Chương 417: Huyết trì tế đàn (Thượng)
Thạch Tam
11/04/2018
Một khi đột phá đến cảnh giới Long Cung cao cấp, cũng chẳng khác nào mò đến ngưỡng cửa cảnh giới Long Giới. Long Giới cũng tương đương với tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Cung Đình bình thường, chính là đẳng cấp tối cao trong cảnh giới Cửu Cung. Nếu như có thể tiến vào cảnh giới này, nếu chỉ nói riêng về tu vi, Vũ La cũng có thể coi là một cao thủ ở Trung Châu.
Đêm nay trên bầu trời đêm hướng Đông Bắc vẫn là huyết quang đầy trời, ngưng kết ra đủ các loại đồ án dễ sợ, không ngừng biến hóa giữa không trung. Thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy đủ các loại tiếng gào thét thê lương truyền tới.
Đêm nay thời gian huyết quang duy trì dài hơn hôm qua nhiều. Đến quá nửa đêm, huyết quang đột nhiên bạo phát, tạo thành một đạo hào quang màu đỏ máu dài hàng chục dặm, rộng vài dặm, khiến cho đại quân Bán Yêu tộc vốn đã được vỗ yên lại xao động lần nữa.
Vũ La mơ hồ có cảm giác không ổn, quả nhiên một tràng tiếng gió lạch phạch vang lên, Trấn Hải Vương Nam Vinh Ngọc Hồng xông vào:
- Vũ La tiên sinh, khu mộ địa kia có vẻ khác thường, ta cùng bệ hạ đi trước tới đó xem xét, đặc biệt tới thông báo cho tiên sinh một tiếng, hết thảy đã có chúng ta, tiên sinh không cần kinh hoảng.
Vũ La lấy làm kỳ, vội vàng nói:
- Ta cũng muốn đi xem náo nhiệt.
DÙ là Nam Vinh Ngọc Hồng đang gấp gáp, bất quá chỉ là không muốn nữ hoàng bệ hạ chờ đợi. Khu mộ địa Cự Yêu này tồn tại đã vài ngàn năm, được Vương tộc Bán Yêu tộc phát giác cũng có gần vạn năm, cho tới bây giờ vẫn chưa xảy ra biến cố gì. Mặc dù lần này có vẻ khác thường, nhưng Nam Vinh Ngọc Hồng cũng cảm thấy không có đại sự gì quá lớn, chỉ là bệ hạ vì ổn thỏa, cho nên quyết định đi xem một chút mà thôi.
Vũ La chính là khách quý, khách quý đã lên tiếng nói như vậy, dĩ nhiên y sẽ không từ chối, cho nên vẫy tay với Vũ La:
- Nếu tiên sinh đã cảm thấy hứng thú, vậy cùng đi với chúng ta.
Có y và Nam Vinh Ngọc Mị, tự tin có thể bảo vệ cho Vũ La.
Nam Vinh Ngọc Hồng lấy một thanh cốt mâu ra, chờ hai người bay ra ngoài đảo. Dưới thần thuật của y, cốt mâu hóa dài sáu trượng, rộng hai trượng, toàn thân xám trắng. Mặt dưới cốt mâu có khắc một đạo linh văn, đây là tiêu ký của Trấn Hải Vương, trong đêm toát ra những tia kim quang chói sáng. Đại quân Bán Yêu tộc bên dưới nhận ra tiêu ký này, để cho bọn họ bay qua thuận lợi. Người bình thường chắc chắn không dám ngang ngược phi hành trên Tịch Diệt đảo như vậy, sẽ sớm bị các loại công kích đánh cho rơi xuống.
Nam Vinh Ngọc Mị đang chờ ngoài đảo, thấy Lục đệ đưa Vũ La tới rõ ràng là không thích, nhưng lại không dám phát tác, sắc mặt có vẻ khó coi.
Nàng vẫn là một thân trường quần như trước, nhưng hôm nay đã đổi thành màu đỏ chói, cũng có chút vẻ hòa hợp với đạo huyết quang giữa không trung.
Mặc dù là bực tức không vui, nhưng mỹ nhân giận dỗi cũng có nét phong tình.
Lão Lục Nam Vinh Ngọc Hồng cũng âm thầm kêu khổ, sau tối nay hẳn phải chịu tội với hoàng tỷ, hẳn không thoát được...
- Đi thôi.
Nữ hoàng bệ hạ đơn giản nói một câu, ba người cũng không mang theo quân đội, tùy tùng gì cả, bay thẳng về phía Đông Bắc.
Nam Vinh Ngọc Hồng chính là địa đầu xà, hết sức quen thuộc khu mộ địa Cự Yêu này, cho nên y dẫn đường. Trong lúc không hay không biết y bay đi trước, bỏ lại Vũ La cùng Nam Vinh Ngọc Mị ở phía sau, cả hai người có hơi lúng túng.
Bất quá kẻ không được tự nhiên chính là Nam Vinh Ngọc Mị, vốn nàng chột dạ, Vũ La lại bình thản vô cùng. Nam Vinh Ngọc Hồng chợt cảm thấy sau lưng mình có một cỗ sát khí đang không ngừng bành trướng, lấy làm kỳ quay đầu nhìn lại, chợt thấy sắc mặt nữ hoàng bệ hạ còn khó coi hơn khi nãy.
Trấn Hải Vương điện hạ bừng tỉnh ngộ, thầm kêu xui xẻo, vội vàng giảm tốc độ lại, vừa khéo rơi vào khoảng giữa Vũ La và Nam Vinh Ngọc Mị, tách hai người ra. Lúc này nữ hoàng bệ hạ mới cảm thấy thoải mái một chút, Nam Vinh Ngọc Hồng cũng cảm thấy cỗ sát khí kia dần dần tiêu tan trong vô hình.
Nam Vinh Ngọc Hồng âm thầm lau mồ hôi lạnh, gần vua như gần cọp, lão Lục ta vô tội...
Tốc độ của ba người cực nhanh, rất nhanh đã đến gần khu mộ địa dưới biển. Nhìn ở gần, chỉ thấy một ráng màu đỏ máu thô to, xuyên qua mặt biển thẳng lên không.
Nước biển xung quanh cũng bị đạo hào quang này chiếu rọi đỏ au một mảng, nhìn qua đáng sợ chẳng khác nào biển máu.
Đạo hào quang màu đỏ máu bạo phát, nhưng bọn họ tới gần như vậy, không hề cảm nhận được khí hung sát. Nam Vinh Ngọc Hồng thở phào nhẹ nhõm:
- Xem ra không có gì biến hóa, chẳng qua là ánh sáng mạnh mẽ hơn một chút mà thôi.
Nữ hoàng bệ hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu. Lúc nàng vừa kế vị, cũng từng đích thân tới điều tra khu mộ địa này, cũng có thể nói rằng mười phần hiểu rõ. Nếu chỉ là ánh sáng mạnh mẽ hơn, ngay cả sát khí cũng không có, vậy thì thật sự là không có gì đáng để lo lắng.
Thấy hai người dường như có ý muốn rời đi, Vũ La không khỏi có chút thất vọng. Trong lúc lơ đãng hắn nhìn lướt qua mặt biển, lại phát hiện nước biển dường như có gì đó đổi khác:- Đây là gì vậy?
Hắn giơ tay chỉ. Nam Vinh Ngọc Mị và Nam Vinh Ngọc Hồng bên cạnh vì sống ở Thần Hoang hải đã lâu, nhạy cảm với sự thay đổi của nước biển hơn cả Vũ La, cũng đã phát hiện ra điểm khác thường bên dưới mặt biển.
Trong nước biển đỏ như máu xuất hiện một đường thẳng sẫm màu. Bởi vì ở cách xa, không nhìn thấy rõ, chỉ có thể cảm giác được đường thẳng kia dường như đang cọ quậy không ngừng.
Nơi này cách Tịch Diệt đảo bất quá ba trăm dặm, Nam Vinh Ngọc Mị không dám coi thường, lập tức nói:
- Tới đó xem một chút.
Ba người cùng nhau ba tới vùng biển kia. Dưới mặt biển sâu chừng nửa trượng, quả nhiên có một đường thẳng sẫm màu đang chậm rãi chuyển động theo nước biển.
- Đây là cua ư?
Vũ La cảm thấy kỳ quái.
Thì ra đường thẳng sẫm màu kia chính là những con cua màu đỏ máu. Màu đỏ của những con của này gần giống như đạo huyết quang kia, nhưng còn đậm hơn màu nước biển do huyết quang chiếu rọi một chút.
Hàng trăm hàng ngàn con cua màu đỏ xếp thành một hàng dài, bơi dưới nước chỉnh tề, giống như một đường thẳng.
Trên lưng mỗi con cua như vậy có một số ốc biển màu đen nhạt phủ kín lưng, đám ốc này há miệng bám chặt vào mai cua.
Bên cạnh tỷ đệ Nam Vinh Ngọc Mị khẽ cau mày, Vũ La lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Nam Vinh Ngọc Hồng nhìn tỷ tỳ một cái, nói:
- Đây là Ký Hồn Giải, một loài cua chỉ xuất hiện trong lãnh địa của Cự Yêu tộc ngoài đại dương. Trong truyền thuyết của Cự Yêu tộc, Ký Hồn Giải chính là cầu nối giữa Thiên Hoang hải và Cửu U Ngục Giới, ở Thần Hoang hải chưa từng phát hiện ra loài cua này.
Vũ La lại càng tò mò:
- Nói như vậy những con cua này rất có thể là từ Thiên Hoang hải bơi tới ư?
Nam Vinh Ngọc Hồng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:
- Hẳn là không. Loài cua này sẽ không du hành trong khoảng cách dài như vậy, xem ra Thần Hoang hải cũng có loài cua này sống, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.
Đại dương rộng lớn, cho dù là Bán Yêu tộc thống trị Thần Hoang hải, thật ra những vùng biển mà bọn họ thật sự hiểu biết rõ ràng không quá một phần hai mươi.
Đội ngũ Ký Hồn Giải xếp thành hàng dài đang ra sức bơi về phía trước, phương hướng mà chúng nhắm tới chính là trung tâm của đạo huyết quang màu đỏ sẫm kia. Nam Vinh Ngọc Mị nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới nói:
- Theo sau chúng.
Vũ La cầu còn không được.
Dù đội ngữ Ký Hồn Giải này đã dốc hết toàn lực, nhưng tốc độ thật sự quá chậm. Một lúc lâu sau, bọn chúng mới bơi tới trước đạo huyết quang kia.
Lúc này đạo huyết quang đã kéo dài được hai canh giờ, cũng như nỏ mạnh hết đà, đang chậm rãi thu liềm. Đường kính đạo huyết quang lúc này chỉ còn một nửa so với lúc mạnh nhất.
Đội ngữ Ký Hồn Giải ào ào xông vào trong đạo huyết quang, sau đó dường như đột nhiên mất đi lực lượng toàn thân, tứ chi bất động, chậm rãi chìm xuống.
Những con Ký Hồn Giải phía sau vẫn ào ạt xông lên không hề dừng lại. Đội ngữ Ký Hồn Giải này có chừng ngàn con, ào vào một lượt.- Chúng ta cũng đi xuống xem thử một chút.
Ba người thu bảo bối, lặng yên không tiếng động chìm xuống dưới nước. Có trụ huyết quang hà chiếu sáng, có thể nhìn thấy hết thảy bên dưới mặt biển hết sức rõ ràng. Sau khi những con Kỹ Hồn Giải kia tiến vào bên trong đạo huyết quang, chìm xuống đáy biển.
Đáy biển nơi này có hình lòng chảo.
Dường như là do vẫn thạch va phải, đáy biển xung quanh nơi này có hình lòng chảo, thậm chí không có lỗ hổng nào. Ở giữa là một mảng bình nguyên khổng lồ, trên bình nguyên là rất nhiều kiến trúc giống như mộ huyệt liên miên bất tuyệt.
Những mộ huyệt này quả nhiên là của Cự Yêu tộc, bên thành có bậc thang, giống như từng chiếc đài cao, mỗi mộ huyệt như vậy cao tới bốn trăm trượng, chiều dài đường đáy tới sáu trăm trượng.
Khu mộ địa kéo dài liên miên bất tuyệt, lấp đầy cả đáy lòng chảo. Trung tâm là một mộ huyệt lớn nhất có hình thang, nhìn từ trên xuống có hình bát giác.
Mà trụ sáng huyết quang kia phun ra từ trung tâm của mộ huyệt lớn nhất này.
Từ trong những mộ huyệt khác cũng có những dòng huyết thủy từ đáy huyệt chảy ra, vượt qua đáy biển hội tụ vào ngôi mộ lớn nhất ở trung tâm.
Nam Vinh Ngọc Mị lên tiếng nói dưới nước:
- Cả khu mộ địa này chính là một trận pháp phòng ngự khổng lồ. Trận pháp này là do cường giả đỉnh cấp của Cự Yêu tộc bố trí sau thời thượng cổ, cho dù là ta cũng không có cách nào vượt qua.
Nam Vinh Ngọc Hồng vội vàng minh họa cho lời tỷ tỷ. Y giơ tay lên, một điểm sáng trắng bay ra, đưa thanh cốt mâu từ từ bay lên. Trên cốt mâu ngưng tụ lực lượng càng ngày càng manh.
Không cần y xuất thủ, vòng mộ huyệt ngoài cùng của khu mộ địa này xuất hiện từng đạo hào quang chiếu vào dãy núi tạo thành lòng chảo xung quanh. Dưới ánh hào quang chớp lóe liên tục, trên vách núi xuất hiện rất nhiều hư ảnh cự thú.
Đám cự thú này đứng thẳng, thân khoác khôi giáp, cầm binh khí trong tay, cao hơn bốn trăm trượng. Sau đầu khôi là đôi mắt đỏ ngầu như máu, không có bất cứ chút cảm tình nào, lạnh như băng nhìn ba người.
Vũ La hết sức bất ngờ, nhưng vẫn tỏ ra khâm phục:
- Trận pháp bố trí từ vài ngàn năm trước, nhưng vẫn còn nhạy bén tới mức này. Chỉ cần bên ngoài xuất hiện lực lượng có địch ý là có thể kích hoạt, quả thật là khó lòng tin được.
Lực lượng mỗi hư ảnh cự thú này cũng không kém gì những thượng cổ Thần Thú bị chém đầu ở nơi mà Vũ La lấy được Thú Thủ Châu Liên.
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Đây mới chỉ là phòng tuyến thứ nhất, tổ tiên từng tụ tập bốn thành lực lượng của cả Bán Yêu tộc, phá vỡ phòng tuyến này xông vào. Nhưng mỗi một mộ huyệt trong đó cứng rắn vô cùng, là nguyên khối. Tổ tiên từng thử qua tất cả phương pháp xử lí, cũng không cách nào tiến vào trong đó.
Ánh mắt Vũ La nhìn vào những dòng huyết thủy liên tục không ngừng tràn vào ngôi mộ ở trung ương. Nam Vinh Ngọc Mị hiểu ý bèn nói:
- Đây chẳng qua là một đạo hào quang, cũng không phải là chất lỏng như bề ngoài. Trừ phi bản thân ta hóa thành một đạo hào quang, bằng không không có cách nào tiến vào.
Nàng vừa nói như vậy, Vũ La thoáng động trong lòng, hóa thành một đạo hào quang... Bất quá đầu tiên phải đột phá được phòng ngự của đám hư ảnh cự thú kia.
Ngôi mộ trung ương phóng xuất từng đạo bọt khí huyết quang, bao lấy những con Ký Hồn Giải, từ từ dung nhập vào trong mộ. Vũ La đi xung quanh dãy núi lòng chảo một vòng, trận pháp này không chủ động công kích, chẳng qua chỉ bảo vệ mộ huyệt. Thậm chí Vũ La nghi ngờ rằng trận pháp này thuộc loại trận pháp thượng cổ có được linh thức như trong truyền thuyết, có thể không ngừng tiến hóa hoàn thiện bản thân.
Đây cũng không phải là giả thuyết vô căn cứ, cũng giống như pháp bảo hoặc linh phù, qua thời gian dài cũng có thể sinh ra linh thức.
Vũ La đi một vòng, tới một địa phương nọ quả nhiên phát hiện ra chuyện khác thường.Tỷ đệ Nam Vinh Ngọc Mị đi theo tới, lúc này hơn ngàn con Ký Hồn Giải đã chìm vào trong ngôi mộ trung ương. Sau khi nuốt lấy những con Ký Hồn Giải, đạo huyết quang trên ngôi mộ trung ương càng ngày càng yếu, giảm đi nhanh chóng, không bao lâu sau sẽ hoàn toàn tắt. Mà sau khi đạo huyết quang này tắt đi, những đạo huyết quang từ những mộ huyệt khác chảy vào ngôi mộ trung ương cũng sẽ dừng lại.
Vũ La quyết định mạo hiểm thử một lần.
Nam Vinh Ngọc Mị nhìn về phía trước, Vũ La đối mặt với một hư ảnh cự thú đầu đội đầu khôi bằng thép khổng lồ, trên người khoác áo giáp nặng nề dày cộp, nhưng vẫn còn rất nhiều phần thân thể lộ ra bên ngoài. Có thể nhìn ra đây là một con cự hùng Thần Thú.
Trong lúc nàng còn đang nghi hoặc, Vũ La đã ôm quyền nói với hai tỷ đệ nàng:
- Xin bệ hạ và điện hạ hộ pháp giúp ta.
Trên thực tế Vũ La không cần hộ pháp, nhưng hắn không muốn để lộ Phù Cổ. Sau khi nhờ hai người hộ pháp, Vũ La giả vờ ngồi xuống, triệu hồi hư ảnh cự hùng từ trong Thú Thủ Châu Liên ra. Hiệu quả này cũng giống như Thân Ngoại Hóa Thân của Vũ La, cho nên nhất định phải hộ pháp.
Thân Ngoại Hóa Thân không phải là pháp môn khó lường gì, huống chi “Thân Ngoại Hóa Thân” này của Vũ La vẫn chỉ là hư ảnh, chưa thực chất hóa.
Hơn nữa rốt cục là pháp môn Thân Ngoại Hóa Thân có lợi nhiều hơn hay có hại nhiều hơn, cho tới bây giờ vẫn còn tranh cãi. Cao thủ đến cảnh giới như Nam Vinh Ngọc Mị, quá nửa cho rằng hại nhiều hơn lợi. Có thể tập trung tất cả lực lượng vào một điểm, nhất định sẽ mạnh mẽ hơn. Nếu phân tán thành hai điểm, sẽ rất dễ dàng bị tiêu diệt từng phần.
Thủ đoạn của Vũ La đã phát sinh tác dụng, Nam Vinh Ngọc Mị cũng không coi trọng hư ảnh cự hùng này.
Vũ La hiểu rất rõ ràng mình và Bán Yêu tộc không phải là bằng hữu. Chỉ vì Bán Yêu tộc phong ấn, ném chuột sợ vỡ đồ mới tỏ ra cố ý xu nịnh mình, có một số việc không thể không phòng.
Hư ảnh cự hùng cứ như vậy ngông nghênh tiến tới, trên dãy núi lòng chảo lúc này đứng đầy một vòng hư ảnh cự thú mặc áo giáp tay cầm binh khí, dáng vẻ hung thần ác sát, nhìn qua bất cứ con nào cũng có thể xé xác hư ảnh cự hùng. Nhưng lúc này một màn quỷ dị xuất hiện, hư ảnh cự hùng đi tới đến bên cạnh những cự thú chiến sĩ kia, đối phương cũng không hề xuất thủ. Ngược lại chiến sĩ cự thú cự hùng còn lách người tránh ra một lối vào, để cho hư ảnh cự hùng của Vũ La tiến vào.
Hư ảnh cự hùng vừa tiến vào, các chiến sĩ cự thú kia lập tức lấp kín phòng tuyến trở lại, cảnh giác trông chừng ba người bên ngoài.
- Chuyện này...
Nam Vinh Ngọc Hồng á khẩu nghẹn lời, Nữ hoàng Bán Yêu tộc có vẻ suy tu:
- Thì ra trận pháp này chỉ đề phòng ngoại tộc, tự động mở ra cho Cự Yêu tộc.
Hư ảnh Cự hùng nhìn qua rất giống Cự Yêu tộc. Trên thực tế cự hùng này chính là thượng cổ Thần Thú, có ít nhất ba thành huyết mạch liên quan với tổ tiên Cự Yêu tộc. Bãi bùn kia được Cự Yêu tộc thờ phụng như thánh địa, cũng không phải là không có chút nguyên nhân nào.
Hư ảnh cự hùng thuận lợi tiến vào giữa khu mộ địa, đạo huyết quang ở ngôi mộ trung ương đã co rút lại rất nhiều, có lẽ không bao lâu sau sẽ hoàn toàn tắt mất. Vũ La không dám trì hoãn, thành công hay không, hắn cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Mặc dù hư ảnh cự hùng có thể dễ dàng hóa thành một đạo hào quang, nhưng dù sao trong đó vẫn còn Phù Cổ lẩn trốn. Phù Cổ có thể thông qua đạo hào quang này, trà trộn vào những đạo huyết quang từ những mộ huyệt khác chảy vào trong ngôi mộ trung ương hay không, Vũ La cũng không dám chắc.
Hắn thoáng động niệm, Phù Cổ điều khiển hư ảnh cự hùng hóa thành từng đạo hào quang màu vàng nhạt, dễ dàng tan vào trong một đạo huyết quang đang chảy.
Những đạo huyết quang này vẫn đang chảy ào ạt vào ngôi mộ trung ương,
Hiện tại cảm giác của Phù Cổ cũng là cảm giác của Vũ La. Huyệt Thái Dương của Vũ La thình lình đau nhói, giống như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt.
Hiển nhiên Phù Cổ cũng đang trải qua nỗi đau này.
Đau đớn chẳng là gì, Vũ La chỉ cảm thấy thất vọng trong lòng, e rằng lần này phải thất bại. Nhưng vào lúc này, trên đầu của hắn có cảm giác buông lỏng, trước mắt rộng mở trong sáng.
Đêm nay trên bầu trời đêm hướng Đông Bắc vẫn là huyết quang đầy trời, ngưng kết ra đủ các loại đồ án dễ sợ, không ngừng biến hóa giữa không trung. Thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy đủ các loại tiếng gào thét thê lương truyền tới.
Đêm nay thời gian huyết quang duy trì dài hơn hôm qua nhiều. Đến quá nửa đêm, huyết quang đột nhiên bạo phát, tạo thành một đạo hào quang màu đỏ máu dài hàng chục dặm, rộng vài dặm, khiến cho đại quân Bán Yêu tộc vốn đã được vỗ yên lại xao động lần nữa.
Vũ La mơ hồ có cảm giác không ổn, quả nhiên một tràng tiếng gió lạch phạch vang lên, Trấn Hải Vương Nam Vinh Ngọc Hồng xông vào:
- Vũ La tiên sinh, khu mộ địa kia có vẻ khác thường, ta cùng bệ hạ đi trước tới đó xem xét, đặc biệt tới thông báo cho tiên sinh một tiếng, hết thảy đã có chúng ta, tiên sinh không cần kinh hoảng.
Vũ La lấy làm kỳ, vội vàng nói:
- Ta cũng muốn đi xem náo nhiệt.
DÙ là Nam Vinh Ngọc Hồng đang gấp gáp, bất quá chỉ là không muốn nữ hoàng bệ hạ chờ đợi. Khu mộ địa Cự Yêu này tồn tại đã vài ngàn năm, được Vương tộc Bán Yêu tộc phát giác cũng có gần vạn năm, cho tới bây giờ vẫn chưa xảy ra biến cố gì. Mặc dù lần này có vẻ khác thường, nhưng Nam Vinh Ngọc Hồng cũng cảm thấy không có đại sự gì quá lớn, chỉ là bệ hạ vì ổn thỏa, cho nên quyết định đi xem một chút mà thôi.
Vũ La chính là khách quý, khách quý đã lên tiếng nói như vậy, dĩ nhiên y sẽ không từ chối, cho nên vẫy tay với Vũ La:
- Nếu tiên sinh đã cảm thấy hứng thú, vậy cùng đi với chúng ta.
Có y và Nam Vinh Ngọc Mị, tự tin có thể bảo vệ cho Vũ La.
Nam Vinh Ngọc Hồng lấy một thanh cốt mâu ra, chờ hai người bay ra ngoài đảo. Dưới thần thuật của y, cốt mâu hóa dài sáu trượng, rộng hai trượng, toàn thân xám trắng. Mặt dưới cốt mâu có khắc một đạo linh văn, đây là tiêu ký của Trấn Hải Vương, trong đêm toát ra những tia kim quang chói sáng. Đại quân Bán Yêu tộc bên dưới nhận ra tiêu ký này, để cho bọn họ bay qua thuận lợi. Người bình thường chắc chắn không dám ngang ngược phi hành trên Tịch Diệt đảo như vậy, sẽ sớm bị các loại công kích đánh cho rơi xuống.
Nam Vinh Ngọc Mị đang chờ ngoài đảo, thấy Lục đệ đưa Vũ La tới rõ ràng là không thích, nhưng lại không dám phát tác, sắc mặt có vẻ khó coi.
Nàng vẫn là một thân trường quần như trước, nhưng hôm nay đã đổi thành màu đỏ chói, cũng có chút vẻ hòa hợp với đạo huyết quang giữa không trung.
Mặc dù là bực tức không vui, nhưng mỹ nhân giận dỗi cũng có nét phong tình.
Lão Lục Nam Vinh Ngọc Hồng cũng âm thầm kêu khổ, sau tối nay hẳn phải chịu tội với hoàng tỷ, hẳn không thoát được...
- Đi thôi.
Nữ hoàng bệ hạ đơn giản nói một câu, ba người cũng không mang theo quân đội, tùy tùng gì cả, bay thẳng về phía Đông Bắc.
Nam Vinh Ngọc Hồng chính là địa đầu xà, hết sức quen thuộc khu mộ địa Cự Yêu này, cho nên y dẫn đường. Trong lúc không hay không biết y bay đi trước, bỏ lại Vũ La cùng Nam Vinh Ngọc Mị ở phía sau, cả hai người có hơi lúng túng.
Bất quá kẻ không được tự nhiên chính là Nam Vinh Ngọc Mị, vốn nàng chột dạ, Vũ La lại bình thản vô cùng. Nam Vinh Ngọc Hồng chợt cảm thấy sau lưng mình có một cỗ sát khí đang không ngừng bành trướng, lấy làm kỳ quay đầu nhìn lại, chợt thấy sắc mặt nữ hoàng bệ hạ còn khó coi hơn khi nãy.
Trấn Hải Vương điện hạ bừng tỉnh ngộ, thầm kêu xui xẻo, vội vàng giảm tốc độ lại, vừa khéo rơi vào khoảng giữa Vũ La và Nam Vinh Ngọc Mị, tách hai người ra. Lúc này nữ hoàng bệ hạ mới cảm thấy thoải mái một chút, Nam Vinh Ngọc Hồng cũng cảm thấy cỗ sát khí kia dần dần tiêu tan trong vô hình.
Nam Vinh Ngọc Hồng âm thầm lau mồ hôi lạnh, gần vua như gần cọp, lão Lục ta vô tội...
Tốc độ của ba người cực nhanh, rất nhanh đã đến gần khu mộ địa dưới biển. Nhìn ở gần, chỉ thấy một ráng màu đỏ máu thô to, xuyên qua mặt biển thẳng lên không.
Nước biển xung quanh cũng bị đạo hào quang này chiếu rọi đỏ au một mảng, nhìn qua đáng sợ chẳng khác nào biển máu.
Đạo hào quang màu đỏ máu bạo phát, nhưng bọn họ tới gần như vậy, không hề cảm nhận được khí hung sát. Nam Vinh Ngọc Hồng thở phào nhẹ nhõm:
- Xem ra không có gì biến hóa, chẳng qua là ánh sáng mạnh mẽ hơn một chút mà thôi.
Nữ hoàng bệ hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu. Lúc nàng vừa kế vị, cũng từng đích thân tới điều tra khu mộ địa này, cũng có thể nói rằng mười phần hiểu rõ. Nếu chỉ là ánh sáng mạnh mẽ hơn, ngay cả sát khí cũng không có, vậy thì thật sự là không có gì đáng để lo lắng.
Thấy hai người dường như có ý muốn rời đi, Vũ La không khỏi có chút thất vọng. Trong lúc lơ đãng hắn nhìn lướt qua mặt biển, lại phát hiện nước biển dường như có gì đó đổi khác:- Đây là gì vậy?
Hắn giơ tay chỉ. Nam Vinh Ngọc Mị và Nam Vinh Ngọc Hồng bên cạnh vì sống ở Thần Hoang hải đã lâu, nhạy cảm với sự thay đổi của nước biển hơn cả Vũ La, cũng đã phát hiện ra điểm khác thường bên dưới mặt biển.
Trong nước biển đỏ như máu xuất hiện một đường thẳng sẫm màu. Bởi vì ở cách xa, không nhìn thấy rõ, chỉ có thể cảm giác được đường thẳng kia dường như đang cọ quậy không ngừng.
Nơi này cách Tịch Diệt đảo bất quá ba trăm dặm, Nam Vinh Ngọc Mị không dám coi thường, lập tức nói:
- Tới đó xem một chút.
Ba người cùng nhau ba tới vùng biển kia. Dưới mặt biển sâu chừng nửa trượng, quả nhiên có một đường thẳng sẫm màu đang chậm rãi chuyển động theo nước biển.
- Đây là cua ư?
Vũ La cảm thấy kỳ quái.
Thì ra đường thẳng sẫm màu kia chính là những con cua màu đỏ máu. Màu đỏ của những con của này gần giống như đạo huyết quang kia, nhưng còn đậm hơn màu nước biển do huyết quang chiếu rọi một chút.
Hàng trăm hàng ngàn con cua màu đỏ xếp thành một hàng dài, bơi dưới nước chỉnh tề, giống như một đường thẳng.
Trên lưng mỗi con cua như vậy có một số ốc biển màu đen nhạt phủ kín lưng, đám ốc này há miệng bám chặt vào mai cua.
Bên cạnh tỷ đệ Nam Vinh Ngọc Mị khẽ cau mày, Vũ La lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Nam Vinh Ngọc Hồng nhìn tỷ tỳ một cái, nói:
- Đây là Ký Hồn Giải, một loài cua chỉ xuất hiện trong lãnh địa của Cự Yêu tộc ngoài đại dương. Trong truyền thuyết của Cự Yêu tộc, Ký Hồn Giải chính là cầu nối giữa Thiên Hoang hải và Cửu U Ngục Giới, ở Thần Hoang hải chưa từng phát hiện ra loài cua này.
Vũ La lại càng tò mò:
- Nói như vậy những con cua này rất có thể là từ Thiên Hoang hải bơi tới ư?
Nam Vinh Ngọc Hồng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:
- Hẳn là không. Loài cua này sẽ không du hành trong khoảng cách dài như vậy, xem ra Thần Hoang hải cũng có loài cua này sống, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.
Đại dương rộng lớn, cho dù là Bán Yêu tộc thống trị Thần Hoang hải, thật ra những vùng biển mà bọn họ thật sự hiểu biết rõ ràng không quá một phần hai mươi.
Đội ngũ Ký Hồn Giải xếp thành hàng dài đang ra sức bơi về phía trước, phương hướng mà chúng nhắm tới chính là trung tâm của đạo huyết quang màu đỏ sẫm kia. Nam Vinh Ngọc Mị nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới nói:
- Theo sau chúng.
Vũ La cầu còn không được.
Dù đội ngữ Ký Hồn Giải này đã dốc hết toàn lực, nhưng tốc độ thật sự quá chậm. Một lúc lâu sau, bọn chúng mới bơi tới trước đạo huyết quang kia.
Lúc này đạo huyết quang đã kéo dài được hai canh giờ, cũng như nỏ mạnh hết đà, đang chậm rãi thu liềm. Đường kính đạo huyết quang lúc này chỉ còn một nửa so với lúc mạnh nhất.
Đội ngữ Ký Hồn Giải ào ào xông vào trong đạo huyết quang, sau đó dường như đột nhiên mất đi lực lượng toàn thân, tứ chi bất động, chậm rãi chìm xuống.
Những con Ký Hồn Giải phía sau vẫn ào ạt xông lên không hề dừng lại. Đội ngữ Ký Hồn Giải này có chừng ngàn con, ào vào một lượt.- Chúng ta cũng đi xuống xem thử một chút.
Ba người thu bảo bối, lặng yên không tiếng động chìm xuống dưới nước. Có trụ huyết quang hà chiếu sáng, có thể nhìn thấy hết thảy bên dưới mặt biển hết sức rõ ràng. Sau khi những con Kỹ Hồn Giải kia tiến vào bên trong đạo huyết quang, chìm xuống đáy biển.
Đáy biển nơi này có hình lòng chảo.
Dường như là do vẫn thạch va phải, đáy biển xung quanh nơi này có hình lòng chảo, thậm chí không có lỗ hổng nào. Ở giữa là một mảng bình nguyên khổng lồ, trên bình nguyên là rất nhiều kiến trúc giống như mộ huyệt liên miên bất tuyệt.
Những mộ huyệt này quả nhiên là của Cự Yêu tộc, bên thành có bậc thang, giống như từng chiếc đài cao, mỗi mộ huyệt như vậy cao tới bốn trăm trượng, chiều dài đường đáy tới sáu trăm trượng.
Khu mộ địa kéo dài liên miên bất tuyệt, lấp đầy cả đáy lòng chảo. Trung tâm là một mộ huyệt lớn nhất có hình thang, nhìn từ trên xuống có hình bát giác.
Mà trụ sáng huyết quang kia phun ra từ trung tâm của mộ huyệt lớn nhất này.
Từ trong những mộ huyệt khác cũng có những dòng huyết thủy từ đáy huyệt chảy ra, vượt qua đáy biển hội tụ vào ngôi mộ lớn nhất ở trung tâm.
Nam Vinh Ngọc Mị lên tiếng nói dưới nước:
- Cả khu mộ địa này chính là một trận pháp phòng ngự khổng lồ. Trận pháp này là do cường giả đỉnh cấp của Cự Yêu tộc bố trí sau thời thượng cổ, cho dù là ta cũng không có cách nào vượt qua.
Nam Vinh Ngọc Hồng vội vàng minh họa cho lời tỷ tỷ. Y giơ tay lên, một điểm sáng trắng bay ra, đưa thanh cốt mâu từ từ bay lên. Trên cốt mâu ngưng tụ lực lượng càng ngày càng manh.
Không cần y xuất thủ, vòng mộ huyệt ngoài cùng của khu mộ địa này xuất hiện từng đạo hào quang chiếu vào dãy núi tạo thành lòng chảo xung quanh. Dưới ánh hào quang chớp lóe liên tục, trên vách núi xuất hiện rất nhiều hư ảnh cự thú.
Đám cự thú này đứng thẳng, thân khoác khôi giáp, cầm binh khí trong tay, cao hơn bốn trăm trượng. Sau đầu khôi là đôi mắt đỏ ngầu như máu, không có bất cứ chút cảm tình nào, lạnh như băng nhìn ba người.
Vũ La hết sức bất ngờ, nhưng vẫn tỏ ra khâm phục:
- Trận pháp bố trí từ vài ngàn năm trước, nhưng vẫn còn nhạy bén tới mức này. Chỉ cần bên ngoài xuất hiện lực lượng có địch ý là có thể kích hoạt, quả thật là khó lòng tin được.
Lực lượng mỗi hư ảnh cự thú này cũng không kém gì những thượng cổ Thần Thú bị chém đầu ở nơi mà Vũ La lấy được Thú Thủ Châu Liên.
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Đây mới chỉ là phòng tuyến thứ nhất, tổ tiên từng tụ tập bốn thành lực lượng của cả Bán Yêu tộc, phá vỡ phòng tuyến này xông vào. Nhưng mỗi một mộ huyệt trong đó cứng rắn vô cùng, là nguyên khối. Tổ tiên từng thử qua tất cả phương pháp xử lí, cũng không cách nào tiến vào trong đó.
Ánh mắt Vũ La nhìn vào những dòng huyết thủy liên tục không ngừng tràn vào ngôi mộ ở trung ương. Nam Vinh Ngọc Mị hiểu ý bèn nói:
- Đây chẳng qua là một đạo hào quang, cũng không phải là chất lỏng như bề ngoài. Trừ phi bản thân ta hóa thành một đạo hào quang, bằng không không có cách nào tiến vào.
Nàng vừa nói như vậy, Vũ La thoáng động trong lòng, hóa thành một đạo hào quang... Bất quá đầu tiên phải đột phá được phòng ngự của đám hư ảnh cự thú kia.
Ngôi mộ trung ương phóng xuất từng đạo bọt khí huyết quang, bao lấy những con Ký Hồn Giải, từ từ dung nhập vào trong mộ. Vũ La đi xung quanh dãy núi lòng chảo một vòng, trận pháp này không chủ động công kích, chẳng qua chỉ bảo vệ mộ huyệt. Thậm chí Vũ La nghi ngờ rằng trận pháp này thuộc loại trận pháp thượng cổ có được linh thức như trong truyền thuyết, có thể không ngừng tiến hóa hoàn thiện bản thân.
Đây cũng không phải là giả thuyết vô căn cứ, cũng giống như pháp bảo hoặc linh phù, qua thời gian dài cũng có thể sinh ra linh thức.
Vũ La đi một vòng, tới một địa phương nọ quả nhiên phát hiện ra chuyện khác thường.Tỷ đệ Nam Vinh Ngọc Mị đi theo tới, lúc này hơn ngàn con Ký Hồn Giải đã chìm vào trong ngôi mộ trung ương. Sau khi nuốt lấy những con Ký Hồn Giải, đạo huyết quang trên ngôi mộ trung ương càng ngày càng yếu, giảm đi nhanh chóng, không bao lâu sau sẽ hoàn toàn tắt. Mà sau khi đạo huyết quang này tắt đi, những đạo huyết quang từ những mộ huyệt khác chảy vào ngôi mộ trung ương cũng sẽ dừng lại.
Vũ La quyết định mạo hiểm thử một lần.
Nam Vinh Ngọc Mị nhìn về phía trước, Vũ La đối mặt với một hư ảnh cự thú đầu đội đầu khôi bằng thép khổng lồ, trên người khoác áo giáp nặng nề dày cộp, nhưng vẫn còn rất nhiều phần thân thể lộ ra bên ngoài. Có thể nhìn ra đây là một con cự hùng Thần Thú.
Trong lúc nàng còn đang nghi hoặc, Vũ La đã ôm quyền nói với hai tỷ đệ nàng:
- Xin bệ hạ và điện hạ hộ pháp giúp ta.
Trên thực tế Vũ La không cần hộ pháp, nhưng hắn không muốn để lộ Phù Cổ. Sau khi nhờ hai người hộ pháp, Vũ La giả vờ ngồi xuống, triệu hồi hư ảnh cự hùng từ trong Thú Thủ Châu Liên ra. Hiệu quả này cũng giống như Thân Ngoại Hóa Thân của Vũ La, cho nên nhất định phải hộ pháp.
Thân Ngoại Hóa Thân không phải là pháp môn khó lường gì, huống chi “Thân Ngoại Hóa Thân” này của Vũ La vẫn chỉ là hư ảnh, chưa thực chất hóa.
Hơn nữa rốt cục là pháp môn Thân Ngoại Hóa Thân có lợi nhiều hơn hay có hại nhiều hơn, cho tới bây giờ vẫn còn tranh cãi. Cao thủ đến cảnh giới như Nam Vinh Ngọc Mị, quá nửa cho rằng hại nhiều hơn lợi. Có thể tập trung tất cả lực lượng vào một điểm, nhất định sẽ mạnh mẽ hơn. Nếu phân tán thành hai điểm, sẽ rất dễ dàng bị tiêu diệt từng phần.
Thủ đoạn của Vũ La đã phát sinh tác dụng, Nam Vinh Ngọc Mị cũng không coi trọng hư ảnh cự hùng này.
Vũ La hiểu rất rõ ràng mình và Bán Yêu tộc không phải là bằng hữu. Chỉ vì Bán Yêu tộc phong ấn, ném chuột sợ vỡ đồ mới tỏ ra cố ý xu nịnh mình, có một số việc không thể không phòng.
Hư ảnh cự hùng cứ như vậy ngông nghênh tiến tới, trên dãy núi lòng chảo lúc này đứng đầy một vòng hư ảnh cự thú mặc áo giáp tay cầm binh khí, dáng vẻ hung thần ác sát, nhìn qua bất cứ con nào cũng có thể xé xác hư ảnh cự hùng. Nhưng lúc này một màn quỷ dị xuất hiện, hư ảnh cự hùng đi tới đến bên cạnh những cự thú chiến sĩ kia, đối phương cũng không hề xuất thủ. Ngược lại chiến sĩ cự thú cự hùng còn lách người tránh ra một lối vào, để cho hư ảnh cự hùng của Vũ La tiến vào.
Hư ảnh cự hùng vừa tiến vào, các chiến sĩ cự thú kia lập tức lấp kín phòng tuyến trở lại, cảnh giác trông chừng ba người bên ngoài.
- Chuyện này...
Nam Vinh Ngọc Hồng á khẩu nghẹn lời, Nữ hoàng Bán Yêu tộc có vẻ suy tu:
- Thì ra trận pháp này chỉ đề phòng ngoại tộc, tự động mở ra cho Cự Yêu tộc.
Hư ảnh Cự hùng nhìn qua rất giống Cự Yêu tộc. Trên thực tế cự hùng này chính là thượng cổ Thần Thú, có ít nhất ba thành huyết mạch liên quan với tổ tiên Cự Yêu tộc. Bãi bùn kia được Cự Yêu tộc thờ phụng như thánh địa, cũng không phải là không có chút nguyên nhân nào.
Hư ảnh cự hùng thuận lợi tiến vào giữa khu mộ địa, đạo huyết quang ở ngôi mộ trung ương đã co rút lại rất nhiều, có lẽ không bao lâu sau sẽ hoàn toàn tắt mất. Vũ La không dám trì hoãn, thành công hay không, hắn cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Mặc dù hư ảnh cự hùng có thể dễ dàng hóa thành một đạo hào quang, nhưng dù sao trong đó vẫn còn Phù Cổ lẩn trốn. Phù Cổ có thể thông qua đạo hào quang này, trà trộn vào những đạo huyết quang từ những mộ huyệt khác chảy vào trong ngôi mộ trung ương hay không, Vũ La cũng không dám chắc.
Hắn thoáng động niệm, Phù Cổ điều khiển hư ảnh cự hùng hóa thành từng đạo hào quang màu vàng nhạt, dễ dàng tan vào trong một đạo huyết quang đang chảy.
Những đạo huyết quang này vẫn đang chảy ào ạt vào ngôi mộ trung ương,
Hiện tại cảm giác của Phù Cổ cũng là cảm giác của Vũ La. Huyệt Thái Dương của Vũ La thình lình đau nhói, giống như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt.
Hiển nhiên Phù Cổ cũng đang trải qua nỗi đau này.
Đau đớn chẳng là gì, Vũ La chỉ cảm thấy thất vọng trong lòng, e rằng lần này phải thất bại. Nhưng vào lúc này, trên đầu của hắn có cảm giác buông lỏng, trước mắt rộng mở trong sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.