Chương 530: Đặt chuyện sinh sự (Thượng)
Thạch Tam
13/04/2018
Cừu Nhân Hổ lại càng hoảng sợ: Sư tôn của Trịnh Tinh Hồn? Đó không phải
là Lý Vân Đông chưởng giáo đời trước của Thái Âm Sơn sao? Lão quái vật
này vẫn còn sống ư?
Trong lòng kinh hãi nhưng trên mặt cũng không dám thất lễ, Lý Vân Đông khoát một cây phất trần trên tay, chậm rãi từ trên Lục Tướng Hỏa vân Sát Trận Xa đi xuống. Cừu Nhân Hổ vội vàng tiến lên hành lễ:
- Vãn bối Cừu Nhân Hổ, ra mắt Lý lão tiền bối!
Lý Vân Đông cười ha hả:
- Cừu tướng quân không cần đa lễ, ngươi chính là Trung Châu thủ hộ thần, lao khổ công cao, lão đạo không dám nhận đại lễ của ngươi.
- Lần này không mời mà tới, quấy rầy rồi...
Cừu Nhân Hổ mắng to trong lòng, ngoài miệng lại khách khí:
- Tiền bối nói chi vậy, khách quý như ngài, chúng ta mời cũng không mời được...
Giết chết lão tử cũng không mời!
Đoàn người đang muốn đi vào, trên bầu trời phía Nam lại xuất hiện một đám hỏa vân, tiếng sấm ầm ầm, hỏa diễm kia so với Trịnh Tinh Hồn vừa rồi còn muốn lớn hơn, che trời phủ đất cuốn tới.
Trịnh Tinh Hồn biến sắc:
- Chu Thanh Giang cũng tới rồi...
Vũ La cắn muốn nát cả răng, cả người run rẩy, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, cuối cùng cũng vận chuyển pháp môn kia được chín đại chu thiên. Sau đó cả người buông lỏng, một cỗ sóng nhiệt từ trong miệng phun ra, giống như lợi kiếm bắn tới đỉnh động.
Băng động này vốn là hàn băng vạn năm ngưng kết mà thành lại bị cỗ sóng nhiệt này bắn thủng thành một lỗ sâu trên đỉnh động, nối thẳng ra ngoài động!
Vũ La nháy mắt ngã trên mặt đất.
Sau khi thở dốc một hồi lâu liền phục dụng một viên linh đan của Lư Niệm Vũ tặng, lúc này mới khôi phục một chút khí lực.
Hắn nội thị một phen, kiểm tra Long Nguyên của mình lại phát hiện bi kịch, Long Nguyên gần như không có ngưng luyện. Chín đại chu thiên chịu đựng thống khổ dằn vặt không phải con người có thể chịu được, lại không chút thu hoạch.
Thảo nào công pháp này được xưng là “Gân gà”.
Vũ La cười khổ một chút, chẳng qua kinh nghiệm tu luyện của hai đời làm cho hắn cũng rất rõ, càng là như vậy càng cần phải kiên trì, tu hành vốn chính là công phu nước chảy đá òn.
Hắn nằm một lát, ba người kia cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy hình dạng của Vũ La ba người đều kinh ngạc. Bọn họ là đả tọa tu dưỡng, lúc này tinh thần chấn hưng, mà Vũ La lại mệt không thể động đậy.
Lư Niệm Vũ bắt mạch cho Vũ La, một lát sau cười nói:
- Không có việc gì, chỉ là có chút quá mệt mỏi thôi.
Hắn lấy ra một bình ngọc giao cho Vũ La:
- Uống đi.
Trong bình ngọc có hơn nửa bình linh đan, Vũ La uống một viên lập tức cảm giác trên người khoan khoái rất nhiều, lúc này không chút khách khí tham ô hết phần còn lại.
Hướng Cuồng Ngôn thu lại kết giới phong ấn cửa động, đi ra ngoài phóng linh phù ra thử một chút, nhưng vẫn như trước không dùng được, lão trở về khổ sở nói:
- Phiền phức rồi, vẫn không tìm được đường, kế tiếp chúng ta làm sao đây?
Mọi người thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định đợi một ngày đêm nữa, nếu như vẫn không được thì cũng chỉ có thể dựa vào cảm ứng phương hướng của bốn người, đi tìm Thiên Các quần sơn giấu trong biển tuyết mênh mông kia.
Nơi Băng Hà Khẩu, Cửu Đại Thiên Môn đã tề tụ, chẳng qua người tới tuyệt đại bộ phận đều là trưởng lão và Đại trưởng lão của nội môn. Chỉ có một mình Thái Ẩm Sơn hưng sư động chúng, Chưởng giáo và Thái thượng chưởng giáo đều tới.
Điều này làm cho môn phái khác rất bất đắc dĩ: Lý Vân Đông bối phận cực cao, lão nhân gia hắn ở nơi này, Cửu Đại Thiên Môn trên danh nghĩa là đồng minh tự nhiên là người có bối phận cao nhất chủ trì. Lý Vân Đông việc nhân đức không nhường ai, đã thành thủ lĩnh của mọi người.
Cừu Nhân Hổ vô cùng phiền muộn, Lý Vân Đông cưu chiếm thước sào (chim gáy chiếm ổ chim khách), hắn thống lĩnh Bắc Thú quân này hôm nay ở Băng Hà Khẩu đã đảo thành giống như một hạ nhân.
Trong lòng hắn mắng to Cửu Đại Thiên Môn giảo hoạt, mình còn tưởng rằng bí mật của Bắc Cương chỉ có nội bộ cao tầng Bắc Thú quân biết, thế nhưng không ngờ rằng Cửu Đại Thiên Môn đã có phản ứng nhanh như vậy.
Không phải nội bộ Bắc Thú quân có cơ sở ngầm của Cửu Đại Thiên Môn, thì chính là Bát Đại Tính cấu kết với Cửu Đại Thiên Môn! Chỉ sợ cả hai khả năng đều có.
Cừu Nhân Hổ trong lòng cười nhạt một tiếng, chờ chuyện này qua đi phải dùng thủ đoạn thiết huyết tẩy trừ Bắc Thú quân một chút.
Trên thực tế lão cũng không bận rộn bao nhiêu, dù sao chân chính có can đảm sai khiến Cừu Nhân Hổ cũng chỉ có một mình Lý Vân Đông mà thôi. Cho dù là Trịnh Tinh Hồn cũng chỉ là cùng thế hệ với Cừu Nhân Hổ, cũng không tiện làm phiền người ta. Về phần Chu Thanh Giang, bởi vì chuyện của Vũ La cũng chỉ gật đầu với Cừu Nhân Hổ khi mới tới coi như là đã gặp mặt, sau đó đi qua một bên đứng không nói một lời. Phía sau, ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa binh vô cùng tinh nhuệ không gì sánh được.
Cừu Nhân Hổ nhìn thấy những Hỏa vân Chiến Xa binh này, trong lòng lập tức như nhỏ máu.
Kiêu Long vệ của mình còn tinh nhuệ hơn cả Hỏa vân Chiến Xa binh, thế nhưng hiện tại đều đang làm người hầu cho Cửu U Minh Ngục.
Trưởng lão của Long Hổ Sơn, Côn Lôn tới rồi, đều đứng chung một chỗ với Chu Thanh Giang, ba người thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu, quan hệ hòa hợp.
Cửu Đại Thiên Môn lần này dường như đã có hẹn ngầm từ trước, đợi mọi người đến đông đủ Lý Vân Đông mới ra lệnh một tiếng, mọi người cùng khởi hành đi về phía Bắc, ra khỏi Băng Hà Khẩu tiến vào cánh đồng tuyết mênh mong.
Trong Bắc Thú quân cũng chỉ có Cừu Nhân Hổ và Cừu Vạn Thắng có tư cách đi theo.
Cừu Vạn Thắng lại không tới, hắn cùng bối phận với Lý Vân Đông, thế nhưng so về thân phận lại kém hơn, cho dù tới cũng không có tác dụng gì, còn phải nhìn sắc mặt của Lý Vân Đông, Cừu Vạn Thắng không dự định tự tìm mất mặt.
- Lão Lư, đây là đan dược gì vậy, rất hiệu nghiệm nha.
Vũ La dùng thời gian nửa ngày, đã vận chuyển pháp môn tự ngược kia mười đại chu thiên, mệt đến mức quỳ rạp trên mặt đất giống như chó chết. Chẳng qua sau khi hắn uống linh đan của Lư Niệm Vũ, không ngờ chỉ sau mấy chục lần hô hấp đã có chuyển biến tốt đẹp.
Lư Niệm Vũ rụt rè nói:
- Đây là Từ Niệm đan, dùng toàn là tài liệu phổ thông, chủ dược chính là Hồng Diệp Tử Tu Thảo, lại thêm một ít Lương Huyết Thảo, Bách Lão Quả... Các loại dược liệu phối thành.
Tu sĩ đều hiểu biết một chút kiến thức cơ bản về luyện đan, luyện khí, những dược liệu mà Lư Niệm Vũ nói ra quả thật là cơ bản nhất. Vũ La không khỏi có chút bội phục:
- Dược liệu đơn giản như vậy, lại có hiệu quả tốt thế này, lão Lư ngươi rất được nha, có chút tài năng.
Lư Niệm Vũ mỉm cười một bộ dáng thế ngoại cao nhân, vê chòm râu nói:
- Chút bản lĩnh nhỏ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Vu Thiên Thọ cười nhạt một trận:
- Được rồi, đừng làm bộ nữa, coi ngươi kìa, trong lòng nở hoa rồi chứ gì? Ngươi không thể buông thả, mở lòng cười to một trận sao?
Lư Niệm Vũ xấu hổ:
- Nào có... Ta là thực tâm thực ý...
Vũ La lần đầu tiên vận chuyển công pháp này, một hơi có thể kiên trì chín đại chu thiên, lúc này đã có thể kiên trì mười đại chu thiên. Buổi trưa hắn nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tiếp tục tu luyện.
Tu sĩ trên thực tế đại thể là như vậy, phần lớn thời gian đều trôi qua trong đả tọa luyện công, bởi vậy tính cách một tu sĩ ba trăm tuổi rất có khả năng tương tự như nam tử tráng niên ba mươi tuổi của thế tục, chẳng qua chỉ là bởi vì tịch mịch rèn luyện đạo tâm, cho nên nhìn một số thứ càng thêm thông thấu hơn một chút mà thôi.
Ba người Hướng Cuồng Ngôn cũng không lãng phí thời gian, thời gian Vũ La tu luyện bọn họ cũng đều đang đả tọa.
Buổi chiều, một hơi Vũ La đã vận chuyển được mười một đại chu thiên, lại một lần nữa giống như chó chết quỳ rạp trên mặt đất há mồm thở dốc, ngay cả nước bọt đều không khống chế được chảy ra.
Lại phục dụng Từ Niệm đan của Lư Niệm Vũ lúc này mới xem như là cấp tốc khôi phục lại. Cảm giác thống khổ này thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được.Mới đầu, Long Nguyên nóng bỏng chẳng qua là ở trong kinh mạch, thế nhưng sau chín đại chu thiên, loại thống khổ này đã không chỉ có trong kinh mạch mà thôi, ngay cả sâu trong cốt tủy đều bị cỗ nhiệt lực này như muốn đốt cháy.
Bắt đầu đại chu thiên thứ mười một, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bốc cháy lên.
Loại công pháp tự ngược này hiển nhiên chủ nhân của Lam Điệp ấn ký kia không có trải qua. Có lẽ là tư chất người ta cực kỳ ưu tú, linh nguyên chuyển hóa thành Long Nguyên một lần đã thành công, chẳng thèm tu luyện loại công pháp gân gà sửa chữa sau khi sự việc đã xảy ra này.
Cho nên Vũ La hoàn toàn không thấy phiền, có thể dụng tâm thể hội loại thống khổ này, tôi luyện đạo tâm của mình.
Tuy nói như vậy, tiến cảnh của Vũ La vẫn nhanh chóng như trước, đến buổi tối hắn đã có thể vận chuyển mười hai đại chu thiên một hơi.
Đến nửa đêm nghỉ ngơi một chút, ngay sau đó tiếp tục tu luyện, đến bình minh Vũ La một hơi đã vận chuyển được mười ba đại chu thiên. Đến lúc này, công phu nước chảy đá mòn mới xem như thể hiện ra một chút tác dụng như vậy, hắn mơ mơ hồ hồ cảm giác được, Long Nguyên vốn vô cùng tinh thuần thoáng giảm đi một phân.
Điều này không phải chuyện xấu, tổng số lượng giảm thiểu đi cũng có nghĩa là càng thêm cô đọng, độ tinh khiết càng cao.
Chẳng qua, mức độ của loại cô đọng này thật sự là quá thấp, nếu như Long Nguyên toàn thân của Vũ La có thể chia làm một vạn phần, thì mức độ cô đọng giảm thiểu chỉ có một phần vạn.
Nếu không phải Vũ La có nguyên hồn hùng mạnh, thậm chí cũng không cảm giác được chút biến hóa này.
Hắn không khỏi cảm thán một tiếng: Quả nhiên là công phu nước chảy đá mòn.
Tuy nói như thế, nhưng Vũ La vẫn như trước rất là vui mừng, dù sao đã nhìn thấy một chút thành quả, so với một phen khổ luyện lại không hề có chút thu hoạch phải tốt hơn rất nhiều.
Một hơi đã vận chuyển mười ba đại chu thiên, Vũ La cảm giác toàn thân mình như muốn bốc cháy lên, giống như đi qua lại vài lượt bên trong Lục Đại Thần Hỏa của Lư Niệm Vũ vậy.
Tuy nói đã đình chỉ vận công, nhưng hỏa lực toàn thân cũng không dễ dàng tán đi như vậy, tất cả nhiệt lực hội tụ từng điểm một, cuối cùng dung hợp vào trong ngực hắn. Vũ La nhịn không được há mồm, không ngờ phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp, theo đó một đạo diễm quang màu đỏ sẫm từ trong miệng hắn phun ra, dễ dàng xuyên thấu kết giới phong ấn ngoài động khẩu, bắn thẳng lên khoảng không rất xa, giống như một đạo phi kiếm đỏ thẫm
Ba người Hướng Cuồng Ngôn đột nhiên mở mắt ra.
- Ta nghe nhầm sao? Làm sao lại có một tiếng long ngâm?
Ba người đối mặt nhìn nhau, Vũ La ngã tê liệt trên mặt đất, tay run rẩy lấy ra một viên Từ Niệm đan, gian nan nhét vào trong miệng của mình.
Lý Vân Đông đứng trên đụn mây, dưới chân hỏa vân cuồn cuộn, tất cả lạnh giá của Bắc Cương đều cách biệt với hắn, trên mặt đất trắng phau thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng động tuyết cực lớn, giống như cự thú há miệng thật to chuẩn bị nuốt chửng người, nhắm lên bầu trời.
Lý Vân Đông rất rõ ràng, trong những động tuyết này đều có hung thú Bắc Cương đáng sợ sinh sống, thế nhưng lúc này, những hung thú này không có xuất hiện con nào, thật phải cảm tạ đạo lam quang hôm đó.
Cừu Nhân Hổ đứng ở bên cạnh Lý Vân Đông, thần thái cực kỳ kính cẩn, bên cạnh còn có ba vị trưởng lão của Nga Mi, Không Động và Cửu Nghi Sơn.
Quan hệ của Cửu Nghi Sơn và Thái Ẩm Sơn là gần nhất, Lâm Tuyệt Phong và Trịnh Tinh Hồn chính là hảo hữu chí giao. Vị trưởng lão này của Cửu Nghi Sơn trước kia cũng từng gặp qua Lý Vân Đông, hiện tại đang tươi cười rạng rỡ, liên tục vuốt mông ngựa Lý Vân Đông.
- Tiền bối, chúng ta lần này có ngài tọa trấn, đừng nói là cơ hội ngàn năm một thuở, cho dù là thời gian trước đây hung thú Bắc Cương thường lui tới chúng ta cũng có thể ra vào bảy lượt. Thiên Các quần sơn kia đối với lão nhân gia ngài mà nói, giống như dẫm trên đất bằng.
Lý Vân Đông cười ha hả:
- Quá lời rồi, vẫn phải cẩn thận một chút là hơn.
Trưởng lão của Cửu Nghi Sơn khoát tay chặn lại, cười ha hả nói:
- Lưng dựa đại thụ hưởng gió mát, chúng ta theo lão nhân gia người còn có cái gì cần lo lắng?
Trưởng lão của Nga Mi và Không Động bên cạnh trong lòng mặc dù khinh thường, nhưng cũng không thể nào không hùa theo, nói không chừng Lý Vân Đông sẽ coi trọng bọn họ.
Hai người lập tức tán thành quan điểm của trưởng lão Cửu Nghi Sơn:
- Nói không sai, có Lý lão tiền bối dẫn dắt, chúng ta lại là Cửu Đại Thiên Môn cùng hành động, thiên hạ ngũ phương còn có nơi nào không thể đi?
- Lần này tùy ý Lý lão tiền bối sai phái, núi đao biển lửa thẳng tiến không lùi.
Hai vị trưởng lão của La Phù Sơn và Trường Bạch Sơn vốn trung lập cũng không thể không nói mấy câu khách khí. Chỉ có ba người Chu Thanh Giang nghiêm mặt đứng ở trên một đóa hỏa vân khác.
Bên này vuốt mông ngựa đang tới lúc cao trào, bỗng nhiên từ phía dưới bay lên một đạo quang mang đỏ thẫm, tốc độ đến cũng không nhanh, nhưng thế tới lại bất ngờ không có chút dấu hiệu nào. Hơn nữa căn bản không có một tia sát khí, không có một tia ba động linh lực, cứ như vậy xuất hiện không hề báo trước, thật giống như đạo quang mang này vốn đã ở nơi này, ngược lại hỏa vân của Lý Vân Đông bất ngờ bay tới va phải.
- Cẩn thận.
Mọi người nhất tề hét to, Trịnh Tinh Hồn vội vàng dùng hỏa vân ngăn lại, nhưng cũng đã không kịp rồi. Đạo quang mang đỏ thẫm kia xuyên thẳng qua hỏa vân, ma sát với Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa của hắn để lại một mảnh hoa lửa và một vết xước thật sâu, sau đó thay đổi phương hướng bay về phía Lý Vân Đông.
Biến cố đột ngột, nếu như Lý Vân Đông bị đạo quang mang này bắn trúng, sau này cũng không còn mặt mũi nào hành tẩu ở Trung Châu nữa.
Thế nhưng trong lúc vội vàng làm sao kịp triệu tập quá nhiều lực lượng? Đạo quang mang kia có thể lưu lại vết tích ở trên Lục Tướng Hỏa vân Sát Trận Xa, uy lực mạnh tới mức nào có thể tưởng tượng.
Bị buộc bất đắc dĩ, Lý Vân Đông hét lớn một tiếng, trên ngực dâng lên một điểm linh quang màu vàng nghênh đón đạo quang mang đỏ thẫm kia.
Bành!
Một tiếng nổ lớn, quang mang đỏ thẫm và linh quang màu vàng của Lý Vân Đông cùng nổ vỡ, quang mang tứ tán giống như loạn tiễn bắn vù vù ra bốn phía, ba vị trưởng lão kia và Cừu Nhân Hổ cuống quít tránh né, chật vật không chịu nổi.
Ba người Chu Thanh Giang nhìn mà cười lớn.
Sắc mặt của Lý Vân Đông cực kỳ khó coi, ngoại trừ mất mặt, càng quan trọng hơn chính là lòng hắn đau muốn chảy máu.
Linh quang màu vàng vừa ngăn cản đạo quang mang đỏ thẫm kia chính là một miếng ngọc bội của Lý Vân Đông. Ngọc bội này nhìn qua không bắt mắt, thế nhưng trên thực tế công dụng cực lớn, có thể thay chủ nhân ngăn cản một kiếp.
Loại bảo vật này cho dù là đối với Lý Vân Đông mà nói cũng là khả ngộ bất khả cầu, thế nhưng lại vô duyên vô cớ lãng phí ở nơi này, có thể không làm hắn căm tức được sao?
- Là người nào, to gan dám ám toán Lý Vân Đông ta?
Hắn hướng xuống phía mặt đất hét lớn một tiếng, thực ra cũng không phải thực sự cho rằng là người nào, mà là nhận định phía dưới nhất định là một con hung thú Bắc Cương thực lực hùng mạnh đến mức kinh khủng.
Lẽ nào là hung thú Bắc Cương đã bắt đầu hoạt động rồi?
Trong lòng mọi người trầm xuống.
Bốn người Vũ La vừa thu thập một phen chuẩn bị khởi hành, các loại thủ đoạn chỉ đường vẫn như trước không cách nào sử dụng, cũng chính là nói bốn người chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng của mình đi tới.
Mọi người mơ hồ nhớ kỹ hẳn là ở hướng Đông Bắc, Vũ La lấy ra địa đồ của Cừu Nhân Hổ cho bọn họ nhìn một chút, thấy địa đồ không đúng chỗ nào, bốn người cũng không để trong lòng, tài cao mật lớn, liền chuẩn bị tiếp tục thâm nhập.
Vừa mới ra khỏi động băng, trong không trung đã truyền đến một tiếng quát lớn.
- Người nào to gan, dám ám toán Lý Vân Đông ta?
Tiếng quát như sấm nổ, trên tuyết sơn xung quanh vang lên thanh âm băng vỡ, ngay sau đó vạn mã bôn đằng (phi nhanh), đã phát sinh tuyết lở thanh thế kinh người.
Đợi tất cả bình tĩnh lại, mấy chục tòa sơn cốc xung quanh đều bị san bằng rồi.
Trong lòng kinh hãi nhưng trên mặt cũng không dám thất lễ, Lý Vân Đông khoát một cây phất trần trên tay, chậm rãi từ trên Lục Tướng Hỏa vân Sát Trận Xa đi xuống. Cừu Nhân Hổ vội vàng tiến lên hành lễ:
- Vãn bối Cừu Nhân Hổ, ra mắt Lý lão tiền bối!
Lý Vân Đông cười ha hả:
- Cừu tướng quân không cần đa lễ, ngươi chính là Trung Châu thủ hộ thần, lao khổ công cao, lão đạo không dám nhận đại lễ của ngươi.
- Lần này không mời mà tới, quấy rầy rồi...
Cừu Nhân Hổ mắng to trong lòng, ngoài miệng lại khách khí:
- Tiền bối nói chi vậy, khách quý như ngài, chúng ta mời cũng không mời được...
Giết chết lão tử cũng không mời!
Đoàn người đang muốn đi vào, trên bầu trời phía Nam lại xuất hiện một đám hỏa vân, tiếng sấm ầm ầm, hỏa diễm kia so với Trịnh Tinh Hồn vừa rồi còn muốn lớn hơn, che trời phủ đất cuốn tới.
Trịnh Tinh Hồn biến sắc:
- Chu Thanh Giang cũng tới rồi...
Vũ La cắn muốn nát cả răng, cả người run rẩy, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, cuối cùng cũng vận chuyển pháp môn kia được chín đại chu thiên. Sau đó cả người buông lỏng, một cỗ sóng nhiệt từ trong miệng phun ra, giống như lợi kiếm bắn tới đỉnh động.
Băng động này vốn là hàn băng vạn năm ngưng kết mà thành lại bị cỗ sóng nhiệt này bắn thủng thành một lỗ sâu trên đỉnh động, nối thẳng ra ngoài động!
Vũ La nháy mắt ngã trên mặt đất.
Sau khi thở dốc một hồi lâu liền phục dụng một viên linh đan của Lư Niệm Vũ tặng, lúc này mới khôi phục một chút khí lực.
Hắn nội thị một phen, kiểm tra Long Nguyên của mình lại phát hiện bi kịch, Long Nguyên gần như không có ngưng luyện. Chín đại chu thiên chịu đựng thống khổ dằn vặt không phải con người có thể chịu được, lại không chút thu hoạch.
Thảo nào công pháp này được xưng là “Gân gà”.
Vũ La cười khổ một chút, chẳng qua kinh nghiệm tu luyện của hai đời làm cho hắn cũng rất rõ, càng là như vậy càng cần phải kiên trì, tu hành vốn chính là công phu nước chảy đá òn.
Hắn nằm một lát, ba người kia cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy hình dạng của Vũ La ba người đều kinh ngạc. Bọn họ là đả tọa tu dưỡng, lúc này tinh thần chấn hưng, mà Vũ La lại mệt không thể động đậy.
Lư Niệm Vũ bắt mạch cho Vũ La, một lát sau cười nói:
- Không có việc gì, chỉ là có chút quá mệt mỏi thôi.
Hắn lấy ra một bình ngọc giao cho Vũ La:
- Uống đi.
Trong bình ngọc có hơn nửa bình linh đan, Vũ La uống một viên lập tức cảm giác trên người khoan khoái rất nhiều, lúc này không chút khách khí tham ô hết phần còn lại.
Hướng Cuồng Ngôn thu lại kết giới phong ấn cửa động, đi ra ngoài phóng linh phù ra thử một chút, nhưng vẫn như trước không dùng được, lão trở về khổ sở nói:
- Phiền phức rồi, vẫn không tìm được đường, kế tiếp chúng ta làm sao đây?
Mọi người thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định đợi một ngày đêm nữa, nếu như vẫn không được thì cũng chỉ có thể dựa vào cảm ứng phương hướng của bốn người, đi tìm Thiên Các quần sơn giấu trong biển tuyết mênh mông kia.
Nơi Băng Hà Khẩu, Cửu Đại Thiên Môn đã tề tụ, chẳng qua người tới tuyệt đại bộ phận đều là trưởng lão và Đại trưởng lão của nội môn. Chỉ có một mình Thái Ẩm Sơn hưng sư động chúng, Chưởng giáo và Thái thượng chưởng giáo đều tới.
Điều này làm cho môn phái khác rất bất đắc dĩ: Lý Vân Đông bối phận cực cao, lão nhân gia hắn ở nơi này, Cửu Đại Thiên Môn trên danh nghĩa là đồng minh tự nhiên là người có bối phận cao nhất chủ trì. Lý Vân Đông việc nhân đức không nhường ai, đã thành thủ lĩnh của mọi người.
Cừu Nhân Hổ vô cùng phiền muộn, Lý Vân Đông cưu chiếm thước sào (chim gáy chiếm ổ chim khách), hắn thống lĩnh Bắc Thú quân này hôm nay ở Băng Hà Khẩu đã đảo thành giống như một hạ nhân.
Trong lòng hắn mắng to Cửu Đại Thiên Môn giảo hoạt, mình còn tưởng rằng bí mật của Bắc Cương chỉ có nội bộ cao tầng Bắc Thú quân biết, thế nhưng không ngờ rằng Cửu Đại Thiên Môn đã có phản ứng nhanh như vậy.
