để ý tới. Tiên giới tự có quy tắc vận hành, tồn tại tức là hợp lý, lực lượng của một mình hắn cho dù đã đến trình độ Tiên giới đệ nhất nhân thì có thể thay đổi cái gì?

Lần này trên danh sách của Vũ La kê ra ngoại trừ Bách Mục Tinh Thú Nha và Cửu Thối Vân Thái cơ bản nhất, còn có ba loại tài liệu cực kỳ trân quý. Thế nhưng Vĩnh Vũ tiêu cục vẫn có thể chuẩn bị xong trong thời gian ngắn nhất.

Sau khi đến Tiên giới, Vũ La vẫn là lần đầu tiên sử dụng tài liệu trân quý như vậy, làm cho hắn đối với tác phẩm tương lai có tự tin cực lớn.

Chế tác Tam Phù, phần lớn chính là dựa vào linh cảm, quyết định ở sự phối hợp giữa linh phù và các loại bộ phận ngoại vi, sự phối hợp giữa linh văn vu văn và trận pháp. Dạng người vừa mới trở thành Tam Phù Thiên Công như Vũ La, thường thường là khi linh cảm đạt tới mức tối đa sẽ chế tác rất tốt Tam Phù. Rất nhiều Tam Phù Thiên Công, đến hậu kỳ càng ngày càng nổi danh, uy lực của tác phẩm cũng càng ngày càng lớn, nhưng đó đều là sự đề thăng của tay nghề mang đến. Nếu nói đến linh cảm, bản thân bọn họ đều thừa nhận, mấy tác phẩm thiết kế ban đầu là có linh cảm nhất.

Vũ La bế quan, trước tiên gác lại tất cả mọi chuyện, chuyên tâm luyện chế món Phù Hạch Tiên Binh này.

Màn đêm hạ xuống, huấn luyện doanh một mảnh vắng vẻ. Tất cả chiến sĩ đều đang tranh thủ thời gian từng nhịp hô hấp để tu luyện, thêm được mỗi một tia tiên nguyên có nghĩa hy vọng tương lai sống còn của bọn họ cũng lớn hơn một phần.

Dạ Huy ngồi trên tầng đỉnh của thạch tháp hình tròn kia, một chân thả ở bên ngoài, sau lưng dựa vào đỉnh tháp. Hắn nhìn những nhà đá phía dưới, năm đó mình cũng là từ trong nhà đá như vậy đi ra.

Nơi này chẳng qua là một trong mấy chục huấn luyện doanh của Vĩnh Vũ tiêu cục.

Dạ Huy cảm thán một trận, năm đó mình cũng giống như bọn họ, dùng tất cả thời gian tu luyện, liều mạng bò lên trên, đã quên mất chuyện phải quay đầu lại nhìn xem.

Dạ Huy vẫn cho rằng mình là thành công, ít nhất ở trong cận vệ là thành công, không cần theo chủ nhân vào sinh ra tử, không cần lo lắng tương lai của mình.

Thế nhưng mãi đến hôm nay, bỗng nhiên có người muốn mua hắn, hắn mới đột nhiên nhớ đến chuyện năm đó. Quê hương của mình, người ở đây gọi là chữ Giáp số một trăm ba mươi mốt. Nơi đó mỹ lệ như vậy, người của Tiên giới gần như không tưởng tượng được. Phụ mẫu, muội muội, người yêu, thời gian xa xôi, từng bóng người lần lượt hiện lên ở trước mắt, một đám hóa thành một mảnh quang mang kim sắc tiêu tán trong gió đêm. Đã mây trăm năm rồi, đừng nói là người thân của mình, cho dù là quốc gia năm đó của mình còn tồn tại hay không cũng là cả một vấn đề.

Hắn ngồi trong bóng đêm, nở nụ cười thê thảm,

Vì sao phải lâu như vậy mới có thể nhớ lại? Hồi ức kia đã có chút mơ hồ rồi. Nhưng ngay cả bản thân Dạ Huy cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là hồi ức mơ hồ, hay là hai mắt đẫm lệ của mình mơ hồ?

Không biết từ khi nào, dưới thạch tháp đã đứng một người. Tất cả những chuyện được Dạ Huy cho là “mềm yếu” ở trong nháy mắt kia được hắn thu vào đáy lòng, hắn động thân nhảy xuống:

- Tam tiêu đầu!

Tiêu Minh Viễn chắp tay sau lưng, đứng ở trên nền của thạch tháp nhìn doanh địa rộng lớn phía dưới. Cho dù là từ phía sau nhìn lại, cũng có thể cảm thụ được loại khí thế thượng vị giả kia trên người Tiêu Minh Viễn, so với ban ngày dường như là hai người khác nhau.

- Dạ Huy, mấy năm nay ngươi khổ cực rồi.

Tiêu Minh Viễn cũng có chút xúc động.

Dạ Huy khom người nói:

- Không dám nhận.

Vô luận như thế nào, mình vẫn là bị bán đi rồi.

Dường như Tiêu Minh Viễn không cảm giác được sự bất mãn trong lòng của hắn, chậm rãi xoay người lại nhìn hắn nói:

- Ngươi có tin hay không, nếu như đổi lại là một người khác, cho dù hắn lấy ra một món Phù Hạch Tiên Binh tam phẩm ta cũng sẽ không để ngươi đi.

Đầu vai của Dạ Huy chấn động:

- Tam tiêu đầu...

- Phong ấn tiên hồn, thứ này căn bản không có biện pháp bỏ đi. Nhưng chúng ta đã ở chung nhiều năm như vậy, vì sao lại coi ngươi như hàng hóa chứ? Vũ tiên sinh tiền đồ không thể hạn lượng, ngươi theo hắn có tiền đồ hơn xa ở đây làm một giáo đầu.Dạ Huy trong lòng cảm động, có lẽ đêm này chính là một buổi tối hắn được hưởng thụ ôn nhu nhiều nhất sau khi bị bắt đi.

- Tam tiêu đầu, ta...

Tiêu Minh Viễn mỉm cười:

- Ngươi đi ra ngoài, sợ là sẽ có chút không quen, ta biết, mấy trăm năm rồi nơi này cũng giống như nhà của ngươi. Thế nhưng Dạ Huy, một người bình thường cũng sẽ không cho rằng nơi này là nhà.

Dạ Huy lặng lẽ không nói, Tiêu Minh Viễn đã nói trúng chỗ đau của hắn. Hắn biết rõ nơi này tàn khốc, vô tình, thiết huyết, gần như đầy rẫy tất cả những nguyên tố hắc ám mà ngươi không thể tưởng tượng được. Thế nhưng hắn vẫn có lòng trung thành đối với nơi này. Dạ Huy cũng không biết, đây là dưới áp lực, bức bách trường kỳ, tâm lý của hắn đã bị vặn vẹo.

- Ngươi có biết vì sao Vũ La tiên sinh lại lựa chọn số Bảy không?

Dạ Huy bĩu môi một:

- Mặc dù hắn là Tam Phù Thiên Công, thế nhưng ánh mắt cũng không ra sao cả.



Tam Phù Thiên Công được người tôn kính, cho dù Dạ Huy cũng không dám làm càn, thế nhưng nói đến lĩnh vực của mình, Dạ Huy vẫn rất tự ngạo. Tiêu Minh Viễn lại không chút tức giận, nhìn hắn nói:

- Trên thực tế, Vũ tiên sinh không có chọn sai.

- Hả?

Dạ Huy không hiểu.

- Ngươi cũng biết, một người bất luận hùng mạnh cỡ nào, năng lực thừa nhận đối với Phù Vận Tiên Văn cũng đều có mức độ.

Đây là kiến thức thông thường, nếu như một người có thể thừa nhận Phù Vận Tiên Văn không hạn chế, vậy còn tu luyện làm gì? Tam Phù Thiên Công có thể chế tạo siêu cấp cường giả không hạn chế.

Thông thường mà nói, một Tiên Nhân chỉ có thể thừa nhận một tấm Phù Vận Tiên văn, tư chất tốt có thể thừa nhận hai tấm.

Tiêu Minh Viễn nói:

- Thế nhưng số Bảy, trước khi hẳn đến chúng ta đã làm qua trắc nghiệm, hắn có thể thừa nhận bốn tấm Phù Vận Tiên văn.

Dạ Huy thất kinh:

- Hả?

Tiêu Minh Viễn gật đầu:

- Không sai, Vũ tiên sinh liếc mắt đã nhìn ra, mà chúng ta lại cần phối hợp các loại trận pháp và pháp thuật mới có thể kiểm tra ra.

Dạ Huy biết mình lại lần nữa tự cho là đúng rồi, sự lựa chọn của Vũ La cực kỳ chính xác, Số Bảy mới là người thích hợp nhất với hắn trong toàn bộ huấn luyện doanh.

Tiêu Minh Viễn mỉm cười:

- Từ chuyện này, ngươi còn nhìn ra điều gì?

Dạ Huy mờ mịt.

Tiêu Minh Viễn không thể làm gì khác hơn là giải thích:

- Hắn đồng ý chế tạo Phù Hạch Tiên Binh cho chúng ta, thế nhưng Phù Hạch Tiên Binh Tam Phù không thể đồng tu, đây là định lý, nói cách khác, Vũ tiên sinh tương lai chỉ có thể dùng Phù Hạch Tiên Binh của mình đi đổi Phù Vận Tiên Văn với Tam Phù Thiên Công khác, nhất định chịu thiệt. Thế nhưng Vũ tiên sinh hiển nhiên sẽ vì số Bảy mà làm như vậy.

- Đây mới là mục đích ta nói với ngươi: Vũ tiên sinh không giống với những người mua khác, hắn sẽ cung cấp tài nguyên cực lớn cho các ngươi. Tin tức mà ta nhận được từ chỗ Phương Địch Vũ cũng đã chứng minh điểm này, Vũ tiên sinh vừa mới trở thành Tam Phù Thiên Công, còn chưa có thế lực của mình, các ngươi hẳn là nhóm thủ hạ đầu tiên của hắn. Dạ Huy, hãy cố gắng lên, Vũ tiên sinh sẽ không bạc đãi ngươi, hắn là một chủ nhân tốt, đi theo hắn có tiền đồ hơn ở nơi này.Tiêu Minh Viễn nói xong, đứng dậy đã khôi phục sự uy nghiêm của Tam tiêu đầu, hai tay chắp sau người, vô thanh vô tức rời đi chỉ để lại Dạ Huy tâm tình phức tạp đứng ở trên thềm đá.

Tiêu Minh Viễn nói với Dạ Huy toàn là lời nói thật, chẳng qua chỉ là lời nói thật không có nói hết toàn bộ.

Ngoại trừ nhân tố cảm tình cá nhân, bọn họ nguyện ý bán Dạ Huy cho Vũ La cũng là dễ hiểu: Trên người Dạ Huy đã khắc lên dấu vết thật sâu của Vĩnh Vũ tiêu cục. Có Dạ Huy ở bên cạnh Vũ La, giữa Vũ La và Vĩnh Vũ tiêu cục sẽ có một sợi dây gắn bó.

Thông qua sợi dây này, Vĩnh Vũ tiêu cục sẽ có thể một mực bảo trì quan hệ tốt đẹp với một vị Tam Phù Thiên Công.

Hai nguyên nhân này đều là chân thực, bản thân Tiêu Minh Viễn cũng không nói rõ, một nguyên nhân kia càng thêm quan trọng, nhân tính vốn chính là phức tạp.

Vũ La là vì Vĩnh Vũ tiêu cục luyện chế Phù Hạch Tiên Binh, bởi vậy tài liệu, sân bãi đều là Vĩnh Vũ tiêu cục chuẩn bị. Phương Địch Hương cùng ngày đã trở về, nàng vốn cho rằng thế nào cũng phải chờ hơn ba tháng, lại không ngờ rằng hai ngày sau đó, người của Vĩnh Vũ tiêu cục đã chạy tới báo cho nàng, Vũ La xuất quan rồi!

Phương Địch Hương cảm thấy tim mình như chìm xuống: Thời gian hai ngày có thể luyện chế ra được bảo bối gì? Chỉ sợ đã thất bại rồi, điều này có thể có chút phiền phức. Nàng cũng không chải đầu trang điểm, vội vàng chạy đi Vĩnh Vũ tiêu cục.

Nàng ngồi xe ngựa, một đường bay nhanh, trong lòng lại vẫn lo sợ bất an, có chút lo lắng cho Vũ La, cũng là đang lo lắng cho mình.

Chẳng trách Phương Địch Hương có ý nghĩ như vậy, chuyện Vũ La hai ngày triện khắc một bộ Phù Vận Tiên Văn, Phương Địch Vũ cũng không nói với nàng, Về phần là hữu ý hay là vô ý, vậy không dễ nói rồi.

