Chương 652: Ngọc Sát Ma Tôn
Thạch Tam
17/04/2018
Vũ La sửng sốt, cái gì Ma Tôn, cái gì Thập Phương Ma Vực, hết thảy hắn
đều không có khái niệm, thế nhưng hắn nghe hiểu được một điểm: Có một
trường đại chiến, Tả Sư Dạ Vũ đã thắng.
Hắn thở ra một hơi thật đài.
Đôi câu vài lời của Tả Sư Dạ Vũ trước khi đi, Vũ La có thể đoán được thượng giới cũng không thái bình. Tả Sư Dạ Vũ trọng thương trốn vào Ma Lạc Uyên, mới có thể trong lúc vô ý đi tới Ngũ Phương Giới này quen biết với mình.
Hôm nay biết nàng trở về thượng giới liền sát bại cường địch, tự nhiên là cảm thấy vui mừng, vốn rất lo lắng thay cho nàng, hiện tại rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đột nhiên mỉm cười:
- Phong hiệu Ngọc Sát? Vậy nàng chính là Ngọc Sát Ma Tôn rồi? Cái tên này so với Ma Sát Thiên mỗ hay hơn chỉ một chút. Nói vậy Tả Sư Dạ Vũ không lấy ra được cái tên nào hay hơn sao?
Thần sắc hãn tướng kia tỏ ra cổ quái. Vũ La thấy hắn giống như ngậm hột thị, vẻ mặt vô cùng hoạt kê, liền cười nói:
- Có gì muốn nói ngươi cứ nói.
- Chủ ta đã nói với mạt tướng trước khi tới đây: Hắn nhất định trêu chọc danh hiệu của bản tọa, ngươi chớ có nổi giận, đánh giết hắn.
- Nếu không phải chủ ta có lời căn dặn này, vừa rồi ngươi đại bất kính với chủ ta đã là tử tội!
Vũ La ngẩn người, cười nói:
- Nàng quả nhiên hiểu ta.
Lại hồn nhiên không coi sự uy hiếp của hãn tướng kia ra gì.
Vũ La nhìn cánh cửa nhỏ của Ma Lạc Uyên kia:
- Ngươi tới được nơi đây hẳn cũng không dễ dàng gì?
Hãn tướng cũng không giấu diếm:
- Khi xuất phát, bên người mạt tướng có thập đại tì tướng, hiện tại chỉ còn lại có ba người, bọn họ ở phía sau cửa chờ ta.
Vũ La gật đầu, có chút giống như là lẩm bẩm:
- Mười ngày trước nàng mới bình định Thập Phương Ma Vực, lúc này nhất định là lúc cần người, nhưng lại phái hãn tướng đắc lực như ngươi tới tặng đồ cho ta, ài...
Trên mặt hãn tướng co rúm vài cái, vết sẹo dữ tợn kia thật giống như một con rết nằm trên mặt, hiển nhiên trước khi tiếp nhận nhiệm vụ này hắn cũng mười phần không muốn.
Vũ La thở dài, thất thần chỉ chốc lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, tìm kiếm một hồi trong Thiên Phủ Chi Quốc của mình, cũng lấy ra một chiếc hộp ngọc:
- Thay ta tặng cho Ngọc Sát Ma Tôn của nhà ngươi.
Hãn tướng kia cũng không nói, tiếp nhận nói:
- Nếu không có việc gì khác, mạt tướng liền trở về.
Vũ La gật đầu một:
- Đa tạ tướng quân.
Hãn tướng kia cũng không khách khí, xoay người tiến vào Ma Lạc Uyên, cánh cửa kia cực nhỏ, hắn vóc người cao lớn, khi tiến vào thực sự có chút vất vả.
Vũ La vuốt chiếc hộp trong tay, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, hơi nghiêng đầu dường như lại thấy Tả Sư Dạ Vũ cũng ngồi ở bên cạnh, hai người giống như lúc đó, uống trà mỉm cười nói chuyện phiếm.
Vũ La không giúp gì được cho Tả Sư Dạ Vũ, chí ít hiện tại không thể giúp.
Thế nhưng hắn có Thần Huyết Thạch.
Hắn lấy một khối, nhờ hãn tướng kia giao cho Tả Sư Dạ Vũ.
Sáng sớm, Vũ La chạy về Ngũ Trang Quan.
Trải qua một đêm tranh cãi ầm ĩ, đến sáng sớm bên ngoài Ngũ Trang Quan ngược lại đã an tĩnh xuống, bởi vì nhân tuyển cho ba trăm người tiến vào tiên mộ trong Hoài Sơn Hà cuối cùng đã xác định.
Mặc dù Vũ La đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về, thế nhưng ba trăm tu sĩ này, cả đám hưng phấn hai mắt đỏ bừng đứng ở bờ sông chờ hắn.
Mạnh Liên Ân đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
- Những người này đều đã đợi nửa canh giờ rồi...
Vũ La không khỏi cười khổ, thuận miệng hỏi:
- Đêm hôm qua ngươi chạy đến bờ sông làm gì?
Mạnh Liên Ân sửng sốt:
- Nửa đêm hôm qua? Bờ sông? Ta ngủ một mạch, không có đi ra ngoài.
Vũ La nhìn hắn một, Mạnh Liên Ân vẻ mặt mờ mịt, không giống như giả bộ. Hơn nữa Mạnh Liên Ân cũng không có gì cần phải giấu diếm, phỏng chừng là mình nhìn lầm rồi.
Xung quanh Ngũ Trang Quan này đã tập hợp mấy ngàn tu sĩ, trong đó khẳng định có người có vóc dáng tương tự với Mạnh Liên Ân.
- Chu Hoành!Vũ La hô một tiếng, Chu Hoành cảm thấy thật mất mặt:
- Ngươi không thể gọi ta một tiếng Nhị ca sao?
Vũ La không để ý tới hắn, nghiêm túc nói:
- Sau khi chúng ta tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà, ngươi vẫn như trước suất lĩnh ba trăm Hỏa vân chiến xa binh canh gác cửa vào, người dám tự tiện xông vào, giết không tha!
Vũ La nói ra lời này, sát khí đằng đằng. Chu Hoành lớn tiếng hét:
- Tuân lệnh!
Tu sĩ xung quanh âm thầm kinh hãi, một ít tu sĩ cao minh đã cảm giác được khi Vũ La nói, trên người thật sự tán ra sát khí như có như không, loại sát khí này ẩn sâu không lộ, nhưng lại là đáng sợ nhất, nói rõ Vũ La tuyệt đối không phải làm ra vẻ.
Vốn có một số tu sĩ có tâm tư khác cũng phải thành thành thật thật chờ ở bên ngoài tiên mộ.
Vũ La làm việc luôn nhanh nhẹn dứt khoát, sau khi truyền lệnh cho Chu Hoành thì không nói gì nữa, chuẩn bị xuất phát. Ánh mắt của hắn đảo qua ba trăm tu sĩ, lại đột nhiên thở dài:
- Mọi người cẩn thận!
Thế nhưng ba trăm tu sĩ kia tuyệt đại bộ phận hưng phấn không ngớt đối với việc tiến vào tiên mộ, trong mắt tỏa ra ánh sáng cấp bách khó dằn nổi. Chỉ có số ít vài người nhìn ra sự lo lắng của Vũ La, cũng là ánh mắt nghi ngờ.
Đại bộ phận mọi người cho rằng ba trăm tu sĩ tiến vào, còn có nguy hiểm gì không thể ứng phó?
Thế nhưng bọn họ đã quên, năm đó Đông Hồ địa cung cũng đã vận dụng toàn bộ lực lượng của Tu Chân Giới tiến vào, lại là từ thương thâm trọng, cuối cùng còn lưu lại một ấn họa cực lớn.
- Xuất phát đi.
Vũ La vung tay lên, các tu sĩ lập tức chạy về phía lối vào, một mảnh lộn xộn, không có một chút kỷ luật, Vũ La lại càng lắc đầu, lại càng thêm lo lắng.
Hắn tìm Ngũ Liễu Đạo Nhân đến, thấp giọng nói:
- Tiền bối, chúng ta tụ tập nơi này đông người như vậy, chỉ sợ ma đầu kia thèm nhỏ dãi ba thước, sau khi ta tiến vào, các ngươi ngàn vạn lần cẩn thận...
Ngũ Liễu Đạo Nhân sửng sốt:
- Mấy ngàn tu sĩ tụ tập, thực lực cường hãn bậc nào, ma đầu kia còn dám tới chịu chết?
Vũ La cười khổ:
- Ngươi có điều không biết, người càng nhiều đối với hắn mà nói có lợi càng lớn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngũ Liễu Đạo Nhân gật đầu:
- Lão đạo hiểu được, Vũ Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định toàn bộ tinh thần đề phòng.
Vũ La thấy dù hắn đáp ứng, thế nhưng vẻ mặt lại có chút không cho là đúng, biết nói cũng vô dụng, chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Hắn giao phó chuyện này cho Ngũ Liễu Đạo Nhân thật sự là bất đắc dĩ. Tuy rằng lần này người tới đây không ít, thế nhưng Cửu Đại Thiên Môn đều chỉ phái trưởng lão bình thường đến đây. Biện Tây Lương chính là người có địa vị cao nhất trong mọi người, nhưng Vũ La và hắn có lục đục, việc này không tiện giao phó cho hắn.
Chưởng giáo của Cửu Đại Thiên Môn không muốn chạy thật xa tới còn phải nghe sự sai khiến của một tên hậu bối, cho nên tất cả đều tránh đi không tới. Dù sao đi nữa việc này chỉ cần người của môn phái mình có mặt tại trường, sẽ không thiếu phần ích lợi của bọn họ.
Ba trăm tu sĩ tụ tập ở phía dưới hai bức điêu khắc Long Mã cực lớn kia, chờ Vũ La đến đây hội họp, là có thể tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà.
Vũ La từ phía sau vượt qua, vừa đi vừa suy nghĩ, vẫn có chút không yên tâm. Hắn bỗng nhiên dừng lại, chộp Chu Hoành tới:
- Phái người gọi cả A Cẩn và Cốc Mục Thanh tới.
- Hả?
Chu Hoành có chút bất ngờ.
- Ta mang theo các nàng bên người mới yên tâm một chút.
Vũ La nói, lại nhìn xung quanh một chút:
- Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi không cần quản cái gì, nhanh chóng tiến vào tiên mộ tìm ta.
Chu Hoành sửng sốt:
- Còn có thể có chuyện gì?
Vũ La xua tay:
- Chỉ là phòng xa mà thôi.
Chu Hoành biết Vũ La sẽ không bắn tên không đích, gật đầu:
- Ngươi chờ một chút.
Lập tức có hai tên Hỏa Vân chiến xa binh chạy đi mời Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh.
Vũ La liền ngồi xuống bên cạnh chờ. Ba trăm tu sĩ kia chờ có chút không nhịn được, chỉ là Vũ La ngồi ở kia, lại là một thân băng lãnh. Cảm giác lành lạnh này bao phủ toàn bộ Hoài Sơn Hà, mặc dù bọn họ bất mãn, nhưng lại không dám oán giận.Vũ La đã biết bọn họ có ý kiến, đơn giản làm ra dáng vẻ như vậy, các ngươi bằng lòng thì tốt, không bằng lòng thì đã sao, đừng mở miệng ồn ào làm phiền đến ta là được rồi.
Chỉ chốc lát, Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn đã tới, nhìn thấy đối phương đều sửng sốt. Vũ La lúc này cũng không để ý nhiều như vậy, bá đạo vung tay lên:
- Trước tiên đừng hỏi, tất cả theo ta tiến vào.
Hắn mang theo hai nàng bước nhanh đi về phía hai bức tượng Long Mã. Các tu sĩ phía xa đã bắt nhỏ giọng nghị luận. Vũ La tận lực hạ thấp số người tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà, lại mang theo cả hai vị hồng nhan tri kỷ của mình vào.
Ba trăm tu sĩ kia tự nhiên cũng bất mãn, Vũ La bước nhanh tới trước mặt mọi người, có mấy tu sĩ thực lực bản thân không tồi, thế lực sau lưng cũng không tồi khẽ mấp máy môi muốn nói.
Vũ La cặn bàn không cho bọn họ cơ hội, sau khi trọng sinh, linh lực mục quang hãn hữu đảo qua. Mấy tu sĩ kia chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đè ép tới, khí thế cường hãn làm cho bọn họ hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, đừng nói là mở miệng nói.
Khí thế khắp bầu trời bỗng nhiên thu lại, bọn họ chậm rãi phục hồi tinh thần, nhìn nhìn xung quanh phát hiện bên cạnh mình, ba trăm tu sĩ đều khiếp sợ giống như mình.
Nói cách khác, trong khoảnh khắc này, khí thế cường hãn của Vũ La đã áp đảo ba trăm tu sĩ.
Một người đối ba trăm, vẫn vững vàng áp chế!
Mọi người trong lòng hoảng hốt, dưới cường quyền bậc này, còn ai dám có nửa điểm bất mãn sao? Cả đám ngoan ngoãn cúi đầu mặc cho Vũ La an bài.
Cốc Mục Thanh không hiểu được vì sao Vũ La lại đại động can qua như vậy, thế nhưng lại nhìn thấy cái bóng của Vũ La kiếp trước.
Cũng chính là đời trước, tình nghiệt rối rắm của hai người một mực triền miên đến đời này. Vũ La kia vừa quen thuộc lại xa lạ, chỉ là vô luận một người nào cũng dán rất gần cùng linh hồn của mình...
Vũ La chỉ tỏa liên trường kiều buộc trên lưng hai Thất Long Mã:
- Mọi người lần lượt đi tới, phía trước không nên tham công tiến bừa, phía sau không nên nóng lòng đi trước, cần biết, đây dù sao cũng là một tòa tiên mộ, ngàn vạn lần cẩn thận.
Đại đa số tu sĩ đều sợ Vũ La một mình một ngựa lập tức đi vào, có thứ gì tốt cũng sẽ không lưu lại cho bọn họ. Đây là điển hình lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử, thế nhưng ngươi không quản được người khác sẽ nghĩ như vậy.
Tuyệt đối sẽ không có người cho rằng mình là chốt thí, đi vào trước là tìm chết. Người người đều nguyện ý tin tưởng bản thân mình phúc duyên thiên hạ đệ nhất, đi vào trước nhất định có thể tìm được bảo vật tốt nhất.
Vũ La nhường ra cơ hội đi đầu, các tu sĩ lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, hàng chục tu sĩ đến gần hai con Thất Long Mã kia nhất cùng lao về phía tỏa liên trường kiều.
Nhiều người như vậy kéo đến, hai con Thất Long Mã không chút phản ứng, bốn con mắt trống rỗng cực lớn nhìn phía trước.
Nhưng Vũ La vẫn cảm giác “ánh mắt” của hai con Thất Long Mã này đã phát sinh biến hóa, trong trốngrỗng lại cất giấu vẻ trêu tức. Hắn cảm thấy kỳ quái, đúng lúc này, bên cạnh Vũ La bỗng nhiên truyền đến một thanh âm:
- Chúng nó đang cười.
Vũ La quay đầu vừa nhìn, Mạnh Liên Ân giống như một u linh đứng ở bên cạnh mình, hai mắt mê man nhìn hai con Thất Long Mã. Vũ La rất bất ngờ, tu vi của Manh Liên Ân không có khả năng tới gần mình mà không bị mình phát hiện mới phải. Thậm chí toàn bộ Tu Chân Giới, người có thể làm được điểm này cũng rất ít không có mấy.
- Mạnh Liên Ân?
Mạnh Liên Ẩn bỗng nhiên tỉnh lại, vẻ mê man trong mắt diệt hết, nhìn thấy người trước mắt không ngờ là Vũ La, hắn vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Vì sao ngươi lại ở đây? Không đúng, là bản thân ta. Ta vừa mới ở bên kia, sao lại chạy tới nơi này rồi?
Vũ La ngưng mi:
- Ngươi vừa mới nói ai đang cười?
Mạnh Liên Ân mờ mịt:
- Ta? Ta đã nói gì? Cười?
