Chương 650: Khách từ Ma Uyên (Thượng)
Thạch Tam
17/04/2018
Cốc Mục Thanh là điểm sáng trong bức họa này, mỹ nhân giống như là một
chùm thần quang, chiếu sáng toàn bộ bức tranh. Vũ La thở ra một hơi,
tiếp nhận chén trà của đôi ngọc thủ kia đưa tới, thuận tiện cũng nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn nà kia, giở trò khinh bạc một phen.
Ngọc Nhị cần uy nhiếp quần hùng, Vũ La cũng cần.
Phù Trận Tứ Đại Chinh vừa ra, tiếng rì rầm bàn tán trên toàn bộ hai bờ Hoài Sơn Hà tạm dừng tròn ba khắc đồng hồ.
Trước kia mọi người chỉ là nghe nói về chiến lực của Vũ La, mặc dù chiến tích xác thực đáng tin, nhưng không có ai quan sát trực tiếp. Nhưng mà Phù Trận Tứ Đại Chinh với Thiên Hạ Đệ Nhất Sát Phù Bách Vạn Nhân Đồ làm chủ vừa ra, tám tên Đại Năng trực tiếp bị đánh bay, tất cả mọi người lập tức đã có một ẩn tượng trực tiếp nhất.
Những tu sĩ tâm tư có chút cẩn thận kia cân nhắc trong lòng đủ điều, cuối cùng vẫn từ bỏ một số kế hoạch kinh người trước đó.
Xiêm trưởng lão đi ra ngoài ba mươi dặm, Ngũ Trang Quan và quần hùng thiên hạ đã bị bỏ lại phía sau.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, khe khẽ thở dài một hơi. Hắn cứ như vậy không có phong phạm của cao thủ chút nào, tìm một chỗ đất cao ven đường đặt mông ngồi xuống, có vẻ có chút tiêu điều, hồi lâu sau mới phun ra một câu khó dằn nổi:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước...
Xiêm trưởng lão mới đầu nhìn thấy Vũ La bay lên trời đối phó Bát Đại Khôi Tướng, trong lòng kỳ thực đã nghẹn cơn tức giận. Hắn nhìn ra được Vũ La không coi Bát Đại Khôi Tướng ra gì, chờ hắn nếm chút thiệt thòi, nhìn hắn bêu xấu.
Tu vi của Bát Đại Khôi Tướng đều đã đạt tới cảnh giới Đại Năng Vấn Thiên. Hơn nữa Bát Đại Khôi Tướng có một bộ trận pháp hợp kích cực kỳ cao minh, gọi là Bát Hoang Thần Long Sát Trận, trận pháp này chính là từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền lại, là của Nhân tộc năm đó đã sáng tạo ra để đối kháng những chủng tộc cá thể hùng mạnh như hung thú, Yêu tộc.
Cho dù là bản thân Xiêm trưởng lão không phí công phu một phen, cũng khó phá vỡ trận pháp này.
Hắn lại không ngờ rằng Vũ La lại bá đạo mãnh liệt như vậy, vừa bay lên đã giở ra thủ đoạn mạnh nhất, Bát Đại Khôi Tướng ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, đã bị đánh bay rồi.
Mà kế tiếp, Vũ La lại nắm rất chuẩn đối với tâm tính của Xiêm trưởng lão.
Xiêm trưởng lão đích xác sợ chết.
Xiêm trưởng lão năm nay đã hơn một ngàn sáu trăm tuổi, dùng lời nói của thế tục mà nói, tuyệt đối là một nửa thân thể đã xuống mồ rồi. Tu sĩ đã đến tuổi này cũng coi như đã tới lúc, thọ mệnh cũng đã gần kết thúc.
Thế nhưng càng già càng sợ chết, biết rõ thời gian của mình không còn nhiều, nên càng quý trọng thời gian còn lại không nhiều lắm này.
Cả đời này của Xiêm trưởng lão, nịnh hót, gièm pha, tôn kính, miệt thị, đủ các loại đã trải qua vô số. Đến hiện tại, hắn mới không quan tâm hư danh, khí độ cao thủ gì cả, tất cả đều tùy tâm sở dục.
Rùa nhỏ trên hai vai của Vũ La, hắn cũng không nhìn ra là lai lịch gì, thế nhưng cũng chỉ có hắn có thể nhìn ra được, hai con rùa nhỏ kia cực kỳ bất phàm, mình chưa hẳn có thể đánh thắng.
Mà Vũ La chơi đùa trong tay chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Trấn Phù Thiên Địa Tù Lao.
Phù Trận Tứ Đại Chinh lúc trước của Vũ La, lại thêm Thiên Địa Tù Lao và hai con rùa nhỏ, dù Xiêm trưởng lão hắn lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ rời khỏi Ngũ Trang Quan.
- Tiểu tử này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ có thể đồng thời sử dụng nhiều Thiên Mệnh Thần Phù như vậy?
Trong Cổ Ngọc thế gia có rất nhiều điển tịch đều là từ thời thượng cổ lưu truyền lại. Trong những điển tịch này cũng đã ghi lại rất nhiều bí văn. Xiêm trưởng lão tìm kiếm tất cả cũng không nghĩ ra được có biện pháp nào có thể giúp cho một người đồng thời tu luyện nhiều Thiên Mệnh Thần Phù.
Mỗi người chỉ có thể tu luyện một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, đây là định luật bất di bất dịch.
Nghĩ không ra, Xiêm trưởng lão không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên mông, tiếp tục đi về.
Trong lương đình, Bát Đại Khôi Tướng quỳ trên mặt đất, không ai dám ngẩng lên. Trên mặt Ngọc Nhị lại là một mảnh thản nhiên:
- Biện tiền bối yên tâm, Xiêm trưởng lão xuất thủ, tuyệt đối sẽ không có sai lầm. Xiêm trưởng lão không phải những phế vật này có thể so sánh.
Nói xong, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua Bát Đại Khôi Tướng, tám người lập tức cúi đầu càng thấp:
- Chúng ta vô năng, xin công tử giáng tội.
- Hừ.
Ngọc Nhị hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì, nhấc tay chén bạc trong tay đã trống không, thư đồng Thị Ngọc vội vàng tiến lên rót đầy.
Biện Tây Lương ở bên cạnh nhìn thấy âm thầm cảm thán: Bát Đại cổ Tộc quả nhiên nhân tài đông đúc. Bát Đại Khôi Tướng này đều là cường giả cảnh giới Đại Năng Vấn Thiên, cho dù ở Cửu Đại Thiên Môn cũng là cao thủ đã có địa vị, thế nhưng ở Cổ Ngọc thế gia người ta chẳng qua chỉ là tám tên nô bộc mà thôi, đảm nhận vai trò chịu cho người ta đánh mắng trách phạt.
- Là Xiêm trưởng lão đã trở về.
Thư đồng Thị Ngọc hoan hô một tiếng, Biện Tây Lương và Ngọc Nhị nhìn lại, quả nhiên Xiêm trưởng lão chậm rãi từ dưới chân đồi đi lên, hai bước đã đến trên lương đình.
Thế nhưng hai tay hắn trống trơn, cũng không có bắt Vũ La trở về.
Ngọc Nhị sắc mặt có chút khó coi, lại không dám phát tác với hắn:
- Xiêm trưởng lão, Vũ La đâu?
Xiêm trưởng lão không có vẻ gì là xấu hổ, hai tay thu ở trong ống tay áo, rất thẳng thắn nói:
- Không bắt được, lão nhân gia ta đánh không lại hắn.
- Hả?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm. Ngọc Nhị có chút không thể tin được:
- Ngay cả ngài cũng không phải là đối thủ của hắn?
Xiêm trưởng lão ngón tay chỉ Bát Đại Khôi Tướng trên mặt đất:
- Ngài hỏi bọn họ thì biết tên kia hùng mạnh cỡ nào.
Đương nhiên Ngọc Nhị đã hỏi, chỉ là cảm thấy không thể tin tưởng mà thôi, ở trong lòng hắn, Cổ Ngọc thế gia tự nhiên là thiên hạ đệ nhất, đệ nhất cao thủ Xiêm trưởng lão của Cổ Ngọc thế gia nhất định cũng là thiên hạ đệ nhất, bắt một tên Vũ La nho nhỏ thực sự là giết gà dùng dao mổ trâu, không ngờ rằng Xiêm trưởng lão lại ủ rũ trở về như thế, hơn nữa thản nhiên thừa nhận mình không phải là đối thủ của người ta.
Biện Tây Lương bất đắc dĩ thở dài, xem ra không xuất động món Tiên Khí kia, sẽ khó có thể bức Vũ La đi vào khuôn khổ.
Xiêm trưởng lão vung tay lên, nói với Bát Đại Khôi Tướng:
- Các ngươi xuống phía dưới thủ đi.
Hắn nói còn có trọng lượng hơn Ngọc Nhị, Bát Đại Khôi Tướng lập tức dập đầu, đứng dậy rời đi, nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh của Xiêm trưởng lão, đến phía dưới gò đất canh gác.
Xiêm trưởng lão bỗng nhiên liếc mắt nhìn thư đồng Thị Ngọc:
- Ngươi tới đây.
Thị Ngọc có chút bất ngờ:
- Lão tổ tông ngươi gọi ta?
- Quỳ xuống.
Xiêm trưởng lão thanh âm bình tĩnh, thế nhưng Thị Ngọc lại run rẩy cả người, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống liên tục dập đầu:
- Lão tổ tông, lão tổ tông, Thị Ngọc hầu hạ có chỗ nào không chu toàn, ngài ngàn vạn lần đừng tính toán với ta, ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện...
Xiêm trưởng lão khoát khoát tay, từ đầu đến cuối thanh âm đều rất bình tĩnh, tâm tình không chút dao động:
- Ngươi không cần cầu ta, người mà ngươi hầu hạ cũng không phải là lão nhân ta.
- Lão nhân ta vốn không muốn xen vào việc của người khác, thế nhưng ở đây cũng không phải trong nhà, có một số việc vẫn phải nói rõ là hơn.
Việc này không có quan hệ với hắn, hắn nói ra cũng tỏ vẻ không mấy không quan tâm.
- Thị Ngọc, ngươi nói ta nghe một chút vết thương trên người ngươi, rốt cuộc đầu đuôi là thế nào?
Biện Tây Lương bội phục trong lòng: Gừng càng già càng cay!
Lúc trước thư đồng Thị Ngọc vừa lên tới, Biện Tây Lương đã biết hắn làm bộ lừa gạt Ngọc Nhị. Mặc dù hắn tiếp xúc không nhiều với Vũ La, nhưng cũng biết Vũ La không phải là loại người như vậy. Xiêm trưởng lão đi gặp Vũ La một lần đã nhìn ra thủ đoạn nhỏ đùa giỡn của Thị Ngọc, nhãn lực này vô cùng chuẩn độc
Ngọc Nhị nhướng mày:
- Thị Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thị Ngọc bị dọa choáng váng, bỗng nhiên gào khóc, ôm lấy chân của Ngọc Nhị khóc lóc kể le:
- Thiếu gia, thiếu gia, là ta sai rồi, trong lòng ta cực kỳ bực bội cho nên tự mình làm ra thương thế. Chẳng qua tên Vũ La kia thực sự rất không cung kính với Cổ Ngọc thế gia chúng ta...
Ngọc Nhị tức giận cả người phát run.
Hắn tự cho là tâm kế hơn người, mắt sáng như đuốc, lúc trước còn đặc biệt điểm tỉnh Biện Tây Lương, thủ đoạn nhỏ của ngươi ta đã sớm nhìn thấu rồi. Lại không ngờ rằng không ngờ bị một tên thư đồng nho nhỏ bên người che mắt. Điều này tương đương với tự đánh một bạt tai vào mặt mình ở trước mặt Biện Tây Lương.
Dạng công tử thế gia như hắn coi trọng nhất chính là thể diện, nhất thời tức giận đến ngực phổi đều muốn nổ tung, hung hăng đá một cước vào ngực của Thị Ngọc, đá hắn phun ra một ngụm tiên huyết, bắn ra ngoài năm sáu trượng.
Vẫn còn chưa hết giận, hắn lại xông tới, tiện tay nhổ lên bên cạnh một cây nhỏ bằng cánh tay đánh loạn xuống đầu Thị Ngọc một trận, một mực đánh cho Thị Ngọc kêu thảm thiết không ngừng, lúc này mới thở hổn hển vứt cây nhỏ trong tay đi.
- Người đâu! Đem tên ác nô này đi, xử phạt cho tới nơi tới chốn, tuyệt đối không thể nuông chiều.
Một gã khôi tướng tiến lên, nâng Thị Ngọc thất khiếu chảy máu đã hôn mê lên, quay sang Ngọc Nhị và Xiêm trưởng lão hành một lễ, phá không bay đi.
Mà Xiêm trưởng lão tử khi Thị Ngọc bắt đầu nhận tội liền nhắm lại dựa vào cây cột kia ngồi xuống, dáng vẻ tiều tụy, từ đầu đến cuối mí mắt không động chút nào.
Ngọc Nhị thở hổn hển mấy hơi, chỉnh sửa lại y quan của mình một chút, áy náy nói với Biện Tây Lương:
- Hạ nhân quản giáo không nghiêm, thật sự làm tiền bối chê cười rồi.
Biện Tây Lương vội hỏi:
- Người bên cạnh luôn sùng tín một chút, chuyện này cũng thường có.
Ngọc Nhị bỏ chuyện của Thị Ngọc qua một bên không nói nữa, nhìn về phía Ngũ Trang Quan:
- Chúng ta đi Ngũ Trang Quan, ta cũng không tin, Vũ La hắn lợi hại tới mức có thể địch được một món Tiên Khí!
Biện Tây Lương trong lòng hưng phấn, trên mặt lại không dám biểu lộ ra, cực kỳ kiêng kỵ đối với Xiêm trưởng lão bên cạnh.
Ngọc Nhị đang muốn xuất phát, Xiêm trưởng lão bỗng nhiên lại mở miệng:
- Lão nhân ta có mấy câu muốn nói.
Mặc dù hắn không bắt được Vũ La về, trước đó Ngọc Nhị lại buông lời ngạo mạn trước mặt Biện Tây Lương, điều này tự nhiên làm mất thể diện của Ngọc Nhị, thế nhưng Ngọc Nhị vẫn không dám có chút chậm trễ, vội nói:
- Xiêm trưởng lão mời nói.
Không biết Xiêm trưởng lão đã mở mắt ra từ khi nào:
- Chúng ta không cần đối địch với Vũ La. Hoặc có thể nói, hiện tại cũng không phải là lúc hiển lộ Tiên Khí.
Cậu nói đầu tiên Ngọc Nhị rất không thích, thế nhưng câu sau lại làm cho hắn thoáng cái hiểu được.
Anh hùng thiên hạ tập hợp, hiển lộ mình thân mang Tiên Khí đích xác không phải là một ý kiến hay.
- Vậy ý tứ của Xiêm trưởng lão ngài là?
- Không ngại để Vũ La thống lĩnh quần hùng đánh vào tiên mộ. Chúng ta xen lẫn trong mọi người, tới thời điểm thích hợp mới xuất thủ cũng không muộn.
Ngọc Nhị vỗ tay một:
- Phải nên như vậy! Chỉ cần thứ chúng ta muốn tìm vừa xuất hiện liền xuất thủ cướp đoạt, Tiên Khí vừa ra mọi người nhất định tránh lui. Chúng ta đoạt được thứ kia đi ngay tức khắc, không chút sơ hở.
Hắn nhìn ra Biện Tây Lương có chút thất vọng, mỉm cười an ủi:- Biện tiền bối, chỉ cần có thể làm cho tiên quan vui vẻ, chúng ta sẽ có hy vọng phi thăng. Đến lúc đó chỉ là một tên Vũ La thì đã là gì?
Biện Tây Lương gật đầu:
- Đúng vậy!
Đoàn người Biện Tây Lương không cao ngạo nữa.
Bát đại khôi tướng còn lại cũng đã thu nhiếp khí tức của bản thân, ngoại nhân nhìn qua bọn họ cũng chỉ là cao thủ cấp bậc Đạo Cảnh Đan Thành. Lúc trước bọn họ giết vào Ngũ Trang Quan, ngoài thân làm ra hồng diễm, khoảng cách lại xa, những tu sĩ kia không có khả năng nhận ra bọn họ.
Ngọc Nhị giả làm hài tử một vị bằng hữu của Biện Tây Lương, mà Xiêm trưởng lão coi như là lão nô trong nhà. Cho dù Xiêm trưởng lão đã ra vào Ngũ Trang Quan một lần, thế nhưng ngoại trừ Vũ La và Mạnh Liên Ân, căn bản không có ai chú ý đến hắn đã từng tới.
Vốn Biện Tây Lương đại biểu La Phù Sơn mà đến, dù sao cũng muốn Vũ La đứng ra tiếp đãi một chút, thế nhưng sau khi có khúc “nhạc đệm” này Biện Tây Lương liền tự hạ thấp mình tiến vào Ngũ Trang Quan, chỉ hàn huyên mấy câu với Ngũ Liễu Đạo Nhân liền rất tự giác lui ra ngoài, tìm một địa phương dựng trại.
Mọi người trong đoàn hoàn toàn không dự đoán đến sẽ có kết quả này, bởi vậy cũng không có ai chuẩn bị trướng bồng. Ngọc Nhị không thể làm khác hơn là phái người đi thành thị gần nhất chọn mua.
Tên khôi tướng kia thật ra tốc độ rất nhanh, chỉ một canh giờ đã mua đồ trở về.
Các khôi tướng động thủ dựng trướng bồng, ba người Ngọc Nhị, Biện Tây Lương và Xiêm trưởng lão chui vào, Ngọc Nhị liền lấy ra một con ốc biển, đâm xuống trên mặt đất.
“Ốc biển” kia tự động chui vào mặt đất, chẳng qua chỉ trong chốc lát, bên trên mặt đất đã xuất hiện một cửa vào nhỏ đủ cho một người tiến vào.
Ngọc Nhị cười có chút khoe khoang:
- Biện sư thúc, mời!
Biện Tây Lương có chút buồn bực, đây là thứ gì, hắn thử đi vào, lại là trợn mắt há mồm.
Pháp bảo hình dạng ốc biển này không ngờ cũng là một pháp bảo động phủ. Chẳng qua khác với động phủ bình thường, không ngờ nó có thể mở ra một tòa cung điện trên mặt đất.
Cung điện cực kỳ hoa lệ, tất cả phương tiện vô cùng đầy đủ, thoải mái hơn rất nhiều so với trướng bồng.
Biện Tây Lương than thở từ đáy lòng:
- Cổ Ngọc thế gia, quả nhiên danh bất hư truyền!
Trong lòng hắn kỳ thực còn có nửa câu không nói ra: Hưởng lạc như vậy, chỉ sợ trong Cổ Ngọc thế gia cũng có rất nhiều người là hạng người không có chí tiến thủ.
Đợi các môn phái của Trung Châu đến đông đủ, Vũ La liền chuẩn bị đi vào Hoài Sơn Hà mở tiên mộ.
Mấy ngày nay, luôn có người đi tới đi lui ở bên cạnh cửa vào tiên mộ, vừa nhìn đã biết không có ý tốt. Chẳng qua ba trăm Hỏa vân chiến xa binh canh gác cửa vào, bọn họ có tặc tâm nhưng không có tặc đảm, chỉ là nhìn một vòng rồi ủ rũ trở về.
Vũ La phái người đưa tin cho các đại môn phái, để mỗi một môn phái, mỗi một thế lực đều phái ra một người đại biểu i Ngũ Trang Quan thương nghị đại sự.
Thời gian ấn định vào buổi tối, Ngũ Liễu Đạo Nhân vội vã phân phó môn hạ đệ tử chuẩn bị tốt cơm chay.
Trời còn chưa tối cũng đã có không ít người khó kìm nổi kéo vào Ngũ Trang Quan, ai cũng có thể đoán được Vũ La muốn thương nghị cái gì. Mặc dù Vũ La có chút bá đạo, thế nhưng người ta thực lực hùng mạnh, thiên hạ vô địch, sau lưng lại có chỗ dựa vững chắc, tiên mộ trong Hoài Sơn Hà lại là của người ta phát hiện, lần tầm bảo này do Vũ La an bài, người khác thật sự không có gì để nói.
Một đêm này ngươi tranh ta cãi ầm ĩ, cuối cùng vẫn là dưới sự độc đoán của Vũ La xác định ra phương án, nhóm đầu tiên chỉ có ba trăm danh ngạch tiến vào tiên mộ.
Con số này Vũ La cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Trên thực tế, một tòa tiên mộ hung cát không rõ như vậy, chọn ra ba mươi cao thủ tiến vào trước chính là lựa chọn tốt nhất. Người quá nhiều có đôi khi không chỉ không có sự trợ giúp, ngược lại dễ xảy ra chuyện.
Thế nhưng mấy ngàn tu sĩ này chỉ tuyển ra ba mươi người hắn cũng biết là không có khả năng.
Cho dù như vậy Vũ La vẫn cố gắng muốn đem số người áp đến một trăm năm mươi người, thế nhưng những người đó căn bản không hiểu, Vũ La chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng ba trăm danh ngạch.
Trên thực tế Vũ La tuyệt không tức giận, những người cố gắng tiến vào này tự cho là đã tranh thủ được quyền lợi, nhưng trên thực tế là đi chịu chết. Vũ La vô cùng khẳng định, một khi xảy ra vấn đề gì, trong ba trăm người này có thể sống sót ba mươi người đã không tồi rồi.
Ngọc Nhị cần uy nhiếp quần hùng, Vũ La cũng cần.
Phù Trận Tứ Đại Chinh vừa ra, tiếng rì rầm bàn tán trên toàn bộ hai bờ Hoài Sơn Hà tạm dừng tròn ba khắc đồng hồ.
Trước kia mọi người chỉ là nghe nói về chiến lực của Vũ La, mặc dù chiến tích xác thực đáng tin, nhưng không có ai quan sát trực tiếp. Nhưng mà Phù Trận Tứ Đại Chinh với Thiên Hạ Đệ Nhất Sát Phù Bách Vạn Nhân Đồ làm chủ vừa ra, tám tên Đại Năng trực tiếp bị đánh bay, tất cả mọi người lập tức đã có một ẩn tượng trực tiếp nhất.
Những tu sĩ tâm tư có chút cẩn thận kia cân nhắc trong lòng đủ điều, cuối cùng vẫn từ bỏ một số kế hoạch kinh người trước đó.
Xiêm trưởng lão đi ra ngoài ba mươi dặm, Ngũ Trang Quan và quần hùng thiên hạ đã bị bỏ lại phía sau.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, khe khẽ thở dài một hơi. Hắn cứ như vậy không có phong phạm của cao thủ chút nào, tìm một chỗ đất cao ven đường đặt mông ngồi xuống, có vẻ có chút tiêu điều, hồi lâu sau mới phun ra một câu khó dằn nổi:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước...
Xiêm trưởng lão mới đầu nhìn thấy Vũ La bay lên trời đối phó Bát Đại Khôi Tướng, trong lòng kỳ thực đã nghẹn cơn tức giận. Hắn nhìn ra được Vũ La không coi Bát Đại Khôi Tướng ra gì, chờ hắn nếm chút thiệt thòi, nhìn hắn bêu xấu.
Tu vi của Bát Đại Khôi Tướng đều đã đạt tới cảnh giới Đại Năng Vấn Thiên. Hơn nữa Bát Đại Khôi Tướng có một bộ trận pháp hợp kích cực kỳ cao minh, gọi là Bát Hoang Thần Long Sát Trận, trận pháp này chính là từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền lại, là của Nhân tộc năm đó đã sáng tạo ra để đối kháng những chủng tộc cá thể hùng mạnh như hung thú, Yêu tộc.
Cho dù là bản thân Xiêm trưởng lão không phí công phu một phen, cũng khó phá vỡ trận pháp này.
Hắn lại không ngờ rằng Vũ La lại bá đạo mãnh liệt như vậy, vừa bay lên đã giở ra thủ đoạn mạnh nhất, Bát Đại Khôi Tướng ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, đã bị đánh bay rồi.
Mà kế tiếp, Vũ La lại nắm rất chuẩn đối với tâm tính của Xiêm trưởng lão.
Xiêm trưởng lão đích xác sợ chết.
Xiêm trưởng lão năm nay đã hơn một ngàn sáu trăm tuổi, dùng lời nói của thế tục mà nói, tuyệt đối là một nửa thân thể đã xuống mồ rồi. Tu sĩ đã đến tuổi này cũng coi như đã tới lúc, thọ mệnh cũng đã gần kết thúc.
Thế nhưng càng già càng sợ chết, biết rõ thời gian của mình không còn nhiều, nên càng quý trọng thời gian còn lại không nhiều lắm này.
Cả đời này của Xiêm trưởng lão, nịnh hót, gièm pha, tôn kính, miệt thị, đủ các loại đã trải qua vô số. Đến hiện tại, hắn mới không quan tâm hư danh, khí độ cao thủ gì cả, tất cả đều tùy tâm sở dục.
Rùa nhỏ trên hai vai của Vũ La, hắn cũng không nhìn ra là lai lịch gì, thế nhưng cũng chỉ có hắn có thể nhìn ra được, hai con rùa nhỏ kia cực kỳ bất phàm, mình chưa hẳn có thể đánh thắng.
Mà Vũ La chơi đùa trong tay chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Trấn Phù Thiên Địa Tù Lao.
Phù Trận Tứ Đại Chinh lúc trước của Vũ La, lại thêm Thiên Địa Tù Lao và hai con rùa nhỏ, dù Xiêm trưởng lão hắn lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ rời khỏi Ngũ Trang Quan.
- Tiểu tử này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ có thể đồng thời sử dụng nhiều Thiên Mệnh Thần Phù như vậy?
Trong Cổ Ngọc thế gia có rất nhiều điển tịch đều là từ thời thượng cổ lưu truyền lại. Trong những điển tịch này cũng đã ghi lại rất nhiều bí văn. Xiêm trưởng lão tìm kiếm tất cả cũng không nghĩ ra được có biện pháp nào có thể giúp cho một người đồng thời tu luyện nhiều Thiên Mệnh Thần Phù.
Mỗi người chỉ có thể tu luyện một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, đây là định luật bất di bất dịch.
Nghĩ không ra, Xiêm trưởng lão không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên mông, tiếp tục đi về.
Trong lương đình, Bát Đại Khôi Tướng quỳ trên mặt đất, không ai dám ngẩng lên. Trên mặt Ngọc Nhị lại là một mảnh thản nhiên:
- Biện tiền bối yên tâm, Xiêm trưởng lão xuất thủ, tuyệt đối sẽ không có sai lầm. Xiêm trưởng lão không phải những phế vật này có thể so sánh.
Nói xong, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua Bát Đại Khôi Tướng, tám người lập tức cúi đầu càng thấp:
- Chúng ta vô năng, xin công tử giáng tội.
- Hừ.
Ngọc Nhị hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì, nhấc tay chén bạc trong tay đã trống không, thư đồng Thị Ngọc vội vàng tiến lên rót đầy.
Biện Tây Lương ở bên cạnh nhìn thấy âm thầm cảm thán: Bát Đại cổ Tộc quả nhiên nhân tài đông đúc. Bát Đại Khôi Tướng này đều là cường giả cảnh giới Đại Năng Vấn Thiên, cho dù ở Cửu Đại Thiên Môn cũng là cao thủ đã có địa vị, thế nhưng ở Cổ Ngọc thế gia người ta chẳng qua chỉ là tám tên nô bộc mà thôi, đảm nhận vai trò chịu cho người ta đánh mắng trách phạt.
- Là Xiêm trưởng lão đã trở về.
Thư đồng Thị Ngọc hoan hô một tiếng, Biện Tây Lương và Ngọc Nhị nhìn lại, quả nhiên Xiêm trưởng lão chậm rãi từ dưới chân đồi đi lên, hai bước đã đến trên lương đình.
Thế nhưng hai tay hắn trống trơn, cũng không có bắt Vũ La trở về.
Ngọc Nhị sắc mặt có chút khó coi, lại không dám phát tác với hắn:
- Xiêm trưởng lão, Vũ La đâu?
Xiêm trưởng lão không có vẻ gì là xấu hổ, hai tay thu ở trong ống tay áo, rất thẳng thắn nói:
- Không bắt được, lão nhân gia ta đánh không lại hắn.
- Hả?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm. Ngọc Nhị có chút không thể tin được:
- Ngay cả ngài cũng không phải là đối thủ của hắn?
Xiêm trưởng lão ngón tay chỉ Bát Đại Khôi Tướng trên mặt đất:
- Ngài hỏi bọn họ thì biết tên kia hùng mạnh cỡ nào.
Đương nhiên Ngọc Nhị đã hỏi, chỉ là cảm thấy không thể tin tưởng mà thôi, ở trong lòng hắn, Cổ Ngọc thế gia tự nhiên là thiên hạ đệ nhất, đệ nhất cao thủ Xiêm trưởng lão của Cổ Ngọc thế gia nhất định cũng là thiên hạ đệ nhất, bắt một tên Vũ La nho nhỏ thực sự là giết gà dùng dao mổ trâu, không ngờ rằng Xiêm trưởng lão lại ủ rũ trở về như thế, hơn nữa thản nhiên thừa nhận mình không phải là đối thủ của người ta.
Biện Tây Lương bất đắc dĩ thở dài, xem ra không xuất động món Tiên Khí kia, sẽ khó có thể bức Vũ La đi vào khuôn khổ.
Xiêm trưởng lão vung tay lên, nói với Bát Đại Khôi Tướng:
- Các ngươi xuống phía dưới thủ đi.
Hắn nói còn có trọng lượng hơn Ngọc Nhị, Bát Đại Khôi Tướng lập tức dập đầu, đứng dậy rời đi, nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh của Xiêm trưởng lão, đến phía dưới gò đất canh gác.
Xiêm trưởng lão bỗng nhiên liếc mắt nhìn thư đồng Thị Ngọc:
- Ngươi tới đây.
Thị Ngọc có chút bất ngờ:
- Lão tổ tông ngươi gọi ta?
- Quỳ xuống.
Xiêm trưởng lão thanh âm bình tĩnh, thế nhưng Thị Ngọc lại run rẩy cả người, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống liên tục dập đầu:
- Lão tổ tông, lão tổ tông, Thị Ngọc hầu hạ có chỗ nào không chu toàn, ngài ngàn vạn lần đừng tính toán với ta, ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện...
Xiêm trưởng lão khoát khoát tay, từ đầu đến cuối thanh âm đều rất bình tĩnh, tâm tình không chút dao động:
- Ngươi không cần cầu ta, người mà ngươi hầu hạ cũng không phải là lão nhân ta.
- Lão nhân ta vốn không muốn xen vào việc của người khác, thế nhưng ở đây cũng không phải trong nhà, có một số việc vẫn phải nói rõ là hơn.
Việc này không có quan hệ với hắn, hắn nói ra cũng tỏ vẻ không mấy không quan tâm.
- Thị Ngọc, ngươi nói ta nghe một chút vết thương trên người ngươi, rốt cuộc đầu đuôi là thế nào?
Biện Tây Lương bội phục trong lòng: Gừng càng già càng cay!
Lúc trước thư đồng Thị Ngọc vừa lên tới, Biện Tây Lương đã biết hắn làm bộ lừa gạt Ngọc Nhị. Mặc dù hắn tiếp xúc không nhiều với Vũ La, nhưng cũng biết Vũ La không phải là loại người như vậy. Xiêm trưởng lão đi gặp Vũ La một lần đã nhìn ra thủ đoạn nhỏ đùa giỡn của Thị Ngọc, nhãn lực này vô cùng chuẩn độc
Ngọc Nhị nhướng mày:
- Thị Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thị Ngọc bị dọa choáng váng, bỗng nhiên gào khóc, ôm lấy chân của Ngọc Nhị khóc lóc kể le:
- Thiếu gia, thiếu gia, là ta sai rồi, trong lòng ta cực kỳ bực bội cho nên tự mình làm ra thương thế. Chẳng qua tên Vũ La kia thực sự rất không cung kính với Cổ Ngọc thế gia chúng ta...
Ngọc Nhị tức giận cả người phát run.
Hắn tự cho là tâm kế hơn người, mắt sáng như đuốc, lúc trước còn đặc biệt điểm tỉnh Biện Tây Lương, thủ đoạn nhỏ của ngươi ta đã sớm nhìn thấu rồi. Lại không ngờ rằng không ngờ bị một tên thư đồng nho nhỏ bên người che mắt. Điều này tương đương với tự đánh một bạt tai vào mặt mình ở trước mặt Biện Tây Lương.
Dạng công tử thế gia như hắn coi trọng nhất chính là thể diện, nhất thời tức giận đến ngực phổi đều muốn nổ tung, hung hăng đá một cước vào ngực của Thị Ngọc, đá hắn phun ra một ngụm tiên huyết, bắn ra ngoài năm sáu trượng.
Vẫn còn chưa hết giận, hắn lại xông tới, tiện tay nhổ lên bên cạnh một cây nhỏ bằng cánh tay đánh loạn xuống đầu Thị Ngọc một trận, một mực đánh cho Thị Ngọc kêu thảm thiết không ngừng, lúc này mới thở hổn hển vứt cây nhỏ trong tay đi.
- Người đâu! Đem tên ác nô này đi, xử phạt cho tới nơi tới chốn, tuyệt đối không thể nuông chiều.
Một gã khôi tướng tiến lên, nâng Thị Ngọc thất khiếu chảy máu đã hôn mê lên, quay sang Ngọc Nhị và Xiêm trưởng lão hành một lễ, phá không bay đi.
Mà Xiêm trưởng lão tử khi Thị Ngọc bắt đầu nhận tội liền nhắm lại dựa vào cây cột kia ngồi xuống, dáng vẻ tiều tụy, từ đầu đến cuối mí mắt không động chút nào.
Ngọc Nhị thở hổn hển mấy hơi, chỉnh sửa lại y quan của mình một chút, áy náy nói với Biện Tây Lương:
- Hạ nhân quản giáo không nghiêm, thật sự làm tiền bối chê cười rồi.
Biện Tây Lương vội hỏi:
- Người bên cạnh luôn sùng tín một chút, chuyện này cũng thường có.
Ngọc Nhị bỏ chuyện của Thị Ngọc qua một bên không nói nữa, nhìn về phía Ngũ Trang Quan:
- Chúng ta đi Ngũ Trang Quan, ta cũng không tin, Vũ La hắn lợi hại tới mức có thể địch được một món Tiên Khí!
Biện Tây Lương trong lòng hưng phấn, trên mặt lại không dám biểu lộ ra, cực kỳ kiêng kỵ đối với Xiêm trưởng lão bên cạnh.
Ngọc Nhị đang muốn xuất phát, Xiêm trưởng lão bỗng nhiên lại mở miệng:
- Lão nhân ta có mấy câu muốn nói.
Mặc dù hắn không bắt được Vũ La về, trước đó Ngọc Nhị lại buông lời ngạo mạn trước mặt Biện Tây Lương, điều này tự nhiên làm mất thể diện của Ngọc Nhị, thế nhưng Ngọc Nhị vẫn không dám có chút chậm trễ, vội nói:
- Xiêm trưởng lão mời nói.
Không biết Xiêm trưởng lão đã mở mắt ra từ khi nào:
- Chúng ta không cần đối địch với Vũ La. Hoặc có thể nói, hiện tại cũng không phải là lúc hiển lộ Tiên Khí.
Cậu nói đầu tiên Ngọc Nhị rất không thích, thế nhưng câu sau lại làm cho hắn thoáng cái hiểu được.
Anh hùng thiên hạ tập hợp, hiển lộ mình thân mang Tiên Khí đích xác không phải là một ý kiến hay.
- Vậy ý tứ của Xiêm trưởng lão ngài là?
- Không ngại để Vũ La thống lĩnh quần hùng đánh vào tiên mộ. Chúng ta xen lẫn trong mọi người, tới thời điểm thích hợp mới xuất thủ cũng không muộn.
Ngọc Nhị vỗ tay một:
- Phải nên như vậy! Chỉ cần thứ chúng ta muốn tìm vừa xuất hiện liền xuất thủ cướp đoạt, Tiên Khí vừa ra mọi người nhất định tránh lui. Chúng ta đoạt được thứ kia đi ngay tức khắc, không chút sơ hở.
Hắn nhìn ra Biện Tây Lương có chút thất vọng, mỉm cười an ủi:- Biện tiền bối, chỉ cần có thể làm cho tiên quan vui vẻ, chúng ta sẽ có hy vọng phi thăng. Đến lúc đó chỉ là một tên Vũ La thì đã là gì?
Biện Tây Lương gật đầu:
- Đúng vậy!
Đoàn người Biện Tây Lương không cao ngạo nữa.
Bát đại khôi tướng còn lại cũng đã thu nhiếp khí tức của bản thân, ngoại nhân nhìn qua bọn họ cũng chỉ là cao thủ cấp bậc Đạo Cảnh Đan Thành. Lúc trước bọn họ giết vào Ngũ Trang Quan, ngoài thân làm ra hồng diễm, khoảng cách lại xa, những tu sĩ kia không có khả năng nhận ra bọn họ.
Ngọc Nhị giả làm hài tử một vị bằng hữu của Biện Tây Lương, mà Xiêm trưởng lão coi như là lão nô trong nhà. Cho dù Xiêm trưởng lão đã ra vào Ngũ Trang Quan một lần, thế nhưng ngoại trừ Vũ La và Mạnh Liên Ân, căn bản không có ai chú ý đến hắn đã từng tới.
Vốn Biện Tây Lương đại biểu La Phù Sơn mà đến, dù sao cũng muốn Vũ La đứng ra tiếp đãi một chút, thế nhưng sau khi có khúc “nhạc đệm” này Biện Tây Lương liền tự hạ thấp mình tiến vào Ngũ Trang Quan, chỉ hàn huyên mấy câu với Ngũ Liễu Đạo Nhân liền rất tự giác lui ra ngoài, tìm một địa phương dựng trại.
Mọi người trong đoàn hoàn toàn không dự đoán đến sẽ có kết quả này, bởi vậy cũng không có ai chuẩn bị trướng bồng. Ngọc Nhị không thể làm khác hơn là phái người đi thành thị gần nhất chọn mua.
Tên khôi tướng kia thật ra tốc độ rất nhanh, chỉ một canh giờ đã mua đồ trở về.
Các khôi tướng động thủ dựng trướng bồng, ba người Ngọc Nhị, Biện Tây Lương và Xiêm trưởng lão chui vào, Ngọc Nhị liền lấy ra một con ốc biển, đâm xuống trên mặt đất.
“Ốc biển” kia tự động chui vào mặt đất, chẳng qua chỉ trong chốc lát, bên trên mặt đất đã xuất hiện một cửa vào nhỏ đủ cho một người tiến vào.
Ngọc Nhị cười có chút khoe khoang:
- Biện sư thúc, mời!
Biện Tây Lương có chút buồn bực, đây là thứ gì, hắn thử đi vào, lại là trợn mắt há mồm.
Pháp bảo hình dạng ốc biển này không ngờ cũng là một pháp bảo động phủ. Chẳng qua khác với động phủ bình thường, không ngờ nó có thể mở ra một tòa cung điện trên mặt đất.
Cung điện cực kỳ hoa lệ, tất cả phương tiện vô cùng đầy đủ, thoải mái hơn rất nhiều so với trướng bồng.
Biện Tây Lương than thở từ đáy lòng:
- Cổ Ngọc thế gia, quả nhiên danh bất hư truyền!
Trong lòng hắn kỳ thực còn có nửa câu không nói ra: Hưởng lạc như vậy, chỉ sợ trong Cổ Ngọc thế gia cũng có rất nhiều người là hạng người không có chí tiến thủ.
Đợi các môn phái của Trung Châu đến đông đủ, Vũ La liền chuẩn bị đi vào Hoài Sơn Hà mở tiên mộ.
Mấy ngày nay, luôn có người đi tới đi lui ở bên cạnh cửa vào tiên mộ, vừa nhìn đã biết không có ý tốt. Chẳng qua ba trăm Hỏa vân chiến xa binh canh gác cửa vào, bọn họ có tặc tâm nhưng không có tặc đảm, chỉ là nhìn một vòng rồi ủ rũ trở về.
Vũ La phái người đưa tin cho các đại môn phái, để mỗi một môn phái, mỗi một thế lực đều phái ra một người đại biểu i Ngũ Trang Quan thương nghị đại sự.
Thời gian ấn định vào buổi tối, Ngũ Liễu Đạo Nhân vội vã phân phó môn hạ đệ tử chuẩn bị tốt cơm chay.
Trời còn chưa tối cũng đã có không ít người khó kìm nổi kéo vào Ngũ Trang Quan, ai cũng có thể đoán được Vũ La muốn thương nghị cái gì. Mặc dù Vũ La có chút bá đạo, thế nhưng người ta thực lực hùng mạnh, thiên hạ vô địch, sau lưng lại có chỗ dựa vững chắc, tiên mộ trong Hoài Sơn Hà lại là của người ta phát hiện, lần tầm bảo này do Vũ La an bài, người khác thật sự không có gì để nói.
Một đêm này ngươi tranh ta cãi ầm ĩ, cuối cùng vẫn là dưới sự độc đoán của Vũ La xác định ra phương án, nhóm đầu tiên chỉ có ba trăm danh ngạch tiến vào tiên mộ.
Con số này Vũ La cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Trên thực tế, một tòa tiên mộ hung cát không rõ như vậy, chọn ra ba mươi cao thủ tiến vào trước chính là lựa chọn tốt nhất. Người quá nhiều có đôi khi không chỉ không có sự trợ giúp, ngược lại dễ xảy ra chuyện.
Thế nhưng mấy ngàn tu sĩ này chỉ tuyển ra ba mươi người hắn cũng biết là không có khả năng.
Cho dù như vậy Vũ La vẫn cố gắng muốn đem số người áp đến một trăm năm mươi người, thế nhưng những người đó căn bản không hiểu, Vũ La chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng ba trăm danh ngạch.
Trên thực tế Vũ La tuyệt không tức giận, những người cố gắng tiến vào này tự cho là đã tranh thủ được quyền lợi, nhưng trên thực tế là đi chịu chết. Vũ La vô cùng khẳng định, một khi xảy ra vấn đề gì, trong ba trăm người này có thể sống sót ba mươi người đã không tồi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.