Tiên Tuyệt

Chương 434: Hùng Thị bộ lạc (Hạ)

Thạch Tam

11/04/2018

Quầy hàng có thuê ba người trông coi.

Trên tấm da thú rất lớn bày đầy các loại thương phẩm. Có binh khí kim loại quý giá, có lương thực nhìn qua hoàn toàn mới mẻ, cũng có những thứ linh tinh trên thân thể thú dưới lòng đất như xương, sừng, da lông...

Trước mặt vị đại thương nhân kia có trải một tấm da thú trắng như tuyết, lông tuyệt đẹp, trên bày vài món thương phẩm quý giá. Xung quanh tấm da thú trắng như tuyết ấy có bày hai chiếc ghế đá, hiển nhiên dùng chiêu đãi khách quý.

Giản Kiệt đi thẳng tới quầy binh khí, tiện tay cầm lên một món quan sát, cảm thấy ưng ý bèn để sang bên, chọn tiếp món khác. Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, y đã chọn ra được bảy thanh trường đao, sáu thanh trường kiếm, còn có hai thanh chiến phủ cán ngắn. Giản Kiệt nhẩm tính một chút, cảm thấy hẳn là còn có dư, lại chọn thêm hai mươi chiếc thuẫn sắt, hai mươi bộ áo giáp nửa người, một bộ xà cạp quấn chân, vòng bảo vệ cổ tay bằng da thú.

Theo Giản Kiệt nhẩm tính, cho dù mua hết những thứ này, dựa theo giá cả của chợ này, tối đa cũng chỉ hết khối Úy Phong Thiết nhỏ nhất của y.

Vũ La không có hứng thú gì đối với binh khí, hắn ngồi xổm xuống trước quầy sừng thú, xương thú quan sát một lúc. Bất quá kết quả khiến cho hắn vô cùng thất vọng, đẳng cấp lực lượng của thế giới dưới lòng đất này quá thấp, những sản phẩm của loài thú này cũng chỉ hơn dã thú thông thường một chút, không so sánh được với hung thú, không có giá trị gì.

Từ đầu chí cuối, tên đại thương nhân kia vẫn tỏ ra ung dung tự tại, thỉnh thoảng hớp một hớp rượu, dựa lưng vào ghế lạnh nhạt bàng quan.

Giản Kiệt chọn lựa xong, nói với người coi quầy:

- Chỉ bấy nhiêu thôi, tính xem hết bao nhiêu.

Người kia vừa định nói, tên đại thương nhân phía sau chợt uể oải lên tiếng:

- Trường đao một viên Úy Phong Thiết một thanh, trường kiếm cũng có giá như vậy. Áo giáp hai viên Úy Phong Thiết một bộ, thuẫn một viên rưỡi Úy Phong Thiết một cái. Xà cạp và vòng bảo vệ cổ tay hai viên Úy Phong Thiết một bộ. Tiểu tử, tự tính xem tiền của ngươi có thể mua được bao nhiêu.

Giản Kiệt vô cùng kinh ngạc:

- Vì sao lại đắt như vậy?

Theo ước định của thế giới dưới lòng đất, đơn vị tiêu chuẩn của Úy Phong Thiết chính là loại Úy Phong Thiết to bằng hạt đậu trước đây bọn Giản Kiệt tìm được, xem như một viên.

Giá này của tên đại thương nhân kia, nói công phu sư tử ngoạm vẫn còn coi thường y.

Đại thương nhân miệng cười mà lòng không cười:

- Đúng là đắt như vậy đó.

Giản Kiệt hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn tới những món mình đã chọn:

- Chúng ta không mua, đi thôi. Ta không tin có Úy Phong Thiết lại không thể mua được gì, hừ...

Y quay đầu định bỏ đi, chợt có hai tên vệ sĩ Hùng Thị bộ lạc lưng hùm vai gấu bước tới ngăn trước mặt bốn người bọn họ. Ngoại trừ hai tên này ra, đám vệ sĩ khác cũng đã nhanh chóng tụ tập, trong đó còn có tên vệ sĩ lúc nãy đã bị Giản Kiệt mắng.

Giản Kiệt biến sắc:

- Các ngươi làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn ỷ mạnh ép mua ép bán?

Đại thương nhân vẫn uể oải ngồi trên ghế, nốc một ngụm rượu, sau đó mới nói:

- Ngươi nói rất đúng, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ép mua ép bán.

- Tiểu tử, không phải ngươi nói chỉ cần có Úy Phong Thiết, không lo mua không được đồ sao? Ngươi không ngại đi ra ngoài thử xem, Hùng Liệt ta không nói lời nào, ai dám bán cho ngươi?

Giản Kiệt nhìn nhìn đại thương nhân của những quầy hàng khác, quả nhiên những người đó có chút khiếp đảm tránh đi ánh mắt y.

Hùng Liệt cười hăng hắc một trận:

- Tiểu tử, ngươi là cái thá gì mà dám dương oai trên địa bàn của Hùng Thị bộ lạc chúng ta? Ngươi cho là các ngươi chó ngáp phải ruồi, lấy được vài viên Úy Phong Thiết, thân phận địa vị lập tức tăng lên sao? Hôm nay Hùng gia gia sẽ cho các ngươi một bài học, bộ lạc nhỏ yếu phải cụp đuôi ngoan ngoãn cho ta!

- Trong thế giới dưới lòng đất, có những người mà ngươi không thể trêu vào.

Hùng Liệt dứt lời bèn vung tay lên:

- Xem trên người bọn chúng có bao nhiêu Úy Phong Thiết, dựa theo giá mà lão gia ta vừa nói, đưa đồ cho bọn chúng.Giản Kiệt giận dữ, trên người ô quang nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, không ngờ trong đám vệ sĩ Hùng Thị bộ lạc xung quanh có tới năm tên thân lóe ô quang. Khí thế Giản Kiệt lập tức bị đè bẹp, tên vệ sĩ lúc nãy bị y thóa mạ lập tức dương dương đắc ý nói:

- Ngươi tự mình lấy ra, hay là để chúng ta đánh ngã lục soát người?

Một tên người hầu của Giản Kiệt tỏ ra không cam lòng:

- Sao các ngươi lại làm như vậy, không phải chợ này vẫn hay nói rằng giao dịch công bằng sao, các ngươi là người Hùng Thị bộ lạc, vì sao lại phá hư quy củ của mình?

Hùng Liệt cười ha hả:

- Lỏi con kia, để gia gia dạy cho ngươi, quy củ là do ta định, ta muốn sửa thì sửa. Nếu kiếp sau ngươi đầu thai may mắn, có thể làm tới địa vị như Hùng lão gia ta, ngươi cũng có thể làm như vậy, không ai có thể phản đối ngươi.

- Các ngươi... Các ngươi đây là cướp đoạt trắng trợn...

Hùng Liệt lạnh lùng liếc nhìn y, không nói nửa lời. Đám vệ sĩ hiểu ý, lập tức ùa lên như ong vỡ tổ, đá vào phía sau đầu gối ba người. Ba người lập tức quỳ rạp xuống đất, rất nhanh đã bị giữ chặt.

Vũ La trơn tuột như lươn, ba tên vệ sĩ xông lên định giữ hắn lại, không biết vì sao hắn lại chạy thoát. Hùng Liệt chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, đã thấy Vũ La tươi cười đứng trước mặt y, giơ tay vỗ nhẹ vai y:

- Đa tạ ngươi...

Hùng Liệt sửng sốt:

- Cảm tạ ta chuyện gì?



Mình cướp của bọn chúng, tiểu tử này chẳng lẽ não đầy đậu hủ, còn muốn cảm tạ mình sao?

Vũ La vẫn mỉm cười như trước, xem ra câu cảm tạ này của hắn hết sức chân thành:

- Đương nhiên là phải cảm tạ ngươi. Từ lúc mới tới đây, ta đã thấy ngươi vô cùng gai mắt, nhưng ta là kẻ biết chừng mực, không thể vì sự yêu ghét của bản thân mà ra tay đả thương người khác bừa bãi, như vậy không tốt chút nào. Nhưng ngươi đã cho ta lý do xuất thủ, để trút giận trong lòng, theo ngươi thấy ta có nên cảm tạ ngươi không?

Hùng Liệt nổi trận lôi đình:

- Tên khốn này chán sống rồi sao...

Tay Vũ La giơ lên, một cỗ linh lực chẹn lấy cổ Hùng Liệt, nhấc bổng y lên cao. Bên trong Hùng Thị bộ lạc, Hùng Liệt cũng là chiến sĩ hùng mạnh có thực lực xếp trong năm người đứng đầu, nhưng dù y hùng mạnh tới mức nào, làm sao có thể sánh với Vũ La?

Thậm chí Vũ La chưa vận dụng tới một thành lực lượng, Hùng Liệt đã trở thành con gà dưới tay hắn, không có chút lực trả đòn.

Nụ cười trên mặt Vũ La lúc này đã biến mất:

- Ỷ mạnh ép giá, có lẽ ngươi đã làm chuyện này rất nhiều lần... Ngươi có nghĩ rằng bao nhiêu bộ lạc nhỏ vất vả lắm mới lấy được một viên Úy Phong Thiết, lại bị ngươi hại như vậy, trong bộ lạc của họ có bao nhiêu người vì vậy mà đói chết, tạo ra không biết bao nhiêu vong hồn vô tội hay không, đây là do ngươi tạo nghiệt!

Hùng Liệt cứng đầu không chịu khuất phục, vẻ mặt đỏ bừng, nghiến răng nói:

- Đây... Đây chính là đạo lý của thế giới này, ta không có sai. Ngươi dám... Dám giết ta, Hùng Thị bộ lạc sẽ... Sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Vũ La cười lạnh một tiếng:

- Ta đây sẽ diệt Hùng Thị bộ lạc, bắt đầu từ ngươi!

Hắn phát linh lực, chỉ nghe rắc một tiếng vang lên, cổ Hùng Liệt đã bị bẻ gãy. Đôi mắt y vừa rồi còn bắn ra hung quang bốn phía, hiện tại lòi ra ngoài, giống như mắt cá chết.

- Lão gia! Lão gia đã chết, giết bọn chúng đi...

Hàng chục tên vệ sĩ rút binh khí xông lên, ba người Giản Kiệt trợn tròn mắt. Chỉ thấy xung quanh Vũ La nổi lên một trận cuồng phong, mấy chục tên vệ sĩ nhanh chóng bị đánh ngã nhào. Vũ La trừng mắt nhìn ba người bọn họ:

- Còn ngây người ra đó làm gì nữa, bọn chúng có thể cướp chúng ta, chúng ta không thể cướp của chúng sao? Cướp đi!

Lúc này Giản Kiệt mới nhớ ra, Đại nhân trời giáng trước mặt mình có thể tay không giết chết một con Mãng Hoàng Khâu, cho dù có đắc tội với Hùng Thị bộ lạc cũng không phải là chuyện lớn lao gì.Giản Kiệt lập tức nhảy dựng lên:

- Con bà nó, dám cướp của chúng ta, cho rằng gia gia là kẻ hèn nhát ư. Cướp con bà ngươi, những thứ này toàn là của lão tử ta...

Vũ La không biết nói gì, thời khắc khẩn trương như vậy lại bị cái miệng lải nhải của y phá hủy không khí.

Vệ sĩ Hùng Thị bộ lạc tập hợp lại, gào thét xông lên. Vũ La không thèm nhìn tới bọn chúng, tay trái giơ lên, quang ảnh xanh biếc xuất hiện đầy trời, Bích Ngọc Đằng vươn ra những sợi dây leo chí mạng giữa không trung, giống như những thanh trường mâu màu xanh, đâm vào cổ đám vệ sĩ kia vang lên một tràng tiếng phập phập. Chỉ trong thoáng chốc, mấy chục tên vệ sĩ xông lên đã chết oan chết uổng.

Đám đại thương nhân xung quanh thấy vậy hít sâu một hơi khí lạnh, Vũ La cũng chỉ cười:

- Yên tâm đi, oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ không động đến các ngươi.

Tuy rằng được Vũ La cam đoan, nhưng những đại thương nhân này nhìn thấy ba người bọn Giản Kiệt cướp sạch quầy hàng của Hùng Liệt, vẫn nơm nớp lo sợ. Sát thần kia vẫn còn đứng đó, nếu ba tên này “không cẩn thận” coi trọng thứ gì trên quầy hàng mình, chẳng lẽ mình dám không cho?

Vũ La nhìn quanh:

- Có ai đi báo tin cho Hùng Thị bộ lạc, nói rằng ta đã làm thịt người của bọn chúng. Nếu chúng muốn báo thù, vậy mau chạy tới đây, hôm nay ta bận rộn nhiều việc, nếu chúng tới chậm sẽ không gặp được ta.

Người xung quanh không ai dám đi.

Vũ La buồn bã vô cùng:

- Ta nói thật đó, ai đi nhanh đi.

Giản Kiệt cũng ngừng “công cuộc cướp bóc” lại, cẩn thận hỏi Vũ La:

- Đại nhân muốn tiêu diệt Hùng Thị bộ lạc thật ư?

Y không nghi ngờ năng lực này của Vũ La. Nếu con Mãng Hoàng Khâu kia xông vào sơn động của Hùng Thị bộ lạc, chắc chắn là Hùng Thị bộ lạc sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Sắc mặt Vũ La bình thản, gật gật đầu:

- Tránh cho bọn chúng lại tìm tới gây phiền toái, vất vả một lần mà an nhàn trọn kiếp.

Nửa ngày sau, Giản Địch trợn mắt há hốc mồm nghe, Giản Kiệt nước miếng tung bay kể lại. Một lúc lâu sau, cả đám chiến sĩ bộ lạc vây quanh Giản Kiệt, kể cả Giản Địch mới khó khăn nuốt nước bọt đánh ực, hỏi lại với vẻ khó tin:

- Đại nhân trời giáng tiêu diệt Hùng Thị bộ lạc như vậy sao?

Giản Kiệt hưng phấn vô cùng, nện mạnh xuống một quyền:

- Còn giả được sao, A Kiệt ta có bao giờ lừa các ngươi? Các ngươi hỏi như vậy rõ ràng là đang nghi ngờ danh dự của ta, biểu hiện của ta như vậy, các ngươi cũng dám hỏi lại sao? Dám nghi ngờ danh dự của ta...

Tên người hầu bên cạnh nhanh chóng ngắt lời y:

- Sau khi người của Hùng Thị bộ lạc tới, Đại nhân trời giáng chỉ cần khoát tay đã xử lý mười tên chiến sĩ hùng mạnh nhất của Hùng Thị bộ lạc, đám còn lại tự nhiên giải tán.

- Các ngươi không đi thật sự là đáng tiếc, đó là mười tên chiến sĩ hùng mạnh nhất của Hùng Thị bộ lạc, bất cứ tên nào cũng thừa sức tiêu diệt bộ lạc chúng ta. Mười tên nọ ban đầu còn tỏ ra hùng hổ, trên người ô quang mãnh liệt vô cùng, kết quả Đại nhân trời giáng của chúng ta không thèm nhìn tới, chỉ thấy lục quang nhoáng lên một cái, mười tên nọ chưa kịp kêu lên một tiếng nào đã chết. Chậc chậc, cả đời ta sẽ không bao giờ quên được tình cảnh ấy, thật là phấn khích...



Hùng Thị bộ lạc là đại bộ lạc có gần ngàn người, chính là một cỗ thế lực hùng mạnh nhất ở quạnh đây. Giản Địch cũng biết mười tên chiến sĩ mạnh nhất của Hùng Thị bộ lạc, tên nào tên nấy hết sức bất phàm. Cho dù mình và Giản Kiệt liên thủ cũng không thể thắng nổi bất cứ tên nào trong đó. Tên người hầu kia nói bất cứ tên nào trong mười tên nọ có thể tiêu diệt bộ lạc mình, thật sự không phải là cố ý hạ thấp, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.

Giản Địch còn có chút khiếp sợ, tuy nhiên nhớ lại Đại nhân trời giáng chỉ cần giơ tay nhấc chân đã xử lý xong con Mãng Hoàng Khâu kia, lực mạnh vô cùng, kéo cả xác Mãng Hoàng Khâu vào động, y cũng giống như Giản Kiệt, bất kể Đại nhân trời giáng làm ra chuyện gì cũng không thấy giật mình.

Giản Kiệt chợt vỗ tay một cái:

- Được rồi, chuyện đã kể xong, bắt đầu chia của.

Đám chiến sĩ đã thèm nhỏ dãi đống vũ khí xếp thành núi phía sau y từ sớm, vừa nghe y nói như vậy, cả bọn lập tức ào lên như ong vỡ tổ, nhao nhao tranh đoạt.

Giản Địch thấy Giản Kiệt đứng bên ngoài quan sát mọi người, có vẻ tò mò hỏi:

- Ngươi vất vả mới cướp được những thứ này về, vì sao không chọn lấy một món?

Giản Kiệt cười hắc hắc:

- Nói sai rồi, là Đại nhân trời giáng cướp, ta chỉ vất vả mang về mà thôi.

Chợt y trừng mắt nhìn Giản Địch ra vẻ thần bí:

- Theo ta tới đây.

Y kéo Giản Địch ra sau một cây cột đá, trong đó có giấu một cái bao da thú rất nặng:

- Mở ra đi.

Giản Địch kỳ quái nhìn Giản Kiệt:

- Cái gì vậy?

Giản Kiệt đẩy y một cái:

- Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ mở ra là được.

Giản Địch tò mò mở ra, trên cùng là một thanh chiến phủ hoàn mỹ, lưỡi phủ sắc bén, chuôi phủ là do da thú cắt ra thành sợi quấn quanh.

Giản Kiệt cười hì hì:

- Trong thanh chiến phủ này có pha không ít Úy Phong Thiết, là bảo bối trân quý của Hùng Thị bộ lạc.

Giản Địch yêu thích không nỡ rời tay, nhìn một hồi lâu mới buông chiến phủ ra. Dưới chiến phủ là một bộ áo giáp nửa người, trên có hoa văn trang sức vô cùng hiếm thấy, ngoài ra còn có một đôi vòng bảo vệ cổ tay cùng xà cạp quấn chân.

Tất cả những thứ này vô cùng hoàn mỹ, hiển nhiên đã được chọn lựa kỹ càng.

Giản Địch hâm mộ không thôi, nhìn không rời mắt một lúc mới lưu luyến buông những thứ này ra:

- Ngươi dẫn ta đến xem những thứ này làm gì, cố ý làm cho ta phát thèm sao?

Giản Kiệt ôm lên cả bao, nhét vào lòng Giản Địch, mỉm cười nói:

- Những thứ này là đặc biệt cho ngươi. Mau mặc vào thử xem, để ta xem xem thế nào.

Giản Địch cảm thấy đây là chuyện tốt, Giản Kiệt quả thật cũng rất tốt, nhưng không hiểu vì sao chuyện này khiến cho y có cảm giác khang khác...

Giản Kiệt không phát hiện ra, vẫn cười hì hì nhìn y:

- Mau lên...

Vũ La ngồi ở sau cửa lên mặt đất, khoảng cách này cũng đủ hoàn toàn ngăn cách cương phong.

Hắn vừa mới mượn cương phong tu luyện một phen, hiện tại trong cơ thể dường như có một cô cương phong đang chảy ngầm. Cảm giác này không thể nói rõ, kỳ diệu vô cùng.

Trước mặt Vũ La là tấm da thú trắng như tuyết của Hùng Liệt, trên đó là những thương phẩm quý giá khi trước. Những thứ này là của giấu riêng của Hùng Liệt, y bày ra đó quá nửa là muốn khoe khoang, không phải thật lòng muốn bán.

Những thứ này ở thế giới dưới lòng đất vô cùng quý giá, xung quanh đây cũng không có ai mua nổi. Hùng Liệt chính là thúc thúc của tộc trưởng đương nhiệm Hùng Thị bộ lạc, tộc trưởng mất phụ thân từ nhỏ, là do y một tay nuôi lớn, cho nên quyền bính của y trong Hùng Thị bộ lạc rất cao.

Sau khi từ chợ trở về, Vũ La lập tức tới đây tu luyện, cũng có ý lợi dụng cương phong để bình ổn nội tâm vốn đang xao động của mình.

Sau khi bị Dịch Long làm hại, đi tới thế giới vô cùng khó hiểu này, đạo tâm Vũ La vẫn kiên trì bất loạn cho tới bây giờ không đổi. Nhưng hôm nay giết chóc một hồi ở chợ, đã mơ hồ có vẻ bất ổn.

Mặc dù Vũ La bắt buộc mình không suy nghĩ nhiều, nhưng làm sao lại không suy nghĩ được? Chỉ cần yên tĩnh, ý niệm kia sẽ tự động nảy ra trong đầu: Trở về không được ư, thật sự không về được sao?

Hết thảy cố gắng của Vũ La là vì rời khỏi thế giới này, trở lại Trung Châu.

Nhưng hắn thật sự không nắm chắc, không biết mình có thể thực hiện nguyện vọng này không.

Bất kể là ai cũng bị suy nghĩ này làm cho điên loạn, ở Trung Châu hắn có hết thảy, có ý trung nhân Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn, còn có hảo huynh đệ Thác Bạt Thao Thiên, Kiều Hổ, Mã Hồng.

Hắn có thể không báo mối thù tiền kiếp, nhưng hắn không gạt bỏ được tình cảm với những người này.

Tưởng tượng đến chuyện mình có thể vĩnh viễn không gặp lại bọn họ, hắn lập tức cảm thấy hoảng sợ, bực tức một trận.

Hôm nay giết chóc một trận, thật ra là kết quả của cảm xúc gần đây nổi lên trong lòng, nương theo trận giết chóc ấy lập tức bạo phát. May mà hắn khống chế được bản thân đúng lúc, sau khi giết chết mười tên chiến sĩ mạnh nhất của Hùng Thị bộ lạc, không tiếp tục tàn sát nữa. Mặc cho đám tộc nhân Hùng Thị bộ lạc bối rối chạy trốn, hắn vội vàng chạy trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook