Chương 694: Hồng Lôi thần vũ, tam phẩm Ngưu Cổ (Thượng)
Thạch Tam
19/04/2018
Thật ra chuyện khiến cho Thiểm Điện phải giật mình không phải là Vũ La
cảm ứng trước được bức tường lực lượng vô hình kia, mà là thần sắc thờ ơ lạnh nhạt của hắn.
Dường như cảm giác biết trước cũng không phải là kỹ năng gì quá giỏi. Nhưng trên thực tế, chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Thảo Hải bộ lạc đều ở nơi này, bao gồm cả Thiểm Điện, không ai có thể cảm ứng trước được.
Thiểm Điện có chút nghi ngờ, tên Vu tộc lưu lạc này thật sự đơn giản như bề ngoài của hắn sao?
- Kẻ nào giấu đầu lòi đuôi như vậy, mau cút ra đây cho ta! Bằng không búa sắt trong tay Cương Chuy gia gia ngươi cũng không phải là đồ chơi hù dọa hài tử!
- Cương Chuy? Là người của Thảo Hải bộ lạc ư?
Giọng nói lạnh lùng kia lại nổi lên. Lần này dường như đồng thời từ bốn phương tám hướng ập tới, dù Cương Chuy đã tập trung tinh thần nhưng vẫn không tìm được địch nhân.
Y vận hết lực lượng toàn thân tới mức tối cao, cảnh giác nói:
- Chính là đệ nhất chiến sĩ Cương Chuy của Thảo Hải bộ lạc!
Lần này Thiểm Điện không có lòng dạ nào so đo với y nữa.
Thiểm Điện cũng không tìm thấy địch nhân ở nơi nào, không nhìn thấy được địch nhân, mới là đáng sợ nhất. Y vẫn chắp hai tay sau lưng như trước, dáng vẻ bình tĩnh ung dung, nhưng trên thực tế, trên hai ngón trỏ y không ngừng hiện ra lửa điện màu đỏ. Một khi phát hiện địch nhân, y sẽ lập tức bạo phát vô cùng mạnh mẽ, phát ra một đòn mạnh nhất của bản thân mình.
- Đệ nhất chiến sĩ Thảo Hải bộ lạc ư?
Trong giọng nói kia tràn ngập vẻ khinh thường:
- Thảo Hải bộ lạc các ngươi không chịu ngoan ngoãn co đầu rút cổ bên trong lãnh địa của mình, lại dám nghênh ngang chạy tới lãnh địa của Thụ Vương bộ lạc chúng ta ư?
Nơi này là lãnh địa của ai, Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng rất rõ ràng, bị người phát hiện cũng không có gì là bất ngờ.
Cương Chuy cảnh giác nói:
- Các hạ có liên hệ thế nào với Thụ Vương bộ lạc? Chúng ta có việc đi ra ngoài, phải đi ngang qua nơi này.
Giọng nói kia cất tiếng cười lạnh lẽo, trong một mảng cỏ rậm bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Gần như cùng lúc bóng người kia xuất hiện, Cương Chuy đã gầm lên giận dữ phát động công kích.
Bùng!
Búa sắt khổng lồ của y ném ra ngang trời, Vu lực cường hãn bùng nổ thành một mảng hào quang màu xanh tím rực rỡ. Không khí bị búa sắt mạnh mẽ đè ép, phát ra những đạo điện quang liên tiếp thật nhỏ, kêu lên ken két một trận.
Ầm... Trên mặt đất để lại một hố sâu, Cương Chuy mừng rỡ:
- Đi chết đi...
Nhưng y còn chưa dứt lời, thanh âm bỗng nhiên ngưng bặt. Ngay sau đó một cảnh tượng vô cùng quỷ dị xuất hiện trước mặt mọi người: Cương Chuy vốn vóc người cao to cường tráng vô cùng, lúc này lại bị một bàn tay bóp cổ chậm rãi nhấc bỗng lên không.
Bàn tay nắm cổ Cương Chuy hết sức khổng lồ, mỗi một ngón tay to bằng cánh tay đứa trẻ. Một bàn tay khổng lồ như vậy, đương nhiên chủ nhân của nó cũng có một thân thể khổng lồ.
Người nọ hiện ra thân hình, cao chừng hơn một trượng, dù là Cương Chuy đứng ở trước mặt y cũng thấp hơn nửa mức.
Tứ chi Cương Chuy giãy dụa trên không một cách vô ích. Trong tay người khổng lồ này, Cương Chuy cường hãn giống như một con gà con trong móng vuốt chim ưng, không có chút lực phản kháng nào.
Thiểm Điện chợt tiến lên một bước, hai tay run lên, hai quả cầu ánh sáng màu đỏ sẫm xuất hiện trong lòng bàn tay. Y không nói nửa lời đã đánh về phía người khổng lồ kia, bất kể Cương Chuy chết hay sống.
Người khổng lồ kia giơ cánh tay còn lại lên, một đạo trùng ảnh hư ảo bay lên, trùng ảnh này có hình dáng như giáp trùng, ngày càng bành trướng. Đến khi to bằng con nghé, chợt nó há to miệng, phun ra hai chiếc răng nhọn giống như lưỡi hái, phát ra tiếng kim loại chạm nhau leng keng, nhanh chóng nuốt chửng lấy hai quả cầu Lôi Điện kia.
Thiểm Điện thấy vậy giật mình kinh hãi, không khỏi lui về phía sau một bước:
- Đao Khẩu Trùng... Ngươi là đệ nhất dũng sĩ Hồng Lôi của Thụ Vương bộ lạc!
- Ha ha ha...
Người nọ cười to:
- Bây giờ mới nhận ra ta ư?
Thiểm Điện nhìn sắc mặt đen sì của Cương Chuy đang dần dần ngả sang màu xanh, sắc mặt y cũng tỏ ra vô cùng nghiêm nghị, tay trái nắm lại, ngón cái chỉ vào ngực mình, dùng lễ tiết thông dụng của Tây Vực hỏi:
- Hồng Lôi các hạ, chúng ta đi ngang qua quý cảnh, đúng là bất đắc dĩ, kính xin các hạ hạ thủ lưu tình, chúng ta bằng lòng đưa ra một con cổ trùng cửu phẩm làm lộ phí.
- Cổ trùng cửu phẩm?
Hồng Lôi cười lạnh một tiếng, thân thể cao lớn bộc phát ra sự nhanh nhẹn làm người ta phải giật mình. Thiểm Điện vốn là chiến sĩ sở trường về tốc độ, nhưng cũng không thể thấy rõ động tác của Hồng Lôi, y đã tới trước mặt mình.
Trời sinh Hồng Lôi có đôi đồng tử đỏ như màu máu, kinh khủng vô cùng, mặt y đầy những hình xăm màu đen, chậm rãi cúi người xuống nói:
- Thật là đáng tiếc, có người trả cho ta một con cổ trùng tứ phẩm, để ta làm thịt hai người các ngươi. Bằng không các ngươi cho rằng chỉ bằng vào hai con giun các ngươi, đáng để cho Hồng Lôi ta xuất động hay sao?
Thiểm Điện toát mồ hôi như mưa, sắc mặt hết sức khó coi, từng sợi gân máu nổi lên trên da mặt, giống như những con giun đang bò dưới làn da.
Y rất muốn chạy, nhưng căn bản là không nhúc nhích được.
Bóng trùng ảnh Đao Khẩu Trùng khổng lồ của Hồng Lôi không biết đã bao phủ trên đỉnh đầu y từ lúc nào.
Cấp bậc Tây Vực chia làm cửu phẩm. Thấp nhất là Vu Sĩ cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm. Lên cao hơn nữa lại phân chia khác, không còn tính bằng phẩm cấp nữa.
Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng là Vu Sĩ tam phẩm, mà Hồng Lôi lại là đường đường Vu Sĩ nhất phẩm, cấp bậc xê xích quá nhiều, hơn nữa Hồng Lôi trở thành Vu Sĩ nhất phẩm đã mấy chục năm, mà Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng vừa mới lên tam phẩm không lâu. Giữa hai bên chênh lệch nhau như trời với vực, dù là Thiểm Điện liên thủ với Cương Chuy, trước mặt Hồng Lôi cũng không chịu nổi một đòn.
Áp lực càng lúc càng lớn, Thiểm Điện có cảm giác máu huyết toàn thân mình như muốn tuôn trào ra khỏi mạch máu, con ngươi cũng muốn lời ra.
Hồng Lôi cười ha hả, tay còn lại nắm lấy Thiểm Điện nhấc lên, hai tay nắm hai tên Vu Sĩ hùng mạnh nhất của Thảo Hải bộ lạc, lắc lắc cái đầu khổng lồ:
- Quá yếu, thật không có ý nghĩa...
Vũ La nhìn Hồng Lôi, hắn có thể không cứu hai người kia. Không nghi ngờ gì Thụ Vương bộ lạc của Hồng Lôi hùng mạnh hơn, hắn chỉ cần hơi lộ ra chút thực lực, sẽ có thể dễ dàng làm cho Hồng Lôi tôn sùng là thượng tân, mời về Thụ Vương bộ lạc.
Nhưng Vũ La không có ý định làm như vậy, bởi vì...
Vũ La từ từ tiến lên, rất muốn vỗ nhè nhẹ vào vai Hồng Lôi, nhưng tên này quả thật quá khổng lồ. Vũ La giơ tay lên, sau đó bị đả kích đành phải để xuống. Vũ La cũng thân cao tám thước, nhưng so sánh với Hồng Lôi biến thái như vậy... Vẫn là không nên so.
Hắn sờ sờ cằm, đã không còn gì để nói, động thủ thôi.
Dường như Hồng Lôi đã nhìn ra ý đồ của hắn, hai tay nắm hai tên Vu Sĩ hùng mạnh nhất của Thảo Hải bộ lạc, ánh mắt lại ngó chừng Vũ La. Trong đôi huyết đồng của y lộ ra vẻ khinh thường hết sức trần trụi:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ta bận khống chế hai người bọn chúng, cũng không còn lực lượng đối phó ngươi ư?
- Ngươi cũng đã biết người trời sinh huyết đồng vốn bất tường. Từ khi ta sinh ra đời đã bị người ghét bỏ, nhưng ta vẫn tiến thẳng về phía trước, mãi cho đến hiện tại, trở thành đệ nhất chiến sĩ của Thụ Vương bộ lạc.
Vũ La thở dài:
- Người có huyết đồng bất tường, ta chưa từng nghe qua cách nói này. Bất quá ta cảm thấy cách nói này rất có lý, bởi vì đối với ngươi quả thật hết sức bất tường.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, Hồng Lôi liền cảm nhận được cảm giác mới vừa rồi của Thiểm Điện.
Một luồng áp lực khổng lồ từ trên bầu trời bao la đè xuống đỉnh đầu Hồng Lôi. Y rất muốn động, nhưng không thể được. Trên người Vũ La cơ hồ không có chút dao động Vu lực nào, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt vào ngang hông Hồng Lôi.
Một vết bàn tay màu vàng sẫm xuất hiện ở đó.
Vũ La thu tay lại, yên lặng thối lui sang bên.
Hồng Lôi chợt có cảm giác áp lực tràn ngập cả thiên địa kia thình lình không còn thấy nữa, nhưng bên trong cơ thể lại xuất hiện cảm giác đau đớn khó diễn tả bằng lời.
Y buông tay ra, Thiểm Điện và Cương Chuy cùng nhau rơi xuống.
Hai người cùng thở hồng hộc, co rút thân hình trên mặt đất không thể động đậy.
Hồng Lôi hét lên điên cuồng, hai tay bịt chặt lấy dấu bàn tay màu vàng sẫm kia, dường như muốn tìm cách giải trừ dấu bàn tay này ra khỏi thân thể mình.
Cơ bắp trên người y bắt đầu khởi động giống như nước thủy triều, dốc hết lực lượng toàn thân liên tục không ngừng đưa tới xung quanh dấu bàn tay màu vàng sẫm kia, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì. Dấu bàn tay màu vàng sẫm phát tán ra ánh sáng bóng bẩy giống như kim loại.
- A!
Hồng Lôi đau đớn hét thảm một tiếng.
Từ nhỏ y bị kỳ thị vì huyết đồng, tôi luyện nên ý chí cứng như sắt thép. Cho nên vào lúc này vẫn nghiến răng kiên trì chịu đựng.
Da thú khoác trên người y nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi. Y kiên trì thêm không quá mười lần hô hấp đã gào thảm liên tiếp, ngã lăn ra đất giãy dụa không ngừng.
Tiếng kêu thảm thiết của y khiến cho Cương Chuy Thiểm Điện lúc này đã tỉnh táo lại, cùng các chiến sĩ khác nghe thấy cũng cảm thấy sợ hãi.
Một tên Vu Sĩ nhất phẩm có ý chí cứng rắn giống như sắt thép, rốt cục là đau đớn cỡ nào có thể làm cho y rơi vào tình trạng như vậy?
Vũ La vẫn nhẹ nhàng như thường ngồi ở một bên, nhìn gió thổi trên thảo nguyên, nhìn mặt trời nhô lên cao.
Thiểm Điện cùng Cương Chuy nhìn hắn, như muốn nói cái gì, nhưng tiếng kêu bi thảm của Hồng Lôi chính là uy hiếp tốt nhất, bọn họ căn bản không dám mở miệng. Hai người bỗng nhiên tỉnh ngộ: Tên Vu tộc lưu lạc mà ban đầu bọn họ cho là chốt thí, cho là có thể đùa cợt trong tay mới thật sự là hung nhân. Hắn giống như một con mèo, lúc đùa giỡn với ai đó thật ra là đang thương hại, chỉ muốn trêu cợt kẻ đó.
Sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, Hồng Lôi đã kêu tới nỗi tắt tiếng, co quắp trên mặt đất không ngừng gào khan.
Lúc này Vũ La mới chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh y, tiện tay vỗ xuống vài cái. Dấu bàn tay màu vàng sẫm kia bắt đầu dần dần biến mất, cuối cũng không thấy đâu nữa.
Mà lúc này mồ hôi Hồng Lôi chảy ra đã thấm ướt một mảng trên mặt đất, nhìn qua dường như toàn thân y cũng đã gầy đi một chút. Hồng Lôi kiệt sức nằm co rút trên mặt đất, toàn thân mềm nhũn như không có xương.
Vũ La khẽ vẫy tay, một tảng đá lớn từ xa bay tới. Hắn chậm rãi ngồi xuống, có vẻ hứng thú quan sát Hồng Lôi, một lúc lâu sau mới ung dung hỏi:
- Ngươi đã đỡ chưa?
Đương nhiên Hồng Lôi chưa đỡ lắm, nhưng Vũ La hỏi như vậy, y vội vàng dùng hết sức lực của mình gật đầu một:
- Đỡ rồi...
Giọng y vẫn còn khàn như trước.
Vũ La gật đầu:
- Có hiểu ta có ý gì không?
Hồng Lôi cũng muốn khóc, thở hổn hển vài hơi, sau đó mới nói ra được một câu liền mạch:
- Hiểu, trước mặt ngài, huyết đồng, Vu Sĩ nhất phẩm cũng chỉ là rác rưởi, không đáng nhắc tới, ngài có thể tùy ý khống chế sinh tử của ta.
Vũ La lắc đầu:
- Không chỉ có bấy nhiêu...
Hồng Lôi sửng sốt, Vũ La rất cười ôn hòa:
- Ta còn có thể làm cho ngươi sống không bằng chết.
Thiểm Điện và Cương Chuy bên cạnh lập tức run lên.
- Hiểu, hiểu rất rõ ràng, ngài muốn thứ gì, chỉ cần ta có nhất định sẽ dâng lên. Ngài muốn biết cái gì, ta sẽ nói hết tất cả. Ngài muốn ta làm chuyện gì, ta sẽ đi lập tức.
Hồng Lôi hoàn toàn không còn cốt khí cùng hành vi thường ngày của một tên Vu Sĩ nhất phẩm nữa, chỉ muốn thoát khỏi nỗi đau thảm thiết vừa rồi, chấp nhận trả bằng bất cứ giá nào.
Lúc này Vũ La mới hài lòng gật đầu, thủ đoạn tra tấn lấy cung học của Mã Hồng trong Nhược Lô Ngục, có thêm Vu lực màu vàng sẫm phối hợp quả thực như hổ thêm cánh.
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, Thụ Vương bộ lạc các ngươi gần đây có bắt được người nào hết sức kỳ quái hay không?- Người hết sức kỳ quái?
Hồng Lôi không hiểu.
- Chính là loại người có hình dạng không giống chúng ta.
Hồng Lôi suy nghĩ một chút, lắc đầu:
- Không có. Bất quá, ta nghe nói mấy hôm trước, Đông Dạ bộ lạc hùng mạnh ở phương xa phái ra ba tên Vu Sĩ hùng mạnh nhất xâm nhập Nam cổ sâm lâm, săn đuổi một nhóm tế phẩm rất kỳ lạ, không biết có phải là người mà ngài muốn tìm hay không?
Nam Cổ sâm lâm chính là khu rừng mà Vũ La đã đi qua lúc mới tới Tây Vực. Lúc trước nói chuyện cùng Thiểm Điện, hắn cũng đã hiểu được đại ái Nam cổ sâm lâm chính là một trong những thánh địa của Tây Vực. Nghe đồn rằng ở nơi sâu nhất của Nam Cố sâm lâm, từng nuôi dưỡng qua cổ trùng đáng sợ nhất Tây Vực: Tru Tiên Cổ.
Nhưng Nam cổ sâm lâm cũng cực kỳ nguy hiểm, bởi vì trong những khối u trên cây nuôi dưỡng cổ trùng vô cùng ác độc hung tàn. Chỉ có vào lúc nó vừa sinh ra mới có khả năng bị thuần hóa, lấy bí pháp thu vào trong cơ thể nuôi dưỡng.
Nhưng nếu để qua thời gian này, những cổ trùng này sẽ rất khó thuần phục, chúng sẽ công kích hết tất cả những thứ gì có thể ăn được, bao gồm cả Vu tộc xâm nhập vào trong đó. Sở dĩ Vũ La có thể ra ngoài an toàn, hoàn toàn là nhờ tác dụng uy hiếp của Phù Cổ.
Đổi lại là người khác tiến vào, đi được không quá mười dặm ắt cũng sẽ bị cổ trùng ăn sạch. Sau khi nghe Hồng Lôi kể lại, Vũ La phỏng đoán rất có khả năng những tế phẩm kỳ lạ kia chính là bọn Lưu Thiên Uy. Hắn gật đầu:
- Ta biết rồi.
Sau đó giơ tay lên, bắt lấy cổ tay Hồng Lôi, chỉ trong chốc lát đã cau mày buông ra:
- Tư chất của ngươi tối đa chỉ có thể đạt tới Vu Sĩ nhất phẩm mà thôi.
Hồng Lôi sợ hết hồn, vội vàng nói:
- Nhưng ta nói gì nghe nấy, chắc chắn sẽ làm việc đắc lực. Ngài yên tâm, có gì sai khiến, ta bảo đảm toàn lực ứng phó.
- Có thể ta không giúp được gì trong chuyện đối phó những bộ lạc siêu cấp, nhưng ta cũng có thể giúp ngài xử lý những chuyện lặt vặt linh tinh. Ngài có cần một kẻ theo bên cạnh hầu hạ hay không, ta nhất định sẽ làm tốt, van xin ngài, ngàn vạn lần đừng giết ta...
Vũ La cau mày không nói lời nào.
Hồng Lôi hoàn toàn tuyệt vọng, bò dậy quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu:
- Van xin ngài, cho dù ngài muốn giết ta, ngàn vạn lần đừng làm cho ta đau đớn mà chết, van xin ngài...
- Ai nói muốn giết ngươi?
Vũ La đỴ ngột quát lên.
Hồng Lôi sửng sốt:
- Không phải là ngài chê ta tư chất quá thấp, không có tiền đồ, cho nên...
Thiểm Điện cùng Cương Chuy bên cạnh nghe vậy toát mồ hôi lạnh toàn thân, đã là Vu Sĩ nhất phẩm, còn “tư chất quá thấp, không có tiền đồ”. Vậy hai người chúng ta...
Bọn họ không biết cảm giác vừa rồi của Hồng Lôi. Một chưởng nhìn qua hết sức nhẹ nhàng của Vũ La lại làm cho Hồng Lôi biết rất rõ ràng, giữa mình và Vũ La chênh lệch ít nhất cũng có hai cấp, cũng giống như chênh lệch giữa Hồng Lôi và bọn Thiểm Điện, Cương Chuy.
Vũ La khoát tay, hỏi:
- Ngươi thật sự có thể làm được nhiều chuyện như lời vừa nói sao?
- Đương nhiên!
- Vậy ngươi dụng tâm làm việc cho ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Không phải là cơ hội sống sót đơn giản, mà là cơ hội ổn định lực lượng đỉnh phong.
Tuy rằng giọng Vũ La bình thản, nhưng lọt vào tai Hồng Lôi giống như sét đánh ngang mày.
- Ngài, ngài nói gì? Cơ hội ổn định lực lượng đỉnh phong ư?
Vũ La tiện tay lấy ra một viên linh đan, giơ giơ trước mặt Hồng Lôi, một mùi hương thanh nhã xộc thẳng vào mũi y.
Hồng Lôi chính là đường đường Vu Sĩ nhất phẩm, ở trước mặt Vũ La dĩ nhiên không chịu nổi một đòn, nhưng ở Tây Vực cũng là cường giả nhất lưu, kiến thức lỗi lạc, mùi thơm vừa lọt vào mũi, y lập tức biết đây là linh dược gì rồi.
Tuy rằng lúc này Hồng Lôi vô cùng sợ hãi Vũ La, nhưng trong mắt không khỏi thoáng hiện vẻ tham lam.
Dĩ nhiên đây chỉ là một ý niệm thoáng qua nhanh chóng trong đầu, hiện tại y tuyệt đối không dám nảy sinh ý xấu, vừa rồi hoàn toàn chỉ là do bản năng.
Dường như cảm giác biết trước cũng không phải là kỹ năng gì quá giỏi. Nhưng trên thực tế, chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Thảo Hải bộ lạc đều ở nơi này, bao gồm cả Thiểm Điện, không ai có thể cảm ứng trước được.
Thiểm Điện có chút nghi ngờ, tên Vu tộc lưu lạc này thật sự đơn giản như bề ngoài của hắn sao?
- Kẻ nào giấu đầu lòi đuôi như vậy, mau cút ra đây cho ta! Bằng không búa sắt trong tay Cương Chuy gia gia ngươi cũng không phải là đồ chơi hù dọa hài tử!
- Cương Chuy? Là người của Thảo Hải bộ lạc ư?
Giọng nói lạnh lùng kia lại nổi lên. Lần này dường như đồng thời từ bốn phương tám hướng ập tới, dù Cương Chuy đã tập trung tinh thần nhưng vẫn không tìm được địch nhân.
Y vận hết lực lượng toàn thân tới mức tối cao, cảnh giác nói:
- Chính là đệ nhất chiến sĩ Cương Chuy của Thảo Hải bộ lạc!
Lần này Thiểm Điện không có lòng dạ nào so đo với y nữa.
Thiểm Điện cũng không tìm thấy địch nhân ở nơi nào, không nhìn thấy được địch nhân, mới là đáng sợ nhất. Y vẫn chắp hai tay sau lưng như trước, dáng vẻ bình tĩnh ung dung, nhưng trên thực tế, trên hai ngón trỏ y không ngừng hiện ra lửa điện màu đỏ. Một khi phát hiện địch nhân, y sẽ lập tức bạo phát vô cùng mạnh mẽ, phát ra một đòn mạnh nhất của bản thân mình.
- Đệ nhất chiến sĩ Thảo Hải bộ lạc ư?
Trong giọng nói kia tràn ngập vẻ khinh thường:
- Thảo Hải bộ lạc các ngươi không chịu ngoan ngoãn co đầu rút cổ bên trong lãnh địa của mình, lại dám nghênh ngang chạy tới lãnh địa của Thụ Vương bộ lạc chúng ta ư?
Nơi này là lãnh địa của ai, Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng rất rõ ràng, bị người phát hiện cũng không có gì là bất ngờ.
Cương Chuy cảnh giác nói:
- Các hạ có liên hệ thế nào với Thụ Vương bộ lạc? Chúng ta có việc đi ra ngoài, phải đi ngang qua nơi này.
Giọng nói kia cất tiếng cười lạnh lẽo, trong một mảng cỏ rậm bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Gần như cùng lúc bóng người kia xuất hiện, Cương Chuy đã gầm lên giận dữ phát động công kích.
Bùng!
Búa sắt khổng lồ của y ném ra ngang trời, Vu lực cường hãn bùng nổ thành một mảng hào quang màu xanh tím rực rỡ. Không khí bị búa sắt mạnh mẽ đè ép, phát ra những đạo điện quang liên tiếp thật nhỏ, kêu lên ken két một trận.
Ầm... Trên mặt đất để lại một hố sâu, Cương Chuy mừng rỡ:
- Đi chết đi...
Nhưng y còn chưa dứt lời, thanh âm bỗng nhiên ngưng bặt. Ngay sau đó một cảnh tượng vô cùng quỷ dị xuất hiện trước mặt mọi người: Cương Chuy vốn vóc người cao to cường tráng vô cùng, lúc này lại bị một bàn tay bóp cổ chậm rãi nhấc bỗng lên không.
Bàn tay nắm cổ Cương Chuy hết sức khổng lồ, mỗi một ngón tay to bằng cánh tay đứa trẻ. Một bàn tay khổng lồ như vậy, đương nhiên chủ nhân của nó cũng có một thân thể khổng lồ.
Người nọ hiện ra thân hình, cao chừng hơn một trượng, dù là Cương Chuy đứng ở trước mặt y cũng thấp hơn nửa mức.
Tứ chi Cương Chuy giãy dụa trên không một cách vô ích. Trong tay người khổng lồ này, Cương Chuy cường hãn giống như một con gà con trong móng vuốt chim ưng, không có chút lực phản kháng nào.
Thiểm Điện chợt tiến lên một bước, hai tay run lên, hai quả cầu ánh sáng màu đỏ sẫm xuất hiện trong lòng bàn tay. Y không nói nửa lời đã đánh về phía người khổng lồ kia, bất kể Cương Chuy chết hay sống.
Người khổng lồ kia giơ cánh tay còn lại lên, một đạo trùng ảnh hư ảo bay lên, trùng ảnh này có hình dáng như giáp trùng, ngày càng bành trướng. Đến khi to bằng con nghé, chợt nó há to miệng, phun ra hai chiếc răng nhọn giống như lưỡi hái, phát ra tiếng kim loại chạm nhau leng keng, nhanh chóng nuốt chửng lấy hai quả cầu Lôi Điện kia.
Thiểm Điện thấy vậy giật mình kinh hãi, không khỏi lui về phía sau một bước:
- Đao Khẩu Trùng... Ngươi là đệ nhất dũng sĩ Hồng Lôi của Thụ Vương bộ lạc!
- Ha ha ha...
Người nọ cười to:
- Bây giờ mới nhận ra ta ư?
Thiểm Điện nhìn sắc mặt đen sì của Cương Chuy đang dần dần ngả sang màu xanh, sắc mặt y cũng tỏ ra vô cùng nghiêm nghị, tay trái nắm lại, ngón cái chỉ vào ngực mình, dùng lễ tiết thông dụng của Tây Vực hỏi:
- Hồng Lôi các hạ, chúng ta đi ngang qua quý cảnh, đúng là bất đắc dĩ, kính xin các hạ hạ thủ lưu tình, chúng ta bằng lòng đưa ra một con cổ trùng cửu phẩm làm lộ phí.
- Cổ trùng cửu phẩm?
Hồng Lôi cười lạnh một tiếng, thân thể cao lớn bộc phát ra sự nhanh nhẹn làm người ta phải giật mình. Thiểm Điện vốn là chiến sĩ sở trường về tốc độ, nhưng cũng không thể thấy rõ động tác của Hồng Lôi, y đã tới trước mặt mình.
Trời sinh Hồng Lôi có đôi đồng tử đỏ như màu máu, kinh khủng vô cùng, mặt y đầy những hình xăm màu đen, chậm rãi cúi người xuống nói:
- Thật là đáng tiếc, có người trả cho ta một con cổ trùng tứ phẩm, để ta làm thịt hai người các ngươi. Bằng không các ngươi cho rằng chỉ bằng vào hai con giun các ngươi, đáng để cho Hồng Lôi ta xuất động hay sao?
Thiểm Điện toát mồ hôi như mưa, sắc mặt hết sức khó coi, từng sợi gân máu nổi lên trên da mặt, giống như những con giun đang bò dưới làn da.
Y rất muốn chạy, nhưng căn bản là không nhúc nhích được.
Bóng trùng ảnh Đao Khẩu Trùng khổng lồ của Hồng Lôi không biết đã bao phủ trên đỉnh đầu y từ lúc nào.
Cấp bậc Tây Vực chia làm cửu phẩm. Thấp nhất là Vu Sĩ cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm. Lên cao hơn nữa lại phân chia khác, không còn tính bằng phẩm cấp nữa.
Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng là Vu Sĩ tam phẩm, mà Hồng Lôi lại là đường đường Vu Sĩ nhất phẩm, cấp bậc xê xích quá nhiều, hơn nữa Hồng Lôi trở thành Vu Sĩ nhất phẩm đã mấy chục năm, mà Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng vừa mới lên tam phẩm không lâu. Giữa hai bên chênh lệch nhau như trời với vực, dù là Thiểm Điện liên thủ với Cương Chuy, trước mặt Hồng Lôi cũng không chịu nổi một đòn.
Áp lực càng lúc càng lớn, Thiểm Điện có cảm giác máu huyết toàn thân mình như muốn tuôn trào ra khỏi mạch máu, con ngươi cũng muốn lời ra.
Hồng Lôi cười ha hả, tay còn lại nắm lấy Thiểm Điện nhấc lên, hai tay nắm hai tên Vu Sĩ hùng mạnh nhất của Thảo Hải bộ lạc, lắc lắc cái đầu khổng lồ:
- Quá yếu, thật không có ý nghĩa...
Vũ La nhìn Hồng Lôi, hắn có thể không cứu hai người kia. Không nghi ngờ gì Thụ Vương bộ lạc của Hồng Lôi hùng mạnh hơn, hắn chỉ cần hơi lộ ra chút thực lực, sẽ có thể dễ dàng làm cho Hồng Lôi tôn sùng là thượng tân, mời về Thụ Vương bộ lạc.
Nhưng Vũ La không có ý định làm như vậy, bởi vì...
Vũ La từ từ tiến lên, rất muốn vỗ nhè nhẹ vào vai Hồng Lôi, nhưng tên này quả thật quá khổng lồ. Vũ La giơ tay lên, sau đó bị đả kích đành phải để xuống. Vũ La cũng thân cao tám thước, nhưng so sánh với Hồng Lôi biến thái như vậy... Vẫn là không nên so.
Hắn sờ sờ cằm, đã không còn gì để nói, động thủ thôi.
Dường như Hồng Lôi đã nhìn ra ý đồ của hắn, hai tay nắm hai tên Vu Sĩ hùng mạnh nhất của Thảo Hải bộ lạc, ánh mắt lại ngó chừng Vũ La. Trong đôi huyết đồng của y lộ ra vẻ khinh thường hết sức trần trụi:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ta bận khống chế hai người bọn chúng, cũng không còn lực lượng đối phó ngươi ư?
- Ngươi cũng đã biết người trời sinh huyết đồng vốn bất tường. Từ khi ta sinh ra đời đã bị người ghét bỏ, nhưng ta vẫn tiến thẳng về phía trước, mãi cho đến hiện tại, trở thành đệ nhất chiến sĩ của Thụ Vương bộ lạc.
Vũ La thở dài:
- Người có huyết đồng bất tường, ta chưa từng nghe qua cách nói này. Bất quá ta cảm thấy cách nói này rất có lý, bởi vì đối với ngươi quả thật hết sức bất tường.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, Hồng Lôi liền cảm nhận được cảm giác mới vừa rồi của Thiểm Điện.
Một luồng áp lực khổng lồ từ trên bầu trời bao la đè xuống đỉnh đầu Hồng Lôi. Y rất muốn động, nhưng không thể được. Trên người Vũ La cơ hồ không có chút dao động Vu lực nào, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt vào ngang hông Hồng Lôi.
Một vết bàn tay màu vàng sẫm xuất hiện ở đó.
Vũ La thu tay lại, yên lặng thối lui sang bên.
Hồng Lôi chợt có cảm giác áp lực tràn ngập cả thiên địa kia thình lình không còn thấy nữa, nhưng bên trong cơ thể lại xuất hiện cảm giác đau đớn khó diễn tả bằng lời.
Y buông tay ra, Thiểm Điện và Cương Chuy cùng nhau rơi xuống.
Hai người cùng thở hồng hộc, co rút thân hình trên mặt đất không thể động đậy.
Hồng Lôi hét lên điên cuồng, hai tay bịt chặt lấy dấu bàn tay màu vàng sẫm kia, dường như muốn tìm cách giải trừ dấu bàn tay này ra khỏi thân thể mình.
Cơ bắp trên người y bắt đầu khởi động giống như nước thủy triều, dốc hết lực lượng toàn thân liên tục không ngừng đưa tới xung quanh dấu bàn tay màu vàng sẫm kia, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì. Dấu bàn tay màu vàng sẫm phát tán ra ánh sáng bóng bẩy giống như kim loại.
- A!
Hồng Lôi đau đớn hét thảm một tiếng.
Từ nhỏ y bị kỳ thị vì huyết đồng, tôi luyện nên ý chí cứng như sắt thép. Cho nên vào lúc này vẫn nghiến răng kiên trì chịu đựng.
Da thú khoác trên người y nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi. Y kiên trì thêm không quá mười lần hô hấp đã gào thảm liên tiếp, ngã lăn ra đất giãy dụa không ngừng.
Tiếng kêu thảm thiết của y khiến cho Cương Chuy Thiểm Điện lúc này đã tỉnh táo lại, cùng các chiến sĩ khác nghe thấy cũng cảm thấy sợ hãi.
Một tên Vu Sĩ nhất phẩm có ý chí cứng rắn giống như sắt thép, rốt cục là đau đớn cỡ nào có thể làm cho y rơi vào tình trạng như vậy?
Vũ La vẫn nhẹ nhàng như thường ngồi ở một bên, nhìn gió thổi trên thảo nguyên, nhìn mặt trời nhô lên cao.
Thiểm Điện cùng Cương Chuy nhìn hắn, như muốn nói cái gì, nhưng tiếng kêu bi thảm của Hồng Lôi chính là uy hiếp tốt nhất, bọn họ căn bản không dám mở miệng. Hai người bỗng nhiên tỉnh ngộ: Tên Vu tộc lưu lạc mà ban đầu bọn họ cho là chốt thí, cho là có thể đùa cợt trong tay mới thật sự là hung nhân. Hắn giống như một con mèo, lúc đùa giỡn với ai đó thật ra là đang thương hại, chỉ muốn trêu cợt kẻ đó.
Sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, Hồng Lôi đã kêu tới nỗi tắt tiếng, co quắp trên mặt đất không ngừng gào khan.
Lúc này Vũ La mới chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh y, tiện tay vỗ xuống vài cái. Dấu bàn tay màu vàng sẫm kia bắt đầu dần dần biến mất, cuối cũng không thấy đâu nữa.
Mà lúc này mồ hôi Hồng Lôi chảy ra đã thấm ướt một mảng trên mặt đất, nhìn qua dường như toàn thân y cũng đã gầy đi một chút. Hồng Lôi kiệt sức nằm co rút trên mặt đất, toàn thân mềm nhũn như không có xương.
Vũ La khẽ vẫy tay, một tảng đá lớn từ xa bay tới. Hắn chậm rãi ngồi xuống, có vẻ hứng thú quan sát Hồng Lôi, một lúc lâu sau mới ung dung hỏi:
- Ngươi đã đỡ chưa?
Đương nhiên Hồng Lôi chưa đỡ lắm, nhưng Vũ La hỏi như vậy, y vội vàng dùng hết sức lực của mình gật đầu một:
- Đỡ rồi...
Giọng y vẫn còn khàn như trước.
Vũ La gật đầu:
- Có hiểu ta có ý gì không?
Hồng Lôi cũng muốn khóc, thở hổn hển vài hơi, sau đó mới nói ra được một câu liền mạch:
- Hiểu, trước mặt ngài, huyết đồng, Vu Sĩ nhất phẩm cũng chỉ là rác rưởi, không đáng nhắc tới, ngài có thể tùy ý khống chế sinh tử của ta.
Vũ La lắc đầu:
- Không chỉ có bấy nhiêu...
Hồng Lôi sửng sốt, Vũ La rất cười ôn hòa:
- Ta còn có thể làm cho ngươi sống không bằng chết.
Thiểm Điện và Cương Chuy bên cạnh lập tức run lên.
- Hiểu, hiểu rất rõ ràng, ngài muốn thứ gì, chỉ cần ta có nhất định sẽ dâng lên. Ngài muốn biết cái gì, ta sẽ nói hết tất cả. Ngài muốn ta làm chuyện gì, ta sẽ đi lập tức.
Hồng Lôi hoàn toàn không còn cốt khí cùng hành vi thường ngày của một tên Vu Sĩ nhất phẩm nữa, chỉ muốn thoát khỏi nỗi đau thảm thiết vừa rồi, chấp nhận trả bằng bất cứ giá nào.
Lúc này Vũ La mới hài lòng gật đầu, thủ đoạn tra tấn lấy cung học của Mã Hồng trong Nhược Lô Ngục, có thêm Vu lực màu vàng sẫm phối hợp quả thực như hổ thêm cánh.
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, Thụ Vương bộ lạc các ngươi gần đây có bắt được người nào hết sức kỳ quái hay không?- Người hết sức kỳ quái?
Hồng Lôi không hiểu.
- Chính là loại người có hình dạng không giống chúng ta.
Hồng Lôi suy nghĩ một chút, lắc đầu:
- Không có. Bất quá, ta nghe nói mấy hôm trước, Đông Dạ bộ lạc hùng mạnh ở phương xa phái ra ba tên Vu Sĩ hùng mạnh nhất xâm nhập Nam cổ sâm lâm, săn đuổi một nhóm tế phẩm rất kỳ lạ, không biết có phải là người mà ngài muốn tìm hay không?
Nam Cổ sâm lâm chính là khu rừng mà Vũ La đã đi qua lúc mới tới Tây Vực. Lúc trước nói chuyện cùng Thiểm Điện, hắn cũng đã hiểu được đại ái Nam cổ sâm lâm chính là một trong những thánh địa của Tây Vực. Nghe đồn rằng ở nơi sâu nhất của Nam Cố sâm lâm, từng nuôi dưỡng qua cổ trùng đáng sợ nhất Tây Vực: Tru Tiên Cổ.
Nhưng Nam cổ sâm lâm cũng cực kỳ nguy hiểm, bởi vì trong những khối u trên cây nuôi dưỡng cổ trùng vô cùng ác độc hung tàn. Chỉ có vào lúc nó vừa sinh ra mới có khả năng bị thuần hóa, lấy bí pháp thu vào trong cơ thể nuôi dưỡng.
Nhưng nếu để qua thời gian này, những cổ trùng này sẽ rất khó thuần phục, chúng sẽ công kích hết tất cả những thứ gì có thể ăn được, bao gồm cả Vu tộc xâm nhập vào trong đó. Sở dĩ Vũ La có thể ra ngoài an toàn, hoàn toàn là nhờ tác dụng uy hiếp của Phù Cổ.
Đổi lại là người khác tiến vào, đi được không quá mười dặm ắt cũng sẽ bị cổ trùng ăn sạch. Sau khi nghe Hồng Lôi kể lại, Vũ La phỏng đoán rất có khả năng những tế phẩm kỳ lạ kia chính là bọn Lưu Thiên Uy. Hắn gật đầu:
- Ta biết rồi.
Sau đó giơ tay lên, bắt lấy cổ tay Hồng Lôi, chỉ trong chốc lát đã cau mày buông ra:
- Tư chất của ngươi tối đa chỉ có thể đạt tới Vu Sĩ nhất phẩm mà thôi.
Hồng Lôi sợ hết hồn, vội vàng nói:
- Nhưng ta nói gì nghe nấy, chắc chắn sẽ làm việc đắc lực. Ngài yên tâm, có gì sai khiến, ta bảo đảm toàn lực ứng phó.
- Có thể ta không giúp được gì trong chuyện đối phó những bộ lạc siêu cấp, nhưng ta cũng có thể giúp ngài xử lý những chuyện lặt vặt linh tinh. Ngài có cần một kẻ theo bên cạnh hầu hạ hay không, ta nhất định sẽ làm tốt, van xin ngài, ngàn vạn lần đừng giết ta...
Vũ La cau mày không nói lời nào.
Hồng Lôi hoàn toàn tuyệt vọng, bò dậy quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu:
- Van xin ngài, cho dù ngài muốn giết ta, ngàn vạn lần đừng làm cho ta đau đớn mà chết, van xin ngài...
- Ai nói muốn giết ngươi?
Vũ La đỴ ngột quát lên.
Hồng Lôi sửng sốt:
- Không phải là ngài chê ta tư chất quá thấp, không có tiền đồ, cho nên...
Thiểm Điện cùng Cương Chuy bên cạnh nghe vậy toát mồ hôi lạnh toàn thân, đã là Vu Sĩ nhất phẩm, còn “tư chất quá thấp, không có tiền đồ”. Vậy hai người chúng ta...
Bọn họ không biết cảm giác vừa rồi của Hồng Lôi. Một chưởng nhìn qua hết sức nhẹ nhàng của Vũ La lại làm cho Hồng Lôi biết rất rõ ràng, giữa mình và Vũ La chênh lệch ít nhất cũng có hai cấp, cũng giống như chênh lệch giữa Hồng Lôi và bọn Thiểm Điện, Cương Chuy.
Vũ La khoát tay, hỏi:
- Ngươi thật sự có thể làm được nhiều chuyện như lời vừa nói sao?
- Đương nhiên!
- Vậy ngươi dụng tâm làm việc cho ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Không phải là cơ hội sống sót đơn giản, mà là cơ hội ổn định lực lượng đỉnh phong.
Tuy rằng giọng Vũ La bình thản, nhưng lọt vào tai Hồng Lôi giống như sét đánh ngang mày.
- Ngài, ngài nói gì? Cơ hội ổn định lực lượng đỉnh phong ư?
Vũ La tiện tay lấy ra một viên linh đan, giơ giơ trước mặt Hồng Lôi, một mùi hương thanh nhã xộc thẳng vào mũi y.
Hồng Lôi chính là đường đường Vu Sĩ nhất phẩm, ở trước mặt Vũ La dĩ nhiên không chịu nổi một đòn, nhưng ở Tây Vực cũng là cường giả nhất lưu, kiến thức lỗi lạc, mùi thơm vừa lọt vào mũi, y lập tức biết đây là linh dược gì rồi.
Tuy rằng lúc này Hồng Lôi vô cùng sợ hãi Vũ La, nhưng trong mắt không khỏi thoáng hiện vẻ tham lam.
Dĩ nhiên đây chỉ là một ý niệm thoáng qua nhanh chóng trong đầu, hiện tại y tuyệt đối không dám nảy sinh ý xấu, vừa rồi hoàn toàn chỉ là do bản năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.