Chương 218: Ích sào vi uyên (Hạ)
Thạch Tam
10/03/2013
Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La đã bước qua cảnh giới Long Sào. Đợi đến khi vực sâu kia mở rộng thêm trong Minh Đường Cung, lúc nó hóa thành một cái hồ lớn, lúc ấy sẽ chính thức thăng tiến cảnh giới Long Hồ.
Kế tiếp chính là công phu kiên nhẫn mài mòn, Linh Long đã lộ vẻ lười biếng uể oải, Thiên Sinh Thần Thạch từ trên không rơi xuống, Linh Long nuốt chửng vào trong, thân thể co rút lại, ngủ say trong vực sâu.
Từ đây trở đi, Linh Long vẫn hấp thu linh khí bên trong Thiên Sinh Thần Thạch không ngừng nghỉ. Bất quá quá trình này khó lòng nhận thấy, không nhanh chóng như Vũ La dốc hết toàn lực hấp thu.
Vũ La tin rằng sau khi Linh Long hấp thu hết tất cả linh khí trong Thiên Sinh Thần Thạch, nhất định có thể đủ để thăng tiến cảnh giới Long Hồ.
chỉ là nghĩ tới mình mới tu luyện Minh Đường Cung đầu tiên đã hao tốn trắc trở như vậy, tốn hết một viên Thiên Sinh Thần Thạch cũng chỉ mới tấn thăng cảnh giới Long Hồ, Vũ La chợt cảm thấy đau đầu nhức óc, còn tới tám cung nữa...
Sau khi Vũ La xuất quan, như thường lệ ăn một bữa no nê, sau đó đi tìm Diệp Niệm Am hỏi xem gần đây có chuyện gì không.
Vũ La vừa tới bên ngoài Vọng Sơn các, đã nghe thanh âm rống giận của Diệp Niệm Am vang lên bên trong:
- Lão thất phu Cốc Thương này, quả thật khinh người quá đáng!
Vũ La gõ cửa tiến vào, Diệp Niệm Am vẫn còn đang bừng bừng tức giận, Vũ La cười hỏi:
- Chuyện gì khiến cho ngài tức giận như vậy?
Diệp Niệm Am tiện tay ném cho hắn một ngọc giản:
- ngươi tự xem đi.
Ngọc giản này là công văn của Thẩm Phán Đình, Vũ La vừa đọc qua đã hiểu. Thì ra là Cốc Thương mượn cớ Ngự Trảm Đài mới vừa thành lập, còn có chút ‘non yếu’, muốn ‘giao lưu’ cùng Nhược Lô Ngục một phen. Bất quá Cốc Thương cũng nói rất rõ ràng, tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ trở xuống không cần ra bêu xấu. Mỗi vị quan sai của Ngự Trảm Đài đã là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ trở lên.
- Đây là khiêu khích, khiêu khích thật trắng trợn!
quả thật Diệp Niệm Am đang giận đùng đùng.
Nói là giao lưu, nhưng ai cũng thấy rõ ràng đây là khiêu chiến, Cốc Thương vừa mới xây dựng Ngự Trảm Đài, đã đoạt đi không ít ‘mối làm ăn’ của Nhược Lô Ngục. Hiện tại lại dùng phương pháp này muốn chơi trội với Nhược Lô Ngục, dù là ai cũng cảm thấy phẫn nộ.
Cốc Thương chính là Khách Khanh của Cửu Đại Thiên Môn, giao du rộng khắp. Hơn nữa uy danh y hiển hách, lúc xây dựng Ngự Trảm Đài có rất nhiều nhân tài đầu nhập, đám thủ hạ
tố chất cực cao.
Cốc Thương nói rằng trong Ngự Trảm Đài của mình không có quan sai cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ, nhất định là khoa trương, cố ý chèn ép Diệp Niệm Am. Bất quá tố chất quan sai của Ngự Trảm Đài hơn xa Nhược Lô Ngục, đây là sự thật mà Diệp Niệm Am không thể nào phủ nhận.
Nhược Lô Ngục yên ổn đã mấy ngàn năm, cho tới bây giờ không có ai có thể chạy thoát khỏi Nhược Lô Ngục. Một địa phương như vậy, nhân lực phòng thủ tự nhiên là cực kỳ đơn giản.
Diệp Niệm Am đi tính lại, chỉ sợ cả Nhược Lô Ngục, tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ trở lên không quá ba người.
Vũ La nhìn Diệp Niệm Am đang vô cùng phẫn nộ, nở một nụ cười khổ:
- Ngài cứ yên tâm đi, không phải Cốc Thương muốn nhắm vào ngài.
Hắn trả ngọc giản lại cho Diệp Niệm Am:
- Y đã từng giao thủ với ta, biết cảnh giới của ta, Đây rõ ràng là muốn nhắm vào ta, không muốn thấy ta là con rể tương lai của lão.
Diệp Niệm Am vẫn còn tức giận không thôi:
- Vậy chúng ta phải làm sao, chẳng lẽ cứ để cho y kiêu ngạo như vậy?
Người ta đã khiêu chiến, nếu không đi chẳng phải là lộ vẻ nhát gan sao? Vũ La khẽ mỉm cười:
- Dĩ nhiên là phải đi, hơn nữa phải đánh cho bọn chúng vãi ra quần, mới có thể thể hiện oai phong của Nhược Lô Ngục ta.
Mặc dù Diệp Niệm Am vô cùng tin tưởng Vũ La, nhưng lúc này cũng không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Nói thì dễ lắm, hiện tại cảnh giới ngươi thế nào rồi, có đạt tới yêu cầu của người ta chưa?
Vũ La nở một nụ cười giảo hoạt:
- Hẳn là miễn cưỡng có thể đạt tới.
Hắn vừa mới thăng tiến cảnh giới, cũng vừa khéo đạt tới cảnh giới này. Bất quá nếu tính cho cẩn thận, Long Hồ của hắn vẫn chưa mở ra hoàn toàn, không thể coi là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ chân chính, nhưng Cửu Long Thôn Nhật không phải tầm thường, cho dù Cốc Thương đích thân kiểm nghiệm, cũng không thể tra ra khác biệt nhỏ nhặt trong chuyện này.
- Cho dù tính cả ngươi, trong cả Nhược Lô Ngục chúng ta cũng chỉ có chừng bốn người đạt tới tiêu chuẩn, Thác Bạt Thao Thiên còn đang bế quan, chỉ có ta và ngươi, Hắc Thủy Tiên ba người mà thôi.
Vấn đề là Hắc Thủy Tiên thuộc phe khác hai người Diệp Niệm Am, nàng có chịu đi hay không cũng còn chưa chắc. Nếu nàng lấy cớ Nhược Lô Ngục không ai chủ trì, không chịu đi, coi như hai người bị làm khó. Chuyện này thuyết mình Hắc Thủy Tiên rất có thể thừa cơ hội này phân mỏng quyền lợi, cạy ra một lỗ hổng trong tấm thép Nhược Lô Ngục.
Diệp Niệm Am trầm ngâm một chút:
- Để ta đi nói chuyện với nàng.
Vũ La cùng đi với Diệp Niệm Am một đoạn, sau đó hai người tách ra, Vũ La trở về chỗ ở của mình, Diệp Niệm Am đi thẳng tới Thông Thiên lâu.
Diệp Niệm Am hết sức bất ngờ, sau khi nghe xong, Hắc Thủy Tiên lập tức bằng lòng. Chuyện này khiến cho Giám Ngục Đại nhân vốn đã chuẩn bị ngàn lời giải thích có cảm giác như ngưng tụ lực lượng đánh một quyền nhưng không đánh được, khó chịu vô cùng.
Chẳng lẽ Hắc Thủy Tiên thật sự không phải muốn cướp đoạt quyền lực Nhược Lô Ngục, vậy nàng từ Thẩm Phán Đình tới đây làm gì?
Những chuyện này Diệp Niệm Am nghĩ mãi không thông, cuối cùng đành gạt sang bên. Trước tiên lão triệu tập tất cả ngục tốt Nhược Lô Ngục lại, tuyên bố ba người phải đi ra ngoài một thời gian ngắn, tất cả chuyện của Nhược Lô Ngục sẽ do Kiều Hổ chủ trì.
Hắc Thủy Tiên vẫn một thân trường quần đen kịt, trên thêu ba dài kim tuyến bắt mắt giống như mũi tên vàng, mặt nạ kim loại màu vàng nhạt che hơn phân nửa gương mặt nàng, chỉ để lộ đôi ngươi bắn ra linh quang bốn phía, cùng vầng trán trơn nhẵn mịn màng.
Hiển nhiên Hắc Thủy Tiên vẫn canh cánh bên lòng ân oán trước kia cùng Vũ La, Ba người vừa rời khỏi Nhược Lô Ngục, nàng đã nói không khách sáo:
- Ta đi theo cũng chỉ cũng là góp cho đủ số, lần trước Long Xà Thứ của ta đã bị Vũ Tổng Lãnh phá hủy, chiến lực giảm sút rất nhiều, chỉ có thể đứng bàng quan nhìn hai vị Đại nhân đại phát thần uy.
Vốn Diệp Niệm Am cũng không trông mong nàng sẽ ra sức, chỉ muốn mang nàng theo bên mình, không để nàng ở lại Nhược Lô Ngục tự tung tự tác là đủ.
Vũ La cũng cười hắc hắc, ngoài miệng tuy nói xin lỗi, nhưng trên mặt không có vẻ gì là áy náy. Hắc Thủy Tiên thấy vậy khẽ nghiến răng, hận không thể xông tới nuốt chửng hắn.
Với thủ đoạn hiện tại của Vũ La, mặc dù chưa thể rèn được pháp bảo tam phẩm như Long Xà Thứ, nhưng bảo bối thượng đẳng mà hắn cất giấu trong Thiên Phủ Chi Quốc cũng không ít, nhưng hắn quyết không đưa cho một địch nhân tiềm tàng như Hắc Thủy Tiên.
Ngự Trảm Đài tọa lạc tại Thiên Thai sơn.
Thiên Thai sơn là một động thiên nổi tiếng ở Trung Châu, vốn là sơn môn của một môn phái nhỏ, Chẳng qua một nơi tốt như vậy lại bị một môn phái có thực lực tầm thường chiếm cứ, cho nên những môn phái dòm ngó Thiên Thai sơn cũng không ít.
Ngọn chủ phong của Thiên Thai sơn vô cùng vuông vức, trên đỉnh núi hết sức bằng phẳng, giống như một bình đài thiên nhiên, không hẹn mà ngầm hợp với chữ Đài trong Ngự Trảm Đài.
Cốc Thương vừa ý Thiên Thai sơn, trực tiếp tìm tới môn phái kia, sau khi nói rõ ý mình, hai bên lập tức hòa hợp.
Môn phái kia nhỏ bé, vốn lo rằng mình không giữ được Thiên Thai sơn, cho nên đem cả môn phái gia nhập Ngự Trảm Đài, tất cả đệ tử đều trở thành quan sai Ngự Trảm Đài. Như vậy trở thành người có thân phận quan gia, hơn nữa còn là quan sai của Ngự Trảm Đài, có thể nói hơn xa trước kia, bước ra khỏi cửa cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Những môn phái dòm ngó Thiên Thai sơn thấy Cốc Thương xen vào, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng biết mình không chọc được Cốc Thương, chỉ có thể thầm mắng trong lòng, rút hết nhân thủ của mình khỏi phụ cận Thiên Thai sơn.
Kế tiếp chính là công phu kiên nhẫn mài mòn, Linh Long đã lộ vẻ lười biếng uể oải, Thiên Sinh Thần Thạch từ trên không rơi xuống, Linh Long nuốt chửng vào trong, thân thể co rút lại, ngủ say trong vực sâu.
Từ đây trở đi, Linh Long vẫn hấp thu linh khí bên trong Thiên Sinh Thần Thạch không ngừng nghỉ. Bất quá quá trình này khó lòng nhận thấy, không nhanh chóng như Vũ La dốc hết toàn lực hấp thu.
Vũ La tin rằng sau khi Linh Long hấp thu hết tất cả linh khí trong Thiên Sinh Thần Thạch, nhất định có thể đủ để thăng tiến cảnh giới Long Hồ.
chỉ là nghĩ tới mình mới tu luyện Minh Đường Cung đầu tiên đã hao tốn trắc trở như vậy, tốn hết một viên Thiên Sinh Thần Thạch cũng chỉ mới tấn thăng cảnh giới Long Hồ, Vũ La chợt cảm thấy đau đầu nhức óc, còn tới tám cung nữa...
Sau khi Vũ La xuất quan, như thường lệ ăn một bữa no nê, sau đó đi tìm Diệp Niệm Am hỏi xem gần đây có chuyện gì không.
Vũ La vừa tới bên ngoài Vọng Sơn các, đã nghe thanh âm rống giận của Diệp Niệm Am vang lên bên trong:
- Lão thất phu Cốc Thương này, quả thật khinh người quá đáng!
Vũ La gõ cửa tiến vào, Diệp Niệm Am vẫn còn đang bừng bừng tức giận, Vũ La cười hỏi:
- Chuyện gì khiến cho ngài tức giận như vậy?
Diệp Niệm Am tiện tay ném cho hắn một ngọc giản:
- ngươi tự xem đi.
Ngọc giản này là công văn của Thẩm Phán Đình, Vũ La vừa đọc qua đã hiểu. Thì ra là Cốc Thương mượn cớ Ngự Trảm Đài mới vừa thành lập, còn có chút ‘non yếu’, muốn ‘giao lưu’ cùng Nhược Lô Ngục một phen. Bất quá Cốc Thương cũng nói rất rõ ràng, tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ trở xuống không cần ra bêu xấu. Mỗi vị quan sai của Ngự Trảm Đài đã là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ trở lên.
- Đây là khiêu khích, khiêu khích thật trắng trợn!
quả thật Diệp Niệm Am đang giận đùng đùng.
Nói là giao lưu, nhưng ai cũng thấy rõ ràng đây là khiêu chiến, Cốc Thương vừa mới xây dựng Ngự Trảm Đài, đã đoạt đi không ít ‘mối làm ăn’ của Nhược Lô Ngục. Hiện tại lại dùng phương pháp này muốn chơi trội với Nhược Lô Ngục, dù là ai cũng cảm thấy phẫn nộ.
Cốc Thương chính là Khách Khanh của Cửu Đại Thiên Môn, giao du rộng khắp. Hơn nữa uy danh y hiển hách, lúc xây dựng Ngự Trảm Đài có rất nhiều nhân tài đầu nhập, đám thủ hạ
tố chất cực cao.
Cốc Thương nói rằng trong Ngự Trảm Đài của mình không có quan sai cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ, nhất định là khoa trương, cố ý chèn ép Diệp Niệm Am. Bất quá tố chất quan sai của Ngự Trảm Đài hơn xa Nhược Lô Ngục, đây là sự thật mà Diệp Niệm Am không thể nào phủ nhận.
Nhược Lô Ngục yên ổn đã mấy ngàn năm, cho tới bây giờ không có ai có thể chạy thoát khỏi Nhược Lô Ngục. Một địa phương như vậy, nhân lực phòng thủ tự nhiên là cực kỳ đơn giản.
Diệp Niệm Am đi tính lại, chỉ sợ cả Nhược Lô Ngục, tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ trở lên không quá ba người.
Vũ La nhìn Diệp Niệm Am đang vô cùng phẫn nộ, nở một nụ cười khổ:
- Ngài cứ yên tâm đi, không phải Cốc Thương muốn nhắm vào ngài.
Hắn trả ngọc giản lại cho Diệp Niệm Am:
- Y đã từng giao thủ với ta, biết cảnh giới của ta, Đây rõ ràng là muốn nhắm vào ta, không muốn thấy ta là con rể tương lai của lão.
Diệp Niệm Am vẫn còn tức giận không thôi:
- Vậy chúng ta phải làm sao, chẳng lẽ cứ để cho y kiêu ngạo như vậy?
Người ta đã khiêu chiến, nếu không đi chẳng phải là lộ vẻ nhát gan sao? Vũ La khẽ mỉm cười:
- Dĩ nhiên là phải đi, hơn nữa phải đánh cho bọn chúng vãi ra quần, mới có thể thể hiện oai phong của Nhược Lô Ngục ta.
Mặc dù Diệp Niệm Am vô cùng tin tưởng Vũ La, nhưng lúc này cũng không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Nói thì dễ lắm, hiện tại cảnh giới ngươi thế nào rồi, có đạt tới yêu cầu của người ta chưa?
Vũ La nở một nụ cười giảo hoạt:
- Hẳn là miễn cưỡng có thể đạt tới.
Hắn vừa mới thăng tiến cảnh giới, cũng vừa khéo đạt tới cảnh giới này. Bất quá nếu tính cho cẩn thận, Long Hồ của hắn vẫn chưa mở ra hoàn toàn, không thể coi là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ chân chính, nhưng Cửu Long Thôn Nhật không phải tầm thường, cho dù Cốc Thương đích thân kiểm nghiệm, cũng không thể tra ra khác biệt nhỏ nhặt trong chuyện này.
- Cho dù tính cả ngươi, trong cả Nhược Lô Ngục chúng ta cũng chỉ có chừng bốn người đạt tới tiêu chuẩn, Thác Bạt Thao Thiên còn đang bế quan, chỉ có ta và ngươi, Hắc Thủy Tiên ba người mà thôi.
Vấn đề là Hắc Thủy Tiên thuộc phe khác hai người Diệp Niệm Am, nàng có chịu đi hay không cũng còn chưa chắc. Nếu nàng lấy cớ Nhược Lô Ngục không ai chủ trì, không chịu đi, coi như hai người bị làm khó. Chuyện này thuyết mình Hắc Thủy Tiên rất có thể thừa cơ hội này phân mỏng quyền lợi, cạy ra một lỗ hổng trong tấm thép Nhược Lô Ngục.
Diệp Niệm Am trầm ngâm một chút:
- Để ta đi nói chuyện với nàng.
Vũ La cùng đi với Diệp Niệm Am một đoạn, sau đó hai người tách ra, Vũ La trở về chỗ ở của mình, Diệp Niệm Am đi thẳng tới Thông Thiên lâu.
Diệp Niệm Am hết sức bất ngờ, sau khi nghe xong, Hắc Thủy Tiên lập tức bằng lòng. Chuyện này khiến cho Giám Ngục Đại nhân vốn đã chuẩn bị ngàn lời giải thích có cảm giác như ngưng tụ lực lượng đánh một quyền nhưng không đánh được, khó chịu vô cùng.
Chẳng lẽ Hắc Thủy Tiên thật sự không phải muốn cướp đoạt quyền lực Nhược Lô Ngục, vậy nàng từ Thẩm Phán Đình tới đây làm gì?
Những chuyện này Diệp Niệm Am nghĩ mãi không thông, cuối cùng đành gạt sang bên. Trước tiên lão triệu tập tất cả ngục tốt Nhược Lô Ngục lại, tuyên bố ba người phải đi ra ngoài một thời gian ngắn, tất cả chuyện của Nhược Lô Ngục sẽ do Kiều Hổ chủ trì.
Hắc Thủy Tiên vẫn một thân trường quần đen kịt, trên thêu ba dài kim tuyến bắt mắt giống như mũi tên vàng, mặt nạ kim loại màu vàng nhạt che hơn phân nửa gương mặt nàng, chỉ để lộ đôi ngươi bắn ra linh quang bốn phía, cùng vầng trán trơn nhẵn mịn màng.
Hiển nhiên Hắc Thủy Tiên vẫn canh cánh bên lòng ân oán trước kia cùng Vũ La, Ba người vừa rời khỏi Nhược Lô Ngục, nàng đã nói không khách sáo:
- Ta đi theo cũng chỉ cũng là góp cho đủ số, lần trước Long Xà Thứ của ta đã bị Vũ Tổng Lãnh phá hủy, chiến lực giảm sút rất nhiều, chỉ có thể đứng bàng quan nhìn hai vị Đại nhân đại phát thần uy.
Vốn Diệp Niệm Am cũng không trông mong nàng sẽ ra sức, chỉ muốn mang nàng theo bên mình, không để nàng ở lại Nhược Lô Ngục tự tung tự tác là đủ.
Vũ La cũng cười hắc hắc, ngoài miệng tuy nói xin lỗi, nhưng trên mặt không có vẻ gì là áy náy. Hắc Thủy Tiên thấy vậy khẽ nghiến răng, hận không thể xông tới nuốt chửng hắn.
Với thủ đoạn hiện tại của Vũ La, mặc dù chưa thể rèn được pháp bảo tam phẩm như Long Xà Thứ, nhưng bảo bối thượng đẳng mà hắn cất giấu trong Thiên Phủ Chi Quốc cũng không ít, nhưng hắn quyết không đưa cho một địch nhân tiềm tàng như Hắc Thủy Tiên.
Ngự Trảm Đài tọa lạc tại Thiên Thai sơn.
Thiên Thai sơn là một động thiên nổi tiếng ở Trung Châu, vốn là sơn môn của một môn phái nhỏ, Chẳng qua một nơi tốt như vậy lại bị một môn phái có thực lực tầm thường chiếm cứ, cho nên những môn phái dòm ngó Thiên Thai sơn cũng không ít.
Ngọn chủ phong của Thiên Thai sơn vô cùng vuông vức, trên đỉnh núi hết sức bằng phẳng, giống như một bình đài thiên nhiên, không hẹn mà ngầm hợp với chữ Đài trong Ngự Trảm Đài.
Cốc Thương vừa ý Thiên Thai sơn, trực tiếp tìm tới môn phái kia, sau khi nói rõ ý mình, hai bên lập tức hòa hợp.
Môn phái kia nhỏ bé, vốn lo rằng mình không giữ được Thiên Thai sơn, cho nên đem cả môn phái gia nhập Ngự Trảm Đài, tất cả đệ tử đều trở thành quan sai Ngự Trảm Đài. Như vậy trở thành người có thân phận quan gia, hơn nữa còn là quan sai của Ngự Trảm Đài, có thể nói hơn xa trước kia, bước ra khỏi cửa cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Những môn phái dòm ngó Thiên Thai sơn thấy Cốc Thương xen vào, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng biết mình không chọc được Cốc Thương, chỉ có thể thầm mắng trong lòng, rút hết nhân thủ của mình khỏi phụ cận Thiên Thai sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.