Vũ La nhìn hắn một thật sâu, không có nói gì nữa. Mạnh Liên Ân lại đột nhiên kéo cánh tay của Vũ La:
- Vũ Đại nhân, dẫn ta cùng vào.
Mạnh Liên Ân vẻ mặt kiên nghị.
- Vì sao?
Vũ La đơn giản hỏi.Mạnh Liên Ân nhìn về phía Hoài Sơn Hà, trên mặt thần sắc mê man kia lại lần nữa xuất hiện, so với thời gian mê muội hoàn toàn bản thân của hắn vừa rồi phải nhạt hơn rất nhiều:
- Ta cũng không nói rõ được. Thế nhưng gần đây, ta luôn có thể cảm giác được, ta cần phải đi vào xem. Ngươi không biết, ta không giống sư huynh đệ khác, bọn họ đều chán ghét con sông này. Trong con sông này thường thường xuất hiện một con hung thú đáng sợ, chúng ta có quá nhiều đồng môn chết thảm ở trong con sông này. Thế nhưng cho tới bây giờ ta cũng không chán ghét nó, đứng ở bờ sông ngược lại làm cho lòng ta bình tĩnh...
Vũ La vừa vươn tay đã bắt lấy cổ tay của Mạnh Liên Ân, một cỗ Long Nguyên thâm nhập cơ thể của Mạnh Liên Ân, Mạnh Liên Ẩn không có phản kháng.
Thế nhưng Vũ La tìm kiếm một phen lại không có phát hiện chỗ nào khả nghi.
- Quái thật...
Vũ La lắc đầu, suy nghĩ một chút, đáp ứng:
- Lần này khả năng ta không có biện pháp chiếu cố ngươi.
Bên cạnh Vũ La còn có Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh.
Mạnh Liên Ân gật đầu:
- Ta quyết định phải tiến vào, vậy sẽ ctrách nhiệm vì quyết định của mình.
Két...
Bỗng nhiên vang lên một tiếng kỳ quái, phía sau lưng hai con Thất Long Mã bỗng nhiên sáng lên một mảnh tử quang cường liệt, ngay sau đó liền có một tiếng hét thảm, một tu sĩ ùm một tiếng rơi vào trong nước sông.
- Xảy ra chuyện gì?
Các tu sĩ rối loạn một trận.
Vũ La bước mấy bước vượt lên trước, đã có hai tên tu sĩ xuống nước mò tên quỷ không may rơi xuống nước kia lên. Lẽ ra ba trăm tu sĩ này đều là chọn lựa cẩn thận ra, chính là người nổi bật trong ba ngàn người này, thế nhưng vị này vui mừng vì là người đầu tiên bước lên sợi xích trường kiều kia, kết quả liền rơi xuống sông.
Không biết là thương tổn thật quá nặng hay là xấu hổ không chịu nổi, tóm lại hắn quyết đoán quyết định hôn mê, mặc cho người khác vừa ấn huyệt Nhân Trung, vừa truyền linh nguyên vẫn không chịu tỉnh lại.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mấy người Vũ La cách quá xa không thấy rõ, mấy tên tu sĩ xông lên trước nhất lòng còn sợ hãi, chỉ cầu bằng xích sắt kia nói:
- Cây cầu kia có vấn đề.
- Vừa mới đi lên, trên cầu liền sáng lên một mảnh hồng quang, sau đó chính là một đạo thiểm điện kịch liệt, Lâm huynh nhất thời không đề phòng đã bị thiểm điện kia đánh trúng ngã xuống sông.
Vũ La nhìn cầu bằng xích sắt kia, lẽ ra cầu dài như vậy, gió sông chỉ cần thổi qua sẽ lắc lư một trận. Thế nhưng cây cầu này từ khi xuất hiện, cho dù là trong cơn lốc khi mới bắt đầu, nó cũng không lay động một chút.
Mà vừa rồi vị Lâm huynh này đã bước lên cầu rồi, trường kiều này vẫn không chút nhúc nhích.
Vũ La liếc mắt nhìn mọi người xung quanh:
- Còn ai dám đi tới?
Nhiều người không tin tà, lập tức có người hét lên:
- Ta đi! Chẳng qua là một cơ quan nho nhỏ mà thôi, cẩn thận một chút là được.
Người nọ đẩy mọi người ra đi nhanh tới đầu cầu, nhưng dù sao cũng không phải con người lỗ mãng thực sự, hít sâu một hơi, bên người có bốn điểm linh quang màu xanh biếc giống như ánh nến vờn quanh mà ra. Trong linh quang có thể thấy được bốn thuẫn bài phong cách cổ xưa chỉ bằng nắm tay, mặt ngoài thuẫn bài còn có hoa văn tương tự linh văn.
Hắn lại trở tay, nắm chắc một thanh phi kiếm ở trong tay.
Làm xong chuẩn bị vẹn toàn, hắn mới vô cùng cẩn thận thử vươn chân thăm dò đạp lên trên xích sắt kia.
Dường như đã kích phát một trận pháp gì đó, trong nháy mắt khi mũi chân của hắn điểm lên trên xích sắt, giữa hai sợi cáp dài, trên sợi xích nằm ngang đầu tiên đột nhiên bốc cháy lên một mảnh quang mang màu đỏ đậm giống như hỏa diễm.
Quang mang kia lộ ra huyết sắc, khi thiêu đốt toát ra từng cỗ khí hung sát bạo phát.
Ở trên xích sắt quang mang thiêu đốt nổi lên một mảnh linh văn phức tạp. Linh văn lao ra hỏa diễm hóa thành một đạo lôi quang tử lam sắc, lôi quang lớn bằng bắp đùi, giống như cuồng mãng (rắn điên) bắn về phía người kia.
Hắn thở ra một hơi thật đài.
Đôi câu vài lời của Tả Sư Dạ Vũ trước khi đi, Vũ La có thể đoán được thượng giới cũng không thái bình. Tả Sư Dạ Vũ trọng thương trốn vào Ma Lạc Uyên, mới có thể trong lúc vô ý đi tới Ngũ Phương Giới này quen biết với mình.
Hôm nay biết nàng trở về thượng giới liền sát bại cường địch, tự nhiên là cảm thấy vui mừng, vốn rất lo lắng thay cho nàng, hiện tại rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đột nhiên mỉm cười:
- Phong hiệu Ngọc Sát? Vậy nàng chính là Ngọc Sát Ma Tôn rồi? Cái tên này so với Ma Sát Thiên mỗ hay hơn chỉ một chút. Nói vậy Tả Sư Dạ Vũ không lấy ra được cái tên nào hay hơn sao?
Thần sắc hãn tướng kia tỏ ra cổ quái. Vũ La thấy hắn giống như ngậm hột thị, vẻ mặt vô cùng hoạt kê, liền cười nói:
- Có gì muốn nói ngươi cứ nói.
- Chủ ta đã nói với mạt tướng trước khi tới đây: Hắn nhất định trêu chọc danh hiệu của bản tọa, ngươi chớ có nổi giận, đánh giết hắn.
- Nếu không phải chủ ta có lời căn dặn này, vừa rồi ngươi đại bất kính với chủ ta đã là tử tội!
Vũ La ngẩn người, cười nói:
- Nàng quả nhiên hiểu ta.
Lại hồn nhiên không coi sự uy hiếp của hãn tướng kia ra gì.
Vũ La nhìn cánh cửa nhỏ của Ma Lạc Uyên kia:
- Ngươi tới được nơi đây hẳn cũng không dễ dàng gì?
Hãn tướng cũng không giấu diếm:
- Khi xuất phát, bên người mạt tướng có thập đại tì tướng, hiện tại chỉ còn lại có ba người, bọn họ ở phía sau cửa chờ ta.
Vũ La gật đầu, có chút giống như là lẩm bẩm:
- Mười ngày trước nàng mới bình định Thập Phương Ma Vực, lúc này nhất định là lúc cần người, nhưng lại phái hãn tướng đắc lực như ngươi tới tặng đồ cho ta, ài...
Trên mặt hãn tướng co rúm vài cái, vết sẹo dữ tợn kia thật giống như một con rết nằm trên mặt, hiển nhiên trước khi tiếp nhận nhiệm vụ này hắn cũng mười phần không muốn.
Vũ La thở dài, thất thần chỉ chốc lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, tìm kiếm một hồi trong Thiên Phủ Chi Quốc của mình, cũng lấy ra một chiếc hộp ngọc:
- Thay ta tặng cho Ngọc Sát Ma Tôn của nhà ngươi.
Hãn tướng kia cũng không nói, tiếp nhận nói:
- Nếu không có việc gì khác, mạt tướng liền trở về.
Vũ La gật đầu một:
- Đa tạ tướng quân.
Hãn tướng kia cũng không khách khí, xoay người tiến vào Ma Lạc Uyên, cánh cửa kia cực nhỏ, hắn vóc người cao lớn, khi tiến vào thực sự có chút vất vả.
Vũ La vuốt chiếc hộp trong tay, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, hơi nghiêng đầu dường như lại thấy Tả Sư Dạ Vũ cũng ngồi ở bên cạnh, hai người giống như lúc đó, uống trà mỉm cười nói chuyện phiếm.
Vũ La không giúp gì được cho Tả Sư Dạ Vũ, chí ít hiện tại không thể giúp.
Thế nhưng hắn có Thần Huyết Thạch.
Hắn lấy một khối, nhờ hãn tướng kia giao cho Tả Sư Dạ Vũ.
Sáng sớm, Vũ La chạy về Ngũ Trang Quan.
Trải qua một đêm tranh cãi ầm ĩ, đến sáng sớm bên ngoài Ngũ Trang Quan ngược lại đã an tĩnh xuống, bởi vì nhân tuyển cho ba trăm người tiến vào tiên mộ trong Hoài Sơn Hà cuối cùng đã xác định.
Mặc dù Vũ La đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về, thế nhưng ba trăm tu sĩ này, cả đám hưng phấn hai mắt đỏ bừng đứng ở bờ sông chờ hắn.
Mạnh Liên Ân đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
- Những người này đều đã đợi nửa canh giờ rồi...
Vũ La không khỏi cười khổ, thuận miệng hỏi:
- Đêm hôm qua ngươi chạy đến bờ sông làm gì?
Mạnh Liên Ân sửng sốt:
- Nửa đêm hôm qua? Bờ sông? Ta ngủ một mạch, không có đi ra ngoài.
Vũ La nhìn hắn một, Mạnh Liên Ân vẻ mặt mờ mịt, không giống như giả bộ. Hơn nữa Mạnh Liên Ân cũng không có gì cần phải giấu diếm, phỏng chừng là mình nhìn lầm rồi.
Xung quanh Ngũ Trang Quan này đã tập hợp mấy ngàn tu sĩ, trong đó khẳng định có người có vóc dáng tương tự với Mạnh Liên Ân.
- Chu Hoành!Vũ La hô một tiếng, Chu Hoành cảm thấy thật mất mặt:
- Ngươi không thể gọi ta một tiếng Nhị ca sao?
Vũ La không để ý tới hắn, nghiêm túc nói:
- Sau khi chúng ta tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà, ngươi vẫn như trước suất lĩnh ba trăm Hỏa vân chiến xa binh canh gác cửa vào, người dám tự tiện xông vào, giết không tha!
Vũ La nói ra lời này, sát khí đằng đằng. Chu Hoành lớn tiếng hét:
- Tuân lệnh!
Tu sĩ xung quanh âm thầm kinh hãi, một ít tu sĩ cao minh đã cảm giác được khi Vũ La nói, trên người thật sự tán ra sát khí như có như không, loại sát khí này ẩn sâu không lộ, nhưng lại là đáng sợ nhất, nói rõ Vũ La tuyệt đối không phải làm ra vẻ.
Vốn có một số tu sĩ có tâm tư khác cũng phải thành thành thật thật chờ ở bên ngoài tiên mộ.
Vũ La làm việc luôn nhanh nhẹn dứt khoát, sau khi truyền lệnh cho Chu Hoành thì không nói gì nữa, chuẩn bị xuất phát. Ánh mắt của hắn đảo qua ba trăm tu sĩ, lại đột nhiên thở dài:
- Mọi người cẩn thận!
Thế nhưng ba trăm tu sĩ kia tuyệt đại bộ phận hưng phấn không ngớt đối với việc tiến vào tiên mộ, trong mắt tỏa ra ánh sáng cấp bách khó dằn nổi. Chỉ có số ít vài người nhìn ra sự lo lắng của Vũ La, cũng là ánh mắt nghi ngờ.
Đại bộ phận mọi người cho rằng ba trăm tu sĩ tiến vào, còn có nguy hiểm gì không thể ứng phó?
Thế nhưng bọn họ đã quên, năm đó Đông Hồ địa cung cũng đã vận dụng toàn bộ lực lượng của Tu Chân Giới tiến vào, lại là từ thương thâm trọng, cuối cùng còn lưu lại một ấn họa cực lớn.
- Xuất phát đi.
Vũ La vung tay lên, các tu sĩ lập tức chạy về phía lối vào, một mảnh lộn xộn, không có một chút kỷ luật, Vũ La lại càng lắc đầu, lại càng thêm lo lắng.
Hắn tìm Ngũ Liễu Đạo Nhân đến, thấp giọng nói:
- Tiền bối, chúng ta tụ tập nơi này đông người như vậy, chỉ sợ ma đầu kia thèm nhỏ dãi ba thước, sau khi ta tiến vào, các ngươi ngàn vạn lần cẩn thận...
Ngũ Liễu Đạo Nhân sửng sốt:
- Mấy ngàn tu sĩ tụ tập, thực lực cường hãn bậc nào, ma đầu kia còn dám tới chịu chết?
Vũ La cười khổ:
- Ngươi có điều không biết, người càng nhiều đối với hắn mà nói có lợi càng lớn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngũ Liễu Đạo Nhân gật đầu:
- Lão đạo hiểu được, Vũ Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định toàn bộ tinh thần đề phòng.
Vũ La thấy dù hắn đáp ứng, thế nhưng vẻ mặt lại có chút không cho là đúng, biết nói cũng vô dụng, chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Hắn giao phó chuyện này cho Ngũ Liễu Đạo Nhân thật sự là bất đắc dĩ. Tuy rằng lần này người tới đây không ít, thế nhưng Cửu Đại Thiên Môn đều chỉ phái trưởng lão bình thường đến đây. Biện Tây Lương chính là người có địa vị cao nhất trong mọi người, nhưng Vũ La và hắn có lục đục, việc này không tiện giao phó cho hắn.
Chưởng giáo của Cửu Đại Thiên Môn không muốn chạy thật xa tới còn phải nghe sự sai khiến của một tên hậu bối, cho nên tất cả đều tránh đi không tới. Dù sao đi nữa việc này chỉ cần người của môn phái mình có mặt tại trường, sẽ không thiếu phần ích lợi của bọn họ.
Ba trăm tu sĩ tụ tập ở phía dưới hai bức điêu khắc Long Mã cực lớn kia, chờ Vũ La đến đây hội họp, là có thể tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà.
Vũ La từ phía sau vượt qua, vừa đi vừa suy nghĩ, vẫn có chút không yên tâm. Hắn bỗng nhiên dừng lại, chộp Chu Hoành tới:
- Phái người gọi cả A Cẩn và Cốc Mục Thanh tới.
- Hả?
Chu Hoành có chút bất ngờ.
- Ta mang theo các nàng bên người mới yên tâm một chút.
Vũ La nói, lại nhìn xung quanh một chút:
- Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi không cần quản cái gì, nhanh chóng tiến vào tiên mộ tìm ta.
Chu Hoành sửng sốt:
- Còn có thể có chuyện gì?
Vũ La xua tay:
- Chỉ là phòng xa mà thôi.
Chu Hoành biết Vũ La sẽ không bắn tên không đích, gật đầu:
- Ngươi chờ một chút.
Lập tức có hai tên Hỏa Vân chiến xa binh chạy đi mời Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh.
Vũ La liền ngồi xuống bên cạnh chờ. Ba trăm tu sĩ kia chờ có chút không nhịn được, chỉ là Vũ La ngồi ở kia, lại là một thân băng lãnh. Cảm giác lành lạnh này bao phủ toàn bộ Hoài Sơn Hà, mặc dù bọn họ bất mãn, nhưng lại không dám oán giận.Vũ La đã biết bọn họ có ý kiến, đơn giản làm ra dáng vẻ như vậy, các ngươi bằng lòng thì tốt, không bằng lòng thì đã sao, đừng mở miệng ồn ào làm phiền đến ta là được rồi.
Chỉ chốc lát, Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn đã tới, nhìn thấy đối phương đều sửng sốt. Vũ La lúc này cũng không để ý nhiều như vậy, bá đạo vung tay lên:
- Trước tiên đừng hỏi, tất cả theo ta tiến vào.
Hắn mang theo hai nàng bước nhanh đi về phía hai bức tượng Long Mã. Các tu sĩ phía xa đã bắt nhỏ giọng nghị luận. Vũ La tận lực hạ thấp số người tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà, lại mang theo cả hai vị hồng nhan tri kỷ của mình vào.
Ba trăm tu sĩ kia tự nhiên cũng bất mãn, Vũ La bước nhanh tới trước mặt mọi người, có mấy tu sĩ thực lực bản thân không tồi, thế lực sau lưng cũng không tồi khẽ mấp máy môi muốn nói.
Vũ La cặn bàn không cho bọn họ cơ hội, sau khi trọng sinh, linh lực mục quang hãn hữu đảo qua. Mấy tu sĩ kia chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đè ép tới, khí thế cường hãn làm cho bọn họ hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, đừng nói là mở miệng nói.
Khí thế khắp bầu trời bỗng nhiên thu lại, bọn họ chậm rãi phục hồi tinh thần, nhìn nhìn xung quanh phát hiện bên cạnh mình, ba trăm tu sĩ đều khiếp sợ giống như mình.
Nói cách khác, trong khoảnh khắc này, khí thế cường hãn của Vũ La đã áp đảo ba trăm tu sĩ.
Một người đối ba trăm, vẫn vững vàng áp chế!
Mọi người trong lòng hoảng hốt, dưới cường quyền bậc này, còn ai dám có nửa điểm bất mãn sao? Cả đám ngoan ngoãn cúi đầu mặc cho Vũ La an bài.
Cốc Mục Thanh không hiểu được vì sao Vũ La lại đại động can qua như vậy, thế nhưng lại nhìn thấy cái bóng của Vũ La kiếp trước.
Cũng chính là đời trước, tình nghiệt rối rắm của hai người một mực triền miên đến đời này. Vũ La kia vừa quen thuộc lại xa lạ, chỉ là vô luận một người nào cũng dán rất gần cùng linh hồn của mình...
Vũ La chỉ tỏa liên trường kiều buộc trên lưng hai Thất Long Mã:
- Mọi người lần lượt đi tới, phía trước không nên tham công tiến bừa, phía sau không nên nóng lòng đi trước, cần biết, đây dù sao cũng là một tòa tiên mộ, ngàn vạn lần cẩn thận.
Đại đa số tu sĩ đều sợ Vũ La một mình một ngựa lập tức đi vào, có thứ gì tốt cũng sẽ không lưu lại cho bọn họ. Đây là điển hình lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử, thế nhưng ngươi không quản được người khác sẽ nghĩ như vậy.
Tuyệt đối sẽ không có người cho rằng mình là chốt thí, đi vào trước là tìm chết. Người người đều nguyện ý tin tưởng bản thân mình phúc duyên thiên hạ đệ nhất, đi vào trước nhất định có thể tìm được bảo vật tốt nhất.
Vũ La nhường ra cơ hội đi đầu, các tu sĩ lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, hàng chục tu sĩ đến gần hai con Thất Long Mã kia nhất cùng lao về phía tỏa liên trường kiều.
Nhiều người như vậy kéo đến, hai con Thất Long Mã không chút phản ứng, bốn con mắt trống rỗng cực lớn nhìn phía trước.
Nhưng Vũ La vẫn cảm giác “ánh mắt” của hai con Thất Long Mã này đã phát sinh biến hóa, trong trốngrỗng lại cất giấu vẻ trêu tức. Hắn cảm thấy kỳ quái, đúng lúc này, bên cạnh Vũ La bỗng nhiên truyền đến một thanh âm:
- Chúng nó đang cười.
Vũ La quay đầu vừa nhìn, Mạnh Liên Ân giống như một u linh đứng ở bên cạnh mình, hai mắt mê man nhìn hai con Thất Long Mã. Vũ La rất bất ngờ, tu vi của Manh Liên Ân không có khả năng tới gần mình mà không bị mình phát hiện mới phải. Thậm chí toàn bộ Tu Chân Giới, người có thể làm được điểm này cũng rất ít không có mấy.
- Mạnh Liên Ân?
Mạnh Liên Ẩn bỗng nhiên tỉnh lại, vẻ mê man trong mắt diệt hết, nhìn thấy người trước mắt không ngờ là Vũ La, hắn vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Vì sao ngươi lại ở đây? Không đúng, là bản thân ta. Ta vừa mới ở bên kia, sao lại chạy tới nơi này rồi?
Vũ La ngưng mi:
- Ngươi vừa mới nói ai đang cười?
Mạnh Liên Ân mờ mịt:
- Ta? Ta đã nói gì? Cười?
Vũ La nhìn hắn một thật sâu, không có nói gì nữa. Mạnh Liên Ân lại đột nhiên kéo cánh tay của Vũ La:
- Vũ Đại nhân, dẫn ta cùng vào.
Mạnh Liên Ân vẻ mặt kiên nghị.
- Vì sao?
Vũ La đơn giản hỏi.Mạnh Liên Ân nhìn về phía Hoài Sơn Hà, trên mặt thần sắc mê man kia lại lần nữa xuất hiện, so với thời gian mê muội hoàn toàn bản thân của hắn vừa rồi phải nhạt hơn rất nhiều:
- Ta cũng không nói rõ được. Thế nhưng gần đây, ta luôn có thể cảm giác được, ta cần phải đi vào xem. Ngươi không biết, ta không giống sư huynh đệ khác, bọn họ đều chán ghét con sông này. Trong con sông này thường thường xuất hiện một con hung thú đáng sợ, chúng ta có quá nhiều đồng môn chết thảm ở trong con sông này. Thế nhưng cho tới bây giờ ta cũng không chán ghét nó, đứng ở bờ sông ngược lại làm cho lòng ta bình tĩnh...
Vũ La vừa vươn tay đã bắt lấy cổ tay của Mạnh Liên Ân, một cỗ Long Nguyên thâm nhập cơ thể của Mạnh Liên Ân, Mạnh Liên Ẩn không có phản kháng.
Thế nhưng Vũ La tìm kiếm một phen lại không có phát hiện chỗ nào khả nghi.
- Quái thật...
Vũ La lắc đầu, suy nghĩ một chút, đáp ứng:
- Lần này khả năng ta không có biện pháp chiếu cố ngươi.
Bên cạnh Vũ La còn có Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh.
Mạnh Liên Ân gật đầu:
- Ta quyết định phải tiến vào, vậy sẽ ctrách nhiệm vì quyết định của mình.
Két...
Bỗng nhiên vang lên một tiếng kỳ quái, phía sau lưng hai con Thất Long Mã bỗng nhiên sáng lên một mảnh tử quang cường liệt, ngay sau đó liền có một tiếng hét thảm, một tu sĩ ùm một tiếng rơi vào trong nước sông.
- Xảy ra chuyện gì?
Các tu sĩ rối loạn một trận.
Vũ La bước mấy bước vượt lên trước, đã có hai tên tu sĩ xuống nước mò tên quỷ không may rơi xuống nước kia lên. Lẽ ra ba trăm tu sĩ này đều là chọn lựa cẩn thận ra, chính là người nổi bật trong ba ngàn người này, thế nhưng vị này vui mừng vì là người đầu tiên bước lên sợi xích trường kiều kia, kết quả liền rơi xuống sông.
Không biết là thương tổn thật quá nặng hay là xấu hổ không chịu nổi, tóm lại hắn quyết đoán quyết định hôn mê, mặc cho người khác vừa ấn huyệt Nhân Trung, vừa truyền linh nguyên vẫn không chịu tỉnh lại.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mấy người Vũ La cách quá xa không thấy rõ, mấy tên tu sĩ xông lên trước nhất lòng còn sợ hãi, chỉ cầu bằng xích sắt kia nói:
- Cây cầu kia có vấn đề.
- Vừa mới đi lên, trên cầu liền sáng lên một mảnh hồng quang, sau đó chính là một đạo thiểm điện kịch liệt, Lâm huynh nhất thời không đề phòng đã bị thiểm điện kia đánh trúng ngã xuống sông.
Vũ La nhìn cầu bằng xích sắt kia, lẽ ra cầu dài như vậy, gió sông chỉ cần thổi qua sẽ lắc lư một trận. Thế nhưng cây cầu này từ khi xuất hiện, cho dù là trong cơn lốc khi mới bắt đầu, nó cũng không lay động một chút.
Mà vừa rồi vị Lâm huynh này đã bước lên cầu rồi, trường kiều này vẫn không chút nhúc nhích.
Vũ La liếc mắt nhìn mọi người xung quanh:
- Còn ai dám đi tới?
Nhiều người không tin tà, lập tức có người hét lên:
- Ta đi! Chẳng qua là một cơ quan nho nhỏ mà thôi, cẩn thận một chút là được.
Người nọ đẩy mọi người ra đi nhanh tới đầu cầu, nhưng dù sao cũng không phải con người lỗ mãng thực sự, hít sâu một hơi, bên người có bốn điểm linh quang màu xanh biếc giống như ánh nến vờn quanh mà ra. Trong linh quang có thể thấy được bốn thuẫn bài phong cách cổ xưa chỉ bằng nắm tay, mặt ngoài thuẫn bài còn có hoa văn tương tự linh văn.
Hắn lại trở tay, nắm chắc một thanh phi kiếm ở trong tay.
Làm xong chuẩn bị vẹn toàn, hắn mới vô cùng cẩn thận thử vươn chân thăm dò đạp lên trên xích sắt kia.
Dường như đã kích phát một trận pháp gì đó, trong nháy mắt khi mũi chân của hắn điểm lên trên xích sắt, giữa hai sợi cáp dài, trên sợi xích nằm ngang đầu tiên đột nhiên bốc cháy lên một mảnh quang mang màu đỏ đậm giống như hỏa diễm.
Quang mang kia lộ ra huyết sắc, khi thiêu đốt toát ra từng cỗ khí hung sát bạo phát.
Ở trên xích sắt quang mang thiêu đốt nổi lên một mảnh linh văn phức tạp. Linh văn lao ra hỏa diễm hóa thành một đạo lôi quang tử lam sắc, lôi quang lớn bằng bắp đùi, giống như cuồng mãng (rắn điên) bắn về phía người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.