Chương 805: Đánh cuộc bằng máu
Thạch Tam
22/04/2018
Số chín mươi tám to khoảng eo lưng người, có giá bảy mươi lăm vạn tiên ngọc.
Mà trên miếng ngọc của Vũ La viết số mười một.
Mọi người vội vàng đi tìm số mười một, kết quả lại làm cho bọn họ phải trợn mắt há mồm: Số mười một chính là một trong ba bốn gốc Thân Mộc nhỏ nhất
Mọi người lắc đầu liên tục, cho dù là Vũ La muốn cầu may, hắn nên chọn gốc to một chút mới phải, nhỏ như vậy rõ ràng sẽ thua. Đã có người ác ý suy đoán Vũ La ở vào thế cưỡi hổ khó xuống, biết rõ phải thua lại không nỡ hao phí tiên ngọc, cho nên chọn gốc rẻ nhất.
Quả nhiên, số mười một chính là rẻ tiền nhất, chỉ cần năm vạn tiên ngọc.
Số mười một chỉ to bằng bắp đùi.
Nô Đại sư nở nụ cười tự tin, nói với thiếu niên công tử kia:
- Công tử, xin trả tiền đi, chúng ta cắt ra ngay tại chỗ, để cho những người không biết giả vờ là biết được thêm kiến thức!
- Được!
Cảm thấy thắng lợi trong tầm tay, thiếu niên công tử cũng vô cùng hưng phấn, rất nhanh giao ra bảy mươi lăm vạn tiên ngọc, phất tay nói với Nô Đại sư:
- Động thủ đi.
Tu vi bản thân Nô đại sư cũng là kém cỏi, lão phóng xuất một thanh kiếm tiên, múa may nửa vòng, chém xuống một kiếm vào gốc Thần Mộc kia. Thân kiếm ngập sâu vào cây, phải mất hai lần hô hấp mới cắt đứt.
Kim quang bắn ra bốn phía, gốc Bồng Kinh Thần Mộc to bằng eo lưng người này có được phần tài liệu có thể dùng được to bằng miệng chén. Đây cũng không phải là nhãn quang của Nô đại sự kém cỏi, mà số Bồng Kinh Thần Mộc này đã bị người khác chọn hết còn thừa lại, chỉ có thể chọn ra tướng quân trong những kẻ lùn, được chọn đã là tốt nhất.
Dù là như vậy, gốc Bồng Kinh Thần Mộc này cũng bán được trăm vạn tiên ngọc trở lên, chỉ lời không lỗ, mọi người càng nhao nhao vuốt mông ngựa, nịnh bợ liên tiếp.
Vũ La thấy Nô Đại sư cùng thiếu niên công tử kia dương dương đắc ý, không nhịn được lắc đầu:
- Ta còn chưa cắt ra, các ngươi cao hứng như vậy làm gì, các ngươi cho rằng mình thắng rồi sao?
- Cả gốc Thần Mộc của ngươi cũng chỉ to hơn phần tài liệu dùng được của ta một chút, làm sao có thể thắng chúng ta...
Thiếu niên công tử còn chưa nói hết, Vũ La đã xuất ra một đạo kiếm quang, cắt gốc Bồng Kinh Thần Mộc số mười một ra.
A...
Mọi người kêu lên kinh ngạc, bởi vì gốc cây rơi xuống, kim quang bắn ra bốn phía.
Gốc Thần Mộc số mười một không ai coi trọng kia, không ngờ chỉ có một lớp vỏ cây rất mỏng bên ngoài, bên trong toàn là ánh vàng rực rỡ, tất cả đều là tài liệu có thể dùng được.
Mọi người nhìn số mười một, sau đó nhìn lại số chín mươi tám, đường kính phần dùng được của số chín mươi tám nhỏ hơn một vòng...
- Chuyện này...
Mọi người á khẩu không nói được lời nào, trước đó ai nấy đều cho rằng Vũ La nhất định sẽ thua, không ngờ rằng lại có kết quả như vậy. Thấy thế nào Vũ La cũng không thể thắng, thấy thế nào hắn cũng không thể vượt qua số chín mươi tám...
Nô Đại sư cùng thiếu niên công tử kia đều ngây ra như phỗng, nhìn gốc Bồng Kinh Thần Mộc chói lòa ánh vàng kia một lúc lâu, Nô đại sư run lên, khẽ lẩm bẩm:
- Chuyện này... Chuyện này không thể nào, không có đạo lý, tại sao có thể như vậy...
Sắc mặt thiếu niên công tử trở nên hết sức khó coi, trước đó y không dám đối kháng cùng Lương Mạt Vũ, hiện tại môn đổ thụ vốn vô cùng kiêu ngạo lại bị Vũ La đánh bại, quả thật là mất hết mặt mũi.
Vũ La nhìn hai người, lắc đầu một cái, giao năm vạn tiên ngọc cho người Tiên Ma thương hành, thu hồi gốc Bồng Kinh Thần Mộc số mười một, vẫy tay với người của mình:
- Chúng ta đi thôi.
Lăng Hổ Quy hưng phấn vô cùng, vỗ tay kêu gào cổ vũ:
- Ha ha ha, tiên sinh thật là thần kỳ, thật là thích chí, ha ha ha...
Vũ La cười, liếc bọn Nô Đại sư một cái, ác ý nói:
- Đây là tát vào mặt.
- Ha ha ha!
Một tràng cười to phát ra từ miệng Lương Mạt Vũ.
- Đứng lại!
Nô Đại sư chợt rống to một tiếng, dang hai tay ra ngăn cản mọi người.
Vũ La lắc đầu một cái, vốn hắn hết sức khinh thường loại người như Nô đại sư, nhưng loại người như vậy tội không đáng chết. Hắn đã thắng cuộc, trút được lửa giận trong lòng, cũng không muốn ép người quá đáng.
- Lão yên tâm, sau này ta cũng sẽ không xuất hiện trong đổ thụ của các ngươi nữa, lão có thể yên lòng tiếp tục làm một tên nô tài cao cấp.
Nô Đại sư lại không chịu bỏ qua, dữ tợn nói:
- Ngươi sẽ không xuất hiện trong hoạt động này, nhưng sau này ta vẫn phải xuất hiện. Ngươi làm cho ta mất hết mặt mũi, ta nhất định phải lấy lại!
Vũ La nhướng mày:
- Người không so đo với chó, chó lại không để yên cho người. Là lỗi của ta, lão là chó rớt xuống nước dâng lên tới cửa, đúng ra ta không nên khách sáo với lão mới phải. Lần này ta nhất định sẽ đánh chết lão, nói đi, lão muốn thế nào?
Sắc mặt Nô đại sư hết sức âm trầm:
- Ta đánh cuộc tất cả với ngươi!
Lão chợt chỉ vào số Bồng Kinh Thần Mộc còn thừa lại:
- Mỗi người chọn một nửa, để xem nhãn quang của người nào chuẩn xác hơn. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi may mắn thắng được lão phu một lần, là có thể vĩnh viễn dẫm trên đầu lão phu!
Sắc mặt Vũ La tỏ ra hết sức khinh thường:
- Lão chẳng khác nào phân chó, có quỷ mới chịu dẫm lên đầu lão.
- Ha ha ha!
Lăng Hổ Quy ôm bụng cười to, dựng thẳng ngón tay cái về phía Vũ La:
- Hay, hay lắm, Vũ tiên sinh ngài thật là tuyệt, mắng giỏi lắm, mắng thật thích!
Nô đại sư giận dữ:
- Ta không tranh miệng lưỡi với ngươi, ngươi có dám đánh cuộc hay không? Nếu như không dám, ngươi hãy ngoan ngoãn dâng lễ vật xin lỗi nhận sai, thừa nhận ta là đệ nhất nhãn lực đổ thụ!
Vũ La lạnh lùng nhìn lão:
- Nếu là đánh cuộc, vậy phải đặt cược, lão có thể mang ra bao nhiêu tiền đặt cược?
Nô đại sư nghiến răng một cái:
- Lão phu đánh cuộc tài sản với ngươi, ngươi có dám không, có dám không?
Vũ La cười một tiếng khinh thường:
- Đánh cuộc tài sản ư, lão có được bao nhiêu tiên ngọc?
Nô đại sư quả thật có thể được coi là có tiền. Danh tiếng của lão trong đổ thụ cực lớn, thu hoạch rất nhiều, quả thật cũng toàn là tài sản có giá trị. Nhưng khái niệm “có tiền” này của lão đối với Vũ La, quả thật không đáng để nhắc tới.
Nô đại sư giận dữ hét:
- Tổng cộng sản nghiệp của lão phu trên Cửu Giới Tinh Hà, thêm vào tiên ngọc hiện tại, có năm trăm vạn!
Chung quanh lấy làm kinh hãi, thì ra lão này lại có tiền như vậy.
- Năm trăm vạn?
Vũ La cười lạnh một tiếng, tiện tay tháo xuống một chiếc nhẫn tiên ngọc ném qua:
- Tự lão xem đi.
Phần lớn tài sản của Vũ La để lại trên tinh không phù đảo, dù sao nơi đó đang xây dựng, cần rất nhiều tiền bạc. Mà hắn chỉ mang theo bên người một ngàn vạn tiên ngọc.
Vũ La ra ngoài một thời gian dài như vậy, cơ hồ không tiêu phí gì, trong đó vẫn còn nguyên một ngàn vạn tiên ngọc.
Nô đại sư vừa thấy con số kia, mồ hôi lạnh lập tức đổ xuống ròng ròng. Lão không phải là kẻ ngu, hiểu rất rõ ràng nếu như một người có thể dễ dàng lấy ra một ngàn vạn tiên ngọc tiền mặt, vậy có nghĩa là tài sản của người này tối thiểu cũng có từ hai ức trở lên.
Lão lấy gì đánh cuộc với người ta đây? Nô đại sư chợt quay người lại:
- Công tử, lão phu đặt tính mạng mình vào tay ngài, cầu xin ngài cho ta mượn năm trăm vạn tiên ngọc!
Thiếu niên công tử sợ hết hồn:
- Năm trăm vạn? Tiểu tử kia có một ngàn vạn tiên ngọc ư?
Y rất rõ ràng một ngàn vạn tiên ngọc này có ý nghĩa thế nào. Quả thật y là con trai Bạt Tượng Tiên Tôn Lý Tu Viễn, nhưng dù sao y cũng không phải là Bạt Tượng Tiên Tôn, tiền tiêu mỗi tháng của y bất quá cũng chỉ có mười vạn tiên ngọc, nếu có chuyện gì lớn chỉ ra, còn phải chạy đi tìm mẫu thân xin xỏ. Không phải là y không chịu cho Nô đại sư mượn, thật sự là y cũng không có nhiều tiền như vậy.
- Năm trăm vạn... Cái này...
Nô đại sư thất vọng vô cùng, Vũ La cùng lạnh lùng cười một tiếng:
- Lão không có nhiều tiền như vậy cũng không sao, không phải là lão tự nhận mình là đệ nhất nhãn lực môn đổ thụ hay sao. Đôi mắt lão có thể quy ra năm trăm vạn, nếu lão thắng chẳng những khôi phục danh dự, còn có thể có được một ngàn vạn tiên ngọc. Nhưng nếu lão thua...Vũ La hơi dừng lại một chút, giọng nói hắn giống như vọng lại từ sâu trong Cửu U Minh Ngục:
- Khuynh gia bại sản, tự móc hai mắt!
Nô đại sư run lên một cái, không khỏi có chút sợ hãi nhìn Vũ La một cái, lúc này Vũ La đã khôi phục lại thần sắc thản nhiên:
- Sao hả. Có dám đánh cuộc hay không?
Một ngàn vạn tiên ngọc... Nô đại sư thật sự rất động tâm. Lão khổ tâm cầu nghệ, làm trâu làm ngựa cho quyền quý bao nhiêu năm qua mới tích lũy được năm trăm vạn. Lần này chỉ cần đánh cuộc thắng, vậy lão sẽ có một ngàn vạn, làm giàu nhanh hơn nhiều so với đổ thụ.
Hơn nữa lão có cảm giác mình sẽ thắng, không có lý do thua, vừa rồi nhất định là do tiểu tử này may mắn mà thôi...
Nô đại sư cắn răng một cái:
- Được, ta cược!
Lúc Vũ La nói ra trường đánh cuộc này tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đợi đến sau khi Nô đại sư đáp ứng, Lương Mạt Vũ mới nở một nụ cười, lạnh nhạt nói:
- Nhổ cỏ tận gốc, họa lây tới người nhà.
Đây chính là tôn chỉ của y.
- Ngươi chọn một gốc ta chọn một gốc, cứ luân phiên như vậy cho đến hết, sao hả?
Nô đại sư hỏi.
Vũ La gật đầu một cái:
- Được.
Nô đại sư nhìn chằm chằm gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn nhất kia, âm thầm nuốt nước bọt đánh ực hỏi:
- Gốc này tính sao đây?
Theo như lý thuyết, không nghi ngờ gì người chọn trước chỉ cần chọn gốc to nhất này, trên căn bản sẽ đứng vào thế bất bại.
Vũ La suy nghĩ một chút, nói:
- Lão một gốc ta một gốc chọn tới chọn lui quá phiền phức, hay là như vậy đi, ta chọn gốc cây này, còn dư lại tất cả đều thuộc về lão, sao hả?
- Ngươi nghĩ thật hay...
Nô đại sư giận quát:
- Sao ngươi không nói ta chọn gốc này, tất cả còn lại thuộc về ngươi?
Vũ La lạnh lùng nhìn lão:
- Lão xác định ư?
Nô đại sư vô ngực:
- Ta xác định, ngươi có dám hay không?
Vũ La cười một tiếng:
- Không thành vấn đề, gốc này thuộc về lão.
Lăng Hổ Quy nóng nảy:
- Tiên sinh, lần này rõ ràng là ngài thua thiệt...
Lương Mạt Vũ bên cạnh tằng hắng một cái, Lăng Hổ Quy chợt nhớ ra, vỗ đầu một cái:
- Đúng rồi, ngài gian hoạt tựa như quỷ, không có mười phần nắm chắc tuyệt đối sẽ không làm như vậy...
Y dứt lời mới nhìn thấy thần sắc Vũ La tỏ ra khó coi, áy náy cười xòa:
- Đây là... Bất quá ta chỉ nhắc lại lời Lương gia mà thôi. Vừa rồi chắc chắn là ngài cố ý dẫn dụ lão mắc câu, phải vậy không?
Vũ La cười thần bí, không trả lời.
Bên kia, Nô đại sư đã không đợi được nữa:
- Lén lén lút lút gì đó, chuẩn bị bắt đầu đi!
Vũ La mỉm cười đi tới, nhàn nhạt nói:
- Lão tự móc hai mắt đi thôi, ta có thể trả giúp lão ba trăm vạn tiền gốc Bồng Kinh Thần Mộc này cho Tiên Ma thương hành. Như vậy lão sẽ không tới nỗi táng gia bại sản, trở thành người mù, còn phải thiếu nợ ba trăm vạn tiên ngọc nữa.
Nô đại sư trợn trừng mắt:
- Ngươi điên rồi sao, ai cũng có thể nhìn ra ta có tám thành cơ hội thắng cuộc, ngươi lại bảo ta móc mắt?
Vũ La lắc đầu một cái:
- Tự mình tác nghiệt, không thể sống được.
Hắn chỉ vào gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn nhất:
- Lão cảm thấy mình thắng chắc ư, cắt ra thử xem.
Nô đại sư cười một tiếng khinh thường:
- Được, ta sẽ cho ngươi tuyệt vọng.
Tu vi lão không cao, cắt gốc bất kể thế nào to như vậy có vẻ cật lực. Một tên cao thủ bên cạnh thiếu niên công tử kia bèn tiến lên:
- Đại sư, để ta giúp ngài.
- Đa tạ!
Nô đại sư dùng phi kiếm của mình vẽ một đường trên gốc Bồng Kinh Thần Mộc:
- Cắt ở chỗ này.
Cao thủ kia gật gật đầu, kiếm quang chợt lóe, rễ cây cùng thân cây chia lìa.
Mọi người vây xem lập tức hít một hơi khí lạnh, thật lâu không có ai nói chuyện. Nô đại sư đờ đẫn cả người, nhìn mặt cắt kia ảm đạm không ánh sáng, không có một tia kim quang nào cả.
- Chuyện này... Gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn như vậy, không ngờ không có tia kim quang nào, chuyện này, làm sao có thể như vậy được?
Ngay cả người chủ trì Tiên Ma thương hành cũng cảm thấy khó lòng tin được, tất cả những người xung quanh cũng không biết nói gì. Tình huống này mười vạn năm cũng chưa thấy một lần.
Thiếu niên kia công tỠcùng hai tên thủ hạ cũng trợn mắt há mồm, làm sao cũng không nghĩ tới sự tình biến chuyển nhanh như vậy, đi tới kết quả này. Vốn đây là cục diện thắng chắc, vì sao lại thua thảm như vậy?
Lăng Hổ Quy đè nén hưng phấn trong lòng, nói khẽ với Lương Mạt Vũ:
- Quả nhiên Vũ tiên sinh quá giảo hoạt!
Lương Mạt Vũ khẽ mỉm cười.
Vũ La đợi một hồi, Nô đại sư vẫn không có phản ứng, hắn tiến lên mấy bước, nhàn nhạt nói:
- Còn cần ta cắt ra những gốc Bồng Kinh Thần Mộc này ra không?
Sắc mặt Nô đại sư nháy mắt trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
- Không cần..
Lão cất tiếng thở dài, giao nhẫn trữ vật và nhẫn tiên ngọc của mình cho Vũ La:
- Khế ước sản nghiệp của ta đều ở trong đó.
Vũ La nhận lấy, tiện tay ném cho người chủ trì Tiên Ma thương hành:
- Phiền Tiên Ma thương hành bán giúp ta một phen, ta chỉ cần tiên ngọc.
Người chủ trì gật đầu khom người:
- Ngài cứ yên tâm đi.
Ngọc bài khách quý cao cấp nhất không chỉ được hưởng chiết khấu mà thôi, còn được Tiên Ma thương hành phục vụ tận tâm.
Nô đại sư chờ Vũ La mở miệng tha lão, nhưng Vũ La vẫn ngậm miệng không nói, dần dần mặt lão xám như tro tàn, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp toàn thân. Thần sắc này lão thường thấy trong những trường đổ thụ, đám khách thua cuộc cháy túi không còn thường là như vậy, không ngờ rằng hôm nay, thần sắc này lại xuất hiện trên thân mình.
Nô đại sư thở dài một tiếng, song chỉ chậm chạp đưa lên hai mắt của mình, nhưng lại do dự không thể xuống tay. Rốt cục lão quyết định bất chấp thể diện già nua của mình, xoay người lại quỳ sụp xuống trước mặt Vũ La:
- Tiên sinh, van xin ngài tha cho ta đi, nửa đời sau của ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài bảo ta làm gì ta cũng làm... A!
Chợt lão hét thảm, con ngươi đã mất, hốc mắt chảy máu ròng ròng, kêu thảm liên tiếp ngã nhào xuống đất lăn lộn, vô cùng đau đớn.
Triệu Hiểu Hiểu ghê tởm ném đôi ngươi của lão đi, Vũ La nhìn nàng gật đầu, buông lời khen ngợi:
- Làm rất tốt!
Mọi người xung quanh không khỏi sợ run.
Vũ La đi tới trước mặt Nô đại sư ngồi xổm xuống, lúc này Nô đại sư đã đau đến nỗi cả người toát mồ hôi. Vũ La tiện tay nhét một viên tiên đan vào miệng lão:
- Uống đi, cầm máu ngừng đau.
- Ta lấy đi đôi mắt lão là vì lão nợ ta, thiếu nợ thì phải trả.
Hắn đứng dậy nhìn mọi người xung quanh một cái, mọi người theo bản năng lui về phía sau một bước. Vũ La khẽ mỉm cười, tiện tay thu số Bồng Kinh Thần Mộc còn lại vào trong Thiên Phù Chi Quốc sau đó nói với người chủ trì Tiên Ma thương hành:
- Tiền những gốc Bồng Kinh Thần Mộc này, ngươi hãy trừ vào tiền bán sản nghiệp kia.
Người chủ trì gật đầu liên tục:
- Ngài cứ yên tâm đi. Đúng rồi, năm vạn tiên ngọc trước phải tính ngài bảy thành, tiểu nhân đã quên, đến lúc đó sẽ kết toán cho ngài một thể.
Vũ La gật đầu một cái, trên ngọc bài có hiển thị số, hắn tin tưởng người chủ trì đã thấy rõ ràng rồi, không cần dặn dò nhiều. Chờ sau khi phát mãi sản nghiệp của Nô đại sư, Tiên Ma thương hành sẽ tự liên lạc với mình.
Tổ Thiên Thu bên cạnh có vẻ mặt ủ mày chau, Vũ La được Tiên Ma thương hành đối xử như vậy, e rằng bên trong có nhiều uẩn khúc.
Thập Phương thương hành lấy gì cạnh tranh cùng quái vật khổng lồ như Tiên Ma thương hành?
Vũ La vẫy vẫy tay với mọi người:
- Chúng ta đi thôi.
Trước khi đi, hắn cố ý dặn dò thêm một câu:
- Nô đại sư còn thiếu Tiên Ma thương hành các ngươi ba trăm vạn tiên ngọc, đây là nợ, thiếu nợ thì phải trả.
Người chủ trì cười một tiếng:
- Đa tạ ngài nhắc nhở chúng ta, xin ngài bất tất phải nhọc lòng, không ai có thể thiếu tiền Tiên Ma thương hành.
Vũ La khoát khoát tay, xoay người rời đi.
Lương Mạt Vũ lặng lẽ theo bên cạnh hắn, Vũ La nghiêng đầu về phía y nói:
- Nhổ cỏ tận gốc, họa lây người nhà, đây là nguyên tắc của ngươi, ta không làm được, bấy nhiêu đã đủ rồi.
Mà trên miếng ngọc của Vũ La viết số mười một.
Mọi người vội vàng đi tìm số mười một, kết quả lại làm cho bọn họ phải trợn mắt há mồm: Số mười một chính là một trong ba bốn gốc Thân Mộc nhỏ nhất
Mọi người lắc đầu liên tục, cho dù là Vũ La muốn cầu may, hắn nên chọn gốc to một chút mới phải, nhỏ như vậy rõ ràng sẽ thua. Đã có người ác ý suy đoán Vũ La ở vào thế cưỡi hổ khó xuống, biết rõ phải thua lại không nỡ hao phí tiên ngọc, cho nên chọn gốc rẻ nhất.
Quả nhiên, số mười một chính là rẻ tiền nhất, chỉ cần năm vạn tiên ngọc.
Số mười một chỉ to bằng bắp đùi.
Nô Đại sư nở nụ cười tự tin, nói với thiếu niên công tử kia:
- Công tử, xin trả tiền đi, chúng ta cắt ra ngay tại chỗ, để cho những người không biết giả vờ là biết được thêm kiến thức!
- Được!
Cảm thấy thắng lợi trong tầm tay, thiếu niên công tử cũng vô cùng hưng phấn, rất nhanh giao ra bảy mươi lăm vạn tiên ngọc, phất tay nói với Nô Đại sư:
- Động thủ đi.
Tu vi bản thân Nô đại sư cũng là kém cỏi, lão phóng xuất một thanh kiếm tiên, múa may nửa vòng, chém xuống một kiếm vào gốc Thần Mộc kia. Thân kiếm ngập sâu vào cây, phải mất hai lần hô hấp mới cắt đứt.
Kim quang bắn ra bốn phía, gốc Bồng Kinh Thần Mộc to bằng eo lưng người này có được phần tài liệu có thể dùng được to bằng miệng chén. Đây cũng không phải là nhãn quang của Nô đại sự kém cỏi, mà số Bồng Kinh Thần Mộc này đã bị người khác chọn hết còn thừa lại, chỉ có thể chọn ra tướng quân trong những kẻ lùn, được chọn đã là tốt nhất.
Dù là như vậy, gốc Bồng Kinh Thần Mộc này cũng bán được trăm vạn tiên ngọc trở lên, chỉ lời không lỗ, mọi người càng nhao nhao vuốt mông ngựa, nịnh bợ liên tiếp.
Vũ La thấy Nô Đại sư cùng thiếu niên công tử kia dương dương đắc ý, không nhịn được lắc đầu:
- Ta còn chưa cắt ra, các ngươi cao hứng như vậy làm gì, các ngươi cho rằng mình thắng rồi sao?
- Cả gốc Thần Mộc của ngươi cũng chỉ to hơn phần tài liệu dùng được của ta một chút, làm sao có thể thắng chúng ta...
Thiếu niên công tử còn chưa nói hết, Vũ La đã xuất ra một đạo kiếm quang, cắt gốc Bồng Kinh Thần Mộc số mười một ra.
A...
Mọi người kêu lên kinh ngạc, bởi vì gốc cây rơi xuống, kim quang bắn ra bốn phía.
Gốc Thần Mộc số mười một không ai coi trọng kia, không ngờ chỉ có một lớp vỏ cây rất mỏng bên ngoài, bên trong toàn là ánh vàng rực rỡ, tất cả đều là tài liệu có thể dùng được.
Mọi người nhìn số mười một, sau đó nhìn lại số chín mươi tám, đường kính phần dùng được của số chín mươi tám nhỏ hơn một vòng...
- Chuyện này...
Mọi người á khẩu không nói được lời nào, trước đó ai nấy đều cho rằng Vũ La nhất định sẽ thua, không ngờ rằng lại có kết quả như vậy. Thấy thế nào Vũ La cũng không thể thắng, thấy thế nào hắn cũng không thể vượt qua số chín mươi tám...
Nô Đại sư cùng thiếu niên công tử kia đều ngây ra như phỗng, nhìn gốc Bồng Kinh Thần Mộc chói lòa ánh vàng kia một lúc lâu, Nô đại sư run lên, khẽ lẩm bẩm:
- Chuyện này... Chuyện này không thể nào, không có đạo lý, tại sao có thể như vậy...
Sắc mặt thiếu niên công tử trở nên hết sức khó coi, trước đó y không dám đối kháng cùng Lương Mạt Vũ, hiện tại môn đổ thụ vốn vô cùng kiêu ngạo lại bị Vũ La đánh bại, quả thật là mất hết mặt mũi.
Vũ La nhìn hai người, lắc đầu một cái, giao năm vạn tiên ngọc cho người Tiên Ma thương hành, thu hồi gốc Bồng Kinh Thần Mộc số mười một, vẫy tay với người của mình:
- Chúng ta đi thôi.
Lăng Hổ Quy hưng phấn vô cùng, vỗ tay kêu gào cổ vũ:
- Ha ha ha, tiên sinh thật là thần kỳ, thật là thích chí, ha ha ha...
Vũ La cười, liếc bọn Nô Đại sư một cái, ác ý nói:
- Đây là tát vào mặt.
- Ha ha ha!
Một tràng cười to phát ra từ miệng Lương Mạt Vũ.
- Đứng lại!
Nô Đại sư chợt rống to một tiếng, dang hai tay ra ngăn cản mọi người.
Vũ La lắc đầu một cái, vốn hắn hết sức khinh thường loại người như Nô đại sư, nhưng loại người như vậy tội không đáng chết. Hắn đã thắng cuộc, trút được lửa giận trong lòng, cũng không muốn ép người quá đáng.
- Lão yên tâm, sau này ta cũng sẽ không xuất hiện trong đổ thụ của các ngươi nữa, lão có thể yên lòng tiếp tục làm một tên nô tài cao cấp.
Nô Đại sư lại không chịu bỏ qua, dữ tợn nói:
- Ngươi sẽ không xuất hiện trong hoạt động này, nhưng sau này ta vẫn phải xuất hiện. Ngươi làm cho ta mất hết mặt mũi, ta nhất định phải lấy lại!
Vũ La nhướng mày:
- Người không so đo với chó, chó lại không để yên cho người. Là lỗi của ta, lão là chó rớt xuống nước dâng lên tới cửa, đúng ra ta không nên khách sáo với lão mới phải. Lần này ta nhất định sẽ đánh chết lão, nói đi, lão muốn thế nào?
Sắc mặt Nô đại sư hết sức âm trầm:
- Ta đánh cuộc tất cả với ngươi!
Lão chợt chỉ vào số Bồng Kinh Thần Mộc còn thừa lại:
- Mỗi người chọn một nửa, để xem nhãn quang của người nào chuẩn xác hơn. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi may mắn thắng được lão phu một lần, là có thể vĩnh viễn dẫm trên đầu lão phu!
Sắc mặt Vũ La tỏ ra hết sức khinh thường:
- Lão chẳng khác nào phân chó, có quỷ mới chịu dẫm lên đầu lão.
- Ha ha ha!
Lăng Hổ Quy ôm bụng cười to, dựng thẳng ngón tay cái về phía Vũ La:
- Hay, hay lắm, Vũ tiên sinh ngài thật là tuyệt, mắng giỏi lắm, mắng thật thích!
Nô đại sư giận dữ:
- Ta không tranh miệng lưỡi với ngươi, ngươi có dám đánh cuộc hay không? Nếu như không dám, ngươi hãy ngoan ngoãn dâng lễ vật xin lỗi nhận sai, thừa nhận ta là đệ nhất nhãn lực đổ thụ!
Vũ La lạnh lùng nhìn lão:
- Nếu là đánh cuộc, vậy phải đặt cược, lão có thể mang ra bao nhiêu tiền đặt cược?
Nô đại sư nghiến răng một cái:
- Lão phu đánh cuộc tài sản với ngươi, ngươi có dám không, có dám không?
Vũ La cười một tiếng khinh thường:
- Đánh cuộc tài sản ư, lão có được bao nhiêu tiên ngọc?
Nô đại sư quả thật có thể được coi là có tiền. Danh tiếng của lão trong đổ thụ cực lớn, thu hoạch rất nhiều, quả thật cũng toàn là tài sản có giá trị. Nhưng khái niệm “có tiền” này của lão đối với Vũ La, quả thật không đáng để nhắc tới.
Nô đại sư giận dữ hét:
- Tổng cộng sản nghiệp của lão phu trên Cửu Giới Tinh Hà, thêm vào tiên ngọc hiện tại, có năm trăm vạn!
Chung quanh lấy làm kinh hãi, thì ra lão này lại có tiền như vậy.
- Năm trăm vạn?
Vũ La cười lạnh một tiếng, tiện tay tháo xuống một chiếc nhẫn tiên ngọc ném qua:
- Tự lão xem đi.
Phần lớn tài sản của Vũ La để lại trên tinh không phù đảo, dù sao nơi đó đang xây dựng, cần rất nhiều tiền bạc. Mà hắn chỉ mang theo bên người một ngàn vạn tiên ngọc.
Vũ La ra ngoài một thời gian dài như vậy, cơ hồ không tiêu phí gì, trong đó vẫn còn nguyên một ngàn vạn tiên ngọc.
Nô đại sư vừa thấy con số kia, mồ hôi lạnh lập tức đổ xuống ròng ròng. Lão không phải là kẻ ngu, hiểu rất rõ ràng nếu như một người có thể dễ dàng lấy ra một ngàn vạn tiên ngọc tiền mặt, vậy có nghĩa là tài sản của người này tối thiểu cũng có từ hai ức trở lên.
Lão lấy gì đánh cuộc với người ta đây? Nô đại sư chợt quay người lại:
- Công tử, lão phu đặt tính mạng mình vào tay ngài, cầu xin ngài cho ta mượn năm trăm vạn tiên ngọc!
Thiếu niên công tử sợ hết hồn:
- Năm trăm vạn? Tiểu tử kia có một ngàn vạn tiên ngọc ư?
Y rất rõ ràng một ngàn vạn tiên ngọc này có ý nghĩa thế nào. Quả thật y là con trai Bạt Tượng Tiên Tôn Lý Tu Viễn, nhưng dù sao y cũng không phải là Bạt Tượng Tiên Tôn, tiền tiêu mỗi tháng của y bất quá cũng chỉ có mười vạn tiên ngọc, nếu có chuyện gì lớn chỉ ra, còn phải chạy đi tìm mẫu thân xin xỏ. Không phải là y không chịu cho Nô đại sư mượn, thật sự là y cũng không có nhiều tiền như vậy.
- Năm trăm vạn... Cái này...
Nô đại sư thất vọng vô cùng, Vũ La cùng lạnh lùng cười một tiếng:
- Lão không có nhiều tiền như vậy cũng không sao, không phải là lão tự nhận mình là đệ nhất nhãn lực môn đổ thụ hay sao. Đôi mắt lão có thể quy ra năm trăm vạn, nếu lão thắng chẳng những khôi phục danh dự, còn có thể có được một ngàn vạn tiên ngọc. Nhưng nếu lão thua...Vũ La hơi dừng lại một chút, giọng nói hắn giống như vọng lại từ sâu trong Cửu U Minh Ngục:
- Khuynh gia bại sản, tự móc hai mắt!
Nô đại sư run lên một cái, không khỏi có chút sợ hãi nhìn Vũ La một cái, lúc này Vũ La đã khôi phục lại thần sắc thản nhiên:
- Sao hả. Có dám đánh cuộc hay không?
Một ngàn vạn tiên ngọc... Nô đại sư thật sự rất động tâm. Lão khổ tâm cầu nghệ, làm trâu làm ngựa cho quyền quý bao nhiêu năm qua mới tích lũy được năm trăm vạn. Lần này chỉ cần đánh cuộc thắng, vậy lão sẽ có một ngàn vạn, làm giàu nhanh hơn nhiều so với đổ thụ.
Hơn nữa lão có cảm giác mình sẽ thắng, không có lý do thua, vừa rồi nhất định là do tiểu tử này may mắn mà thôi...
Nô đại sư cắn răng một cái:
- Được, ta cược!
Lúc Vũ La nói ra trường đánh cuộc này tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đợi đến sau khi Nô đại sư đáp ứng, Lương Mạt Vũ mới nở một nụ cười, lạnh nhạt nói:
- Nhổ cỏ tận gốc, họa lây tới người nhà.
Đây chính là tôn chỉ của y.
- Ngươi chọn một gốc ta chọn một gốc, cứ luân phiên như vậy cho đến hết, sao hả?
Nô đại sư hỏi.
Vũ La gật đầu một cái:
- Được.
Nô đại sư nhìn chằm chằm gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn nhất kia, âm thầm nuốt nước bọt đánh ực hỏi:
- Gốc này tính sao đây?
Theo như lý thuyết, không nghi ngờ gì người chọn trước chỉ cần chọn gốc to nhất này, trên căn bản sẽ đứng vào thế bất bại.
Vũ La suy nghĩ một chút, nói:
- Lão một gốc ta một gốc chọn tới chọn lui quá phiền phức, hay là như vậy đi, ta chọn gốc cây này, còn dư lại tất cả đều thuộc về lão, sao hả?
- Ngươi nghĩ thật hay...
Nô đại sư giận quát:
- Sao ngươi không nói ta chọn gốc này, tất cả còn lại thuộc về ngươi?
Vũ La lạnh lùng nhìn lão:
- Lão xác định ư?
Nô đại sư vô ngực:
- Ta xác định, ngươi có dám hay không?
Vũ La cười một tiếng:
- Không thành vấn đề, gốc này thuộc về lão.
Lăng Hổ Quy nóng nảy:
- Tiên sinh, lần này rõ ràng là ngài thua thiệt...
Lương Mạt Vũ bên cạnh tằng hắng một cái, Lăng Hổ Quy chợt nhớ ra, vỗ đầu một cái:
- Đúng rồi, ngài gian hoạt tựa như quỷ, không có mười phần nắm chắc tuyệt đối sẽ không làm như vậy...
Y dứt lời mới nhìn thấy thần sắc Vũ La tỏ ra khó coi, áy náy cười xòa:
- Đây là... Bất quá ta chỉ nhắc lại lời Lương gia mà thôi. Vừa rồi chắc chắn là ngài cố ý dẫn dụ lão mắc câu, phải vậy không?
Vũ La cười thần bí, không trả lời.
Bên kia, Nô đại sư đã không đợi được nữa:
- Lén lén lút lút gì đó, chuẩn bị bắt đầu đi!
Vũ La mỉm cười đi tới, nhàn nhạt nói:
- Lão tự móc hai mắt đi thôi, ta có thể trả giúp lão ba trăm vạn tiền gốc Bồng Kinh Thần Mộc này cho Tiên Ma thương hành. Như vậy lão sẽ không tới nỗi táng gia bại sản, trở thành người mù, còn phải thiếu nợ ba trăm vạn tiên ngọc nữa.
Nô đại sư trợn trừng mắt:
- Ngươi điên rồi sao, ai cũng có thể nhìn ra ta có tám thành cơ hội thắng cuộc, ngươi lại bảo ta móc mắt?
Vũ La lắc đầu một cái:
- Tự mình tác nghiệt, không thể sống được.
Hắn chỉ vào gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn nhất:
- Lão cảm thấy mình thắng chắc ư, cắt ra thử xem.
Nô đại sư cười một tiếng khinh thường:
- Được, ta sẽ cho ngươi tuyệt vọng.
Tu vi lão không cao, cắt gốc bất kể thế nào to như vậy có vẻ cật lực. Một tên cao thủ bên cạnh thiếu niên công tử kia bèn tiến lên:
- Đại sư, để ta giúp ngài.
- Đa tạ!
Nô đại sư dùng phi kiếm của mình vẽ một đường trên gốc Bồng Kinh Thần Mộc:
- Cắt ở chỗ này.
Cao thủ kia gật gật đầu, kiếm quang chợt lóe, rễ cây cùng thân cây chia lìa.
Mọi người vây xem lập tức hít một hơi khí lạnh, thật lâu không có ai nói chuyện. Nô đại sư đờ đẫn cả người, nhìn mặt cắt kia ảm đạm không ánh sáng, không có một tia kim quang nào cả.
- Chuyện này... Gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn như vậy, không ngờ không có tia kim quang nào, chuyện này, làm sao có thể như vậy được?
Ngay cả người chủ trì Tiên Ma thương hành cũng cảm thấy khó lòng tin được, tất cả những người xung quanh cũng không biết nói gì. Tình huống này mười vạn năm cũng chưa thấy một lần.
Thiếu niên kia công tỠcùng hai tên thủ hạ cũng trợn mắt há mồm, làm sao cũng không nghĩ tới sự tình biến chuyển nhanh như vậy, đi tới kết quả này. Vốn đây là cục diện thắng chắc, vì sao lại thua thảm như vậy?
Lăng Hổ Quy đè nén hưng phấn trong lòng, nói khẽ với Lương Mạt Vũ:
- Quả nhiên Vũ tiên sinh quá giảo hoạt!
Lương Mạt Vũ khẽ mỉm cười.
Vũ La đợi một hồi, Nô đại sư vẫn không có phản ứng, hắn tiến lên mấy bước, nhàn nhạt nói:
- Còn cần ta cắt ra những gốc Bồng Kinh Thần Mộc này ra không?
Sắc mặt Nô đại sư nháy mắt trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
- Không cần..
Lão cất tiếng thở dài, giao nhẫn trữ vật và nhẫn tiên ngọc của mình cho Vũ La:
- Khế ước sản nghiệp của ta đều ở trong đó.
Vũ La nhận lấy, tiện tay ném cho người chủ trì Tiên Ma thương hành:
- Phiền Tiên Ma thương hành bán giúp ta một phen, ta chỉ cần tiên ngọc.
Người chủ trì gật đầu khom người:
- Ngài cứ yên tâm đi.
Ngọc bài khách quý cao cấp nhất không chỉ được hưởng chiết khấu mà thôi, còn được Tiên Ma thương hành phục vụ tận tâm.
Nô đại sư chờ Vũ La mở miệng tha lão, nhưng Vũ La vẫn ngậm miệng không nói, dần dần mặt lão xám như tro tàn, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp toàn thân. Thần sắc này lão thường thấy trong những trường đổ thụ, đám khách thua cuộc cháy túi không còn thường là như vậy, không ngờ rằng hôm nay, thần sắc này lại xuất hiện trên thân mình.
Nô đại sư thở dài một tiếng, song chỉ chậm chạp đưa lên hai mắt của mình, nhưng lại do dự không thể xuống tay. Rốt cục lão quyết định bất chấp thể diện già nua của mình, xoay người lại quỳ sụp xuống trước mặt Vũ La:
- Tiên sinh, van xin ngài tha cho ta đi, nửa đời sau của ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài bảo ta làm gì ta cũng làm... A!
Chợt lão hét thảm, con ngươi đã mất, hốc mắt chảy máu ròng ròng, kêu thảm liên tiếp ngã nhào xuống đất lăn lộn, vô cùng đau đớn.
Triệu Hiểu Hiểu ghê tởm ném đôi ngươi của lão đi, Vũ La nhìn nàng gật đầu, buông lời khen ngợi:
- Làm rất tốt!
Mọi người xung quanh không khỏi sợ run.
Vũ La đi tới trước mặt Nô đại sư ngồi xổm xuống, lúc này Nô đại sư đã đau đến nỗi cả người toát mồ hôi. Vũ La tiện tay nhét một viên tiên đan vào miệng lão:
- Uống đi, cầm máu ngừng đau.
- Ta lấy đi đôi mắt lão là vì lão nợ ta, thiếu nợ thì phải trả.
Hắn đứng dậy nhìn mọi người xung quanh một cái, mọi người theo bản năng lui về phía sau một bước. Vũ La khẽ mỉm cười, tiện tay thu số Bồng Kinh Thần Mộc còn lại vào trong Thiên Phù Chi Quốc sau đó nói với người chủ trì Tiên Ma thương hành:
- Tiền những gốc Bồng Kinh Thần Mộc này, ngươi hãy trừ vào tiền bán sản nghiệp kia.
Người chủ trì gật đầu liên tục:
- Ngài cứ yên tâm đi. Đúng rồi, năm vạn tiên ngọc trước phải tính ngài bảy thành, tiểu nhân đã quên, đến lúc đó sẽ kết toán cho ngài một thể.
Vũ La gật đầu một cái, trên ngọc bài có hiển thị số, hắn tin tưởng người chủ trì đã thấy rõ ràng rồi, không cần dặn dò nhiều. Chờ sau khi phát mãi sản nghiệp của Nô đại sư, Tiên Ma thương hành sẽ tự liên lạc với mình.
Tổ Thiên Thu bên cạnh có vẻ mặt ủ mày chau, Vũ La được Tiên Ma thương hành đối xử như vậy, e rằng bên trong có nhiều uẩn khúc.
Thập Phương thương hành lấy gì cạnh tranh cùng quái vật khổng lồ như Tiên Ma thương hành?
Vũ La vẫy vẫy tay với mọi người:
- Chúng ta đi thôi.
Trước khi đi, hắn cố ý dặn dò thêm một câu:
- Nô đại sư còn thiếu Tiên Ma thương hành các ngươi ba trăm vạn tiên ngọc, đây là nợ, thiếu nợ thì phải trả.
Người chủ trì cười một tiếng:
- Đa tạ ngài nhắc nhở chúng ta, xin ngài bất tất phải nhọc lòng, không ai có thể thiếu tiền Tiên Ma thương hành.
Vũ La khoát khoát tay, xoay người rời đi.
Lương Mạt Vũ lặng lẽ theo bên cạnh hắn, Vũ La nghiêng đầu về phía y nói:
- Nhổ cỏ tận gốc, họa lây người nhà, đây là nguyên tắc của ngươi, ta không làm được, bấy nhiêu đã đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.