Chương 736: Ngọc Thiết Lâm Trường
Thạch Tam
19/04/2018
Trong này cũng không khác gì thông đạo không gian ở Trung Châu mà Vũ La
từng đi qua. Hắn có cảm giác như thời gian ngừng lại đến khi hắn ra tới
đầu kia lại bị cảnh vật trước mắt làm cho chấn động.
Đây là một cánh rừng đá màu đỏ sẫm mênh mông mờ mịt, liếc mắt nhìn qua dường như vừa tiến vào một thế giới quỷ dị.
Trong này cột đá thấp nhất cũng có trăm trượng, cao nhất chừng ngàn trượng, hết sức khổng lồ, Vũ La đứng trong đó có cảm giác mình nhỏ bé giống như là một con kiến.
Người kia vẫn đi trước không ngừng, chân bước thật nhanh, Vũ La không có nhiều thời gian thưởng thức và cảm khái, vội vàng đi theo.
Người đi trước coi như có tính tình tốt nhất trong ba người, dọc trên đường đi mặc dù trong lòng không thích, không lý gì tới Vũ La, nhưng cũng không có cố ý gây khó khăn cho hắn.
Rừng đá kia phức tạp vô cùng, đi được một lúc Vũ La đã nhìn ra mặc dù nơi này hình thành tự nhiên, nhưng bố trí trong rừng đá này ngầm mang một loại áo nghĩa Thiên Đạo sâu xa nào đó. Nói đơn giản, nơi này rất có thể là một trận pháp thiên nhiên.
Nếu ở Ngũ Phương giới, trận pháp tự nhiên hình thành như vậy, chắc chắn sẽ là Tiên Thiên phúc địa người người tranh đoạt, cho dù là Vũ La cũng không thể không động tâm.
Nhưng ở nơi này chỉ nhìn rừng đá hoang vu cũng biết các Tiên Nhân chẳng thèm để ý, hiển nhiên bọn họ có những nơi còn tốt hơn.
Hắn vừa đi vừa quan sát, không để ý tới người đi phía trước đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Vũ La cũng không kinh hoảng, bắt đầu tìm manh mối bên trong rừng đá, muốn đuổi theo người kia, nhưng không ngờ rằng vào lúc này có một mùi hương kỳ dị truyền đến, mũi Vũ La khẽ giật, sau đó hai mắt trợn trắng, ngã ầm xuống đất.
Mùi hương kia càng ngày càng nồng nặc, mang theo dược hiệu mê man cực kỳ mãnh liệt. Dần dần nó tạo thành một màn sương mù màu trắng nhạt xung quanh Vũ La, sau đó một con quái vật cao chừng ba trượng, hình dáng giống như bạch tuộc dần dần chui ra khỏi màn sương mù.
Quái vật kia thấy Vũ La nằm trên mặt đất, nước dãi không nhịn được ào ào chảy xuống. Nó há miệng ra, trong miệng mềm mại không ngờ xuất hiện đầy răng nhọn lởm chởm, nhìn qua kinh khủng vô cùng.
Quái vật kia từ từ di chuyển đến bên cạnh Vũ La, lại có vẻ hết sức cảnh giác, mấy lần đến gần, nhưng lại lui về phía sau thật nhanh. Cuối cùng một sợi xúc tua của nó giống như roi quất vào mặt Vũ La, nửa bên mặt Vũ La nhanh chóng sưng phồng lên, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Rốt cục quái vật khẳng định con mồi của mình đã thật sự hôn mê, nó lập tức há to miệng táp về phía Vũ La.
Nó nuốt chửng Vũ La vào, toàn thân thình lình nhanh chóng bành trướng, ngay cả hai con ngươi cũng lồi ra. Cuối cũng chỉ nghe bành một tiếng vang lên thật lớn, bị nổ tung thành nhiều mảnh.
Vũ La toàn thân đầy dịch nhờn chui ra, tiện tay lau mặt một, năm xưa ở Nam Hoang, trước khi phát tích Vũ La đã cực kỳ kham khổ, kinh nghiệm thê thảm đã có không ít, chút dơ bẩn như vậy thật không đáng kể chút nào.
Tiếng nổ vang trời khiến cho người kia quay trở lại, y lăng không bay tà tà tới, xuất hiện phía sau Vũ La.
Thấy thi thể tan nát của quái vật dưới đất, người nọ không khỏi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Vũ La không còn hoàn toàn khinh thường như trước, mà đã pha lẫn chút khen ngợi trong đó.
Vũ La liếc y một, không nói nửa lời, chỉ dùng pháp thuật dẫn tới một dòng nước trút xuống, tẩy uế thân thể một phen. Người nọ cũng tỏ ra kiên nhẫn, bất ngờ ngồi xuống gần đó chờ đợi.
Chờ Vũ La tẩy rửa xong, y mới bất động thanh sắc đứng lên, tiếp tục lên đường.
Đi được mấy trăm trượng, người nọ dường như đang tự nói một mình, lại dường như đang nói chuyện với Vũ La:
- Ngươi không cần hận chúng ta, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.
Vũ La nhìn nhìn y, vẫn không nói chuyện, lúc trước Vũ La đã liệt ba người này vào loại người ngày sau phải giết chết để báo thù, tự nhiên lười không muốn nói chuyện.
Người nọ xoay người lại, nhìn hắn nói:
- Hiện tại ngươi vẫn chưa hiểu thế giới này thế nào, bất quá không sao, chỉ cần ngươi có thể sống được, sớm muộn gì cũng có một ngay ngươi sẽ thấy rõ diện mạo của nó.
- Đối với ngươi mà nói, ba người chúng ta có được quyền sinh sát trong tay, nhưng đối với cả Tiên giới, không phải là ta tự hạ thấp mình mà là sự thật, ba người chúng ta bất quá cũng chỉ là nhân vật nho nhỏ. Cấm lệnh Ngũ Phương giới, bằng vào ba người chúng ta không dám trái, chúng ta cũng không có năng lực dẫn uế Thủy Hắc Long trút xuống.
- Ngươi mới vừa phi thăng đã có thể giết chết một con Mộng Yểm Thú, đủ thấy thiên phú của ngươi không tệ. Đáng tiếc không hiểu vì sao Thông Thiên bia lại không rèn luyện tiên thể cho ngươi. Cho nên dù hiện tại ngươi đã phi thăng, nhưng thân thể vẫn là của phàm nhân. Không có tiên thể vậy không thể nào tu luyện Tiên quyết, điểm này có nghĩa là ngươi chính là một phế nhân.- Còn nữa, ta tên là Lôi Ba, nếu ngươi muốn báo thù, hãy nhớ kỹ cái tên này.
Đúng như lời Lôi Ba đã nói, Vũ La không có tiên thể, không thể tu luyện Tiên quyết, chính là một phế nhân, cho nên trước đó Lôi Ba không thèm nhìn tới hắn.
Nhưng Vũ La với thân thể phàm nhân lại có thể giết chết một con Mộng Yểm Thú, cho nên Lôi Ba mới hơi coi trọng hắn một chút. Nhưng cũng chỉ là có hạn, nói cho hắn biết một vài chuyện đơn giản mà thôi.
Mà Lôi Ba cũng có kiêu ngạo của Tiên Nhân, y nói rõ tên mình cho Vũ La, chứng tỏ ta đây không sợ ngươi báo thù.
Vũ La vẫn không nói chuyện, Lôi Ba bĩu môi một:
- Chẳng lẽ ngươi cũng là người câm?
Y cũng không chờ nghe Vũ La trả lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước
Ước chừng nửa canh giờ, rừng đá phía trước bỗng nhiên trở nên thưa thớt, Lôi Ba khẽ mỉm cười:
- Tới rồi.
Vũ La có chút kỳ quái: Ngọc Thiết lâm trường? Vì sao mình không thấy lâm trường ở đâu vậy... Mà Lôi Ba thì căn bản không giải thích gì cho hắn, một tay chộp lấy cánh tay hắn, mang theo hắn bay vọt lên không.
Lên trên cao, Vũ La nhìn quanh một vòng, lập tức hiểu ra tất cả.
Phía trước cách bọn họ không xa, rừng đá đã được dọn dẹp thành một mảnh đất trống có diện tích khổng lồ. Giữa mảnh đất này có một ít cột đá lùn thấp, căn bản không thể nào so sánh với rừng đá xung quanh. Hàng ngàn Tiên tộc y phục lam lũ đang cực khổ lao động dưới làn roi điện của các giám công.
Ớ phương hướng mà Vũ La đang tới gần, mấy trăm Tiên tộc đang hợp lực moi gốc một cột đá, công trình đã đến giai đoạn cuối cùng. Chỉ thấy cột đá này đã không chịu được nữa, từ từ nghiêng sang một bên, rốt cục kêu ầm một tiếng gãy gốc ngã xuống. Cột đá khổng lồ chấn động cả vùng đất run rẩy, tiếng nổ lớn truyền ra xa mấy trăm dặm.
Thì ra Ngọc Thiết lâm trường không phải là đốn cây cối bình thường, mà là đốn cột đá.
Trong lâm trường có người nhìn thấy Lôi Ba, lập tức tiến ra nghênh đón.
Giám công nơi này một thân áo giáp, trên một vài vị trí quan trọng có trang trí móng vuốt tiên thú, lộ ra vẻ vô cùng uy vũ. Trong tay mỗi người đều có một chiếc trường tiên lấp lóe điện quang. Người tiến ra đón trang trí móng vuốt tiên thú trên áo giáp nhiều gấp đôi giám công thông thường, hiển nhiên là Đầu Mục. Y thu roi điện lại, cắm ở sau lưng.
- Thì ra là Lôi Ba Đại nhân, hôm nay rảnh rỗi tới thăm Ngọc Thiết lâm trường chúng ta đó sao?
Lôi Ba nhàn nhạt gật đầu:
- Ta đưa tiểu tử này tới đây, Lão Hắc, ngươi lại có thêm một lao công rồi.
Y nhìn lướt qua chung quanh:
- Địa phương quỷ quái này, ai chịu tới đây? Còn chuyện gì nữa không, giao người cho ngươi, ta phải đi rồi.
Đầu Mục giám công Lão Hắc cười lớn:
- Ngài đừng đi vội, đáng muốn phiền ngài nhân tiện mang tài liệu khai thác những ngày qua trở về.
