Chương 401: Kim Mục Vân bằng (Hạ)
Thạch Tam
11/04/2018
Lôi Tiên Đạt hét thảm một tiếng, nguyên hồn đang định bay ra, trong mi
tâm của Vũ La đột nhiên bắn ra một đạo ngân quang, Linh Long lập tức cắn vào yết hầu của hắn, chỉ hút một, một thân thần lực của Lôi Tiên Đạt,
lại thêm nguyên hồn của hắn đều bị Linh Long nuốt vào trong bụng.
Cỗ lực lượng này thật sự là quá mức khổng lồ, Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp trong lúc nhất thời cũng khó tiêu hóa, Linh Long lui về trong Minh Đường Cung của Vũ La, an tâm tĩnh dưỡng.
Đồng tử của Lôi Tiên Đạt phóng đại, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin. Hắn đường đường là tộc trưởng thị tộc cổ xưa, lại chết ở trong tay một thiếu niên.
Trong cổ họng hắn kêu lên ông ọc hai tiếng, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng khí lực tiết hết, trợn trừng hai mắt chết đi!
Vũ La thở hổn hển, lửa giận trong mắt đã thối lui một chút, xoay người lại, chỉ thấy trên hoang nguyên có một người khác đang đứng:
- Lôi Tiên Đạt chết không nhắm mắt, chính là vì không ngờ rằng ngươi không ra tay cứu hắn?
Khoái Tông tiện tay vừa lật, một thanh chủy thủ màu lam trong suốt như bảo thạch xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Vì sao ta phải cứu hắn?
Vũ La âm trầm nói:
- Chuyện Mộc Thần Trủng, ngươi cũng có phần?
Khoái Tông thừa nhận lại rất dứt khoát:
- Không sai, ta và Lôi Tiên Đạt liên thủ làm. Hai người chúng ta ra tay huyết tẩy Mộc Thần Trủng, thật là có vẻ dùng dao mổ trâu giết gà.
Hắn ra vẻ không thèm để ý nhìn Vũ La:
- Vốn chúng ta hẳn là có quan hệ tốt, đi đến một bước này thực sự làm cho người ta tiếc nuối. Đáng tiếc, rất nhiều chuyện chúng ta đều không có lựa chọn.
- Thối lắm!
Vũ La đột nhiên nổi giận:
- Mọi người ở Mộc Thần Trủng có oán cừu gì với ngươi? Vì sao đuổi tận giết tuyệt? Không có lựa chọn? Là bức bọn họ không có lựa chọn!
Khoái Tông không chút để ý lắc đầu:
- Bọn họ là vì ngươi mà chết. Bởi vì, ta không thể không giết bọn họ.
- Ân oán giữa ta và Thanh Nguyệt Thần Trủng các ngươi đã chấm dứt!
- Thật nghĩ như vậy? Ta cũng sẽ không hồn nhiên như vậy, đối với ta lòng đã mang khúc mắc, xung đột chỉ là chuyện sớm hay muộn, ta đây không bằng tiên hạ thủ vi cường!
Hắn đưa tay vào lòng lấy ra một thanh chủy thủ sáng chói:
- Giết Lôi Tiên Đạt rồi, hẳn ngươi cũng đã hả. Mặc kệ là người nào, trên người có nhiều dị bảo như vậy, gánh vác hết sức nặng nề, cũng kiên trì không được bao lâu?
Vũ La hừ lạnh một tiếng:
- Quả thực kiên trì không được bao lâu, thế nhưng giết ngươi cũng đủ rồi!
Thần kiếm vung lên, một đạo thanh quang bán nguyệt trảm đường kính năm trượng cắt mặt đất bay về phía Khoái Tông, trên mặt đất lập tức hiện ra một rãnh sâu đến ba thước!
Khoái Tông thét dài một tiếng, chủy thủ trong tay cách không điểm một, một đạo lam quang lóe ra đánh tới, đánh lên thanh quang bán nguyệt trảm của Vũ La, một tiếng nổ lớn vang lên, nổ thành quang mang đầy trời.
Thân hình Vũ La vừa động, tất cả bảo bối cùng xuất động tấn công.
Khoái Tông thật sự không ngờ rằng, Vũ La không ngờ còn có thể kiên trì lâu như vậy! Thần Kiếm Thiên Tinh, cự tháp huyết sắc, Bách Vạn Nhân Đồ thay nhau oanh tạc, mỗi một kích đều vô cùng trầm trọng, cho dù một ngọn núi cũng phải bị đánh tứ phân ngũ liệt.
Khoái Tông cắn chặt răng, bản mệnh pháp bảo trong tay đã xuất hiện một vết rách. Khoái Tông đang đánh cược, xem rốt cuộc là ai không chống đỡ được trước!
Hai người đánh nhau chết sống, lôi điện đan xen phong vân biến sắc, trên bầu trời quang đãng mây đen cuồn cuộn. Dưới sát mặt đất cuồng phong thổi quét, Chu Nghiên che chở cho Nam Vinh Ẩm bị phong ấn lực lượng, hai nàng sắc mặt hoảng sợ tránh ở một bên quan chiến.
Vũ La lại xuất ra một kiếm, Khoái Tông vung dị bảo chặn lại, trên trủy thủ vết rạn lại tăng lên vài phần! Khoái Tông lảo đảo lui về phía sau, Vũ La lúc này không thể ngăn cản.
Oa... Vũ La phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng hung tính không giảm, Kỳ Lân Tý phát động, một tia hỏa diễm kim sắc được máu tươi của Vũ La làm chất dẫn, ầm một tiếng hóa thành một đạo hỏa long kim sắc, hỏa long quấn quanh Thần Kiếm Thiên Tinh hàn quang lẫm liệt, thế như ngàn quân lại là một kiếm chém xuống.
Bốp!
Một tiếng giòn tan, bản mệnh pháp bảo của Khoái Tông gãy một nửa trước, chủy thủ chỉ còn lại nửa thanh.
Hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng vẫn như trước cắn chặt răng tiếp tục quấn lấy Vũ La.
Một ngụm máu kia của Vũ La cho Khoái Tông hy vọng: Hắn sắp chống đỡ không được!
Hai người đều sắp đạt tới cực hạn, phải xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Vũ La gần như mỗi một kích đều trả giá bằng máu, vừa nhấc kiếm đã thấy nội tạng cuồn cuộn, nhất định có một ngụm máu tươi phun ra rơi xuống cự tháp huyết sắc.
Địa Hỏa Kim Kì Lân trong Kỳ Lân Tý được tinh huyết của Vũ La trợ giúp, Thần Hỏa Kỳ Lân cháy bùng bừng, hỏa long kia không những không có yếu bớt, ngược lại càng phát ra hùng tráng.
Trước ngực Vũ La một mảnh đỏ tươi, nhưng vẫn như trước giống như điên rồi không ngưng công kích về phía Khoái Tông.
Bốp!
Liên tục mấy chiêu, Khoái Tông đã lui trăm bước, nửa thanh chủy thủ trong tay cuối cùng không chịu nổi lực lượng va chạm khủng bố như vậy, hoàn toàn vỡ nát, toàn bộ bàn tay của Khoái Tông huyết nhục mơ hồ!
- Điều này không có khả năng, ta không cam lòng!
Khoái Tông khàn giọng rống giận:
- Vì sao ta lại thất bại, ta sẽ không thua...
Rõ ràng là mình chiếm ưu thế, vì sao người thắng lợi cuối cùng lại là Vũ La? Khoái Tông nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Vũ La giơ thần kiếm lên, hàn quang từ trên thân kiếm chiếu xuống khuôn mặt dữ tợn hung ác của Khoái Tông.
- Một kiếm này là mấy trăm tính mạng của Mộc Thần Trủng!
- Hung hăng ngang ngược!
Một tiếng gầm giận dữ từ trên chín tầng trời truyền đến, bầu trời vốn đã không trong sáng lại phong vân tụ hội, một đám mây đen như mực rộng trăm mẫu cuồn cuộn kéo đến, trong nháy mắt đã đi tới đỉnh đầu Vũ La. Bên rìa đám mây đen vươn ra một bàn tay đen như mực nhăn nheo như chân chim, một trảo chụp về phía Vũ La:
- Trước mặt bản tọa còn dám xuất thủ!
Người bên trong đám mây đen kia, khí tức trên người không kém gì Hồng Phá Hải, Vũ La lập tức hiểu được:
- Khó trách bọn chúng có gan lớn như vậy, thì ra sau lưng có ngươi làm chỗ dựa.
- Nếu đã biết thân phận của bản tọa, còn không mau mau dừng tay!
Bên trong mây đen truyền ra một tiếng gầm giận dữ, bàn tay đen như mực kia lăng không chụp xuống.
Vũ La ngạo nghễ nhìn trời:
- Ta nhổ vào! Ngươi đáng là gì chứ, cũng dám ra lệnh cho ta!
Thần Kiếm Thiên Tinh không chút do dự chém xuống. Bàn tay đen kia còn cách quá xa không kịp cứu, thủ cấp của Khoái Tông lập tức lăn lông lốc ra xa.
Vũ La vận khởi Cửu Long Thôn Nhật, lăng không khẽ hút, một thân thần lực và nguyên hồn của Khoái Tông đều nạp vào trong cơ thể Linh Long. Linh Long rõ ràng có chút gánh vác quá nặng, có chút ỉu xìu thu về trong Minh Đường Cung.
Bốp!
Bàn tay đen lăng không hạ xuống, hung hăng vỗ lên lưng Vũ La, đánh Vũ La bay ra ngoài mấy trăm trượng, cày trên mặt đất hàng chục trượng, lưu lại một rãnh thật sâu, lúc này mới ngừng lại.
Vũ La vốn cũng đã là nỏ mạnh hết đà, cố gắng chịu đựng giết Khoái Tông chính là phát tiết lửa giận. Hiện tại hai tên cừu nhân đã chết, phát tiết lửa giận xong, lại càng không phải là địch thủ của người trong đám mây đen.
Bàn tay khổng lồ kia giáng xuống lần nữa, hung tính của Vũ La lại nổi lên, cho dù đánh không lại cũng phải đánh!
Cự tháp huyết sắc đã không nghe điều động, lui về trong Thiên Phủ Chi Quốc, hai tay Vũ La nắm Thần Kiếm Thiên Tinh, một kiếm hung hăng chém về phía bàn tay đen kia.
Bàn tay đen co ngón tay búng ra, đinh một tiếng ngăn Thần Kiếm Thiên Tinh lại.
Động Động bỗng nhiên nhảy ra, đứng trên đầu Vũ La, giương nanh múa vuốt với đám mây đen kia, kêu loạn một trận.
Bàn tay đen kia lập tức do dự, thu lại nhưng nhân tiện bắt đi Chu Nghiên và Nam Vinh Âm. Vũ La đã vô lực ngăn cản.
Động Động hai tay chống cạnh sườn, phùng má trợn mắt, nổi giận đùng đùng với đám mây đen trăm mẫu kia. Bên trong đám mây đen bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ:
- Thì ra còn chưa trưởng thành, bản tọa sợ gì?
Cỗ lực lượng này thật sự là quá mức khổng lồ, Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp trong lúc nhất thời cũng khó tiêu hóa, Linh Long lui về trong Minh Đường Cung của Vũ La, an tâm tĩnh dưỡng.
Đồng tử của Lôi Tiên Đạt phóng đại, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin. Hắn đường đường là tộc trưởng thị tộc cổ xưa, lại chết ở trong tay một thiếu niên.
Trong cổ họng hắn kêu lên ông ọc hai tiếng, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng khí lực tiết hết, trợn trừng hai mắt chết đi!
Vũ La thở hổn hển, lửa giận trong mắt đã thối lui một chút, xoay người lại, chỉ thấy trên hoang nguyên có một người khác đang đứng:
- Lôi Tiên Đạt chết không nhắm mắt, chính là vì không ngờ rằng ngươi không ra tay cứu hắn?
Khoái Tông tiện tay vừa lật, một thanh chủy thủ màu lam trong suốt như bảo thạch xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Vì sao ta phải cứu hắn?
Vũ La âm trầm nói:
- Chuyện Mộc Thần Trủng, ngươi cũng có phần?
Khoái Tông thừa nhận lại rất dứt khoát:
- Không sai, ta và Lôi Tiên Đạt liên thủ làm. Hai người chúng ta ra tay huyết tẩy Mộc Thần Trủng, thật là có vẻ dùng dao mổ trâu giết gà.
Hắn ra vẻ không thèm để ý nhìn Vũ La:
- Vốn chúng ta hẳn là có quan hệ tốt, đi đến một bước này thực sự làm cho người ta tiếc nuối. Đáng tiếc, rất nhiều chuyện chúng ta đều không có lựa chọn.
- Thối lắm!
Vũ La đột nhiên nổi giận:
- Mọi người ở Mộc Thần Trủng có oán cừu gì với ngươi? Vì sao đuổi tận giết tuyệt? Không có lựa chọn? Là bức bọn họ không có lựa chọn!
Khoái Tông không chút để ý lắc đầu:
- Bọn họ là vì ngươi mà chết. Bởi vì, ta không thể không giết bọn họ.
- Ân oán giữa ta và Thanh Nguyệt Thần Trủng các ngươi đã chấm dứt!
- Thật nghĩ như vậy? Ta cũng sẽ không hồn nhiên như vậy, đối với ta lòng đã mang khúc mắc, xung đột chỉ là chuyện sớm hay muộn, ta đây không bằng tiên hạ thủ vi cường!
Hắn đưa tay vào lòng lấy ra một thanh chủy thủ sáng chói:
- Giết Lôi Tiên Đạt rồi, hẳn ngươi cũng đã hả. Mặc kệ là người nào, trên người có nhiều dị bảo như vậy, gánh vác hết sức nặng nề, cũng kiên trì không được bao lâu?
Vũ La hừ lạnh một tiếng:
- Quả thực kiên trì không được bao lâu, thế nhưng giết ngươi cũng đủ rồi!
Thần kiếm vung lên, một đạo thanh quang bán nguyệt trảm đường kính năm trượng cắt mặt đất bay về phía Khoái Tông, trên mặt đất lập tức hiện ra một rãnh sâu đến ba thước!
Khoái Tông thét dài một tiếng, chủy thủ trong tay cách không điểm một, một đạo lam quang lóe ra đánh tới, đánh lên thanh quang bán nguyệt trảm của Vũ La, một tiếng nổ lớn vang lên, nổ thành quang mang đầy trời.
Thân hình Vũ La vừa động, tất cả bảo bối cùng xuất động tấn công.
Khoái Tông thật sự không ngờ rằng, Vũ La không ngờ còn có thể kiên trì lâu như vậy! Thần Kiếm Thiên Tinh, cự tháp huyết sắc, Bách Vạn Nhân Đồ thay nhau oanh tạc, mỗi một kích đều vô cùng trầm trọng, cho dù một ngọn núi cũng phải bị đánh tứ phân ngũ liệt.
Khoái Tông cắn chặt răng, bản mệnh pháp bảo trong tay đã xuất hiện một vết rách. Khoái Tông đang đánh cược, xem rốt cuộc là ai không chống đỡ được trước!
Hai người đánh nhau chết sống, lôi điện đan xen phong vân biến sắc, trên bầu trời quang đãng mây đen cuồn cuộn. Dưới sát mặt đất cuồng phong thổi quét, Chu Nghiên che chở cho Nam Vinh Ẩm bị phong ấn lực lượng, hai nàng sắc mặt hoảng sợ tránh ở một bên quan chiến.
Vũ La lại xuất ra một kiếm, Khoái Tông vung dị bảo chặn lại, trên trủy thủ vết rạn lại tăng lên vài phần! Khoái Tông lảo đảo lui về phía sau, Vũ La lúc này không thể ngăn cản.
Oa... Vũ La phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng hung tính không giảm, Kỳ Lân Tý phát động, một tia hỏa diễm kim sắc được máu tươi của Vũ La làm chất dẫn, ầm một tiếng hóa thành một đạo hỏa long kim sắc, hỏa long quấn quanh Thần Kiếm Thiên Tinh hàn quang lẫm liệt, thế như ngàn quân lại là một kiếm chém xuống.
Bốp!
Một tiếng giòn tan, bản mệnh pháp bảo của Khoái Tông gãy một nửa trước, chủy thủ chỉ còn lại nửa thanh.
Hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng vẫn như trước cắn chặt răng tiếp tục quấn lấy Vũ La.
Một ngụm máu kia của Vũ La cho Khoái Tông hy vọng: Hắn sắp chống đỡ không được!
Hai người đều sắp đạt tới cực hạn, phải xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Vũ La gần như mỗi một kích đều trả giá bằng máu, vừa nhấc kiếm đã thấy nội tạng cuồn cuộn, nhất định có một ngụm máu tươi phun ra rơi xuống cự tháp huyết sắc.
Địa Hỏa Kim Kì Lân trong Kỳ Lân Tý được tinh huyết của Vũ La trợ giúp, Thần Hỏa Kỳ Lân cháy bùng bừng, hỏa long kia không những không có yếu bớt, ngược lại càng phát ra hùng tráng.
Trước ngực Vũ La một mảnh đỏ tươi, nhưng vẫn như trước giống như điên rồi không ngưng công kích về phía Khoái Tông.
Bốp!
Liên tục mấy chiêu, Khoái Tông đã lui trăm bước, nửa thanh chủy thủ trong tay cuối cùng không chịu nổi lực lượng va chạm khủng bố như vậy, hoàn toàn vỡ nát, toàn bộ bàn tay của Khoái Tông huyết nhục mơ hồ!
- Điều này không có khả năng, ta không cam lòng!
Khoái Tông khàn giọng rống giận:
- Vì sao ta lại thất bại, ta sẽ không thua...
Rõ ràng là mình chiếm ưu thế, vì sao người thắng lợi cuối cùng lại là Vũ La? Khoái Tông nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Vũ La giơ thần kiếm lên, hàn quang từ trên thân kiếm chiếu xuống khuôn mặt dữ tợn hung ác của Khoái Tông.
- Một kiếm này là mấy trăm tính mạng của Mộc Thần Trủng!
- Hung hăng ngang ngược!
Một tiếng gầm giận dữ từ trên chín tầng trời truyền đến, bầu trời vốn đã không trong sáng lại phong vân tụ hội, một đám mây đen như mực rộng trăm mẫu cuồn cuộn kéo đến, trong nháy mắt đã đi tới đỉnh đầu Vũ La. Bên rìa đám mây đen vươn ra một bàn tay đen như mực nhăn nheo như chân chim, một trảo chụp về phía Vũ La:
- Trước mặt bản tọa còn dám xuất thủ!
Người bên trong đám mây đen kia, khí tức trên người không kém gì Hồng Phá Hải, Vũ La lập tức hiểu được:
- Khó trách bọn chúng có gan lớn như vậy, thì ra sau lưng có ngươi làm chỗ dựa.
- Nếu đã biết thân phận của bản tọa, còn không mau mau dừng tay!
Bên trong mây đen truyền ra một tiếng gầm giận dữ, bàn tay đen như mực kia lăng không chụp xuống.
Vũ La ngạo nghễ nhìn trời:
- Ta nhổ vào! Ngươi đáng là gì chứ, cũng dám ra lệnh cho ta!
Thần Kiếm Thiên Tinh không chút do dự chém xuống. Bàn tay đen kia còn cách quá xa không kịp cứu, thủ cấp của Khoái Tông lập tức lăn lông lốc ra xa.
Vũ La vận khởi Cửu Long Thôn Nhật, lăng không khẽ hút, một thân thần lực và nguyên hồn của Khoái Tông đều nạp vào trong cơ thể Linh Long. Linh Long rõ ràng có chút gánh vác quá nặng, có chút ỉu xìu thu về trong Minh Đường Cung.
Bốp!
Bàn tay đen lăng không hạ xuống, hung hăng vỗ lên lưng Vũ La, đánh Vũ La bay ra ngoài mấy trăm trượng, cày trên mặt đất hàng chục trượng, lưu lại một rãnh thật sâu, lúc này mới ngừng lại.
Vũ La vốn cũng đã là nỏ mạnh hết đà, cố gắng chịu đựng giết Khoái Tông chính là phát tiết lửa giận. Hiện tại hai tên cừu nhân đã chết, phát tiết lửa giận xong, lại càng không phải là địch thủ của người trong đám mây đen.
Bàn tay khổng lồ kia giáng xuống lần nữa, hung tính của Vũ La lại nổi lên, cho dù đánh không lại cũng phải đánh!
Cự tháp huyết sắc đã không nghe điều động, lui về trong Thiên Phủ Chi Quốc, hai tay Vũ La nắm Thần Kiếm Thiên Tinh, một kiếm hung hăng chém về phía bàn tay đen kia.
Bàn tay đen co ngón tay búng ra, đinh một tiếng ngăn Thần Kiếm Thiên Tinh lại.
Động Động bỗng nhiên nhảy ra, đứng trên đầu Vũ La, giương nanh múa vuốt với đám mây đen kia, kêu loạn một trận.
Bàn tay đen kia lập tức do dự, thu lại nhưng nhân tiện bắt đi Chu Nghiên và Nam Vinh Âm. Vũ La đã vô lực ngăn cản.
Động Động hai tay chống cạnh sườn, phùng má trợn mắt, nổi giận đùng đùng với đám mây đen trăm mẫu kia. Bên trong đám mây đen bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ:
- Thì ra còn chưa trưởng thành, bản tọa sợ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.