Chương 504: Kiêu Long Hằng Tinh, hỏa xa binh bại (Thượng)
Thạch Tam
13/04/2018
Phu nhân Cừu Nhân Hổ mười năm trước chết đi trong một cuộc xâm lấn của
hung thú Bắc Cương. Lão và phu nhân chỉ có một đứa con trai là Cừu Thiên Long, tình cảm của Cừu Nhân Hổ với phu nhân rất tốt, cho nên từ đó về
sau lão vẫn không tái giá, Cừu Thiên Long chính là huyết mạch duy nhất
của lão.
Lúc tin dữ truyền đến, Cừu Nhân Hổ ngồi trên ghế đá rất to giữa thạch điện, không hề nhúc nhích, cho tới bây giờ đã là hai canh giờ.
Mặc dù trong lòng các tướng lĩnh Bắc Thú quân bên dưới vô cùng lo lắng, nhưng cũng không dám thúc giục.
Thạch điện khổng lồ vì chỉ có ít ánh sáng, cho nên lộ vẻ u ám. Lúc này lại bị tâm trạng âm trầm không ngừng bộc phát của Cừu Nhân Hổ ảnh hưởng, càng lộ ra vẻ âm u đáng sợ hơn.
Cừu Nhân Hổ bỗng nhiên đứng bật dậy, khiến cho hàng chục vị tướng lĩnh bên dưới trong lòng căng thẳng, chỉ nghe Cừu Nhân Hổ trầm giọng hạ lệnh:
- Lệnh cho Kiêu Long Vệ tụ hợp.
Sau đó sải bước ra khỏi thạch điện, chạy thẳng tới chỗ ở của mình.
Chỗ ở Cừu Nhân Hổ cũng không xa họa, không có gì khác với phòng của tướng sĩ Bắc Thú quân, bất quá chỉ rộng hơn gấp mấy lần. Có tất cả ba gian phòng, ngoài cũng là khách sảnh, giữa là phòng ngủ của lão, sau cũng là một gian linh đường. Bên trong có một lư hương bằng đá, thắp ba nén hương, thở phụng bức họa phu nhân.
Tuy rằng trong Bát Đại Tính của Bắc Thú quân, Cừu thị hùng mạnh thật. Nhưng năm đó Cừu thị nhân tài đông đúc, Cừu Nhân Hổ cũng chỉ là một kẻ lục lục thường tài, không được trong tộc coi trọng. Lão buồn bã rời khỏi Băng Hà khẩu chu du thiên hạ, cũng vào lúc ấy làm quen với Cốc Thương, cùng gặp được phu nhân của mình.
Cảm tình phu thê vô cùng thâm hậu, lúc phu nhân qua đời từng dặn dò lão phải tận tình chăm sóc cốt nhục của hai người. Cừu Thiên Long cũng không tệ, mặc dù có hơi chút ăn chơi, nhưng tu vi tiến bộ rất nhanh, khiến cho lòng già của Cừu Nhân Hổ cảm thấy vô cùng an ủi, cảm thấy mình đã có người nổi nghiệp. Không ngờ rằng hôm nay tin dữ tới như sét đánh ngang mày, người tóc bạc phải đưa kẻ đầu xanh về nơi chín suối.
Cừu Nhân Hổ lặng lẽ ngồi cùng vong linh phu nhân mình nửa canh giờ. Tang con quá lớn đổ ập xuống đầu hòa lẫn nỗi nhớ phu nhân mười năm, cộng thêm áy náy trong lòng vì không thể hoàn thành di nguyện của phu nhân, khiến cho hai mắt Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân đỏ lên, chớp mạnh vài cái, rốt cục không nhịn được, hai giọt lệ nóng hổi trào ra.
Lúc Cừu Nhân Hổ từ trong linh đường đi ra, đã khôi phục lại phong thái Đại Thống Lĩnh sắt máu ngày thường. Lão thay một thân trường bào màu đỏ máu, gương mặt lạnh lẽo.
Ngoài cửa đã sớm có thủ hạ tâm phúc đứng chờ:
- Tướng quân, Kiêu Long Vệ đã tụ hợp xong.
Gương mặt Cừu Nhân Hổ như được tạc bằng đá, lạnh lùng nói:
- Bảo bọn chúng lập tức lên đường, ngươi dẫn đầu, báo cho Cửu Đại Thiên Môn giao ra hung thủ Vũ La. Nếu bọn họ không giao, Kiêu Long Vệ tự mình động thủ, bất luận chết sống!
- Dạ!
Bộ hạ đang muốn rời đi, Cừu Nhân Hổ bỗng nhiên nói thêm một câu:
- Cho Kiêu Long Vệ mỗi người đi lĩnh một viên Nghịch Nguyên đan.
Bộ hạ sửng sốt:
- Tướng quân...
- Theo lời ta dặn dò mà làm.
- Dạ.
Tất cả mọi người trong căn cứ Băng Hà khẩu đều biết đã xảy ra chuyện lớn, nhưng không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra. Kiêu Long Vệ là quân tinh nhuệ nhất trực thuộc Đại Thống Lĩnh bị triệu tập khẩn cấp vào buổi trưa. Một canh giờ sau, đan phòng của căn cứ mở ra, nghe nói phân phát một số Nghịch Nguyên đan. Nửa canh giờ sau đó, Kiêu Long Vệ đạp trên phi kiếm hóa thành một mảnh mưa sao sa, bay thẳng lên trời.
Kiêu Long Vệ xuất động, hơn nữa còn lĩnh Nghịch Nguyên đan, hiển nhiên Đại Thống Lĩnh đã tức giận, rốt cuộc là chuyện gì làm cho Đại Thống Lĩnh giận dữ tới mức này?
Trong căn cứ Băng Hà khẩu, tất cả mọi người đang suy đoán.
Tiêu Tiến Tam cũng không phải là con cháu Bắc Thú quân Bát Đại Tính, thậm chí cũng không phải là con cháu Bắc Thú quân. Y là một thành viên trong số quân mà hàng năm Bắc Thú quân lấy từ khắp Trung Châu để bổ sung. Năm xưa lúc y tiến vào Băng Hà khẩu giá rét này, chỉ mới có năm tuổi.
Nhưng Tiêu Tiến Tam thiên tư hơn người, một điểm quan trọng nhất là y trung thành hết mực, làm việc ổn thỏa, cho nên mới từng bước lọt vào trong mắt Cừu Nhân Hổ, cuối cùng trở thành tướng quân thân tín.
Tiêu Tiến Tam ở trong nhà là lão Tam, trên còn có hai ca ca, cha mẹ nuôi không nổi, bèn mang bán y lấy hai mươi lượng bạc. Sau vài lần qua tay, rốt cục lọt vào tay Bắc Thú quân.
Tiêu Tiến Tam thống lĩnh Kiêu Long Vệ, chỉ thấy một mảng kim quang như sao xẹt lướt qua chín tầng mây, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Ở bên cạnh y, phó tướng có chút không hiểu được:
- Đại nhân, tướng quân có ý gì, chẳng lẽ còn chưa tin thực lực Kiêu Long Vệ chúng ta? Chúng ta là do tướng quân đích thân dạy dỗ. Tuy rằng chưa chắc cảnh giới chúng ta cao nhất, nhưng xét về tu sĩ cùng cấp, ta dám nói huynh đệ chúng ta chắc chắn có thể một chọi ba.
Đây cũng không phải phó tướng khoác lác, Bắc Thú quân hàng năm đóng ở Băng Hà khẩu, kinh nghiệm xương máu phong phú vô cùng. Khoan nói tới cảnh giới, chỉ nói về chiến lực, đám tu sĩ ở Trung Châu và những nơi hòa bình chắc chắn không thể nào sánh kịp.
Phó tướng nói lấy một địch ba, đó là nói tu sĩ tinh anh. Nếu là tu sĩ thông thường, lấy một địch năm cũng không thành vấn đề.
- Ta dám nói cho dù chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tới đây, đến lúc cần liều chết, bọn họ cũng đừng mong xông ra khỏi trận pháp của chúng ta một cách dễ dàng.
- Đối phó một tên Giám Ngục ở Trung Châu, lại còn phải động dụng Nghịch Nguyên đan sao?
- Câm miệng!
Tiêu Tiến Tam giận dữ quát mắng:
- Tướng quân an bài như vậy ắt có thâm ý, chớ có tự mình đoán bừa!
Phó tướng vội vàng cúi đầu:
- Tuân lệnh.
Mặc dù trong lòng Tiêu Tiến Tam cũng có chút xem thường, nhưng y tuyệt đối trung thành, thi hành răm rắp hết thảy mệnh lệnh của Cừu Nhân Hổ, đây mới là chỗ mà Cừu Nhân Hổ hài lòng về y.
Cừu Nhân Hổ năm xưa không được Cừu thị coi trọng, nhưng dựa vào cố gắng cùng phấn đấu của mình, từng bước trở thành Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân. Chuyện này khiến cho Cừu Nhân Hổ hết sức không tin tưởng Bát Đại Tính, sau khi nhậm chức chọn toàn là người ngoài, Tiêu Tiến Tam cũng là như vậy. Những người ngoài vốn không có căn cơ hay chỗ dựa, chỉ còn đường duy nhất là ôm chân Cừu Nhân Hổ.
- Nghịch Nguyên đan...
Tiêu Tiến Tam đang thầm suy nghĩ chuyện này trong lòng.
Ở Băng Hà khẩu, Nghịch Nguyên đan còn có một tên khác, là Tuyệt Địa đan. Ban đầu nghiên cứu ra chủ yếu là vì phòng ngừa vạn nhất Bắc Thú quân không trụ được, đến lúc khẩn yếu quan đầu nuốt Nghịch Nguyên đan vào, chiến lực sẽ bạo tăng gấp đôi.
Nhưng tác dụng phụ của Nghịch Nguyên đan quá lớn, tu sĩ Bắc Thú quân thông thường, mỗi người chỉ có thể phục dụng một viên Nghịch Nguyên đan, sau khi thiêu đốt chiến lực, từ đó trở đi sẽ trở thành một phế nhân.
Kiêu Long Vệ chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ Bắc Thú quân, có thể phục dụng ba lần. Tiêu Tiến Tam cũng nghĩ không ra, vì sao Cừu Nhân Hổ phải lãng phí một cơ hội trân quý như vậy trên người Vũ La.
Chiến lực của Bắc Thú quân vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới. Ngoại trừ hàng năm chém giết rèn luyện, Bắc Thú quân còn được nhận rất nhiều tài nguyên do Cửu Đại Thiên Môn cung cấp. Bất kể là đan dược hay là trang bị, Bắc Thú quân cũng là hoàn mỹ nhất.
Lấy Kiêu Long Vệ ra làm tỷ dụ, áo giáp trên thân mỗi người toàn là pháp bảo tam phẩm trung, mà Kiêu Long Vệ có tới ba trăm người.
Trừ Bắc Thú quân, cho dù là hiện tại Chu Thanh Giang giàu nứt đố đổ vách, cũng không làm được như vậy.
Phó tướng nói không sai, cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, cường giả tuyệt đỉnh cỡ Lâm Tuyệt Phong, Trịnh Tinh Hồn, bình thường còn có thể đánh đấm một trận. Nhưng nếu thật sự đến lúc liều mạng, chỉ cần trận pháp của Kiêu Long Vệ lập xong, cho dù là Lâm Tuyệt Phong muốn xông ra, muốn không trả một giá nào đó cũng không ra được.Tiêu Tiến Tam không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Nam, trong lòng không khỏi có chút chờ mong: Không biết rốt cục tên Vũ La kia là người thế nào, có thể làm cho tướng quân coi trọng như thế?
Bắc Thú quân ở chỗ xa xôi, tin tức không thông. Vũ La đã tạo ra danh tiếng lớn như vậy ở Trung Châu, nhưng bọn chúng không hề hay biết.
- Hừ, bất kể ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, Kiêu Long Vệ ra tay, cũng phải biết điều giơ tay chịu trói!
Tiêu Tiến Tam có lòng tin như vậy.
- Cô gia, ta...
Tôn Thất xấu hổ vô cùng, nếu không phải y không chịu nghe theo lời khuyên của Vũ La, chuyện này cũng không tới nỗi tệ hại như vậy, liên lụy cô gia phải giết chết Cừu Thiên Long, gây ra phiền phức tày trời.
Sau khi Tôn Thất tỉnh lại, nghe những người bên cạnh nói lại, lập tức xấu hổ không chịu nổi, xông lại không ngừng dập đầu tạ tội với Vũ La.
Vũ La lấy một tay đỡ y dậy:
- Chuyện này nhìn qua là do ngươi gây ra, thực tế ngọn nguồn của vấn đề nằm trên người ta. Cừu Thiên Long nhắm vào ta mà tới, ngươi bất quá chỉ là ngẫu nhiên va phải mà thôi. Nói thật ra là do ta làm liên lụy các ngươi chịu khổ...
- Cô gia ngài ngàn vạn đừng nói như vậy, ngài nói như vậy tiểu nhân thật đúng là không đất dung thân...
Tôn Thất vỗ thật mạnh vào ngực mình:
- Cô gia, sau này mạng của Tôn Thất ta coi như bán cho ngài.
Vũ La cười ha hả:
- Ta cần mạng chó ngươi làm gì? Ngươi hãy cẩn thận giữ đi.
Lưu Thiên Uy lại một mực lo lắng cho Vũ La:
- Cô gia, việc đã đến nước này, ta cũng không nói gì nữa, phần ân tình này, Lưu Thiên Uy ghi khắc trong lòng. Hiện tại chúng ta nên thử nghĩ xem làm cách nào ứng đối mới phải. Bắc Thú quân ta biết, Cừu Nhân Hổ chỉ có một đứa con trai này, hơn nữa ta nghe nói Cừu Nhân Hổ luôn luôn bảo thủ, tính cách hết sức cương cường. Hiện tại... Hay là mau mau câu viện Chu Đại nhân đi...
Vũ La mỉm cười:
- Ta tự có biện pháp, các ngươi không cần phải lo lắng.
Hắn hỏi Chu Hoành bên cạnh:
- Ta bảo ngươi thu thập di vật Cừu Thiên Long đâu?
Chu Hoành lấy ra một đông đồ vật:
- Cũng không có thứ gì, một chiếc nhẫn trữ vật, trong Lôi Thú kia còn có một ít tài liệu có thể dùng được. Ngoài ra cũng chỉ còn thanh bảo kiếm này.
Vũ La nhận lấy tất cả, mờ nhẫn trữ vật ra, không chút khách sáo thu hết sạch sẽ.
Thấy mọi người trợn mắt há mồm, Vũ La cố ý trợn trừng mắt:
- Nhìn cái gì vậy, người là do ta giết, chẳng lẽ các ngươi còn dám đòi chia?
Mọi người vội vàng khoát tay.
Vũ La bật cười hăng hắc, mọi người vốn đang lo lắng, nhờ vậy cũng bớt căng thẳng hơn một chút.
Giết Cừu Thiên Long, diệt sáu vị trưởng lão, uy lực của mười món pháp bảo công kích cỡ lớn vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng chỉ cần phát động, ngọc túy Ngọc Tủy hao tốn như nước chảy, chút Ngọc Tủy mà khó khăn lắm Vũ La mới tích lũy được bấy lâu, lập tức tiêu hao không còn.
Bất quá Bắc Thú quân thật là giàu nứt đố đổ vách, trong giới chỉ của Cừu Thiên Long, Ngọc Tủy chất chồng cao như núi. Ngoài ra các loại tài liệu thứ gì cũng có, linh đan cũng có không ít.
Kể cả một ít tài liệu trên thân Lôi Thú, Vũ La cũng thu lấy tất cả. Duy chỉ có thanh bảo kiếm kia, để lại còn có chỗ dùng khác.
- Được rồi, các ngươi cũng đừng lo lắng cho ta, ta từng trải qua sóng to gió lớn đã nhiều, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nếu có người tới muốn lấy, cứ để cho y lấy. Ta trở về Nhược Lô Ngục bế quan, nếu có người tìm ta, cứ bảo bọn họ tới Nhược Lô Ngục.
- Không được!
Mọi người cùng nhau phản đối:
- Cô gia, ngài coi Ám Vệ chúng ta là loại người thế nào? Chẳng lẽ ngài ra mặt vì chúng ta, chúng ta lại không thể cùng chung hoạn nạn với ngài sao? Hiện tại ngài trở về Nhược Lô Ngục, chẳng lẽ là vì bảo vệ chúng ta sao?
- Chuyện này tuyệt đối không được, cùng lắm thì liều mạng cùng Bắc Thú quân, ta cũng không tin tập hợp tất cả huynh đệ Ám Vệ, vẫn không đánh lại một Bắc Thú quân...
Vũ La lại cười:
- Các ngươi... Được, hảo ý ta xin tâm lĩnh, nhưng ta không phải là chạy đi lánh nạn. Từ lúc Bắc Thú quân có phản ứng đến lúc bọn chúng phái người tới đây, tối thiểu cũng phải mất thời gian nửa tháng. Ta trở về bế quan chế tạo pháp bảo công kích cỡ lớn, đến lúc đó sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ.
- Ô Tháp Sơn đảo cũng có thể bế quan...
- Nhưng ở Nhược Lô Ngục có rất nhiều khoáng thạch kim loại dự trữ, nơi này không có. Vũ La khoát khoát tay:
- Các ngươi yên tâm đi, chỉ là Bắc Thú quân mà thôi, ta đã dám giết Cừu Thiên Long, ắt sẽ tự có biện pháp đối phó Bắc Thú quân.
- Nhưng...
Bọn Lưu Thiên Uy cùng Tôn Thất vẫn không yên lòng, Vũ La đã đứng dậy đi ra ngoài:
- Thời gian cấp bách, trở về sớm một chút là có thể chế tạo thêm pháp bảo công kích cỡ lớn, ta phải đi ngay mới được.
Hắn nói đi là đi, ra cửa hai chân khẽ giậm đã hóa thành một đạo hồng quang bay lên không. Tuy rằng bọn Lưu Thiên Uy không đuổi kịp, nhưng ai nấy cũng có tâm tư, tính toán làm thế nào để hỗ trợ cho hắn.
Vũ La bay chỉ chốc lát, đã nhìn thấy Chu Hoành đuổi theo phía sau.
Sắc mặt Chu Hoành có chút ngưng trọng:
- Lần này ngươi có thật sự nắm chắc không?
Vũ La cười nhạt một tiếng, trả lời thành khẩn:
- Không có.
- Nhưng ta không hề do dự trước sau. Ta có giới hạn của mình, nếu vượt qua giới hạn này, bất kể là đối thủ thế nào, nhất mực giết hết. Cừu Thiên Long chính là đã vượt qua giới hạn này.
Chu Hoành cảm thấy tim mình như chìm xuống:
- Vậy ngươi định làm thế nào? Bắc Thú quân toàn là một bọn điên...
Vũ La lại cười, bên người mây trắng nhẹ bay, linh quang lưu chuyển dưới chân hai người, giữa trời biển mênh mông, Vũ La nhìn xuống dưới một, sau đó đưa tay lên gãi gãi đầu, không có phong độ cao thủ chút nào:
- Đã bao nhiêu năm qua, có không biết bao nhiêu người cũng cho rằng có thể giết chết ta, khiến cho ta hình thần câu diệt, nhưng lão tử vẫn còn sống đây. Những người kia thì sao, kẻ chết đã chết từ sớm, chưa chết cũng chỉ chết muộn hơn một chút. Nếu ta lo lắng trước sau, buồn rầu mà sống, đó không phải là ta.
Chu Hoành yên lặng nhìn hắn, cuối cùng nở một nụ cười khổ:
- Lúc ngươi giết người thật là khoái chí, ta cũng rất khoái chí. Nhưng sau khi giết, ngươi vẫn rất khoái chí như trước, ta lại cảm thấy buồn bã, ta vẫn không bằng ngươi.
Y cất tiếng thở dài, sau đó lại lên tiếng:
- Cha ta nói với ta, không cần ngươi quan tâm tới chuyện sáu vị trưởng lão. Chỉ cần ngươi có thể giải quyết vấn đề Băng Hà khẩu, người bảo đảm chẳng những Cửu Đại Thiên Môn không dám tìm tới làm phiền ngươi, mà còn dâng lên ích lợi không nhỏ.
Vũ La cười ha hả, vung tay áo phất phơ, đạp không mà đi:
- Ta cũng nghĩ là như thế.
Vũ La muốn về Nhược Lô Ngục, mục tiêu của hắn cũng không phải là Nhược Lô Ngục, mà là Hướng Cuồng Ngôn.
Trên đường tới chỗ Hướng Cuồng Ngôn, hắn ghé qua mỏ quặng Ô Thiết thu lấy trữ lượng khoáng thạch khai thác được trong thời gian qua, ngoài ra còn phải ghé Hướng Cuồng Ngôn đòi lại Ngọc ấn Linh Phù của mình.
Ngọc ấn Linh Phù cũng là một trong pháp bảo có chiến lực quan trọng, đối mặt với đối thủ như Bắc Thú quân, dù Vũ La tỏ ra bình thản, nhưng cũng sáng suốt chuẩn bị đấy đủ tất cả.
Hướng Cuồng Ngôn cơ hồ đã nghiên cứu xong, rất sảng khoái trả lại cho Vũ La.
Cho tới bây giờ, Nam Hoang đệ nhất phù sư cũng không phải là người giỏi về xem sắc mặt đoán ý người khác, quan tâm tới người khác, duy chỉ có vài phần kính trọng Vũ La.
- Thần sắc ngươi vội vàng như vậy, chẳng lẽ đã có chuyện gì sao?
Sau khi giao trả Ngọc Ấn Linh Phù cho Vũ La, Hướng Cuồng Ngôn thuận miệng hỏi một câu.
Vũ La lắc đầu:
- Không có chuyện gì.
Hướng Cuồng Ngôn ngược lại càng thêm tò mò, một tay lôi hắn lại:
- Không, nhất định là có chuyện, ngươi có chuyện gì không vui, hãy nói ra cho ta biết.
Vũ La cười khổ, bèn kể lại mọi chuyện.
Dù rằng Bắc Thú quân là đề tài cấm kỵ, nhưng với thân phận địa vị của Hướng Cuồng Ngôn, tự nhiên biết tới sự tồn tại của nó. Vũ La nói xong, Hướng Cuồng Ngôn cũng không nhịn được phải cau mày:
- Ngươi hết sức may mắn, nhưng phiền toái cũng thật sự không ít.
Lúc tin dữ truyền đến, Cừu Nhân Hổ ngồi trên ghế đá rất to giữa thạch điện, không hề nhúc nhích, cho tới bây giờ đã là hai canh giờ.
Mặc dù trong lòng các tướng lĩnh Bắc Thú quân bên dưới vô cùng lo lắng, nhưng cũng không dám thúc giục.
Thạch điện khổng lồ vì chỉ có ít ánh sáng, cho nên lộ vẻ u ám. Lúc này lại bị tâm trạng âm trầm không ngừng bộc phát của Cừu Nhân Hổ ảnh hưởng, càng lộ ra vẻ âm u đáng sợ hơn.
Cừu Nhân Hổ bỗng nhiên đứng bật dậy, khiến cho hàng chục vị tướng lĩnh bên dưới trong lòng căng thẳng, chỉ nghe Cừu Nhân Hổ trầm giọng hạ lệnh:
- Lệnh cho Kiêu Long Vệ tụ hợp.
Sau đó sải bước ra khỏi thạch điện, chạy thẳng tới chỗ ở của mình.
Chỗ ở Cừu Nhân Hổ cũng không xa họa, không có gì khác với phòng của tướng sĩ Bắc Thú quân, bất quá chỉ rộng hơn gấp mấy lần. Có tất cả ba gian phòng, ngoài cũng là khách sảnh, giữa là phòng ngủ của lão, sau cũng là một gian linh đường. Bên trong có một lư hương bằng đá, thắp ba nén hương, thở phụng bức họa phu nhân.
Tuy rằng trong Bát Đại Tính của Bắc Thú quân, Cừu thị hùng mạnh thật. Nhưng năm đó Cừu thị nhân tài đông đúc, Cừu Nhân Hổ cũng chỉ là một kẻ lục lục thường tài, không được trong tộc coi trọng. Lão buồn bã rời khỏi Băng Hà khẩu chu du thiên hạ, cũng vào lúc ấy làm quen với Cốc Thương, cùng gặp được phu nhân của mình.
Cảm tình phu thê vô cùng thâm hậu, lúc phu nhân qua đời từng dặn dò lão phải tận tình chăm sóc cốt nhục của hai người. Cừu Thiên Long cũng không tệ, mặc dù có hơi chút ăn chơi, nhưng tu vi tiến bộ rất nhanh, khiến cho lòng già của Cừu Nhân Hổ cảm thấy vô cùng an ủi, cảm thấy mình đã có người nổi nghiệp. Không ngờ rằng hôm nay tin dữ tới như sét đánh ngang mày, người tóc bạc phải đưa kẻ đầu xanh về nơi chín suối.
Cừu Nhân Hổ lặng lẽ ngồi cùng vong linh phu nhân mình nửa canh giờ. Tang con quá lớn đổ ập xuống đầu hòa lẫn nỗi nhớ phu nhân mười năm, cộng thêm áy náy trong lòng vì không thể hoàn thành di nguyện của phu nhân, khiến cho hai mắt Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân đỏ lên, chớp mạnh vài cái, rốt cục không nhịn được, hai giọt lệ nóng hổi trào ra.
Lúc Cừu Nhân Hổ từ trong linh đường đi ra, đã khôi phục lại phong thái Đại Thống Lĩnh sắt máu ngày thường. Lão thay một thân trường bào màu đỏ máu, gương mặt lạnh lẽo.
Ngoài cửa đã sớm có thủ hạ tâm phúc đứng chờ:
- Tướng quân, Kiêu Long Vệ đã tụ hợp xong.
Gương mặt Cừu Nhân Hổ như được tạc bằng đá, lạnh lùng nói:
- Bảo bọn chúng lập tức lên đường, ngươi dẫn đầu, báo cho Cửu Đại Thiên Môn giao ra hung thủ Vũ La. Nếu bọn họ không giao, Kiêu Long Vệ tự mình động thủ, bất luận chết sống!
- Dạ!
Bộ hạ đang muốn rời đi, Cừu Nhân Hổ bỗng nhiên nói thêm một câu:
- Cho Kiêu Long Vệ mỗi người đi lĩnh một viên Nghịch Nguyên đan.
Bộ hạ sửng sốt:
- Tướng quân...
- Theo lời ta dặn dò mà làm.
- Dạ.
Tất cả mọi người trong căn cứ Băng Hà khẩu đều biết đã xảy ra chuyện lớn, nhưng không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra. Kiêu Long Vệ là quân tinh nhuệ nhất trực thuộc Đại Thống Lĩnh bị triệu tập khẩn cấp vào buổi trưa. Một canh giờ sau, đan phòng của căn cứ mở ra, nghe nói phân phát một số Nghịch Nguyên đan. Nửa canh giờ sau đó, Kiêu Long Vệ đạp trên phi kiếm hóa thành một mảnh mưa sao sa, bay thẳng lên trời.
Kiêu Long Vệ xuất động, hơn nữa còn lĩnh Nghịch Nguyên đan, hiển nhiên Đại Thống Lĩnh đã tức giận, rốt cuộc là chuyện gì làm cho Đại Thống Lĩnh giận dữ tới mức này?
Trong căn cứ Băng Hà khẩu, tất cả mọi người đang suy đoán.
Tiêu Tiến Tam cũng không phải là con cháu Bắc Thú quân Bát Đại Tính, thậm chí cũng không phải là con cháu Bắc Thú quân. Y là một thành viên trong số quân mà hàng năm Bắc Thú quân lấy từ khắp Trung Châu để bổ sung. Năm xưa lúc y tiến vào Băng Hà khẩu giá rét này, chỉ mới có năm tuổi.
Nhưng Tiêu Tiến Tam thiên tư hơn người, một điểm quan trọng nhất là y trung thành hết mực, làm việc ổn thỏa, cho nên mới từng bước lọt vào trong mắt Cừu Nhân Hổ, cuối cùng trở thành tướng quân thân tín.
Tiêu Tiến Tam ở trong nhà là lão Tam, trên còn có hai ca ca, cha mẹ nuôi không nổi, bèn mang bán y lấy hai mươi lượng bạc. Sau vài lần qua tay, rốt cục lọt vào tay Bắc Thú quân.
Tiêu Tiến Tam thống lĩnh Kiêu Long Vệ, chỉ thấy một mảng kim quang như sao xẹt lướt qua chín tầng mây, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Ở bên cạnh y, phó tướng có chút không hiểu được:
- Đại nhân, tướng quân có ý gì, chẳng lẽ còn chưa tin thực lực Kiêu Long Vệ chúng ta? Chúng ta là do tướng quân đích thân dạy dỗ. Tuy rằng chưa chắc cảnh giới chúng ta cao nhất, nhưng xét về tu sĩ cùng cấp, ta dám nói huynh đệ chúng ta chắc chắn có thể một chọi ba.
Đây cũng không phải phó tướng khoác lác, Bắc Thú quân hàng năm đóng ở Băng Hà khẩu, kinh nghiệm xương máu phong phú vô cùng. Khoan nói tới cảnh giới, chỉ nói về chiến lực, đám tu sĩ ở Trung Châu và những nơi hòa bình chắc chắn không thể nào sánh kịp.
Phó tướng nói lấy một địch ba, đó là nói tu sĩ tinh anh. Nếu là tu sĩ thông thường, lấy một địch năm cũng không thành vấn đề.
- Ta dám nói cho dù chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tới đây, đến lúc cần liều chết, bọn họ cũng đừng mong xông ra khỏi trận pháp của chúng ta một cách dễ dàng.
- Đối phó một tên Giám Ngục ở Trung Châu, lại còn phải động dụng Nghịch Nguyên đan sao?
- Câm miệng!
Tiêu Tiến Tam giận dữ quát mắng:
- Tướng quân an bài như vậy ắt có thâm ý, chớ có tự mình đoán bừa!
Phó tướng vội vàng cúi đầu:
- Tuân lệnh.
Mặc dù trong lòng Tiêu Tiến Tam cũng có chút xem thường, nhưng y tuyệt đối trung thành, thi hành răm rắp hết thảy mệnh lệnh của Cừu Nhân Hổ, đây mới là chỗ mà Cừu Nhân Hổ hài lòng về y.
Cừu Nhân Hổ năm xưa không được Cừu thị coi trọng, nhưng dựa vào cố gắng cùng phấn đấu của mình, từng bước trở thành Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân. Chuyện này khiến cho Cừu Nhân Hổ hết sức không tin tưởng Bát Đại Tính, sau khi nhậm chức chọn toàn là người ngoài, Tiêu Tiến Tam cũng là như vậy. Những người ngoài vốn không có căn cơ hay chỗ dựa, chỉ còn đường duy nhất là ôm chân Cừu Nhân Hổ.
- Nghịch Nguyên đan...
Tiêu Tiến Tam đang thầm suy nghĩ chuyện này trong lòng.
Ở Băng Hà khẩu, Nghịch Nguyên đan còn có một tên khác, là Tuyệt Địa đan. Ban đầu nghiên cứu ra chủ yếu là vì phòng ngừa vạn nhất Bắc Thú quân không trụ được, đến lúc khẩn yếu quan đầu nuốt Nghịch Nguyên đan vào, chiến lực sẽ bạo tăng gấp đôi.
Nhưng tác dụng phụ của Nghịch Nguyên đan quá lớn, tu sĩ Bắc Thú quân thông thường, mỗi người chỉ có thể phục dụng một viên Nghịch Nguyên đan, sau khi thiêu đốt chiến lực, từ đó trở đi sẽ trở thành một phế nhân.
Kiêu Long Vệ chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ Bắc Thú quân, có thể phục dụng ba lần. Tiêu Tiến Tam cũng nghĩ không ra, vì sao Cừu Nhân Hổ phải lãng phí một cơ hội trân quý như vậy trên người Vũ La.
Chiến lực của Bắc Thú quân vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới. Ngoại trừ hàng năm chém giết rèn luyện, Bắc Thú quân còn được nhận rất nhiều tài nguyên do Cửu Đại Thiên Môn cung cấp. Bất kể là đan dược hay là trang bị, Bắc Thú quân cũng là hoàn mỹ nhất.
Lấy Kiêu Long Vệ ra làm tỷ dụ, áo giáp trên thân mỗi người toàn là pháp bảo tam phẩm trung, mà Kiêu Long Vệ có tới ba trăm người.
Trừ Bắc Thú quân, cho dù là hiện tại Chu Thanh Giang giàu nứt đố đổ vách, cũng không làm được như vậy.
Phó tướng nói không sai, cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, cường giả tuyệt đỉnh cỡ Lâm Tuyệt Phong, Trịnh Tinh Hồn, bình thường còn có thể đánh đấm một trận. Nhưng nếu thật sự đến lúc liều mạng, chỉ cần trận pháp của Kiêu Long Vệ lập xong, cho dù là Lâm Tuyệt Phong muốn xông ra, muốn không trả một giá nào đó cũng không ra được.Tiêu Tiến Tam không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Nam, trong lòng không khỏi có chút chờ mong: Không biết rốt cục tên Vũ La kia là người thế nào, có thể làm cho tướng quân coi trọng như thế?
Bắc Thú quân ở chỗ xa xôi, tin tức không thông. Vũ La đã tạo ra danh tiếng lớn như vậy ở Trung Châu, nhưng bọn chúng không hề hay biết.
- Hừ, bất kể ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, Kiêu Long Vệ ra tay, cũng phải biết điều giơ tay chịu trói!
Tiêu Tiến Tam có lòng tin như vậy.
- Cô gia, ta...
Tôn Thất xấu hổ vô cùng, nếu không phải y không chịu nghe theo lời khuyên của Vũ La, chuyện này cũng không tới nỗi tệ hại như vậy, liên lụy cô gia phải giết chết Cừu Thiên Long, gây ra phiền phức tày trời.
Sau khi Tôn Thất tỉnh lại, nghe những người bên cạnh nói lại, lập tức xấu hổ không chịu nổi, xông lại không ngừng dập đầu tạ tội với Vũ La.
Vũ La lấy một tay đỡ y dậy:
- Chuyện này nhìn qua là do ngươi gây ra, thực tế ngọn nguồn của vấn đề nằm trên người ta. Cừu Thiên Long nhắm vào ta mà tới, ngươi bất quá chỉ là ngẫu nhiên va phải mà thôi. Nói thật ra là do ta làm liên lụy các ngươi chịu khổ...
- Cô gia ngài ngàn vạn đừng nói như vậy, ngài nói như vậy tiểu nhân thật đúng là không đất dung thân...
Tôn Thất vỗ thật mạnh vào ngực mình:
- Cô gia, sau này mạng của Tôn Thất ta coi như bán cho ngài.
Vũ La cười ha hả:
- Ta cần mạng chó ngươi làm gì? Ngươi hãy cẩn thận giữ đi.
Lưu Thiên Uy lại một mực lo lắng cho Vũ La:
- Cô gia, việc đã đến nước này, ta cũng không nói gì nữa, phần ân tình này, Lưu Thiên Uy ghi khắc trong lòng. Hiện tại chúng ta nên thử nghĩ xem làm cách nào ứng đối mới phải. Bắc Thú quân ta biết, Cừu Nhân Hổ chỉ có một đứa con trai này, hơn nữa ta nghe nói Cừu Nhân Hổ luôn luôn bảo thủ, tính cách hết sức cương cường. Hiện tại... Hay là mau mau câu viện Chu Đại nhân đi...
Vũ La mỉm cười:
- Ta tự có biện pháp, các ngươi không cần phải lo lắng.
Hắn hỏi Chu Hoành bên cạnh:
- Ta bảo ngươi thu thập di vật Cừu Thiên Long đâu?
Chu Hoành lấy ra một đông đồ vật:
- Cũng không có thứ gì, một chiếc nhẫn trữ vật, trong Lôi Thú kia còn có một ít tài liệu có thể dùng được. Ngoài ra cũng chỉ còn thanh bảo kiếm này.
Vũ La nhận lấy tất cả, mờ nhẫn trữ vật ra, không chút khách sáo thu hết sạch sẽ.
Thấy mọi người trợn mắt há mồm, Vũ La cố ý trợn trừng mắt:
- Nhìn cái gì vậy, người là do ta giết, chẳng lẽ các ngươi còn dám đòi chia?
Mọi người vội vàng khoát tay.
Vũ La bật cười hăng hắc, mọi người vốn đang lo lắng, nhờ vậy cũng bớt căng thẳng hơn một chút.
Giết Cừu Thiên Long, diệt sáu vị trưởng lão, uy lực của mười món pháp bảo công kích cỡ lớn vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng chỉ cần phát động, ngọc túy Ngọc Tủy hao tốn như nước chảy, chút Ngọc Tủy mà khó khăn lắm Vũ La mới tích lũy được bấy lâu, lập tức tiêu hao không còn.
Bất quá Bắc Thú quân thật là giàu nứt đố đổ vách, trong giới chỉ của Cừu Thiên Long, Ngọc Tủy chất chồng cao như núi. Ngoài ra các loại tài liệu thứ gì cũng có, linh đan cũng có không ít.
Kể cả một ít tài liệu trên thân Lôi Thú, Vũ La cũng thu lấy tất cả. Duy chỉ có thanh bảo kiếm kia, để lại còn có chỗ dùng khác.
- Được rồi, các ngươi cũng đừng lo lắng cho ta, ta từng trải qua sóng to gió lớn đã nhiều, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nếu có người tới muốn lấy, cứ để cho y lấy. Ta trở về Nhược Lô Ngục bế quan, nếu có người tìm ta, cứ bảo bọn họ tới Nhược Lô Ngục.
- Không được!
Mọi người cùng nhau phản đối:
- Cô gia, ngài coi Ám Vệ chúng ta là loại người thế nào? Chẳng lẽ ngài ra mặt vì chúng ta, chúng ta lại không thể cùng chung hoạn nạn với ngài sao? Hiện tại ngài trở về Nhược Lô Ngục, chẳng lẽ là vì bảo vệ chúng ta sao?
- Chuyện này tuyệt đối không được, cùng lắm thì liều mạng cùng Bắc Thú quân, ta cũng không tin tập hợp tất cả huynh đệ Ám Vệ, vẫn không đánh lại một Bắc Thú quân...
Vũ La lại cười:
- Các ngươi... Được, hảo ý ta xin tâm lĩnh, nhưng ta không phải là chạy đi lánh nạn. Từ lúc Bắc Thú quân có phản ứng đến lúc bọn chúng phái người tới đây, tối thiểu cũng phải mất thời gian nửa tháng. Ta trở về bế quan chế tạo pháp bảo công kích cỡ lớn, đến lúc đó sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ.
- Ô Tháp Sơn đảo cũng có thể bế quan...
- Nhưng ở Nhược Lô Ngục có rất nhiều khoáng thạch kim loại dự trữ, nơi này không có. Vũ La khoát khoát tay:
- Các ngươi yên tâm đi, chỉ là Bắc Thú quân mà thôi, ta đã dám giết Cừu Thiên Long, ắt sẽ tự có biện pháp đối phó Bắc Thú quân.
- Nhưng...
Bọn Lưu Thiên Uy cùng Tôn Thất vẫn không yên lòng, Vũ La đã đứng dậy đi ra ngoài:
- Thời gian cấp bách, trở về sớm một chút là có thể chế tạo thêm pháp bảo công kích cỡ lớn, ta phải đi ngay mới được.
Hắn nói đi là đi, ra cửa hai chân khẽ giậm đã hóa thành một đạo hồng quang bay lên không. Tuy rằng bọn Lưu Thiên Uy không đuổi kịp, nhưng ai nấy cũng có tâm tư, tính toán làm thế nào để hỗ trợ cho hắn.
Vũ La bay chỉ chốc lát, đã nhìn thấy Chu Hoành đuổi theo phía sau.
Sắc mặt Chu Hoành có chút ngưng trọng:
- Lần này ngươi có thật sự nắm chắc không?
Vũ La cười nhạt một tiếng, trả lời thành khẩn:
- Không có.
- Nhưng ta không hề do dự trước sau. Ta có giới hạn của mình, nếu vượt qua giới hạn này, bất kể là đối thủ thế nào, nhất mực giết hết. Cừu Thiên Long chính là đã vượt qua giới hạn này.
Chu Hoành cảm thấy tim mình như chìm xuống:
- Vậy ngươi định làm thế nào? Bắc Thú quân toàn là một bọn điên...
Vũ La lại cười, bên người mây trắng nhẹ bay, linh quang lưu chuyển dưới chân hai người, giữa trời biển mênh mông, Vũ La nhìn xuống dưới một, sau đó đưa tay lên gãi gãi đầu, không có phong độ cao thủ chút nào:
- Đã bao nhiêu năm qua, có không biết bao nhiêu người cũng cho rằng có thể giết chết ta, khiến cho ta hình thần câu diệt, nhưng lão tử vẫn còn sống đây. Những người kia thì sao, kẻ chết đã chết từ sớm, chưa chết cũng chỉ chết muộn hơn một chút. Nếu ta lo lắng trước sau, buồn rầu mà sống, đó không phải là ta.
Chu Hoành yên lặng nhìn hắn, cuối cùng nở một nụ cười khổ:
- Lúc ngươi giết người thật là khoái chí, ta cũng rất khoái chí. Nhưng sau khi giết, ngươi vẫn rất khoái chí như trước, ta lại cảm thấy buồn bã, ta vẫn không bằng ngươi.
Y cất tiếng thở dài, sau đó lại lên tiếng:
- Cha ta nói với ta, không cần ngươi quan tâm tới chuyện sáu vị trưởng lão. Chỉ cần ngươi có thể giải quyết vấn đề Băng Hà khẩu, người bảo đảm chẳng những Cửu Đại Thiên Môn không dám tìm tới làm phiền ngươi, mà còn dâng lên ích lợi không nhỏ.
Vũ La cười ha hả, vung tay áo phất phơ, đạp không mà đi:
- Ta cũng nghĩ là như thế.
Vũ La muốn về Nhược Lô Ngục, mục tiêu của hắn cũng không phải là Nhược Lô Ngục, mà là Hướng Cuồng Ngôn.
Trên đường tới chỗ Hướng Cuồng Ngôn, hắn ghé qua mỏ quặng Ô Thiết thu lấy trữ lượng khoáng thạch khai thác được trong thời gian qua, ngoài ra còn phải ghé Hướng Cuồng Ngôn đòi lại Ngọc ấn Linh Phù của mình.
Ngọc ấn Linh Phù cũng là một trong pháp bảo có chiến lực quan trọng, đối mặt với đối thủ như Bắc Thú quân, dù Vũ La tỏ ra bình thản, nhưng cũng sáng suốt chuẩn bị đấy đủ tất cả.
Hướng Cuồng Ngôn cơ hồ đã nghiên cứu xong, rất sảng khoái trả lại cho Vũ La.
Cho tới bây giờ, Nam Hoang đệ nhất phù sư cũng không phải là người giỏi về xem sắc mặt đoán ý người khác, quan tâm tới người khác, duy chỉ có vài phần kính trọng Vũ La.
- Thần sắc ngươi vội vàng như vậy, chẳng lẽ đã có chuyện gì sao?
Sau khi giao trả Ngọc Ấn Linh Phù cho Vũ La, Hướng Cuồng Ngôn thuận miệng hỏi một câu.
Vũ La lắc đầu:
- Không có chuyện gì.
Hướng Cuồng Ngôn ngược lại càng thêm tò mò, một tay lôi hắn lại:
- Không, nhất định là có chuyện, ngươi có chuyện gì không vui, hãy nói ra cho ta biết.
Vũ La cười khổ, bèn kể lại mọi chuyện.
Dù rằng Bắc Thú quân là đề tài cấm kỵ, nhưng với thân phận địa vị của Hướng Cuồng Ngôn, tự nhiên biết tới sự tồn tại của nó. Vũ La nói xong, Hướng Cuồng Ngôn cũng không nhịn được phải cau mày:
- Ngươi hết sức may mắn, nhưng phiền toái cũng thật sự không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.