Chương 491: Hắc Nha Chiến Phượng Hoàng
Thạch Tam
13/04/2018
Tám người trợn mắt há mồm, Vũ La tính toán một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Vẫn không an toàn, ít nhất cũng phải ra ngoài năm mươi dặm. Đi mau, để muộn sợ rằng không còn kịp nữa...
Chỉ nhìn “cột khói đen” này, mọi người cũng không dám ở lâu. Huống chi khí thế hùng mạnh trước đó đã lưu lại ấn tượng quá sâu cho bọn họ. Cho dù Vũ La không nói, bọn họ cũng muốn chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu. Lập tức chín người cùng nhau phá không bay đi, rất nhanh đã ra ngoài năm mươi dặm.
Bọn họ tìm một ngọn núi nghỉ ngơi một chút, sau đó xoay người nhìn lại, chẳng những cột khói đen kia không vì nguyên nhân khoảng cách xa hơn mà trở nên nhỏ đi, ngược lại càng trở nên khổng lồ hơn trước.
Lông vũ màu đen tung bay đầy trời đã biến thành nhiều thanh chủy thủ hoa văn lông vũ sắc bén.
Những chủy thủ này giống như vô số chim bay đầy trời, không ngừng bay lượn giữa không trung, va chạm vào nhau không ngớt, phát ra thanh âm làm cho người ta hết sức không thoải mái.
Bọn Vũ La đứng trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy giữa sườn núi, trong sơn cốc, các loại thú dữ cũng bị thanh âm này xua đuổi phải bỏ chạy ra xa.
Thương Ngọc Bác có chút khó có thể tin:
- Rốt cục đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Vũ La thở ra một hơi, nói:
- Đáng sợ nhất vẫn không phải là vật này...
Tám người hết sức bất ngờ:
- Huynh nói gì, đáng sợ nhất vẫn không phải là vật này ư?
Thứ này hùng mạnh đã vượt ra ngoài tưởng tượng của mọi người, cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn e rằng cũng không phải là đối thủ. Còn có thứ gì hùng mạnh hơn nó nữa đây?
Vũ La không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Lông vũ màu đen đầy trời vẫn hoành hành không ngừng, lúc này thình lình trầm xuống, giống như những chiếc mũ đen to tướng chụp xuống một ngọn sơn phong.
Trên ngọn sơn phong này cỏ cây sum suê, xanh um tươi tốt, đá núi kỳ hình dị trạng.
Nhưng chờ đến khi những “cái mũ” này rời đi, đỉnh ngọn sơn phong này đã trở thành một đỉnh đồi trụi lủi tròn trĩnh. Tất cả thảm thực vật đã bị nghiền nát sạch sẽ, lộ ra nham thạch bên dưới.
Rốt cục Thương Ngọc Bác cũng nhìn ra chỗ khác thường:
- Đây... Đây là nó đang thị uy với một ai khác! Vũ huynh nói không sai, nó không phải là đáng sợ nhất, nó đang khiêu chiến với một ai khác, nó đang biểu diễn lực lượng của mình!
Mọi người ở đây được y nhắc nhở, lập tức cũng hiểu ra, tất cả cùng nhìn Vũ La, cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, gió núi thổi qua chui thẳng vào tim.
- Nó đang khiêu chiến thứ gì, chẳng lẽ chỗ chúng ta ở vừa rồi là chỗ của thứ kia?
- Chúng ta thật sự đã đi ngang qua Quỷ Môn quan một lần...
- Vũ huynh làm sao thấy được...
Vũ La vừa mấp máy môi định nói, lông vũ màu đen đầy trời ngoài năm mươi dặm kia rõ ràng khiêu khích đã đạt tới đỉnh điểm. Lông vũ màu đen vô cùng vô tận bay lên đầy trời, nổ tung liên tiếp trên không. Sau đó từ trong lông vũ màu đen dày đặc phân ra chín đạo điện quang màu đen, thay nhau oanh tạc một lượt xuống sơn cốc mà bọn Vũ La vừa đứng.
Thứ gì đó ẩn trong sơn cốc rốt cục cũng đã nổi giận, hoặc có thể nói rằng nó cảm thấy đối thủ này đáng để xuất thủ một đòn.
Một tiếng phượng gáy rõ to vang lên, tất cả chim chóc trong Ma Sơn đồng thanh hót lên, đáp lại vua của loài chim.
Trong sơn cốc ngọn lửa lóe sáng, trong nháy mắt hóa thành một biển lửa. Ngọn lửa cũng rất kỳ lạ, cháy bừng bừng trên cây cối hoa cỏ, trên mặt đá, nhưng không hề gây tổn hại gì, chỉ đơn thuần là hình thức biểu hiện năng lượng.
Trong biển lửa này, một con Phượng Hoàng màu vàng vô cùng diễm lệ chậm rãi bay lên, dáng vẻ uể oải, thần sắc lạnh nhạt.
Dường như không phải nó đang chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử, mà là bậc vương giả đang quan sát thần dân ca múa.
- Thần Thú Phượng Hoàng!
Tám người cùng nhau thất thanh kinh hô, Thần Thú bậc này từ lâu chỉ còn trong truyền thuyết. Trung Châu mấy vạn năm qua, dù là Yên sơn nổi tiếng hung hiểm cũng không nghe đồn có Thần Thú xuất hiện.
Không ngờ vừa tới Đông Thổ, bọn họ đã tận mắt thấy một con Thần Điểu Phượng Hoàng!
Chẳng trách người ta bình tĩnh như vậy, đối mặt với đối thủ khiêu khích như vậy, vẫn tỏ ra không nhanh không chậm, ung dung nhàn nhã. Thân là Thần Thú, quả nhiên nó có tư cách bực này.
Lúc Vũ La vừa ra tới sơn cốc, cũng cảm giác xung quanh có hơi quen mắt, hơn nữa có hơi quen thuộc. Sau khi quan sát một lúc, hắn mới hiểu ra, đó là địa phương mà hắn gặp Thần Điểu Phượng Hoàng ở lần đầu tiên tiến vào Đông Thổ.
Mặc dù trong sơn cốc bình tĩnh, thậm chí không cảm giác được chút khí tức nào của Thần Điểu Phượng Hoàng, nhưng Vũ La lại có thể cảm ứng được khí tức của một món pháp bảo: Thần Điểu Đồng Hoàn. Đó là pháp bảo đắc ý ban đầu của Vũ La, không ngờ vừa vào Đông Thổ đã bỏ đi theo Thần Điểu Phượng Hoàng.
Cảm giác được pháp bảo của mình, Vũ La có thể khẳng định mười phần Thần Điểu Phượng Hoàng đang trú trong sơn cốc kia. Hắn cũng biết thứ phát ra khí thế kinh khủng kia cũng không phải là nhắm vào chín người bọn mình, mà mục tiêu của nó là Thần Điểu Phượng Hoàng. Chín người mình trong trận chiến giữa hai Thần Thú cũng giống như chín con kiến dưới chân người, cơ hồ không tồn tại.
Đây là Vũ La lần thứ hai thấy Thần Thú Phượng Hoàng, nhưng vẫn bị Thần Thú xinh đẹp này chấn nhiếp.
Nó vừa xuất hiện, trên trời lập tức rơi xuống những chiếc lông chim bảy sắc rực rỡ. Rơi xuống sơn cốc lập tức hóa thành một biển lửa màu vàng mênh mông.
Thần Thú Phượng Hoàng khí chất cao ngạo, trong mắt phượng kim quang chảy xuôi, ngạo nghễ thiên hạ.
Lông trên thân thể, lông đuôi thật dài phía sau, không có chỗ nào mà không tinh xảo diễm lệ, gần như ngưng tụ vẻ đẹp của tất cả loài chim trong thiên hạ.
Lúc trước mọi người còn cảm thấy khí tức của lông vũ màu đen bay múa đầy trời kia hết sức hùng mạnh, nhưng so với Thần Điểu Phượng Hoàng lúc này, lập tức lộ ra vẻ nhỏ nhoi không cùng đẳng cấp.
Mặc dù lúc trước lông vũ màu đen đầy trời khiến cho mọi người kinh sợ không ít, nhưng lúc này cả tám người cơ hồ trăm miệng một lời, vô cùng khẳng định:
- Phượng Hoàng tất thắng!
Bên dưới Thần Điểu Phượng Hoàng là một mảng hỏa vân màu vàng nồng đậm, nó không cần vỗ cánh bay lên, cũng được hỏa vân nâng lên cao vô cùng nhanh chóng.
Lại một tiếng phượng gáy rõ to vang lên, tất cả loài chim trong Ma Sơn cùng nhau hót vang, thanh thế kinh người.
Lông vũ màu đen đầy trời kia dần dần ngưng tụ, lực lượng cũng không ngừng gia tăng. Cuối cùng đạt tới đỉnh phong, lông vũ màu đen nổ ầm một tiếng ngưng tụ thành một con Hắc Nha khổng lồ cao hơn trăm trượng.
Hắc Nha này so với con quạ trước kia của Cung Thập Nhị, chênh lệch lực lượng quá xa.
Có can đảm khiêu chiến Thần Thú Phượng Hoàng, hơn nữa có thể dẫn động Thần Thú xuất chiến, có thể tưởng tượng thực lực của nó kinh khủng tới mức nào.
Nếu như nói Thần Thú Phượng Hoàng là loài chim đẹp nhất trên thế gian này, vậy con Hắc Nha kia chính là loài chim xấu nhất. Toàn thân nó đen như mực, ngay cả con ngươi, móng vuốt cùng mỏ cũng đen nhánh như than.
Thông thường lực lượng của nó đạt tới đẳng cấp này, dù có màu đen cũng phóng xuất ra vẻ sáng loáng, thậm chí là ô quang. Nhưng trên thân thể Hắc Nha này lờ mờ ảm đạm, nó bay trên trời giống như một cục than khổng lồ được ai ném lên không.
Hắc Nha nhìn về phía Thần Thú Phượng Hoàng kêu hai tiếng, giọng nó hết sức khó nghe, quạ kêu làm sao có thể dễ nghe được?
- Ủa...
Trong đầu Vũ La chợt vang lên giọng của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân:
- Con chim đen kịt này có hơi cổ quái...
Hắc Nha vỗ mạnh hai cánh, lông vũ màu đen vô cùng vô tận rơi vào biển lửa trong sơn cốc. Lông vũ màu đen này giống như Hàn Băng từ vạn cổ, vừa rơi xuống, nhất thời dập tắt ngọn lửa xung quanh, vốn là một biển lửa màu vàng rộng lớn, hiện tại xuất hiện vô số điểm đen chi chít.
Lực lượng của ngọn lửa màu vàng không ngừng giao chiến vợi lực lượng của lông vũ màu đen. Phượng Hoàng và Hắc Nha chưa trực tiếp động thủ, đã triển khai cuộc chiến ngầm.
Hỏa vân màu vàng đưa Thần Điểu Phượng Hoàng bay lên ra cao. Thần Thú từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn Hắc Nha kia tỏ vẻ lạnh nhạt khinh thường.
- Vẫn không an toàn, ít nhất cũng phải ra ngoài năm mươi dặm. Đi mau, để muộn sợ rằng không còn kịp nữa...
Chỉ nhìn “cột khói đen” này, mọi người cũng không dám ở lâu. Huống chi khí thế hùng mạnh trước đó đã lưu lại ấn tượng quá sâu cho bọn họ. Cho dù Vũ La không nói, bọn họ cũng muốn chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu. Lập tức chín người cùng nhau phá không bay đi, rất nhanh đã ra ngoài năm mươi dặm.
Bọn họ tìm một ngọn núi nghỉ ngơi một chút, sau đó xoay người nhìn lại, chẳng những cột khói đen kia không vì nguyên nhân khoảng cách xa hơn mà trở nên nhỏ đi, ngược lại càng trở nên khổng lồ hơn trước.
Lông vũ màu đen tung bay đầy trời đã biến thành nhiều thanh chủy thủ hoa văn lông vũ sắc bén.
Những chủy thủ này giống như vô số chim bay đầy trời, không ngừng bay lượn giữa không trung, va chạm vào nhau không ngớt, phát ra thanh âm làm cho người ta hết sức không thoải mái.
Bọn Vũ La đứng trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy giữa sườn núi, trong sơn cốc, các loại thú dữ cũng bị thanh âm này xua đuổi phải bỏ chạy ra xa.
Thương Ngọc Bác có chút khó có thể tin:
- Rốt cục đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Vũ La thở ra một hơi, nói:
- Đáng sợ nhất vẫn không phải là vật này...
Tám người hết sức bất ngờ:
- Huynh nói gì, đáng sợ nhất vẫn không phải là vật này ư?
Thứ này hùng mạnh đã vượt ra ngoài tưởng tượng của mọi người, cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn e rằng cũng không phải là đối thủ. Còn có thứ gì hùng mạnh hơn nó nữa đây?
Vũ La không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Lông vũ màu đen đầy trời vẫn hoành hành không ngừng, lúc này thình lình trầm xuống, giống như những chiếc mũ đen to tướng chụp xuống một ngọn sơn phong.
Trên ngọn sơn phong này cỏ cây sum suê, xanh um tươi tốt, đá núi kỳ hình dị trạng.
Nhưng chờ đến khi những “cái mũ” này rời đi, đỉnh ngọn sơn phong này đã trở thành một đỉnh đồi trụi lủi tròn trĩnh. Tất cả thảm thực vật đã bị nghiền nát sạch sẽ, lộ ra nham thạch bên dưới.
Rốt cục Thương Ngọc Bác cũng nhìn ra chỗ khác thường:
- Đây... Đây là nó đang thị uy với một ai khác! Vũ huynh nói không sai, nó không phải là đáng sợ nhất, nó đang khiêu chiến với một ai khác, nó đang biểu diễn lực lượng của mình!
Mọi người ở đây được y nhắc nhở, lập tức cũng hiểu ra, tất cả cùng nhìn Vũ La, cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, gió núi thổi qua chui thẳng vào tim.
- Nó đang khiêu chiến thứ gì, chẳng lẽ chỗ chúng ta ở vừa rồi là chỗ của thứ kia?
- Chúng ta thật sự đã đi ngang qua Quỷ Môn quan một lần...
- Vũ huynh làm sao thấy được...
Vũ La vừa mấp máy môi định nói, lông vũ màu đen đầy trời ngoài năm mươi dặm kia rõ ràng khiêu khích đã đạt tới đỉnh điểm. Lông vũ màu đen vô cùng vô tận bay lên đầy trời, nổ tung liên tiếp trên không. Sau đó từ trong lông vũ màu đen dày đặc phân ra chín đạo điện quang màu đen, thay nhau oanh tạc một lượt xuống sơn cốc mà bọn Vũ La vừa đứng.
Thứ gì đó ẩn trong sơn cốc rốt cục cũng đã nổi giận, hoặc có thể nói rằng nó cảm thấy đối thủ này đáng để xuất thủ một đòn.
Một tiếng phượng gáy rõ to vang lên, tất cả chim chóc trong Ma Sơn đồng thanh hót lên, đáp lại vua của loài chim.
Trong sơn cốc ngọn lửa lóe sáng, trong nháy mắt hóa thành một biển lửa. Ngọn lửa cũng rất kỳ lạ, cháy bừng bừng trên cây cối hoa cỏ, trên mặt đá, nhưng không hề gây tổn hại gì, chỉ đơn thuần là hình thức biểu hiện năng lượng.
Trong biển lửa này, một con Phượng Hoàng màu vàng vô cùng diễm lệ chậm rãi bay lên, dáng vẻ uể oải, thần sắc lạnh nhạt.
Dường như không phải nó đang chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử, mà là bậc vương giả đang quan sát thần dân ca múa.
- Thần Thú Phượng Hoàng!
Tám người cùng nhau thất thanh kinh hô, Thần Thú bậc này từ lâu chỉ còn trong truyền thuyết. Trung Châu mấy vạn năm qua, dù là Yên sơn nổi tiếng hung hiểm cũng không nghe đồn có Thần Thú xuất hiện.
Không ngờ vừa tới Đông Thổ, bọn họ đã tận mắt thấy một con Thần Điểu Phượng Hoàng!
Chẳng trách người ta bình tĩnh như vậy, đối mặt với đối thủ khiêu khích như vậy, vẫn tỏ ra không nhanh không chậm, ung dung nhàn nhã. Thân là Thần Thú, quả nhiên nó có tư cách bực này.
Lúc Vũ La vừa ra tới sơn cốc, cũng cảm giác xung quanh có hơi quen mắt, hơn nữa có hơi quen thuộc. Sau khi quan sát một lúc, hắn mới hiểu ra, đó là địa phương mà hắn gặp Thần Điểu Phượng Hoàng ở lần đầu tiên tiến vào Đông Thổ.
Mặc dù trong sơn cốc bình tĩnh, thậm chí không cảm giác được chút khí tức nào của Thần Điểu Phượng Hoàng, nhưng Vũ La lại có thể cảm ứng được khí tức của một món pháp bảo: Thần Điểu Đồng Hoàn. Đó là pháp bảo đắc ý ban đầu của Vũ La, không ngờ vừa vào Đông Thổ đã bỏ đi theo Thần Điểu Phượng Hoàng.
Cảm giác được pháp bảo của mình, Vũ La có thể khẳng định mười phần Thần Điểu Phượng Hoàng đang trú trong sơn cốc kia. Hắn cũng biết thứ phát ra khí thế kinh khủng kia cũng không phải là nhắm vào chín người bọn mình, mà mục tiêu của nó là Thần Điểu Phượng Hoàng. Chín người mình trong trận chiến giữa hai Thần Thú cũng giống như chín con kiến dưới chân người, cơ hồ không tồn tại.
Đây là Vũ La lần thứ hai thấy Thần Thú Phượng Hoàng, nhưng vẫn bị Thần Thú xinh đẹp này chấn nhiếp.
Nó vừa xuất hiện, trên trời lập tức rơi xuống những chiếc lông chim bảy sắc rực rỡ. Rơi xuống sơn cốc lập tức hóa thành một biển lửa màu vàng mênh mông.
Thần Thú Phượng Hoàng khí chất cao ngạo, trong mắt phượng kim quang chảy xuôi, ngạo nghễ thiên hạ.
Lông trên thân thể, lông đuôi thật dài phía sau, không có chỗ nào mà không tinh xảo diễm lệ, gần như ngưng tụ vẻ đẹp của tất cả loài chim trong thiên hạ.
Lúc trước mọi người còn cảm thấy khí tức của lông vũ màu đen bay múa đầy trời kia hết sức hùng mạnh, nhưng so với Thần Điểu Phượng Hoàng lúc này, lập tức lộ ra vẻ nhỏ nhoi không cùng đẳng cấp.
Mặc dù lúc trước lông vũ màu đen đầy trời khiến cho mọi người kinh sợ không ít, nhưng lúc này cả tám người cơ hồ trăm miệng một lời, vô cùng khẳng định:
- Phượng Hoàng tất thắng!
Bên dưới Thần Điểu Phượng Hoàng là một mảng hỏa vân màu vàng nồng đậm, nó không cần vỗ cánh bay lên, cũng được hỏa vân nâng lên cao vô cùng nhanh chóng.
Lại một tiếng phượng gáy rõ to vang lên, tất cả loài chim trong Ma Sơn cùng nhau hót vang, thanh thế kinh người.
Lông vũ màu đen đầy trời kia dần dần ngưng tụ, lực lượng cũng không ngừng gia tăng. Cuối cùng đạt tới đỉnh phong, lông vũ màu đen nổ ầm một tiếng ngưng tụ thành một con Hắc Nha khổng lồ cao hơn trăm trượng.
Hắc Nha này so với con quạ trước kia của Cung Thập Nhị, chênh lệch lực lượng quá xa.
Có can đảm khiêu chiến Thần Thú Phượng Hoàng, hơn nữa có thể dẫn động Thần Thú xuất chiến, có thể tưởng tượng thực lực của nó kinh khủng tới mức nào.
Nếu như nói Thần Thú Phượng Hoàng là loài chim đẹp nhất trên thế gian này, vậy con Hắc Nha kia chính là loài chim xấu nhất. Toàn thân nó đen như mực, ngay cả con ngươi, móng vuốt cùng mỏ cũng đen nhánh như than.
Thông thường lực lượng của nó đạt tới đẳng cấp này, dù có màu đen cũng phóng xuất ra vẻ sáng loáng, thậm chí là ô quang. Nhưng trên thân thể Hắc Nha này lờ mờ ảm đạm, nó bay trên trời giống như một cục than khổng lồ được ai ném lên không.
Hắc Nha nhìn về phía Thần Thú Phượng Hoàng kêu hai tiếng, giọng nó hết sức khó nghe, quạ kêu làm sao có thể dễ nghe được?
- Ủa...
Trong đầu Vũ La chợt vang lên giọng của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân:
- Con chim đen kịt này có hơi cổ quái...
Hắc Nha vỗ mạnh hai cánh, lông vũ màu đen vô cùng vô tận rơi vào biển lửa trong sơn cốc. Lông vũ màu đen này giống như Hàn Băng từ vạn cổ, vừa rơi xuống, nhất thời dập tắt ngọn lửa xung quanh, vốn là một biển lửa màu vàng rộng lớn, hiện tại xuất hiện vô số điểm đen chi chít.
Lực lượng của ngọn lửa màu vàng không ngừng giao chiến vợi lực lượng của lông vũ màu đen. Phượng Hoàng và Hắc Nha chưa trực tiếp động thủ, đã triển khai cuộc chiến ngầm.
Hỏa vân màu vàng đưa Thần Điểu Phượng Hoàng bay lên ra cao. Thần Thú từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn Hắc Nha kia tỏ vẻ lạnh nhạt khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.