Thông thường mà nói, một vị Tam Phù Thiên Công luyện chế một món Phù Hạch Tiên Binh chí ít cũng cần thời gian ba tháng, ở Tiên giới với thọ mệnh dài gần như không có điểm tận cùng mà nói, ba tháng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Bởi vậy Vũ La hai ngày đã đi ra, người của Vĩnh Vũ tiêu cục lại không nói rõ ràng, Phương Địch Hương tự nhiên cho rằng Vũ La đã thất bại. Thất bại thực ra cũng không có gì, cho dù là Tam Phù Thiên Công thâm niên nhất cũng không thể đảm bảo mỗi lần sáng tác đều có thể thành công. Thế nhưng thời điểm thất bại lần này quá quan trọng rồi, lần đầu tiên nha, Thập Phương thương hành giới thiệu Tam Phù Thiên Công, lần đầu tiên luyện chế Phù Hạch Tiên Binh cho người ta lại thất bại, trong lòng người ta sẽ nghĩ như thế nào?

Mà Phương Địch Hương lo lắng cho mình, lại bởi vì tính toán riêng của nàng.

Phương Lộc Hiếu lão gia tử con nối dòng không ít, con trai trước sau đã sinh bảy người, con gái cũng đã sinh ba người. Giống như rất nhiên Tiên Nhân sinh ra ở Tiên giới, trong những con nối dòng này đại bộ phận đều không nên thân.

Phương Địch Vũ không phải là lão Đại, hắn là một người có khả năng nhất.

Sáu nhi tử khác so sánh với Phương Địch Vũ đó là cách biệt một trời một vực. Phương Lộc Hiếu cũng sớm nhìn thấy điểm này, sáu nhi tử đều có an bài, đảm bảo bọn họ cơm áo không lo là được, thế nhưng tuyệt đối không cho phép bọn họ nhúng tay vào trong công việc của Thập Phương thương hành.

Mà hai người khác trong ba nữ nhi cũng đã an bài tốt, trực tiếp mang ra kết thân với người, hai lần cơ hội, Thập Phương thương hành hai lần bay lên.



Đáng tiếc Phương Lộc Hiếu trong hạnh phúc cũng có phiền não, đó chính là Phương Địch Hương.

Mặc dù Phương Địch Hương là nữ hài, thế nhưng các phương diện đều không kém hơn so với Phương Địch Vũ. Người một khi có tài, thì cũng có dã tâm, Phương Địch Hương không muốn giống như hai tỷ tỷ bị mang ra kết thân, trở thành vật hy sinh để gia tộc mở rộng sự nghiệp.

Thế nhưng, Phương Địch Vũ đã sớm tiếp nhận Thập Phương thương hành, nàng căn bản không có cơ hội.

Sự xuất hiện của Vũ La khiến nàng nhìn thấy một cơ hội.

Vũ La vừa mới phi thăng đã trở thành một vị Tam Phù Thiên Công, hơn nữa nhìn qua tiền đồ vô lượng. Nếu như có thể làm tốt quan hệ với Vũ La, tương lai có hắn trợ giúp, chưa chắc không thể từ sau vượt lên phía trước, chiếm được chỗ đứng chân vững vàng trong hang ngũ các thương hành.

Nếu như Vũ La vừa làm đã hỏng, sợ rằng tương lai sẽ phủ kín một bóng ma.

Khi Phương Địch Hương tiến vào Vĩnh Vũ tiêu cục, trong lòng thực ra đã quyết định chú ý, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ Vũ La, dù cho trả giá lớn, tương lai bị phụ thân trách phạt! Bảo vệ được Vũ La, mình sẽ còn có cơ hội!

Nàng nghĩ như vậy, theo người của Vĩnh Vũ tiêu cục đi vào bên trong, chợt nghe được một trận cười sảng khoái:

- Ha ha, Phương muội tử tới rồi, ta phải cảm tạ ngươi nha!

Tiêu Minh Viễn không giống như là đang nói mát, hơn nữa thanh âm có vẻ cực kỳ vui mừng. Phương Địch Hương sửng sốt: Đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào Vũ La đã bất ngờ thành công rồi? Thời gian hai ngày, một món Phù Hạch Tiên Binh? Điều này, điều này không có khả năng chứ?

Đây là một viện lạc bí ẩn của Vĩnh Vũ tiêu cục, ánh sáng trong chính sảnh cũng không phải đặc biệt sáng sủa. Tiêu Minh Viên hưng phấn đứng dậy đi ra nghênh đón, Vũ La ngồi ở trên một chiếc Thái Sư ỷ, có vẻ có chút nhàn nhã uống trà.

Trên chiếc bàn Nam Hồng mộc bên cạnh Thái Sư ỷ bày một món đồ vật.

Mặc dù ánh sáng mờ tối, mặc dù đồ vật kia ảm đạm vô quang, thế nhưng Phương Địch Hương vẫn liếc mắt là thấy được món đồ kia có vẻ kỳ quái, rõ ràng hẳn là không bắt mắt, vậy mà lại khiến nàng liếc mắt là nhìn thấy.

Thứ này là một chiếc hộ tý (bảo vệ tay) tinh xảo, cũng không dài, ước chừng cũng có thể bao trùm cánh tay. Trên hộ tý triện khắc hoa văn tinh mỹ, phức tạp làm cho người ta nhìn không rõ sự vận hành của đường cong.

Mà một đồ án lớn nhất trên hộ tý, chính là một chiếc hồ lô màu vàng nhạt. Hoặc là nói vốn chính là một chiếc hồ hô khảm ở trên hộ tý mà thôi.

- Đây là...

Tiêu Minh Viễn tâm tình vui sướng:

- Đây là Phù Hạch Tiên Binh của Vũ tiên sinh luyện chế cho chúng ta. Ha ha ha, Phương muội tử, ta thật sự phải cảm ơn các ngươi nha, đương nhiên rồi, càng phải cảm tạ Vũ tiên sinh.

Phương Địch Hương vẫn có chút khó có thể tin:

- Chỉ qua thời gian hai ngày, đã thành công rồi sao?

Tiêu Minh Viễn cũng cảm khái, trong ánh mắt nhìn về phía Vũ La đã có thêm một tia nóng bỏng:

- Ta cũng không ngờ rằng, thời gian hai ngày Vũ tiên sinh đã hoàn thành một tác phẩm này, nếu như truyền ra điều này, toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà đều phải chấn động rồi!

Hắn nhìn thấy sắc mặt Vũ La tỏ vẻ không vui, vội vàng bổ sung:

- Ngài yên tâm, tin tức này, tuyệt đối sẽ không truyền ra từ Vĩnh Vũ tiêu cục chúng ta.

Vũ La mỉm cười:

- Tiêu huynh không cần khách khí với ta nữa, c đây là hợp tác, ngươi cũng không nợ ta cái gì.

Tiêu Minh Viễn trừng mắt:

- Ai nói, lúc trước ngươi nói là một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng, kết quả ngươi đã cho chúng ta một món lục phẩm hạ! Chúng ta thiếu ngươi nhiều lắm!

Phương Địch Hương trợn mắt há mồm:

- Ngươi nói cái gì, lục... Lục phẩm hạ!

Tiêu Minh Viễn nhìn Phương Địch Hương có chút hâm mộ:

- Đúng vậy, lục phẩm hạ! Ngươi có thể tin tưởng không? Vũ tiên sinh quả thực chính là thiên tài trong Tam Phù Thiên Công. Ta hiện tại thật sự đố kị với Thập Phương thương hành các ngươi nha, bị các ngươi gặp được Vũ tiên sinh trước.

- Chúng ta đã kiểm nghiệm qua, tuyệt đối là lục phẩm hạ, sẽ không sai.

Tiêu Minh Viễn nói xong, vô cùng cẩn thận cầm món Phù Hạch Tiên Binh kia lên, đeo ở trên cánh tay của mình, khẽ phát lực, tiên nguyên thông thuận chảy vào trong Phù Hạch Tiên Binh.

Từng đường cong sáng lên, chiếc hồ lô màu vàng nhạt trên hộ tý kia vù một tiếng bay lên, ngưng tụ trong bụng hồ lô thành một điểm hào quang sáng rực.

Hồ lô không ngừng xoay tròn, dường như tìm kiếm mục tiêu công kích. Khi chuyển tới bên phía Phương Địch Hương, nàng rõ ràng cảm giác được một cỗ lực lượng đáng sợ bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới, mình tuyệt đối không có khả năng ngăn cản!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook