Chương 686: Điêu dân sơn phỉ (Hạ)
Thạch Tam
19/04/2018
Sau đó trong cả đại sảnh yến tiệc, người của thương đội Lâm gia ngã lăn
ra đất, ba người Vũ La cũng gục đầu trên bàn ngủ thiếp đi.
Lâm gia tiểu thư cau mày khẽ gọi:
- Lý thúc...
Lý Lão Huyền muốn đứng dậy, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Nhất thời y hiểu ra có chuyện bất thường, thình lình bổ nhào về phía trước, chắn trước người Lâm gia tiểu thư, rút một thanh đoản đao từ trước tới nay vẫn cất trong ngực áo ra.
Thân thể y vốn hết sức cường hãn, mấy chục năm chịu cực khổ không sao, lúc này lại đi không nổi nữa. Lý Lão Huyền mở trừng hai mắt, hung hăng tát cho mình mấy cái tát, lúc này mới hơi tỉnh lại một chút:
- Tiểu thư, chúng ta rơi vào tay người ta rồi!
- A!
Lâm gia tiểu thư kinh hãi, thôn trưởng cười to một tiếng, tất cả mọi người Hồ gia trại người đều đứng lên, ai nấy tỉnh táo vô cùng.
Lý Lão Huyền cảnh giác ngó chằm chằm đám sơn dân xung quanh, tay nắm chặt đao.
Lâm gia tiểu thư cố gắng trấn định, lớn tiếng hỏi:
- Thôn trưởng, Lâm gia chúng ta chưa từng thiếu nợ Hồ gia trại các ngươi, đây là ý gì?
Thôn trưởng cười hắc hắc:
- Lâm tiểu thư, thật sự các ngươi chưa từng thiếu Hồ gia trại chúng ta, nhưng ai bảo chúng ta làm nghề này? Muốn trách cũng chỉ có thể trách số mệnh nàng xui xẻo.
Y tiến lên phía trước, nở một nụ cười khinh bạc, mê mẩn nhìn chằm chằm Lâm gia tiểu thư:
- Hắc hắc, dáng vóc dung mạo như vậy, trong núi chúng ta làm sao có được mỹ nhân tươi mọng như vậy. Lâm tiểu thư nàng cũng đừng kích động, là tại dung mạo nàng quá mức mê hồn, ha ha ha!
Y vừa định tiến lên, đoản đao trong tay Lý Lão Huyền thình lình chém ra giống như rắn độc, khiến cho y sợ hết hồn phải lui lại. Lưỡi đao chém phớt qua, soạt một tiếng chém đứt vạt áo bào, suýt chút nữa đã mổ bụng y rồi.
Thôn trưởng vô cùng hoảng sợ, giận dữ phất tay:
- Lên cho ta, loạn đao chém chết tên Bắc Địa Tiêu Vương này!
Lý Lão Huyền thầm nghĩ đáng tiếc, nếu mình không trúng thuốc mê của bọn chúng, một đao xuất kỳ bất ý này tuyệt đối có thể lấy được mạng tên thôn trưởng. Đến lúc đó địch nhân nơi đây như rắn không đầu, mình che chở tiểu thư, còn có hy vọng xông khỏi vòng vây, hiện tại...
Lý Lão Huyền lui về phía sau mấy bước, chắn ở trước người tiểu thư. Chợt y nhìn thấy trong số đám sơn dân có lẫn một người, nhất thời máu nóng trào sôi, gầm lên giận dữ:
- Lỗ Tử Đạo, là ngươi bán đứng mọi người!
Lỗ tiên sinh đứng giữa đám sơn dân, cười hăng hắc lạnh lẽo, vẻ mặt oán độc:
- Đúng là ta, vậy thì sao?
- Lý Lão Huyền, ngươi không ngờ rằng sẽ có hôm nay sao?
- Các ngươi ai ai cũng xem thường ta, ta sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị xem thường ta!
- Lâm Ngọc Phi, ta đối với nàng một khối tình si, nàng lại không biết quý trọng, lại có tình ý với tên tiểu tử không rõ lai lịch kia. Nàng không biết quý trọng ta, ta cũng không cần nàng, cả đời nàng hãy hầu hạ bọn sơn dân Hồ gia trại này đi thôi, ha ha ha.
Lâm Ngọc Phi tức tối sắc mặt xanh mét:
- Lỗ Tử Đạo, cha ta quả thật đã nhìn lầm ngươi!
- Hắc hắc!
Lỗ Tử Đạo cười lạnh:
- Lão già kia bất quá là lợi dụng ta mà thôi, còn muốn cho ta cảm ân lão sao?
- Ngươi...
Lâm Ngọc Phi tức nghẹn không lời nào để nói.
Lý Lão Huyền bên cạnh nhìn chằm chằm vào thôn trưởng, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Trong Tây Hà sơn này có một đám cướp phỉ, không ai tìm được, tới vô ảnh đi vô tung, chính là các ngươi đó sao? Khó trách Hồ gia trại đề phòng sâm nghiêm, bên trong chính là đạo phỉ, đeo mặt nạ vào chính là sơn dn, nơi này căn bản là hang ổ thổ phỉ!
Thôn trưởng cực kỳ đắc ý:
- Nói đúng lắm! Sao hả, thủ đoạn bố trí của ta cũng khá phải không, đã bao nhiêu năm qua không ai khám phá. Đáng tiếc hiện tại ngươi biết là quá muộn, các huynh đệ, lên cho ta!
Đám sơn phỉ gào thét xông lên, cùng nhau đánh tới. Lý Lão Huyền đẩy Lâm Ngọc Phi về phía sau, cố gắng phấn chấn tinh thần, vũ lộng đoản đao chém ngã hai tên sơn phỉ. Nhưng bản thân y cũng thở hồng hộc một trận, lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Trước mắt y càng ngày càng mơ hồ, thân thể cũng càng ngày càng mềm nhũn. Lý Lão Huyền thầm nghĩ không xong, vung đoản đao lên đâm mạnh vào đùi mình một đao.
Cơn đau lập tức truyền khắp thân thể, Lý Lão Huyền thình lình tỉnh táo lại, thét lớn một tiếng chém ra một đao, ba cái đầu sơn phỉ lập tức bay ra.
Thôn trưởng hết sức bất ngờ:
- Tên khốn này quả thật không phải tầm thường, tất cả lên hết, loạn đao chém y cho ta!
Lỗ Từ Đạo sắc mặt âm trầm đi tới bên cạnh thôn trưởng:
- Người khác ta bất kể, người kia... Nhất định phải để cho ta đích thân giết y!
Thôn trưởng nhìn nhìn, Lỗ Tử Đạo chỉ vào ba người Vũ La. Thôn trưởng bĩu môi một, tiện tay ném cho y một thanh đoản đao:
- Tùy ngươi, muốn giết người nào tự mình động thủ là được.
Lỗ Tử Đạo oán hận:
- Nếu không phải ba tên ngu xuẩn này, lần này trở về, ta chính là rể quý của Lâm gia, gia tài bạc vạn của Lâm gia cũng sẽ là của Lỗ Tử Đạo ta. Làm hư chuyện tốt của ta, ta hận không thể băm vằm bọn chúng thành muôn mảnh!
Y nhận lấy đoản đao đang muốn xoay người, nhưng chợt phát hiện thân thể của mình quay rồi, nhưng đầu vẫn không động.
Rắc...
Thôn trưởng Hồ gia trại thôn trưởng bên cạnh nghe thấy một tiếng gãy xương, sau đó nhìn thấy cảnh tượng vô cùng quỷ dị trong đời: Mặt Lỗ Tử Đạo còn nhìn y, mà thân thể đã xoay ra phía sau. Cổ y đã bị vặn gãy xương từ lúc nào không biết.
Thế nhưng xung quanh y lại không có ai, dường như là do Lỗ Tử Đạo quay đầu quá mạnh, cho nên tự làm gẫy cổ mình.
Thôn trưởng bị làm cho sợ đến nỗi lảo đảo một, suýt chút nữa ngồi xuống đất.
- Y còn chưa chết, ta không để cho y chết, dù sao cũng phải để cho y tận mắt thấy âm mưu mà mình bố trí ở đây rốt cục kết thúc thế nào, bằng không ta sợ rằng y vẫn không tỉnh lại.
Một thanh âm lạnh nhạt từ bên cạnh vang lên, thôn trưởng quay đầu nhìn lại, ba người vốn ngã gục trên bàn lúc này chậm rãi ngồi dậy. Vũ La duỗi lưng một, hoạt động gân cốt, sau đó gật đầu nói:
- Bách Nhật Túy, dược hiệu không tệ, mùi vị không tồi, không ngờ rằng trong Tây Hà sơn còn có dược thảo này.
Thôn trưởng thất kinh:
- Làm sao ngươi biết Bách Nhật Túy?
Bách Nhật Túy là bí mật của Hà gia trại, phương pháp ủ rượu cũng là do tổ tiên truyền lại, giữ bí mật không để lộ ra ngoài, thôn trưởng cho rằng mình độc bộ thiên hạ về thứ này.
Nhưng y không biết dược thảo thô thiển như vậy trong mắt tu sĩ không đáng một đồng. Tốt xấu gì Vũ La cũng từng đi theo Lư Niệm Vũ một thời gian, nếu ngay cả Bách Nhật Túy cũng không phân biệt được, Lư Niệm Vũ thà rằng mất mặt cũng không chịu nhận bằng hữu như hắn.
Vũ La khoát tay:
- Đi giải quyết những người đó đi.
Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn cúi người hành lễ:
- Tuân lệnh.
Hai người nhìn nhau, Phòng Thu Thanh tỏ ra khiêm nhượng:
- Ngươi ra tay đi.
Đỗ Tuấn khẽ mỉm cười, không cần lấy pháp bảo ra, một cỗ linh lực hóa thành hào quang vô hình, trong mắt đám sơn phỉ này chỉ khẽ chuyển một. Một tràng tiếng leng keng vang lên, là do binh khí rơi xuống đất, mấy chục tên sơn phỉ ngã lăn ra đất.
Lý Lão Huyền liếc qua cũng biết đám sơn phỉ này đã chết kỹ tới nỗi không thể nào chết thêm lần nữa.
Đỗ Tuấn thản nhiên nói:
- Giết người cướp của, làm cho người lương thiện phải chôn xác tha hương, tội đáng chết vạn lần!
Lâm gia tiểu thư cũng sợ hãi choáng váng, Lý Lão Huyền thân trải biết bao trường mưa máu gió tanh cũng phải run rẩy. Đồng thời một ý nghĩ nảy ra trong đầu y, quả nhiên người thứ ba kia mới thật sự là chủ nhân.
Thôn trưởng toàn thân run lên, từ trong đúng quần bốc mùi hôi thối. Lỗ Tử Đạo đúng là còn chưa chết, y trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh, chính y cũng không rõ, mình không thể hô hấp, nhưng vì sao mình vẫn chưa chết?
Vũ La tiện tay cầm lên vò rượu pha Bách Nhật Tủy bên cạnh, uống ừng ực mấy ngụm lớn, lau rượu chảy tràn bên khỏe miệng:
- Lỗ Tử Đạo, nghĩ mãi mà không rõ sao?
Lỗ Tử Đạo đúng là nghĩ mãi mà không rõ, rốt cục những người này là ai? Rõ ràng uống Bách Nhật Túy, lại không bị dược lực ảnh hưởng, trong nháy mắt vung tay đã giết chết hàng chục tên sơn phỉ hung hãn.
Hết thảy những chuyện này đã vượt qua khỏi hiểu biết thông thường của Lỗ Tử Đạo.
Thấy trong mắt của y lộ ra hoảng sợ cùng nghi vấn, Vũ La cười hài lòng:
- Nhưng ta sẽ không cho ngươi biết. Ta cũng đã sớm nói, ngươi không phải là một uy hiếp, ngay cả phiền phức cũng không được tính. Ta muốn ngươi chết, ngươi mới có thể chết, ta không để cho ngươi chết, ngươi phải sống cả đời như vậy. Cũng may lòng ta lương thiện, ngươi lên đường đi thôi.
Khi Vũ La nói đến những lời này, Lỗ Tử Đạo bắt đầu dần dần cảm thấy mơ hồ, giống như đang chìm vào một vực sâu vô tận. Khi Vũ La nói tới chữ “thôi” cuối cùng, ý thức y lập tức rơi vào một mảnh tăm tối hoàn toàn.
Lỗ Tử Đạo vừa chết, thôn trưởng Hồ gia trại lại càng sợ hãi. Phòng Thu Thanh hỏi:
- Đại nhân, xử trí tên này thế nào?
Vũ La vẫn tỏ ra lạnh nhạt:
- Giết đi, chết chưa hết tội, không cần hỏi ta.
Thôn trưởng đang muốn cãi lại, bỗng nhiên cảm giác mình đã không đứng nổi, ngay cả sức lực động đầu lưỡi cũng không có. Sau đó y cũng giống như Lỗ Tử Đạo, hoàn toàn rơi vào hắc ám.
Từ đầu chí cuối, Lý Lão Huyền có cảm giác như trước mặt ba người này, Lỗ Tử Đạo, Hồ gia trại, kể cả y và Lâm gia tiểu thư, hết thảy cũng không là vấn đề.
Thanh âm bên ngoài dần dần trở nên ồn ào, Vũ La khẽ cau mày, Phòng Thu Thanh thấy vậy hiểu ý, lập tức khom người nói:
- Thuộc hạ đi xử lý.
Vũ La gật đầu, Phòng Thu Thanh đứng lên đi ra ngoài, chỉ sau mười mấy lần hô hấp, bên ngoài trở nên tĩnh mịch. Tiếng bước chân Phòng Thu Thanh vang lên, trở về rất tự nhiên, tới ngồi cạnh Vũ La. Lúc này bên ngoài mới vang lên những tiếng khóc thét của nữ nhân và trẻ nhỏ, kêu trời trách đất.
Phòng Thu Thanh nói:
- Tất cả sơn phỉ là nam nhân đã bị giết hết, còn lại đám nữ nhân hài tử, kính xin Đại nhân chỉ thị.
Vũ La khoát tay:
- Ta tự có sắp xếp.
Hắn mở ra Thiên Phủ Chi Quốc, thu hết tất cả những nữ nhân hài tử kia vào. Sau đó phân ra một luồng nguyên hồn đi báo cho Giản Kiệt trông coi những người này. Nếu bọn họ hối cải làm lại từ đầu, vậy cấp đất đai cho bọn họ sinh sống. Nếu tính xấu của bọn họ khó lòng sửa đổi, vậy bất kể là nữ nhân hài tử cũng không cần phải nương tay.
Lý Lão Huyền cũng không biết Vũ La sử thủ đoạn gì, đám nữ nhân hài tử bên ngoài đang kêu trời trách đất thình lình không nghe thấy tiếng động nào nữa, khiến cho y buồn bực vô cùng.
Vũ La nhìn vết đao chém trên đùi y, máu tươi đang chảy ròng ròng, cất tiếng thở dài:
- Không cần cố sức nữa, có chúng ta ở đây, cứ yên tâm.
Lý Lão Huyền gật đầu:
- Vậy xin nhờ cậy...
Trong lòng y buông lỏng, lập tức toàn thân mềm nhũn ngã lăn ra.
Phòng Thu Thanh không cần Vũ La căn dặn, tiến lên giúp y cầm máu, xử lý vết thương, lại cho y uống một viên linh đan. Đây không phải là vì Phòng Thu Thanh muốn biểu hiện trước mặt Vũ La, Lý Lão Huyền trung thành bảo vệ chủ đã làm y cảm động, cho nên lần này mới không tiếc lấy ra linh đan quý giá.
Lâm gia tiểu thư không có uống rượu, lúc này cũng tỉnh táo, nhưng biến cố xảy ra liên tiếp khiến cho nàng sợ tới nỗi sững sờ ngơ ngác. Vũ La nhìn Đỗ Tuấn một, Đỗ Tuấn tiến lên dịu dàng an ủi, Lâm gia tiểu thư ngơ ngác thật lâu, bỗng nhiên òa khóc lớn lên, nhào vào lòng Đỗ Tuấn, hoàn toàn phát tiết những áp lực, tình cảm đè nén trong lòng.
Vũ La lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài, Phòng Thu Thanh vội vàng theo sau hắn.
Ngoài đại sảnh yến tiệc tràn ngập không khí chết chóc. Thi thể sơn phỉ Hồ gia trại la liệt đầy đất, mặc dù không có máu tươi, nhưng dưới màn đêm đen kịt lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.
Vũ La đứng ở cửa, xa xa chính là ngọn núi đen tối khổng lồ, hắn cảm thấy như có tảng đá đè nặng cõi lòng. Trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua hai mối tình, nhưng Mạnh Liên Ân và Thực Nguyệt Doanh qua vài ngàn năm quyết chí yêu nhau không hề thay đổi, thật là đáng ca ngợi. Mà Đỗ Tuấn cùng Lâm gia tiểu thư phía sau cũng khiến cho người ta cảm thấy say say.
Tiếng khóc của Lâm gia tiểu thư lẫn trong tiếng an ủi dịu dàng của Đỗ Tuấn, chợt làm xúc động đến tình cảm sâu kín nhất trong lòng Vũ La.
Ngàn dặm bôn ba, từ xa tới Tây Hà sơn. Suốt cả đêm, đột nhiên Vũ La nhớ tới Cốc Mục Thanh, nhớ tới Chu Cẩn. Bóng hồng yểu điệu của hai nữ tử ôn như lượn lờ trong lòng hắn, trong lúc không hay không biết lại có một người khác hiện ra.
Tả Sư Dạ Vũ.
Hắn khẽ thở dài một, nhớ tới câu mà Mạnh Liên Ân nói lúc trước: “Doanh nhi không phải là người thiện lương, cũng không phải là người ôn nhu, nhưng nàng đối với ta vẫn nói gì nghe nấy.”
Tả Sư Dạ Vũ hung tàn, thích giết chóc, tiếng xấu lan xa, ai gặp cũng sợ, nhưng là nàng đối với mình cũng là vô cùng nhu thuận...
Ngày hôm sau mặt trời lên cao, người của thương đội Lâm gia mới lục tục tỉnh lại, nhất thời một mảnh xôn xao. Cũng may Lý Lão Huyền cũng đã tỉnh lại, giải thích cho mọi người mọi chuyện xảy ra. Mọi người biết được không ngờ Lỗ Tử Đạo cấu kết với sơn phỉ, muốn hại thương đội, nhất thời thóa mạ ầm ĩ một trận. Bình thường y gây thù oán khắp nơi, lần này làm ra chuyện như vậy khiến cho không ít người tức tối, chà đạp thi thể y một trận.
Hành hạ một phen như vậy, rốt cục mọi người cũng ổn định tâm trạng, lúc này đã là xế chiều.
Ba người Vũ La thừa dịp bọn họ phát tiết bất mãn, tranh thủ lục soát xung quanh một phen.
Nơi này địa thế hiểm trở, vốn Vũ La ôm hy vọng rất lớn, nhưng tìm tỉ mỉ hai lần, cũng không có phát hiện chỗ nào khả nghi. Ba người không thể làm gì khác hơn là thất vọng trở lại Hồ gia trại, lúc này mọi người lại muốn rời đi.
- Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn như vậy, hay là chúng ta đi về trước đi.
- Đúng vậy, xem ra lần này không phải là điềm tốt, chúng ta đừng đi nữa...
Lần này suýt chút nữa mất mạng, đám xa phu sợ hãi vô cùng. Mà các tiêu sư dù không nói, nhưng theo vẻ mặt cũng có thể thấy được, bọn họ ủng hộ đám xa phu.
Nghề tiêu sư lăn lộn trên đầu gươm mũi kiếm, vô cùng mê tín chuyện phong thủy, vận số. Chuyện này xảy ra như vậy, bọn họ cũng không muốn vào núi nữa.
Lâm gia tiểu thư tỏ ra hết sức kiên cường:
- Phụ thân ta bệnh nặng, chỉ có Vạn Niên Lão Sâm mới có hy vọng chữa lành. Ta nhất định phải tiếp tục đi tìm, nếu ai chịu tiếp tục đi theo, Lâm gia ta bằng lòng trả thù lao cao gấp ba lần. Ai không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng, các ngươi có thể trở về.
Mọi người có chút do dự, thù lao gấp ba quả thật có sức hấp dẫn không nhỏ.
Lý Lão Huyền băng kín đùi, tập tễnh đứng bên cạnh Lâm gia tiểu thư:
- Lâm lão gia đã cứu mạng ta, bất kể thế nào ta cũng theo giúp đỡ tiểu thư. Nếu các ngươi sau này còn muốn lăn lộn giang hồ, vậy cút sang đây cho ta!
Đám tiêu sư bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng đi qua.
Đám xa phu ngơ ngác nhìn nhau.
- Tiểu thư, chúng ta không đi theo được rồi. Các vị tiêu sư đều có võ nghệ phòng thân, chúng ta không so được, chúng ta trên có già dưới có trẻ, ngài đừng trách chúng ta.
Lâm Ngọc Phỉ thở dài:
- Ta không trách các ngươi.
Nàng mệt cả thể xác lẫn tinh thần, phất phất tay, lảo đảo một suýt chút nữa ngã xuống. Nha hoàn vội vàng đỡ lấy nàng, chủ tớ hai người trở về phòng nghỉ ngơi.
Ba người Vũ La vẫn thờ ơ lạnh nhạt không nói chuyện, đợi đến Lâm Ngọc Phi đi rồi, mọi người từ từ tản đi, ba người cũng muốn rời đi lại bị Lý Lão Huyền gọi lại:
- Ba vị anh hùng, xin dừng bước.
Ba người xoay người lại, Lý Lão Huyền tiến lên cung kính xá ba người một xá:
- Đa tạ ân cứu mạng của ba vị.
Vũ La vẫn không nói lời nào, Đỗ Tuấn nói:
- Lý lão ca không cần phải khách sáo, chuyện này cũng là vì ta mà ra.
Lâm gia tiểu thư cau mày khẽ gọi:
- Lý thúc...
Lý Lão Huyền muốn đứng dậy, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Nhất thời y hiểu ra có chuyện bất thường, thình lình bổ nhào về phía trước, chắn trước người Lâm gia tiểu thư, rút một thanh đoản đao từ trước tới nay vẫn cất trong ngực áo ra.
Thân thể y vốn hết sức cường hãn, mấy chục năm chịu cực khổ không sao, lúc này lại đi không nổi nữa. Lý Lão Huyền mở trừng hai mắt, hung hăng tát cho mình mấy cái tát, lúc này mới hơi tỉnh lại một chút:
- Tiểu thư, chúng ta rơi vào tay người ta rồi!
- A!
Lâm gia tiểu thư kinh hãi, thôn trưởng cười to một tiếng, tất cả mọi người Hồ gia trại người đều đứng lên, ai nấy tỉnh táo vô cùng.
Lý Lão Huyền cảnh giác ngó chằm chằm đám sơn dân xung quanh, tay nắm chặt đao.
Lâm gia tiểu thư cố gắng trấn định, lớn tiếng hỏi:
- Thôn trưởng, Lâm gia chúng ta chưa từng thiếu nợ Hồ gia trại các ngươi, đây là ý gì?
Thôn trưởng cười hắc hắc:
- Lâm tiểu thư, thật sự các ngươi chưa từng thiếu Hồ gia trại chúng ta, nhưng ai bảo chúng ta làm nghề này? Muốn trách cũng chỉ có thể trách số mệnh nàng xui xẻo.
Y tiến lên phía trước, nở một nụ cười khinh bạc, mê mẩn nhìn chằm chằm Lâm gia tiểu thư:
- Hắc hắc, dáng vóc dung mạo như vậy, trong núi chúng ta làm sao có được mỹ nhân tươi mọng như vậy. Lâm tiểu thư nàng cũng đừng kích động, là tại dung mạo nàng quá mức mê hồn, ha ha ha!
Y vừa định tiến lên, đoản đao trong tay Lý Lão Huyền thình lình chém ra giống như rắn độc, khiến cho y sợ hết hồn phải lui lại. Lưỡi đao chém phớt qua, soạt một tiếng chém đứt vạt áo bào, suýt chút nữa đã mổ bụng y rồi.
Thôn trưởng vô cùng hoảng sợ, giận dữ phất tay:
- Lên cho ta, loạn đao chém chết tên Bắc Địa Tiêu Vương này!
Lý Lão Huyền thầm nghĩ đáng tiếc, nếu mình không trúng thuốc mê của bọn chúng, một đao xuất kỳ bất ý này tuyệt đối có thể lấy được mạng tên thôn trưởng. Đến lúc đó địch nhân nơi đây như rắn không đầu, mình che chở tiểu thư, còn có hy vọng xông khỏi vòng vây, hiện tại...
Lý Lão Huyền lui về phía sau mấy bước, chắn ở trước người tiểu thư. Chợt y nhìn thấy trong số đám sơn dân có lẫn một người, nhất thời máu nóng trào sôi, gầm lên giận dữ:
- Lỗ Tử Đạo, là ngươi bán đứng mọi người!
Lỗ tiên sinh đứng giữa đám sơn dân, cười hăng hắc lạnh lẽo, vẻ mặt oán độc:
- Đúng là ta, vậy thì sao?
- Lý Lão Huyền, ngươi không ngờ rằng sẽ có hôm nay sao?
- Các ngươi ai ai cũng xem thường ta, ta sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị xem thường ta!
- Lâm Ngọc Phi, ta đối với nàng một khối tình si, nàng lại không biết quý trọng, lại có tình ý với tên tiểu tử không rõ lai lịch kia. Nàng không biết quý trọng ta, ta cũng không cần nàng, cả đời nàng hãy hầu hạ bọn sơn dân Hồ gia trại này đi thôi, ha ha ha.
Lâm Ngọc Phi tức tối sắc mặt xanh mét:
- Lỗ Tử Đạo, cha ta quả thật đã nhìn lầm ngươi!
- Hắc hắc!
Lỗ Tử Đạo cười lạnh:
- Lão già kia bất quá là lợi dụng ta mà thôi, còn muốn cho ta cảm ân lão sao?
- Ngươi...
Lâm Ngọc Phi tức nghẹn không lời nào để nói.
Lý Lão Huyền bên cạnh nhìn chằm chằm vào thôn trưởng, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Trong Tây Hà sơn này có một đám cướp phỉ, không ai tìm được, tới vô ảnh đi vô tung, chính là các ngươi đó sao? Khó trách Hồ gia trại đề phòng sâm nghiêm, bên trong chính là đạo phỉ, đeo mặt nạ vào chính là sơn dn, nơi này căn bản là hang ổ thổ phỉ!
Thôn trưởng cực kỳ đắc ý:
- Nói đúng lắm! Sao hả, thủ đoạn bố trí của ta cũng khá phải không, đã bao nhiêu năm qua không ai khám phá. Đáng tiếc hiện tại ngươi biết là quá muộn, các huynh đệ, lên cho ta!
Đám sơn phỉ gào thét xông lên, cùng nhau đánh tới. Lý Lão Huyền đẩy Lâm Ngọc Phi về phía sau, cố gắng phấn chấn tinh thần, vũ lộng đoản đao chém ngã hai tên sơn phỉ. Nhưng bản thân y cũng thở hồng hộc một trận, lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Trước mắt y càng ngày càng mơ hồ, thân thể cũng càng ngày càng mềm nhũn. Lý Lão Huyền thầm nghĩ không xong, vung đoản đao lên đâm mạnh vào đùi mình một đao.
Cơn đau lập tức truyền khắp thân thể, Lý Lão Huyền thình lình tỉnh táo lại, thét lớn một tiếng chém ra một đao, ba cái đầu sơn phỉ lập tức bay ra.
Thôn trưởng hết sức bất ngờ:
- Tên khốn này quả thật không phải tầm thường, tất cả lên hết, loạn đao chém y cho ta!
Lỗ Từ Đạo sắc mặt âm trầm đi tới bên cạnh thôn trưởng:
- Người khác ta bất kể, người kia... Nhất định phải để cho ta đích thân giết y!
Thôn trưởng nhìn nhìn, Lỗ Tử Đạo chỉ vào ba người Vũ La. Thôn trưởng bĩu môi một, tiện tay ném cho y một thanh đoản đao:
- Tùy ngươi, muốn giết người nào tự mình động thủ là được.
Lỗ Tử Đạo oán hận:
- Nếu không phải ba tên ngu xuẩn này, lần này trở về, ta chính là rể quý của Lâm gia, gia tài bạc vạn của Lâm gia cũng sẽ là của Lỗ Tử Đạo ta. Làm hư chuyện tốt của ta, ta hận không thể băm vằm bọn chúng thành muôn mảnh!
Y nhận lấy đoản đao đang muốn xoay người, nhưng chợt phát hiện thân thể của mình quay rồi, nhưng đầu vẫn không động.
Rắc...
Thôn trưởng Hồ gia trại thôn trưởng bên cạnh nghe thấy một tiếng gãy xương, sau đó nhìn thấy cảnh tượng vô cùng quỷ dị trong đời: Mặt Lỗ Tử Đạo còn nhìn y, mà thân thể đã xoay ra phía sau. Cổ y đã bị vặn gãy xương từ lúc nào không biết.
Thế nhưng xung quanh y lại không có ai, dường như là do Lỗ Tử Đạo quay đầu quá mạnh, cho nên tự làm gẫy cổ mình.
Thôn trưởng bị làm cho sợ đến nỗi lảo đảo một, suýt chút nữa ngồi xuống đất.
- Y còn chưa chết, ta không để cho y chết, dù sao cũng phải để cho y tận mắt thấy âm mưu mà mình bố trí ở đây rốt cục kết thúc thế nào, bằng không ta sợ rằng y vẫn không tỉnh lại.
Một thanh âm lạnh nhạt từ bên cạnh vang lên, thôn trưởng quay đầu nhìn lại, ba người vốn ngã gục trên bàn lúc này chậm rãi ngồi dậy. Vũ La duỗi lưng một, hoạt động gân cốt, sau đó gật đầu nói:
- Bách Nhật Túy, dược hiệu không tệ, mùi vị không tồi, không ngờ rằng trong Tây Hà sơn còn có dược thảo này.
Thôn trưởng thất kinh:
- Làm sao ngươi biết Bách Nhật Túy?
Bách Nhật Túy là bí mật của Hà gia trại, phương pháp ủ rượu cũng là do tổ tiên truyền lại, giữ bí mật không để lộ ra ngoài, thôn trưởng cho rằng mình độc bộ thiên hạ về thứ này.
Nhưng y không biết dược thảo thô thiển như vậy trong mắt tu sĩ không đáng một đồng. Tốt xấu gì Vũ La cũng từng đi theo Lư Niệm Vũ một thời gian, nếu ngay cả Bách Nhật Túy cũng không phân biệt được, Lư Niệm Vũ thà rằng mất mặt cũng không chịu nhận bằng hữu như hắn.
Vũ La khoát tay:
- Đi giải quyết những người đó đi.
Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn cúi người hành lễ:
- Tuân lệnh.
Hai người nhìn nhau, Phòng Thu Thanh tỏ ra khiêm nhượng:
- Ngươi ra tay đi.
Đỗ Tuấn khẽ mỉm cười, không cần lấy pháp bảo ra, một cỗ linh lực hóa thành hào quang vô hình, trong mắt đám sơn phỉ này chỉ khẽ chuyển một. Một tràng tiếng leng keng vang lên, là do binh khí rơi xuống đất, mấy chục tên sơn phỉ ngã lăn ra đất.
Lý Lão Huyền liếc qua cũng biết đám sơn phỉ này đã chết kỹ tới nỗi không thể nào chết thêm lần nữa.
Đỗ Tuấn thản nhiên nói:
- Giết người cướp của, làm cho người lương thiện phải chôn xác tha hương, tội đáng chết vạn lần!
Lâm gia tiểu thư cũng sợ hãi choáng váng, Lý Lão Huyền thân trải biết bao trường mưa máu gió tanh cũng phải run rẩy. Đồng thời một ý nghĩ nảy ra trong đầu y, quả nhiên người thứ ba kia mới thật sự là chủ nhân.
Thôn trưởng toàn thân run lên, từ trong đúng quần bốc mùi hôi thối. Lỗ Tử Đạo đúng là còn chưa chết, y trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh, chính y cũng không rõ, mình không thể hô hấp, nhưng vì sao mình vẫn chưa chết?
Vũ La tiện tay cầm lên vò rượu pha Bách Nhật Tủy bên cạnh, uống ừng ực mấy ngụm lớn, lau rượu chảy tràn bên khỏe miệng:
- Lỗ Tử Đạo, nghĩ mãi mà không rõ sao?
Lỗ Tử Đạo đúng là nghĩ mãi mà không rõ, rốt cục những người này là ai? Rõ ràng uống Bách Nhật Túy, lại không bị dược lực ảnh hưởng, trong nháy mắt vung tay đã giết chết hàng chục tên sơn phỉ hung hãn.
Hết thảy những chuyện này đã vượt qua khỏi hiểu biết thông thường của Lỗ Tử Đạo.
Thấy trong mắt của y lộ ra hoảng sợ cùng nghi vấn, Vũ La cười hài lòng:
- Nhưng ta sẽ không cho ngươi biết. Ta cũng đã sớm nói, ngươi không phải là một uy hiếp, ngay cả phiền phức cũng không được tính. Ta muốn ngươi chết, ngươi mới có thể chết, ta không để cho ngươi chết, ngươi phải sống cả đời như vậy. Cũng may lòng ta lương thiện, ngươi lên đường đi thôi.
Khi Vũ La nói đến những lời này, Lỗ Tử Đạo bắt đầu dần dần cảm thấy mơ hồ, giống như đang chìm vào một vực sâu vô tận. Khi Vũ La nói tới chữ “thôi” cuối cùng, ý thức y lập tức rơi vào một mảnh tăm tối hoàn toàn.
Lỗ Tử Đạo vừa chết, thôn trưởng Hồ gia trại lại càng sợ hãi. Phòng Thu Thanh hỏi:
- Đại nhân, xử trí tên này thế nào?
Vũ La vẫn tỏ ra lạnh nhạt:
- Giết đi, chết chưa hết tội, không cần hỏi ta.
Thôn trưởng đang muốn cãi lại, bỗng nhiên cảm giác mình đã không đứng nổi, ngay cả sức lực động đầu lưỡi cũng không có. Sau đó y cũng giống như Lỗ Tử Đạo, hoàn toàn rơi vào hắc ám.
Từ đầu chí cuối, Lý Lão Huyền có cảm giác như trước mặt ba người này, Lỗ Tử Đạo, Hồ gia trại, kể cả y và Lâm gia tiểu thư, hết thảy cũng không là vấn đề.
Thanh âm bên ngoài dần dần trở nên ồn ào, Vũ La khẽ cau mày, Phòng Thu Thanh thấy vậy hiểu ý, lập tức khom người nói:
- Thuộc hạ đi xử lý.
Vũ La gật đầu, Phòng Thu Thanh đứng lên đi ra ngoài, chỉ sau mười mấy lần hô hấp, bên ngoài trở nên tĩnh mịch. Tiếng bước chân Phòng Thu Thanh vang lên, trở về rất tự nhiên, tới ngồi cạnh Vũ La. Lúc này bên ngoài mới vang lên những tiếng khóc thét của nữ nhân và trẻ nhỏ, kêu trời trách đất.
Phòng Thu Thanh nói:
- Tất cả sơn phỉ là nam nhân đã bị giết hết, còn lại đám nữ nhân hài tử, kính xin Đại nhân chỉ thị.
Vũ La khoát tay:
- Ta tự có sắp xếp.
Hắn mở ra Thiên Phủ Chi Quốc, thu hết tất cả những nữ nhân hài tử kia vào. Sau đó phân ra một luồng nguyên hồn đi báo cho Giản Kiệt trông coi những người này. Nếu bọn họ hối cải làm lại từ đầu, vậy cấp đất đai cho bọn họ sinh sống. Nếu tính xấu của bọn họ khó lòng sửa đổi, vậy bất kể là nữ nhân hài tử cũng không cần phải nương tay.
Lý Lão Huyền cũng không biết Vũ La sử thủ đoạn gì, đám nữ nhân hài tử bên ngoài đang kêu trời trách đất thình lình không nghe thấy tiếng động nào nữa, khiến cho y buồn bực vô cùng.
Vũ La nhìn vết đao chém trên đùi y, máu tươi đang chảy ròng ròng, cất tiếng thở dài:
- Không cần cố sức nữa, có chúng ta ở đây, cứ yên tâm.
Lý Lão Huyền gật đầu:
- Vậy xin nhờ cậy...
Trong lòng y buông lỏng, lập tức toàn thân mềm nhũn ngã lăn ra.
Phòng Thu Thanh không cần Vũ La căn dặn, tiến lên giúp y cầm máu, xử lý vết thương, lại cho y uống một viên linh đan. Đây không phải là vì Phòng Thu Thanh muốn biểu hiện trước mặt Vũ La, Lý Lão Huyền trung thành bảo vệ chủ đã làm y cảm động, cho nên lần này mới không tiếc lấy ra linh đan quý giá.
Lâm gia tiểu thư không có uống rượu, lúc này cũng tỉnh táo, nhưng biến cố xảy ra liên tiếp khiến cho nàng sợ tới nỗi sững sờ ngơ ngác. Vũ La nhìn Đỗ Tuấn một, Đỗ Tuấn tiến lên dịu dàng an ủi, Lâm gia tiểu thư ngơ ngác thật lâu, bỗng nhiên òa khóc lớn lên, nhào vào lòng Đỗ Tuấn, hoàn toàn phát tiết những áp lực, tình cảm đè nén trong lòng.
Vũ La lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài, Phòng Thu Thanh vội vàng theo sau hắn.
Ngoài đại sảnh yến tiệc tràn ngập không khí chết chóc. Thi thể sơn phỉ Hồ gia trại la liệt đầy đất, mặc dù không có máu tươi, nhưng dưới màn đêm đen kịt lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.
Vũ La đứng ở cửa, xa xa chính là ngọn núi đen tối khổng lồ, hắn cảm thấy như có tảng đá đè nặng cõi lòng. Trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua hai mối tình, nhưng Mạnh Liên Ân và Thực Nguyệt Doanh qua vài ngàn năm quyết chí yêu nhau không hề thay đổi, thật là đáng ca ngợi. Mà Đỗ Tuấn cùng Lâm gia tiểu thư phía sau cũng khiến cho người ta cảm thấy say say.
Tiếng khóc của Lâm gia tiểu thư lẫn trong tiếng an ủi dịu dàng của Đỗ Tuấn, chợt làm xúc động đến tình cảm sâu kín nhất trong lòng Vũ La.
Ngàn dặm bôn ba, từ xa tới Tây Hà sơn. Suốt cả đêm, đột nhiên Vũ La nhớ tới Cốc Mục Thanh, nhớ tới Chu Cẩn. Bóng hồng yểu điệu của hai nữ tử ôn như lượn lờ trong lòng hắn, trong lúc không hay không biết lại có một người khác hiện ra.
Tả Sư Dạ Vũ.
Hắn khẽ thở dài một, nhớ tới câu mà Mạnh Liên Ân nói lúc trước: “Doanh nhi không phải là người thiện lương, cũng không phải là người ôn nhu, nhưng nàng đối với ta vẫn nói gì nghe nấy.”
Tả Sư Dạ Vũ hung tàn, thích giết chóc, tiếng xấu lan xa, ai gặp cũng sợ, nhưng là nàng đối với mình cũng là vô cùng nhu thuận...
Ngày hôm sau mặt trời lên cao, người của thương đội Lâm gia mới lục tục tỉnh lại, nhất thời một mảnh xôn xao. Cũng may Lý Lão Huyền cũng đã tỉnh lại, giải thích cho mọi người mọi chuyện xảy ra. Mọi người biết được không ngờ Lỗ Tử Đạo cấu kết với sơn phỉ, muốn hại thương đội, nhất thời thóa mạ ầm ĩ một trận. Bình thường y gây thù oán khắp nơi, lần này làm ra chuyện như vậy khiến cho không ít người tức tối, chà đạp thi thể y một trận.
Hành hạ một phen như vậy, rốt cục mọi người cũng ổn định tâm trạng, lúc này đã là xế chiều.
Ba người Vũ La thừa dịp bọn họ phát tiết bất mãn, tranh thủ lục soát xung quanh một phen.
Nơi này địa thế hiểm trở, vốn Vũ La ôm hy vọng rất lớn, nhưng tìm tỉ mỉ hai lần, cũng không có phát hiện chỗ nào khả nghi. Ba người không thể làm gì khác hơn là thất vọng trở lại Hồ gia trại, lúc này mọi người lại muốn rời đi.
- Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn như vậy, hay là chúng ta đi về trước đi.
- Đúng vậy, xem ra lần này không phải là điềm tốt, chúng ta đừng đi nữa...
Lần này suýt chút nữa mất mạng, đám xa phu sợ hãi vô cùng. Mà các tiêu sư dù không nói, nhưng theo vẻ mặt cũng có thể thấy được, bọn họ ủng hộ đám xa phu.
Nghề tiêu sư lăn lộn trên đầu gươm mũi kiếm, vô cùng mê tín chuyện phong thủy, vận số. Chuyện này xảy ra như vậy, bọn họ cũng không muốn vào núi nữa.
Lâm gia tiểu thư tỏ ra hết sức kiên cường:
- Phụ thân ta bệnh nặng, chỉ có Vạn Niên Lão Sâm mới có hy vọng chữa lành. Ta nhất định phải tiếp tục đi tìm, nếu ai chịu tiếp tục đi theo, Lâm gia ta bằng lòng trả thù lao cao gấp ba lần. Ai không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng, các ngươi có thể trở về.
Mọi người có chút do dự, thù lao gấp ba quả thật có sức hấp dẫn không nhỏ.
Lý Lão Huyền băng kín đùi, tập tễnh đứng bên cạnh Lâm gia tiểu thư:
- Lâm lão gia đã cứu mạng ta, bất kể thế nào ta cũng theo giúp đỡ tiểu thư. Nếu các ngươi sau này còn muốn lăn lộn giang hồ, vậy cút sang đây cho ta!
Đám tiêu sư bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng đi qua.
Đám xa phu ngơ ngác nhìn nhau.
- Tiểu thư, chúng ta không đi theo được rồi. Các vị tiêu sư đều có võ nghệ phòng thân, chúng ta không so được, chúng ta trên có già dưới có trẻ, ngài đừng trách chúng ta.
Lâm Ngọc Phỉ thở dài:
- Ta không trách các ngươi.
Nàng mệt cả thể xác lẫn tinh thần, phất phất tay, lảo đảo một suýt chút nữa ngã xuống. Nha hoàn vội vàng đỡ lấy nàng, chủ tớ hai người trở về phòng nghỉ ngơi.
Ba người Vũ La vẫn thờ ơ lạnh nhạt không nói chuyện, đợi đến Lâm Ngọc Phi đi rồi, mọi người từ từ tản đi, ba người cũng muốn rời đi lại bị Lý Lão Huyền gọi lại:
- Ba vị anh hùng, xin dừng bước.
Ba người xoay người lại, Lý Lão Huyền tiến lên cung kính xá ba người một xá:
- Đa tạ ân cứu mạng của ba vị.
Vũ La vẫn không nói lời nào, Đỗ Tuấn nói:
- Lý lão ca không cần phải khách sáo, chuyện này cũng là vì ta mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.