Tiên Tuyệt

Chương 782: Hiểm quang trùng trùng

Thạch Tam

22/04/2018

Nhưng mỗi khi bọn họ đi tới dưới chiếc đèn nào đèn ấy vẫn sáng lên một đạo hào quang.

Đi được trăm trượng, phía trước vẫn là một mảng hắc ám. Tính ra mọi người đã ở dưới đáy nước khoảng chừng ba mươi trượng, Hoàng Hầu nhìn quanh, thình lình cau mày:

- Địa phương này bất kể là để làm gì, không khỏi quá mức rộng rãi...

Hoàng Hầu nói rất đúng, tất cả mọi người đều có cảm giác này.

Thông đạo này cao mười trượng, rộng hai mươi trượng, bất kể là dùng để làm gì, dù sao vẻn vẹn chỉ là một thông đạo mà thôi, đích xác là quá mức rộng lớn.

Vũ La cũng không dừng lại, vừa đi vừa nói:

- Đích thật là có vẻ rộng lớn, bởi vì vốn không dành cho Nhân tộc sử dụng.

Mọi người nghe vậy sửng sốt, Lăng Hổ Quy theo bản năng nhìn sang Lương Mạt Vũ, Lương Mạt Vũ vẫn giữ bộ dáng điềm tĩnh không nao núng, khiến cho Lăng Hổ Quy thầm nhủ trong lòng, chẳng lẽ là tên này thứ gì cũng biết?

Hoàng Hầu lại tỏ ra kinh ngạc:

- Không phải dành cho Nhân tộc sử dụng ư, tiên sinh nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ...

Vũ La cũng không úp úp mở mở, nếu đã quyết định nói, vậy dứt khoát nói một hơi cho xong:

- Nơi này chính là một long mộ, thông đạo này tự nhiên là dành cho Long tộc sử dụng.

Như vậy đã giải thích được mọi chuyện. Thông đạo này đối với Nhân tộc quá mức rộng rãi, đối với Long tộc lại hết sức chật chội, có thể thấy khoăn đầu tư bỏ ra xây dựng long mộ này cũng không nhiều.

- Trên đảo nhỏ kia, ba ngọn thạch phong nghiêng sang cùng một phương hướng, chính là một thế phong thủy cơ bản nhất của mộ địa Long tộc: Tam Sơn Lễ Bái. Bố trí như vậy đối với Nhân tộc là quá mức khổng lồ, không phải thân phận Đế Vương không thể sử dụng. Nhưng đối với Long tộc chỉ là phong thủy cấp thấp nhất, nói cách khác, Long tộc mai táng nơi này chỉ là vô danh tiểu tốt, mọi người không cần quá mức chờ mong, e rằng vật bồi táng sẽ không có nhiều.

Tuy rằng Vũ La đã nói như vậy, nhưng vẫn không ngăn được mắt mọi người ai nấy sáng rực lên.

Long tộc hùng mạnh, cho dù ở Tiên giới cũng là như vậy. Lúc Long tộc phi thăng, hình thể khổng lồ có thể chứa được nhiều khí tiên linh, ưu thế Tiên Thiên này cũng không phải là dễ dàng bù lại được.

Cho dù là ở Tiên giới hiện tại, Long tộc cũng không lui tới với Tiên Nhân thông thường.

Một khi xảy ra tranh chấp gì, nếu có thể mời được Long tộc tới tiến hành điều đình, sẽ giải quyết được không cần tranh cãi.

Nếu xảy ra chiến đấu trên quy mô lớn, phe nào được Long tộc ủng hộ, nhất định phe đó sẽ giành phần thắng.

Chiến lực của một Tiên Long tối thiểu cũng sánh ngang với trăm Tiên Nhân.

Long tộc là biểu tượng của thần bí và hùng mạnh, dù là trên Tiên giới.

Cho dù là một con rồng con không hề nổi bật, chết đi để lại di sản cũng khiến cho mọi người thèm nhỏ dãi ba thước. Huống chi, thi thể Long tộc chắc chắn là tài liệu luyện khí tốt nhất.

Vũ La nhìn lại mọi người, nở một nụ cười khổ:

- Các ngươi cho rằng Long tộc đơn giản như vậy sao? Long mộ lại càng không cần phải nói. Bất cứ con rồng nào biết chính mình chết đi cũng sẽ bị người dòm ngó thi thể. Long mộ cấm kỵ trùng trùng, mọi người cẩn thận một chút, một khi gặp chuyện không may, rất có khả năng vạn kiếp bất phục!

Mọi người nghe vậy cảm thấy sợ hãi trong lòng. Vũ La nói không sai, long mộ trên Tiên giới là danh từ đồng nghĩa với giàu có, cũng là đồng nghĩa với chết chóc.

Chỉ có Lệnh Hồ Tiểu Tiểu âm thầm lặng lẽ cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, mà Vũ La theo dõi tất cả phản ứng của nàng. Hắn lại liếc nhìn sang Lương Mạt Vũ bên cạnh, Lương Mạt Vũ chỉ khẽ bĩu môi, hiển nhiên cũng chú ý tới động tác nhỏ của Lệnh Hồ Tiểu Tiểu, có chút oán giận Vũ La buộc vào mình gánh nặng này.

Vũ La chỉ cười, không để ý tới chuyện này.

Đã biết đây là một tòa long mộ, trong lòng mọi người vừa kích động vừa khẩn trương, nhưng không ai nghĩ tới chuyện làm thế nào Vũ La biết rõ ràng như vậy? Trên thực tế bên trong đạo Phù Vận Tiên Văn của Triệu Hiểu Hiểu phong ấn pháp thuật Long tộc, ngoại trừ Lương Mạt Vũ ra, căn bản không có người nào khác nhìn ra được, ai nấy đều cho là tiên thuật thông thường của Nhân tộc.Chính là vì lúc ấy Lương Mạt Vũ đã nhìn ra, mới hiểu được Vũ La cùng Long tộc có muôn vàn liên hệ. Vũ La có thể tìm ra vị trí long mộ, y cũng không kỳ quái.

Dựa vào thân thể Nhân tộc phóng xuất pháp thuật Long tộc, cho dù là Lương Mạt Vũ cũng mới nhìn thấy lần đầu tiên.

Những chi tiết tỉ mỉ này là do Vũ La cố ý làm ra.

Tiếp tục đi tới thêm chừng ngàn trượng, thông đạo cực kỳ rộng rãi đối với Tiên Nhân này rốt cục cùng đã tới cuối. Tất cả mọi người đã có thể nhìn thấy rõ ràng, đây quả thật là một tòa long mộ.

Hai bên mộ là những viên gạch to bằng cánh cửa, bề mặt khắc đầy những Tiên Long có hình dáng khác nhau, hoặc bay lên, hoặc ngủ, hoặc lặn, hoặc bò...

Cửa mộ cũng vô cùng đặc sắc, chính là bốn cây cột đá rất lớn đứng song song, cửa mộ cao tới sáu mươi trượng, mà những cột đá này cũng có sáu mươi trượng. Bốn con Tiên Long được khắc xoay tròn trên cột, đầu rồng nằm trên đỉnh cột, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống dưới, khiến cho mọi người đứng dưới mặt đất cảm thấy không được tự nhiên.

Bốn cây cột đá thật lớn chạm rồng, nhưng không có cánh cửa nào.

Hoàng Hầu không nhịn được tán thưởng một tiếng:

- Long tộc quả nhiên khí phách, không thèm xây cửa mộ, có bản lĩnh cứ việc tiến vào.

Mọi người chỉ cười, Vũ La khẽ cau mày không nói, chỉ là hành động của hắn có vẻ cẩn thận hơn.

Đi qua bốn cây cột đá, mọi người mới xem như chính thức tiến vào bên trong long mộ.



Mặc dù đã đi vào, vẫn có một cỗ khí tức uy áp của Long tộc ập vào mặt, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong cả vùng đất trung tâm của Đại Hoang Thần Trạch này, ngay cả một con cá nhỏ cũng không có.

Mọi người đều nín thở, ai nấy sững sờ một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Vũ La xoay người nhìn lại, quả nhiên Lệnh Hồ Tiểu Tiểu có phản ứng lớn nhất. Nàng chính là Yêu Tiên, mà áp chế của Long tộc đối với các Yêu tộc là hết sức rõ ràng, tự nhiên nàng không thoải mái nhất trong số mọi người.

Nhưng làm cho Vũ La bất ngờ chính là, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu vẫn vô cùng kiên định đi theo sau mọi người. Nàng cố nén khó chịu trong tiên thể và tiên hồn của mình, không bị tụt lại phía sau.

