Chương 522: Long Huyết Ngọc (Hạ)
Thạch Tam
13/04/2018
Cả mũi khoan thép vì thường ngày hấp thu tinh huyết giao long, nổi lên
sắc đỏ đen quỷ dị. Bốn mặt mũi khoan thép có khắc đầy linh văn.
Vừa rút ra, Vũ La không khỏi sửng sốt, tất cả linh văn này cũng chỉ là một đạo!
Chuyện này khiến cho hắn không khỏi nhớ tới hòn đảo hình ấn đá ở Tinh La Hải, linh văn trên đó cũng là một đạo. Chẳng lẽ giữa hai đạo linh văn này có mối liên hệ gì sao?
Vũ La thu mũi khoan thép thần bí này vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, thăm dò hố sâu trên vách đá.
Vừa tới miệng hố, một tia hào quang màu vàng nhạt nhắm Vũ La bắn tới. Vũ La lập tức chấn động tinh thần: Trong Minh Đường Cung, Linh Long vui mừng kêu lên một trận.
Hắn thò tay vào trong, lục lọi một chút, chỉ trong thoáng chốc đã móc ra một hòn đá màu đỏ máu to như quả trứng gà.
Ngân quang chợt lóe trên mi tâm Vũ La, Linh Long tự động xông ra ngoài, chộp lấy hòn đá, lập tức rút trở về Minh Đường Cung.
Trong trảo Linh Long, hòn đá kia bị bóp vỡ tan một cách nhẹ nhàng, toát ra hồng quang đầy trời, sau đó rơi xuống lả tả. Linh Long thư giãn toàn thân, rên rỉ một trận có vẻ vô cùng thoải mái.
Đại đa số hồng quang rơi xuống Long Giới, chỉ có khoảng một phần ba chui vào trong thân thể Linh Long.
Linh Long lộ ra vẻ vô cùng uể oải, sau đó dùng chân chậm rãi bỏ vào trong huyết sắc cự tháp như trước, sau đó không còn tiếng động. Vũ La rất là lo lắng, lại thử rót thần thức xuyên vào trong huyết sắc cự tháp, kết quả vẫn bị huyết sắc cự tháp không chút lưu tình chắn lại ở ngoài.
Vũ La rất là căm tức, nhưng không làm gì được huyết sắc cự tháp.
Vũ La chờ trong chốc lát, Linh Long vẫn không có chút động tĩnh nào. Nhưng Long Giới vốn có phạm vi năm trăm dặm, lúc này chợt khuếch trương ra với tốc độ Vũ La có thể thấy được rõ ràng, lớn thêm một vòng.
Xem ra không phải là chuyện xấu gì... Hắn nói thầm một câu, cũng chỉ có thể tạm thời buông tay không nghĩ tới.
Thần thức trở về bản thể, hắn lại moi nội đan giao long trong đầu nó ra. Về những phần khácxác giao long, tinh huyết đã bị Bách Vạn Nhân Đồ nuốt chửng, tinh khí không còn, cũng không còn tác dụng gì nữa.
Vũ La cầm lấy nội đan chậm rãi nổi lên.
Rào, một tiếng nước chảy vang lên, Vũ La chui lên mặt nước, Hướng Cuồng Ngôn thở phào nhẹ nhõm:
- Ngươi trở lại rồi...
- Vũ La.
- Sư tôn!
Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ cùng tiến lên. Vũ La phóng xuất một ngọn Kỳ Lân Thần Hỏa hơ khô y phục trên người, Lư Niệm Vũ thấy vậy tỏ ra hết sức đau lòng:
- Quả thật là phí của trời, Kỳ Lân Thần Hỏa há có thể lãng phí như vậy? Nếu để thượng cổ Thần Thú biết ngươi lãng phí Kỳ Lân Thần Hỏa, nhất định sẽ trừng phạt ngươi.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cười ha hả trong đầu hắn:
- Ngươi nghe chưa, đây mới là thái độ mà bọn vãn bối nên có.
Vũ La không chút lưu tình:
- Nếu ngài cảm thấy không hài lòng, ta đi tìm Phượng Hoàng vậy.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lập tức không lên tiếng.
- Không... Không ngờ rằng hắn còn sống trở ra... Ô Hoài lắp bắp:
- Chẳng lẽ hung thú bảo vệ đạo hiểm quan thứ nhất này quá yếu?
Lý Bình Lang cũng không ngờ rằng Vũ La còn sống trở ra. Nếu tính theo thời gian, lúc này hắn hẳn đã nằm trong bụng hung thú bảo vệ dưới sông băng mới phải.
- Làm sao có thể như vậy được? Đây chính là một viên Long Huyết Ngọc, có thể gia tăng thực lực tất cả hung thú xung quanh, do tinh huyết Thần Long chân chính nuôi dưỡng mà thành, vì sao tùy tiện phái một hung thú bảo vệ như vậy? Trên người tiểu tử này cũng có không ít bí mật...
Thiền cô nương nghe lời của Lý Bình Lang, không nhịn được khẽ mỉm cười:
- Hay lắm, hiện tại ta cũng đã cảm thấy hứng thú với trận đánh cuộc này, chờ xem biểu hiện của hắn ở đạo hiểm quan thứ hai thế nào.
Trên sông băng, Vũ La tiện tay lấy viên nội đan giao long ra:
- Lão Lư, cầm lấy vật này luyện đan đi...
Mặc dù nội đan giao long trân quý thật, nhưng Vũ La cũng không dùng được. Huống chi Lư Niệm Vũ bằng lòng xâm nhập Bắc Cương với hắn, có đi có lại cũng là phải đạo.
Tác dụng tốt nhất của nội đan là luyện đan, kế đó là luyện khí.
Tương lai Lư Niệm Vũ luyện thành linh đan, nhất định là sẽ chia lại một ít cho mọi người. Tác dụng của số linh đan này hơn xa một viên nội đan giao long.
Ban đầu Lư Niệm Vũ còn chưa thấy rõ là vật gì, tiện tay nhận lấy quan sát. Sau khi nhìn rõ giật nảy mình, vội vàng trả lại cho Vũ La:
- Trời ơi, đây là một viên nội đan giao long!
Vu Thiên Thọ run lên:
- Nội đan giao long ư?
Chỉ có Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra thờ ơ, vẻ mặt làm cho người ta rất muốn nện cho lão một trận:
- Một viên nội đan giao long mà thôi, quả là một bọn quê mùa kiến văn thô lậu.
Vũ La tiện tay cho Lư Niệm Vũ, thật sự cũng có chút dọa người, chẳng trách nào cường giả như Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ lại giật mình như vậy. Cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, cũng không xa hoa đến mức tiện tay lấy một viên nội đan giao long đi cho người khác.
Nhưng Vũ La thật sự không thèm để ý.
Hắn trả viên nội đan lại cho Lư Niệm Vũ:
- Cho lão thì lão cứ lấy, sau này luyện thành linh đan chia cho ta một phần là được.
- Chuyện này...
Lư Niệm Vũ ngập ngừng do dự. Vừa rồi trả nội đan lại là phản ứng theo bản năng, chứng tỏ lão tính tình trung hậu. Nhưng Vũ La cho lần thứ hai, lão bắt đầu cân nhắc: Đây chính là một viên nội đan giao long.
Ở Trung Châu, rất khó truy tìm tung tích thượng cổ Thần Thú, họ giao long đã là đứng đầu trong tất cả hung thú, chỉ có sâu trong Yên sơn còn tồn tại. Trên cả Trung Châu, đã mấy ngàn năm qua không có nội đan giao long xuất thế.
Có viên nội đan này, mình có thể luyện chế biết bao đan dược trân quý... Đầu óc lão chỉ thoáng chuyển, bảy tám phương linh đan nghịch thiên lập tức xuất hiện.
Đối với bất cứ đan sư nào, đây cũng là một sự hấp dẫn cực lớn.
Nói không chừng viên nội đan giao long này có thể giúp cho Lư Niệm Vũ đạt được thành tựu rất lớn trên Đan đạo, tăng lên một bậc.
Nhưng cũng chính vì như vậy, viên nội đan giao long này thật sự quá mức trân quý, lão không tiện lấy.
- Chuyện này...
Lư Niệm Vũ vẫn muốn trả lại, hoặc thương lượng xem mình dùng thứ gì để trao đối với Vũ La, Vũ La đã ấn vào tay lão:
- Đừng từ chối nữa, cứ việc lấy đi. Nếu lão thấy băn khoăn, sau này luyện ra linh đan, chia cho ta phân nửa là được.
Lư Niệm Vũ cũng hết sức chân thành suy nghĩ một chút:
- Viên nội đan của ngươi quá trân quý, chia một nửa ta vẫn còn chiếm phần hơn, tối thiểu cũng phải chia cho ngươi bảy thành.
Vũ La cười ha hả:
- Vậy thì ta lời to, không thành vấn đề.
Lư Niệm Vũ gật đầu, lập tức động thủ, Lục Đại Thần Hỏa luyện hóa một khối Ngọc Tủy giống như một hoàn thuốc sáp, bao lấy nội đan giao long vào trong, không để thất thoát một tia linh lực nào. Sau đó còn dùng một chiếc hộp ngọc được gia trì sáu đạo phong ấn cất vào, vô cùng cẩn thận thu vào không gian trữ vật của mình. Một lát sau lại cảm thấy có chút không yên lòng, lại mở không gian trữ vật ra kiểm tra một lần.
Hiện tại Lư Niệm Vũ mới thật sự tin lời Hướng Cuồng Ngôn nói vừa rồi, đi chung với Vũ La quả nhiên có đại cơ duyên.
Vu Thiên Thọ nhìn mà thèm chảy nước dãi. Bất kể thế nào, lão bái sư cũng không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng lúc này thấy Vũ La tiện tay tặng cho người khác một viên nội đan giao long như vậy, nhất thời cảm thấy tràn đầy hy vọng với của cải của “sư tôn”.
Ta là đồ đệ duy nhất của sư tôn, nếu một mai sư tôn cưỡi hạc quy tiên, chẳng phải là những
Của cải này sẽ thuộc về ta?
Vu Thiên Thọ không nghĩ tới chuyện Vũ La còn trẻ hơn lão nhiều lắm, chắc chắn là sống lâu hơn lão.
Viễn cảnh đẹp đẽ tương lai choáng hết đầu óc Vu Thiên Thọ, nỗi ấm ức bị buộc bái sư lúc đầu nhanh chóng tan thành mây khói. Thình lình lão bật thốt:
- Nội đan giao long ư? Sư tôn, lão nhân gia ngài đã giết một con giao long dưới sông ư?
Quả nhiên sức hấp dẫn của “di sản” vô cùng lớn, Vu Thiên Thọ một đống tuổi trên đầu, lại gọi Vũ La là “lão nhân gia”.
Vừa rút ra, Vũ La không khỏi sửng sốt, tất cả linh văn này cũng chỉ là một đạo!
Chuyện này khiến cho hắn không khỏi nhớ tới hòn đảo hình ấn đá ở Tinh La Hải, linh văn trên đó cũng là một đạo. Chẳng lẽ giữa hai đạo linh văn này có mối liên hệ gì sao?
Vũ La thu mũi khoan thép thần bí này vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, thăm dò hố sâu trên vách đá.
Vừa tới miệng hố, một tia hào quang màu vàng nhạt nhắm Vũ La bắn tới. Vũ La lập tức chấn động tinh thần: Trong Minh Đường Cung, Linh Long vui mừng kêu lên một trận.
Hắn thò tay vào trong, lục lọi một chút, chỉ trong thoáng chốc đã móc ra một hòn đá màu đỏ máu to như quả trứng gà.
Ngân quang chợt lóe trên mi tâm Vũ La, Linh Long tự động xông ra ngoài, chộp lấy hòn đá, lập tức rút trở về Minh Đường Cung.
Trong trảo Linh Long, hòn đá kia bị bóp vỡ tan một cách nhẹ nhàng, toát ra hồng quang đầy trời, sau đó rơi xuống lả tả. Linh Long thư giãn toàn thân, rên rỉ một trận có vẻ vô cùng thoải mái.
Đại đa số hồng quang rơi xuống Long Giới, chỉ có khoảng một phần ba chui vào trong thân thể Linh Long.
Linh Long lộ ra vẻ vô cùng uể oải, sau đó dùng chân chậm rãi bỏ vào trong huyết sắc cự tháp như trước, sau đó không còn tiếng động. Vũ La rất là lo lắng, lại thử rót thần thức xuyên vào trong huyết sắc cự tháp, kết quả vẫn bị huyết sắc cự tháp không chút lưu tình chắn lại ở ngoài.
Vũ La rất là căm tức, nhưng không làm gì được huyết sắc cự tháp.
Vũ La chờ trong chốc lát, Linh Long vẫn không có chút động tĩnh nào. Nhưng Long Giới vốn có phạm vi năm trăm dặm, lúc này chợt khuếch trương ra với tốc độ Vũ La có thể thấy được rõ ràng, lớn thêm một vòng.
Xem ra không phải là chuyện xấu gì... Hắn nói thầm một câu, cũng chỉ có thể tạm thời buông tay không nghĩ tới.
Thần thức trở về bản thể, hắn lại moi nội đan giao long trong đầu nó ra. Về những phần khácxác giao long, tinh huyết đã bị Bách Vạn Nhân Đồ nuốt chửng, tinh khí không còn, cũng không còn tác dụng gì nữa.
Vũ La cầm lấy nội đan chậm rãi nổi lên.
Rào, một tiếng nước chảy vang lên, Vũ La chui lên mặt nước, Hướng Cuồng Ngôn thở phào nhẹ nhõm:
- Ngươi trở lại rồi...
- Vũ La.
- Sư tôn!
Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ cùng tiến lên. Vũ La phóng xuất một ngọn Kỳ Lân Thần Hỏa hơ khô y phục trên người, Lư Niệm Vũ thấy vậy tỏ ra hết sức đau lòng:
- Quả thật là phí của trời, Kỳ Lân Thần Hỏa há có thể lãng phí như vậy? Nếu để thượng cổ Thần Thú biết ngươi lãng phí Kỳ Lân Thần Hỏa, nhất định sẽ trừng phạt ngươi.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cười ha hả trong đầu hắn:
- Ngươi nghe chưa, đây mới là thái độ mà bọn vãn bối nên có.
Vũ La không chút lưu tình:
- Nếu ngài cảm thấy không hài lòng, ta đi tìm Phượng Hoàng vậy.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lập tức không lên tiếng.
- Không... Không ngờ rằng hắn còn sống trở ra... Ô Hoài lắp bắp:
- Chẳng lẽ hung thú bảo vệ đạo hiểm quan thứ nhất này quá yếu?
Lý Bình Lang cũng không ngờ rằng Vũ La còn sống trở ra. Nếu tính theo thời gian, lúc này hắn hẳn đã nằm trong bụng hung thú bảo vệ dưới sông băng mới phải.
- Làm sao có thể như vậy được? Đây chính là một viên Long Huyết Ngọc, có thể gia tăng thực lực tất cả hung thú xung quanh, do tinh huyết Thần Long chân chính nuôi dưỡng mà thành, vì sao tùy tiện phái một hung thú bảo vệ như vậy? Trên người tiểu tử này cũng có không ít bí mật...
Thiền cô nương nghe lời của Lý Bình Lang, không nhịn được khẽ mỉm cười:
- Hay lắm, hiện tại ta cũng đã cảm thấy hứng thú với trận đánh cuộc này, chờ xem biểu hiện của hắn ở đạo hiểm quan thứ hai thế nào.
Trên sông băng, Vũ La tiện tay lấy viên nội đan giao long ra:
- Lão Lư, cầm lấy vật này luyện đan đi...
Mặc dù nội đan giao long trân quý thật, nhưng Vũ La cũng không dùng được. Huống chi Lư Niệm Vũ bằng lòng xâm nhập Bắc Cương với hắn, có đi có lại cũng là phải đạo.
Tác dụng tốt nhất của nội đan là luyện đan, kế đó là luyện khí.
Tương lai Lư Niệm Vũ luyện thành linh đan, nhất định là sẽ chia lại một ít cho mọi người. Tác dụng của số linh đan này hơn xa một viên nội đan giao long.
Ban đầu Lư Niệm Vũ còn chưa thấy rõ là vật gì, tiện tay nhận lấy quan sát. Sau khi nhìn rõ giật nảy mình, vội vàng trả lại cho Vũ La:
- Trời ơi, đây là một viên nội đan giao long!
Vu Thiên Thọ run lên:
- Nội đan giao long ư?
Chỉ có Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra thờ ơ, vẻ mặt làm cho người ta rất muốn nện cho lão một trận:
- Một viên nội đan giao long mà thôi, quả là một bọn quê mùa kiến văn thô lậu.
Vũ La tiện tay cho Lư Niệm Vũ, thật sự cũng có chút dọa người, chẳng trách nào cường giả như Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ lại giật mình như vậy. Cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, cũng không xa hoa đến mức tiện tay lấy một viên nội đan giao long đi cho người khác.
Nhưng Vũ La thật sự không thèm để ý.
Hắn trả viên nội đan lại cho Lư Niệm Vũ:
- Cho lão thì lão cứ lấy, sau này luyện thành linh đan chia cho ta một phần là được.
- Chuyện này...
Lư Niệm Vũ ngập ngừng do dự. Vừa rồi trả nội đan lại là phản ứng theo bản năng, chứng tỏ lão tính tình trung hậu. Nhưng Vũ La cho lần thứ hai, lão bắt đầu cân nhắc: Đây chính là một viên nội đan giao long.
Ở Trung Châu, rất khó truy tìm tung tích thượng cổ Thần Thú, họ giao long đã là đứng đầu trong tất cả hung thú, chỉ có sâu trong Yên sơn còn tồn tại. Trên cả Trung Châu, đã mấy ngàn năm qua không có nội đan giao long xuất thế.
Có viên nội đan này, mình có thể luyện chế biết bao đan dược trân quý... Đầu óc lão chỉ thoáng chuyển, bảy tám phương linh đan nghịch thiên lập tức xuất hiện.
Đối với bất cứ đan sư nào, đây cũng là một sự hấp dẫn cực lớn.
Nói không chừng viên nội đan giao long này có thể giúp cho Lư Niệm Vũ đạt được thành tựu rất lớn trên Đan đạo, tăng lên một bậc.
Nhưng cũng chính vì như vậy, viên nội đan giao long này thật sự quá mức trân quý, lão không tiện lấy.
- Chuyện này...
Lư Niệm Vũ vẫn muốn trả lại, hoặc thương lượng xem mình dùng thứ gì để trao đối với Vũ La, Vũ La đã ấn vào tay lão:
- Đừng từ chối nữa, cứ việc lấy đi. Nếu lão thấy băn khoăn, sau này luyện ra linh đan, chia cho ta phân nửa là được.
Lư Niệm Vũ cũng hết sức chân thành suy nghĩ một chút:
- Viên nội đan của ngươi quá trân quý, chia một nửa ta vẫn còn chiếm phần hơn, tối thiểu cũng phải chia cho ngươi bảy thành.
Vũ La cười ha hả:
- Vậy thì ta lời to, không thành vấn đề.
Lư Niệm Vũ gật đầu, lập tức động thủ, Lục Đại Thần Hỏa luyện hóa một khối Ngọc Tủy giống như một hoàn thuốc sáp, bao lấy nội đan giao long vào trong, không để thất thoát một tia linh lực nào. Sau đó còn dùng một chiếc hộp ngọc được gia trì sáu đạo phong ấn cất vào, vô cùng cẩn thận thu vào không gian trữ vật của mình. Một lát sau lại cảm thấy có chút không yên lòng, lại mở không gian trữ vật ra kiểm tra một lần.
Hiện tại Lư Niệm Vũ mới thật sự tin lời Hướng Cuồng Ngôn nói vừa rồi, đi chung với Vũ La quả nhiên có đại cơ duyên.
Vu Thiên Thọ nhìn mà thèm chảy nước dãi. Bất kể thế nào, lão bái sư cũng không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng lúc này thấy Vũ La tiện tay tặng cho người khác một viên nội đan giao long như vậy, nhất thời cảm thấy tràn đầy hy vọng với của cải của “sư tôn”.
Ta là đồ đệ duy nhất của sư tôn, nếu một mai sư tôn cưỡi hạc quy tiên, chẳng phải là những
Của cải này sẽ thuộc về ta?
Vu Thiên Thọ không nghĩ tới chuyện Vũ La còn trẻ hơn lão nhiều lắm, chắc chắn là sống lâu hơn lão.
Viễn cảnh đẹp đẽ tương lai choáng hết đầu óc Vu Thiên Thọ, nỗi ấm ức bị buộc bái sư lúc đầu nhanh chóng tan thành mây khói. Thình lình lão bật thốt:
- Nội đan giao long ư? Sư tôn, lão nhân gia ngài đã giết một con giao long dưới sông ư?
Quả nhiên sức hấp dẫn của “di sản” vô cùng lớn, Vu Thiên Thọ một đống tuổi trên đầu, lại gọi Vũ La là “lão nhân gia”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.