Tiên Tuyệt

Chương 698: Dạ Ma sa mạc, nhất phẩm Hạt Cổ (Thượng)

Thạch Tam

19/04/2018

Hồng Lôi tỏ ra không nhịn được:

- Dài dòng lắm điều, nói mau!

- Sau khi Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện ba ngày, có một đám thợ săn Sa Noãn phát hiện một di tích chôn dưới cát vàng bên ngoài Dạ Ma Quật. Không phát hiện được gì bên trong di tích, chỉ có một bức họa, trên đó có một đồ hình kỳ lạ chỉ điểm quy luật xuất hiện của Sử Tiền Ma Thủ.

Mọi người nghe vậy trong lòng căng thẳng, nếu tin tức kia là thật, nói cách khác có thể suy tính được lần xuất hiện tiếp theo của Sử Tiền Ma Thủ.

Thợ săn Sa Noãn Khô Quỷ theo thói quen định thừa nước đục thả câu, nhưng nhìn thấy đôi huyết đồng đáng sợ của Hồng Lôi, vội vàng nói tiếp:

- Bọn họ nghiên cứu rất lâu, rốt cục xem như mới hiểu rõ, cuối cùng phát hiện, Sử Tiền Ma Thủ rất có thể sẽ xuất hiện lần nữa vào mười ngày sau.

Y nói một hơi xong, vô cùng cẩn thận nhìn Hồng Lôi.

Hồng Lôi cười gằn một tiếng:

- Những điều này là thật sao, vậy những thợ săn Sa Noãn kia đâu, di tích kia ở đâu?

- Trong đám thợ săn Sa Noãn kia cũng có kẻ tự biết mình, Sử Tiền Ma Thủ không phải là thứ mà bọn chúng có thể nhúng tay vào, cho nên mặc dù biết rồi cũng không có tâm tư gì khác. Sau khi lui ra khỏi di tích kia, bọn chúng nghỉ ngơi một đêm bên ngoài di tích. Nhưng sáng sớm hôm sau, bọn chúng phát hiện ra không còn thấy di tích đâu nữa.

- Bọn chúng tìm rất lâu, di tích kia dường như là không tồn tại, đã biến mất một cách không thể nào giải thích ngay dưới mắt bọn chúng.

- Sau đó, đám thợ săn Sa Noãn này từng người một chết đi một cách khó hiểu. Kẻ cuối cùng trong đó chết đi là một hảo hữu của tiểu nhân, y không có thân nhân nào khác, trước khi chết bèn nói tin tức kia cho tiểu nhân.

Hồng Lôi hừ lạnh một tiếng:

- Chỗ nghi vấn rất nhiều...

- Đại nhân, tiểu nhân nói câu nào cũng là thật.

Khô Quỷ vội vàng dập đầu không ngừng.

Hồng Lôi nhìn Vũ La một, Vũ La không tỏ vẻ gì. Hồng Lôi hiểu đây là mặc cho mình tùy tình hình mà xử trí, Vũ La không muốn bại lộ thân phận trước mặt người ngoài.

Hồng Lôi trầm ngâm một lúc, chợt nở một nụ cười lạnh:

- Khô Quỷ, ngươi nói rất đúng, không có ai quen thuộc Dạ Ma sa mạc hơn thợ săn Sa Noãn các ngươi, cho nên chúng ta cần ngươi làm hướng đạo cho chúng ta.

A... Khô Quỷ há hốc mồm.

Hồng Lôi nhướng mày:

- Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn?

- Không, tiểu nhân bằng lòng, tiểu nhân hết sức bằng lòng!

Hồng Lôi cười hắc hắc:

- Ngươi nói có thật hay không, sau này chúng ta sẽ biết. Nếu là thật, ngươi yên tâm, Đại nhân ta ắt có phần thưởng trọng hậu, nếu không, hừ hừ...

- Tiểu nhân câu nào cũng là thật!

Hồng Lôi lật tay, một con cổ trùng to bằng con kiến xuất hiện trong lòng bàn tay y:

- Hẳn ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?

Khô Quỷ không dám phản kháng, vẻ mặt đau khổ há miệng nuốt cổ trùng kia vào.

Hồng Lôi cảm ứng được cổ trùng đã vào bụng Khô Quỷ, lúc này mới buông lỏng đề phòng đối với y, tung cước đá vào mông y:

- Được rồi, chờ ở đó đi. Chờ đại gia ta ấp Sa Noãn này xong, chúng ta sẽ lên đường.

Khô Quỷ thèm thuồng nhìn Sa Noãn trong tay Hồng Lôi, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào.

Vũ La lui về phía sau một bước, ẩn trong mọi người.

Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng xúm lại chờ xem. Hồng Lôi rót Vu lực của mình vào trong Sa Noãn, chỉ trong thoáng chốc, bên ngoài Sa Noãn liền xuất hiện một vết nứt nhỏ li ti. Từ vết nứt này toát ra một làn hắc khí giống như khói đen, rắc một tiếng vang lên, Sa Noãn vỡ ra.

Một con cổ trùng đen kịt to bằng con gà từ trong chui ra, bò tới bò lui trên lòng bàn tay to như quạt lá bồ của Hồng Lôi.

Cổ trùng này có lớp vỏ ngoài giống như mai rùa, đầu có một chiếc sừng dài bằng nửa thân thể nó. Đôi mắt đen nhánh bắn ra hung quang bốn phía.

Thiểm Điện hít sâu một hơi:

- Tam phẩm!

Mặc dù chỉ là yếu kém trong hàng tam phẩm, nhưng thật sự là tam phẩm, phán đoán của Vũ La không sai.

Cương Chuy vô cùng hâm mộ, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống cát:

- Thật là may mắn...

Bản thân Hồng Lôi cũng hết sức hài lòng. Tuy rằng cổ trùng tam phẩm đối với y cũng không phải là quá mức trân quý, nhưng cổ trùng tam phẩm này là nhặt được, hơn nữa nhặt ở vòng ngoài Dạ Ma sa mạc, đây quả thật là may mắn tày trời.

Nhìn Hồng Lôi dương dương đắc ý quan sát Lôi Giác cổ trong tay, Khô Quỷ nghe như tim mình đang nhỏ máu. Đám thợ săn Sa Noãn như y, có người cả đời cũng chưa chắc có thể tìm được một quả Sa Noãn tam phẩm. Mặc dù y có thể coi như nổi danh trong đám thợ săn Sa Noãn, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ mới thấy được hai quả Sa Noãn ấp nở ra cổ trùng tam phẩm mà thôi.



Y đã canh giữ Sa Noãn này nửa tháng, rốt cục lại bị Hồng Lôi chiếm lấy.

- Ha ha ha!

Hồng Lôi mừng rỡ:

- Lên đường! Khô Quỷ tiểu tử, đi trước dẫn đường. Ngươi có thấy không, đây là một con Lôi Giác Cổ tam phẩm, nếu lời ngươi nói là thật, chúng ta thuận lợi lấy được Sử Tiền Ma Thủ, Đại nhân ta sẽ thưởng con Lôi Giác Cố này cho ngươi.

Vốn là của ta kia mà!

Khô Quỷ không dám nhiều lời, cười bồi đi trước dẫn đường.

Trong đoàn người, Vũ La lẫn vào giữa mọi người, dường như không có ý định hiển lộ.

Đi được nửa ngày, Khô Quỷ lăn lộn đã nhiều rốt cục cũng đã quen với mọi người trong đội ngũ. Y cũng nhạy cảm nhìn ra, đội ngũ này thật ra cũng không đoàn kết.

TXiên Vu Sĩ nhất phẩm Hồng Lôi có địa vị tối cao, mà hai vị Vu Sĩ tam phẩm dưới y là Thiểm Điện và Cương Chuy, dù phục tùng y nhưng có thái độ không tốt.

Mà đám Vu Sĩ cấp thấp còn lại tỏ ra trung thành với hai Vu Sĩ tam phẩm.

Trong thân thể Khô Quỷ có cổ trùng của Vu Sĩ nhất phẩm Hồng Lôi, y lại do Hồng Lôi thu phục, đương nhiên là người của Hồng Lôi.

Dạ Ma sa mạc cũng rất nguy hiểm, nếu thời gian Sa Noãn trưởng thành kéo dài, nó sẽ tự động nở ra, thành cổ trùng hoang dã. Trải qua năm dài tháng rộng, loại cổ trùng hoang dã này tích lũy bên trong Dạ Ma sa mạc còn nhiều hơn cả Sa Noãn.

Khô Quỷ rất có kinh nghiệm, dọc đường nếu xuất hiện cổ trùng nào lợi hại phía trước, y chỉ cần ngửi mùi trong không khí một là có thể đoán được. Mặc dù Hồng Lôi không sợ những cổ trùng hoang dã này, nhưng bớt đi được những chuyện phiền phức vẫn hơn.

Lại thêm Khô Quỷ rất tự biết mình: Là nô tài của Vu Sĩ nhất phẩm. Cho nên trên đường đi, Khô Quỷ hết sức tận tình chăm sóc Hồng Lôi.

Khô Quỷ kiếm sống trong Dạ Ma sa mạc, hết sức tinh tường đối với nơi này. Y lo lắng tới cả những chuyện như tránh né bão cát, kiêng kỵ thức ăn, chống lạnh ban đêm... Cho Hồng Lôi. Ở trong bộ lạc, Hồng Lôi chính là đệ nhất dũng sĩ, ra vào đều có người đi theo hầu hạ. Mấy ngày qua một thân một mình, sớm đã có vẻ không quen, sau khi thu được Khô Quỷ, bỗng nhiên lại cảm thấy thoải mái, hết sức hài lòng đối với Khô Quỷ.

Đi hai ngày, mọi người đã xâm nhập Dạ Ma sa mạc. Khô Quỷ đi đầu vừa dẫn đường vừa phụng bồi Hồng Lôi tán gẫu, nghiễm nhiên đã trở thành tâm phúc của Vu Sĩ nhất phẩm.

Trên thực tế dọc đường Khô Quỷ chưa nói một câu nào cùng Vũ La.

Y cũng đã có trao đổi nhất định với những người khác, kể cả mười tên Vu Sĩ cấp thấp kia, e rằng hiện tại y cũng đã xem thường những Vu Sĩ cấp thấp này.

Nhưng y không ý thức được rằng, y chưa từng nói với Vũ La một câu nào.

Lúc trước Bắc Địa Tiêu Vương Lý Lão Huyền vào Nam ra Bắc, vẫn không ý thức được sự lợi hại của Vũ La khi hắn cố ý giấu mình, huống chi là Khô Quỷ.

Khô Quỷ leo lên một gò cát, ngửi ngửi mùi trong không khí, sau đó quay người chạy xuống nói với Hồng Lôi:

- Đại nhân, phía trước hẳn là có một nguồn nước. Hơn nữa xung quanh không có cổ trùng hoang dã lợi hại nào cả.

Hồng Lôi gật đầu:

- Đi, đi tới đó lấy nước.

Cổ trùng không cần uống nước, bọn chúng được máu huyết Vu Sĩ nuôi sống.

Nhưng Vu Sĩ cần phải uống.

Nếu ở Trung Châu, cho dù ở trong sa mạc nóng như lửa, linh lực hệ Thủy vô cùng thiếu thốn, nhưng chỉ cần tu sĩ đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh, vẫn có thể tụ lại một ít linh lực hệ Thủy, để làm nguồn lấy nước sử dụng.