Không phải nội bộ Bắc Thú quân có cơ sở ngầm của Cửu Đại Thiên Môn, thì chính là Bát Đại Tính cấu kết với Cửu Đại Thiên Môn! Chỉ sợ cả hai khả năng đều có.
Cừu Nhân Hổ trong lòng cười nhạt một tiếng, chờ chuyện này qua đi phải dùng thủ đoạn thiết huyết tẩy trừ Bắc Thú quân một chút.
Trên thực tế lão cũng không bận rộn bao nhiêu, dù sao chân chính có can đảm sai khiến Cừu Nhân Hổ cũng chỉ có một mình Lý Vân Đông mà thôi. Cho dù là Trịnh Tinh Hồn cũng chỉ là cùng thế hệ với Cừu Nhân Hổ, cũng không tiện làm phiền người ta. Về phần Chu Thanh Giang, bởi vì chuyện của Vũ La cũng chỉ gật đầu với Cừu Nhân Hổ khi mới tới coi như là đã gặp mặt, sau đó đi qua một bên đứng không nói một lời. Phía sau, ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa binh vô cùng tinh nhuệ không gì sánh được.
Cừu Nhân Hổ nhìn thấy những Hỏa vân Chiến Xa binh này, trong lòng lập tức như nhỏ máu.
Kiêu Long vệ của mình còn tinh nhuệ hơn cả Hỏa vân Chiến Xa binh, thế nhưng hiện tại đều đang làm người hầu cho Cửu U Minh Ngục.
Trưởng lão của Long Hổ Sơn, Côn Lôn tới rồi, đều đứng chung một chỗ với Chu Thanh Giang, ba người thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu, quan hệ hòa hợp.
Cửu Đại Thiên Môn lần này dường như đã có hẹn ngầm từ trước, đợi mọi người đến đông đủ Lý Vân Đông mới ra lệnh một tiếng, mọi người cùng khởi hành đi về phía Bắc, ra khỏi Băng Hà Khẩu tiến vào cánh đồng tuyết mênh mong.
Trong Bắc Thú quân cũng chỉ có Cừu Nhân Hổ và Cừu Vạn Thắng có tư cách đi theo.
Cừu Vạn Thắng lại không tới, hắn cùng bối phận với Lý Vân Đông, thế nhưng so về thân phận lại kém hơn, cho dù tới cũng không có tác dụng gì, còn phải nhìn sắc mặt của Lý Vân Đông, Cừu Vạn Thắng không dự định tự tìm mất mặt.
- Lão Lư, đây là đan dược gì vậy, rất hiệu nghiệm nha.
Vũ La dùng thời gian nửa ngày, đã vận chuyển pháp môn tự ngược kia mười đại chu thiên, mệt đến mức quỳ rạp trên mặt đất giống như chó chết. Chẳng qua sau khi hắn uống linh đan của Lư Niệm Vũ, không ngờ chỉ sau mấy chục lần hô hấp đã có chuyển biến tốt đẹp.
Lư Niệm Vũ rụt rè nói:
- Đây là Từ Niệm đan, dùng toàn là tài liệu phổ thông, chủ dược chính là Hồng Diệp Tử Tu Thảo, lại thêm một ít Lương Huyết Thảo, Bách Lão Quả... Các loại dược liệu phối thành.
Tu sĩ đều hiểu biết một chút kiến thức cơ bản về luyện đan, luyện khí, những dược liệu mà Lư Niệm Vũ nói ra quả thật là cơ bản nhất. Vũ La không khỏi có chút bội phục:
- Dược liệu đơn giản như vậy, lại có hiệu quả tốt thế này, lão Lư ngươi rất được nha, có chút tài năng.
Lư Niệm Vũ mỉm cười một bộ dáng thế ngoại cao nhân, vê chòm râu nói:
- Chút bản lĩnh nhỏ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Vu Thiên Thọ cười nhạt một trận:
- Được rồi, đừng làm bộ nữa, coi ngươi kìa, trong lòng nở hoa rồi chứ gì? Ngươi không thể buông thả, mở lòng cười to một trận sao?
Lư Niệm Vũ xấu hổ:
- Nào có... Ta là thực tâm thực ý...
Vũ La lần đầu tiên vận chuyển công pháp này, một hơi có thể kiên trì chín đại chu thiên, lúc này đã có thể kiên trì mười đại chu thiên. Buổi trưa hắn nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tiếp tục tu luyện.
Tu sĩ trên thực tế đại thể là như vậy, phần lớn thời gian đều trôi qua trong đả tọa luyện công, bởi vậy tính cách một tu sĩ ba trăm tuổi rất có khả năng tương tự như nam tử tráng niên ba mươi tuổi của thế tục, chẳng qua chỉ là bởi vì tịch mịch rèn luyện đạo tâm, cho nên nhìn một số thứ càng thêm thông thấu hơn một chút mà thôi.
Ba người Hướng Cuồng Ngôn cũng không lãng phí thời gian, thời gian Vũ La tu luyện bọn họ cũng đều đang đả tọa.
Buổi chiều, một hơi Vũ La đã vận chuyển được mười một đại chu thiên, lại một lần nữa giống như chó chết quỳ rạp trên mặt đất há mồm thở dốc, ngay cả nước bọt đều không khống chế được chảy ra.
Lại phục dụng Từ Niệm đan của Lư Niệm Vũ lúc này mới xem như là cấp tốc khôi phục lại. Cảm giác thống khổ này thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được.Mới đầu, Long Nguyên nóng bỏng chẳng qua là ở trong kinh mạch, thế nhưng sau chín đại chu thiên, loại thống khổ này đã không chỉ có trong kinh mạch mà thôi, ngay cả sâu trong cốt tủy đều bị cỗ nhiệt lực này như muốn đốt cháy.
Bắt đầu đại chu thiên thứ mười một, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bốc cháy lên.
Loại công pháp tự ngược này hiển nhiên chủ nhân của Lam Điệp ấn ký kia không có trải qua. Có lẽ là tư chất người ta cực kỳ ưu tú, linh nguyên chuyển hóa thành Long Nguyên một lần đã thành công, chẳng thèm tu luyện loại công pháp gân gà sửa chữa sau khi sự việc đã xảy ra này.
Cho nên Vũ La hoàn toàn không thấy phiền, có thể dụng tâm thể hội loại thống khổ này, tôi luyện đạo tâm của mình.
Tuy nói như vậy, tiến cảnh của Vũ La vẫn nhanh chóng như trước, đến buổi tối hắn đã có thể vận chuyển mười hai đại chu thiên một hơi.
Đến nửa đêm nghỉ ngơi một chút, ngay sau đó tiếp tục tu luyện, đến bình minh Vũ La một hơi đã vận chuyển được mười ba đại chu thiên. Đến lúc này, công phu nước chảy đá mòn mới xem như thể hiện ra một chút tác dụng như vậy, hắn mơ mơ hồ hồ cảm giác được, Long Nguyên vốn vô cùng tinh thuần thoáng giảm đi một phân.
Điều này không phải chuyện xấu, tổng số lượng giảm thiểu đi cũng có nghĩa là càng thêm cô đọng, độ tinh khiết càng cao.
Chẳng qua, mức độ của loại cô đọng này thật sự là quá thấp, nếu như Long Nguyên toàn thân của Vũ La có thể chia làm một vạn phần, thì mức độ cô đọng giảm thiểu chỉ có một phần vạn.
Nếu không phải Vũ La có nguyên hồn hùng mạnh, thậm chí cũng không cảm giác được chút biến hóa này.
Hắn không khỏi cảm thán một tiếng: Quả nhiên là công phu nước chảy đá mòn.
Tuy nói như thế, nhưng Vũ La vẫn như trước rất là vui mừng, dù sao đã nhìn thấy một chút thành quả, so với một phen khổ luyện lại không hề có chút thu hoạch phải tốt hơn rất nhiều.
Một hơi đã vận chuyển mười ba đại chu thiên, Vũ La cảm giác toàn thân mình như muốn bốc cháy lên, giống như đi qua lại vài lượt bên trong Lục Đại Thần Hỏa của Lư Niệm Vũ vậy.
Tuy nói đã đình chỉ vận công, nhưng hỏa lực toàn thân cũng không dễ dàng tán đi như vậy, tất cả nhiệt lực hội tụ từng điểm một, cuối cùng dung hợp vào trong ngực hắn. Vũ La nhịn không được há mồm, không ngờ phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp, theo đó một đạo diễm quang màu đỏ sẫm từ trong miệng hắn phun ra, dễ dàng xuyên thấu kết giới phong ấn ngoài động khẩu, bắn thẳng lên khoảng không rất xa, giống như một đạo phi kiếm đỏ thẫm
Ba người Hướng Cuồng Ngôn đột nhiên mở mắt ra.
- Ta nghe nhầm sao? Làm sao lại có một tiếng long ngâm?
Ba người đối mặt nhìn nhau, Vũ La ngã tê liệt trên mặt đất, tay run rẩy lấy ra một viên Từ Niệm đan, gian nan nhét vào trong miệng của mình.
Lý Vân Đông đứng trên đụn mây, dưới chân hỏa vân cuồn cuộn, tất cả lạnh giá của Bắc Cương đều cách biệt với hắn, trên mặt đất trắng phau thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng động tuyết cực lớn, giống như cự thú há miệng thật to chuẩn bị nuốt chửng người, nhắm lên bầu trời.
Lý Vân Đông rất rõ ràng, trong những động tuyết này đều có hung thú Bắc Cương đáng sợ sinh sống, thế nhưng lúc này, những hung thú này không có xuất hiện con nào, thật phải cảm tạ đạo lam quang hôm đó.
Cừu Nhân Hổ đứng ở bên cạnh Lý Vân Đông, thần thái cực kỳ kính cẩn, bên cạnh còn có ba vị trưởng lão của Nga Mi, Không Động và Cửu Nghi Sơn.
Quan hệ của Cửu Nghi Sơn và Thái Ẩm Sơn là gần nhất, Lâm Tuyệt Phong và Trịnh Tinh Hồn chính là hảo hữu chí giao. Vị trưởng lão này của Cửu Nghi Sơn trước kia cũng từng gặp qua Lý Vân Đông, hiện tại đang tươi cười rạng rỡ, liên tục vuốt mông ngựa Lý Vân Đông.
- Tiền bối, chúng ta lần này có ngài tọa trấn, đừng nói là cơ hội ngàn năm một thuở, cho dù là thời gian trước đây hung thú Bắc Cương thường lui tới chúng ta cũng có thể ra vào bảy lượt. Thiên Các quần sơn kia đối với lão nhân gia ngài mà nói, giống như dẫm trên đất bằng.
Lý Vân Đông cười ha hả:
- Quá lời rồi, vẫn phải cẩn thận một chút là hơn.
Trưởng lão của Cửu Nghi Sơn khoát tay chặn lại, cười ha hả nói:
- Lưng dựa đại thụ hưởng gió mát, chúng ta theo lão nhân gia người còn có cái gì cần lo lắng?
Trưởng lão của Nga Mi và Không Động bên cạnh trong lòng mặc dù khinh thường, nhưng cũng không thể nào không hùa theo, nói không chừng Lý Vân Đông sẽ coi trọng bọn họ.
Hai người lập tức tán thành quan điểm của trưởng lão Cửu Nghi Sơn:
- Nói không sai, có Lý lão tiền bối dẫn dắt, chúng ta lại là Cửu Đại Thiên Môn cùng hành động, thiên hạ ngũ phương còn có nơi nào không thể đi?
- Lần này tùy ý Lý lão tiền bối sai phái, núi đao biển lửa thẳng tiến không lùi.
Hai vị trưởng lão của La Phù Sơn và Trường Bạch Sơn vốn trung lập cũng không thể không nói mấy câu khách khí. Chỉ có ba người Chu Thanh Giang nghiêm mặt đứng ở trên một đóa hỏa vân khác.
Bên này vuốt mông ngựa đang tới lúc cao trào, bỗng nhiên từ phía dưới bay lên một đạo quang mang đỏ thẫm, tốc độ đến cũng không nhanh, nhưng thế tới lại bất ngờ không có chút dấu hiệu nào. Hơn nữa căn bản không có một tia sát khí, không có một tia ba động linh lực, cứ như vậy xuất hiện không hề báo trước, thật giống như đạo quang mang này vốn đã ở nơi này, ngược lại hỏa vân của Lý Vân Đông bất ngờ bay tới va phải.
- Cẩn thận.
Mọi người nhất tề hét to, Trịnh Tinh Hồn vội vàng dùng hỏa vân ngăn lại, nhưng cũng đã không kịp rồi. Đạo quang mang đỏ thẫm kia xuyên thẳng qua hỏa vân, ma sát với Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa của hắn để lại một mảnh hoa lửa và một vết xước thật sâu, sau đó thay đổi phương hướng bay về phía Lý Vân Đông.
Biến cố đột ngột, nếu như Lý Vân Đông bị đạo quang mang này bắn trúng, sau này cũng không còn mặt mũi nào hành tẩu ở Trung Châu nữa.
Thế nhưng trong lúc vội vàng làm sao kịp triệu tập quá nhiều lực lượng? Đạo quang mang kia có thể lưu lại vết tích ở trên Lục Tướng Hỏa vân Sát Trận Xa, uy lực mạnh tới mức nào có thể tưởng tượng.
Bị buộc bất đắc dĩ, Lý Vân Đông hét lớn một tiếng, trên ngực dâng lên một điểm linh quang màu vàng nghênh đón đạo quang mang đỏ thẫm kia.
Bành!
Một tiếng nổ lớn, quang mang đỏ thẫm và linh quang màu vàng của Lý Vân Đông cùng nổ vỡ, quang mang tứ tán giống như loạn tiễn bắn vù vù ra bốn phía, ba vị trưởng lão kia và Cừu Nhân Hổ cuống quít tránh né, chật vật không chịu nổi.
Ba người Chu Thanh Giang nhìn mà cười lớn.
Sắc mặt của Lý Vân Đông cực kỳ khó coi, ngoại trừ mất mặt, càng quan trọng hơn chính là lòng hắn đau muốn chảy máu.
Linh quang màu vàng vừa ngăn cản đạo quang mang đỏ thẫm kia chính là một miếng ngọc bội của Lý Vân Đông. Ngọc bội này nhìn qua không bắt mắt, thế nhưng trên thực tế công dụng cực lớn, có thể thay chủ nhân ngăn cản một kiếp.
Loại bảo vật này cho dù là đối với Lý Vân Đông mà nói cũng là khả ngộ bất khả cầu, thế nhưng lại vô duyên vô cớ lãng phí ở nơi này, có thể không làm hắn căm tức được sao?
- Là người nào, to gan dám ám toán Lý Vân Đông ta?
Hắn hướng xuống phía mặt đất hét lớn một tiếng, thực ra cũng không phải thực sự cho rằng là người nào, mà là nhận định phía dưới nhất định là một con hung thú Bắc Cương thực lực hùng mạnh đến mức kinh khủng.
Lẽ nào là hung thú Bắc Cương đã bắt đầu hoạt động rồi?
Trong lòng mọi người trầm xuống.
Bốn người Vũ La vừa thu thập một phen chuẩn bị khởi hành, các loại thủ đoạn chỉ đường vẫn như trước không cách nào sử dụng, cũng chính là nói bốn người chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng của mình đi tới.
Mọi người mơ hồ nhớ kỹ hẳn là ở hướng Đông Bắc, Vũ La lấy ra địa đồ của Cừu Nhân Hổ cho bọn họ nhìn một chút, thấy địa đồ không đúng chỗ nào, bốn người cũng không để trong lòng, tài cao mật lớn, liền chuẩn bị tiếp tục thâm nhập.
Vừa mới ra khỏi động băng, trong không trung đã truyền đến một tiếng quát lớn.
- Người nào to gan, dám ám toán Lý Vân Đông ta?
Tiếng quát như sấm nổ, trên tuyết sơn xung quanh vang lên thanh âm băng vỡ, ngay sau đó vạn mã bôn đằng (phi nhanh), đã phát sinh tuyết lở thanh thế kinh người.
Đợi tất cả bình tĩnh lại, mấy chục tòa sơn cốc xung quanh đều bị san bằng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.