Phía sau cửa vẫn là một thông đạo thật dài, đi vào ba trăm trượng, trước mắt rộng mở trong sáng, một địa huyệt thật lớn xuất hiện. Địa huyệt có hình bán cầu, giống như là một cái bát úp trên mặt đất. Bên trong rỗng tuếch, không có gì cả. Mặt đất bằng phẳng, trên đỉnh vòm vẫn còn lưu lại dấu vết bị cháy, có những chỗ lộ ra sắc ngọc lưu ly. Khiến cho người ta không khỏi nghĩ rằng lúc Tiên Long này còn sống, có lẽ rảnh rỗi không có việc gì bèn phun lửa, đốt cháy mái vòm để đùa nghịch.

Lôi Quá đang muốn đi vào, Vũ La chợt giữ chặt y lại:

- Có chút không đúng, chờ một chút.

Lôi Quá dừng lại, bọn Hoàng Hầu cũng không dám lỗ mãng, chờ đợi Vũ La ra lệnh. Vũ La nhìn quanh một lượt, hiểu biết của hắn về Long tộc chỉ là nhờ nghiên cứu về linh văn Long tộc. Rốt cục bên trong long mộ này như thế nào, thật ra hắn cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng một địa huyệt lớn như vậy xuất hiện bất thình lình, hắn vẫn cảm thấy có điều quỷ dị.

Nhưng hắn lại không nhìn ra chỗ nào là quỷ dị, xung quanh không có hoa văn, linh văn... Gì có dấu hiệu cảnh báo. Chỗ nào không đúng?

Vũ La cố gắng suy nghĩ, bọn Hoàng Hầu chờ có vẻ sốt ruột. Không phải là bọn họ không tin Vũ La, chỉ là theo bọn họ thấy, hành động cao hơn hết thảy. Cứ đứng ở đây suy nghĩ như vậy có ích gì?

- Tiên sinh, hay là chúng ta đi vào điều tra một chút xem sao?

Hoàng Hầu không kìm nổi bèn hỏi.

Vũ La ngưng trọng lắc đầu:

- Tốt nhất hãy chờ ta suy nghĩ cẩn thận trước đã.

- Nhưng tiên sinh, chúng ta đi vào dạo một vòng, coi như là để cho ngài tham khảo. Cứ đứng ở đây nhìn như vậy, e rằng không thể nào nghĩ ra được chuyện gì...Sáu người Hoàng Hầu đều nhất trí ý kiến, Vũ La không khỏi liếc nhìn bọn họ một cái. Bất quá lời Hoàng Hầu vừa rồi đã làm cho hắn nảy ra một biện pháp.

- Dạ Huy, đi ra ngoài bắt một con chim nước về đây. Phải sống mới được.

Dạ Huy lĩnh mệnh mà đi.

Dạ Huy đi chừng nửa canh giờ mới trở về, dựa theo khoảng cách, dựa theo tốc độ của Dạ Huy, vốn không nên đi lâu như vậy mới phải.

Trong tay Dạ Huy cầm một con chim nước khổng lồ, có bộ lông màu vàng nhạt, mỏ dài giống như móc sắt, trên móng vuốt đầy gai nhọn đen kịt, xem ra là kịch độc.

Dạ Huy có vẻ bất đắc dĩ:

- Chim nước thông thường vừa tới gần nơi này đã bị dọa chết, ta tìm rất lâu mới phát hiện được con này.

Hung cầm này có lẽ cũng là bá vương trong Đại Hoang Thần Trạch, dưới trảo của nó có lẽ cũng đã giết không biết bao nhiêu chim chóc. Nhưng hiện tại tới nơi này rồi, hai mắt trợn trắng, mỏ sùi bọt vô cùng sợ hãi.

Vũ La thấy nó sắp sửa sụp đổ, vội vàng chộp lấy ném nhanh vào trong địa huyệt khổng lồ kia.

Dường như cảm ứng được có sinh linh xâm nhập, trong địa huyệt khổng lồ vốn không có gì thình lình toát ra một luồng khói màu đỏ nhạt, vừa lóe lên một cái, không khí trong khắp địa huyệt lập tức thay đổi.

Sáu cột sáng từ trên trời giáng xuống, lực lượng cường hãn gào thét tuôn ra, sóng khí không ngừng lan tràn ra khắp xung quanh. Bọn Vũ La bất ngờ không kịp đề phòng, phải liên tiếp thối lui ba bước mới xem như ổn định thân hình.

- Đây... Đây là thứ gì vậy...

Hoàng Hầu vô cùng kinh ngạc, sau khi hung cầm kia bị ném vào địa huyệt, không kịp có một động tác nào đã bị cỗ khí thế kia chèn ép không thể cử động, ngay sau đó bị từng đợt sóng khí xé tan tác thành mảnh vụn.

Nếu lúc nãy bọn họ lỗ mãng xông vào, kết quả thế nào có thể tưởng tượng.

Sáu người Hoàng Hầu không rét mà run.

Lúc này bọn họ không khỏi cảm kích nhìn thoáng qua Vũ La.

Lương Mạt Vũ nhìn thấy cảnh này, cười lạnh một tiếng châm chọc:

- Nghĩ trước làm sau, các ngươi tu luyện mấy trăm năm mà một chuyện tầm thường như vậy cũng không biết, chẳng trách nào bây giờ vẫn còn phải bán mạng cho người!

Sáu người Hoàng Hầu xấu hổ vô cùng, nhưng cũng không dám phản bác gì.

- Các ngươi xem kìa!

Lăng Hổ Quy thét một tiếng kinh hãi, chỉ thấy bên trong địa huyệt, sáu cột sáng kia lại xảy ra biến hóa, ngưng tụ thành sáu cái kén ánh sáng rất lớn. Dần dần có sáu cái bóng xuất hiện, sau đó hào quang nhoáng lên một cái, sáu cái bóng rất lớn cất bước đi ra.

Mọi người vô cùng sửng sốt, sáu cái bóng này toàn là đầu rồng thân người, nhưng tay chân lại có hình dáng long trảo, áo giáp trên người cũng có trang trí hình rồng.

Chỉ là chúng cũng không phải là vật sống, mọi người không cảm thấy được chút khí tức nào trên người chúng.

Vũ La âm thầm thở dài: Chắc chắn là xảy ra vấn đề gì, bên trong địa huyệt này ẩn giấu mai phục đáng sợ như vậy, nhưng mình lại không nhìn ra chút manh mối nào...



- Đây là...

- Chúng toàn là đá...

Lăng Hổ Quy kinh hô thất thanh, mọi người nhìn kỹ lại, quả thật là như vậy. Sáu quái vật này là do đá tạc thành, bất quá hành động của chúng cũng có vẻ linh hoạt, không có chút cảm giác cứng nhắc.

Lương Mạt Vũ nhìn lại Vũ La, lần này trong ánh mắt y đã có vẻ chất vấn. Sau khi tiến vào long mộ, những tình huống quỷ dị không ngừng xuất hiện, ngay cả Lương Mạt Vũ cũng không hiểu được.

Vũ La nói:

- Mỗi mảnh vảy giáp trên ngực chúng đều có một đạo linh văn Long tộc, kết hợp lại với nhau. Hẳn là phối hợp sử dụng với dị bảo gì đó bên trong cơ thể, mới có thể có được hiệu quả như vậy...

Lương Mạt Vũ truy vấn một câu hiếm có:

- Hiệu quả gì vậy?

Vũ La cũng không trả lời, chỉ bĩu môi nhìn vào trong địa huyệt.

Lương Mạt Vũ vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy sáu con rối đá to tướng vỗ trảo vào ngực bình bịch, toát ra tầng tầng hào quang màu vàng nhạt, lực lượng cường hãn bùng nổ từng đợt từng đợt. Sau đó từ trên ngực chúng toát ra hào quang càng ngày càng mãnh liệt, thình lình song chưởng chấn mạnh một cái, một luồng hào quang chói mắt bắn thẳng ra, bắn nhanh về phía mọi người.

Lôi Quá hét lên điên cuồng hoành thân ngăn ở phía trước mọi người, Phù Vận Tiên Văn gia trì, trọng thuẫn hào quang xuất hiện. Sáu đạo hào quang hung hăng đánh vào mặt thuẫn, Lôi Quá hét thảm một tiếng, trọng thuẫn cùng trọng giáp vỡ tan tành cùng lúc, hào quang bắn ra đầy trời.

Lôi Quá bay ra xa mấy chục trượng, ngã xuống thật mạnh.

Trên giáp ngực của sáu con rối đá lại một lần nữa óng ánh hào quang. Lương Mạt Vũ khẽ lắc đầu, thân hình thình lình lóe lên một cái, sau đó nhanh chóng tiến lên. Tuy rằng động tác của y không nhanh lắm, nhưng nhìn qua nhẹ nhàng lưu loát như nước chảy mây trôi. Thân thể y không có hộ giáp, trong tay chỉ có một chiếc bổng ngắn màu bạc, sáng loáng vô cùng, gần như có thể soi bóng trên đó.

