Chương 515: Máu nhuộm Băng Hà khẩu (Thượng)
Thạch Tam
13/04/2018
Trong phút chốc huyết quang đầy trời, sát ý đầy đất. Phạm vi hàng chục
dặm núi tuyết xung quanh, tất cả tuyết đang rơi xuống bị sát ý lạnh như
băng kia đông lại, kết thành từng lưỡi đao băng cứng rắn, sau đó thay
đổi phương hướng, nhắm vào Bạch Hổ bốn cánh kia.
Cho dù Tượng Thần Thú Bạch Hổ vô cùng hung hãn, nhưng lúc này cũng không dám cử động.
Cừu Nhân Hổ giận dữ, đang định phát động lần nữa. Vũ La lật tay một, thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện, kiếm ý lạnh lùng, ngạo thị thiên hạ.
Một cỗ kiếm ý như ngưng tụ thành thực chất từ trên đám mây giáng xuống, đâm vào mặt đất tạo ra một hố sâu đường kính mười trượng. Sau đó chạy thẳng về phía Bắc, quét ra một rãnh khổng lồ thật sâu, chạy dài tới dưới Băng Hà khẩu mới ngưng lại bất động.
Mặc dù đã ngừng lại, nhưng kiếm ý phía sau vẫn liên tục không ngừng vọt tới, chồng chất tại nơi ngừng lại càng ngày càng cao. Cuối cùng thình lình dừng phắt lại, có cảm giác bệnh lui như tơ kéo, không chút dấu vết. Kiếm ý kia nguy nga như núi, giống như một ngọn núi băng bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống, đứng cao cao phía trước Băng Hà khẩu. Ai nấy đều cho rằng chỉ cần Vũ La thoáng động ý niệm, chỉ bằng vào một đạo kiếm ý này là có thể bổ ra cả Băng Hà khẩu!
Trên Băng Hà khẩu, mọi người chưa từng bị uy hiếp như vậy bao giờ, cảm giác này giống như có người đang cầm đao gác ngang cổ mình vậy.
Tất cả mọi người không dám vọng động, bao gồm cả Cừu Nhân Hổ.
Theo như hành động của Vũ La khi trước, giết Cừu Thiên Long, giết Kiêu Long Vệ, dường như quả thật không có chuyện gì mà hắn không dám làm.
Chỉ cần một giây do dự, Hạng Ngạo Lâm đã bị treo trên cửa Nam Băng Hà khẩu.
Vũ La lạnh giọng nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ, họa không lây tới người nhà. Cừu Thiên Long khiêu khích ta, ta đã giết chết y. Kiêu Long Vệ tới bắt ta, ta giết bọn chúng. Nhưng thân nhân chúng ở Băng Hà khẩu, ta sẽ không động tới. Nếu có người dám có ý gì với thân nhân ta, kẻ này chính là tấm gương.
Sau lưng Vũ La thình lình hiện ra một món pháp bảo công kích cỡ lớn, cũng không sử dụng linh phù pháo đạn, chỉ bắn bình thường.
Một đạo hào quang kinh khủng chiếu vào người Hạng Ngạo Lâm. Chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, thân thể cường tráng của Hạng Ngạo Lâm nổ tan tác, máu tươi, thịt vụn, xương vụn tung bay, cả bức tường cửa Nam máu thịt nhầy nhụa.
Tất cả mọi người ở Băng Hà khẩu đều ngây dại, bao gồm Cừu Nhân Hổ luôn luôn tự cho là anh hùng. Đường đường Bắc Thú quân lại bị người uy hiếp như vậy, đây là bị người giáng một tát vào mặt. Nhưng không ai trong bọn chúng dám hành động, Vũ La vừa xuất hiện đã giở ra đủ các thủ đoạn, thủ đoạn nào cũng có uy lực như sét đánh ngang mày, cho dù là Cừu Nhân Hổ cũng bị hắn áp chế không dám cử động.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Vũ La ung dung nhàn nhã như vậy, tựa hồ vẫn còn dư lực. Cừu Nhân Hổ thầm buông tiếng than dài, cuối cùng đã hiểu Kiêu Long Vệ chết thế nào.
Vũ La thu các loại thủ đoạn lại, sinh hồn Bạch Hổ bốn cánh kia không còn bị áp chế, gào thét một tiếng, quay đầu chạy trở về bên cạnh Cừu Nhân Hổ, nấp trong ngực Cừu Nhân Hổ run lên, kêu lên những tiếng bi thương, xem ra đã bị dọa cho sợ hãi không ít.
Mọi người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng hoảng sợ: Đây cũng là đường đường Thần Thú Bạch Hổ, không ngờ bị làm cho sợ đến phát run.
Có vài tên tướng lĩnh có quan hệ không tệ với Hạng Ngạo Lâm, thấy huyết nhục bầy nhầy trên tường không đành lòng, đang muốn qua đó lau sạch sẽ, không ngờ Vũ La quát lên chói tai:
- Không cho phép lau đi. Giữ lại cho những người khác xem một chút, đây chính là cảnh cáo!
Mấy tên kia khẽ run rẩy, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng lại không dám động.
Vũ La nhìn về phía Cừu Nhân Hổ:
- Cửu Đại Thống Lĩnh, chuyện tư đã xong, hiện tại chúng ta nói chuyện công một chút. Lão muốn ta tới giúp bảo vệ Băng Hà khẩu, ta đã tới, tùy lão an bài.
Cừu Nhân Hổ hừ mạnh một tiếng, không nói một lời, xoay người rời đi.
Vũ La cũng không trông cậy lão sẽ an bài cho mình, chỉ cười lạnh một tiếng, vung tay ra hiệu với Hướng Cuồng Ngôn và Lư Niệm Vũ sau lưng:- Người ta không an bài chỗ ở cho mình, chúng ta tự tìm thôi.
Nếu là người bình thường, ở trong gió tuyết xung quanh Băng Hà khẩu hẳn phải chết. Bất quá ba người không thèm để ý, tùy ý tìm một sơn động, quét tước một chút ở lại trong đó.
Lư Niệm Vũ tận mắt chứng kiến cả quá trình, lòng thầm kinh hãi vì thực lực của Vũ La, dọc trên đường đi cũng không nói lời nào. Sau khi vào sơn động mới coi như dần dần trấn tĩnh, chợt cười nói:
- E rằng lần này Cừu Nhân Hổ phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Trừ phi lão thật sự buông bỏ không bảo vệ Băng Hà khẩu nữa để uy hiếp Cửu Đại Thiên Môn, bằng không Cửu Đại Thiên Môn không thể nào giúp lão đối phó với ngươi. Cừu Nhân Hổ hiểu rất rõ ràng chuyện này, có lẽ lúc này đang hết sức buồn bực.
Lư Niệm Vũ đoán không sai, sau khi Cừu Nhân Hổ trở về sắc mặt âm trầm, trở về phòng mình đóng sập cửa lại, nốc một hơi hết một bình rượu.
Lão cũng đã hiểu, lần này mình phải chịu thiệt thòi mà không làm gì được.
Không ngờ rằng Vũ La có thực lực như vậy, chẳng trách nào trước đây mình dùng đủ các thủ đoạn, Cửu Đại Thiên Môn cũng không chịu giúp cho mình. Rượu mạnh xuống bụng, đầu óc lão trở nên tỉnh táo, rất nhanh cũng đã nghĩ thông. Vũ La không thể nào bị Cửu Đại Thiên Môn buộc tới Băng Hà khẩu, không ai có thể buộc hắn, chỉ có thể là chính bản thân hắn muốn tới. Nói cách khác mình vừa đi một nước cờ ngu xuẩn, Vũ La muốn tới Băng Hà khẩu, mình lại phái người nói với Cửu Đại Thiên Môn thỉnh cầu trợ giúp.
Cừu Nhân Hổ ảo não không thôi, nghĩ mình cả đời anh hùng, sau khi gặp phải tiểu tử này lại phạm phải sai lầm liên tục, rốt cục là vì sao?
Lão tính toán cũng không sai, đáng tiếc rằng gặp phải một quái thai như Vũ La, căn bản không thể suy luận phán đoán theo lẽ thường được. Lão lại suy đoán theo lẽ thường, tự nhiên là mắc phải sai lầm.
Ngồi yên một mình suốt một canh giờ, sau đó Cừu Nhân Hổ mới vung tay lên, một đạo linh quang mở cửa phòng ra:
- Tất cả vào đi.
Ngoài cửa, đám thủ hạ của lão như rắn không đầu đang chờ chực. Nghe lão gọi vào bèn nối đuôi nhau tiến vào, sau khi quỳ lạy hành lễ, ai nấy theo thứ tự ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều sa sầm nét mặt.
Tuy rằng nói Bắc Thú quân là hậu duệ của đám tội nhân, nhưng trên thực tế tự cho mình rất cao. Bọn chúng thủy chung vẫn cảm thấy không có Bắc Thú quân, Trung Châu cũng không có hòa bình. Nếu so sánh với những tu sĩ sinh ra lớn lên trong tình cảnh hòa bình ở Trung Châu, tướng sĩ Bắc Thú quân là sói trên đồng tuyết, ăn thịt uống máu.
Nhưng một tu sĩ từ Trung Châu đến lại đánh một tát tai thật mạnh vào mặt Bắc Thú quân. Đánh cho mọi người khó có thể tiếp nhận, nhưng lại vô lực phản kháng.
Cừu Nhân Hổ thoáng nhìn qua đám bộ hạ của mình, cười to một tiếng:
- Sao vậy, vì sao lại buồn, chỉ chút khó khăn này có thể làm sụp đổ Bắc Thú quân chúng ta sao?
Một tên bộ hạ ảo não lên tiếng:
- Tướng quân, ngài hãy nghĩ biện pháp, nhất định phải dạy cho tên tiểu tử này một bài học, thể diện của Bắc Thú quân chúng ta đã bị hắn làm mất hết!
Bọn chúng đã lui một bước, từ lúc trước không ngừng kêu gào đòi giết chết Vũ La, hiện tại trở thành chỉ muốn dạy dỗ một phen, lấy lại chút thể diện là đủ.
Cừu Nhân Hổ quả là kiêu hùng, trong hoàn cảnh khó khăn này, lão biết mình thân là chủ tướng, tâm trạng của mình ảnh hưởng cả Bắc Thú quân. Cho nên dù trong lòng lão vô cùng đau khổ, nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười tự tin.
Lão tỉnh táo hơn tất cả mọi người có mặt đại đây, hiểu rất rõ ràng rằng thù của con mình, thù của Kiêu Long Vệ tạm thời không có cách nào báo được.
Lão vẫn luôn giỏi về ẩn nhẫn, bằng không cũng không thể nào nhẫn nhịn trong thị tộc nhiều năm như vậy. Hiện tại không thể báo thù, là vì sau này tìm cơ hội báo thù!Thấy mọi người uể oải không phấn chấn, Cừu Nhân Hổ ra vẻ tin tưởng vô cùng:
- Chuyện này... Bản tướng quân đã sớm có diệu kế.
Quả nhiên mọi người nghe vậy phấn chấn tinh thần:
- Tướng quân, diệu kế gì vậy?
Cừu Nhân Hổ cười một tiếng:
- Các ngươi cũng đừng quên, Bách Thú Quyền Sáo là tác phẩm của ai.
Mọi người sáng ngời hai mắt.
Ba người Vũ La gần đây có lộc ăn không tệ.
Trong căn cứ Băng Hà khẩu còn bốn mươi con Bích Nhãn Tước, vì giám thị ba người nên thả ra mười con, rất nhanh đã lọt vào tay Vũ La. Bọn Hạng Ngạo Lâm đã chết hết, không ai biết Bích Nhãn Tước là mồi ngon của ba người Vũ La. Ở nơi đất trời đầy tuyết này, muốn tìm chim sẻ quả thật không phải dễ.
Băng Hà khẩu thả ra thêm hai mươi con Bích Nhãn Tước nữa, cũng có cảm giác không đúng, không chịu thả nữa, cũng lười không giám thị bọn Vũ La. Các ngươi cứ tùy tiện đi, muốn làm gì thì làm.
Ba người, hai mươi con, ba người bèn tranh chấp một trận về việc chia như thế nào, cuối cùng cũng không có kết quả. Không thể làm gì khác là chia mỗi người sáu con, còn thừa hai con mang đi đông lạnh, hôm sau bắt được con nữa sẽ chia.
Người Băng Hà khẩu lại không chịu thả Bích Nhãn Tước ra nữa, Vũ La cảm thấy không còn thú vị.
Lư Niệm Vũ chung sống với bọn họ một thời gian, hành vi càng ngày càng trở nên phóng đãng. Cả ngày lão đứng ở cửa sơn động, mắt dõi nhìn về phía căn cứ Băng Hà khẩu, không thấy Bích Nhãn Tước đâu, lại thấy một mảng mưa kiếm.
Vô số đạo phi kiếm giống như một đàn ong lao ra khỏi căn cứ Băng Hà khẩu, ào ào bay về phía sơn động ba người đang ở.
Trong quá trình mưa kiếm mênh mông kia bay tới không ngừng biến hóa, thỉnh thoảng là sắc đỏ nồng đậm, thỉnh thoảng lại biến sang sắc tía, vô cùng diễm lệ.
Lư Niệm Vũ thấy vậy sửng sốt:
- Là lão ư?
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng phát hiện:
- Là ai vậy?
- Trung Châu đệ nhất khí sư Vu Thiên Thọ.
Lư Niệm Vũ đáp:
- Thủ đoạn này của lão có tên là Vạn Tử Thiên Hồng. Pháp bảo bình sinh đắc ý nhất của Vu Thiên Thọ nếu không phải có màu đỏ, vậy cũng màu tím. Nhưng lão già này có một điểm kỳ quái, ngoại trừ luyện chế ra phi kiếm mà mình hài lòng, tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác, giữ lại hết tất cả. Nhiều năm trước lão đã gộp đủ một vạn thanh phi kiếm màu tím, một ngàn thanh phi kiếm màu đỏ, bèn tạo ra một kiếm trận tự mình đặt tên là Vạn Tử Thiên Hồng. Bất quá đã nhiều năm như vậy, e rằng số phi kiếm này không chỉ dừng ở con số một vạn, ta thấy cũng có chừng năm, sáu vạn.
Kiếm trận chính là khống chế phi kiếm thông qua trận pháp, cũng không phải là trực tiếp thao túng, vì vậy không cần biết bao nhiêu thanh phi kiếm, chỉ cần vào kiếm trận, đối với tu sĩ mà nói chẳng khác gì là một thanh.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng đi ra, nhìn thấy mưa kiếm đầy trời vô cùng kiêu ngạo kia, không nhịn được lắc đầu.
Chỉ trong thoáng chốc, mưa kiếm kia đã bay tới bầu trời phía trên mọi người, ảo hóa ra một gương mặt người đang tức giận, gầm lên giận dữ:
- Ai là Vũ La?
Vu Thiên Thọ chính là đường đường Trung Châu đệ nhất khí sư, trong Cửu Đại Thiên Môn cũng được đối xử rất khá. Dù sao phù sư thật sự là quá mức hiếm có, phần lớn tu sĩ vẫn phải dựa vào pháp bảo để chiến đấu.
Bất luận là Vu Thiên Thọ, hay là Cừu Nhân Hồ, cũng nhận định Vũ La đối mặt Vu Thiên Thọ nhất định kém hơn một bậc, chắc chắn phải ăn nói khép nép bồi tội, không dám đắc tội với lão.
Cừu Nhân Hổ cũng là lui lại một bước, hiện tại không thể giết Vũ La, vậy trước tiên chèn ép ngươi xuống. Chuyện báo thù từ từ tính sau vậy.
Lão khích bác ly gián một phen, lại thêm Vũ La bắn nát Hạng Ngạo Lâm, bao tay nhất định là bị hủy, Vu Thiên Thọ tự nhiên giận dữ, lúc này bèn xông tới hỏi tội.
Vu Thiên Thọ được xu nịnh đã quen, không chịu được người khác mạo phạm. Vũ La giết Hạng Ngạo Lâm, phá hủy pháp bảo mình đích thân luyện chế chính là khiêu khích mình trắng trợn.
Lư Niệm Vũ đang định đi ra ngoài, nhưng Vũ La kéo lão lại.
Sau khi Vũ La ra ngoài, đưa mắt quan sát, đã nhìn ra Vu Thiên Thọ ỷ thân phận mình cho nên bản thế không có tới đây, chỉ tách ra một luồng nguyên hồn phụ trên kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng này.
Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, biết rõ còn vờ hỏi:
- Các hạ là người phương nào?
- Tiểu tử vô tri!
Trên bầu trời, gương mặt người do phi kiếm tạo thành giận dữ thóa mạ:
- Bản tọa Vu Thiên Thọ!Vu Thiên Thọ là Trung Châu đệ nhất khí sư, Lư Niệm Vũ là Trung Châu đệ nhất đan sư. Tuy rằng Lư Niệm Vũ có hơi cao ngạo, nhưng nếu so ra có thể thấy Lư Niệm Vũ còn khả ái hơn Vu Thiên Thọ trăm ngàn lần.
- Là ngươi phá hủy pháp bảo của bản tọa đó ư?
Vu Thiên Thọ chất vấn.
Vũ La thật sự không biết bèn hỏi lại:
- Pháp bảo của lão là gì?
- Bách Thú Quyền Sáo. Trừ bản tọa ra, cả Trung Châu này còn ai có thể luyện chế ra được pháp bảo bậc này?
Quả nhiên Vu Thiên Thọ cực kỳ tự phụ.
- Thì ra là vật rách nát kia...
- Ngông cuồng, giỏi cho tiểu tử cuồng vọng...
Vu Thiên Thọ còn chưa nói hết, đã bị Vũ La cắt lời:
- Này, có muốn chúng ta chờ một chút hay không?
Vu Thiên Thọ sửng sốt:
- Chờ cái gì?
- Chờ người Băng Hà khẩu một chút, hẳn là bọn chúng sắp sửa tới đây. Chuyện này náo nhiệt như vậy, hẳn chúng sẽ không bỏ lỡ.
Vu Thiên Thọ hừ lạnh một tiếng, nơi xa đã có mấy đạo khí tức lặng lẽ không tiếng động di chuyển tới, núp trong những đống tuyết xung quanh, Vũ La vỗ tay một:
- Hay lắm, người xem đã tới.
- Vu Thiên Thọ, lão tự cho mình siêu phàm, ta nói Bách Thú Quyền Sáo của lão là đồ rác rưởi lão không phục, vậy lão có dám đánh cuộc cùng ta chăng?
- Đánh cuộc gì vậy?
- Không phải lão nói trừ lão ra, Trung Châu không còn ai có thể luyện chế ra pháp bảo như vậy sao, nếu ta luyện chế được thì sao?
Vu Thiên Thọ khinh thường:
- Chỉ bằng ngươi ư?
- Lão có dám đánh cuộc cùng ta không, nếu ta luyện chế được, lão trọn đời làm nô bộc cho ta, nếu ta không luyện được, ta làm người hầu cho lão cả đời, sao hả?
Phản ứng đầu tiên của Vu Thiên Thọ cũng giống như những người Băng Hà khẩu xung quanh: Tiểu tử này đang giả vờ.
Hắn không luyện chế được, nhưng cố ý đưa ra mức đánh cuộc thật cao, để cho Vu Thiên Thọ không dám đánh cuộc với hắn.
Vũ La ra vẻ khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, càng làm cho người ta cảm thấy hắn chột dạ trong lòng, hết thảy chỉ là giả vờ.
Người Băng Hà khẩu cơ hồ muốn bật cười thành tiếng, trong lòng chúng đang thấp thỏm mong chờ: Mau đáp ứng đi, chỉ cần đáp ứng, Vũ La sẽ là người hầu của Vu Thiên Thọ. Vu Thiên Thọ là người Băng Hà khẩu, từ nay về sau chúng sẽ sửa trị Vũ La thế nào cũng được.
Rốt cục Vu Thiên Thọ vẫn là lão hồ ly sống hơn ngàn năm, thoáng động trong lòng: Không đúng, mức đánh cuộc này không phải là quá lớn hay sao, ai dám đánh cuộc cả cuộc đời mình như vậy?
Lão già này trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, lập tức từ chối:
- Không cuộc!
Vũ La vô cùng thất vọng, đám người Băng Hà khẩu hận không thể nhảy ra ngoài đáp ứng thay cho Vu Thiên Thọ.
Vu Thiên Thọ cười lạnh một tiếng nói:
- Mặc dù cả đời lão phu hành sự cuồng vọng thật, nhưng từ trước tới nay vẫn là ổn thỏa, không đáng vì một món pháp bảo mà đánh cuộc nặng nề như vậy.
- Ngươi hủy pháp bảo ta, giết chết người của ta, bản tọa tuyệt không thể ngồi yên không để ý...
Lão còn đang lải nhải một hồi, Vũ La đã sốt ruột không nhịn được:
- Được rồi, không phải là người Băng Hà khẩu đánh không lại ta, cho nên tìm lão tới chèn ép ta sao? Lão cho rằng mình là Trung Châu đệ nhất khí sư, mọi người ai cũng phải nể mặt lão ư? Lão lầm rồi, Vu Thiên Thọ, ta tặng cho lão ba chữ: Cút về đi!
Vu Thiên Thọ sửng sốt, cho tới bây giờ lão chưa từng bị người nào mắng thẳng vào mặt như vậy. Cho dù là tính tình của lão khiến cho rất nhiều người bất mãn, nhưng không ai dám nói thẳng với lão.
Bị Vũ La mắng như vậy, lão ngẩn người ra, trong lúc nhất thời không có phản ứng.
Cho dù Tượng Thần Thú Bạch Hổ vô cùng hung hãn, nhưng lúc này cũng không dám cử động.
Cừu Nhân Hổ giận dữ, đang định phát động lần nữa. Vũ La lật tay một, thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện, kiếm ý lạnh lùng, ngạo thị thiên hạ.
Một cỗ kiếm ý như ngưng tụ thành thực chất từ trên đám mây giáng xuống, đâm vào mặt đất tạo ra một hố sâu đường kính mười trượng. Sau đó chạy thẳng về phía Bắc, quét ra một rãnh khổng lồ thật sâu, chạy dài tới dưới Băng Hà khẩu mới ngưng lại bất động.
Mặc dù đã ngừng lại, nhưng kiếm ý phía sau vẫn liên tục không ngừng vọt tới, chồng chất tại nơi ngừng lại càng ngày càng cao. Cuối cùng thình lình dừng phắt lại, có cảm giác bệnh lui như tơ kéo, không chút dấu vết. Kiếm ý kia nguy nga như núi, giống như một ngọn núi băng bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống, đứng cao cao phía trước Băng Hà khẩu. Ai nấy đều cho rằng chỉ cần Vũ La thoáng động ý niệm, chỉ bằng vào một đạo kiếm ý này là có thể bổ ra cả Băng Hà khẩu!
Trên Băng Hà khẩu, mọi người chưa từng bị uy hiếp như vậy bao giờ, cảm giác này giống như có người đang cầm đao gác ngang cổ mình vậy.
Tất cả mọi người không dám vọng động, bao gồm cả Cừu Nhân Hổ.
Theo như hành động của Vũ La khi trước, giết Cừu Thiên Long, giết Kiêu Long Vệ, dường như quả thật không có chuyện gì mà hắn không dám làm.
Chỉ cần một giây do dự, Hạng Ngạo Lâm đã bị treo trên cửa Nam Băng Hà khẩu.
Vũ La lạnh giọng nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ, họa không lây tới người nhà. Cừu Thiên Long khiêu khích ta, ta đã giết chết y. Kiêu Long Vệ tới bắt ta, ta giết bọn chúng. Nhưng thân nhân chúng ở Băng Hà khẩu, ta sẽ không động tới. Nếu có người dám có ý gì với thân nhân ta, kẻ này chính là tấm gương.
Sau lưng Vũ La thình lình hiện ra một món pháp bảo công kích cỡ lớn, cũng không sử dụng linh phù pháo đạn, chỉ bắn bình thường.
Một đạo hào quang kinh khủng chiếu vào người Hạng Ngạo Lâm. Chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, thân thể cường tráng của Hạng Ngạo Lâm nổ tan tác, máu tươi, thịt vụn, xương vụn tung bay, cả bức tường cửa Nam máu thịt nhầy nhụa.
Tất cả mọi người ở Băng Hà khẩu đều ngây dại, bao gồm Cừu Nhân Hổ luôn luôn tự cho là anh hùng. Đường đường Bắc Thú quân lại bị người uy hiếp như vậy, đây là bị người giáng một tát vào mặt. Nhưng không ai trong bọn chúng dám hành động, Vũ La vừa xuất hiện đã giở ra đủ các thủ đoạn, thủ đoạn nào cũng có uy lực như sét đánh ngang mày, cho dù là Cừu Nhân Hổ cũng bị hắn áp chế không dám cử động.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Vũ La ung dung nhàn nhã như vậy, tựa hồ vẫn còn dư lực. Cừu Nhân Hổ thầm buông tiếng than dài, cuối cùng đã hiểu Kiêu Long Vệ chết thế nào.
Vũ La thu các loại thủ đoạn lại, sinh hồn Bạch Hổ bốn cánh kia không còn bị áp chế, gào thét một tiếng, quay đầu chạy trở về bên cạnh Cừu Nhân Hổ, nấp trong ngực Cừu Nhân Hổ run lên, kêu lên những tiếng bi thương, xem ra đã bị dọa cho sợ hãi không ít.
Mọi người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng hoảng sợ: Đây cũng là đường đường Thần Thú Bạch Hổ, không ngờ bị làm cho sợ đến phát run.
Có vài tên tướng lĩnh có quan hệ không tệ với Hạng Ngạo Lâm, thấy huyết nhục bầy nhầy trên tường không đành lòng, đang muốn qua đó lau sạch sẽ, không ngờ Vũ La quát lên chói tai:
- Không cho phép lau đi. Giữ lại cho những người khác xem một chút, đây chính là cảnh cáo!
Mấy tên kia khẽ run rẩy, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng lại không dám động.
Vũ La nhìn về phía Cừu Nhân Hổ:
- Cửu Đại Thống Lĩnh, chuyện tư đã xong, hiện tại chúng ta nói chuyện công một chút. Lão muốn ta tới giúp bảo vệ Băng Hà khẩu, ta đã tới, tùy lão an bài.
Cừu Nhân Hổ hừ mạnh một tiếng, không nói một lời, xoay người rời đi.
Vũ La cũng không trông cậy lão sẽ an bài cho mình, chỉ cười lạnh một tiếng, vung tay ra hiệu với Hướng Cuồng Ngôn và Lư Niệm Vũ sau lưng:- Người ta không an bài chỗ ở cho mình, chúng ta tự tìm thôi.
Nếu là người bình thường, ở trong gió tuyết xung quanh Băng Hà khẩu hẳn phải chết. Bất quá ba người không thèm để ý, tùy ý tìm một sơn động, quét tước một chút ở lại trong đó.
Lư Niệm Vũ tận mắt chứng kiến cả quá trình, lòng thầm kinh hãi vì thực lực của Vũ La, dọc trên đường đi cũng không nói lời nào. Sau khi vào sơn động mới coi như dần dần trấn tĩnh, chợt cười nói:
- E rằng lần này Cừu Nhân Hổ phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Trừ phi lão thật sự buông bỏ không bảo vệ Băng Hà khẩu nữa để uy hiếp Cửu Đại Thiên Môn, bằng không Cửu Đại Thiên Môn không thể nào giúp lão đối phó với ngươi. Cừu Nhân Hổ hiểu rất rõ ràng chuyện này, có lẽ lúc này đang hết sức buồn bực.
Lư Niệm Vũ đoán không sai, sau khi Cừu Nhân Hổ trở về sắc mặt âm trầm, trở về phòng mình đóng sập cửa lại, nốc một hơi hết một bình rượu.
Lão cũng đã hiểu, lần này mình phải chịu thiệt thòi mà không làm gì được.
Không ngờ rằng Vũ La có thực lực như vậy, chẳng trách nào trước đây mình dùng đủ các thủ đoạn, Cửu Đại Thiên Môn cũng không chịu giúp cho mình. Rượu mạnh xuống bụng, đầu óc lão trở nên tỉnh táo, rất nhanh cũng đã nghĩ thông. Vũ La không thể nào bị Cửu Đại Thiên Môn buộc tới Băng Hà khẩu, không ai có thể buộc hắn, chỉ có thể là chính bản thân hắn muốn tới. Nói cách khác mình vừa đi một nước cờ ngu xuẩn, Vũ La muốn tới Băng Hà khẩu, mình lại phái người nói với Cửu Đại Thiên Môn thỉnh cầu trợ giúp.
Cừu Nhân Hổ ảo não không thôi, nghĩ mình cả đời anh hùng, sau khi gặp phải tiểu tử này lại phạm phải sai lầm liên tục, rốt cục là vì sao?
Lão tính toán cũng không sai, đáng tiếc rằng gặp phải một quái thai như Vũ La, căn bản không thể suy luận phán đoán theo lẽ thường được. Lão lại suy đoán theo lẽ thường, tự nhiên là mắc phải sai lầm.
Ngồi yên một mình suốt một canh giờ, sau đó Cừu Nhân Hổ mới vung tay lên, một đạo linh quang mở cửa phòng ra:
- Tất cả vào đi.
Ngoài cửa, đám thủ hạ của lão như rắn không đầu đang chờ chực. Nghe lão gọi vào bèn nối đuôi nhau tiến vào, sau khi quỳ lạy hành lễ, ai nấy theo thứ tự ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều sa sầm nét mặt.
Tuy rằng nói Bắc Thú quân là hậu duệ của đám tội nhân, nhưng trên thực tế tự cho mình rất cao. Bọn chúng thủy chung vẫn cảm thấy không có Bắc Thú quân, Trung Châu cũng không có hòa bình. Nếu so sánh với những tu sĩ sinh ra lớn lên trong tình cảnh hòa bình ở Trung Châu, tướng sĩ Bắc Thú quân là sói trên đồng tuyết, ăn thịt uống máu.
Nhưng một tu sĩ từ Trung Châu đến lại đánh một tát tai thật mạnh vào mặt Bắc Thú quân. Đánh cho mọi người khó có thể tiếp nhận, nhưng lại vô lực phản kháng.
Cừu Nhân Hổ thoáng nhìn qua đám bộ hạ của mình, cười to một tiếng:
- Sao vậy, vì sao lại buồn, chỉ chút khó khăn này có thể làm sụp đổ Bắc Thú quân chúng ta sao?
Một tên bộ hạ ảo não lên tiếng:
- Tướng quân, ngài hãy nghĩ biện pháp, nhất định phải dạy cho tên tiểu tử này một bài học, thể diện của Bắc Thú quân chúng ta đã bị hắn làm mất hết!
Bọn chúng đã lui một bước, từ lúc trước không ngừng kêu gào đòi giết chết Vũ La, hiện tại trở thành chỉ muốn dạy dỗ một phen, lấy lại chút thể diện là đủ.
Cừu Nhân Hổ quả là kiêu hùng, trong hoàn cảnh khó khăn này, lão biết mình thân là chủ tướng, tâm trạng của mình ảnh hưởng cả Bắc Thú quân. Cho nên dù trong lòng lão vô cùng đau khổ, nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười tự tin.
Lão tỉnh táo hơn tất cả mọi người có mặt đại đây, hiểu rất rõ ràng rằng thù của con mình, thù của Kiêu Long Vệ tạm thời không có cách nào báo được.
Lão vẫn luôn giỏi về ẩn nhẫn, bằng không cũng không thể nào nhẫn nhịn trong thị tộc nhiều năm như vậy. Hiện tại không thể báo thù, là vì sau này tìm cơ hội báo thù!Thấy mọi người uể oải không phấn chấn, Cừu Nhân Hổ ra vẻ tin tưởng vô cùng:
- Chuyện này... Bản tướng quân đã sớm có diệu kế.
Quả nhiên mọi người nghe vậy phấn chấn tinh thần:
- Tướng quân, diệu kế gì vậy?
Cừu Nhân Hổ cười một tiếng:
- Các ngươi cũng đừng quên, Bách Thú Quyền Sáo là tác phẩm của ai.
Mọi người sáng ngời hai mắt.
Ba người Vũ La gần đây có lộc ăn không tệ.
Trong căn cứ Băng Hà khẩu còn bốn mươi con Bích Nhãn Tước, vì giám thị ba người nên thả ra mười con, rất nhanh đã lọt vào tay Vũ La. Bọn Hạng Ngạo Lâm đã chết hết, không ai biết Bích Nhãn Tước là mồi ngon của ba người Vũ La. Ở nơi đất trời đầy tuyết này, muốn tìm chim sẻ quả thật không phải dễ.
Băng Hà khẩu thả ra thêm hai mươi con Bích Nhãn Tước nữa, cũng có cảm giác không đúng, không chịu thả nữa, cũng lười không giám thị bọn Vũ La. Các ngươi cứ tùy tiện đi, muốn làm gì thì làm.
Ba người, hai mươi con, ba người bèn tranh chấp một trận về việc chia như thế nào, cuối cùng cũng không có kết quả. Không thể làm gì khác là chia mỗi người sáu con, còn thừa hai con mang đi đông lạnh, hôm sau bắt được con nữa sẽ chia.
Người Băng Hà khẩu lại không chịu thả Bích Nhãn Tước ra nữa, Vũ La cảm thấy không còn thú vị.
Lư Niệm Vũ chung sống với bọn họ một thời gian, hành vi càng ngày càng trở nên phóng đãng. Cả ngày lão đứng ở cửa sơn động, mắt dõi nhìn về phía căn cứ Băng Hà khẩu, không thấy Bích Nhãn Tước đâu, lại thấy một mảng mưa kiếm.
Vô số đạo phi kiếm giống như một đàn ong lao ra khỏi căn cứ Băng Hà khẩu, ào ào bay về phía sơn động ba người đang ở.
Trong quá trình mưa kiếm mênh mông kia bay tới không ngừng biến hóa, thỉnh thoảng là sắc đỏ nồng đậm, thỉnh thoảng lại biến sang sắc tía, vô cùng diễm lệ.
Lư Niệm Vũ thấy vậy sửng sốt:
- Là lão ư?
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng phát hiện:
- Là ai vậy?
- Trung Châu đệ nhất khí sư Vu Thiên Thọ.
Lư Niệm Vũ đáp:
- Thủ đoạn này của lão có tên là Vạn Tử Thiên Hồng. Pháp bảo bình sinh đắc ý nhất của Vu Thiên Thọ nếu không phải có màu đỏ, vậy cũng màu tím. Nhưng lão già này có một điểm kỳ quái, ngoại trừ luyện chế ra phi kiếm mà mình hài lòng, tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác, giữ lại hết tất cả. Nhiều năm trước lão đã gộp đủ một vạn thanh phi kiếm màu tím, một ngàn thanh phi kiếm màu đỏ, bèn tạo ra một kiếm trận tự mình đặt tên là Vạn Tử Thiên Hồng. Bất quá đã nhiều năm như vậy, e rằng số phi kiếm này không chỉ dừng ở con số một vạn, ta thấy cũng có chừng năm, sáu vạn.
Kiếm trận chính là khống chế phi kiếm thông qua trận pháp, cũng không phải là trực tiếp thao túng, vì vậy không cần biết bao nhiêu thanh phi kiếm, chỉ cần vào kiếm trận, đối với tu sĩ mà nói chẳng khác gì là một thanh.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng đi ra, nhìn thấy mưa kiếm đầy trời vô cùng kiêu ngạo kia, không nhịn được lắc đầu.
Chỉ trong thoáng chốc, mưa kiếm kia đã bay tới bầu trời phía trên mọi người, ảo hóa ra một gương mặt người đang tức giận, gầm lên giận dữ:
- Ai là Vũ La?
Vu Thiên Thọ chính là đường đường Trung Châu đệ nhất khí sư, trong Cửu Đại Thiên Môn cũng được đối xử rất khá. Dù sao phù sư thật sự là quá mức hiếm có, phần lớn tu sĩ vẫn phải dựa vào pháp bảo để chiến đấu.
Bất luận là Vu Thiên Thọ, hay là Cừu Nhân Hồ, cũng nhận định Vũ La đối mặt Vu Thiên Thọ nhất định kém hơn một bậc, chắc chắn phải ăn nói khép nép bồi tội, không dám đắc tội với lão.
Cừu Nhân Hổ cũng là lui lại một bước, hiện tại không thể giết Vũ La, vậy trước tiên chèn ép ngươi xuống. Chuyện báo thù từ từ tính sau vậy.
Lão khích bác ly gián một phen, lại thêm Vũ La bắn nát Hạng Ngạo Lâm, bao tay nhất định là bị hủy, Vu Thiên Thọ tự nhiên giận dữ, lúc này bèn xông tới hỏi tội.
Vu Thiên Thọ được xu nịnh đã quen, không chịu được người khác mạo phạm. Vũ La giết Hạng Ngạo Lâm, phá hủy pháp bảo mình đích thân luyện chế chính là khiêu khích mình trắng trợn.
Lư Niệm Vũ đang định đi ra ngoài, nhưng Vũ La kéo lão lại.
Sau khi Vũ La ra ngoài, đưa mắt quan sát, đã nhìn ra Vu Thiên Thọ ỷ thân phận mình cho nên bản thế không có tới đây, chỉ tách ra một luồng nguyên hồn phụ trên kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng này.
Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, biết rõ còn vờ hỏi:
- Các hạ là người phương nào?
- Tiểu tử vô tri!
Trên bầu trời, gương mặt người do phi kiếm tạo thành giận dữ thóa mạ:
- Bản tọa Vu Thiên Thọ!Vu Thiên Thọ là Trung Châu đệ nhất khí sư, Lư Niệm Vũ là Trung Châu đệ nhất đan sư. Tuy rằng Lư Niệm Vũ có hơi cao ngạo, nhưng nếu so ra có thể thấy Lư Niệm Vũ còn khả ái hơn Vu Thiên Thọ trăm ngàn lần.
- Là ngươi phá hủy pháp bảo của bản tọa đó ư?
Vu Thiên Thọ chất vấn.
Vũ La thật sự không biết bèn hỏi lại:
- Pháp bảo của lão là gì?
- Bách Thú Quyền Sáo. Trừ bản tọa ra, cả Trung Châu này còn ai có thể luyện chế ra được pháp bảo bậc này?
Quả nhiên Vu Thiên Thọ cực kỳ tự phụ.
- Thì ra là vật rách nát kia...
- Ngông cuồng, giỏi cho tiểu tử cuồng vọng...
Vu Thiên Thọ còn chưa nói hết, đã bị Vũ La cắt lời:
- Này, có muốn chúng ta chờ một chút hay không?
Vu Thiên Thọ sửng sốt:
- Chờ cái gì?
- Chờ người Băng Hà khẩu một chút, hẳn là bọn chúng sắp sửa tới đây. Chuyện này náo nhiệt như vậy, hẳn chúng sẽ không bỏ lỡ.
Vu Thiên Thọ hừ lạnh một tiếng, nơi xa đã có mấy đạo khí tức lặng lẽ không tiếng động di chuyển tới, núp trong những đống tuyết xung quanh, Vũ La vỗ tay một:
- Hay lắm, người xem đã tới.
- Vu Thiên Thọ, lão tự cho mình siêu phàm, ta nói Bách Thú Quyền Sáo của lão là đồ rác rưởi lão không phục, vậy lão có dám đánh cuộc cùng ta chăng?
- Đánh cuộc gì vậy?
- Không phải lão nói trừ lão ra, Trung Châu không còn ai có thể luyện chế ra pháp bảo như vậy sao, nếu ta luyện chế được thì sao?
Vu Thiên Thọ khinh thường:
- Chỉ bằng ngươi ư?
- Lão có dám đánh cuộc cùng ta không, nếu ta luyện chế được, lão trọn đời làm nô bộc cho ta, nếu ta không luyện được, ta làm người hầu cho lão cả đời, sao hả?
Phản ứng đầu tiên của Vu Thiên Thọ cũng giống như những người Băng Hà khẩu xung quanh: Tiểu tử này đang giả vờ.
Hắn không luyện chế được, nhưng cố ý đưa ra mức đánh cuộc thật cao, để cho Vu Thiên Thọ không dám đánh cuộc với hắn.
Vũ La ra vẻ khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, càng làm cho người ta cảm thấy hắn chột dạ trong lòng, hết thảy chỉ là giả vờ.
Người Băng Hà khẩu cơ hồ muốn bật cười thành tiếng, trong lòng chúng đang thấp thỏm mong chờ: Mau đáp ứng đi, chỉ cần đáp ứng, Vũ La sẽ là người hầu của Vu Thiên Thọ. Vu Thiên Thọ là người Băng Hà khẩu, từ nay về sau chúng sẽ sửa trị Vũ La thế nào cũng được.
Rốt cục Vu Thiên Thọ vẫn là lão hồ ly sống hơn ngàn năm, thoáng động trong lòng: Không đúng, mức đánh cuộc này không phải là quá lớn hay sao, ai dám đánh cuộc cả cuộc đời mình như vậy?
Lão già này trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, lập tức từ chối:
- Không cuộc!
Vũ La vô cùng thất vọng, đám người Băng Hà khẩu hận không thể nhảy ra ngoài đáp ứng thay cho Vu Thiên Thọ.
Vu Thiên Thọ cười lạnh một tiếng nói:
- Mặc dù cả đời lão phu hành sự cuồng vọng thật, nhưng từ trước tới nay vẫn là ổn thỏa, không đáng vì một món pháp bảo mà đánh cuộc nặng nề như vậy.
- Ngươi hủy pháp bảo ta, giết chết người của ta, bản tọa tuyệt không thể ngồi yên không để ý...
Lão còn đang lải nhải một hồi, Vũ La đã sốt ruột không nhịn được:
- Được rồi, không phải là người Băng Hà khẩu đánh không lại ta, cho nên tìm lão tới chèn ép ta sao? Lão cho rằng mình là Trung Châu đệ nhất khí sư, mọi người ai cũng phải nể mặt lão ư? Lão lầm rồi, Vu Thiên Thọ, ta tặng cho lão ba chữ: Cút về đi!
Vu Thiên Thọ sửng sốt, cho tới bây giờ lão chưa từng bị người nào mắng thẳng vào mặt như vậy. Cho dù là tính tình của lão khiến cho rất nhiều người bất mãn, nhưng không ai dám nói thẳng với lão.
Bị Vũ La mắng như vậy, lão ngẩn người ra, trong lúc nhất thời không có phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.