Lôi Ba tỏ ra bất đắc dĩ:
- Ta biết mà, lại phải làm ngựa thồ miễn phí cho ngươi nữa. Ngươi rất thích sai khiến người khác không công, bằng không mọi người cũng không tới nỗi không thích tới đây như vậy.
Mặc dù bất mãn, nhưng Lôi Ba vẫn đi theo Lão Hắc.Thuận đường mang một ít tài liệu trở về vốn cũng là không phải là chuyện phiền phức gì, nhưng còn phải chịu trách nhiệm an toàn cho số tài liệu mình mang về, đây vốn là một mối nguy hiểm.
Mà lúc trước Lôi Ba cùng bạn đồng liêu đùn đẩy nhau như vậy còn một nguyên nhân nữa, chính là không ai muốn hao tổn thời gian trên người phế vật.
Lão Hắc gọi Lôi Ba, tiện tay gọi tới một tên giám công, chỉ Vũ La:
- Đây là người mới tới, ngươi dẫn hắn đi xem một chút. Hiện tại nhân thủ đang thiếu, mau cho hắn làm việc.
- Dạ, Đại nhân.
Tên giám công kia nhìn thoáng qua Vũ La, có vẻ không vui:
- Không ngờ là thân thể phàm tục...
Lôi Ba hừ một tiếng:
- Nói thừa, bằng không có thể đến phiên Ngọc Thiết lâm trường các ngươi sao?
Lão Hắc sợ Lôi Ba không vui. Vội vàng trừng mắt với tên giám công kia:
- Nhiều lời làm gì, có người đã là khá lắm, mau mau cút cho lão tử!
Giám công không dám nói thêm gì nữa, dẫn Vũ La đi.
Đi tới trước một gian nhà đá đơn sơ, giám công tùy ý vứt ra một búa, một đục:
- Đây là của ngươi.
- Công việc của ngươi rất đơn giản, có thấy những cột đá bị đốn ngã kia không? Ngươi đục những cột đá kia ra, thu lấy tất cả tài liệu hữu dụng trong đó, mỗi ngày tối thiểu phải đục được ngàn cân vật liệu đá, nếu như không đủ sẽ bị phát ba mươi roi điện. Thân thể yếu ớt của ngươi chỉ cần một roi đã gần chết, hai roi là chết chắc không sai, cho nên hãy ngoan ngoãn làm việc.
- Mỗi ngày hoàn thành vượt mức một ngàn cân vật liệu đá, là có thể đạt được phần thưởng một khối tiên ngọc.
Y vừa đi vừa nói, giọng nói cùng thần thái cũng rất máy móc. Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng, máy móc mới là đáng sợ nhất, bởi vì máy móc như vậy có nghĩa là sinh tử của người khác đối với tên giám công này không đáng là gì.
Giám công chỉ là tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, những gì cần nói đã nói xong. Nếu Vũ La không thể hoàn thành nhiệm vụ, hoặc làm ra sai lầm gì, chắc chắn y sẽ không hạ thủ lưu tình, có thể đánh một roi giết chết sẽ không đánh tới roi thứ hai.
Trên thực tế những kẻ có dáng vẻ hung thần ác sát, mới đầu đã lập tức uy hiếp một phen, ngược lại còn có được vài phần nhân tính so với những kẻ máy móc như vậy. Bởi vì tối thiểu ta cũng đã cảnh cáo ngươi, ta thật sự sẽ giết ngươi, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý.
Bên cạnh thỉnh thoảng có một ít lao công đi ngang qua, khí tức trên thân thể những người này kẻ kém nhất cũng đạt tới Đạp Thiên đỉnh phong. Hơn nữa những người này đã có thân thể Tiên Nhân, cơ hồ không có ai sau khi phi thăng vẫn còn duy trì thân thể người phàm giống như Vũ La.
Lao công tới lui vận chuyển vật liệu đá, kẻ ngồi xổm trên mặt đất là đang đục cột đá.
Giám công dẫn Vũ La tới một cột đá đã đục dở dang một nửa, sau đó ném cho hắn một ngọc giản:
- Trong này đã ghi lại tất cả tài liệu có giá trị, ngươi có thời gian một nén nhang để xem cho cẩn thận, sau đó lập tức làm việc.
Giám công dứt lời, lập tức xoay người rời đi.
Lúc này một tên lao công bên cạnh có lẽ là quá mệt mỏi, sơ ý ngã lăn đất, vật liệu đá trên lưng rơi xuống đất bốp một tiếng, cũng không biết vì sao vỡ thành hai mảnh. Bên trong lộ ra một khối tinh thể màu đỏ to bằng nắm tay, cũng đã vỡ làm đôi.
Giám công đùng đùng nổi giận:
- Giá trị khối Long Hỏa Tinh Ngọc này đã mất đi một nửa!Y vung tay lên, roi điện kêu vụt một tiếng bắn ra một đạo điện quang chói mắt. Vũ La cách xa vài chục trượng nhưng cảm thấy một cỗ lực lượng mênh mông cường hãn nháy mắt tuôn ra, thân thể hắn lập tức lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững.
Roi điện quất vào người tên lao công kia bốp một tiếng, không đợi lao công kịp phản ứng, roi điện trong tay giám công vụt xuống liên tiếp mười mấy roi. Điện quang xẹt chói lòa, lao công kia gục trên mặt đất, sau lưng giống như bị một thanh trường đao băm nát, thê thảm không nỡ nhìn.
Vũ La thở dài, tên lao công kia đã chết đi ở roi thứ tư, xem ra giám công thật sự không lừa dối mình. Thân thể phàm nhân như mình e rằng không chịu nổi hai roi.
Giám công đánh chết lao công nhưng không có chút cảm giác nào, khẽ run tay lên, roi quấn vào cổ lao công, vứt xác sâu vào trong rừng đá.
Những lao công khác xung quanh tỏ ra hết sức thờ ơ. Tuy rằng một đồng bạn đã bị giết chết, nhưng bọn họ cũng không dám dừng công việc trên tay lại dù trong chốc lát. Nếu bọn họ dừng lại, rất có thể sẽ không hoàn thành được công việc hôm nay.
Ở chỗ này hoàn toàn không cần thiết thương hại người khác, nói không chừng người kế tiếp chính là mình.
Vũ La nhặt ngọc giản kia lên, đảo nguyên hồn qua một lượt đã ghi nhớ rõ ràng nội dung bên trong.
Tên gọi của những tài liệu này cũng là lần đầu tiên Vũ La nghe thấy. Trong ngọc giản chia mức độ trân quý của những tài liệu này làm chín phẩm, mỗi một phẩm lại chia thành ba cấp thượng trung hạ.
Trong ngọc giản có nói rõ, chỉ cần phát hiện tài liệu thất phẩm trở lên sẽ có được phần thưởng riêng. Mà phần thưởng này nhiều hay ít có liên quan trực tiếp với mức độ trân quý của tài liệu.
Bên cạnh Vũ La có mười mấy lao công đang đục cột đá, thấy người mới gia nhập, cho dù là thân thể người phàm như Vũ La cũng không làm cho họ có chút hứng thú nào. Ai nấy đều cúi đầu mải mê làm việc của mình.
Tiếng búa gõ đục kêu leng keng, mùi máu tươi tanh tưởi nhàn nhạt làm cho cả Ngọc Thiết lâm trường lộ ra vẻ ức chế nặng nề.
Vũ La thử một chút, búa đục này nhìn qua vô cùng cũ kỹ, nhưng vật này nếu ở Ngũ Phương giới cũng là pháp bảo nhất phẩm thượng thật sự, chỉ thiếu chút nữa đã trở thành Thần khí.
Nhưng ở Tiên giới chỉ là công cụ lao động cấp thấp nhất mà thôi.
Nếu cho rằng có được “bảo bối” như vậy sẽ dễ dàng đục cột đá, vậy hoàn toàn sai lầm. Cột đá này cực kỳ cứng rắn, Vũ La ra sức đục vài cái cũng chỉ đục ra được một khối to chừng ngón cái. Một ngày phải đục một ngàn cân như vậy, quả thật không phải là nhiệm vụ dễ dàng.
Lúc Vũ La tới đây cũng đã là nửa buổi chiều, mỗi ngày làm việc của Ngọc Thiết lâm trường tới tám canh giờ, chỉ có thể nghỉ ngơi bốn canh giờ. Vũ La chỉ còn lại hai canh giờ, nhưng giám công sẽ không thông cảm cho hắn hôm nay tới muộn, mà giảm nhẹ một chút nhiệm vụ một ngàn cân.
Nhưng từ sau khi Vũ La đục ra được khối đá đầu tiên lại dừng tay không làm nữa, khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa.
Giám công cũng không thèm để ý tới, dù sao đến lúc đó ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, ta cho ngươi ba mươi roi là được. Bản thân ngươi không biết lo cho mạng nhỏ của mình, ở đây còn ai quan tâm?
Cách Vũ La không xa có một lao công già nua, dường như lão thương hại Vũ La, làm như vô ý dần dần nhích lại gần hắn. Có lẽ lão lao công này đã làm ở Ngọc Thiết lâm trường một thời gian không ngắn, mỗi một búa giáng xuống vô cùng chính xác, điểm đục cũng lựa chọn hết sức kinh nghiệm, mỗi nhát búa đều ra sức đục ra thật nhiều đá hết mức có thể.
Nếu Vũ La theo lão học hỏi, cho dù hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai cũng sẽ hoàn thành, sẽ không bị ăn roi điện của giám công.
Nhưng Vũ La vẫn thờ ơ, ngũ tâm hướng thiên, nhắm mắt minh tưởng như trước.
Lão lao công kia cất tiếng thở dài, không làm gì nữa, nhưng Vũ La ghi nhớ hành động thiện ý của lão trong lòng. Nơi đây hoàn cảnh tàn khốc, ai nấy khó lòng giữ mạng của mình, có thể có được một chút thiện ý như vậy đã là cực kỳ đáng quý rồi.
Hồng Lang tinh có hai mặt trời, một màu máu đỏ, một màu vàng. Sau khi mặt trời màu đỏ máu lặn xuống núi chừng nửa canh giờ, mặt trời màu vàng mới chậm rãi chìm xuống.
Khi tia sáng màu đỏ máu cuối cùng bị bóng tối cả vùng đất nuốt chửng, đám giám công ai nấy nhịp roi nổ vang:
- Kết thúc công việc!
- Kiểm tra!
Mỗi một tên giám công đều kiểm tra thành quả lao động hôm nay của đám thủ hạ mình. Đám lao công đứng xung quanh đứng thành một hàng, ai nấy nhìn Vũ La với ánh mắt như kẻ chết rồi.
Đây là một cánh rừng đá màu đỏ sẫm mênh mông mờ mịt, liếc mắt nhìn qua dường như vừa tiến vào một thế giới quỷ dị.
Trong này cột đá thấp nhất cũng có trăm trượng, cao nhất chừng ngàn trượng, hết sức khổng lồ, Vũ La đứng trong đó có cảm giác mình nhỏ bé giống như là một con kiến.
Người kia vẫn đi trước không ngừng, chân bước thật nhanh, Vũ La không có nhiều thời gian thưởng thức và cảm khái, vội vàng đi theo.
Người đi trước coi như có tính tình tốt nhất trong ba người, dọc trên đường đi mặc dù trong lòng không thích, không lý gì tới Vũ La, nhưng cũng không có cố ý gây khó khăn cho hắn.
Rừng đá kia phức tạp vô cùng, đi được một lúc Vũ La đã nhìn ra mặc dù nơi này hình thành tự nhiên, nhưng bố trí trong rừng đá này ngầm mang một loại áo nghĩa Thiên Đạo sâu xa nào đó. Nói đơn giản, nơi này rất có thể là một trận pháp thiên nhiên.
Nếu ở Ngũ Phương giới, trận pháp tự nhiên hình thành như vậy, chắc chắn sẽ là Tiên Thiên phúc địa người người tranh đoạt, cho dù là Vũ La cũng không thể không động tâm.
Nhưng ở nơi này chỉ nhìn rừng đá hoang vu cũng biết các Tiên Nhân chẳng thèm để ý, hiển nhiên bọn họ có những nơi còn tốt hơn.
Hắn vừa đi vừa quan sát, không để ý tới người đi phía trước đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Vũ La cũng không kinh hoảng, bắt đầu tìm manh mối bên trong rừng đá, muốn đuổi theo người kia, nhưng không ngờ rằng vào lúc này có một mùi hương kỳ dị truyền đến, mũi Vũ La khẽ giật, sau đó hai mắt trợn trắng, ngã ầm xuống đất.
Mùi hương kia càng ngày càng nồng nặc, mang theo dược hiệu mê man cực kỳ mãnh liệt. Dần dần nó tạo thành một màn sương mù màu trắng nhạt xung quanh Vũ La, sau đó một con quái vật cao chừng ba trượng, hình dáng giống như bạch tuộc dần dần chui ra khỏi màn sương mù.
Quái vật kia thấy Vũ La nằm trên mặt đất, nước dãi không nhịn được ào ào chảy xuống. Nó há miệng ra, trong miệng mềm mại không ngờ xuất hiện đầy răng nhọn lởm chởm, nhìn qua kinh khủng vô cùng.
Quái vật kia từ từ di chuyển đến bên cạnh Vũ La, lại có vẻ hết sức cảnh giác, mấy lần đến gần, nhưng lại lui về phía sau thật nhanh. Cuối cùng một sợi xúc tua của nó giống như roi quất vào mặt Vũ La, nửa bên mặt Vũ La nhanh chóng sưng phồng lên, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Rốt cục quái vật khẳng định con mồi của mình đã thật sự hôn mê, nó lập tức há to miệng táp về phía Vũ La.
Nó nuốt chửng Vũ La vào, toàn thân thình lình nhanh chóng bành trướng, ngay cả hai con ngươi cũng lồi ra. Cuối cũng chỉ nghe bành một tiếng vang lên thật lớn, bị nổ tung thành nhiều mảnh.
Vũ La toàn thân đầy dịch nhờn chui ra, tiện tay lau mặt một, năm xưa ở Nam Hoang, trước khi phát tích Vũ La đã cực kỳ kham khổ, kinh nghiệm thê thảm đã có không ít, chút dơ bẩn như vậy thật không đáng kể chút nào.
Tiếng nổ vang trời khiến cho người kia quay trở lại, y lăng không bay tà tà tới, xuất hiện phía sau Vũ La.
Thấy thi thể tan nát của quái vật dưới đất, người nọ không khỏi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Vũ La không còn hoàn toàn khinh thường như trước, mà đã pha lẫn chút khen ngợi trong đó.
Vũ La liếc y một, không nói nửa lời, chỉ dùng pháp thuật dẫn tới một dòng nước trút xuống, tẩy uế thân thể một phen. Người nọ cũng tỏ ra kiên nhẫn, bất ngờ ngồi xuống gần đó chờ đợi.
Chờ Vũ La tẩy rửa xong, y mới bất động thanh sắc đứng lên, tiếp tục lên đường.
Đi được mấy trăm trượng, người nọ dường như đang tự nói một mình, lại dường như đang nói chuyện với Vũ La:
- Ngươi không cần hận chúng ta, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.
Vũ La nhìn nhìn y, vẫn không nói chuyện, lúc trước Vũ La đã liệt ba người này vào loại người ngày sau phải giết chết để báo thù, tự nhiên lười không muốn nói chuyện.
Người nọ xoay người lại, nhìn hắn nói:
- Hiện tại ngươi vẫn chưa hiểu thế giới này thế nào, bất quá không sao, chỉ cần ngươi có thể sống được, sớm muộn gì cũng có một ngay ngươi sẽ thấy rõ diện mạo của nó.
- Đối với ngươi mà nói, ba người chúng ta có được quyền sinh sát trong tay, nhưng đối với cả Tiên giới, không phải là ta tự hạ thấp mình mà là sự thật, ba người chúng ta bất quá cũng chỉ là nhân vật nho nhỏ. Cấm lệnh Ngũ Phương giới, bằng vào ba người chúng ta không dám trái, chúng ta cũng không có năng lực dẫn uế Thủy Hắc Long trút xuống.
- Ngươi mới vừa phi thăng đã có thể giết chết một con Mộng Yểm Thú, đủ thấy thiên phú của ngươi không tệ. Đáng tiếc không hiểu vì sao Thông Thiên bia lại không rèn luyện tiên thể cho ngươi. Cho nên dù hiện tại ngươi đã phi thăng, nhưng thân thể vẫn là của phàm nhân. Không có tiên thể vậy không thể nào tu luyện Tiên quyết, điểm này có nghĩa là ngươi chính là một phế nhân.- Còn nữa, ta tên là Lôi Ba, nếu ngươi muốn báo thù, hãy nhớ kỹ cái tên này.
Đúng như lời Lôi Ba đã nói, Vũ La không có tiên thể, không thể tu luyện Tiên quyết, chính là một phế nhân, cho nên trước đó Lôi Ba không thèm nhìn tới hắn.
Nhưng Vũ La với thân thể phàm nhân lại có thể giết chết một con Mộng Yểm Thú, cho nên Lôi Ba mới hơi coi trọng hắn một chút. Nhưng cũng chỉ là có hạn, nói cho hắn biết một vài chuyện đơn giản mà thôi.
Mà Lôi Ba cũng có kiêu ngạo của Tiên Nhân, y nói rõ tên mình cho Vũ La, chứng tỏ ta đây không sợ ngươi báo thù.
Vũ La vẫn không nói chuyện, Lôi Ba bĩu môi một:
- Chẳng lẽ ngươi cũng là người câm?
Y cũng không chờ nghe Vũ La trả lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước
Ước chừng nửa canh giờ, rừng đá phía trước bỗng nhiên trở nên thưa thớt, Lôi Ba khẽ mỉm cười:
- Tới rồi.
Vũ La có chút kỳ quái: Ngọc Thiết lâm trường? Vì sao mình không thấy lâm trường ở đâu vậy... Mà Lôi Ba thì căn bản không giải thích gì cho hắn, một tay chộp lấy cánh tay hắn, mang theo hắn bay vọt lên không.
Lên trên cao, Vũ La nhìn quanh một vòng, lập tức hiểu ra tất cả.
Phía trước cách bọn họ không xa, rừng đá đã được dọn dẹp thành một mảnh đất trống có diện tích khổng lồ. Giữa mảnh đất này có một ít cột đá lùn thấp, căn bản không thể nào so sánh với rừng đá xung quanh. Hàng ngàn Tiên tộc y phục lam lũ đang cực khổ lao động dưới làn roi điện của các giám công.
Ớ phương hướng mà Vũ La đang tới gần, mấy trăm Tiên tộc đang hợp lực moi gốc một cột đá, công trình đã đến giai đoạn cuối cùng. Chỉ thấy cột đá này đã không chịu được nữa, từ từ nghiêng sang một bên, rốt cục kêu ầm một tiếng gãy gốc ngã xuống. Cột đá khổng lồ chấn động cả vùng đất run rẩy, tiếng nổ lớn truyền ra xa mấy trăm dặm.
Thì ra Ngọc Thiết lâm trường không phải là đốn cây cối bình thường, mà là đốn cột đá.
Trong lâm trường có người nhìn thấy Lôi Ba, lập tức tiến ra nghênh đón.
Giám công nơi này một thân áo giáp, trên một vài vị trí quan trọng có trang trí móng vuốt tiên thú, lộ ra vẻ vô cùng uy vũ. Trong tay mỗi người đều có một chiếc trường tiên lấp lóe điện quang. Người tiến ra đón trang trí móng vuốt tiên thú trên áo giáp nhiều gấp đôi giám công thông thường, hiển nhiên là Đầu Mục. Y thu roi điện lại, cắm ở sau lưng.
- Thì ra là Lôi Ba Đại nhân, hôm nay rảnh rỗi tới thăm Ngọc Thiết lâm trường chúng ta đó sao?
Lôi Ba nhàn nhạt gật đầu:
- Ta đưa tiểu tử này tới đây, Lão Hắc, ngươi lại có thêm một lao công rồi.
Y nhìn lướt qua chung quanh:
- Địa phương quỷ quái này, ai chịu tới đây? Còn chuyện gì nữa không, giao người cho ngươi, ta phải đi rồi.
Đầu Mục giám công Lão Hắc cười lớn:
- Ngài đừng đi vội, đáng muốn phiền ngài nhân tiện mang tài liệu khai thác những ngày qua trở về.
Lôi Ba tỏ ra bất đắc dĩ:
- Ta biết mà, lại phải làm ngựa thồ miễn phí cho ngươi nữa. Ngươi rất thích sai khiến người khác không công, bằng không mọi người cũng không tới nỗi không thích tới đây như vậy.
Mặc dù bất mãn, nhưng Lôi Ba vẫn đi theo Lão Hắc.Thuận đường mang một ít tài liệu trở về vốn cũng là không phải là chuyện phiền phức gì, nhưng còn phải chịu trách nhiệm an toàn cho số tài liệu mình mang về, đây vốn là một mối nguy hiểm.
Mà lúc trước Lôi Ba cùng bạn đồng liêu đùn đẩy nhau như vậy còn một nguyên nhân nữa, chính là không ai muốn hao tổn thời gian trên người phế vật.
Lão Hắc gọi Lôi Ba, tiện tay gọi tới một tên giám công, chỉ Vũ La:
- Đây là người mới tới, ngươi dẫn hắn đi xem một chút. Hiện tại nhân thủ đang thiếu, mau cho hắn làm việc.
- Dạ, Đại nhân.
Tên giám công kia nhìn thoáng qua Vũ La, có vẻ không vui:
- Không ngờ là thân thể phàm tục...
Lôi Ba hừ một tiếng:
- Nói thừa, bằng không có thể đến phiên Ngọc Thiết lâm trường các ngươi sao?
Lão Hắc sợ Lôi Ba không vui. Vội vàng trừng mắt với tên giám công kia:
- Nhiều lời làm gì, có người đã là khá lắm, mau mau cút cho lão tử!
Giám công không dám nói thêm gì nữa, dẫn Vũ La đi.
Đi tới trước một gian nhà đá đơn sơ, giám công tùy ý vứt ra một búa, một đục:
- Đây là của ngươi.
- Công việc của ngươi rất đơn giản, có thấy những cột đá bị đốn ngã kia không? Ngươi đục những cột đá kia ra, thu lấy tất cả tài liệu hữu dụng trong đó, mỗi ngày tối thiểu phải đục được ngàn cân vật liệu đá, nếu như không đủ sẽ bị phát ba mươi roi điện. Thân thể yếu ớt của ngươi chỉ cần một roi đã gần chết, hai roi là chết chắc không sai, cho nên hãy ngoan ngoãn làm việc.
- Mỗi ngày hoàn thành vượt mức một ngàn cân vật liệu đá, là có thể đạt được phần thưởng một khối tiên ngọc.
Y vừa đi vừa nói, giọng nói cùng thần thái cũng rất máy móc. Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng, máy móc mới là đáng sợ nhất, bởi vì máy móc như vậy có nghĩa là sinh tử của người khác đối với tên giám công này không đáng là gì.
Giám công chỉ là tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, những gì cần nói đã nói xong. Nếu Vũ La không thể hoàn thành nhiệm vụ, hoặc làm ra sai lầm gì, chắc chắn y sẽ không hạ thủ lưu tình, có thể đánh một roi giết chết sẽ không đánh tới roi thứ hai.
Trên thực tế những kẻ có dáng vẻ hung thần ác sát, mới đầu đã lập tức uy hiếp một phen, ngược lại còn có được vài phần nhân tính so với những kẻ máy móc như vậy. Bởi vì tối thiểu ta cũng đã cảnh cáo ngươi, ta thật sự sẽ giết ngươi, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý.
Bên cạnh thỉnh thoảng có một ít lao công đi ngang qua, khí tức trên thân thể những người này kẻ kém nhất cũng đạt tới Đạp Thiên đỉnh phong. Hơn nữa những người này đã có thân thể Tiên Nhân, cơ hồ không có ai sau khi phi thăng vẫn còn duy trì thân thể người phàm giống như Vũ La.
Lao công tới lui vận chuyển vật liệu đá, kẻ ngồi xổm trên mặt đất là đang đục cột đá.
Giám công dẫn Vũ La tới một cột đá đã đục dở dang một nửa, sau đó ném cho hắn một ngọc giản:
- Trong này đã ghi lại tất cả tài liệu có giá trị, ngươi có thời gian một nén nhang để xem cho cẩn thận, sau đó lập tức làm việc.
Giám công dứt lời, lập tức xoay người rời đi.
Lúc này một tên lao công bên cạnh có lẽ là quá mệt mỏi, sơ ý ngã lăn đất, vật liệu đá trên lưng rơi xuống đất bốp một tiếng, cũng không biết vì sao vỡ thành hai mảnh. Bên trong lộ ra một khối tinh thể màu đỏ to bằng nắm tay, cũng đã vỡ làm đôi.
Giám công đùng đùng nổi giận:
- Giá trị khối Long Hỏa Tinh Ngọc này đã mất đi một nửa!Y vung tay lên, roi điện kêu vụt một tiếng bắn ra một đạo điện quang chói mắt. Vũ La cách xa vài chục trượng nhưng cảm thấy một cỗ lực lượng mênh mông cường hãn nháy mắt tuôn ra, thân thể hắn lập tức lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững.
Roi điện quất vào người tên lao công kia bốp một tiếng, không đợi lao công kịp phản ứng, roi điện trong tay giám công vụt xuống liên tiếp mười mấy roi. Điện quang xẹt chói lòa, lao công kia gục trên mặt đất, sau lưng giống như bị một thanh trường đao băm nát, thê thảm không nỡ nhìn.
Vũ La thở dài, tên lao công kia đã chết đi ở roi thứ tư, xem ra giám công thật sự không lừa dối mình. Thân thể phàm nhân như mình e rằng không chịu nổi hai roi.
Giám công đánh chết lao công nhưng không có chút cảm giác nào, khẽ run tay lên, roi quấn vào cổ lao công, vứt xác sâu vào trong rừng đá.
Những lao công khác xung quanh tỏ ra hết sức thờ ơ. Tuy rằng một đồng bạn đã bị giết chết, nhưng bọn họ cũng không dám dừng công việc trên tay lại dù trong chốc lát. Nếu bọn họ dừng lại, rất có thể sẽ không hoàn thành được công việc hôm nay.
Ở chỗ này hoàn toàn không cần thiết thương hại người khác, nói không chừng người kế tiếp chính là mình.
Vũ La nhặt ngọc giản kia lên, đảo nguyên hồn qua một lượt đã ghi nhớ rõ ràng nội dung bên trong.
Tên gọi của những tài liệu này cũng là lần đầu tiên Vũ La nghe thấy. Trong ngọc giản chia mức độ trân quý của những tài liệu này làm chín phẩm, mỗi một phẩm lại chia thành ba cấp thượng trung hạ.
Trong ngọc giản có nói rõ, chỉ cần phát hiện tài liệu thất phẩm trở lên sẽ có được phần thưởng riêng. Mà phần thưởng này nhiều hay ít có liên quan trực tiếp với mức độ trân quý của tài liệu.
Bên cạnh Vũ La có mười mấy lao công đang đục cột đá, thấy người mới gia nhập, cho dù là thân thể người phàm như Vũ La cũng không làm cho họ có chút hứng thú nào. Ai nấy đều cúi đầu mải mê làm việc của mình.
Tiếng búa gõ đục kêu leng keng, mùi máu tươi tanh tưởi nhàn nhạt làm cho cả Ngọc Thiết lâm trường lộ ra vẻ ức chế nặng nề.
Vũ La thử một chút, búa đục này nhìn qua vô cùng cũ kỹ, nhưng vật này nếu ở Ngũ Phương giới cũng là pháp bảo nhất phẩm thượng thật sự, chỉ thiếu chút nữa đã trở thành Thần khí.
Nhưng ở Tiên giới chỉ là công cụ lao động cấp thấp nhất mà thôi.
Nếu cho rằng có được “bảo bối” như vậy sẽ dễ dàng đục cột đá, vậy hoàn toàn sai lầm. Cột đá này cực kỳ cứng rắn, Vũ La ra sức đục vài cái cũng chỉ đục ra được một khối to chừng ngón cái. Một ngày phải đục một ngàn cân như vậy, quả thật không phải là nhiệm vụ dễ dàng.
Lúc Vũ La tới đây cũng đã là nửa buổi chiều, mỗi ngày làm việc của Ngọc Thiết lâm trường tới tám canh giờ, chỉ có thể nghỉ ngơi bốn canh giờ. Vũ La chỉ còn lại hai canh giờ, nhưng giám công sẽ không thông cảm cho hắn hôm nay tới muộn, mà giảm nhẹ một chút nhiệm vụ một ngàn cân.
Nhưng từ sau khi Vũ La đục ra được khối đá đầu tiên lại dừng tay không làm nữa, khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa.
Giám công cũng không thèm để ý tới, dù sao đến lúc đó ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, ta cho ngươi ba mươi roi là được. Bản thân ngươi không biết lo cho mạng nhỏ của mình, ở đây còn ai quan tâm?
Cách Vũ La không xa có một lao công già nua, dường như lão thương hại Vũ La, làm như vô ý dần dần nhích lại gần hắn. Có lẽ lão lao công này đã làm ở Ngọc Thiết lâm trường một thời gian không ngắn, mỗi một búa giáng xuống vô cùng chính xác, điểm đục cũng lựa chọn hết sức kinh nghiệm, mỗi nhát búa đều ra sức đục ra thật nhiều đá hết mức có thể.
Nếu Vũ La theo lão học hỏi, cho dù hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai cũng sẽ hoàn thành, sẽ không bị ăn roi điện của giám công.
Nhưng Vũ La vẫn thờ ơ, ngũ tâm hướng thiên, nhắm mắt minh tưởng như trước.
Lão lao công kia cất tiếng thở dài, không làm gì nữa, nhưng Vũ La ghi nhớ hành động thiện ý của lão trong lòng. Nơi đây hoàn cảnh tàn khốc, ai nấy khó lòng giữ mạng của mình, có thể có được một chút thiện ý như vậy đã là cực kỳ đáng quý rồi.
Hồng Lang tinh có hai mặt trời, một màu máu đỏ, một màu vàng. Sau khi mặt trời màu đỏ máu lặn xuống núi chừng nửa canh giờ, mặt trời màu vàng mới chậm rãi chìm xuống.
Khi tia sáng màu đỏ máu cuối cùng bị bóng tối cả vùng đất nuốt chửng, đám giám công ai nấy nhịp roi nổ vang:
- Kết thúc công việc!
- Kiểm tra!
Mỗi một tên giám công đều kiểm tra thành quả lao động hôm nay của đám thủ hạ mình. Đám lao công đứng xung quanh đứng thành một hàng, ai nấy nhìn Vũ La với ánh mắt như kẻ chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.