Một đạo hào quang màu vàng nhạt phóng tới, Lương Mạt Vũ nhẹ nhàng giơ bổng lên ngăn lại. Đạo hào quang kia kêu bịch một tiếng vỡ nát, bổng của y vẫn bình yên vô sự.

Lương Mạt Vũ tung mình áp sát, nện một bổng vào vai con rối đá kia. Con rối đá vốn vô cùng cứng rắn bắt đầu nứt ra từ chỗ bị bống nện trúng, sau đó vết nứt lan tràn khắp toàn thân, ầm một tiếng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.

Thân hình Lương Mạt Vũ thấp thoáng liên tục, tránh thoát từng đợt hào quang công kích. Nếu không tránh được, chỉ cần y giơ ngang bổng, lập tức thoải mái ngăn cản công kích của địch nhân.

Mà những con rối đá kia chỉ cần bị bổng của y đánh trúng, nhất định là vỡ tan thành vô số khối.

Sáu con rối đá đã hoàn toàn biến thành mảnh nhỏ chỉ trong khoảng thời gian tàn một nén nhang. Lương Mạt Vũ thoái mái tự nhiên, thậm chí còn ứng phó dễ dàng hơn lúc trước ứng phó bầy đại bàng khổng lồ kia.

Mọi người hoan hô một tiếng, Lăng Hổ Quy thấy vậy hâm mộ vô cùng. Chiếc bổng màu bạc kia rõ ràng là một món Phù Hạch Tiên Binh cấp bậc cực cao, quả nhiên có chỗ dựa tốt thật...

Dạ Huy đã tiến tới đỡ Lôi Quá dậy. Lôi Quá không có bị thương, có hơi kiệt lực, chỉ cần nghỉ ngơi một chút có thể khỏe lại.

Dường như Vũ La nhớ tới chuyện gì, khẽ cau mày một chút nhìn nhìn Lương Mạt Vũ, cũng không có nhiều lời.

Sáu người Hoàng Hầu tìm kiếm một hồi trong đống đá vụn của sáu con rối đá, rất nhanh đã mang tới sáu khối sắt hình trái tim:

- Tiên sinh, phải chăng đây là loại dị bảo mà ngài vừa nói?

Vũ La gật gật đầu, nhìn nhìn Lương Mạt Vũ, chỉ thấy y khoát khoát tay:

- Ta không cần, cho ngươi.

Y cũng không thèm nhìn qua, quả nhiên là tiền của dồi dào.

Vũ La khẽ gật đầu, nói lời cảm tạ, thu hồi sáu khối sắt. Nhưng hắn không lập tức dẫn mọi người tiến vào, mà tới quan sát đống đá vụn kia một lúc. Sau khi đã hiểu rõ trong lòng, lúc này mới đứng dậy:

- Đi, tiếp tục tiến tới.

Trên thực tế sáu khối sắt hình trái tim này vô cùng quý giá. Vũ La không biết rốt cục chúng nó có lai lịch thế nào, nhưng cũng có thể cảm nhận được bên trong khối sắt này ẩn chứa lực lượng hùng mạnh. Hắn cân nhắc đến chuyện dùng sáu khối sắt này làm tài liệu chủ yếu, luyện chế cho Dạ Huy một đôi thiết kiếm mới.

Đôi thiết kiếm trước kia của Dạ Huy phẩm chất quá kém, lần trước chiến đấu cùng Nhan Thế Hổ đã bị hủy đi một thanh.

Trong lòng hắn đang suy nghĩ miên man, thình lình nghe ngực nóng ran, Lam Điệp ấn ký đã lâu không có động tĩnh gì, chợt truyền ra một đạo ý niệm.

Vũ La sửng sốt một chút, người chung quanh lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Tiên sinh, vì sao ngài không đi tiếp?

Vũ La lắc lắc đầu, mỉm cười một cai:

- Không có việc gì, đi thôi.

Hắn cúi đầu đi về phía trước, nhưng trong lòng đang dậy sóng trùng trùng. Lúc trước hắn đã đoán rằng Lam Điệp ấn kỳ tới từ thế giới có đẳng cấp cao, hiện tại xem ra càng thêm khẳng định.

Đạo ý niệm này của Lam Điệp ấn ký nói cho hắn biết rất rõ ràng, sáu khối sắt này gọi là Thạch Dũng Thiết Tâm, là sáu mảnh vỡ của một khối hạch tâm của một ngôi sao.

Sáu khối sắt này nếu phân chia theo tiêu chuẩn Linh Bảo chín phẩm của Tiên giới, cũng được xếp vào hàng tứ phẩm trung, vô cùng quý giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook