Chương 717: Chân thân giáng lâm (Thượng)
Thạch Tam
19/04/2018
Đổi lại là bất cứ kẻ nào cũng sẽ không hỏi lại như thế đã sớm hưng phấn quên hết tất cả hấp tấp đáp ứng rồi.
Nhưng Vũ La vẫn hỏi như vậy, hơn nữa Hóa Long cổ tỏ ra rất ngoan ngoãn, thành thật suy nghĩ câu hỏi của Vũ La một lúc. Sau đó vô cùng trịnh trọng đáp lại:
- Ta... Có thể đánh đấm một chút.
Suy nghĩ của đám Vu tộc đã trở nên tê liệt. Vì sao Hóa Long cổ tỏ ra khiêm tốn như vậy, có thể đánh đấm một chút ư, rõ ràng là đánh rất tốt, đánh khắp Tây Vực vô địch thủ.
Cũng có Vu tộc thông minh suy nghĩ cẩn thận, không phải là Hóa Long cổ khiêm nhường, mà là không dám khoác lác trước mặt Vũ La. Chuyện này có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa bản thân Hóa Long cổ hiểu rõ ràng, chiến lực của nó không đáng để nhắc tới trước mặt Vũ La!
- Ta... Ta... Sử Tiền Ma Thủ...
Hóa Long cổ nói mình có thể đánh đấm một chút, thấy vẻ mặt Vũ La vẫn tỏ ra lạnh nhạt, cũng may nó biết chuyện này không thể nào đả động được Vũ La. Cho nên vội vàng nói sang chuyện khác quan trọng hơn.
Quả nhiên ánh mắt Vũ La sáng lên:
- Ngươi biết sao?
- Biết.
Vũ La sờ sờ cằm, thận trọng suy nghĩ.
Đám Vu tộc muốn phát điên: Còn suy nghĩ cái rắm mau mau đáp ứng đi...
Vẻ mặt Vũ La tỏ ra cực kỳ miễn cưỡng:
- Được rồi ta chưa quen cuộc sống nơi đây có ngươi ở đây cũng dễ dàng.
Miễn cưỡng như vậy sao... Đám Vu tộc rống to lão thiên bất công. Nhưng Hóa Long cổ lại tỏ ra rất hưng phấn, gật đầu lia lịa với Vũ La:
- Đa tạ. Đa tạ. Đa tạ...
Vũ La khoát tay:
- Thật là phiền phức.
Một đạo Vu Văn nhẹ nhàng bay ra ngoài, rơi trên đỉnh đầu Hóa Long cổ.
Hóa Long cổ cũng không phản kháng, mặc cho đạo Vu Văn kia ấn vào trong đầu của mình.
Đám Vu tộc lần nữa hóa đá: Vu Văn phóng ra ngoài, Vu văn sư Thánh cấp!
Đây không phải là lão thiên bất công, đây quả thật là lão thiên đặc biệt phái hắn xuống đây, làm cho tan nát lòng tin của mọi người.
Đạo Vu văn này chính là một loại Vu Văn đặc biệt của Tây Vực, có hơi tương tự với phương pháp mà các tu sĩ lấy máu huyết tế luyện linh thú. Nó chuyên môn dùng để thuần phục cổ trùng hoang dã, ký kết liên lạc về linh hồn giữa chủ tớ với nhau. Một khi cổ trùng hoang dã bị khắc đạo Vu Văn này lên người, có nghĩa là từ nay về sau phải phục tùng vô điều kiện, nếu không nhất định sẽ bị Vu văn cắn trả, sống không bằng chết.
Vũ La gia tăng một ít linh văn trong đó, hiệu quả lại càng thêm bá đạo. Ngoài ra nó vẫn có thể trợ giúp cổ trùng cùng chủ nhân trực tiếp kết nối với nhau qua phương diện linh hồn.
Như vậy Vũ La cũng không cần cố gắng hiểu ngôn ngữ của Hóa Long cổ.
Hóa Long cổ cúi đầu, ý là bảo Vũ La ngồi lên người nó. Vũ La khoát tay ngăn lại, truyền qua một đạo ý niệm, Hóa Long cổ vô cùng ngoan ngoãn co rút thân thể lại, trong một mảng ô quang hóa thành một con sâu chỉ to bằng ngón tay cái, ra sức định bò lên vai Vũ La. Nhưng nó chỉ bò lên chân, đã bị Vũ La đá văng ra ngoài.
Mất đám Vu tộc đều trợn trừng: Phí của trời, sao lại làm như vậy chứ...
Nhưng Vũ La làm như vậy, Hóa Long cổ lại càng cam tâm tình nguyện.
Nó không dám bò lên người Vũ La nữa, không thể làm gì khác hơn là biết điều một chút theo ở phía sau.
Dưới trạng thái này, đám Vu tộc xung quanh chợt cảm thấy áp lực mà mình đang gánh chịu trên người chợt nhẹ bỗng, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Chốc lát sau mạnh ai nấy lồm cồm bò dậy.
Tát Ảnh cũng không tiện vùi mặt xuống đất nữa, phủi bụi bặm trên người sau đó đứng dậy, gương mặt vẫn đỏ bừng như trước, dường như có thể nhỏ máu. Y ngượng ngùng tiến lên, cả người không được tự nhiên:
- Chuyện này...
Y suy nghĩ một chút, sau đó lấy quả Sa Noãn và viên cổ hạch hai đêm trước đoạt được ra:
- Đại nhân, Tát Ảnh xấu hổ...
Vũ La nhìn y một chút, có hơi buồn cười nhưng vẫn khoát tay nói:
- Bỏ đi, không cần phải nói những chuyện này.
Hắn chỉ vào Hồng Lôi:
- Đưa cho y đi.
Mặc dù Tát Ảnh không nỡ bỏ những bảo bối này, nhưng không dám cãi lại lời Vũ La, tỏ ra ngoan ngoãn đưa qua. Hồng Lôi nhận lấy những thứ này trong lòng cảm thán, hiện tại mới coi như hiểu được lời Vũ La nói đêm trước: “E rằng tới lúc đó ngươi không chịu” là có ý gì.
Hôm nay Vũ La có Hóa Long cổ đầu nhập, một quả Sa Noãn đối với mình mà nói thật không đáng là gì. Y tin rằng nếu mình cầu khẩn một phen, nói không chừng Vũ La sẽ bảo Hóa Long cổ chọn lựa một quả Sa Noãn tốt hơn cho mình.
Nhưng y không phải là người lòng tham không đáy, Tát Ảnh đã không đất dung thân, y cũng không nói ra những lời châm chọc, bất quá chỉ mỉm cười, nhận lấy những thứ kia. Rốt cục cũng buột miệng nói một câu:
- Tát Ảnh huynh tha lỗi, thật ra thì ta cũng đã là Vu Sĩ Vương cấp...
Tát Ảnh sửng sốt, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi. Y cho rằng Vu Sĩ Vương cấp đã là hết sức hùng mạnh, mới tỏ ra vênh mặt hất hàm trước mặt chiến hữu ngày xưa của mình là Hồng Lôi, còn hô to gọi nhỏ kêu người ta đi theo mình. Không ngờ rằng cấp bậc người ta cũng ngang bằng với mình, đây là mỉa mai lớn tới mức nào?
Hồng Lôi nói lỡ miệng, không nhịn được liếc nhìn Vũ La một. Vũ La ho khan một tiếng nói:
- Hiện tại cũng không có gì cần giấu diếm nữa rồi.
Lúc trước hắn vẫn giấu kín thân phận, lẫn trong những người khác trong đội ngũ, cũng dễ dàng thu hoạch các tin tức. Hiện tại phe mình đã rất hùng mạnh, lại có Tát Ảnh tương trợ, lại có nguồn gốc của tin tức, tự nhiên là lúc bộc lộ thân phận được rồi.
Hồng Lôi được Vũ La cho phép, bèn chỉ vào Ca Nguyệt ở xa xa nói:
- Vị kia chính là Hải Thiên bộ lạc đệ nhất nữ chiến thần, Tây Vực đệ nhất mỹ nhân, Vu Sĩ Vương cấp Ca Nguyệt các hạ.
A... Lại một Vu Sĩ Vương cấp, Tát Ảnh hoàn toàn há hốc mồm.
- Vị kia chính là Hải Thiên bộ lạc Tam Thần Tế, Vu Văn sư Cổ Mô các hạ.
- Trong đội ngũ của chúng ta, Vu Sĩ nhất phẩm có tất cả mười một người, Vu Sĩ Vương cấp hai người...
Tát Ảnh cắt đứt lời Hồng Lôi, xấu hổ lấy tay che mặt ngăn lại:
- Hồng Lôi huynh, ngươi đừng nói nữa, nói thêm gì nữa ta sẽ không có đất dung thân.
Vũ La cười nhìn Tát Ảnh một, khoát tay nói:
- Vậy đừng nói nữa, lên đường đi thôi.
Trong đội ngũ này hiện tại đã có ba vị Vu Sĩ Vương cấp, mười lăm vị Vu Sĩ nhất phẩm, còn có thật nhiều Vu Sĩ nhị phẩm, tam phẩm, mênh mông cuồn cuộn xông vào Dạ Ma Quật.
Hiện tại từng người trong đội ngũ tỏ ra mười phần tự tin, không vì cái gì khác, cũng bởi vì trong đội ngũ đã có một con Hóa Long Cố.
Hiện tại cho tới lúc Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện theo tính toán chưa đầy một ngày, đội ngũ này được Hóa Long cổ dẫn dắt, thẳng tiến vào sâu trong Dạ Ma Quật.
Cũng không biết Dạ Ma Quật được xây dựng vào năm tháng nào, phong cách cực kỳ cổ quái. Rất nhiều tường đổ cột xiêu bị dây leo to như cánh tay trẻ con bao bọc. Có đại thụ thậm chí sinh trưởng trên một vài kiến trúc, vài gốc cổ thụ tráng kiện cổ xưa bao trùm cả kiến trúc, sau đó buông rễ chui xuống đất, hút lấy chất dinh dưỡng mà sống.
Mặc dù những kiến trúc này đã cực kỳ đổ nát, nhưng vẫn có thể nhìn ra năm xưa hùng vĩ tới mức nào.
Cơ hồ trên đại môn mỗi kiến trúc như vậy đều có điêu khắc những gương mặt dữ tợn. Phối hợp với không khí quỷ dị ban đêm trong Dạ Ma Quật, càng làm cho người ta có cảm giác bị vô số Dạ Ma nhìn trộm. Đi lại trong này, thỉnh thoảng cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng.
Đến một nơi cho thấy rõ ràng là một tòa đại điện đổ nát, Hóa Long cổ ngừng lại, vẫn bắt chước thanh âm Tát Ảnh như trước:
- Tới rồi.
Trên căn bản nó đã học nói chuyện xong, Vũ La đã tính sẵn trong lòng, sau khi tách ra khỏi Tát Ảnh, mình sẽ chính thức đặt tên cho Hóa Long cổ là Tiểu Tát.
Từng pho tượng Dạ Ma bị vỡ ra thành nhiều manh, nằm rải rác khắp nơi, những viên gạch to tướng biểu hiện nơi này từng có một thời hết sức huy hoàng.
Có lẽ trong lịch sử Vu tộc, Dạ Ma từng có địa vị hết sức quan trọng. Nhưng cho tới bây giờ, ngay cả hậu duệ Vu tộc cũng không nhớ rõ những pho tượng này đại biểu cho cái gì.
Nhưng Vũ La vẫn hỏi như vậy, hơn nữa Hóa Long cổ tỏ ra rất ngoan ngoãn, thành thật suy nghĩ câu hỏi của Vũ La một lúc. Sau đó vô cùng trịnh trọng đáp lại:
- Ta... Có thể đánh đấm một chút.
Suy nghĩ của đám Vu tộc đã trở nên tê liệt. Vì sao Hóa Long cổ tỏ ra khiêm tốn như vậy, có thể đánh đấm một chút ư, rõ ràng là đánh rất tốt, đánh khắp Tây Vực vô địch thủ.
Cũng có Vu tộc thông minh suy nghĩ cẩn thận, không phải là Hóa Long cổ khiêm nhường, mà là không dám khoác lác trước mặt Vũ La. Chuyện này có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa bản thân Hóa Long cổ hiểu rõ ràng, chiến lực của nó không đáng để nhắc tới trước mặt Vũ La!
- Ta... Ta... Sử Tiền Ma Thủ...
Hóa Long cổ nói mình có thể đánh đấm một chút, thấy vẻ mặt Vũ La vẫn tỏ ra lạnh nhạt, cũng may nó biết chuyện này không thể nào đả động được Vũ La. Cho nên vội vàng nói sang chuyện khác quan trọng hơn.
Quả nhiên ánh mắt Vũ La sáng lên:
- Ngươi biết sao?
- Biết.
Vũ La sờ sờ cằm, thận trọng suy nghĩ.
Đám Vu tộc muốn phát điên: Còn suy nghĩ cái rắm mau mau đáp ứng đi...
Vẻ mặt Vũ La tỏ ra cực kỳ miễn cưỡng:
- Được rồi ta chưa quen cuộc sống nơi đây có ngươi ở đây cũng dễ dàng.
Miễn cưỡng như vậy sao... Đám Vu tộc rống to lão thiên bất công. Nhưng Hóa Long cổ lại tỏ ra rất hưng phấn, gật đầu lia lịa với Vũ La:
- Đa tạ. Đa tạ. Đa tạ...
Vũ La khoát tay:
- Thật là phiền phức.
Một đạo Vu Văn nhẹ nhàng bay ra ngoài, rơi trên đỉnh đầu Hóa Long cổ.
Hóa Long cổ cũng không phản kháng, mặc cho đạo Vu Văn kia ấn vào trong đầu của mình.
Đám Vu tộc lần nữa hóa đá: Vu Văn phóng ra ngoài, Vu văn sư Thánh cấp!
Đây không phải là lão thiên bất công, đây quả thật là lão thiên đặc biệt phái hắn xuống đây, làm cho tan nát lòng tin của mọi người.
Đạo Vu văn này chính là một loại Vu Văn đặc biệt của Tây Vực, có hơi tương tự với phương pháp mà các tu sĩ lấy máu huyết tế luyện linh thú. Nó chuyên môn dùng để thuần phục cổ trùng hoang dã, ký kết liên lạc về linh hồn giữa chủ tớ với nhau. Một khi cổ trùng hoang dã bị khắc đạo Vu Văn này lên người, có nghĩa là từ nay về sau phải phục tùng vô điều kiện, nếu không nhất định sẽ bị Vu văn cắn trả, sống không bằng chết.
Vũ La gia tăng một ít linh văn trong đó, hiệu quả lại càng thêm bá đạo. Ngoài ra nó vẫn có thể trợ giúp cổ trùng cùng chủ nhân trực tiếp kết nối với nhau qua phương diện linh hồn.
Như vậy Vũ La cũng không cần cố gắng hiểu ngôn ngữ của Hóa Long cổ.
Hóa Long cổ cúi đầu, ý là bảo Vũ La ngồi lên người nó. Vũ La khoát tay ngăn lại, truyền qua một đạo ý niệm, Hóa Long cổ vô cùng ngoan ngoãn co rút thân thể lại, trong một mảng ô quang hóa thành một con sâu chỉ to bằng ngón tay cái, ra sức định bò lên vai Vũ La. Nhưng nó chỉ bò lên chân, đã bị Vũ La đá văng ra ngoài.
Mất đám Vu tộc đều trợn trừng: Phí của trời, sao lại làm như vậy chứ...
Nhưng Vũ La làm như vậy, Hóa Long cổ lại càng cam tâm tình nguyện.
Nó không dám bò lên người Vũ La nữa, không thể làm gì khác hơn là biết điều một chút theo ở phía sau.
Dưới trạng thái này, đám Vu tộc xung quanh chợt cảm thấy áp lực mà mình đang gánh chịu trên người chợt nhẹ bỗng, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Chốc lát sau mạnh ai nấy lồm cồm bò dậy.
Tát Ảnh cũng không tiện vùi mặt xuống đất nữa, phủi bụi bặm trên người sau đó đứng dậy, gương mặt vẫn đỏ bừng như trước, dường như có thể nhỏ máu. Y ngượng ngùng tiến lên, cả người không được tự nhiên:
- Chuyện này...
Y suy nghĩ một chút, sau đó lấy quả Sa Noãn và viên cổ hạch hai đêm trước đoạt được ra:
- Đại nhân, Tát Ảnh xấu hổ...
Vũ La nhìn y một chút, có hơi buồn cười nhưng vẫn khoát tay nói:
- Bỏ đi, không cần phải nói những chuyện này.
Hắn chỉ vào Hồng Lôi:
- Đưa cho y đi.
Mặc dù Tát Ảnh không nỡ bỏ những bảo bối này, nhưng không dám cãi lại lời Vũ La, tỏ ra ngoan ngoãn đưa qua. Hồng Lôi nhận lấy những thứ này trong lòng cảm thán, hiện tại mới coi như hiểu được lời Vũ La nói đêm trước: “E rằng tới lúc đó ngươi không chịu” là có ý gì.
Hôm nay Vũ La có Hóa Long cổ đầu nhập, một quả Sa Noãn đối với mình mà nói thật không đáng là gì. Y tin rằng nếu mình cầu khẩn một phen, nói không chừng Vũ La sẽ bảo Hóa Long cổ chọn lựa một quả Sa Noãn tốt hơn cho mình.
Nhưng y không phải là người lòng tham không đáy, Tát Ảnh đã không đất dung thân, y cũng không nói ra những lời châm chọc, bất quá chỉ mỉm cười, nhận lấy những thứ kia. Rốt cục cũng buột miệng nói một câu:
- Tát Ảnh huynh tha lỗi, thật ra thì ta cũng đã là Vu Sĩ Vương cấp...
Tát Ảnh sửng sốt, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi. Y cho rằng Vu Sĩ Vương cấp đã là hết sức hùng mạnh, mới tỏ ra vênh mặt hất hàm trước mặt chiến hữu ngày xưa của mình là Hồng Lôi, còn hô to gọi nhỏ kêu người ta đi theo mình. Không ngờ rằng cấp bậc người ta cũng ngang bằng với mình, đây là mỉa mai lớn tới mức nào?
Hồng Lôi nói lỡ miệng, không nhịn được liếc nhìn Vũ La một. Vũ La ho khan một tiếng nói:
- Hiện tại cũng không có gì cần giấu diếm nữa rồi.
Lúc trước hắn vẫn giấu kín thân phận, lẫn trong những người khác trong đội ngũ, cũng dễ dàng thu hoạch các tin tức. Hiện tại phe mình đã rất hùng mạnh, lại có Tát Ảnh tương trợ, lại có nguồn gốc của tin tức, tự nhiên là lúc bộc lộ thân phận được rồi.
Hồng Lôi được Vũ La cho phép, bèn chỉ vào Ca Nguyệt ở xa xa nói:
- Vị kia chính là Hải Thiên bộ lạc đệ nhất nữ chiến thần, Tây Vực đệ nhất mỹ nhân, Vu Sĩ Vương cấp Ca Nguyệt các hạ.
A... Lại một Vu Sĩ Vương cấp, Tát Ảnh hoàn toàn há hốc mồm.
- Vị kia chính là Hải Thiên bộ lạc Tam Thần Tế, Vu Văn sư Cổ Mô các hạ.
- Trong đội ngũ của chúng ta, Vu Sĩ nhất phẩm có tất cả mười một người, Vu Sĩ Vương cấp hai người...
Tát Ảnh cắt đứt lời Hồng Lôi, xấu hổ lấy tay che mặt ngăn lại:
- Hồng Lôi huynh, ngươi đừng nói nữa, nói thêm gì nữa ta sẽ không có đất dung thân.
Vũ La cười nhìn Tát Ảnh một, khoát tay nói:
- Vậy đừng nói nữa, lên đường đi thôi.
Trong đội ngũ này hiện tại đã có ba vị Vu Sĩ Vương cấp, mười lăm vị Vu Sĩ nhất phẩm, còn có thật nhiều Vu Sĩ nhị phẩm, tam phẩm, mênh mông cuồn cuộn xông vào Dạ Ma Quật.
Hiện tại từng người trong đội ngũ tỏ ra mười phần tự tin, không vì cái gì khác, cũng bởi vì trong đội ngũ đã có một con Hóa Long Cố.
Hiện tại cho tới lúc Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện theo tính toán chưa đầy một ngày, đội ngũ này được Hóa Long cổ dẫn dắt, thẳng tiến vào sâu trong Dạ Ma Quật.
Cũng không biết Dạ Ma Quật được xây dựng vào năm tháng nào, phong cách cực kỳ cổ quái. Rất nhiều tường đổ cột xiêu bị dây leo to như cánh tay trẻ con bao bọc. Có đại thụ thậm chí sinh trưởng trên một vài kiến trúc, vài gốc cổ thụ tráng kiện cổ xưa bao trùm cả kiến trúc, sau đó buông rễ chui xuống đất, hút lấy chất dinh dưỡng mà sống.
Mặc dù những kiến trúc này đã cực kỳ đổ nát, nhưng vẫn có thể nhìn ra năm xưa hùng vĩ tới mức nào.
Cơ hồ trên đại môn mỗi kiến trúc như vậy đều có điêu khắc những gương mặt dữ tợn. Phối hợp với không khí quỷ dị ban đêm trong Dạ Ma Quật, càng làm cho người ta có cảm giác bị vô số Dạ Ma nhìn trộm. Đi lại trong này, thỉnh thoảng cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng.
Đến một nơi cho thấy rõ ràng là một tòa đại điện đổ nát, Hóa Long cổ ngừng lại, vẫn bắt chước thanh âm Tát Ảnh như trước:
- Tới rồi.
Trên căn bản nó đã học nói chuyện xong, Vũ La đã tính sẵn trong lòng, sau khi tách ra khỏi Tát Ảnh, mình sẽ chính thức đặt tên cho Hóa Long cổ là Tiểu Tát.
Từng pho tượng Dạ Ma bị vỡ ra thành nhiều manh, nằm rải rác khắp nơi, những viên gạch to tướng biểu hiện nơi này từng có một thời hết sức huy hoàng.
Có lẽ trong lịch sử Vu tộc, Dạ Ma từng có địa vị hết sức quan trọng. Nhưng cho tới bây giờ, ngay cả hậu duệ Vu tộc cũng không nhớ rõ những pho tượng này đại biểu cho cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.