Nhưng đám Vu Sĩ không có có năng lực như thế, cổ thuật của bọn họ quả là thần bí lợi hại, nhưng ở nhiều điểm còn kém tu sĩ rất xa.

Dạ Ma sa mạc hung hiểm vạn phần, ngoại trừ cổ trùng hoang dã hung hăng cường hãn ra, còn có bão cát đáng sợ hơn nữa. Bão cát xuất hiện không hề báo trước, không có cách nào tránh né, cho dù là Hồng Lôi cũng không dám khinh suất phi hành ở nơi này.

Bôn ba trong mấy ngày qua, nước ngọt do mọi người mang theo đã uống cạn, đây là nguồn nước đầu tiên mà bọn họ tìm được.

Vừa nghe nói có nước, đám Vu Sĩ vốn đã nhịn khô cả cổ vô cùng hưng phấn, cước bộ cũng nhanh hơn.

Bản lãnh Khô Quỷ thật đúng là bất phàm, quả nhiên sau khi vòng qua mấy gò cát khổng lồ, giữa sa mạc khô cằn bỗng nhiên xuất hiện một ốc đảo nho nhỏ.

Giữa ốc đảo có một ngọn suối trong, tụ lại thành một hồ ở giữa.

Bên cạnh hồ có một ít thực vật xanh biếc.

Mọi người hoan hô một tiếng vọt tới, Khô Quỷ dẫn đầu, trước hết dùng một bầu gỗ sạch lấy nước trong, dâng lên cho Hồng Lôi. Đám Vu Sĩ khác không quan trọng, kể cả Thiểm Điện đều vục mặt xuống hồ uống ừng ực.

Khô Quỷ chờ Hồng Lôi uống xong rồi, mới dám uống.

Những hành động này, tự nhiên Hồng Lôi nhìn thấy hết, cũng hết sức hài lòng. Khô Quỷ cũng có thể hiểu được, thông qua cặp huyết đồng của Hồng Lôi.

Mặc dù tất cả mọi người rất khát, nhưng bọn họ uống nước trước, cũng không phải là mù quáng. Tất cả mọi người dường như vô ý chừa ra một nguồn nước sạch sẽ, không ai đụng vào.

Chờ bọn họ uống xong rồi, Vũ La mới từ từ đi tới, chuẩn bị uống vài ngụm.

Nhưng không ngờ rằng hắn mới vừa tới cạnh mép nước, bỗng nhiên Khô Quỷ từ phía sau quát lớn một tiếng:

- Khốn kiếp, mau cút ngay cho ta, chỗ này là dành cho Hồng Lôi Đại nhân!

Vũ La sững sờ, có vẻ dở khóc dở cười, hắn xoay người lại, Khô Quỷ cũng tỏ ra ngơ ngác, vì sao mình không có chút ấn tượng nào với người này?

Đây là một cảm giác hết sức kỳ quái, rõ ràng Khô Quỷ cảm thấy người này có vẻ quen mặt, nhưng không thể nghĩ ra bất cứ tin tức nào có liên quan tới hắn.

Nếu Khô Quỷ có được lịch duyệt giang hồ như Lý Lão Huyền, lúc này đã có thể nhận ra. Nhưng dù y có thể được coi là sành sỏi lão luyện, vẫn còn kém Lý Lão Huyền một chút. Lại thêm lúc này y quả thật cũng không suy nghĩ nhiều, y có Vu Sĩ nhất phẩm làm chỗ dựa, còn sợ cái gì?



- Nhìn cái gì vậy, còn chưa cút! Ngươi muốn uống, vậy sang bên kia uống đi.

Khô Quỷ cầm bầu nước Hồng Lôi trong tay. Sau khi hầu hạ Hồng Lôi uống xong, y còn muốn múc nước thêm dự trừ cho Hồng Lôi.

Hết thảy đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Khô Quỳ đã lớn tiếng quát Vũ La, còn mắng hai câu thô tục.

Tất cả mọi người ngây ra tại chỗ, kể cả chỗ dựa của Khô Quỷ là Hồng Lôi.

Vũ La chỉ có chút buồn cười nhìn Khô Quỷ, đang muốn nói gì, Khô Quỷ đã không nhịn được vọt tới, đưa tay định đẩy Vũ La sang bên:

- Còn nhìn gì nữa, mau cút cho ta...

Hồng Lôi chỉ cảm thấy trong đầu nổ một tiếng ầm vang, máu huyết toàn thân dường như cũng tràn vào trong óc, cơ thể sắp nổ tung: Tên xuẩn ngốc ngươi muốn chết còn kéo theo ta nữa sao? Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không, còn dám mượn danh lão tử, lần này lão tử ắt bị ngươi hại chết...

Khô Quỷ cho rằng đây là cơ hội để mình tỏ vẻ trung thành với Hồng Lôi, tiến thêm một bước đạt được lòng tin. Nhưng không ngờ rằng Hồng Lôi rống to một tiếng điên cuồng, thân thể cao lớn giống như một con cự thú thời tiền sử lao nhanh tới. Một tiếng ầm vang, y húc bay Khô Quỷ sang bên, sau đó đuổi theo sát nút. Không đợi Khô Quỷ rơi xuống đất, quả đấm như búa sắt của y đã nện vào thân thể Khô Quỷ như mưa bấc.

Bùng... Bùng... Bùng...

Những tiếng bùng vang lên liên tiếp, xen lẫn trong đó là những tiếng rắc của xương cốt vỡ vụn khiến cho người ta cảm thấy kinh khủng.

Hồng Lôi vừa điên cuồng đánh vừa gầm thét tức giận mắng:

- Tên xuẩn ngốc này, ngươi cho rằng ngươi là ai? Lão tử cũng không dám lớn tiếng trước mặt Đại nhân, ngươi vừa mở miệng đã thóa mạ! Ngươi muốn chết chứ gì, được, để lão tử đánh chết ngươi...

Khô Quỷ bị Hồng Lôi đuổi đánh trên không, mỗi một lần sắp rơi xuống, Hồng Lôi lại tung cước đá y bay lên, sau đó lại vung quả đấm khổng lồ lên nện cho một trận.

Thật ra lúc Hồng Lôi quát to, Khô Quỷ cũng đã hoàn toàn ngây ngốc. Lúc ấy y mới sực nghĩ ra, người tỏ ra tự cao tự đại không đáng sợ, Vũ La tồn tại rành rành như vậy, lại làm cho y không cảm giác được sự hiện hữu của hắn. Người tự hạ thấp mình tới cực điểm, đây mới là đáng sợ nhất.

Đáng tiếc hết thảy đều đã chậm, ý nghĩ này chính là ý niệm cuối cùng có được trong đầu Khô Quy.

Khô Quỷ muốn tỏ vẻ trung thành với Hồng Lôi, Hồng Lôi cũng muốn tỏ vẻ trung thành với Vũ La. Một trận công kích giống như bão táp mưa sa, kéo dài trong ba mươi lần hô hấp. Đến lúc Hồng Lôi dừng tay lại, Khô Quỷ đã biến thành đống thịt vụn trên mặt cát.

Vốn Vũ La muốn ngăn cản Hồng Lôi, nhưng quyền thứ nhất của Hồng Lôi vừa xuất ra, hắn đã biết Khô Quỷ chết chắc.

Những đòn công kích sau đó chỉ là hành hạ một xác chết mà thôi.

Vũ La lắc đầu:

- Bỏ đi, vọng động như vậy làm gì.

Hồng Lôi vội vàng cúi đầu đứng yên, hành lễ nói:

- Đại nhân, là ta dạy dỗ thủ hạ không tốt, xin ngài thứ tội.

Y thầm nghĩ trong lòng: Ta không thể không vọng động, không phải y chết chính là ta chết, ta cũng không muốn chết, để y chết vậy. Y chết càng nhanh, ta càng an toàn...

Hồng Lôi còn muốn giải thích nữa, chợt thấy Vũ La khoát tay, cau mày cắt dứt lời y:

- Chớ có lên tiếng!

Trong lòng mọi người căng thẳng, Vũ La chậm rãi thả tay xuống, chỉ chỉ mặt cát.

Trên mặt cát rãi đầy thịt vụn cùng máu tươi của Khô Quỷ. Phía trước cách Vũ La không xa là một khối nội tạng, máu tươi bên trong còn đang chậm rãi rỉ ra.

Mà máu tươi chảy xuống mặt cát, nháy mắt đã không còn thấy nữa.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhìn lại máu thịt xung quanh mình quả nhiên cũng giống như vậy, trên mặt cát không thấy dính giọt máu nào.

Mọi người để ý một chút, cũng đã nhìn ra. Chỉ cần máu tươi rơi xuống, rất nhanh đã bị thứ gì bên dưới cát vàng hút đi. Hơn nữa lực hút rất lớn, không để lại đốm máu nào cả.

Nơi này là Dạ Ma sa mạc, ngoại trừ thời tiết biến ảo khôn lường ra, kinh khủng nhất chính là cổ trùng hoang dã. Mà cổ trùng thích nhất là ăn thịt uống máu.

Sắc mặt mọi người nhanh chóng thay đổi, phạm vi máu thịt rơi rất rộng. Bên dưới mặt cát không biết là loại cổ trùng nào, lại có thể hấp thu tất cả máu tươi như vậy, hình thể của nó nhất định cũng hết sức khổng lồ.

Cổ trùng hoang dã có thể tùy ý ăn uống, vì vậy hình thể cũng đặc biệt khổng lồ, mà hình thể khổng lồ cũng có nghĩa là lực lượng kinh khủng.

Mà trên thực tế, nếu như kích thước ngang nhau, lực lượng của loài côn trùng sẽ kinh khủng hơn xa loài thú.

Mọi người trán đầy mồ hôi, dù là Hồng Lôi cũng không dám xem thường, chỉ có Vũ La vẫn tươi cười thoải mái, nhìn Hồng Lôi nói:

- Có nhìn ra không, Khô Quỷ dẫn chúng ta tới đây không có chút hảo tâm nào.

- Vốn ngươi đánh chết y rồi, ta còn có chút không đành lòng, dù sao cũng chỉ là việc nhỏ. Nhưng tới bây giờ, trong lòng ta không còn gánh nặng gì nữa.

Vũ La vừa dứt lời, khí thế toàn thân thình lình bạo phát, vốn lúc trước khí thế hắn chỉ nhẹ nhàng như một dòng suối phun, hiện tại đã phóng vút lên cao hóa thành sóng lớn ngập trời.

Hắn chợt nắm chặt quyền, nện mạnh một quyền xuống mặt cát.

- Đi ra cho ta!

Cát vàng chợt dao động mạnh mẽ giống như sóng biển, mà dám Vu tộc như chiếc thuyền nan giữa biển, ngay cả Hồng Lôi cũng bị bắn đi trong tiếng kinh hô thất thanh.

Khí thế ngập trời đợt sau cao hơn đợt trước. Hồng Lôi bay lên giữa không trung, vốn định lật mình ổn định thân thể, nhưng không ngờ cỗ khí thế kia quá mãnh liệt, trong nháy mắt vọt tới, giống như sóng thần giáng xuống phủ đầu V, rầm một tiếng đã chui thẳng xuống cát.

Mà tình huống của những người khác lại tốt hơn nhiều so với Hồng Lôi. Mặc dù bọn họ cũng bị bắn ra xa, nhưng có thể vững vàng rơi xuống mặt cát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook