Tiên Tuyệt

Chương 472: Điềm Tỉnh Oa

Thạch Tam

12/04/2018

Nửa đêm, ba người ba thú, tiếng ngáy rất nhỏ.

Trên trời thình lình có một điểm tinh quang sáng ngời xuất hiện, lúc này Động Động vẫn ngủ say trong bộ lông dài của mình chợt mở mắt. Điểm tinh quang kia càng ngày càng sáng, ánh sáng màu. Vắng có lực xuyên thấu rất mạnh, thậm chí ngay cả màn sương mù dày đặc của Đại Di Chi Dã cũng khó lòng ngăn được ánh sáng của nó.

Động Động bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn ngôi sao kia với vẻ phức tạp. Hai con rùa nấp trong bộ lông nó rơi ra ngoài, hai tiểu gia hỏa bị thức giấc gãi gãi Động Động với vẻ bất mãn. Dường như chúng cảm thấy ánh sao kia quá sáng, giơ một cánh tay nhỏ nhắn của mình che mắt lại, tiếp tục ngủ.

Điểm tinh quang kia quả là mãnh liệt, dần dần giống như một mặt trời nhỏ treo trên bầu trời Đại Di Chi Dã, chiếu sáng trọn Đại Di Chi Dã giống như ban ngày.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn đã sớm tỉnh lại, bọn họ đều là vì cảm ứng được Đại Di Chi Dã xuất hiện dao động năng lượng khác thường.

Mà Mông Thiên một lát sau mới mở mắt ra, kết quả bị ánh sáng ngôi sao kia chiếu khiến cho mắt không kịp thích ứng.

- Có chuyện gì vậy?

Mông Thiên giật mình kinh hãi.

Vũ La nhìn Động Động đang đứng dưới đất với vẻ mặt khác thường, còn Hướng Cuồng Ngôn nhìn ngôi sao kia vô cùng chăm chú. Không giống loại phù sư gà mờ như Vũ La, Hướng Cuồng Ngôn từ nhỏ đã học hệ thống huấn luyện thiên văn địa lý không gì mà không biết. Lão chỉ liếc mắt một đã nhìn ra, ngôi sao dị thường này chính là Tử Vi Đế Tinh.

Ánh sao sáng chói kinh động cả Đại Di Chi Dã, những nơi mà bọn Vũ La không thể nhìn tới, lúc này tiếng người vang lên ồn ào. Nhưng cảnh tượng sao sáng như ban ngày như vậy, trong điển tịch của cả Trung Châu và Nam Hoang cũng không có ghi lại. Mọi người cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhất thời hoảng sợ.

Chỉ chốc lát sau, ánh sao kia rốt cục dần dần mờ đi, cho đến khi chỉ còn sáng như những ngôi sao bình thường. Sau đó một đạo từ quang hiện lên, hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời đêm Đại Di Chi Dã.

Động Động đứng đó một lúc lâu, sau đó thu lại móng vuốt, nhét hai con rùa vào bên trong bộ lông dài của mình, đưa lưng về phía mọi người dường như ngủ thiếp đi.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La một, Vũ La dang rộng hai tay, hắn cũng không biết lai lịch thật sự của Động Động.

Đêm nay sao chiếu sáng như ban ngày, khiến cho cư dân trên Đại Di Chi Dã không được ngủ ngon giấc, Mông Thiên cũng không ngoại lệ. Sau khi Đế Tinh biến mất, y nằm xuống lăn qua lộn lại vẫn không thể ngủ được, lộ ra vẻ tâm sự nặng nề.

Sáng sớm, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn tinh thần sung túc, nhưng Mông Thiên vẫn không yên lòng. Các tu sĩ cũng không cần ăn cơm, ăn uống thứ gì đó chỉ là thỏa mãn khẩu vị mà thôi. Nhưng trong Đại Di Chi Dã này thật sự không có thức gì ngon, cho nên sau khi ba người thức dậy, chẳng qua chỉ rửa mặt một phen, Vũ La liền thúc giục Mông Thiên lên đường.

Mông Thiên nhìn hai người một, dường như vừa hạ quyết tâm:

- Được rồi, đi thôi.

Động Động đêm qua buồn bực, sáng sớm hôm nay đã khôi phục lại, dọc trên đường đi vẫn vô cùng vui vẻ. Thỉnh thoảng nó chạy vào trong đám cỏ hoang đuổi ra vài con thú nhỏ, khiến cho gà bay chó chạy loạn lên, Động Động cùng hai con rùa thấy vậy cười như nắc nẻ.

Dọc trên đường đi vẫn không gặp được người nào khác, Mông Thiên nhìn về phía trước, chỉ vào một ngọn đồi nhỏ ở xa xa nói:

- Nơi đó gọi là Điềm Tỉnh Oa, phía sau núi có một miệng giếng ngọt, là một điểm tụ cư nổi tiếng xung quanh vùng này, nếu không có chút tiền của cơ hồ không ở được. Người kia vào bảy ngày trước còn ở chỗ này.

Vũ La gật đầu sải bước đi tới.

Ba người mới vừa nhích tới gần ngọn đồi, trên sườn đồi lập tức có một đạo hàn quang màu xanh trắng bắn xuống, dừng trên đỉnh đầu ba người chừng một trượng ra vẻ thị uy. Sau đó một thanh âm nghiêm nghị từ trên đỉnh đồi truyền đến:

- Người nào?

Mông Thiên tiện tay lấy trong lòng ngực ra một miếng ngọc túy ném lên đồi:

- Dạ Xà Mông Thiên, mang hai người trở về gặp Kiều Ngũ gia.

Người trên đỉnh đồi thu lấy ngọc túy, đạo hàn quang kia cũng lập tức thu về.

- Ngươi đã biết quy củ bên trong, cẩn thận một chút, xảy ra chuyện gì ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.Dạ Xà Mông Thiên khoát tay, thuận miệng đáp:

- Yên tâm.

Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La từ đầu đến cuối thần sắc đờ đẫn, dường như không chú ý tới bất cứ chuyện gì.

Hai người đi theo Mông Thiên tiến vào. Phía sau đồi là một thung lũng không lớn lắm, bốn phía là một bức tường đá cao chừng ba trượng do một loại đá màu xám trắng xây thành. Trên tường cứ cách ba mươi trượng lại có một trạm gác, đề phòng sâm nghiêm.

Bên trong vòng tường này cũng có vẻ phồn hoa tấp nập, trên những con đường nhỏ hẹp người đến người đi, hai bên có không ít quầy hàng, bày biện đại đa số là tài liệu của một số hung thú mà chủ nhân săn được, ngoài ra còn có các loại khoáng thạch cùng Ngọc Tủy.

Tựa như Mông Thiên vô cùng quen thuộc nơi này, dẫn hai người đi rất nhanh về phía trước. Quả nhiên trung tâm thung lũng có một giếng nước, nhìn qua chất nước không tệ, ngay cả xung quanh vài trăm trượng, Thủy nguyên khí sung túc vô cùng.

Một tên tu sĩ hệ Thủy tự mình động thủ, quay bánh xe kéo lên một thùng nước, hất mạnh lên không một, bọt nước bay lả tả đầy trời.

Tu sĩ kia điểm ra một, những bọt nước kia lập tức hóa thành linh lực hệ Thủy tinh thuần. Tên tu sĩ hít sâu một hơi, linh khí hệ Thủy theo lỗ chân lông toàn thân tiến vào trong cơ thể, khiến cho y cảm thấy sảng khoái rên lên một tiếng.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn đi theo sau Mông Thiên, dáng vẻ hệt như hai kẻ quê mùa, không để ý tới những ánh mắt xung quanh, đi thẳng tới trước một căn phòng lớn bên giếng nước.

Trước của phòng có một tráng hán đầu trọc đang đứng. Hai chân tráng hán dường như dung hòa cùng mặt đất thành một thể, linh lực hệ Thổ màu vàng đất từ hai chân lan tràn lên phía trên, ngưng tụ lại thành một bộ thạch giáp trên người y.

Ba người còn chưa tới cửa, tráng hán chợt đưa tay lên ngăn cản bọn họ, không nói một lời, ánh mắt như chim ưng tràn đầy vẻ bất thiện quét tới quét lui trên thân thể ba người.

Mông Thiên đưa ra một miếng ngọc túy:

- Mang hai người bọn họ tới gặp Kiều Ngũ gia.



Tráng hán thu ngọc túy, lại nhìn chăm chú hai người nhìn trong chốc lát, sau đó mới từ từ thả tay xuống xoay người đẩy cửa ra. Mông Thiên đang định đi vào, bỗng nhiên dường như nhìn thấy gì đó, quay người lại bước đi thật nhanh:

- Hai người các ngươi tự mình đi gặp Kiều Ngũ gia là được, cứ nói với Kiều Ngũ gia các ngươi muốn gì, chỉ cần giá cả thích hợp vậy không thành vấn đề. Ta nhìn thấy một kẻ thiếu nợ ta, ta tìm y đã lâu rồi, lần này cũng không thể để cho y chạy mất...

Y vừa nói vừa bước nhanh đuổi theo.

Vũ La nhìn theo bóng Mông Thiên, sau đó nhìn tráng hán vừa bước vào cửa, lại quay đầu nhìn Hướng Cuồng Ngôn, cả hai cùng cười, sắc mặt lộ vẻ khinh thường.

Hai người ngẩng đầu mà bước, sóng vai đi vào. Trên vai Vũ La, dường như Động Động cũng biết sắp vào nơi trang trọng, bèn chắp tay sau lưng ưỡn bụng, đứng thẳng người.

Bên trong phòng rất rộng rãi, trên tường treo đầy các loại đầu lâu hung thú, còn có một ít lần giác, dường như cố ý khoe khoang.

Trong phòng có ba người đang quỳ, khí tức trên người bọn chúng không thèm thu liễm chút nào, kẻ thấp nhất cũng là cảnh giới Cửu Cung Cung Đình. Người hùng mạnh nhất là cường giả cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thành.

Giữa phòng bày một chiếc ghế lớn, trên trải da thú. Hai người vừa bước vào, ba người đang quỳ một bên không hề mở mắt, không ai để ý tới hai người bọn họ.

Vũ La không nhịn được thúc khuỷu tay đụng Hướng Cuồng Ngôn:

- Cảm giác này rất xa lạ phải không?

Hướng Cuồng Ngôn cũng rất thành thật gật đầu:

- Không phải xa lạ bình thường, ta cũng không nhớ ra được lần trước bị gạt như vậy là lúc nào...

Phù sư tôn quý, mặc dù năm đó Hướng Cuồng Ngôn chưa học thành tài, còn là một đồ nhi tiểu đồng, cũng không ai dám đối xử với lão như vậy.

Huống chi trăm năm trước Hướng Cuồng Ngôn đã là Nam Hoang đệ nhất phù sư, lại thêm thân phận hảo hữu tri giao với Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, người nào đối với lão cũng là lễ kính có thừa. Cũng không phải là Hướng Cuồng Ngôn khoác lác, tình huống thực tế chính là như vậy.

Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, một cánh cửa nhỏ trong phòng chợt mở ra, một tên tu sĩ thân khoác khôi giáp phong cách cổ xưa, tay vịn cổ kiếm ngang hông bước vào, đứng sang một bên. Sau đó là một trung niên nam tử vóc người hơi béo, thân khoác trang phục viên ngoại bước vào.

Trung niên đi đến, chẳng qua chỉ quét nhìn hai người một, hài lòng gật đầu:

- Nhãi con Mông Thiên này rốt cục cũng bắt được hai con dê béo.

Y tiện tay chỉ người ở giữa trong số ba người đang quỳ dưới chân tường:

- Lão Nhị, ngươi xử lý.

Tên tu sĩ kia mở mắt ra, đứng dậy đi tới trước mặt hai người, thản nhiên nói:

- Thức thời một chút, trên người có thứ gì móc ra hết, tránh cho chịu khổ.

Hai người chỉ cười.

Lão Nhị tức giận nói:

- Còn chưa hiểu ra sao, Mông Thiên đã bán đứng các ngươi. Trong không gian trữ vật có thứ gì lấy hết ra đây, nếu các ngươi không chịu giao ra, chúng ta cũng có thủ đoạn khiến cho các ngươi phải giao ra, ngoài ra còn phải chịu khổ.

Kiều Ngũ kia dặn dò xong xuôi, xoay người đỮh đi, Vũ La chợt gọi y lại:

- Mông Thiên chờ lấy tiền thưởng của ngươi, hẳn là còn đang ở Điềm Tỉnh Oa phải không?

Kiều Ngũ Gia cười lạnh một tiếng:

- Thoạt nhìn có vẻ thông minh...

Vũ La gật đầu:

- Hai người chúng ta hẳn là không ngu ngốc, cho nên đã sớm nhìn ra Mông Thiên có chủ ý gì, cũng biết các ngươi làm chuyện mua bán gì.

- Vậy các ngươi...

- Kiều Ngũ, biết điều một chút làm theo lời chúng ta nói, nếu không, san bằng Điềm Tinh Oa của ngươi!

Sắc mặt Kiều Ngũ trở nên vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc tới mức khoa trương.

Y có thể sinh tồn ở một địa phương như Đại Di Chi Dã, hơn nữa trở thành kẻ thống trị Điềm Tinh Oa, quả thật cũng có chút thủ đoạn. Quan trọng nhất chính là phối hợp vẻ mặt tức cười hết sức khoa trương, sau đó đột nhiên bộc phát.

Trước hết làm cho đối thủ không hiểu chuyện gì, sau đó giáng một đòn như trời giáng. Đòn cuối cùng này hết sức bạo ngược máu tanh, ngón này đã trấn áp không biết bao nhiêu đối thủ, khiến cho người ta sinh lòng sợ hãi, đây là một trong những điều kiện tất yếu để xưng bá ở địa phương như Đại Di Chi Dã.

Lão Nhị sợ hết hồn, Kiều Ngũ gia lộ ra vẻ mặt này, chứng tỏ y đã nổi giận, mặt khác cũng có nghĩa là bản thân mình hành sự kém cỏi.

Y không dám trì hoãn, lập tức xông lên phía trước:

- Thật là lớn lối, các ngươi đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy cũng chỉ có thể bắt các ngươi lại, cho các ngươi lần lượt nếm thử một trăm lẻ tám cực hình của Điềm Tinh Oa ta...

Kiều Ngũ hừ một tiếng, thu vẻ mặt kia lại, hài lòng nhìn lão Nhị một.

Điềm Tinh Oa là một thế lực lớn trong vùng này. Bởi vì trong giếng nước này, linh khí hệ Thủy vô cùng sung túc, trở thành nơi sinh sống vô cùng sảng khoái.



Cả Điềm Tỉnh Oa ai cũng biết căn phòng lớn bên cạnh giếng nước ngọt kia thuộc về chủ nhân của nơi này, Kiều Ngũ. Kiều Ngũ gia chính là thần ở chỗ này, lời y nói ra chưa từng có người nào dám làm trái. Nơi này là Đại Di Chi Dã, không phải là thế giới hòa bình phía ngoài.

Dạ Xà Mông Thiên đang đứng sau một bức tường thấp cách đó không xa. Y vừa bán hai người Vũ La cho Kiều Ngũ, đang ở đây chờ lấy tiền thưởng.

Theo y thấy, hai con dê béo này hẳn là của cải không ít, nếu không phải nhìn qua có vẻ khó giải quyết, một mình ăn không nổi, y cũng sẽ không bán cho Kiều Ngũ. Bán hai con dê béo này cũng sẽ được Kiều Ngũ thưởng cho không ít.

Lúc này chợ đang náo nhiệt, có vài người quen biết Mông Thiên đi ngang qua, lên tiếng chào hỏi.

Trong lúc này, trước mắt bao người, căn phòng lớn tượng trưng cho Kiều Ngũ gia quyền thế lớn nhất Điềm Tỉnh Oa thình lình nổ ầm một tiếng, tan tành từng mảnh. Tên tráng hán hệ Thổ canh ngoài cửa bay ra xa hàng chục trượng, va sập mấy gian phòng, không biết sống chết.

Đá vụn bay loạn, bụi mù nổi lên bốn phía, những người qua đường bị vụ nổ liên lụy kêu la vang trời. Trong khoảnh khắc nổ tung, cả Điềm Tinh Oa cũng lay động một chút, trong giếng nước ngọt nổi tiếng kia phun lên một cột nước rất cao, sau đó rơi xuống bốn phía.

Mông Thiên cũng không may mắn thoát khỏi, bị một mảng đá vụn bụi đất trùm lên người. Y nguyền rủa một tiếng, lấy tay đẩy một cây xà đá đè lên người, trườn ra ngoài.Sau khi bụi mù dần dần tản đi, căn phòng của Kiều Ngũ trước kia nay đã trở thành một hố sâu, có ba người ba thú đang đi ra khỏi đám bụi mù kia.

Một người bị xách ở trong tay, ba con thú ngồi trên vai một người khác.

Người bị xách trong tay người khác chính là Kiều Ngũ sát thần của Điềm Tỉnh Oa, người xách hắn là Vũ La.

Ba con thú cũng nằm trên vai Vũ La.

Mông Thiên sợ hết hồn, vội vàng kéo xà đá phù lên người mình trở lại, kéo một ít đất lên giả chết.

Vũ La xách Kiều Ngũ, không khỏi lên tiếng oán trách:

- Lão vẫn nóng nảy như ngày nào, như vậy không tốt...

Hắn phải cực khổ xách Kiều Ngũ là vì Hướng Cuồng Ngôn khinh thường, không muốn chạm vào người y.

Hướng Cuồng Ngôn tỏ vẻ khinh thường:

- Tục vật như vậy, dính vào chỉ tổ buồn nôn.

Vũ La liếc xéo:

- Nếu đây không phải là một trung niên mập mạp, mà là một vị mỹ phụ thành thục vóc người xinh đẹp, lão cũng cảm thấy như vậy hay sao?

Hướng Cuồng Ngôn đáp:

- Hừ, ngươi nói toàn những lời vạch ra sở thích của người khác...

Tiểu thú Động Động giơ trảo che mặt, dáng vẻ muốn hôn mê bất tĩnh.

Hai người vừa nói vừa đi, mắt thấy sắp sửa đi ngang qua bên cạnh Mông Thiên, Mông Thiên mừng rỡ trong lòng, nhưng không ngờ hai người bỗng nhiên ngừng lại. Vũ La nhìn Hướng Cuồng Ngôn một, vẻ mặt lão vô cùng cao ngạo:

- Tục sự bậc này tự nhiên không cần ta động thủ.

- Vậy vì sao vừa rồi lão làm nổ hang ổ của người ta?

Hướng Cuồng Ngôn quát lên như sấm:

- Hôm nay ngươi nhất quyết không tha cho ta có phải không? Ngươi không ra tay, vậy lão tử động thủ, cần gì suy nghĩ, một đạo linh phù làm nổ một hố to, thứ gì trong đó cũng phải tan thành tro bụi...

Một đạo linh quang mông lung sáng lên, linh lực mênh mông từng đợt từng đợt quay cuồng, bắt đầu khởi động, một đạo linh phù màu vàng nhạt có chín mặt chậm rãi dâng lên. Vũ La sợ hết hồn, vội vàng né ra:

- Giết một tên giặc cỏ như vậy, lão cũng dùng tới linh phù nhất phẩm...

Mông Thiên bị làm cho sợ đến nỗi giật nảy mình, nhảy vụt ra ngoài. Rầm một tiếng, tất cả bùn đất, đá vụn trên người y bay ra ngoài.

- Đừng động thủ! Ta tự đi với các ngươi là được.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La cười đắc ý:

- Có thấy biện pháp của lão tử chưa?

Vũ La không nhịn được lắc đầu, ném trung niên béo Kiều Ngũ cho Mông Thiên:

- Mang đi.

Trong vẻ mặt kinh ngạc sững sờ của tất cả mọi người ở Điềm Tỉnh Oa, hai quái nhân, ba con quái thủ thản nhiên ra khỏi thung lũng. Sau lưng hai người là Dạ Xà Mông Thiên, được xưng thợ săn giảo hoạt đệ nhất nhân trong vùng, mang theo bá chủ Điềm Tỉnh Oa Kiều Ngũ đã hôn mê. Bất cứ người nào trong hai người này, các cự dân Điềm Tinh Oa cũng không dám chọc tới. Nhưng hiện tại hai người này lại tỏ ra biết điều ngoan ngoãn đi theo sau hai người ba thú, thậm chí cũng không cần quay đầu lại nhìn lần nào, Mông Thiên cũng không dám nảy ra ý định chạy trốn.

Y xách Kiều Ngũ, mặc dù Kiều Ngũ vóc người hơi mập, nhưng chắc chắn không nặng đến nỗi khiến cho một tu sĩ rơi mồ hôi như mưa.

Bọn họ rất hiểu nỗi sợ trong lòng Mông Thiên. Người có thể tùy tiện lấy ra một đạo linh phù nhất phẩm, bất kể là ai bị người như vậy bắt được, cũng sẽ khẩn trương toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Cho đến bọn họ khi đi ra thật xa Điềm Tinh Oa, các cư dân mới vỡ òa lên, ai nấy suy đoán lai lịch và động cơ của hai người lạ mặt.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn mang theo Mông Thiên đi vào nơi hoang dã. Vũ La có một câu đã muốn nói ra từ lâu, nhưng nói ra cảm thấy không hiền hậu, không nói ra lại cảm thấy không thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook