Chương 791: Di tích dưới đáy hồ
Thạch Tam
22/04/2018
Cơ Thường Tại bèn vẫy tay:
- Tiểu Tiểu, con tới đây kể cho mọi người nghe một chút chuyện về Vũ tiên sinh đi.
Cơ Tiểu Tiểu bĩu môi một cái thầm nhủ: Không nên bị thiệt thòi rồi mới trở nên ngoan ngoãn như vậy...
Nàng bèn kể lại chuyện mấy ngày nay, mọi người nghe xong cũng hít một hơi khí lạnh. Người này cũng quá mức yêu nghiệt, ngay cả phiền phức mà Lương Mạt Vũ cũng không giải quyết được, hắn cũng có thể giải quyết.
Lại liên tưởng đến lời nói quả quyết trước đây của Vũ La với bọn họ, nơi này không có Long Hóa Thạch, kết quả nơi này thật sự không có Long Hóa Thạch. Hiện tại tất cả mọi người đang suy đoán: Rốt cục người này có lai lịch thế nào?
Mà lúc này ngay cả Cơ Tiểu Tiểu cũng không biết Vũ La chính là một vị Tam Phù Thiên Công tiền đồ vô lượng, thậm chí phá vỡ định luật Tam Phù không thể đồng tu trên Cửu Giới Tinh Hà.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, cuối cùng chờ Cơ Thường Tại đưa ra quyết định. Chỉ nghe y đằng hắng một tiếng:
- Thôi được, ngày mai chúng ta lại đi tìm bọn họ, bỏ thể diện của ta đi mời Lương Mạt Vũ giúp một tay, nói với hắn một tiếng. Chúng ta đi theo bọn họ trước đã, lật tung Ngự Xạ Tinh này rồi hãy nói!
Ai cũng biết Long Hóa Thạch có ý nghĩa thế nào, tất cả tiền đồ tương lai của Cơ Thường Tại đều đặt trên kế hoạch Thiên Đồng.
Những gia tướng này cũng bị buộc chung vào với Cơ Thường Tại, một người vinh cả bọn cùng vinh.
- Tuân lệnh!
Mọi người cùng kêu lớn.
Cơ Tiểu Tiểu có cách nhìn khác, ở trước mặt Vũ La, quả thật là Lương Mạt Vũ có vài phần quyền phát biểu, nhưng rốt cục y có được bao nhiêu phân lượng, chuyện này khó mà nói được. Nàng có thể nhìn ra đúng là Vũ La muốn lôi kéo Lương Mạt Vũ, nhưng nhớ lại mấy ngày trước rõ ràng là đối với Lương Mạt Vũ, Vũ La muốn châm chọc thì châm chọc, muốn chèn ép thì chèn ép. Ngược lại Lương Mạt Vũ càng ngày càng không dám nổi nóng trước mặt Vũ La.
Ban đêm tất cả mọi người tu luyện, Vũ La không có chuyện gì, bèn bắt đầu suy nghĩ về ba loại tài liệu đã vào tay, làm thế nào giúp cho những thành viên nòng cốt ban đầu của mình gia tăng chiến lực.
Mà bản thân mình, Vũ La đã quyết định tuyển chọn nghiêm ngặt, nhất định phải tìm được một món thiên địa Linh Vật phân lượng mười phần, lúc ấy mới bắt đầu tu luyện Linh Long thứ hai.
Món thiên địa Linh Vật này liên quan tới Tiên Thiên của Linh Long thứ hai.
Tiên Thiên chưa đủ, sẽ đi không được bao xa trên đường tu hành, Lương Mạt Vũ chính là tỷ dụ điển hình. Vũ La có thể một mực ẩn nhẫn, cho đến khi hắn tìm được thiên địa Linh Vật thích hợp, hắn tu hành nhiều năm, đạo tâm kiên định, nhìn rất rõ ràng quan hệ lợi hại trong chuyện này.
Thời gian không còn kịp nữa, Vũ La cũng chỉ kịp phác thảo xong, cũng không động thủ ngay tức khắc.
Trời sáng, mọi người tụ tập chung một chỗ, Lăng Hổ Quy động thủ nấu nước, Lương Mạt Vũ bất đắc dĩ lấy lá trà thượng hạng của mình ra. Hoàng Hầu vui vẻ nói:
- Huởng lây vinh quang của Vũ tiên sinh, chúng ta có lộc ăn rồi.
Mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, vừa tới giờ Tỵ đã nhìn thấy xa xa trên không xuất hiện mấy cái chấm đen.
Ban đầu mọi người còn tuởng rằng là lão oan gia đại bàng, nhưng rất nhanh đã nhìn ra đó là một đám Tiên Nhân.
Bọn Hoàng Hầu lập tức đề phòng, Vũ La đã đoán được người đến là ai:
- Không cần khẩn trương, quá nửa là người của Thanh Khâu Tiên tộc.
Lăng Hổ Quy cười ha hả một tiếng, đường hoàng ngồi xuống:
- Tới hay lắm, trước kia bọn họ xem thường chúng ta, hôm nay chúng ta coi như làm đại gia một phen!
Bọn Hoàng Hầu không nhịn cười được, Lương Mạt Vũ cau mày:
- Tiểu nhân đắc chí.
Lăng Hổ Quy cười hắc hắc:
- Ta có tật này, có lẽ ngươi cũng đã biết từ sớm.
Quả nhiên, mấy chấm đen kia bay gần tới, không phải là bọn Cơ Tiểu Tiểu thì còn ai.
Cơ Thường Tại dẫn nữ nhi bay trước, sáu tên gia tướng theo ở phía sau. Cuối cùng cũng phải đăng môn nói lời xin lỗi, bởi vì trước đó bọn họ quá khinh thường người ta, đám gia tướng ai nấy lộ vẻ xấu hổ vô cùng.
Từ điểm này mà xem, vẫn là đạo hạnh Cơ Thường Tại thâm sâu nhất, tỏ ra nhẹ nhàng thoái mái, dường như hôm qua không có chuyện gì xảy ra.
Còn xa đã nhìn thấy bọn Vũ La, Cơ Thường Tại lập tức cười ha hả, tỏ ra hết sức nhiệt tình:
- Vũ tiên sinh, chúng ta tìm ngài thật là vất vả.
Không phải là y tỏ ra khách sáo, địa điểm trên bản đồ của Vũ La giữ bí mật với Cơ Tiểu Tiểu, bọn họ cũng không biết bọn Vũ La đi đâu, phải tìm từ tối qua cho tới bây giờ.
Cơ Thường Tại dẫn Cơ Tiểu Tiểu tiến lên:
- Tiên sinh quá thật là thần nhân, liếc mắt đã nhìn ra được La Hổ sơn không có Long Hóa Thạch, Cơ mỗ bội phục, bội phục!
Vũ La cười nhạt:
- Cơ tiên sinh khách sáo, ta cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy, đừng xem là thật.
- Tiên sinh quá khiêm nhường. Cơ mỗ đặc biệt tới tạ tội, kính xin tiên sinh tha thứ Cơ mỗ tội có mắt mà không thấy Thái Sơn!
Y vừa nói, vừa ôm quyền thi lễ, vái dài sát đất.
Vũ La chợt lách người tránh sang nơi khác. Loại người lúc không cần đến người khác bèn hất mặt lên trời, lúc cần đến người ta lập tức khách sáo ra mặt, hận không thể làm bằng hữu tốt nhất trên thế gian này với mình, từ trước tới nay Vũ La vẫn không thích.
Hắn không phản đối giao tình có mục đích, nhưng đó chính là giao dịch rồi, không cần khách sáo như thế, cứ việc nói thẳng giá cả là được.
Điểm này, Vũ La vô cùng sáng suốt.
Hẳn khoát tay nói:
- Cơ tiên sinh không cần khách sáo, có chuyện gì cứ nói đi.
- Khụ khụ...
Cơ Thường Tại có hơi xấu hổ, nhìn sang Lương Mạt Vũ bên cạnh, hy vọng y có thể lên tiếng nói giúp, khiến cho cục diện hòa hoãn lại. Đáng tiếc Cơ Thường Tại đánh giá mình quá cao, Lương Mạt Vũ vẫn hờ hững đứng bên cạnh, không có ý lên tiếng.
Hôm qua Lương Mạt Vũ vẫn còn nổi giận, làm sao có thể nói giúp cho y, không chịu xem Lương gia là người thế nào...
Bất đắc dĩ, Cơ Thường Tại không thể làm gì khác hơn là mặt dày nói:
- Long Hóa Thạch đối với ta vô cùng quan trọng, Cơ mỗ muốn mời tiên sinh chỉ điểm bến mê, rốt cuộc Long Hóa Thạch ở nơi nào?
- Tiên sinh yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho tiên sinh vất vả không công. Ta đã chuẩn bị năm trăm vạn tiên ngọc, xin tiên sinh vui lòng nhận lấy.
Vũ La đẩy giới chỉ tiên ngọc mà y đưa tới:
- Ta không biết Long Hóa Thạch ở nơi nào, tiên ngọc tuy tốt thật, đáng tiếc vô duyên cùng ta. Cơ tiên sinh, xin thu về đi.
Năm trăm vạn... Thật nực cười, năm trăm vạn là có thể xóa đi thái độ kiêu ngạo của các ngươi hôm qua sao?
Cơ Thường Tại xấu hổ vô cùng, đám gia tướng phía sau y cũng hết sức bất đắc dĩ, đưa mắt ra hiệu cho nhau, cùng tiến lên phía trước sụp lạy:
- Xin tiên sinh tha cho chúng ta tội bất kính hôm qua...
Vũ La vung tay lên:
- Chuyện hôm qua coi như xong. Ta thật sự không biết Long Hóa Thạch ở địa phương nào, có lòng nhưng không thể giúp được gì.
- Tiên sinh ngài...
Bọn gia tướng có hơi nóng nảy, đã quỳ xuống với ngươi, ngươi vẫn chưa chịu bỏ qua sao?
Lương Mạt Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Trước khi các ngươi làm chuyện hối hận cả đời, đi cho mau!
Cơ Thường Tại cảm thấy không thuyết phục được Vũ La. Bên cạnh lại có Lương Mạt Vũ giúp một tay, y không thể làm gì khác hơn là tiến lên, ngăn cản gia tướng của mình:
- Thôi được, thôi được, có lẽ là chúng ta không đủ thành ý, chúng ta về trước đã.
Bọn Cơ Thường Tại bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi Cơ Tiểu Tiểu muốn nói gì, nhưng lại không dám nói. Nàng còn thiếu ân cứu mạng của người ta, còn có mặt mũi yêu cầu gì nữa?
Sau khi bọn họ đi rồi, Vũ La liếc nhìn Triệu Hiểu Hiểu một cái, hiển nhiên nàng muốn nói gì đó, lại bị Vũ La liếc nhìn phải nuốt lời vào bụng.
Vì trì hoãn một lúc, mắt thấy đã đến trưa. Mọi người vội vàng động thân, bay đến giữa Long Vĩ hồ
Lúc đến giữa hồ cũng đã là chính Ngọ, thời điểm mà ánh mặt trời chiếu xuống chói chang gay gắt nhất trên Ngự Xạ Tinh.Nước trên mặt hồ bốc hơi, những bọt khi nho nhỏ từ dưới sủi lên trên mặt không ngừng. Sau đó vỡ ra, khiến cho không khí trên mặt hồ dần dần trở nên uốn éo, một ảo cảnh hải thị thận lâu hùng tráng xuất hiện.
Quả nhiên là một di tích đổ nát, mặc dù cũng không rõ ràng lắm nhưng có thể nhìn ra, di tích này có kích thước cực lớn. Giữa tường đổ cột xiêu mơ hồ có thể nhìn ra, năm xưa di tích này hùng vĩ tới mức nào.
Bọt khí không ngừng sủi lên khỏi mặt hồ, hải thị thận lâu vẫn tiếp tục duy trì. Cho đến một khắc đồng hồ sau, những bọt nước kia dần dần ít đi, rốt cục biến mất, hải thị thận lâu cũng theo đó biến mất.
Tất cả mọi người đều chấn động, một lúc lâu sau không ai mở miệng nói chuyện.
Vũ La nhìn mặt nước, giữa những bọt nước nho nhỏ kia cùng hải thị thận lâu dường như tồn tại một mối liên hệ thần bí nào đó. Hắn chỉ Lôi Quá:
- Ngươi xuống dưới xem thử thế nào.
Hoàng Hầu lắc đầu nói:
- Tiên sinh, chúng ta đã xem dưới nước rồi, thật sự không có chỗ nào khả nghi. Trước kia chúng ta cũng từng nghi ngờ những bọt nước này, sau đó phát hiện chẳng qua là khí của bùn lầy dưới đáy hồ tiết ra mà thôi...
Vũ La khoát khoát tay:
- Chỉ là xem một chút, cứ yên tâm.
Lôi Quá không hề sử dụng pháp thuật tỵ thủy gì cả, nhảy tõm xuống hồ. Sau gần nửa canh giờ, y mới chui ra ngoài, nhìn Vũ La lắc đầu nói:
- Đúng là không có chỗ nào khả nghi, ta đã đào mấy cái hố to dưới đáy hồ, bên dưới bất quá chỉ là bùn lầy.
Vũ La cau mày, phất tay nói:
- Tất cả tản ra, tìm thử bên bờ hồ xem sao.
Lần này tìm đến hơn nửa ngày, cho đến tối, mọi người hội họp ở doanh địa, vẫn không phát hiện được chỗ nào kỳ quái. Duy chỉ có Dạ Huy phát hiện ra một vách đá cực kỳ to lớn ở phía Tây Long Vĩ hồ, ở một chỗ hết sức tầm thường trên vách đá có một số đường nét như bức họa.
Lúc trước bọn Hoàng Hầu tìm khá vội vàng, không phát hiện ra cũng là bình thường.
Mọi người đi suốt đêm tới đó, Lăng Hổ Quy phun một ngọn lửa lên trời, chiếu sáng cả vách đá.
Vách đá này quả thật rất lớn, ban đầu bọn Hoàng Hầu cũng đã tới. Bất quá nham họa cũng không nằm trên vách đá, mà phía bên phải vách đá có một khe nứt rất tầm thường, chỉ có thể cho một người thông qua. Sau khi chui vào, bên trong trở nên rộng lớn hơn nhiều, nham thạch nứt ra tạo thành một vách đá không lớn không nhỏ khác.
Bức họa kia được vẽ ở nơi này.
Chỉ bất quá đã trải qua quá nhiều năm tháng, cơ hồ không thấy rõ vẽ là cái gì, chỉ có thể đoán mơ hồ, dường như là chủng tộc nào đó vào thời viễn cổ đang tiến hành một nghi thức cúng tế nào đó.
Thời ấy các tộc đều thích cúng tế, cho nên nham họa này thật ra không có giá trị gì.
Mọi người thất vọng mà về.
Nghỉ ngơi nửa đêm, sáng sớm hôm sau bọn họ lại chạy tới giữa hồ. Đến giữa trưa, lần nữa nhìn thấy cảnh hải thị thận lâu hùng vĩ kia, Vũ La thủy chung vẫn cảm thấy dường như giữa những bọt nước nho nhỏ kia cùng hải thị thận lâu có liên quan. Lần này hắn quyết định tự mình đi xuống xem một chút.
Mọi người cũng không phản đối, dưới hồ không có nguy hiểm gì, cần gì chọc cho Vũ La không vui.
Mọi người phụng bồi hắn cùng nhau xuống dưới.
Đáy hồ bất quá chỉ là bùn lầy, đúng như lời Hoàng Hầu cùng Lôi Quá, nhưng Vũ La cũng có vũ khí bí mật không ai biết: Nguyên hồn.
Hắn đứng ở đáy hồ, chậm rãi phóng xuất nguyên hồn ra. Lương Mạt Vũ dường như cảm giác được cái gì, không khỏi nhìn Vũ La một cái, nhưng y cũng không khẳng định, cho nên không hỏi nhiều.
Nguyên hồn không ngừng xâm nhập, đến khoảng cách chừng ba mươi trượng, rốt cục cũng có phát hiện.
Vũ La lộ ra một nụ cười khổ, mọi người lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Sao hả, phát hiện cái gì?
Vũ La gật đầu một cái:
- Ta có thể nói cho các ngươi biết một cách chắc chắn, chúng ta phát tài rồi.
- Sao?
Mọi người đầu óc mơ hồ, Vũ La chỉ xuống đáy hồ:
- Phía dưới này là một cái mỏ Thái Âm Tinh Sa thật to!
Thái Âm Tinh Sa cũng là tài liệu ngũ phẩm thượng, nếu dưới hồ đều phú kín Thái Âm Tinh Sa, thật đúng là một khoản của cải khổng lồ.
Chỉ bất quá thứ mà Vũ La tìm không phải là Thái Âm Tinh Sa, nếu hắn muốn kiếm tiền, vẫn có biện pháp khác. Vì vậy phát hiện mỏ Thái Âm Tinh Sa rất lớn này, hắn mới có cảm giác dở khóc dở cười. Đây vốn là một chuyện rất tốt, đáng tiếc sai khá xa so với thứ mình cần.
Lương Mạt Vũ không có dục vọng gì đối với của cải, bĩu môi một cái định rời khỏi. Nhưng ánh mắt Lăng Hổ Quy lại sáng lên, lập tức nói:- Tiên sinh, có thể giao cho Binh Long Hội chúng ta khai thác, ngài không cần phải để ý đến cái gì cả, hàng năm sẽ có ba thành tiền lời thuộc về ngài.
Tuy là Vũ La phát hiện, nhưng một cái mỏ khổng lồ nằm ở nơi này căn bản không thể nào che giấu được. Binh Long Hội muốn chiếm mỏ này, vả lại phái bảo đảm khai thác yên ổn, chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ.
Hàng năm có thể chia ba thành tiền lời cho Vũ La, quả là một con số không nhỏ.
Nhưng Lăng Hổ Quy lại thấy sắc mặt Vũ La đại biến, y lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Tiên sinh...
Còn chưa dứt lời, thân thể Vũ La chợt lảo đảo, sau đó ngã lăn ra.
Mọi người nhất thời rối loạn một trận:
- Tiên sinh...
Bọn họ vừa kêu la vừa vội vàng đỡ Vũ La dậy. Dạ Huy cõng hắn lên lưng, rất nhanh lên khỏi đáy hồ, thả hắn nằm trên bờ hồ. Không ai có chủ ý gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Mạt Vũ.
Lương Mạt Vũ kiểm tra Vũ La một chút, cũng tỏ ra kỳ quái:
- Không có vấn đề gì, vì sao hắn lại bất tỉnh như vậy...
Lần này Vũ La hôn mê bất tỉnh cũng không lâu, mọi người như kiến bò trên chảo nóng. Đến lúc ai nấy gần như không nhịn được nữa, mí mắt Vũ La chợt động, sau đó tỉnh lại.
Thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, Vũ La chậm rãi khoát khoát tay:
- Ta không sao, trước hết để cho ta nghỉ ngơi một chút.
Nói xong, lập tức ngủ vùi.
Lần này hắn tỉnh dậy đã là buổi tối.
Vũ La cảm thấy khỏe lại rất nhiều, tơ máu trong mắt đã biến mất, mọi người lập tức vây lại hỏi hắn:
- Tiên sinh, rốt cục có chuyện gì vậy?
Vũ La không trả lời, chỉ nói đơn giản:
- Tất cả chuẩn bị một chút, đi theo ta.
Hắn đưa mọi người còn đang ngơ ngác trở xuống đáy hồ. Vũ La dang hai tay ra, Long Nguyên cuồn cuộn tuôn ra, nhanh chóng tràn ngập phạm vi mấy trăm trượng xung quanh. Hai tay hắn để ngang ngực, chậm rãi đẩy ra, Long Nguyên đây toàn bộ bùn đất hàng trăm trượng dưới đáy hồ sang bên, để lộ ra một lớp cát có màu bạc.
Lúc này đã là đêm khuya, sau khi bọn họ xuống hồ đã thi triển tỵ thủy thuật, Lăng Hổ Quy đánh ra một luồng bạch quang sáng rực trên đầu mọi người.
Lúc này lớp cát màu bạc kia dưới ánh bạch quang chiếu sáng trông rực rỡ vô cùng.
Phẩm chất của mỏ Thái Âm Tinh Sa này rất tốt, chỉ cần đào ra là có thể sử dụng trực tiếp, thậm chí không cần loại bỏ tạp chất.
Lăng Hổ Quy mừng rỡ:
- Thật là tốt quá!
Vũ La cười nói:
- Không phải là ta chê ngươi cho ta ba thành quá ít, mà bởi vì cái này...
Hấn vừa nói, bàn tay đẩy ra một lần nữa. Lớp Thái Âm Tinh Sa kia cùng bị đẩy sang bên, bên dưới lộ ra một phiến đá màu nâu.
Phiến đá to bằng cánh cửa, mọi người vừa thấy cũng phải cau mày:
- Đây là văn tự gì vậy?
Trước tiên mọi người nhìn Lương Mạt Vũ, Lương Mạt Vũ nhìn chằm chằm phiến đá kia một hồi, chợt thân thể lảo đảo một cái, lập tức ngã xuống. Vũ La cười khổ:
- Ta quên nói cho ngươi biết, ngàn vạn lần không thể dùng tiên hồn...
Lương Mạt Vũ vô cùng đau đớn, cau mày nói:
- Ngươi chờ ta bị thương rồi mới đánh rắm, có ích gì?
Lúc ban ngày Vũ La nói chuyện với bọn họ, thật ra nguyên hồn hắn cũng không rảnh rỗi, vẫn tiếp tục thăm dò sâu xuống dưới. Vốn hắn muốn xem thử rốt cục Thái Âm Tinh Sa dưới đáy hồ này dày bao nhiêu. Nhưng không ngờ rằng nguyên hồn trong lúc vô tình đụng phải phiến đá này, bất quá chỉ vừa tiếp xúc qua, nguyên hồn hắn lập tức bị trọng thương, cho nên mới hôn mê tại chỗ.
Trước khi hôn mê, hắn cũng đã “nhìn” được chữ viết trên phiến đá này, chính là một đạo thần văn.
- Tiểu Tiểu, con tới đây kể cho mọi người nghe một chút chuyện về Vũ tiên sinh đi.
Cơ Tiểu Tiểu bĩu môi một cái thầm nhủ: Không nên bị thiệt thòi rồi mới trở nên ngoan ngoãn như vậy...
Nàng bèn kể lại chuyện mấy ngày nay, mọi người nghe xong cũng hít một hơi khí lạnh. Người này cũng quá mức yêu nghiệt, ngay cả phiền phức mà Lương Mạt Vũ cũng không giải quyết được, hắn cũng có thể giải quyết.
Lại liên tưởng đến lời nói quả quyết trước đây của Vũ La với bọn họ, nơi này không có Long Hóa Thạch, kết quả nơi này thật sự không có Long Hóa Thạch. Hiện tại tất cả mọi người đang suy đoán: Rốt cục người này có lai lịch thế nào?
Mà lúc này ngay cả Cơ Tiểu Tiểu cũng không biết Vũ La chính là một vị Tam Phù Thiên Công tiền đồ vô lượng, thậm chí phá vỡ định luật Tam Phù không thể đồng tu trên Cửu Giới Tinh Hà.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, cuối cùng chờ Cơ Thường Tại đưa ra quyết định. Chỉ nghe y đằng hắng một tiếng:
- Thôi được, ngày mai chúng ta lại đi tìm bọn họ, bỏ thể diện của ta đi mời Lương Mạt Vũ giúp một tay, nói với hắn một tiếng. Chúng ta đi theo bọn họ trước đã, lật tung Ngự Xạ Tinh này rồi hãy nói!
Ai cũng biết Long Hóa Thạch có ý nghĩa thế nào, tất cả tiền đồ tương lai của Cơ Thường Tại đều đặt trên kế hoạch Thiên Đồng.
Những gia tướng này cũng bị buộc chung vào với Cơ Thường Tại, một người vinh cả bọn cùng vinh.
- Tuân lệnh!
Mọi người cùng kêu lớn.
Cơ Tiểu Tiểu có cách nhìn khác, ở trước mặt Vũ La, quả thật là Lương Mạt Vũ có vài phần quyền phát biểu, nhưng rốt cục y có được bao nhiêu phân lượng, chuyện này khó mà nói được. Nàng có thể nhìn ra đúng là Vũ La muốn lôi kéo Lương Mạt Vũ, nhưng nhớ lại mấy ngày trước rõ ràng là đối với Lương Mạt Vũ, Vũ La muốn châm chọc thì châm chọc, muốn chèn ép thì chèn ép. Ngược lại Lương Mạt Vũ càng ngày càng không dám nổi nóng trước mặt Vũ La.
Ban đêm tất cả mọi người tu luyện, Vũ La không có chuyện gì, bèn bắt đầu suy nghĩ về ba loại tài liệu đã vào tay, làm thế nào giúp cho những thành viên nòng cốt ban đầu của mình gia tăng chiến lực.
Mà bản thân mình, Vũ La đã quyết định tuyển chọn nghiêm ngặt, nhất định phải tìm được một món thiên địa Linh Vật phân lượng mười phần, lúc ấy mới bắt đầu tu luyện Linh Long thứ hai.
Món thiên địa Linh Vật này liên quan tới Tiên Thiên của Linh Long thứ hai.
Tiên Thiên chưa đủ, sẽ đi không được bao xa trên đường tu hành, Lương Mạt Vũ chính là tỷ dụ điển hình. Vũ La có thể một mực ẩn nhẫn, cho đến khi hắn tìm được thiên địa Linh Vật thích hợp, hắn tu hành nhiều năm, đạo tâm kiên định, nhìn rất rõ ràng quan hệ lợi hại trong chuyện này.
Thời gian không còn kịp nữa, Vũ La cũng chỉ kịp phác thảo xong, cũng không động thủ ngay tức khắc.
Trời sáng, mọi người tụ tập chung một chỗ, Lăng Hổ Quy động thủ nấu nước, Lương Mạt Vũ bất đắc dĩ lấy lá trà thượng hạng của mình ra. Hoàng Hầu vui vẻ nói:
- Huởng lây vinh quang của Vũ tiên sinh, chúng ta có lộc ăn rồi.
Mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, vừa tới giờ Tỵ đã nhìn thấy xa xa trên không xuất hiện mấy cái chấm đen.
Ban đầu mọi người còn tuởng rằng là lão oan gia đại bàng, nhưng rất nhanh đã nhìn ra đó là một đám Tiên Nhân.
Bọn Hoàng Hầu lập tức đề phòng, Vũ La đã đoán được người đến là ai:
- Không cần khẩn trương, quá nửa là người của Thanh Khâu Tiên tộc.
Lăng Hổ Quy cười ha hả một tiếng, đường hoàng ngồi xuống:
- Tới hay lắm, trước kia bọn họ xem thường chúng ta, hôm nay chúng ta coi như làm đại gia một phen!
Bọn Hoàng Hầu không nhịn cười được, Lương Mạt Vũ cau mày:
- Tiểu nhân đắc chí.
Lăng Hổ Quy cười hắc hắc:
- Ta có tật này, có lẽ ngươi cũng đã biết từ sớm.
Quả nhiên, mấy chấm đen kia bay gần tới, không phải là bọn Cơ Tiểu Tiểu thì còn ai.
Cơ Thường Tại dẫn nữ nhi bay trước, sáu tên gia tướng theo ở phía sau. Cuối cùng cũng phải đăng môn nói lời xin lỗi, bởi vì trước đó bọn họ quá khinh thường người ta, đám gia tướng ai nấy lộ vẻ xấu hổ vô cùng.
Từ điểm này mà xem, vẫn là đạo hạnh Cơ Thường Tại thâm sâu nhất, tỏ ra nhẹ nhàng thoái mái, dường như hôm qua không có chuyện gì xảy ra.
Còn xa đã nhìn thấy bọn Vũ La, Cơ Thường Tại lập tức cười ha hả, tỏ ra hết sức nhiệt tình:
- Vũ tiên sinh, chúng ta tìm ngài thật là vất vả.
Không phải là y tỏ ra khách sáo, địa điểm trên bản đồ của Vũ La giữ bí mật với Cơ Tiểu Tiểu, bọn họ cũng không biết bọn Vũ La đi đâu, phải tìm từ tối qua cho tới bây giờ.
Cơ Thường Tại dẫn Cơ Tiểu Tiểu tiến lên:
- Tiên sinh quá thật là thần nhân, liếc mắt đã nhìn ra được La Hổ sơn không có Long Hóa Thạch, Cơ mỗ bội phục, bội phục!
Vũ La cười nhạt:
- Cơ tiên sinh khách sáo, ta cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy, đừng xem là thật.
- Tiên sinh quá khiêm nhường. Cơ mỗ đặc biệt tới tạ tội, kính xin tiên sinh tha thứ Cơ mỗ tội có mắt mà không thấy Thái Sơn!
Y vừa nói, vừa ôm quyền thi lễ, vái dài sát đất.
Vũ La chợt lách người tránh sang nơi khác. Loại người lúc không cần đến người khác bèn hất mặt lên trời, lúc cần đến người ta lập tức khách sáo ra mặt, hận không thể làm bằng hữu tốt nhất trên thế gian này với mình, từ trước tới nay Vũ La vẫn không thích.
Hắn không phản đối giao tình có mục đích, nhưng đó chính là giao dịch rồi, không cần khách sáo như thế, cứ việc nói thẳng giá cả là được.
Điểm này, Vũ La vô cùng sáng suốt.
Hẳn khoát tay nói:
- Cơ tiên sinh không cần khách sáo, có chuyện gì cứ nói đi.
- Khụ khụ...
Cơ Thường Tại có hơi xấu hổ, nhìn sang Lương Mạt Vũ bên cạnh, hy vọng y có thể lên tiếng nói giúp, khiến cho cục diện hòa hoãn lại. Đáng tiếc Cơ Thường Tại đánh giá mình quá cao, Lương Mạt Vũ vẫn hờ hững đứng bên cạnh, không có ý lên tiếng.
Hôm qua Lương Mạt Vũ vẫn còn nổi giận, làm sao có thể nói giúp cho y, không chịu xem Lương gia là người thế nào...
Bất đắc dĩ, Cơ Thường Tại không thể làm gì khác hơn là mặt dày nói:
- Long Hóa Thạch đối với ta vô cùng quan trọng, Cơ mỗ muốn mời tiên sinh chỉ điểm bến mê, rốt cuộc Long Hóa Thạch ở nơi nào?
- Tiên sinh yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho tiên sinh vất vả không công. Ta đã chuẩn bị năm trăm vạn tiên ngọc, xin tiên sinh vui lòng nhận lấy.
Vũ La đẩy giới chỉ tiên ngọc mà y đưa tới:
- Ta không biết Long Hóa Thạch ở nơi nào, tiên ngọc tuy tốt thật, đáng tiếc vô duyên cùng ta. Cơ tiên sinh, xin thu về đi.
Năm trăm vạn... Thật nực cười, năm trăm vạn là có thể xóa đi thái độ kiêu ngạo của các ngươi hôm qua sao?
Cơ Thường Tại xấu hổ vô cùng, đám gia tướng phía sau y cũng hết sức bất đắc dĩ, đưa mắt ra hiệu cho nhau, cùng tiến lên phía trước sụp lạy:
- Xin tiên sinh tha cho chúng ta tội bất kính hôm qua...
Vũ La vung tay lên:
- Chuyện hôm qua coi như xong. Ta thật sự không biết Long Hóa Thạch ở địa phương nào, có lòng nhưng không thể giúp được gì.
- Tiên sinh ngài...
Bọn gia tướng có hơi nóng nảy, đã quỳ xuống với ngươi, ngươi vẫn chưa chịu bỏ qua sao?
Lương Mạt Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Trước khi các ngươi làm chuyện hối hận cả đời, đi cho mau!
Cơ Thường Tại cảm thấy không thuyết phục được Vũ La. Bên cạnh lại có Lương Mạt Vũ giúp một tay, y không thể làm gì khác hơn là tiến lên, ngăn cản gia tướng của mình:
- Thôi được, thôi được, có lẽ là chúng ta không đủ thành ý, chúng ta về trước đã.
Bọn Cơ Thường Tại bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi Cơ Tiểu Tiểu muốn nói gì, nhưng lại không dám nói. Nàng còn thiếu ân cứu mạng của người ta, còn có mặt mũi yêu cầu gì nữa?
Sau khi bọn họ đi rồi, Vũ La liếc nhìn Triệu Hiểu Hiểu một cái, hiển nhiên nàng muốn nói gì đó, lại bị Vũ La liếc nhìn phải nuốt lời vào bụng.
Vì trì hoãn một lúc, mắt thấy đã đến trưa. Mọi người vội vàng động thân, bay đến giữa Long Vĩ hồ
Lúc đến giữa hồ cũng đã là chính Ngọ, thời điểm mà ánh mặt trời chiếu xuống chói chang gay gắt nhất trên Ngự Xạ Tinh.Nước trên mặt hồ bốc hơi, những bọt khi nho nhỏ từ dưới sủi lên trên mặt không ngừng. Sau đó vỡ ra, khiến cho không khí trên mặt hồ dần dần trở nên uốn éo, một ảo cảnh hải thị thận lâu hùng tráng xuất hiện.
Quả nhiên là một di tích đổ nát, mặc dù cũng không rõ ràng lắm nhưng có thể nhìn ra, di tích này có kích thước cực lớn. Giữa tường đổ cột xiêu mơ hồ có thể nhìn ra, năm xưa di tích này hùng vĩ tới mức nào.
Bọt khí không ngừng sủi lên khỏi mặt hồ, hải thị thận lâu vẫn tiếp tục duy trì. Cho đến một khắc đồng hồ sau, những bọt nước kia dần dần ít đi, rốt cục biến mất, hải thị thận lâu cũng theo đó biến mất.
Tất cả mọi người đều chấn động, một lúc lâu sau không ai mở miệng nói chuyện.
Vũ La nhìn mặt nước, giữa những bọt nước nho nhỏ kia cùng hải thị thận lâu dường như tồn tại một mối liên hệ thần bí nào đó. Hắn chỉ Lôi Quá:
- Ngươi xuống dưới xem thử thế nào.
Hoàng Hầu lắc đầu nói:
- Tiên sinh, chúng ta đã xem dưới nước rồi, thật sự không có chỗ nào khả nghi. Trước kia chúng ta cũng từng nghi ngờ những bọt nước này, sau đó phát hiện chẳng qua là khí của bùn lầy dưới đáy hồ tiết ra mà thôi...
Vũ La khoát khoát tay:
- Chỉ là xem một chút, cứ yên tâm.
Lôi Quá không hề sử dụng pháp thuật tỵ thủy gì cả, nhảy tõm xuống hồ. Sau gần nửa canh giờ, y mới chui ra ngoài, nhìn Vũ La lắc đầu nói:
- Đúng là không có chỗ nào khả nghi, ta đã đào mấy cái hố to dưới đáy hồ, bên dưới bất quá chỉ là bùn lầy.
Vũ La cau mày, phất tay nói:
- Tất cả tản ra, tìm thử bên bờ hồ xem sao.
Lần này tìm đến hơn nửa ngày, cho đến tối, mọi người hội họp ở doanh địa, vẫn không phát hiện được chỗ nào kỳ quái. Duy chỉ có Dạ Huy phát hiện ra một vách đá cực kỳ to lớn ở phía Tây Long Vĩ hồ, ở một chỗ hết sức tầm thường trên vách đá có một số đường nét như bức họa.
Lúc trước bọn Hoàng Hầu tìm khá vội vàng, không phát hiện ra cũng là bình thường.
Mọi người đi suốt đêm tới đó, Lăng Hổ Quy phun một ngọn lửa lên trời, chiếu sáng cả vách đá.
Vách đá này quả thật rất lớn, ban đầu bọn Hoàng Hầu cũng đã tới. Bất quá nham họa cũng không nằm trên vách đá, mà phía bên phải vách đá có một khe nứt rất tầm thường, chỉ có thể cho một người thông qua. Sau khi chui vào, bên trong trở nên rộng lớn hơn nhiều, nham thạch nứt ra tạo thành một vách đá không lớn không nhỏ khác.
Bức họa kia được vẽ ở nơi này.
Chỉ bất quá đã trải qua quá nhiều năm tháng, cơ hồ không thấy rõ vẽ là cái gì, chỉ có thể đoán mơ hồ, dường như là chủng tộc nào đó vào thời viễn cổ đang tiến hành một nghi thức cúng tế nào đó.
Thời ấy các tộc đều thích cúng tế, cho nên nham họa này thật ra không có giá trị gì.
Mọi người thất vọng mà về.
Nghỉ ngơi nửa đêm, sáng sớm hôm sau bọn họ lại chạy tới giữa hồ. Đến giữa trưa, lần nữa nhìn thấy cảnh hải thị thận lâu hùng vĩ kia, Vũ La thủy chung vẫn cảm thấy dường như giữa những bọt nước nho nhỏ kia cùng hải thị thận lâu có liên quan. Lần này hắn quyết định tự mình đi xuống xem một chút.
Mọi người cũng không phản đối, dưới hồ không có nguy hiểm gì, cần gì chọc cho Vũ La không vui.
Mọi người phụng bồi hắn cùng nhau xuống dưới.
Đáy hồ bất quá chỉ là bùn lầy, đúng như lời Hoàng Hầu cùng Lôi Quá, nhưng Vũ La cũng có vũ khí bí mật không ai biết: Nguyên hồn.
Hắn đứng ở đáy hồ, chậm rãi phóng xuất nguyên hồn ra. Lương Mạt Vũ dường như cảm giác được cái gì, không khỏi nhìn Vũ La một cái, nhưng y cũng không khẳng định, cho nên không hỏi nhiều.
Nguyên hồn không ngừng xâm nhập, đến khoảng cách chừng ba mươi trượng, rốt cục cũng có phát hiện.
Vũ La lộ ra một nụ cười khổ, mọi người lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Sao hả, phát hiện cái gì?
Vũ La gật đầu một cái:
- Ta có thể nói cho các ngươi biết một cách chắc chắn, chúng ta phát tài rồi.
- Sao?
Mọi người đầu óc mơ hồ, Vũ La chỉ xuống đáy hồ:
- Phía dưới này là một cái mỏ Thái Âm Tinh Sa thật to!
Thái Âm Tinh Sa cũng là tài liệu ngũ phẩm thượng, nếu dưới hồ đều phú kín Thái Âm Tinh Sa, thật đúng là một khoản của cải khổng lồ.
Chỉ bất quá thứ mà Vũ La tìm không phải là Thái Âm Tinh Sa, nếu hắn muốn kiếm tiền, vẫn có biện pháp khác. Vì vậy phát hiện mỏ Thái Âm Tinh Sa rất lớn này, hắn mới có cảm giác dở khóc dở cười. Đây vốn là một chuyện rất tốt, đáng tiếc sai khá xa so với thứ mình cần.
Lương Mạt Vũ không có dục vọng gì đối với của cải, bĩu môi một cái định rời khỏi. Nhưng ánh mắt Lăng Hổ Quy lại sáng lên, lập tức nói:- Tiên sinh, có thể giao cho Binh Long Hội chúng ta khai thác, ngài không cần phải để ý đến cái gì cả, hàng năm sẽ có ba thành tiền lời thuộc về ngài.
Tuy là Vũ La phát hiện, nhưng một cái mỏ khổng lồ nằm ở nơi này căn bản không thể nào che giấu được. Binh Long Hội muốn chiếm mỏ này, vả lại phái bảo đảm khai thác yên ổn, chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ.
Hàng năm có thể chia ba thành tiền lời cho Vũ La, quả là một con số không nhỏ.
Nhưng Lăng Hổ Quy lại thấy sắc mặt Vũ La đại biến, y lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Tiên sinh...
Còn chưa dứt lời, thân thể Vũ La chợt lảo đảo, sau đó ngã lăn ra.
Mọi người nhất thời rối loạn một trận:
- Tiên sinh...
Bọn họ vừa kêu la vừa vội vàng đỡ Vũ La dậy. Dạ Huy cõng hắn lên lưng, rất nhanh lên khỏi đáy hồ, thả hắn nằm trên bờ hồ. Không ai có chủ ý gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Mạt Vũ.
Lương Mạt Vũ kiểm tra Vũ La một chút, cũng tỏ ra kỳ quái:
- Không có vấn đề gì, vì sao hắn lại bất tỉnh như vậy...
Lần này Vũ La hôn mê bất tỉnh cũng không lâu, mọi người như kiến bò trên chảo nóng. Đến lúc ai nấy gần như không nhịn được nữa, mí mắt Vũ La chợt động, sau đó tỉnh lại.
Thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, Vũ La chậm rãi khoát khoát tay:
- Ta không sao, trước hết để cho ta nghỉ ngơi một chút.
Nói xong, lập tức ngủ vùi.
Lần này hắn tỉnh dậy đã là buổi tối.
Vũ La cảm thấy khỏe lại rất nhiều, tơ máu trong mắt đã biến mất, mọi người lập tức vây lại hỏi hắn:
- Tiên sinh, rốt cục có chuyện gì vậy?
Vũ La không trả lời, chỉ nói đơn giản:
- Tất cả chuẩn bị một chút, đi theo ta.
Hắn đưa mọi người còn đang ngơ ngác trở xuống đáy hồ. Vũ La dang hai tay ra, Long Nguyên cuồn cuộn tuôn ra, nhanh chóng tràn ngập phạm vi mấy trăm trượng xung quanh. Hai tay hắn để ngang ngực, chậm rãi đẩy ra, Long Nguyên đây toàn bộ bùn đất hàng trăm trượng dưới đáy hồ sang bên, để lộ ra một lớp cát có màu bạc.
Lúc này đã là đêm khuya, sau khi bọn họ xuống hồ đã thi triển tỵ thủy thuật, Lăng Hổ Quy đánh ra một luồng bạch quang sáng rực trên đầu mọi người.
Lúc này lớp cát màu bạc kia dưới ánh bạch quang chiếu sáng trông rực rỡ vô cùng.
Phẩm chất của mỏ Thái Âm Tinh Sa này rất tốt, chỉ cần đào ra là có thể sử dụng trực tiếp, thậm chí không cần loại bỏ tạp chất.
Lăng Hổ Quy mừng rỡ:
- Thật là tốt quá!
Vũ La cười nói:
- Không phải là ta chê ngươi cho ta ba thành quá ít, mà bởi vì cái này...
Hấn vừa nói, bàn tay đẩy ra một lần nữa. Lớp Thái Âm Tinh Sa kia cùng bị đẩy sang bên, bên dưới lộ ra một phiến đá màu nâu.
Phiến đá to bằng cánh cửa, mọi người vừa thấy cũng phải cau mày:
- Đây là văn tự gì vậy?
Trước tiên mọi người nhìn Lương Mạt Vũ, Lương Mạt Vũ nhìn chằm chằm phiến đá kia một hồi, chợt thân thể lảo đảo một cái, lập tức ngã xuống. Vũ La cười khổ:
- Ta quên nói cho ngươi biết, ngàn vạn lần không thể dùng tiên hồn...
Lương Mạt Vũ vô cùng đau đớn, cau mày nói:
- Ngươi chờ ta bị thương rồi mới đánh rắm, có ích gì?
Lúc ban ngày Vũ La nói chuyện với bọn họ, thật ra nguyên hồn hắn cũng không rảnh rỗi, vẫn tiếp tục thăm dò sâu xuống dưới. Vốn hắn muốn xem thử rốt cục Thái Âm Tinh Sa dưới đáy hồ này dày bao nhiêu. Nhưng không ngờ rằng nguyên hồn trong lúc vô tình đụng phải phiến đá này, bất quá chỉ vừa tiếp xúc qua, nguyên hồn hắn lập tức bị trọng thương, cho nên mới hôn mê tại chỗ.
Trước khi hôn mê, hắn cũng đã “nhìn” được chữ viết trên phiến đá này, chính là một đạo thần văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.