Chương 544: Long Cốt Thiên Trụ (Thượng)
Thạch Tam
13/04/2018
Làn sương trắng trên đầu mọi người thình lình tách ra bảy khe nứt lớn,
từ trong khe nứt rơi xuống bảy chiếc trống đồng giống nhau như đúc.
Thanh âm trống đồng rơi xuống đất vang lên đùng đùng rất lớn, khiến cho mọi người lại kêu lên thảm thiết một trận.
Sắc mặt Vũ La khẽ biến:
- Tất cả ra sau lưng ta!
Âm ba công kích không phân biệt, Vũ La chỉ có thể ngăn cản trong phạm vi sau lưng mình. Mọi người biết lúc này không phải là lúc khách sáo, bèn lăn một vòng trốn ra sau lưng Vũ La. Có Vũ La ở phía trước ngăn chặn âm ba, quả nhiên mọi người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ còn gắng gượng chống đỡ, sĩ diện không chịu qua. Một trận âm ba đánh tới, khí huyết hai người lại trào sôi cuồn cuộn, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Sương trắng xung quanh trào ra một đám kim long, giống như một bầy rắn.
Kim long chia ra kết thành giá trống, “người linh văn” dùng dùi điểm ra một, bảy chiếc trống đồng khổng lồ bay lên các giá trống.
Tám chiếc trống đồng sắp xếp cũng rất kỳ quái, không phải là bày thẳng một hàng ngang trước mặt “người linh văn”, mà là bày thành một hàng dọc. “Người linh văn” đứng sau chiếc trống thứ tám, chân vẫn nhảy nhót theo vũ bộ, lại bắt đầu vũ điệu cúng tế.
Đùng!
Một tiếng trống vang lên, âm ba từ chiếc trống đồng thứ tám phát ra, xông ào vào chiếc trống đồng thứ bảy, sau đó là chiếc thứ sáu, chiếc thứ năm... Mãi cho đến chiếc thứ nhất đứng đầu, sóng âm mới thình lình bạo phát.
Ầm... Tiếng trống như sấm, nổ tung đợt sau cao hơn đợt trước, quét về phía Vũ La.
Tiếng trống vừa phát ra, cả không gian lập tức run rẩy, từng khe nứt xuất hiện bên bờ không gian, bất quá rất nhanh đã khép lại.
Vũ La đã thỉnh thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện trong tay, nhưng đối mặt âm ba công kích như vậy, hắn có cảm giác như lực bất tòng tâm, quả thật hắn chưa quen với âm ba công kích.
Hắn điểm lại pháp bảo và linh phù của mình một lượt, dường như cũng không có thứ gì thích hợp đối phó.
Thần kiếm Thiên Tĩnh có thể ứng phó âm ba công kích này không?
Trong lúc Vũ La còn đang do dự, bỗng nhiên Lam Điệp ấn ký trước ngực khẽ động. Bỗng nhiên một cảm giác kỳ dị bao phủ toàn thân hắn, dường như biển sao trong chín tầng mây vừa giáng xuống.
Cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Kiếm ý thương thiên, một kiếm nơi tay, không gì ngăn nổi!
Chém đứt tất cả những gì ngăn trở...
Vũ La cảm thấy thân thể của mình dường như có vẻ không bị mình khống chế, dường như có thanh âm mơ hồ đang không ngừng khuyên nhủ hắn, cứ thuận theo cảm giác này là có thể giành được thắng lợi.
Hắn rất không muốn như vậy, nhưng dường như ra sức thuyết phục mình nhượng bộ cảm giác này.
Quả thật vô cùng mâu thuẫn.
Trong lúc đang mâu thuẫn như vậy, hắn không tự chủ nâng thần kiếm Thiên Tinh lên. Mũi kiếm khẽ điểm ra một vào một địa phương thần bí khôn lường.
Bốp...
Sóng âm hết sức hùng mạnh nổ tan tác, trở nên yếu ớt giống như ngọn lửa đốt hòn đá tảng.
Động tác Vũ La vẫn còn cứng nhắc, hắn vẫn đang chống lại cảm giác như vậy, không muốn nhượng bộ.
Đùng!
Đạo âm ba thứ hai đánh tới, sau khi trải qua tám chiếc trống đồng gia trì, hóa thành một đạo sóng âm vô cùng đáng sợ bạo phát.
Tất cả mọi người lo lắng nhìn Vũ La, đạo sóng âm trước đó Vũ La phá vỡ hết sức nhẹ nhàng, khiến cho mọi người hy vọng, Nhưng đạo sóng âm lần này đáng sợ hơn nhiều, Vũ La có thể ngăn nổi hay không?
Nếu Vũ La không trụ được, mọi người chỉ có một con đường chết.
Thân thể Vũ La vẫn còn có chút cứng nhắc, cảm giác này hết sức kỳ lạ, hai mắt hắn tựa hồ phủ một màn sáng màu lam. Thông qua màn sáng này, hắn có thể nhìn thấy đạo sóng âm kia có vô số khe hở li ti, cũng không phải là không thể nào phá giải.
Vũ La vô ý thức giơ thần kiếm Thiên Tĩnh lên, mũi kiếm điểm ra một.
Bốp!
Sóng âm lại tan tác lần nữa.
Sóng âm vỡ vụn càng cuồng bạo hơn, lướt qua hai bên thân thể Vũ La. Người ở sau lưng hắn tự nhiên không việc gì, Cừu Nhân Hổ cùng Trịnh Tinh Hồn lại gặp tai ương. Mặc dù hai người dùng hết thủ đoạn, nhưng vẫn bị sóng âm vỡ vụn công kích không ngừng, giống như hai quả cầu thịt bị quăng tới quăng lui, khổ không thể tả.
Trong khi bay tới lui như vậy, phun ra từng ngụm máu tươi, vô cùng thê thảm.
Đùng!
Đạo âm ba thứ ba phát ra.
Rốt cục tính cách kiêu hùng của Cừu Nhân Hổ cũng nổi lên, gánh lên được thì bỏ xuống được, trong lòng mắng thầm một tiếng, cũng không kể tới mối thù giết con gì nữa, liều mạng già chạy tới nấp sau lưng Vũ La.
Lão đã hành động, Trịnh Tinh Hồn cũng không chịu được nữa, cũng bất chấp thể diện của mình, làm mặt dày chạy tới nấp.
Sóng âm sóng sau cao hơn sóng trước, Vũ La lại đang đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu kia. Dường như cảm giác này muốn nói cho hắn biết, trạng thái cao thủ chân chính sử kiếm là thế nào. Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Hắn luôn cảm thấy Lam Điệp ấn ký rơi vào người mình chưa chắc đã là chuyện tốt gì, vì vậy từ đầu chí cuối vẫn một mực kháng cự.
Thế nhưng mối dụ hoặc của Lam Điệp ấn ký quá lớn, cảm giác như vậy Vũ La chưa từng trải qua bao giờ. Đây là cảm giác khoái chí một kiếm nơi tay ngạo nghễ thiên hạ. Chỉ sợ hàng vạn năm qua trên thế giới này cũng chưa có ai trải qua, đây vốn cũng không phải là tài nghệ của thế giới này.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Từng đạo sóng âm tan tác trước mặt Vũ La, mọi người phía sau hắn lần lượt lo lắng, Vũ La lần lượt không để cho bọn họ thất vọng. Đến cuối cùng, Vu Thiên Thọ dẫn đầu quát to ủng hộ Vũ La.
Chỉ tiếc hiện tại Vũ La cơ hồ không nghe được.
Rốt cục đến tiếng trống thứ mười tám, “người linh văn” kia ngừng lại, giơ dùi trống lên cao, ngừng trong ba lần hô hấp, lại giáng mạnh xuống một.
Đùng!
Âm ba thông qua tám chiếc trống đồng đã biến thành màu đỏ sẫm, lúc đi ra khiến cho không gian bị một đạo sóng âm màu đỏ sẫm thiêu đốt.
Ầm!
Đầy trời biển lửa, ngay cả sương trắng xung quanh cũng biến thành một mảnh máu đỏ.
Khe nứt không gian lại xuất hiện ở ven bờ không gian, khe này vừa khép lại, khe sau lại xuất hiện.
Sắc mặt bọn Vu Thiên Thọ đại biến, đạo sóng âm này nói nó hủy thiên diệt địa cũng không quá đáng.
Nhưng lực lượng hùng mạnh tới bậc này trước mặt Lam Điệp ấn ký chẳng khác nào trẻ con.
Đến lúc này Vũ La cũng đã hiểu ra: Lam Điệp ấn ký kia đang dùng tám chiếc trống đồng này truyền thụ một loại kiếm ý cho mình.
Sóng công kích của trống đồng trong mắt mọi người đủ để hủy thiên diệt địa, nhưng đối với Lam Điệp ấn ký chỉ là một công cụ giảng dạy mà thôi.
Cho dù là sóng âm màu đỏ sẫm đáng sợ kia, trong mắt Vũ La hiện tại cũng là sơ hở chồng chất.
Lúc sắc mặt bọn Vu Thiên Thọ đại biến, cho rằng lần này khó lòng thoát chết, Vũ La giơ tay lên điểm ra một kiếm.
Bốp!
Sóng âm lập tức nổ tan tác.
Trong khoảnh khắc này, màn sáng trong mắt Vũ La biến mất, tất cả cảm giác kỳ dị xung quanh hắn thối lui như nước thủy triều rút vào thân thể hắn, rốt cục hắn đã “tỉnh” lại.
Bọn Vu Thiên Thọ cất tiếng hoan hô, thần sắc Vũ La tỏ ra lạnh nhạt, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt “người linh văn” vẫn giữ thần sắc đùa cợt, sau đó phân giải toàn thân, tan ra thành vô số đạo linh văn, chậm rãi dung hòa vào trong làn sương mù trắng xung quanh.
Vũ La ngửa đầu lên nhìn bầu trời, lạnh nhạt nói:
- Ngươi cho rằng có thể trêu cợt mọi người ư?
Câu nói không đầu không đuôi của hắn khiến cho mọi người đang trong cơn hưng phấn không hiểu ra sao.
Kiếm vẫn còn trong tay Vũ La, hắn chậm rãi giơ lên chỉ thẳng lên trời. Cũng không thấy hắn có động tác gì, kiếm quang chói sáng dâng lên từ thân kiếm. Kiếm quang giống như dải lụa vạch một vào làn sương trắng trên đầu, giống như lưỡi dao sắc bén rọc giấy, sương mù màu trắng nồng đậm thình lình nứt ra một vết dài.
Một cỗ khí lưu cuồng bạo dâng lên bên cạnh mọi người, sau đó gào thét theo vết nứt kia xông ra ngoài, ngày càng mở rộng vết nứt.
Chỉ sau nháy mắt, sương mù màu trắng xung quanh biến mất hầu như không còn. Phía sau sương trắng, hư ảnh một chiếc trống đồng khổng lồ chậm rãi tan đi. Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, trên hư ảnh trống đồng kia đâu đâu cũng là linh văn thần bí. Mọi người đang ở trong bụng trống đồng này, mà vị trí bên trên có một vết nứt rõ ràng.
Lần này tất cả mọi người bừng tỉnh ngộ:
- Thì ra là như vậy!
Thanh âm trống đồng rơi xuống đất vang lên đùng đùng rất lớn, khiến cho mọi người lại kêu lên thảm thiết một trận.
Sắc mặt Vũ La khẽ biến:
- Tất cả ra sau lưng ta!
Âm ba công kích không phân biệt, Vũ La chỉ có thể ngăn cản trong phạm vi sau lưng mình. Mọi người biết lúc này không phải là lúc khách sáo, bèn lăn một vòng trốn ra sau lưng Vũ La. Có Vũ La ở phía trước ngăn chặn âm ba, quả nhiên mọi người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ còn gắng gượng chống đỡ, sĩ diện không chịu qua. Một trận âm ba đánh tới, khí huyết hai người lại trào sôi cuồn cuộn, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Sương trắng xung quanh trào ra một đám kim long, giống như một bầy rắn.
Kim long chia ra kết thành giá trống, “người linh văn” dùng dùi điểm ra một, bảy chiếc trống đồng khổng lồ bay lên các giá trống.
Tám chiếc trống đồng sắp xếp cũng rất kỳ quái, không phải là bày thẳng một hàng ngang trước mặt “người linh văn”, mà là bày thành một hàng dọc. “Người linh văn” đứng sau chiếc trống thứ tám, chân vẫn nhảy nhót theo vũ bộ, lại bắt đầu vũ điệu cúng tế.
Đùng!
Một tiếng trống vang lên, âm ba từ chiếc trống đồng thứ tám phát ra, xông ào vào chiếc trống đồng thứ bảy, sau đó là chiếc thứ sáu, chiếc thứ năm... Mãi cho đến chiếc thứ nhất đứng đầu, sóng âm mới thình lình bạo phát.
Ầm... Tiếng trống như sấm, nổ tung đợt sau cao hơn đợt trước, quét về phía Vũ La.
Tiếng trống vừa phát ra, cả không gian lập tức run rẩy, từng khe nứt xuất hiện bên bờ không gian, bất quá rất nhanh đã khép lại.
Vũ La đã thỉnh thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện trong tay, nhưng đối mặt âm ba công kích như vậy, hắn có cảm giác như lực bất tòng tâm, quả thật hắn chưa quen với âm ba công kích.
Hắn điểm lại pháp bảo và linh phù của mình một lượt, dường như cũng không có thứ gì thích hợp đối phó.
Thần kiếm Thiên Tĩnh có thể ứng phó âm ba công kích này không?
Trong lúc Vũ La còn đang do dự, bỗng nhiên Lam Điệp ấn ký trước ngực khẽ động. Bỗng nhiên một cảm giác kỳ dị bao phủ toàn thân hắn, dường như biển sao trong chín tầng mây vừa giáng xuống.
Cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Kiếm ý thương thiên, một kiếm nơi tay, không gì ngăn nổi!
Chém đứt tất cả những gì ngăn trở...
Vũ La cảm thấy thân thể của mình dường như có vẻ không bị mình khống chế, dường như có thanh âm mơ hồ đang không ngừng khuyên nhủ hắn, cứ thuận theo cảm giác này là có thể giành được thắng lợi.
Hắn rất không muốn như vậy, nhưng dường như ra sức thuyết phục mình nhượng bộ cảm giác này.
Quả thật vô cùng mâu thuẫn.
Trong lúc đang mâu thuẫn như vậy, hắn không tự chủ nâng thần kiếm Thiên Tinh lên. Mũi kiếm khẽ điểm ra một vào một địa phương thần bí khôn lường.
Bốp...
Sóng âm hết sức hùng mạnh nổ tan tác, trở nên yếu ớt giống như ngọn lửa đốt hòn đá tảng.
Động tác Vũ La vẫn còn cứng nhắc, hắn vẫn đang chống lại cảm giác như vậy, không muốn nhượng bộ.
Đùng!
Đạo âm ba thứ hai đánh tới, sau khi trải qua tám chiếc trống đồng gia trì, hóa thành một đạo sóng âm vô cùng đáng sợ bạo phát.
Tất cả mọi người lo lắng nhìn Vũ La, đạo sóng âm trước đó Vũ La phá vỡ hết sức nhẹ nhàng, khiến cho mọi người hy vọng, Nhưng đạo sóng âm lần này đáng sợ hơn nhiều, Vũ La có thể ngăn nổi hay không?
Nếu Vũ La không trụ được, mọi người chỉ có một con đường chết.
Thân thể Vũ La vẫn còn có chút cứng nhắc, cảm giác này hết sức kỳ lạ, hai mắt hắn tựa hồ phủ một màn sáng màu lam. Thông qua màn sáng này, hắn có thể nhìn thấy đạo sóng âm kia có vô số khe hở li ti, cũng không phải là không thể nào phá giải.
Vũ La vô ý thức giơ thần kiếm Thiên Tĩnh lên, mũi kiếm điểm ra một.
Bốp!
Sóng âm lại tan tác lần nữa.
Sóng âm vỡ vụn càng cuồng bạo hơn, lướt qua hai bên thân thể Vũ La. Người ở sau lưng hắn tự nhiên không việc gì, Cừu Nhân Hổ cùng Trịnh Tinh Hồn lại gặp tai ương. Mặc dù hai người dùng hết thủ đoạn, nhưng vẫn bị sóng âm vỡ vụn công kích không ngừng, giống như hai quả cầu thịt bị quăng tới quăng lui, khổ không thể tả.
Trong khi bay tới lui như vậy, phun ra từng ngụm máu tươi, vô cùng thê thảm.
Đùng!
Đạo âm ba thứ ba phát ra.
Rốt cục tính cách kiêu hùng của Cừu Nhân Hổ cũng nổi lên, gánh lên được thì bỏ xuống được, trong lòng mắng thầm một tiếng, cũng không kể tới mối thù giết con gì nữa, liều mạng già chạy tới nấp sau lưng Vũ La.
Lão đã hành động, Trịnh Tinh Hồn cũng không chịu được nữa, cũng bất chấp thể diện của mình, làm mặt dày chạy tới nấp.
Sóng âm sóng sau cao hơn sóng trước, Vũ La lại đang đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu kia. Dường như cảm giác này muốn nói cho hắn biết, trạng thái cao thủ chân chính sử kiếm là thế nào. Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Hắn luôn cảm thấy Lam Điệp ấn ký rơi vào người mình chưa chắc đã là chuyện tốt gì, vì vậy từ đầu chí cuối vẫn một mực kháng cự.
Thế nhưng mối dụ hoặc của Lam Điệp ấn ký quá lớn, cảm giác như vậy Vũ La chưa từng trải qua bao giờ. Đây là cảm giác khoái chí một kiếm nơi tay ngạo nghễ thiên hạ. Chỉ sợ hàng vạn năm qua trên thế giới này cũng chưa có ai trải qua, đây vốn cũng không phải là tài nghệ của thế giới này.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Từng đạo sóng âm tan tác trước mặt Vũ La, mọi người phía sau hắn lần lượt lo lắng, Vũ La lần lượt không để cho bọn họ thất vọng. Đến cuối cùng, Vu Thiên Thọ dẫn đầu quát to ủng hộ Vũ La.
Chỉ tiếc hiện tại Vũ La cơ hồ không nghe được.
Rốt cục đến tiếng trống thứ mười tám, “người linh văn” kia ngừng lại, giơ dùi trống lên cao, ngừng trong ba lần hô hấp, lại giáng mạnh xuống một.
Đùng!
Âm ba thông qua tám chiếc trống đồng đã biến thành màu đỏ sẫm, lúc đi ra khiến cho không gian bị một đạo sóng âm màu đỏ sẫm thiêu đốt.
Ầm!
Đầy trời biển lửa, ngay cả sương trắng xung quanh cũng biến thành một mảnh máu đỏ.
Khe nứt không gian lại xuất hiện ở ven bờ không gian, khe này vừa khép lại, khe sau lại xuất hiện.
Sắc mặt bọn Vu Thiên Thọ đại biến, đạo sóng âm này nói nó hủy thiên diệt địa cũng không quá đáng.
Nhưng lực lượng hùng mạnh tới bậc này trước mặt Lam Điệp ấn ký chẳng khác nào trẻ con.
Đến lúc này Vũ La cũng đã hiểu ra: Lam Điệp ấn ký kia đang dùng tám chiếc trống đồng này truyền thụ một loại kiếm ý cho mình.
Sóng công kích của trống đồng trong mắt mọi người đủ để hủy thiên diệt địa, nhưng đối với Lam Điệp ấn ký chỉ là một công cụ giảng dạy mà thôi.
Cho dù là sóng âm màu đỏ sẫm đáng sợ kia, trong mắt Vũ La hiện tại cũng là sơ hở chồng chất.
Lúc sắc mặt bọn Vu Thiên Thọ đại biến, cho rằng lần này khó lòng thoát chết, Vũ La giơ tay lên điểm ra một kiếm.
Bốp!
Sóng âm lập tức nổ tan tác.
Trong khoảnh khắc này, màn sáng trong mắt Vũ La biến mất, tất cả cảm giác kỳ dị xung quanh hắn thối lui như nước thủy triều rút vào thân thể hắn, rốt cục hắn đã “tỉnh” lại.
Bọn Vu Thiên Thọ cất tiếng hoan hô, thần sắc Vũ La tỏ ra lạnh nhạt, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt “người linh văn” vẫn giữ thần sắc đùa cợt, sau đó phân giải toàn thân, tan ra thành vô số đạo linh văn, chậm rãi dung hòa vào trong làn sương mù trắng xung quanh.
Vũ La ngửa đầu lên nhìn bầu trời, lạnh nhạt nói:
- Ngươi cho rằng có thể trêu cợt mọi người ư?
Câu nói không đầu không đuôi của hắn khiến cho mọi người đang trong cơn hưng phấn không hiểu ra sao.
Kiếm vẫn còn trong tay Vũ La, hắn chậm rãi giơ lên chỉ thẳng lên trời. Cũng không thấy hắn có động tác gì, kiếm quang chói sáng dâng lên từ thân kiếm. Kiếm quang giống như dải lụa vạch một vào làn sương trắng trên đầu, giống như lưỡi dao sắc bén rọc giấy, sương mù màu trắng nồng đậm thình lình nứt ra một vết dài.
Một cỗ khí lưu cuồng bạo dâng lên bên cạnh mọi người, sau đó gào thét theo vết nứt kia xông ra ngoài, ngày càng mở rộng vết nứt.
Chỉ sau nháy mắt, sương mù màu trắng xung quanh biến mất hầu như không còn. Phía sau sương trắng, hư ảnh một chiếc trống đồng khổng lồ chậm rãi tan đi. Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, trên hư ảnh trống đồng kia đâu đâu cũng là linh văn thần bí. Mọi người đang ở trong bụng trống đồng này, mà vị trí bên trên có một vết nứt rõ ràng.
Lần này tất cả mọi người bừng tỉnh ngộ:
- Thì ra là như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.