Chương 725: Chân Long phong vân 1
Thạch Tam
19/04/2018
Mất hết một ngày Vũ La mới đi tới khu vực trung tâm nhất.
Một mảng mây tía mờ nhạt bao phủ khu vực trung tâm nhất, kim quang ôn hòa dường như lay động theo gió. Xuyên qua màn kim quang mông lung mờ mịt kia. Có thể nhìn thấy bên trong đúng là có một cánh cổng cao lớn hùng vĩ đang đứng sừng sững.
Hắn thở dốc một hơi vẫn phong ấn toàn bộ linh lực trong cơ thể đi bộ tiến vào.
Đi vào màng kim quang kia giống như vừa đi xuyên qua một màn mưa Xuân mờ ảo. Có một loại lực lượng rất nhỏ khó lỏng nhận ra quét qua trên mặt một nhưng ngay sau đó biến mất.
Nhưng trong lòng Vũ La lại tỏ ra cảnh giác.
Cơ hồ trong khoảnh khắc hắn tiến vào kim quang kia. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kiêu ngạo: Nỗi kiêu ngạo của kẻ tới gần thiên môn như vậy có cơ hội trở thành đệ nhất tu sĩ phi thăng trong vài ngàn năm qua.
Tâm trạng như vậy vốn là bình thường, nhưng đối với Vũ La mà nói chính là không bình thường.
Hắn vô cùng nhạy cảm lập tức ý thức được: Không ngờ rằng thiên môn này lại có thể ảnh hưởng tới tình cảm con người!
Từ trước tới nay Vũ La chưa bao giờ gặp tình huống như thế. E rằng thủ đoạn này chỉ có Tiên Nhân thượng giới mới có thể làm được, nhưng tại sao Tiên Nhân muốn đạt được hiệu quả như vậy?
Thật ra thì căn bản không cần thủ đoạn này tất cả người tu chân Ngũ Phương giới đều có tâm tư như vậy. Dùng thủ đoạn này không khỏi có chút vẽ rắn thêm chân, khiến cho Vũ La càng thêm nghi ngờ ý nghĩa chân chính sau lưng thiên môn rộng mở này.
Ta mặc kệ ngươi, không để ý tới là xong.
Vũ La mới vừa giơ lên một chân, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên một thanh âm vang lên từ sau lưng. Nhưng cước bộ Vũ La không bị ngăn cản vẫn kiên định đặt xuống.
Sau đó hắn mới xoay người lại, lông mày giương lên. Hỏi:
- Có chuyện gì?
Xuyên thấu qua màn kim quang nhàn nhạt này nhìn trở lại giống như cách một màn mưa. Người bên ngoài chắp hai tay sau lưng, toàn thân toát ra khí chất cô đơn mà cao ngạo, chậm bước đi tới.
- Ta tên là Ngọc Thanh Ca.
- Ta là đường đệ của Ngọc Cửu Long bị ngươi giết chết.
- Ngươi giết Ngọc Cửu Long rất hay.
Ngọc Thanh Ca đứng đối diện Vũ La mỉm cười chậm rãi nói ba câu.
Vũ La gật đầu. Không bị vẻ cô ngạo lạnh lùng của y cảm nhiễm, vẫn sử dụng nhịp điệu của mình:
- Có lẽ người như Ngọc Cửu Long không làm cho ngươi thích, có phải không?
Trong lúc Ngọc Thanh Ca định lộ ra vẻ mặt “tri kỷ Vũ La bỗng nhiên vỗ đầu một làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:
- Ôi ta nói ngược, hẳn là người như ngươi như vậy. Có lẽ không làm cho Ngọc Cửu Long thích mới phải...
Nhất thời vẻ mặt Ngọc Thanh Ca sượng lại, vẻ lạnh lùng cô ngạo mới vừa rồi nhất thời trở thành thần sắc sượng sùng lúng túng.
Y á khẩu nghẹn lời, một lúc lâu sau mới bình phục lại hậm hực nói:
- Con người ngươi ta cũng không thích...
Vũ La phất tay áo không thèm để ý tới y.
- Nói thật nếu ta là ngươi, ta sẽ không tiến vào.
Dường như Ngọc Thanh Ca rất có hảo cảm với chuyện Vũ La giết chết Ngọc Cửu Long, gật đầu khen ngợi:
- Mấy tháng trước còn có lời đồn đãi thủy chung ngươi không thể đột phá cảnh giới Đại Năng, hiện tại đã là Phụng Thiên đỉnh phong rồi, quả nhiên không đơn giản.
Chợt y xoay chuyển giọng điệu:
- Nhưng chỉ còn thời gian sáu tháng, căn bản ngươi không còn kịp nữa.- Ngươi tới đây rồi đến lúc đó trơ mắt nhìn người khác phi thăng, trong lòng sẽ có mùi vị thế nào? Từ lúc ngươi xuất đạo đến nay ở mọi phương diện, không người nào có thể ngăn được, nhuệ khí mười phần. Ngươi cũng biết nhuệ khí cũng là một loại thực lực, nếu nhuệ khí bị áp chế ở chỗ này e rằng sau này khó lòng gượng dậy được.
Vũ La khẽ mỉm cười, hỏi y:
- Ngươi là cảnh giới gì? Vấn Thiên trung cấp ư?
Sắc mặt Ngọc Thanh Ca có hơi mất tự nhiên, Vũ La nhìn rất chuẩn, rất nhiều thủ đoạn che giấu của y trước mặt Vũ La hoàn toàn vô dụng. Bị một kẻ thấp hơn mình hai cảnh giới lớn nhìn thấu, bất kể là ai cũng không thích thú gì.
- Tuổi còn trẻ, có thể có tu vi như thế cũng thật là rất khá, quả nhiên cổ tộc ẩn thế nhân tài đông đúc.
Lời Vũ La nói ra hết sức già dặn, bề ngoài hắn trẻ hơn Ngọc Thanh Ca quá nhiều như vậy vốn sẽ có chút ít quái dị, nhưng Vũ La nói ra khỏi miệng cực kỳ tự nhiên, ngay cả Ngọc Thanh Ca cũng chỉ hơi ngẩn ra một chút, không cảm thấy có cái gì không ổn.
- Ngọc Cửu Long đã chết, ngươi chính là nhân tuyển cho chức gia chủ đời sau của cổ Ngọc thế gia phải không? Thấy ngươi cũng là người tự biết mình, lại vô cùng tự tin, vậy ngươi có biết tự tin cũng là một loại thực lực, nếu tự tin bị đánh mất ở chỗ này, e rằng sau này khó lòng gượng dậy được.
- Sẽ vô cùng bất lợi với chuyện cạnh tranh chức gia chủ của ngươi sau này.
Vũ La cơ hồ trả lại tất cả lời nói khi nãy lại cho Ngọc Thanh Ca, chuyện này khiến cho Ngọc Thanh Ca vô cùng tức tối, tiện tay rút trong tay áo ra một chiếc quạt bằng ngà voi, chỉ Vũ La:
- Ngươi...
Vũ La gạt cây quạt sang bên:
- Ta tục hay không tục? Ngươi lấy quạt ra làm gì, nóng lắm hay sao, quạt cho ai xem vậy?
Ngọc Thanh Ca trợn mắt há mồm. Vũ La nói lung tung loạn xạ, hoàn toàn không theo đường lối nào cả, khiến cho y nhất thời không thể hạ đài.
- Ngươi, ngươi... Ngươi... Không chịu thừa nhận cũng vô dụng, lần này ngươi nhất định phải thua, hừ!
Ngọc Thanh Ca vung tay áo xoay người rời đi, rốt cục cũng lặng lẽ thu chiếc quạt ngà vào trong tay áo.
Vũ La nhìn theo bóng lưng Ngọc Thanh Ca, lộ ra một nụ cười cổ quái.
Sâu trong Yên sơn giống như mọi người tưởng tượng hay sao, hay là tất cả người trên Tu Chân Giới đều nghĩ như vậy?
Đây là phi thăng, không phải là đánh nhau. Chiến lực cao tới mức nào cũng là vô dụng, cảnh giới không tới, Thiên kiếp không giáng xuống, than thở có ích gì? Có lẽ các tu sĩ của những đại môn phái đã bị Vũ La áp chế bao nhiêu năm qua đang khoái chí trong lòng: Tiểu tử ngươi ngông cuồng đã quen, hiện tại thế nào, phải chăng là trợn tròn mắt? Tu chân là so tu vi cảnh giới với nhau, kẻ nào cuối cùng có thể phi thăng, kẻ đó mới thật sự là người thắng!
Ngọc Lục Hợp mấy ngày qua thu cờ xếp trống, tự nhiên là cũng có suy nghĩ như vậy.
Đợi đến sáu tháng sau, những người này sẽ lớn tiếng cười nhạo Vũ La, không chút lưu tình.
Vũ La không bị Ngọc Thanh Ca ảnh hưởng. Sau khi y tức tối bỏ đi, hắn vẫn không nhanh không chậm, theo tốc độ chậm rãi như trước đi về phía thiên môn.
Tiến về phía trước thêm ngàn trượng, rốt cục Vũ La đã nhìn thấy rõ thiên môn thần bí này.
Quả nhiên là hùng tráng khôi vĩ đến cực độ, cao ba ngàn trượng, rộng bốn trăm trượng, kim quang chói lọi. Mà cảm giác đầu tiên của Vũ La khi nhìn thấy thiên môn này không phải là khiếp sợ, mà là kinh ngạc.
Bởi vì vừa thấy Vũ La đã lập tức phát hiện, hắn không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả thiên môn này. Hắn nhắm mắt nhớ lại, nhưng phát hiện ra trong thời gian mình nhắm mắt đã hoàn toàn không nhớ được hình dáng thiên môn ra sao. Bất quá chỉ có cảm giác chấn động vẫn còn ăn sâu trong lòng hắn.
Vũ La mở mắt ra một lần nữa, thiên môn vẫn còn trước mắt hắn, chân thật vô cùng.
Lần nữa nhắm mắt lại, lại không thể nhớ ra hình dáng thế nào.
Vũ La thầm hiểu trong lòng, cho dù cuối cùng những tu sĩ hiện tại canh giữ ở thiên môn này có thể rời khỏi, cũng không có cách nào tả lại thiên môn cho hậu bối bọn họ.
Hắn khẽ cau mày nghĩ ngợi một hồi, sau đó tiến tới thêm một quãng nữa, cơ hồ đứng sát với thiên môn. Sau đó nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ dao động linh khí xung quanh.
Sau chừng nửa canh giờ, rốt cục Vũ La chán nản bỏ cuộc, hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Hắn cũng đã hoàn toàn hiểu được, thượng giới là thứ mà hiện tại hắn hoàn toàn không thể chạm đến.
Mặc dù Vũ La chiến lực kinh người, có thể nói vô địch Ngũ Phương giới. Mặc dù người người trên thượng giới thấy Huyết Hải Ngọc Sát lệnh đều phải ngoan ngoãn thần phục, nhưng dù sao thượng giới cũng là thượng giới, thủ đoạn trên đó không phải là một tu sĩ hạ giới như hắn có thể tính toán.Vũ La có thể từ chi tiết phát hiện một chút gì không ổn, nhưng thật sự muốn nhìn thấu bố trí của thượng giới Tiên Nhân, cơ hồ là không thể nào.
Sau khi nhận rõ điểm này. Vũ La coi như là hết hy vọng, quyết định lui ra khỏi kim quang, không suy nghĩ làm thế nào phá bố trí của Tiên Nhân nữa, mà là chuyên tâm bắt đầu tu luyện.
Hấn ngồi trong nhà gỗ của mình năm ngày. Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng có người “đi ngang qua” bên ngoài nhà. Hiện tại xung quanh đây toàn là Đại Năng, ai cũng có thể cảm ứng được thiên địa linh khí biến hóa. Vũ La tu luyện sử dụng Thần Huyết Thạch, thiên địa linh khí cơ hồ không có biến hóa gì, sau khi những người đó thăm dò xong cũng chỉ tỏ vẻ khinh thường, kiêu ngạo rời đi.
Hỏa Ấn đạo nhân trên ổ chim cũng khinh thường, cười thầm những kẻ kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Cứ như vậy thoáng chốc một tháng đã trôi qua. Hôm ấy cửa nhà gỗ chợt mở ra, Vũ La uốn lưng một cái nhìn về phía ánh mặt trời vừa lên hoạt động thân thể của mình một phen.
Ba người Hỏa Ấn đạo nhân còn đang bế quan, Vũ La cũng không quấy rầy bọn họ tùy ý đi bộ đi ra ngoài, thả ra nguyên hồn tìm được một con Liệt Xỉ Liêm Đao Thú nấp trong bụi cây.
Chỉ sau mười mấy lần hô hấp, hung thú nhất phẩm này đã biến thành một con thú chết.
Một canh giờ sau, con thú chết này trở thành món nướng ngon lành trên đống lửa.
Khói bếp lượn lờ mùi thơm bay khắp sơn lâm.
Tay nghề nấu nướng của Vũ La coi như tạm được, nhưng hắn đã quen thức ăn ngon do Hướng Cuồng Ngôn nấu vẫn cảm thấy mình nấu không ngon bằng. Hắn đang có chút buồn bực, trong núi rừng chợt náo loạn một trận, có người chạy như điên mà đến, người còn chưa tới, tiếng rống giận dữ đã truyền tới trước:
- Phi thăng sắp tới, thời khắc mấu chốt còn có tâm tư ăn uống!
Lão xông tới gần thấy là Vũ La, bèn hạ xuống.
- Ngươi...
Người đến là một lão nhân nhìn qua đã nhiều tuổi, đầu tóc râu mép một mảnh bạc trắng, ngay cả lông mày cũng màu trắng. Lão nhân khí độ bất phàm, có một cỗ khí thế không giận mà oai, ở Tu Chân Giới nhất định cũng là người có thân phận. Nhưng Vũ La nổi danh hung nhân bên ngoài, lão nhân này cũng bất quá là Đại Năng cảnh giới Khuynh Thiên, ngay cả Xiêm trưởng lão cũng bị Vũ La thu thập, huống chi là lão?
Lão nhân thấy khí thế mình yếu hơn Vũ La nhưng lại không chịu cúi đầu, sau khi trấn định cười lạnh nói:
- Vũ La, ngươi bỏ cuộc rồi sao? Tư chất như vậy phi thăng vô vọng, đành cam chịu rồi, nhưng ngươi cũng không thể quấy nhiễu người khác như vậy được!
Lão nói nửa chừng, ngoài xa lại có người phi hành tới, không phải là ai khác, chính là Ngọc Thanh Ca.
Ngọc Thanh Ca tư thế tiêu sái phi hành mà đến, trường sam theo gió bay phất phới, hai mảnh khăn vuông buộc trên đầu bay phấp phới như bươm bướm, nhưng không biết vì sao lúc y đáp xuống bỗng nhiên không thể khống chế được, lại va vào một cây đại thụ.
Đại Năng thân thể cũng cường hãn vô cùng, Ngọc Thanh Ca đụng phải cây, chỉ nghe rắc một tiếng vang lên, cây đại thụ thân to bằng miệng chén lập tức gãy ngang.
Lão nhân cau mày:
- Ngọc Thanh Ca, đừng làm cho cổ Ngọc thế gia các ngươi mất mặt.
Ngọc Thanh Ca sửa sang lại áo mũ, cũng có chút ngượng ngùng, ôm quyền nhìn lão nhân kia:
- Hiên Viên Ưng Phi huynh, ngươi tới thật là nhanh. Hiên Viên Ưng Phi hừ một tiếng, không có nhiều lời, ngọc Thanh Ca ra sức trợn mắt, đánh giá Vũ La:
- Ngươi... Ngươi đã là cảnh giới Khấu Thiên?
Một tháng trước, lúc Ngọc Thanh Ca gặp Vũ La, Vũ La vẫn chỉ là Phụng Thiên đỉnh phong. Tuy nói là đỉnh phong nhưng đến trình độ Đại Năng, cho dù muốn tiến tới một bước nhỏ cũng cần phải trả giá bằng năm tháng vô tận cùng bao nhiêu nỗ lực gian khổ. Mà từ Phụng Thiên đến Khấu Thiên, đó chính là một bước dài. Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, lẽ ra bất kể là ai cũng không thể làm được như vậy mới đúng.
Nhưng Ngọc Thanh Ca tin tưởng mình tuyệt đối không nhìn lầm, hiện tại Vũ La rõ ràng chính là cảnh giới Khấu Thiên.
Lúc trước Hiên Viên Ưng Phi không chú ý, Ngọc Thanh Ca vừa nói, lão mới cẩn thận quan sát, lập tức cũng làm cho lão sợ hết hồn.
Vũ La tu chân mới bao nhiêu năm? Tính toán đâu ra đấy không quá năm năm, hắn đã đạt tới cảnh giới Khấu Thiên, tốc độ như vậy cả Ngũ Phương giới cũng chưa từng có.
Ngọc Thanh Ca bỗng nhiên nói:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nếu như ngươi đột phá, vì sao không có động tĩnh gì?
Đúng là đến cảnh giới Đại Năng, mỗi khi đột phá cảnh giới lớn nhất định sẽ xuất hiện dị tượng, tối thiểu cũng phải có một cỗ khí thế cường giả không thể đè nén được phóng xuất ra.Nhưng trong một tháng này, Vũ La vẫn ở Yên sơn, tất cả mọi người cũng ở đây, nhưng lại không có chút khác thường nào cả.
Vũ La cũng tỏ ra bất đắc dĩ, không có dị tượng bởi vì hắn đúng là không có đột phá. Chân Long Tam Cảnh của Cửu Long Thôn Nhật theo thứ tự là Hiển Hóa, Phong Vân, Thần Đàn, hiện tại Vũ La vẫn còn đang ở cảnh giới Hiển Hóa. Chỉ bất quá đã đạt tới Hiển Hóa đỉnh phong, cũng sắp sửa đột phá.
Cho nên theo bọn Ngọc Thanh Ca thấy, Vũ La đã đột phá đến cảnh giới Khấu Thiên.
Thần Huyết Thạch hoàn toàn vượt qua hiểu biết của Ngũ Phương giới, ngay cả Tả Sư Dạ Vũ cũng vô cùng khao khát có được Thần Huyết Thạch, có thể nghĩ vật này trân quý tới mức nào. Vũ La sử dụng Thần Huyết Thạch tu luyện, dốc hết toàn lực, tiến bộ nhanh tới mức kinh người.
Ngọc Thanh Ca vừa nói, Hiên Viên Ưng Phi cũng cảm thấy kỳ quái, lão nghi hoặc nhìn Vũ La:
- Tu vi không thể nào giả vờ được, cho dù ngươi lừa được chúng ta, nhưng không thể nào lừa được Thiên kiếp.
Vũ La liếc qua hai người một cái, không có gì để nói, hắn chỉ tay ra xa, trầm giọng quát:
- Cút!
Hai người giận dữ, Vũ La mỉm cười híp mắt, linh khí xông ra trong cả kết giới phong ấn.
Hai người không dám động thủ cùng hắn, hừ lớn một tiếng xoay người rời đi.
Tin Vũ La đã là Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên không cánh mà bay khắp nơi.
Sau khi Vũ La đuổi Ngọc Thanh Ca cùng Hiên Viên Ưng Phi đi, cảm thấy thần thanh khí sảng, một mình tiêu diệt con Liệt Xỉ Liêm Đao thú kia, sau đó thản nhiên trở lại nhà gỗ của mình.
Hỏa Ấn đạo nhân vẫn đang bế quan như trước, cho dù lão biết tin tức Vũ La đã đột phá cũng sẽ không xuất quan. Hỏa Ấn đạo nhân có thể trở thành nhân vật lão làng còn sót lại trong cả Cửu Đại Thiên Môn cũng có đạo lý trong đó, nhãn quang của lão hơn xa người khác, đã sớm nhìn ra Vũ La bất phàm.
Biên Nhất Huy và Tả Lư đạo nhân giật mình kinh hãi không ít, đứng chờ hắn ở cửa. Vũ La thấy hai người cũng biết bọn họ muốn hỏi cái gì, quyết định nói thẳng:
- Ta đã tới đây, đương nhiên mục tiêu là phi thăng.
Tả Lư đạo nhân cùng Biên Nhất Huy cũng tỏ ra sửng sốt, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Nhưng chỉ còn có năm tháng, ngươi có nắm chắc đột phá thẳng đến cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong chăng?
Vũ La sờ sờ mũi mình, cười nói:
- Hay là ta chỉ cho hai người các ngươi một con đường phát tài...
Đột nhiên hắn nhắc tới đề tài này, khiến cho Tả Lư đạo nhân cùng Biên Nhất Huy ngơ ngác không hiểu gì cả:
- Sao?
- Không bằng hai người các ngươi tổ chức đánh cuộc, cuộc rằng ta có thể đạt tới cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong trước khi thiên môn rộng mở hay không. Có thể đưa tỷ lệ đặt cược lên thật cao, các ngươi tất thắng.
Dứt lời hắn nháy nháy mắt, lắc mình vào nhà gỗ. Hai người còn định hỏi lại, Vũ La đã đóng cửa lại ầm một tiếng.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, cùng nhau rời đi. Biên Nhất Huy chợt hỏi:
- Chuyện này... Rốt cục chúng ta có nên mở trường đánh cuộc hay không?
Tả Lư đạo nhân cười khổ:
- Mở cái gì mà mở, ngươi dám mở sao? Mặc dù chúng ta cũng biết Vũ La Đại nhân thiên tư hơn người, nhưng chỉ có năm tháng, cần phải đột phá ba cấp lớn nữa, ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Biên Nhất Huy cũng lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, nói không chừng tới lúc đó ngay cả động phủ cũng thua cho người ta.
Sau khi Vũ La tiến vào nhà gỗ, cũng không dám trì hoàn chút nào.
Một mảng mây tía mờ nhạt bao phủ khu vực trung tâm nhất, kim quang ôn hòa dường như lay động theo gió. Xuyên qua màn kim quang mông lung mờ mịt kia. Có thể nhìn thấy bên trong đúng là có một cánh cổng cao lớn hùng vĩ đang đứng sừng sững.
Hắn thở dốc một hơi vẫn phong ấn toàn bộ linh lực trong cơ thể đi bộ tiến vào.
Đi vào màng kim quang kia giống như vừa đi xuyên qua một màn mưa Xuân mờ ảo. Có một loại lực lượng rất nhỏ khó lỏng nhận ra quét qua trên mặt một nhưng ngay sau đó biến mất.
Nhưng trong lòng Vũ La lại tỏ ra cảnh giác.
Cơ hồ trong khoảnh khắc hắn tiến vào kim quang kia. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kiêu ngạo: Nỗi kiêu ngạo của kẻ tới gần thiên môn như vậy có cơ hội trở thành đệ nhất tu sĩ phi thăng trong vài ngàn năm qua.
Tâm trạng như vậy vốn là bình thường, nhưng đối với Vũ La mà nói chính là không bình thường.
Hắn vô cùng nhạy cảm lập tức ý thức được: Không ngờ rằng thiên môn này lại có thể ảnh hưởng tới tình cảm con người!
Từ trước tới nay Vũ La chưa bao giờ gặp tình huống như thế. E rằng thủ đoạn này chỉ có Tiên Nhân thượng giới mới có thể làm được, nhưng tại sao Tiên Nhân muốn đạt được hiệu quả như vậy?
Thật ra thì căn bản không cần thủ đoạn này tất cả người tu chân Ngũ Phương giới đều có tâm tư như vậy. Dùng thủ đoạn này không khỏi có chút vẽ rắn thêm chân, khiến cho Vũ La càng thêm nghi ngờ ý nghĩa chân chính sau lưng thiên môn rộng mở này.
Ta mặc kệ ngươi, không để ý tới là xong.
Vũ La mới vừa giơ lên một chân, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên một thanh âm vang lên từ sau lưng. Nhưng cước bộ Vũ La không bị ngăn cản vẫn kiên định đặt xuống.
Sau đó hắn mới xoay người lại, lông mày giương lên. Hỏi:
- Có chuyện gì?
Xuyên thấu qua màn kim quang nhàn nhạt này nhìn trở lại giống như cách một màn mưa. Người bên ngoài chắp hai tay sau lưng, toàn thân toát ra khí chất cô đơn mà cao ngạo, chậm bước đi tới.
- Ta tên là Ngọc Thanh Ca.
- Ta là đường đệ của Ngọc Cửu Long bị ngươi giết chết.
- Ngươi giết Ngọc Cửu Long rất hay.
Ngọc Thanh Ca đứng đối diện Vũ La mỉm cười chậm rãi nói ba câu.
Vũ La gật đầu. Không bị vẻ cô ngạo lạnh lùng của y cảm nhiễm, vẫn sử dụng nhịp điệu của mình:
- Có lẽ người như Ngọc Cửu Long không làm cho ngươi thích, có phải không?
Trong lúc Ngọc Thanh Ca định lộ ra vẻ mặt “tri kỷ Vũ La bỗng nhiên vỗ đầu một làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:
- Ôi ta nói ngược, hẳn là người như ngươi như vậy. Có lẽ không làm cho Ngọc Cửu Long thích mới phải...
Nhất thời vẻ mặt Ngọc Thanh Ca sượng lại, vẻ lạnh lùng cô ngạo mới vừa rồi nhất thời trở thành thần sắc sượng sùng lúng túng.
Y á khẩu nghẹn lời, một lúc lâu sau mới bình phục lại hậm hực nói:
- Con người ngươi ta cũng không thích...
Vũ La phất tay áo không thèm để ý tới y.
- Nói thật nếu ta là ngươi, ta sẽ không tiến vào.
Dường như Ngọc Thanh Ca rất có hảo cảm với chuyện Vũ La giết chết Ngọc Cửu Long, gật đầu khen ngợi:
- Mấy tháng trước còn có lời đồn đãi thủy chung ngươi không thể đột phá cảnh giới Đại Năng, hiện tại đã là Phụng Thiên đỉnh phong rồi, quả nhiên không đơn giản.
Chợt y xoay chuyển giọng điệu:
- Nhưng chỉ còn thời gian sáu tháng, căn bản ngươi không còn kịp nữa.- Ngươi tới đây rồi đến lúc đó trơ mắt nhìn người khác phi thăng, trong lòng sẽ có mùi vị thế nào? Từ lúc ngươi xuất đạo đến nay ở mọi phương diện, không người nào có thể ngăn được, nhuệ khí mười phần. Ngươi cũng biết nhuệ khí cũng là một loại thực lực, nếu nhuệ khí bị áp chế ở chỗ này e rằng sau này khó lòng gượng dậy được.
Vũ La khẽ mỉm cười, hỏi y:
- Ngươi là cảnh giới gì? Vấn Thiên trung cấp ư?
Sắc mặt Ngọc Thanh Ca có hơi mất tự nhiên, Vũ La nhìn rất chuẩn, rất nhiều thủ đoạn che giấu của y trước mặt Vũ La hoàn toàn vô dụng. Bị một kẻ thấp hơn mình hai cảnh giới lớn nhìn thấu, bất kể là ai cũng không thích thú gì.
- Tuổi còn trẻ, có thể có tu vi như thế cũng thật là rất khá, quả nhiên cổ tộc ẩn thế nhân tài đông đúc.
Lời Vũ La nói ra hết sức già dặn, bề ngoài hắn trẻ hơn Ngọc Thanh Ca quá nhiều như vậy vốn sẽ có chút ít quái dị, nhưng Vũ La nói ra khỏi miệng cực kỳ tự nhiên, ngay cả Ngọc Thanh Ca cũng chỉ hơi ngẩn ra một chút, không cảm thấy có cái gì không ổn.
- Ngọc Cửu Long đã chết, ngươi chính là nhân tuyển cho chức gia chủ đời sau của cổ Ngọc thế gia phải không? Thấy ngươi cũng là người tự biết mình, lại vô cùng tự tin, vậy ngươi có biết tự tin cũng là một loại thực lực, nếu tự tin bị đánh mất ở chỗ này, e rằng sau này khó lòng gượng dậy được.
- Sẽ vô cùng bất lợi với chuyện cạnh tranh chức gia chủ của ngươi sau này.
Vũ La cơ hồ trả lại tất cả lời nói khi nãy lại cho Ngọc Thanh Ca, chuyện này khiến cho Ngọc Thanh Ca vô cùng tức tối, tiện tay rút trong tay áo ra một chiếc quạt bằng ngà voi, chỉ Vũ La:
- Ngươi...
Vũ La gạt cây quạt sang bên:
- Ta tục hay không tục? Ngươi lấy quạt ra làm gì, nóng lắm hay sao, quạt cho ai xem vậy?
Ngọc Thanh Ca trợn mắt há mồm. Vũ La nói lung tung loạn xạ, hoàn toàn không theo đường lối nào cả, khiến cho y nhất thời không thể hạ đài.
- Ngươi, ngươi... Ngươi... Không chịu thừa nhận cũng vô dụng, lần này ngươi nhất định phải thua, hừ!
Ngọc Thanh Ca vung tay áo xoay người rời đi, rốt cục cũng lặng lẽ thu chiếc quạt ngà vào trong tay áo.
Vũ La nhìn theo bóng lưng Ngọc Thanh Ca, lộ ra một nụ cười cổ quái.
Sâu trong Yên sơn giống như mọi người tưởng tượng hay sao, hay là tất cả người trên Tu Chân Giới đều nghĩ như vậy?
Đây là phi thăng, không phải là đánh nhau. Chiến lực cao tới mức nào cũng là vô dụng, cảnh giới không tới, Thiên kiếp không giáng xuống, than thở có ích gì? Có lẽ các tu sĩ của những đại môn phái đã bị Vũ La áp chế bao nhiêu năm qua đang khoái chí trong lòng: Tiểu tử ngươi ngông cuồng đã quen, hiện tại thế nào, phải chăng là trợn tròn mắt? Tu chân là so tu vi cảnh giới với nhau, kẻ nào cuối cùng có thể phi thăng, kẻ đó mới thật sự là người thắng!
Ngọc Lục Hợp mấy ngày qua thu cờ xếp trống, tự nhiên là cũng có suy nghĩ như vậy.
Đợi đến sáu tháng sau, những người này sẽ lớn tiếng cười nhạo Vũ La, không chút lưu tình.
Vũ La không bị Ngọc Thanh Ca ảnh hưởng. Sau khi y tức tối bỏ đi, hắn vẫn không nhanh không chậm, theo tốc độ chậm rãi như trước đi về phía thiên môn.
Tiến về phía trước thêm ngàn trượng, rốt cục Vũ La đã nhìn thấy rõ thiên môn thần bí này.
Quả nhiên là hùng tráng khôi vĩ đến cực độ, cao ba ngàn trượng, rộng bốn trăm trượng, kim quang chói lọi. Mà cảm giác đầu tiên của Vũ La khi nhìn thấy thiên môn này không phải là khiếp sợ, mà là kinh ngạc.
Bởi vì vừa thấy Vũ La đã lập tức phát hiện, hắn không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả thiên môn này. Hắn nhắm mắt nhớ lại, nhưng phát hiện ra trong thời gian mình nhắm mắt đã hoàn toàn không nhớ được hình dáng thiên môn ra sao. Bất quá chỉ có cảm giác chấn động vẫn còn ăn sâu trong lòng hắn.
Vũ La mở mắt ra một lần nữa, thiên môn vẫn còn trước mắt hắn, chân thật vô cùng.
Lần nữa nhắm mắt lại, lại không thể nhớ ra hình dáng thế nào.
Vũ La thầm hiểu trong lòng, cho dù cuối cùng những tu sĩ hiện tại canh giữ ở thiên môn này có thể rời khỏi, cũng không có cách nào tả lại thiên môn cho hậu bối bọn họ.
Hắn khẽ cau mày nghĩ ngợi một hồi, sau đó tiến tới thêm một quãng nữa, cơ hồ đứng sát với thiên môn. Sau đó nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ dao động linh khí xung quanh.
Sau chừng nửa canh giờ, rốt cục Vũ La chán nản bỏ cuộc, hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Hắn cũng đã hoàn toàn hiểu được, thượng giới là thứ mà hiện tại hắn hoàn toàn không thể chạm đến.
Mặc dù Vũ La chiến lực kinh người, có thể nói vô địch Ngũ Phương giới. Mặc dù người người trên thượng giới thấy Huyết Hải Ngọc Sát lệnh đều phải ngoan ngoãn thần phục, nhưng dù sao thượng giới cũng là thượng giới, thủ đoạn trên đó không phải là một tu sĩ hạ giới như hắn có thể tính toán.Vũ La có thể từ chi tiết phát hiện một chút gì không ổn, nhưng thật sự muốn nhìn thấu bố trí của thượng giới Tiên Nhân, cơ hồ là không thể nào.
Sau khi nhận rõ điểm này. Vũ La coi như là hết hy vọng, quyết định lui ra khỏi kim quang, không suy nghĩ làm thế nào phá bố trí của Tiên Nhân nữa, mà là chuyên tâm bắt đầu tu luyện.
Hấn ngồi trong nhà gỗ của mình năm ngày. Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng có người “đi ngang qua” bên ngoài nhà. Hiện tại xung quanh đây toàn là Đại Năng, ai cũng có thể cảm ứng được thiên địa linh khí biến hóa. Vũ La tu luyện sử dụng Thần Huyết Thạch, thiên địa linh khí cơ hồ không có biến hóa gì, sau khi những người đó thăm dò xong cũng chỉ tỏ vẻ khinh thường, kiêu ngạo rời đi.
Hỏa Ấn đạo nhân trên ổ chim cũng khinh thường, cười thầm những kẻ kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Cứ như vậy thoáng chốc một tháng đã trôi qua. Hôm ấy cửa nhà gỗ chợt mở ra, Vũ La uốn lưng một cái nhìn về phía ánh mặt trời vừa lên hoạt động thân thể của mình một phen.
Ba người Hỏa Ấn đạo nhân còn đang bế quan, Vũ La cũng không quấy rầy bọn họ tùy ý đi bộ đi ra ngoài, thả ra nguyên hồn tìm được một con Liệt Xỉ Liêm Đao Thú nấp trong bụi cây.
Chỉ sau mười mấy lần hô hấp, hung thú nhất phẩm này đã biến thành một con thú chết.
Một canh giờ sau, con thú chết này trở thành món nướng ngon lành trên đống lửa.
Khói bếp lượn lờ mùi thơm bay khắp sơn lâm.
Tay nghề nấu nướng của Vũ La coi như tạm được, nhưng hắn đã quen thức ăn ngon do Hướng Cuồng Ngôn nấu vẫn cảm thấy mình nấu không ngon bằng. Hắn đang có chút buồn bực, trong núi rừng chợt náo loạn một trận, có người chạy như điên mà đến, người còn chưa tới, tiếng rống giận dữ đã truyền tới trước:
- Phi thăng sắp tới, thời khắc mấu chốt còn có tâm tư ăn uống!
Lão xông tới gần thấy là Vũ La, bèn hạ xuống.
- Ngươi...
Người đến là một lão nhân nhìn qua đã nhiều tuổi, đầu tóc râu mép một mảnh bạc trắng, ngay cả lông mày cũng màu trắng. Lão nhân khí độ bất phàm, có một cỗ khí thế không giận mà oai, ở Tu Chân Giới nhất định cũng là người có thân phận. Nhưng Vũ La nổi danh hung nhân bên ngoài, lão nhân này cũng bất quá là Đại Năng cảnh giới Khuynh Thiên, ngay cả Xiêm trưởng lão cũng bị Vũ La thu thập, huống chi là lão?
Lão nhân thấy khí thế mình yếu hơn Vũ La nhưng lại không chịu cúi đầu, sau khi trấn định cười lạnh nói:
- Vũ La, ngươi bỏ cuộc rồi sao? Tư chất như vậy phi thăng vô vọng, đành cam chịu rồi, nhưng ngươi cũng không thể quấy nhiễu người khác như vậy được!
Lão nói nửa chừng, ngoài xa lại có người phi hành tới, không phải là ai khác, chính là Ngọc Thanh Ca.
Ngọc Thanh Ca tư thế tiêu sái phi hành mà đến, trường sam theo gió bay phất phới, hai mảnh khăn vuông buộc trên đầu bay phấp phới như bươm bướm, nhưng không biết vì sao lúc y đáp xuống bỗng nhiên không thể khống chế được, lại va vào một cây đại thụ.
Đại Năng thân thể cũng cường hãn vô cùng, Ngọc Thanh Ca đụng phải cây, chỉ nghe rắc một tiếng vang lên, cây đại thụ thân to bằng miệng chén lập tức gãy ngang.
Lão nhân cau mày:
- Ngọc Thanh Ca, đừng làm cho cổ Ngọc thế gia các ngươi mất mặt.
Ngọc Thanh Ca sửa sang lại áo mũ, cũng có chút ngượng ngùng, ôm quyền nhìn lão nhân kia:
- Hiên Viên Ưng Phi huynh, ngươi tới thật là nhanh. Hiên Viên Ưng Phi hừ một tiếng, không có nhiều lời, ngọc Thanh Ca ra sức trợn mắt, đánh giá Vũ La:
- Ngươi... Ngươi đã là cảnh giới Khấu Thiên?
Một tháng trước, lúc Ngọc Thanh Ca gặp Vũ La, Vũ La vẫn chỉ là Phụng Thiên đỉnh phong. Tuy nói là đỉnh phong nhưng đến trình độ Đại Năng, cho dù muốn tiến tới một bước nhỏ cũng cần phải trả giá bằng năm tháng vô tận cùng bao nhiêu nỗ lực gian khổ. Mà từ Phụng Thiên đến Khấu Thiên, đó chính là một bước dài. Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, lẽ ra bất kể là ai cũng không thể làm được như vậy mới đúng.
Nhưng Ngọc Thanh Ca tin tưởng mình tuyệt đối không nhìn lầm, hiện tại Vũ La rõ ràng chính là cảnh giới Khấu Thiên.
Lúc trước Hiên Viên Ưng Phi không chú ý, Ngọc Thanh Ca vừa nói, lão mới cẩn thận quan sát, lập tức cũng làm cho lão sợ hết hồn.
Vũ La tu chân mới bao nhiêu năm? Tính toán đâu ra đấy không quá năm năm, hắn đã đạt tới cảnh giới Khấu Thiên, tốc độ như vậy cả Ngũ Phương giới cũng chưa từng có.
Ngọc Thanh Ca bỗng nhiên nói:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nếu như ngươi đột phá, vì sao không có động tĩnh gì?
Đúng là đến cảnh giới Đại Năng, mỗi khi đột phá cảnh giới lớn nhất định sẽ xuất hiện dị tượng, tối thiểu cũng phải có một cỗ khí thế cường giả không thể đè nén được phóng xuất ra.Nhưng trong một tháng này, Vũ La vẫn ở Yên sơn, tất cả mọi người cũng ở đây, nhưng lại không có chút khác thường nào cả.
Vũ La cũng tỏ ra bất đắc dĩ, không có dị tượng bởi vì hắn đúng là không có đột phá. Chân Long Tam Cảnh của Cửu Long Thôn Nhật theo thứ tự là Hiển Hóa, Phong Vân, Thần Đàn, hiện tại Vũ La vẫn còn đang ở cảnh giới Hiển Hóa. Chỉ bất quá đã đạt tới Hiển Hóa đỉnh phong, cũng sắp sửa đột phá.
Cho nên theo bọn Ngọc Thanh Ca thấy, Vũ La đã đột phá đến cảnh giới Khấu Thiên.
Thần Huyết Thạch hoàn toàn vượt qua hiểu biết của Ngũ Phương giới, ngay cả Tả Sư Dạ Vũ cũng vô cùng khao khát có được Thần Huyết Thạch, có thể nghĩ vật này trân quý tới mức nào. Vũ La sử dụng Thần Huyết Thạch tu luyện, dốc hết toàn lực, tiến bộ nhanh tới mức kinh người.
Ngọc Thanh Ca vừa nói, Hiên Viên Ưng Phi cũng cảm thấy kỳ quái, lão nghi hoặc nhìn Vũ La:
- Tu vi không thể nào giả vờ được, cho dù ngươi lừa được chúng ta, nhưng không thể nào lừa được Thiên kiếp.
Vũ La liếc qua hai người một cái, không có gì để nói, hắn chỉ tay ra xa, trầm giọng quát:
- Cút!
Hai người giận dữ, Vũ La mỉm cười híp mắt, linh khí xông ra trong cả kết giới phong ấn.
Hai người không dám động thủ cùng hắn, hừ lớn một tiếng xoay người rời đi.
Tin Vũ La đã là Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên không cánh mà bay khắp nơi.
Sau khi Vũ La đuổi Ngọc Thanh Ca cùng Hiên Viên Ưng Phi đi, cảm thấy thần thanh khí sảng, một mình tiêu diệt con Liệt Xỉ Liêm Đao thú kia, sau đó thản nhiên trở lại nhà gỗ của mình.
Hỏa Ấn đạo nhân vẫn đang bế quan như trước, cho dù lão biết tin tức Vũ La đã đột phá cũng sẽ không xuất quan. Hỏa Ấn đạo nhân có thể trở thành nhân vật lão làng còn sót lại trong cả Cửu Đại Thiên Môn cũng có đạo lý trong đó, nhãn quang của lão hơn xa người khác, đã sớm nhìn ra Vũ La bất phàm.
Biên Nhất Huy và Tả Lư đạo nhân giật mình kinh hãi không ít, đứng chờ hắn ở cửa. Vũ La thấy hai người cũng biết bọn họ muốn hỏi cái gì, quyết định nói thẳng:
- Ta đã tới đây, đương nhiên mục tiêu là phi thăng.
Tả Lư đạo nhân cùng Biên Nhất Huy cũng tỏ ra sửng sốt, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Nhưng chỉ còn có năm tháng, ngươi có nắm chắc đột phá thẳng đến cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong chăng?
Vũ La sờ sờ mũi mình, cười nói:
- Hay là ta chỉ cho hai người các ngươi một con đường phát tài...
Đột nhiên hắn nhắc tới đề tài này, khiến cho Tả Lư đạo nhân cùng Biên Nhất Huy ngơ ngác không hiểu gì cả:
- Sao?
- Không bằng hai người các ngươi tổ chức đánh cuộc, cuộc rằng ta có thể đạt tới cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong trước khi thiên môn rộng mở hay không. Có thể đưa tỷ lệ đặt cược lên thật cao, các ngươi tất thắng.
Dứt lời hắn nháy nháy mắt, lắc mình vào nhà gỗ. Hai người còn định hỏi lại, Vũ La đã đóng cửa lại ầm một tiếng.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, cùng nhau rời đi. Biên Nhất Huy chợt hỏi:
- Chuyện này... Rốt cục chúng ta có nên mở trường đánh cuộc hay không?
Tả Lư đạo nhân cười khổ:
- Mở cái gì mà mở, ngươi dám mở sao? Mặc dù chúng ta cũng biết Vũ La Đại nhân thiên tư hơn người, nhưng chỉ có năm tháng, cần phải đột phá ba cấp lớn nữa, ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Biên Nhất Huy cũng lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, nói không chừng tới lúc đó ngay cả động phủ cũng thua cho người ta.
Sau khi Vũ La tiến vào nhà gỗ, cũng không dám trì hoàn chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.