Tiên Tuyệt

Chương 719: Ma Thủ hiện thế (Thượng)

Thạch Tam

19/04/2018

Hóa Long cổ đã chờ tới nỗi không nhịn được. Nó là một trong vài loại cổ trùng hùng mạnh nhất Tây Vực trong truyền thuyết, nhưng vì Vũ La ra lệnh, phải nhẫn nhịn để cho một con Cự Kiêu Cổ lớn lối trước mặt mình lâu như vậy gần như đã tới cực hạn của nó.

Vũ La giải trừ cấm lệnh, Hóa Long cổ thình lình gầm lên giận dữ, chấn động cây rừng xung quanh rung lên một trận rào rào, một cỗ khí thế phóng vút lên cao.

Nơi này chính là Dạ Ma Quật thần bí khôn lường, cho dù là Cự Kiêu Cổ tối đa cũng chỉ rón rén làm liều mà thôi, còn khiêu khích bộc phát hết khí thế như vậy, chắc chắn là Cự Kiêu Cổ không dám.

Cỗ khí thế này vừa xuất hiện, sắc mặt Vĩnh Dạ lập tức biến hóa.

Đã không còn phải đè ép lực lượng của mình, Hóa Long cổ xuất hiện bản thể, Cự Kiêu Cổ bị làm cho sợ hãi run lên, suýt chút nữa không thể khống chế đại tiểu tiện. Cơ hồ là không cần suy nghĩ, Cự Kiêu Cổ quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Hóa Long cổ đã nhẫn nhịn nó quá lâu, làm sao chịu để nó rời đi?

Hóa Long cổ nhảy vọt lên không, khí thế bao phủ Cự Kiêu Cổ, đè chặt nó xuống mặt đất. Bị Hóa Long cổ áp chế như vậy, thậm chí Cự Kiêu cổ Thần cấp không thể phản kháng được chút nào.

Hóa Long cổ há cái miệng to đùng chuẩn bị cắn xuống, Vũ La đã cau mày nói:

- Ngươi ăn thì ăn, đừng để ta nhìn thấy, thật là ghê tởm...

Hóa Long cổ kêu lên một tiếng giống như tiếng chó vòi vĩnh chủ nhân, ngoan ngoãn kéo thân thể Cự Kiêu Cổ lúc này đã mềm nhũn chui vào rừng cây cạnh đó. Không bao lâu sau vang lên một tràng tiếng nhai nuốt ngon lành, khiến cho tất cả Vu tộc nghe thấy phải dựng tóc gáy.

Một lúc lâu sau, Vĩnh Dạ mới phục hồi tinh thần lại, ngưng trọng ngó chằm chằm Vũ La, hỏi:

- Rốt cục các hạ là ai?

Vũ La rất thành thật:

- Ngươi thật sự không có tư cách biết.

Vĩnh Dạ bốc lửa lên đầu, nhưng cố gắng áp chế cơn giận của mình, lạnh lùng nhìn Vũ La nói:

- Các hạ đúng là hùng mạnh hơn ta, chỉ sợ đã đạt đến Thánh cấp rồi. Đáng tiếc, Tây Vực xuất hiện vị Thánh Vu thứ nhất, nhưng lại chết trong Dạ Ma Quật này.

Hừ... Hồng Lôi nổi giận, hung hăng thóa mạ:

- Vĩnh Dạ, ngươi chỉ giỏi khoác lác mà thôi, chỉ bằng vào ngươi cũng dám nói lời như vậy sao, coi chừng gió thổi đứt lưỡi...

Vĩnh Dạ cười hăng hắc một trận, thình lình vung tay lên, tất cả nhân mã mà y dẫn tới nhanh chóng lui về phía sau, chỉ để lại một mình Vĩnh Dạ. Y từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống đất, bỗng nhiên quỳ xuống.

Hồng Lôi hết sức buồn bực đang muốn lên tiếng châm chọc, lại bị Ca Nguyệt bên cạnh ngăn lại.

Chỉ thấy hai tay gầy gò của Vĩnh Dạ dang ra, một luồng hào quang hình như hoa sen chậm rãi bay ra, đáp xuống trước mặt Vĩnh Dạ nhanh chón hóa lớn. Sau đó hoa sen nở rộ, từ bên trong dâng lên một chiếc đàn tế nhỏ mà tinh xảo.

Ầm...

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một luồng lửa màu đỏ sẫm bùng cháy, bốc thẳng lên đến độ cao chừng ba ngàn trượng, chậm rãi hóa thành một vòng lửa khổng lồ, giống như vừa đốt cho bầu trời thủng một lỗ.

Dần dần một cỗ khí thế cường hãn đến mức đáng sợ từ lỗ thủng kia giáng xuống.

Sắc mặt ba người Ca Nguyệt lập tức đại biến:

- Không ngờ Vĩnh Dạ ngươi dám tiến hành hiến tế ở bên ngoài tế đàn của bộ lạc, đây là vô cùng bất kính đối với Chân Thần...

Vĩnh Dạ cười lạnh:

- Một bọn ngu xuẩn, đây không phải là hiến tế, mở to mắt chó các ngươi nhìn cho rõ ràng, tránh cho chết mà không biết mình chết như thế nào.

Ngón tay khô héo của y chỉ sang Vũ La:

- Còn ngươi nữa!

Vũ La chỉ tỏ ra lạnh lùng nhìn cỗ khí tức giáng lâm thế giới này.

Lúc mới vừa đi tới Tây Vực, hắn đã được chứng kiến Thảo Hải bộ lạc hiến tế, chính là một cỗ ý thức giáng lâm thế giới này, hiện ở nơi này lại có chút khác biệt nho nhỏ.

Qua một lúc sau, ý thức giáng lâm kia trở nên liên miên bất tuyệt, không ngừng theo thông đạo kia tràn xuống, nhưng thủy chung không phát ra “thần dụ” gì cả.

Vũ La bỗng nhiên cau mày:

- Kỳ quái thật, không ngờ là chân thân giáng lâm...

Vừa nghe câu này, ba người Ca Nguyệt chợt rùng mình:

- Chân... Chân thân giáng lâm!

Chân thân giáng lâm ở Tây Vực chỉ là một truyền thuyết, còn chưa từng có người nào tận mắt thấy Chân Thần tín ngưỡng của mình giáng lâm chân thân. Bên kia Vĩnh Dạ cũng tỏ ra đắc ý, cười ha hả điên cuồng một trận:

- Ngươi đã nhìn ra rồi ư, muốn chạy sao, hiện tại đã muộn!

Vũ La không nhịn được lắc đầu:

- Mắt chó ngươi nhìn thế nào mà bảo rằng ta muốn chạy?

- Không chạy ư? Biết mình chạy không thoát chứ gì? Vậy thì tốt, ha ha ha...

Vĩnh Dạ cười điên cuồng, giữa tiếng cười của y, trong vòng lửa màu đỏ sẫm trên trời, khí thế giáng lâm kia càng ngày càng hùng mạnh. Rốt cục một cỗ lực lượng thình lình ập tới, vòng lửa kia kêu rắc một tiếng vỡ tan tành. Theo vòng lửa vỡ tan còn có vô số mảnh vỡ không gian tạo thành một cơn bão không gian gào thét một tiếng ập xuống. Cơn bão không gian này quét ngang mặt đất, khiến cho tất cả cây cối, đá vụn, cổ trùng, đất đai đều biến mất không tăm tích.

Lực lượng kinh khủng kia làm cho tất cả mọi người không nhịn được phải rùng mình.



Một cỗ lực lượng cường hãn hoành hành bá đạo giữa không trung, phát ra ba mươi sáu tiếng gầm vang dội chẳng khác nào tiếng long ngâm. Sau đó ầm một tiếng nổ tung, hóa thành chín chín tám mươi mốt đạo hỏa diễm lưu tinh, sau khi vận chuyển theo quỹ tích riêng của mình vài chu thiên, lại nổ ầm một tiếng hội tụ lại.

Trong ánh lửa mông lung mờ mịt, một cái thang trời toát ra ánh sáng vàng rực rỡ trải dài, có người từ trên thang này bước từng bước đi xuống.

Khí thế kia quân lâm thiên hạ, không gì cản nổi.

Ca Nguyệt lập tức hiểu ra vì sao lần này ba đại bộ lạc lại đầu nhập Vĩnh Dạ, vì sao Hải Thiên bộ lạc bị giết mà không có chút lực phản kháng nào.

Bởi vì không ngờ Chân Thần của Đông Dạ bộ lạc lại là chân thân giáng lâm. Bất kể vị Chân Thần nào, nếu là chân thân giáng lâm, ở Tây Vực tuyệt đối là vô địch.

Vĩnh Dạ nắm giữ trong tay một món thần binh như vậy, tự nhiên tứ hải thần phục.

Lực lượng của Chân Thần kia đang tiết ra từng chút một, dường như Chân Thần đang hết sức khống chế lực lượng bản thân, không muốn bởi vì mình giáng lâm mà phá vỡ pháp tắc của thế giới này. Nhưng thật ra đó chỉ là lực lượng mà y không cẩn thận làm tiết ra, đè ép bọn Vu Sĩ như Ca Nguyệt khiến cho bọn họ chịu đựng không nổi, phải dần dần quỳ rạp xuống đất.

Sau khi quỳ xuống cũng không chịu được bao lâu, từng người một phủ phục trên mặt đất.

Cuối cùng tất cả phải nằm sấp xuống đất, toàn thân mềm nhũn.

Cho dù là Vĩnh Dạ cũng phải nằm sát đất, chỉ khá hơn những người khác một chút mà thôi.

- Thần ở trên cao, người hầu trung thành nhất của thần thỉnh cầu sự giúp đỡ của ngài.

Vĩnh Dạ nặn ra giọng nói thành kính nhất.

Trong số mọi người tại đây, chỉ có Vũ La hờ hững đứng đó, tựa hồ không hề cảm thấy chút áp lực nào. Ngay cả Hóa Long cổ vừa ăn xong một con Cự Kiêu cổ Thần cấp, cũng bị áp chế trong rừng không thể động đậy.

Chân Thần là một vị nam tử cao lớn toàn thân ngọn lửa cháy bừng bừng, chòm râu đỏ như lửa, mái tóc vàng chói bay phất phơ sau đầu. Thân y khoác trường màu màu đỏ sâm, lưng đeo ngọc đái, trên trường bào có thêu hoa văn màu vàng, trong ngọn lửa càng thêm chói mắt.

Chân Thần chắp hai tay sau lưng, lộ ra khí chất kiêu ngạo cao tuyệt. Y hững hờ liếc nhìn Vũ La một cái, gật đầu nói:

- Lần này tạm được, tên này mạnh hơn nhiều so với đám phế vật lần trước ngươi nhờ ta xuất thủ.

Vĩnh Dạ vội vàng khấu đầu:

- Kẻ hầu biết sai rồi, kính xin Chân Thần xuất thủ, tảo thanh chướng ngại, kẻ hầu nhất định sẽ dâng lên tế phẩm trân quý nhất cho ngài.

Chân Thần gật đầu, nhìn sang Vũ La buông lời khen ngợi:

- Quả thật ngươi rất khá, nếu ta không có người hầu trên thế giới này, nói không chừng sẽ ban cho ngươi đặc ân này, cho ngươi trở thành người hầu trung thành nhất của ta.

Phì... Đột nhiên Vũ La cảm thấy hứng thú, hắn giơ tay lên chỉ Chân Thần kia, không chút khách sáo nói:

- Ngươi còn chưa xứng!Chân Thần cũng không tức giận, y nhìn Vũ La giống như Vũ La nhìn bọn Vĩnh Dạ. Ta và ngươi vốn không ở cùng một đẳng cấp, ngươi không có cả tư cách làm cho ta tức giận.

Nhưng Vũ La giơ tay ra mắt Chân Thần lập tức giật giật, nhìn chằm chằm vật trong tay Vũ La

Tất cả tình cảm lạnh nhạt, xấc láo, cao tuyệt, lãnh khốc... Trước đó của y đã tan thành mây khói, hiện tại chỉ còn lại khiếp sợ.

Cực độ khiếp sợ, đời này có thể cũng chưa từng có khiếp sợ như vậy bao giờ.

- Đây... Đây là... Huyết Hải Ngọc Sát Lệnh!

Vũ La cũng không nói gì, chỉ giơ Huyết Hải Ngọc Sát Lệnh lên, thờ ơ nhìn y.

Ngọn lửa trên thân thể Chân Thần vụt tắt, hai đầu gối y mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống.

Vĩnh Dạ ngây người ra như phỗng, mình nhìn thấy gì vậy? Đường đường Chân Thần, Chân Thần giáng lâm chân thân, vì sao lại quỳ xuống trước mặt một tên Vu Sĩ? Chuyện này không thể nào, nhất định là mình nhìn lầm rồi, làm sao có thể như vậy được?

Vĩnh Dạ giụi giụi hai mắt mình một lúc, nhưng tình huống trước mắt không có phát sinh bất kỳ biến hóa nào.

Chân Thần hèn mọn quỳ gối trước mặt tên nọ...

Trong đầu y hiện tại trống rỗng, Chân Thần, Chân Thần chí cao vô thượng, vì sao lại quỳ xuống!?

Không riêng gì Vĩnh Dạ, tất cả mọi người của hai phe địch ta đều ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu tại sao xảy ra chuyện như vậy.

Thánh Chủ cố nhiên hùng mạnh, nhưng muốn thắng được Chân Thần cũng là không thể nào, Thánh Chủ vừa ra tay, Chân Thần lại không chút do dự quỳ xuống.

Vũ La gật đầu:

- Trước tiên hãy báo danh hiệu của ngươi.

Chân Thần phủ phục sát đất trông rất hèn mọn:

- Tiểu nhân chính là Hắc Hỏa Tinh Vực Ngô Lưu Tuyền, có mắt như mù, không biết thượng sứ của Ngọc Sát Ma Tôn ở chỗ này, đắc tội đã nhiều, mong rằng Đại nhân mở lượng bao dung.

Vũ La gật đầu, trong lòng không khỏi hiện lên bóng hồng lúc vừa mới gặp toàn thân sát khí, nhưng sau trở nên hết sức đáng yêu...

- Gần đây tình huống trên đó thế nào?

Ngô Lưu Tuyền ngầm hiểu, lập tức trả lời:

- Ngọc Sát Ma Tôn điện hạ ba tháng trước tới Vĩnh Mang Tinh Hải đánh chết Vô úy Ma Tôn. Hiện tại đã bình định được Vô úy Ma Vực, lên ngôi đệ nhất Ma Tôn mười chín Tinh Vực.

Vũ La thầm mắng yêu một câu trong lòng, lão bà này quả thật sung sức...

Hắn gật đầu, lại hỏi:

- Trận chiến ấy, nàng có bị thương chăng?



Ngô Lưu Tuyền thầm run lên trong lòng, ai dám gọi thẳng Ngọc Sát Ma Tôn là nàng như vậy?

Người này nắm trong tay Huyết Hải Ngọc Sát Lệnh trong truyền thuyết chưa từng ban cho bất cứ ai. Ngô Lưu Tuyền thầm suy đoán trong lòng một chút, cũng đoán được tám chín phần mười quan hệ giữa Vũ La cùng vị Ngọc Sát Ma Tôn giết người như ngóe kia. Lúc này y đang phập phồng lo sợ trong lòng, rốt cục lần này mình đắc tội với ai đây, quả là muốn chết... Nếu Ngọc Sát Ma Tôn biết được, đừng nói là mình, cả Hắc Hỏa Tinh Vực cũng phải bị liên lụy.

Y không dám chậm trễ, vội vàng đáp lời:

- Đại nhân bất tất phải nhọc lòng, Ngọc Sát Ma Tôn điện hạ vô cùng mạnh khỏe.

Vũ La yên lòng, suy nghĩ một chút mới hỏi:

- Vậy rốt cục Sử Tiền Ma Thủ kia là vật gì?

Ngô Lưu Tuyền không dám giấu diếm:

- Theo tiểu nhân suy đoán, chính là một khối Thần Huyết Thạch hết sức khổng lồ.

Vũ La sững sờ, Thần Huyết Thạch đã là gì, mình cũng có kia mà, nhất thời hứng thú của hắn với Sử Tiền Ma Thủ đã giảm đi không ít.

Bất quá hắn cũng hiểu, vì sao đám “Chân Thần” này lại xem Sử Tiền Ma Thủ như món tế phẩm trân quý nhất.

Nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy có chỗ không thông, nếu chỉ là Thần Huyết Thạch đơn thuần, vậy sao có thể lui tới tự nhiên dưới sự vây công của cao thủ Vu tộc trong bao nhiêu năm qua? Vì sao người nào đơn độc gặp được Sử Tiền Ma Thủ, sau đó sẽ trở thành tuyệt thế cường giả?

Ngô Lưu Tuyền cũng đã nhìn ra nghi vấn trong lòng Vũ La, y nói rất thành thật:

- Về phần Sử Tiền Ma Thủ này còn có ẩn tình gì khác, chúng ta cũng không biết. Đối với chúng ta, chỉ cần nó là Thần Huyết Thạch là đủ.

Vũ La gật đầu, nói:

Được rồi, không có chuyện gì của ngươi nữa, ngươi trở về đi thôi.

Ngô Lưu Tuyền có vẻ không dám tin tưởng:

- Ngài bỏ qua cho tiểu nhân như vậy sao?

Vũ La vừa trừng mắt, Ngô Lưu Tuyền lập tức lăn tròn đi xa, kêu lên:

- Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân lập tức cút đi...

- Chân Thần...

Rốt cục Vĩnh Dạ cũng đã cử động được, vội vàng kêu lên một tiếng. Ngô Lưu Tuyền hận y đến tận xương tủy, cũng không quay đầu lại xuất ra một chưởng, chưởng này ấn vào trên Thiên Linh Cái Vĩnh Dạ. Mọi người ở đây chỉ nghe rắc một tiếng vang lên, đầu Vĩnh Dạ lập tức nát bấy. Thân thể y lảo đảo vài cái, không nói nửa lời ngã lăn ra. Tây Vực đệ nhất cường giả chân chính, Vu Sĩ Thần cấp, thủ lĩnh Đông Dạ bộ lạc, rốt cục chết đi một cách dễ dàng như vậy.

Cường giả ở thế giới này trong mắt người thế giới khác, chỉ là một tên hề.

Vĩnh Dạ chết đi, đối với Vũ La mà nói không có gì lớn lao, hắn là Nam Hoang Đế Quân, đã thấy qua rất nhiều cái chết vô vị.

Nếu như mình không có Huyết Hải Ngọc Sát Lệnh, Vĩnh Dạ có thủ hạ lưu tình với mình không? Đương nhiên là không rồi.

Ngô Lưu Tuyền đánh chết Vĩnh Dạ, đúng là vì muốn lấy lòng Vũ La. Vũ La không xem trọng mối nhân tình này, nhưng cũng không từ chối.

Ngô Lưu Tuyền rời khỏi thế giới này giữa một cơn bão lửa, Ca Nguyệt nghiến răng một cái, nước mắt rưng rưng, xông lên tung ra một quyền đánh cho thi thể Vĩnh Dạ tan nát. Sau đó nàng hung hăng trừng mắt nhìn người của bốn đại bộ lạc, vung mạnh tay lên:

- Giết, không tha cho tên nào cả!

Mọi người ùa lên một lượt, một trường đại chiến diễn ra.

Hóa Long cổ khệ nệ khiêng cái bụng to đùng của mình từ trong rừng rậm chui ra, nhìn chiến trường một cái, sau đó nhìn sang Vũ La.

Thực lực của đối phương không kém, chiến cuộc tạm thời rơi vào thế giằng co.

Vũ La chưa bao giờ bạc đãi những người đi theo mình, uống nước nhớ nguồn là căn bản đối nhân xử thế của hắn.

Hắn khẽ gật đầu với Hóa Long cổ, nó lập tức mừng rỡ như điên, lắc đầu đắc ý xông vào vào chiến trường. Trước hết dùng tiếng gầm giận dữ của mình chấn nhiếp tất cả Vu Sĩ, sau đó há miệng thật to, xem đám Vu Sĩ của bốn đại bộ lạc như bữa điểm tâm của mình, nuốt chửng tất cả.

Vũ La nhìn một chút, không nhịn được lắc đầu:

- Không có chút nào kỹ xảo gì hay ho, không có ý nghĩa.

Hóa Long cổ nghe thấy lời nhận xét của Vũ La, nhưng nó đang ăn ngon lành nên cũng không để ý quá nhiều. Chỉ sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, Hóa Long cổ kéo lê cái bụng tròn căng bò trở về, ợ vài cái, sau đó hóa thành hình dáng như con sâu nhỏ trước mặt Vũ La, ăn no uống đủ, lười biếng đi ngủ.

Mà bên chiến trường, Ca Nguyệt toàn thân đẫm máu uể oải quỳ rạp xuống đất, gào khóc lớn lên.

Tất cả đám Vu Sĩ bọn Cổ Mô Hải Thiên bộ lạc cũng quỳ trên mặt đất, nam mắt hổ rưng rưng, nữ thấp giọng khóc nức nở. Đám Vu Sĩ rút dao bén ra cắt mạch máu mình, vẩy máu tươi trên mặt đất, dùng máu tươi và danh dự của mình phát thệ, nhất định sẽ phục hưng Hải Thiên bộ lạc.

Đến khi tâm trạng bọn Ca Nguyệt ổn định lại, trời đã sụp tối.

Mặc dù trường đại chiến này có sự tham dự của Hóa Long cổ, vẫn đồ máu không ít. Trên phế tích nồng nặc mùi máu tanh tưởi, thậm chí vào ban đêm, trên bầu trời phế tích cũng tràn ngập một tầng sương máu màu đỏ mờ mờ.

Đến khuya, tầng sương máu kia mới dần dần tan đi dưới ánh trăng màu bạc.

Tới lúc chiến cuộc gần kết thúc, Vũ La mới đích thân xuất thủ bắt sống một người, hỏi tung tích của bọn Lưu Thiên Uy.

Mấy người bọn họ bị nhốt trong doanh địa ở Đông Dạ bộ lạc, nằm trong Dạ Ma sa mạc, hiện tại muốn đi cứu đã không còn kịp.

Nhưng Vũ La đã biết được tung tích bọn Lưu Thiên Uy, cũng không tỏ ra nôn nóng nữa. Tế phẩm quan trọng như vậy, người Đông Dạ bộ lạc nhất định sẽ giữ cho bọn họ sống khỏe.

Theo như phát hiện của đám Vu tộc trong phế tích, tối nay chính là thời điểm mà Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện, mà Hóa Long cổ đưa bọn họ tới đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook