Tiên Tuyệt

Chương 843: Nhất Phẩm Thần Tướng

Thạch Tam

22/04/2018

Bộ Thiên Đồng Vũ Trang của Thiết Hoành Giang, so với bộ của Cơ Tiểu Tiểu không chỉ phẩm chất cao hơn. Hơn nữa còn ít hơn một đạo cấm chế. Trong bộ kia của Cơ Tiểu Tiểu, cất giấu một Phù Vận Tiên Văn đặc thù... Bộ phận hạch tâm chính là một đạo linh phù có thể tự bạo. Nếu như Cơ Tiểu Tiểu có hành động “dị thường” gì, lập tức có thể nổ nàng tan xương nát thịt.

Không phải Vũ La không tin Cơ Tiểu Tiểu, chỉ là bởi vì Cơ Tiểu Tiểu còn có một người cha, hắn không thể không phòng.

Ngoại trừ nói bí mật này cho Thiết Hoành Giang, Vũ La còn lưu lại chiếc thuyền nhỏ kia. Vũ La hiện tại có Động Động và hai con rùa nhỏ, giữ lại Hồng Vũ Tiến Pháo này ở bên người đã không có ý nghĩa quá lớn.

Thế nhưng lưu cho Thiết Hoành Giang, nói vậy hắn có thể sử dụng rất “thỏa đáng”, ở một số thời điểm cho một số người một bất ngờ thật lớn.

Vũ La mang theo Trương Chuyển làm người dẫn đường, bay về thế giới chữ Giáp số một trăm ba mươi mốt.

Cửu Giới Tinh Hà mênh mông vô biên, phải biết rằng trong thế giới này, Tiên giới là cao cao tại thượng. Ngoại trừ Tiên giới, phía dưới còn có ba đẳng cấp thế giới nữa, phân biệt thuộc về ba số hiệu là Giáp, Ất, Bính. Ngũ Phương Giới chính là thế giới cấp Ất, mà tinh cầu bọn họ muốn chạy đến chính là một thế giới cấp Giáp, đẳng cấp lực lượng ở trên Ngũ Phương Giới, so với Tiên giới cũng chỉ thấp hơn một bậc.

Trương Chuyển thực sự không rõ tính tình của Vũ La, bởi vậy dọc trên đường đi rất thành thực không nói một lời, chỉ khi Vũ La hỏi hắn, hắn mới thành thành thật thật trả lời.

Thái độ này đánh bậy đánh bạ lại hợp khẩu vị của Vũ La, dọc trên đường đi ngược lại bình an vô sự đến Chữ Giáp số một trăm ba mươi mốt.

Đây là một tinh cầu nhìn qua làm sao cũng không giống như có sinh mệnh. Tinh cầu gần như hòa hợp nhất thể với Tinh Hải hắc ám, ở mặt ngoài tinh cầu bao bọc một tầng cương khí hắc sắc dày đặc toát ra khí chất làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Trương Chuyển rất có trách nhiệm giới thiệu với Vũ La, sinh linh trong thế giới này gần như “Tinh quái”. Bọn họ cũng sẽ giao phối, cũng sẽ sinh ra hậu đại (đời sau), thế nhưng bọn họ ăn thức ăn vào, chính là dùng một loại ma khí trong cơ thể ăn mòn xung quanh, phát hiện thứ gì có thể “ăn” lập tức trực tiếp dùng ma khí hòa tan, nạp vào trong cơ thể.

Mà loại ma khí này của bọn họ, thực ra chính là cương khí hắc sắc bao quanh bên ngoài tinh cầu. Loại sinh mệnh này, từ khi sinh ra, bản năng đã có thể tu luyện, nạp cương khí bên ngoài cơ thể vào trong cơ thể, nếu như không thể hoàn thành một bước này thì sẽ đói chết.

Cho nên sinh mệnh trên tinh cầu này đều là chiến sĩ trời sinh. Chỗ đáng tiếc duy nhất, cũng chính là nhược điểm chí mệnh nhất của bọn họ, trên tinh cầu này không ngờ không có một bộ truyền thừa hoàn chỉnh.

Không có truyền thừa hoàn chỉnh, cũng có nghĩa là không có biện pháp tu luyện đến cảnh giới tối cao, cuối cùng phi thăng.

Mà Thanh Khâu Tiên tộc lại cao ngạo, cao cao tại thượng từ trong cốt tủy, căn bản khinh thường tự mình sáng tạo một phần truyền thừa cho sinh mệnh của tinh cầu này.

Vũ La đối với điều này giễu cợt không thôi, chiến sĩ trời sinh bậc này, nếu như thực sự phi thăng, thu nạp lại tuyệt đối là một chi lực lượng cường hãn, đối với bất cứ một Tiên tộc nào mà nói, đều là chiến lực tuyệt cường. Thanh Khâu Tiên tộc lại giả bộ thanh cao, một chi chiến lực cường hãn bày ra như vậy lại không dùng.

Mặc dù như vậy, nhưng Vũ La cũng không có ý đi thu nạp chi nhân mã này.

Hắn vung tay lên:

- Theo ta đi xuống nhìn xem.

Trong năm đại cao thủ nhất phẩm, Bạch Mông lưu lại trông coi chiến hạm, bốn đại nhất phẩm còn lại điểm theo hai trăm chiến sĩ tinh nhuệ, theo Vũ La mở chiến hạm tiến vào tinh cầu Chữ Giáp số một trăm ba mươi mốt.

Tinh Hải xung quanh nơi này có vẻ cực kỳ hắc ám, đám người Vũ La giống như một mảnh lưu tinh kim sắc chậm rãi đáp xuống trên tinh cầu.

Cương phong tàn sát bốn phía, cát bay đá chạy, trong cơn lốc (phong bạo) mặt ngoài của tinh cầu thậm chí xen lẫn tảng đá lớn bằng đầu người, toàn bộ mặt ngoài tinh cầu khô hanh lửa nóng, thỉnh thoảng lại xuất hiện vết nứt cực lớn trên mặt đất, nham thạch nóng chảy màu đỏ thẫm phun ra mãnh liệt, bị gió lốc thổi một cái ầm ầm đánh lên trên nham thạch xung quanh.

Nơi này làm cho Vũ La nghĩ đến thế giới dưới lòng đất của Ngũ Phương Giới, hai nơi này đều không thích hợp cho sinh mệnh sinh tồn. Khi sinh mệnh của một bộ tộc đã dùng hết toàn bộ thời gian chỉ vì sinh tồn, làm sao có thể trông cậy bọn họ có thể có tinh lực đi sáng tạo một truyền thừa hoàn chỉnh.

Vũ La bỗng nhiên muốn tới tinh cầu này, không có giải thích nguyên nhân, thế nhưng sắc mặt ngưng trọng của hắn dọc trên đường đi, tự nhiên cũng không ai dám hỏi. Trong những người đi cùng hắn lần này, cũng chỉ có Diêu Yểu và Triệu Hiểu Hiểu thân mật với hắn. Triệu Hiếu Hiếu từ trước tới nay chưa bao giờ hiếu kỳ, Diêu Yểu dọc trên đường đi lại vội vàng tính toán làm sao kiếm thêm một khoản thu nhập. Cho nên đáp án này từ đầu đến cuối cũng chỉ có bản thân Vũ La biết.

Tinh cầu này cương phong kịch liệt, cũng không biết đã bao nhiêu năm không có ai phi hành ở trong không trung rồi, chỉ cần lên trời, khẳng định bị cơn lốc cường liệt đánh rớt xuống.

Thế nhưng đối với Tiên Nhân mà nói đây cũng không phải là vấn đề. Vũ La dẫn mọi người phi hành trên độ cao ngàn trượng, trong đôi mắt lóe ra kim quang nhàn nhạt, trong phương viên ngàn dặm tất cả đều nhìn thấy rõ ràng.

Mọi người cũng nhìn ra, dường như Vũ La đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đã bay hai canh giờ, gần như đã bay hơn nửa tinh cầu này, quang mang trong mắt Vũ La đột nhiên sáng lên, mọi người biết, hắn đã tìm được rồi.

Mấy trăm dặm phía trước có một hẠcốc (hẻm núi, vực) cực lớn.

Hẻm núi này có thể nói là một “vết sẹo” của toàn bộ tinh cầu. Hẻm núi này dài đến ba vạn dặm, chỗ rộng nhất chừng ba mươi dặm, chỗ hẹp nhất cũng có bảy tám dặm.

Hơi nước màu đen vô cùng vô tận từ chỗ sâu trong hẻm núi phun lên, tiêu tán ở trong thiên địa.

Hai bên hẻm núi có một đám hang động to to nhỏ nhỏ, trong hang động có thể nhìn thấy một đám chiến sĩ mũ đen giáp đen. Những chiến sĩ này, ánh mắt như lang, tham lam nhìn chằm chằm hẻm núi cực lớn kia, dường như đang chờ đợi cái gì đó.

Vũ La cũng lẳng lặng lơ lửng ở trên không, không có kinh động bọn họ.

Cứ như vậy đợi hai canh giờ, cương phong hắc sắc đáng sợ giữa thiên địa của thế giới này dần dần suy yếu, khi suy yếu đến một trình độ có thể chịu đựng được, những chiến sĩ này lập tức hét lên một tiếng từ trong hang động nhảy ra, giống như ong vỡ tố lao vào trong hẻm núi.

Những chiến sĩ này thân hình vô cùng cao lớn, bình quân đều ở mấy trăm trượng, tất cả cùng chạy làm cho mặt đất chấn động ầm ầm.

Mà ngay tại thời khắc này, trên một ngọn núi cao bên cạnh hẻm núi cực lớn có hai chiến sĩ cùng leo lên đỉnh núi, trên đỉnh núi kiến tạo một đàn tế thô ráp, trên đàn tế không có nhật nguyệt, chỉ có một mảnh hỗn độn hắc ám nhất.

Hai chiến sĩ từ bên cạnh nắm lên một chiếc thiết chùy hắc sắc cực lớn, trầm trọng gõ ở trong hỗn độn kia.

Một tiếng chiêng vang lên, từng tầng sóng âm màu đen nhạt khuếch tán ra toàn bộ thế giới.

Vũ La đột nhiên quay đầu, bởi vì khoảnh khắc tiếng chiêng kia vang lên hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ lực lượng quen thuộc.

Tiếng chiêng kia vang lên, trong hẻm núi kia dường như đã mở ra một cánh cửa, một cỗ khí tức sinh linh tràn đầy, từ trong hẻm núi tuôn ra ào ào, tất cả chiến sĩ vui mừng như điên, gào thét vọt tới.

Vũ La thở dài một tiếng, mở song chưởng ra.

Long Nguyên cuồn cuộn, một cỗ lực lượng kinh khủng hơn xa đẳng cấp lực lượng của thế giới này tỏa ra. Phong Nguyệt Đạo Nhân sắc mặt đại biến:

- Đại nhân cẩn thận!

Ở trong thế giới như thế này, thi triển lực lượng đẳng cấp này, sẽ phá vỡ khung lực lượng cơ bản nhất của thế giới này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Thế nhưng Vũ La muốn chính là kết quả này.Lực lượng kia lướt qua trên mặt hẻm núi hẹp dài không gian lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, những chiến sĩ mũ đen giáp đen đang lao lên kia, toàn bộ bị nghiền nát bấy, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không có phát ra, đã thành một bãi thịt nát.

Vũ La đứng trên không trung, tùy ý vung tay từng cỗ Long Nguyên rơi xuống, một lượng lớn chiến sĩ hai bên hẻm núi không chút lực phản kháng bị nổ tan xương nát thịt.

Phong Nguyệt Đạo Nhân lại vuốt mông ngựa, lập tức xuất thủ, không quan tâm đồ sát những chiến sĩ kia, thế giới này tan vỡ thì có liên quan gì với mình? Chúng ta tuyệt đối có thể chạy đi.

Trên hẻm núi, không gian đã hoàn toàn hỗn loạn, ngày sau cũng đừng nghĩ đến chuyện tiến vào trong hẻm núi này nữa.

Ngay trước khi không gian của hẻm núi hoàn toàn hỗn loạn, Vũ La xuyên qua hẻm núi, đã nhìn thấy mặt bên kia của thế giới, ở nơi đó từng con cự yêu vũ trang đầy đủ, trận địa sẵn sàng nghênh địch, dùng một tư thế ngang nhiên chịu chết, chỉ đợi sự tập kích của chiến sĩ mũ đen giáp đen kia.

Vũ La cười sang sảng, sóng âm như nước thủy triều, cuồn cuộn mà ra:

- Thay ta hỏi thăm Kiều Thiên Quỷ lão tiền bối, cứ nói Lực Bạt Sơn mà vãn bối hứa lúc trước không thể cho lão mượn rồi, thế nhưng sự cực khổ của Cự Yêu tộc, vãn bối đã giải quyết giúp lão.

Không gian hoàn toàn hỗn loạn, đã ngăn cách thế giới kia. Vũ La cuối cùng nhìn thấy, đám Cự Yêu từng người lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng, dường như còn có người nhớ được Vũ La, trong ánh mắt cũng có sự vui mừng kinh ngạc bất ngờ.

Vũ La rõ ràng biết sinh linh trên tinh cầu chữ Giáp số một trăm ba mươi mốt đều là chiến sĩ trời sinh, thế nhưng hắn lại không thể tiếp nhận, chính là bởi vì chiến sĩ của thế giới này chính là những địch nhân mà Cự Yêu tộc đã hi sinh vô số tộc nhân đã đối kháng mấy vạn năm qua.

Bọn họ không phải là đến từ Cửu u Minh Ngục, Cửu u Minh Ngục chẳng qua chỉ là một địa phương trong truyền thuyết của Ngũ Phương Giới mà thôi, căn bản không tồn tại, sau khi đi tới Tiên giới thì cũng không có cách nói này nữa rồi.

Bọn họ rõ ràng sinh sống trong một thế giới đẳng cấp cao hơn.

Vũ La đến nay vẫn còn nhớ rõ, khi Cự Yêu tộc đối kháng bọn họ, vẻ bất đắc dĩ kia, vẻ hào hùng khẳng khái chịu chết kia đã làm cho Vũ La luôn kính nể. Nếu như hắn thu dụng những chiến sĩ này, chính là làm ô uế đi vẻ hào hùng này.



Ngũ Phương Giới sau khi bị phân chia thành Thiên Hạ Ngũ Phương, không gian hỗn loạn, trong vô tình đã mở ra một thông đạo không gian tàn phá, vừa khéo nối liền Thiên Hoang Hải với thế giới này.

Đẳng cấp lực lượng của thế giới này cao hơn so với Ngũ Phương Giới, nếu như không phải vừa hay Cự Yêu tộc trấn thủ Thiên Hoang Hải, đổi lại là bất kể một chủng tộc gì, chỉ sợ đều không thể ngăn cản được chiến sĩ quỷ mị của thế giới này.

Vô số chiến sĩ mũ đen giáp đen bị diệt sát, bọn họ cực kỳ kính sợ những chiến sĩ đáng sợ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, gào thét chạy trốn bốn phía. Vũ La khoát tay áo:

- Bỏ đi, dọa chạy rồi là được.

Lúc này mọi người mới thu tay lại.

Mấy vạn chiến sĩ vốn tụ tập xung quanh hẻm núi cực lớn tử thương quá nữa, tất cả còn lại đều đã chạy.

Mà Vũ La, sau khi thoáng cái đã bình phục sự kích động trong lòng, đã xuất hiện ở trên tòa tế đàn kia.

Khoảnh khắc tiếng la vừa mới vang lên, một cỗ cảm giác quen thuộc truyền đến. Vũ La đứng ở ngoài tế đàn, vươn tay điểm một cái, trên tế đàn hỗn độn do một mảnh cương khí hắc sắc hình thành tán đi, lộ ra một đài đá tinh xảo cao bằng người bên trong.

Trên đài đá, khâm một khối đá đen thui.

Vũ La mỉm cười.

Hắn không chút khách khí lấy khối đá kia ra, nhìn mọi người vung tay lên:

- Đi thôi, chúng ta trở về.

- Kẻ nào dám dương oai trên địa bàn của Thanh Khâu Tiên tộc.

Một tiếng gầm giận dữ, ba đạo quang mang từ phía xa bay tới, đáp xuống hóa thành ba Tiên Nhân vẻ mặt tức giận. Bọn họ khí thế hùng hổ mà đến, dọa cho Trương Chuyên vội vàng lao lên, hướng ba người xua tay:

- Không được vô lề, ngu xuẩn còn không quỳ xuống tạ tội! Vị này chính là thủ tịch khách khanh tân nhậm của Thanh Khâu Tiên tộc chung ta Vũ La Vũ tiên sinh.

Ba người thật ra nhận ra Trương Chuyên, so với vị Nhị tổng quản này mà nói, ba người bọn họ chó cũng không bằng. Ba người vội vàng quỳ xuống:

- Trương đại nhân, vì sao ngài lại ở chỗ này? Thủ tịch khách khanh là chức vị gì, trước đây sao lại chưa từng nghe nói qua?

Tinh cầu này tuy nói là thế giới cấp chữ Giáp, thế nhưng sản xuất thực sự ít đến thương cảm, gần như không có tài nguyên gì có thể sử dụng, bởi vậy ở trong gia tộc không được coi trọng bị phái tới đây, cũng đều là kẻ đáng thương không được hậu đãi.

Vũ La chỉ hời hợt vài câu đã diệt sát Lưu tổng quản, đã lưu lại ấn tượng thật sự quá sâu sắc cho Trương Chuyển. Thật ra hắn có lòng tốt, sợ Vũ La nổi giận, mạng nhỏ của ba người này lập tức đi tong, vội vàng kéo ba người đến trước mặt Vũ La:

- Đồ ngu, muốn sống thì nhanh dập đầu nhận sai với Vũ tiên sinh, Thanh Khâu Tiên tộc chúng ta hôm nay đã đổi trời rồi.

Nói đến như vậy, ba người còn có thể không hiểu?

Ba người run rẩy, hai chân nhũn ra, thuận thế quỳ xuống, không ngừng dập đầu:

- Ta ngu xuẩn, xin tiên sinh thứ tội, thứ tội!

Vũ La khoát khoát tay:

- Không có việc gì, đứng lên đi. Ta tới nơi này bởi vì một chút việc tư, không có đáng lo, sự tình đã giải quyết, bây giờ phải trở về rồi.

Ba người này chính là nội đấu thất bại bị điều tới nơi này, mấy năm nay xem như là nằm gai nếm mặt. Giờ khắc này phúc chí tâm linh, một người dẫn đầu đột nhiên nói:

- Phải chăng tiên sinh cảm thấy hứng thú với khối đá trên tế đàn này?

Vũ La có chút bất ngờ:

- Làm sao vậy?

Người kia biết mình đã đoán đúng, nhất thời liền có chút kích động, lẽ nào vận tốt của mình sắp sửa đến rồi? Cuối cùng có thể có cơ hội rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi!

- Tiến sinh... Tiểu nhân biết một địa phương, nơi đó còn có một khối đá như vậy.

Vũ La vui mừng bất ngờ:

- Hả? Thực sự, ở nơi nào? Nhanh dẫn ta đi.

Người kia lập tức đáp ứng:

- Tuân lệnh.

Trên tinh cầu này, cũng không phải là một mảnh thái bình.

Có đôi khi địa phương càng lạc hậu lại càng hỗn loạn. Trên tinh cầu cũng có một số bộ lạc, không ngừng chiến đấu với nhau. Mục tiêu tranh đấu của bọn họ, nói ra có chút buồn cười, không ngờ là địa bàn xung quanh hẻm núi kia.

Ở trong mắt của bọn họ, thế giới dưới hẻm núi chính là “thiên đường” trong truyền thuyết, nếu như có thể xông vào, tuyệt đối hạnh phúc hơn rất nhiều so với ở trong thế giới này.

Trong quá trình chinh chiến giữa các bộ lạc, cá lớn nuốt cá bé, hôm nay trên tinh cầu này, một bộ lạc lớn nhất đã có quy mô mấy vạn người, mà trên một tế đàn của nội bộ bộ lạc bọn họ còn có một khối đá.

Người khác không biết, chỉ nghĩ là tảng đá vứt đi trên mặt có khắc đường vân kỳ lạ mà thôi, chỉ có Vũ La hiếu được, đây là hai mảnh vỡ cuối cùng của Lực Bạt Sơn.

Có người của Thanh Khâu Tiên tộc dẫn đường, đám người Vũ La thuận lợi tìm đến tòa đàn kia. Tế đàn này đối với bộ lạc này mà nói cực kỳ quan trọng, có hai mươi bốn gã chiến sĩ trông coi, chưa từng gián đoạn.

Phong Nguyệt Đạo Nhân tuyệt đối là kẻ a dua thành tinh đỉnh cấp, đạo hạnh trên phương diện này chỉ sợ còn cao hơn tu hành. Hãn vung tay lên, hai mười bốn đạo ô quang bắn vào mi tâm của những chiến sĩ trông coi kia, tất cả đều vô thanh vô tức hôn mê đi, không có kinh động bất luận kẻ nào.

Điều này giống như người bình thường đi vào tổ chim, chim con đối với hắn không có uy hiếp gì, nhưng dù sao cũng không thích một đám chim con kêu líu ríu xung quanh mình.

Vũ La tự nhiên cũng không thích nhiều chiến sĩ như vậy xông lên, cách xử lý của Phong Nguyệt Đạo Nhân đích xác rất hợp tâm ý của hắn.

Mảnh nhỏ cuối cùng ở ngay trên tế đàn, Vũ La thu lại, nhìn mọi người gật đầu một cái:

- Trở về thôi.Ba người của Thanh Khâu Tiên tộc kia khom người đưa tiễn:

- Cung tiền tiên sinh.

Vũ La gật đầu một cái. Nói với Trương Chuyển:

- Mấy người này không tồi tìm một cơ hội triệu hồi về đi, sau này cử đi theo ngươi.

Trương Chuyển vội vàng đáp ứng, ba người kia vui mừng quá đỗi, cuối cùng có thể rời khỏi địa phương chim không thèm ị này rồi muốn cảm ơn ngàn vạn lần nhưng Vũ La đã phá không mà đi.

Bọn họ nói cho Vũ La biết chỗ của mảnh vỡ cuối cùng, Vũ La đưa bọn họ rời khỏi địa phương quỷ quái này, đây chính là một cuộc giao dịch.

Đi Thanh Khâu Tiên tộc chuyến này, thực ra cũng không mất quá nhiều thời gian, trên đường trở về Vũ La một mực suy nghĩ chuyện của Vu Tổ Tiên Tôn. Hắn đang cân nhắc mình có nên “Đăng môn bái phỏng” nói “Đạo lý” một chút với vị Tiên Tôn này hay không.

Khi về đến Cự Tượng Tinh, Lương Mạt Vũ lại không ra nghênh tiếp, Vũ La đối với việc này cũng không bất ngờ. Tổ Thiên Thu ngược lại đã trông ngóng nửa ngày, nhìn thấy Vũ La lập tức nói:

- Tiên sinh, bên phía Tinh Lôi Tiên Tôn có một đạo thiệp mời gửi đến.



Vũ La có chút bất ngờ:

- Tinh Lôi Tiên Tôn tới Cự Tượng Tinh sao?

- Không phải, chỉ là người phụ trách trên lãnh địa Cự Tượng Tinh đưa tới.

Tổ Thiên Thu nói xong, lấy ra một đạo thiệp đưa qua, trên thiệp mời đỏ thẫm có tiên nguyên phong ấn, xác định không có ai mở ra trước Vũ La.

Vũ La mở ra, người phát ra thiệp mời không ngờ là Thiền cô nương và Tằng Tất Phàm, điều này làm cho hắn có chút bất ngờ, nhưng nghĩ một chút điều này dường như cũng là tất nhiên.

Thiền cô nương thật ra rất thẳng thắn, không cần mượn cớ gì nói thẳng mời Vũ La dự yến.

Vũ La xem thời gian, là vào ngày mai, bèn gật đầu nói:

- Phái người đi trả lời một tiếng, cứ nói ta nhất định đến.

Vũ La trở về chỗ ở của mình, liền dùng linh văn phong ấn toàn bộ cung điện lại, sau đó tiến vào Đại Thiên Thế Giới, lấy Lực Bạt Sơn ra.

Lực Bạt Sơn trước đây đã là Tam phẩm Thần Tướng trên Phong Thần Bảng, nói về phẩm cấp, chính là Thiên Mệnh Thần Phù nhị phẩm.

Vũ La áp chế sự kích động trong lòng, lấy hai mảnh vỡ ra, nhẹ nhàng nâng lên, hai mảnh vỡ kia giống như bị triệu hồi, chậm rãi bay lên không, vừa tiếp xúc với bản thể của Lực Bạt Sơn đã hoàn toàn dung hợp với nhau.

Cũng không có tràng diện kinh thiên động địa như trong dự liệu của Vũ La, bản thân Lực Bạt Sơn chính là một đạo Thiên Mệnh Thần Phù vô cùng mộc mạc. Vũ La tinh tế cảm thụ Lực Bạt Sơn đã hoàn chỉnh, lực lượng vô cùng vô tận dâng trào cuồn cuộn trong cơ thể, cho hắn một cảm giác, dường như chỉ bằng một tay là có thể nhấc toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà lên.

Hắn một lần nữa đưa Lực Bạt Sơn về trong Phong Thần Bảng.

Trên Phong Thần Bảng, vị trí của Nhị phẩm Thần Tướng chỉ có bốn cái. Vốn trong bốn vị trí của Nhị phẩm Thần Tướng, Thiên Hạ Đệ Nhất Hung Phù Hạn Bạt Huyết Phần đã chiếm cứ một vị trí.

Đại Thiên Thế Giới thành công tấn cấp nhất phẩm, hẳn là đã bổ khuyết vị trí của thiên hạ đệ nhất giới phù.

Ngoại trừ điều đó, còn có Thiên Hạ Đệ Nhất Sát Phù Bách Vạn Nhân Đồ, Thiên Hạ Đệ Nhất Trấn Phù Thiên Địa Tù Lao.

Sau khi Thiên Phủ Chi Quốc hóa thành Đại Thiên Thế Giới, vị trí của Nhị phẩm Thần Tướng đã đủ số.

Mà Lực Bạt Sơn sau khi hoàn chỉnh, đẳng cấp lực lượng lại lần nữa đề thăng một cấp, sau khi Vũ La đưa nó trở về Phong Thần Bảng, đạo Thiên Hạ Đệ Nhất Lực Phù này liền bắt đầu công kích vào vị trí của Nhị phẩm Thần Tướng.

Vũ La thầm thở dài một tiếng, hắn hiểu được Hạn Bạt Huyết Phần theo mình sớm nhất chỉ sợ sẽ bị đẩy xuống phía dưới, lưu lạc thành Tam phẩm Thần Tưởng.

Nói cho cùng Hạn Bạt Huyết Phần đã chết, Vũ La mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể tránh được.

Mà kết quả cũng như dự liệu của hắn.

Lực Bạt Sơn chậm rãi mà lên, lại không thể ngăn trở, chiếm cứ vị trí của Nhị phẩm Thần Tướng, thế nhưng Hạn Bạt Huyết Phần nhan sắc lại cực kỳ ảm đạm cũng không có lực phản kháng gì, đã bị đẩy xuống phía dưới, lưu lạc thành Tam phẩm Thần Tướng.

Vũ La có chút buồn bã, kiếp trước của hẳn, có thể nói hoàn toàn là nhờ vào Hạn Bạt Huyết Phần mới có thể quật khởi. Thành cũng nhờ nó bại cũng vì nó, về sau hắn ngã xuống cũng là bởi vì Hạn Bạt Huyết Phần đột nhiên mất đi. Thế nhưng đối với đạo Thiên Hạ Đệ Nhất Hung Phù kiếp trước mình giành được, Vũ La luôn có một cảm giác khác thường, luôn ôm một tia hy vọng, một ngày nào đỏ Hạn Bạt Huyết Phấn sẽ đột nhiên sống lại.

Thế nhưng trong khoảnh khắc Hạn Bạt Huyết Phần bị Lực Bạt Sơn đẩy xuống phía dưới, hắn biết điều này vốn là ảo tưởng không thực tế, tan biến hoàn toàn rồi.

Vũ La cảm giác giống như là thình lình cắt đi một phần thân thể của mình, cực kỳ đau khổ khó chịu. Hắn yên lặng nhìn bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất trên Phong Thần Bảng, vốn hẳn là thời khắc vô cùng vui mừng, lại không biết vì sao, trong lòng một mảnh thể lương.

- Ủa...

Bỗng nhiên Vũ La kêu lên một tiếng kinh ngạc, Hạn Bạt Huyết Phần đã lưu lạc thành Tam phẩm Thần Tướng, không ngờ chậm rãi chấn động, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Vũ La chậm rãi dâng lên, không ngờ lướt qua vị trí của Nhị phẩm Thần Tướng, lại lần nữa tăng lên một cấp, đến trên vị trí của Nhất phẩm Thần Tướng phía trên cùng, đã chiếm cứ một vị trí, yên lặng bất động.

Vũ La giật mình kinh hãi.

Trên Phong Thần Bảng, Thần Tướng có chín phẩm.

Chín đẳng cấp này, cũng không tương ứng với cửu phẩm của Thiên Mệnh Thần Phù. Phong Thần Bảng dường như có một hệ thống bình xét riêng biệt của mình.

Nói ví dụ Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm, vào hàng thiên hạ đệ nhất, đến trên Phong Thần Bảng thì hết thảy đều là Nhị phẩm Thần Tướng.

Nhất phẩm Thần Tướng phía trên cùng chỉ có hai vị trí, một mực đều là ghế trống.

Thế nhưng đạo Hạn Bạt Huyết Phần đã mất đi, rõ ràng bị đẩy xuống vị trí của Tam phẩm Thần Tướng, không ngờ lại tăng lên trở thành Nhất phẩm Thần Tướng, điều này quá khó tin.

Trong lòng Vũ La vô cùng kích động, lẽ nào nói Hạn Bạt Huyết Phần thực sự sống lại rồi?

Hắn nôn nóng khó dằn nổi, thử triệu hồi Hạn Bạt Huyết Phần. Thế nhưng kết quả lại lần nữa làm cho hắn thất vọng rồi, Hạn Bạt Huyết Phần vẫn như trước không có động tĩnh.

Vũ La thất vọng một hồi, thế nhưng nhìn Hạn Bạt Huyết Phần vững vàng áp chế bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất khác chiếm cứ vị trí của Nhất phẩm Thần Tướng, hắn lại nhịn không được mỉm cười:

- Ta biết mà, ngươi sẽ không bỏ ta mà đi.

Khi Vũ La đi ra đã là buổi trưa ngày hôm sau, buổi tối đã nhận lời đến dự tiệc của Thiền cô nương. Vũ La gọi Tổ Thiên Thu tới, hỏi một chút sự tình trong lãnh địa, hắn tự mình quyết định một số chuyện mà Tổ Thiên Thu không thể quyết được.

Xử lý xong công vụ, Vũ La có chút kỳ quái:

- Lăng Hổ Quy tới rồi ư?

Tổ Thiên Thu ngơ ngác lắc đầu:

- Không thấy nha...

- Vậy vì sao ta vẫn chưa nhìn thấy Lương Mạt Vũ?

Sắc mặt của Tổ Thiên Thu có chút cổ quái:

- Điều này...

Vũ La khoát khoát tay:

- Bỏ đi, ngươi lui ra đi.

Tổ Thiên Thu xin cáo lui, thế nhưng vừa mới đi ra thời gian không đến một nén nhang hắn đã lại trở về:

- Tiên sinh, Thập Phương thương hành có một thương đội đang chạy tới, bọn họ chuẩn bị thành lập phân hội Cự Tượng Tinh trong lãnh địa của chúng ta.

Quan hệ giữa Vũ La và Thập Phương thương hành hiện tại có chút gút mắc. Phương Lộc Hiếu lão gia tử dường như vô cùng muốn làm tốt quan hệ với Vũ La, vừa tặng lễ lại hồ trợ, hiện tại lại dùng loại phương thức cực kỳ mạo hiểm này biểu thị thái độ của mình.

Thế nhưng người phía dưới Phương Lộc Hiếu lão gia tư lại là một đám người mắt cao quá trán, đã lãng phí tâm huyết của lão gia tử.

Đối với cục diện như vậy, Vũ La cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Vũ La đã tuyên bố với bên ngoài, lãnh địa của mình sẽ tiến hành mở rộng kinh doanh.

Thế nhưng những Tiên Tôn xung quanh không thích.

Ngoại trừ Tinh Lôi Tiên Tôn Tằng Tất Tiết, bốn vị Tiên Tôn còn lại đều không tỏ thái độ ủng hộ hắn. Thậm chí Vu Tổ Tiên Tôn còn ngang nhiên tuyên bố, dám đi Cự Tượng Tinh buôn bán chính là sự khiêu khích đối với Vu Tổ Tiên Tôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook