Chương 774: Phù binh thần uy
Thạch Tam
22/04/2018
Về phần Dạ Huy thực ra ngay ca bản thân Tiêu Minh Viễn cũng không biết, tư chất của Dạ Huy thì ra lại tốt như vậy.
Khi bắt đầu Vũ La cũng không có chú ý đến tên giáo đầu này, thế nhưng vô ý nhìn thoáng qua, không ngờ phát hiện năng lực thừa nhận của Dạ Huy đối với Phù Vận Tiên văn, không ngờ ngang với Lôi Quá, mà điểm thiên phú của hắn không ngờ còn trên cả Triệu Hiểu Hiểu, đã đạt được chín mươi hai điểm!
Đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, đáng tiếc là bị mang đến Tiên giới. Tiên giới không thiếu nhất chính là thiên tài, cho nên Dạ Huy mới bị mai một.
Khi Dạ Huy đến, đám người Tiêu Minh Viễn còn chưa có bắt đầu trắc thí năng lực thừa nhận Phù Vận Tiên Văn, chỉ chấm điểm thiên tư mà thôi.
Vũ La suy nghĩ cặn kẽ, liền bắt tay vào chế tác Phù Hạch Tiên Binh.
Chế tạo Phù Hạch Tiên Binh trước, sau đó mới là Phù Vận Tiên văn. Trong Tam Phù, Phù Vận Tiên văn đứng hàng thứ nhất là có nguyên nhân, Phù Vận Tiên văn đích xác tác dụng hùng mạnh nhất, hơn nữa độ khó cũng là lớn nhất.
Làm gì cho ba người này, trong lòng Vũ La đã có sẵn.
Ba tổ nhân mã ra ngoài điều tra, mỗi ngày đều trở về báo cáo. Những điểm đặc biệt mà Lục Giới liệt kê ra cho bọn họ đạt đến hơn sáu mươi, dù sao nơi này chính là một tinh cầu vô cùng khổng lồ, cho nên ba tổ nhân mã mỗi ngày tối đa chỉ có thể kiểm tra ba địa điểm, hơn sáu mươi điểm khả nghi, chỉ kiểm tra toàn bộ một lần đã cần thời gian hai tháng.
Hai tháng đối với Tiên Nhân mà nói giống như hai ngày của phàm nhân, cho nên quá trình này nhìn qua cực kỳ rườm rà, thế nhưng đối với Tiên Nhân mà nói, rất dễ tiếp nhận, còn xem như là biện pháp “Hiệu suất cao”.
Vũ La ở trong khoảng thời gian này chuyên tâm luyện chế Phù Hạch Tiên Binh cho ba người Dạ Huy. Trước khi hắn đi đã bảo Lão Hắc mua cho mình không ít tài liệu, hôm nay tài liệu sung túc, luyện chế trở nên dễ dàng.
Dùng hết mười ngày, Vũ La đã luyện chế xong Phù Hạch Tiên Binh cho ba người.
Đợi sau khi ba người từ bên ngoài trở về, Vũ La liền gọi ba người vào.
Nhìn thấy ba món Phù Hạch Tiên Binh bày ở trước mặt, Lôi Quá và Triệu Hiểu Hiểu có chút bất ngờ. Bọn họ là cận vệ nha, có chủ nhân nào lại vì bọn họ mà hao phí tâm huyết như vậy?
Dạ Huy đã có chuẩn bị tâm lý còn đỡ hơn một chút. Thế nhưng, dù sao đây cũng là Phù Hạch Tiên Binh nha. Cho dù là Tam tiêu đầu cũng chỉ có một món Phù Hạch Tiên Binh, những Tiên Nhân có thân phận có địa vị ở Tiên giới, đau khổ truy cầu một món mà không thể được.
Trong lòng hắn cũng kích động, nhìn ba món Phù Hạch Tiên Binh kia phát ra linh quang, thanh âm có chút run rẩy hỏi:
- Đây là, cho chúng ta?
Vũ La mỉm cười:
- Mỗi người một món, kiểm tra các ngươi một chút, các ngươi tự mình chọn, để xem có thể chọn đúng món ta chế tạo cho các ngươi không.
Trong con mắt của Lôi Quá, vẻ hờ hững kia có chút hòa tan.
Trong Tam Phù bất kể là loại nào bày ở trước mặt, cũng đủ làm cho người ta thất thố. Cho dù người đã gần như giết chết tình cảm của chính mình như Lôi Quá và Triệu Hiểu Hiểu.
Dạ Huy là người đầu tiên tiến lên, xòe bàn tay to lớn ra, dùng một tư thế mềm mại không tương xứng với hình thể của hắn, chậm rãi lướt qua trên ba món Phù Hạch Tiên Binh. Trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra dáng vẻ tươi cười, hắn nhẹ nhàng nâng một món Phù Hạch Tiên Binh bên trái lên.
Món Phù Hạch Tiên Binh này nhìn qua vô cùng đơn giản, chỉ là Hộ Tâm Kính lớn bằng nắm tay, trên mặt lóe ra hai loại quang mang thanh bạch, quang mang hình thành trạng thái thái cực đồ, không ngừng lưu chuyển ở tầng ngoài Hộ Tâm Kính.
Bên ngoài Hộ Tâm Kính có bốn cái vòng kim loại, có thể khâu trực tiếp lên ngực áo.
Vũ La không nhịn được mỉm cười:
- Chọn trúng rồi, quả nhiên là xem thường các ngươi.
Dạ Huy nắm món Phù Hạch Tiên Binh kia ở trên tay, liền cảm giác được lực lượng bên trong hạch tâm linh phù dâng trào mãnh liệt, quan trọng nhất chính là, cỗ lực lượng này có một cảm giác tương hợp mơ hồ với lực lượng trong cơ thể mình. Vũ La quả nhiên là chế tạo riêng Phù Hạch Tiên Binh cho ba người mình.
Lôi Quá nhìn Triệu Hiểu Hiểu một chút, người sau thờ ơ không động, hắn không thể làm gì khác hơn là nhún vai, tự mình đi lên.Hai món còn lại, Lôi Quá nhìn trái, nhìn phải, vươn tay cầm một món lên.
Món Phù Hạch Tiên Binh này chính là món nhỏ nhất trong ba món, nhìn qua giống như một đồng tiền, phía sau có một cái móc, có thể tùy tiện móc ở địa phương nào đó.
Vũ La lại mỉm cười, mặc dù không nói gì, nhưng hiển nhiên là Lôi Quá đã chọn đúng.
Triệu Hiểu Hiểu đi lên, cầm một món cuối cùng lên.
Món thứ ba này vốn chỉ là một hộp sắt hình dáng mộc mạc, vào trong tay nàng đột nhiên cạch một tiếng mở ra, giống như vật sống, thuận theo bàn tay của nàng bám chặt vào, đã hóa thành một đôi bao tay bằng thép.
Một đôi bao tay này, so với bộ của nàng trước đây phải cao minh hơn rất nhiều.
Triệu Hiểu Hiểu chỉ vừa nắm tay lại đã có thể cảm nhận được lực lượng bạo tạc đáng sợ ẩn chứa trong đó. Trong lòng nàng hiểu rõ, vật này cùng công pháp của mình tu luyện hỗ trợ lẫn nhau, uy lực tăng lên đâu chỉ là mười lần?
Thế nhưng khuôn mặt của Triệu Hiểu Hiểu vẫn lạnh băng như trước, nhận vật không nói một lời.
Vũ La cũng không thèm để ý, chỉ cần chiến lực của nàng tăng cường là tốt rồi.
Ba người từ trong thạch động của Vũ La đi ra, khí cụ trên người rõ ràng đã bất đồng. Một món Phù Hạch Tiên Binh đủ để đề thăng chiến lực của ba người lên một đẳng cấp lớn.
Sáu gã tiêu sư Hoàng Hầu thấy cảnh tượng này cực kỳ hâm mộ, Hoàng Hầu đánh mắt với năm người khác, trong lòng mọi người đều hiểu được.
Vốn nhiệm vụ lần này, trong lòng sáu người hơn phân nửa là có chút không tình nguyện. Loại địa phương như Ngự Xạ Tinh này không có ai nguyện ý tới là có nguyên nhân: Không có ích lợi gì, còn rất nguy hiểm.
Đại bàng vô số bất tận lúc trước chính là minh chứng.
Hơn nữa nhiệm vụ lần này chính là Vĩnh Vũ tiêu cục bỏ tiền, thù lao có thể thu được của sáu người thấp hơn rất nhiều so với chấp hành nhiệm vụ bình thường.
Thế nhưng hiện tại, sáu người lại hoàn toàn không phải có tâm tư này...
Vũ La có thể vì ba cận vệ mà chuẩn bị Phù Hạch Tiên Binh, đã thuyết minh hắn là người rất trọng tình cảm, ở trong thế giới phồn vinh như Tiên giới điều này lại càng đáng quý.
Phồn vinh có nghĩa là vật chất hóa, khi mọi thứ đều dùng tiên ngọc để so sánh thì cảm tình rất có thể là không có giá trị nhất.
Khi ba người Dạ Huy mang theo Phù Hạch Tiên Binh từ trong thạch động đi ra, sáu người đã hiểu được, quan hệ tốt với một vị Tam Phù Thiên Công trọng tình cảm như Vũ La, ích lợi trong tương lai không thể do lường được.
Ngày thứ sáu, sáu người liền cực kỳ tích cực, điều tra rõ ràng tất cả các địa điểm khả nghi.
Tổ ba người Dạ Huy cũng điều tra rất rõ ràng, hôm nay có thể nói là không chút thu hoạch, bởi vậy mục tiêu của ba tổ đều có thể bài trừ.
Lăng Hổ Quy gần đây rất buồn chán, thời gian ban ngày hắn xuống núi đã bắt một con dã thú giống như lợn rừng, tự mình khiêng lên, đợi mọi người trở về liền nhóm lửa nướng.
Lăng Hổ Quy kiếm một cây gỗ thẳng dài xiên con lợn rừng kia vào, ở hai đầu đống lửa làm giá đỡ, vừa nướng vừa quay. Cảnh tượng này làm cho Vũ La nhớ tới ký ức cùng Hướng Cuồng Ngôn nướng thịt.
Khi đó ở Bắc Cương băng thiên tuyết địa, ăn Bích Nhãn Tước của Bắc Thú quân chuyên môn huấn luyện ra, uống rượu mạnh của bộ lạc Giản Thị ủ thô, là bằng hữu tín nhiệm nhất của mình làm cho Cừu Nhân Hổ tức chết, sảng khoái biết bao.
Mùi vị bay ra, lợn rừng đã nướng cháy vàng bên ngoài, mỡ nước béo ngậy nhỏ xuống đống lửa cháy xèo xèo.
Lăng Hổ Quy tiện tay lấy ra một thanh đao nhỏ vô cùng tinh xảo, một đao hạ xuống cổ tay chuyện động cực nhanh, không đợi miếng thịt rơi xuống đã bị hắn xiên ở trên tiểu đao, tiện tay ném cho Hoàng Hầu:
- Ngươi nếm thử trước.Hồi ức của Vũ La bị cắt đứt nhiều ít có chút thất lạc, hắn không nghĩ nữa, cũng cầm lấy dao tiện tay cắt xuống một miếng, cắn một miếng cảm thấy mùi vị không đúng, cũng không nói được là mùi vị của thịt không đúng, hay là lòng mình không đúng, sao lại cảm thấy khác xa năm xưa như vậy chứ?
Hấn nhớ đến trước đây mình đã từng nói với Lão Hắc, mùi vị thực ra là ký ức, không nhịn được cười khổ, bỏ cả dao và thịt xuống, một mình buôn bực trở về trong sơn động.
Lăng Hổ Quy và Hoàng Hầu phía sau đối mặt nhìn nhau, không biết làm gì đã đắc tội vị Tam Phù Thiên Công này.
Một đêm này, ánh trăng trên Ngự Xạ Tinh vẫn sáng tỏ như trước, chiếu xuống mặt đất. Vũ La ở Tiên giới, thâm trầm tưởng niệm mọi người ở Ngũ Phương Giới.
Lăng Hổ Quy hoảng sợ, mình đã làm gì khiến cho Vũ La không vui. Thế nhưng trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Vũ La, hắn cũng nhìn ra được Vũ La không phải loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng lại không nghĩ ra mình đã làm sai điều gì. Bởi vậy hắn có chút buồn bực, loại buồn bực này tác dụng trên loại người phản nghịch như Lăng Hổ Quy, liền cảm thấy nổi giận, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại có chút oán giận đối với Vũ La.
Hấn cảm thấy đường đường là Lão Tứ của Binh Long Hội, người kế nghiệp được Lão Đại chỉ định, ở Tiên giới cũng là nhân vật có máu mặt, bị Lương Mạt Vũ phơi nắng, xem thường cả ngày đã đủ nể tình rồi, hiện tại còn phải chịu oán khí của Vũ La ngươi, chuyến đi này thật đúng là mặt nóng áp vào mông lạnh, rất là không đáng rồi.
Hắn cũng lười tu luyện, một mình ngồi gác đêm ở cửa động, nhìn rừng già dưới ánh tráng, tự mình sinh buồn phiền.
Hắn cũng thuộc về dạng người vô tâm vô phế, nửa đêm trước tự mình buồn bực chết đi được, đến nửa đêm sau đã bắt đầu mơ mơ màng màng. Lẽ ra Tiên Nhân không đến mức buồn ngủ, chỉ là ngồi không như vậy tự nhiên là buồn chán.
Ngay sau đó hắn dường như nghe thấy tiếng gì đó, tùy tiện ngẩng đầu lên, vừa nhìn nhất thời lại càng hoảng sợ:
- Con bà nó, dậy mau, dậy cho mau, sắp sửa chết cả lũ bây giờ!
Hấn hô to gọi nhỏ một trận, gọi tất cả mọi người đang tu luyện dậy, mọi người chui ra vừa nhìn, phía chân trời một mảnh điểm đen rậm rạp.
Đại bàng!
Hoàng Hầu nghiến ráng nghiến lợi:
- Đám gia hỏa này không ngờ lại nhớ thù như vậy, đã qua bao nhiều ngày rồi, còn không chịu buông tha chúng ta.
Đại bàng cuối cùng đã tìm được bọn họ, đại bàng vô cùng vô tận kéo tới. Lăng Hổ Quy cuối cùng đã tìm được đối tượng phát tiết, còn có vẻ có chút hưng phấn, nói với Lương Mạt Vũ:
- Lần này ta xuất thủ trước, bằng không lại không có cơ hội, ta xin ngươi đừng tranh với ta, được không?
Hắn vừa mới hô to gọi nhỏ sắp chết cả lũ, lúc này lại lo lắng khi động thủ không được đánh, đối với dạng người như vậy Lương Mạt Vũ chỉ có thể trợn mắt mà nhìn.
Đại bàng tốc độ cực nhanh, vừa rồi còn là một mảnh điểm đen phía chân trời, thoáng cái đã đến trước mắt, lần này, những con đại bàng này dường như thực sự là ôm hận mà đến, linh hỏa thiêu đốt trên người đều là màu đen đỏ.
Mọi người lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, Hoàng Hầu thấy ba người Dạ Huy đứng ở phía trước liền giống như trước đây, vung tay lên sáu người chia làm hai bên trái phải, chuẩn bị cùng tiến lên. Dạ Huy lại đột nhiên mở miệng:
- Các ngươi hãy chờ một chút.
Hoàng Hầu sửng sốt, Vũ La đứng ở phía sau cũng nói:
- Để cho bọn họ thử trước xem, không được thì các ngươi hãy đi hỗ trợ.
Hoàng Hầu hiểu được: Đây là Vũ La muốn cho ba người làm quen với Phù Hạch Tiên Binh một chút, phỏng chừng cũng có ý tứ kiểm nghiệm uy lực của Phù Hạch Tiên Binh một chút.
Nghĩ tới đây, Hoàng Hầu không khỏi lại bắt đầu hâm mộ ba người Dạ Huy.
Thế nhưng đối với Phù Hạch Tiên Binh của ba người vừa mới đoạt được có bao nhiêu uy lực, cũng không ôm hy vọng gì. Dù sao thì ba món Phù Hạch Tiên Binh này, cũng chính là Vũ La “Vội vàng chế tạo” ra trong thời gian mười ngày. Tam Phù Thiên Công bình thường luyện chế ra một món tinh phẩm ít nhất cũng cần hai năm, có một số tác phẩm tinh tế cần ba năm cũng là bình thường. Nếu như là tác phẩm truyền đời, bế quan đều dùng đơn vị trăm năm để tính.
Cho dù là tác phẩm bình thường, không có thời gian mấy tháng căn bản cũng không luyện chế ra được.
Vũ La dùng mười ngày luyện chế ba món Phù Hạch Tiên Binh, phỏng chừng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như là Phù Hạch Tiên Binh, tốt hơn Tiên Khí một chút mà thôi.
Hắn nhìn Lăng Hổ Quy một chút, phía trên Lão Tứ còn có ba vị Đại ca, không có sự giác ngộ tự mình làm chủ, cũng không cho hắn ám chỉ gì. Hoàng Hầu không thể làm gì khác hơn là tự mình làm chủ, lấy mắt ra hiệu cho mấy người còn lại, lui ra cách ba người không quá xa, tránh cho cứu viện không kịp.
Lăng Hổ Quy vô cùng cẩn thận phóng Tiên Khí của mình ra, ba điểm quang mang xanh, vàng, đỏ bay lượn ở xung quanh hắn một trận, rơi ở trên lưng vừa lóe đã hóa thành ba thanh chủy thủ tinh xảo lung linh.
Chủy thủ trên người, ở ngay trong tầm tay của hắn, chỉ cần tâm niệm của hắn khẽ động là có thểbay đi giết địch.
Ba thanh chủy thủ này cũng là Phù Hạch Tiên Binh, từ đó có thể thấy được Lăng Hổ Quy ở trong Binh Long Hội được coi trọng thế nào.
Hắn cũng có cách nghĩ giống như Hoàng Hầu. Phù Hạch Tiên Binh của ba người chỉ sợ là Vũ La lâm thời tiện tay làm ra, không tốt lành gì. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì chính là lúc mình xuất thủ, đại phát thần uy, đại sát tứ phương.
Hắn đang nóng lòng muốn thử.
Lương Mạt Vũ lúc này đứng ở bên cạnh Vũ La, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Vũ La, cũng chưa nói gì.
Dạ Huy vươn tay đẩy một cái trên Hộ Tâm Kính của mình, một tiếng ông vang lên, quang mang hai màu xanh trăng (thanh bạch) trong Hộ Tâm Kính chuyển động, một đồ án thái cực đồ bằng ánh sáng cực lớn hiện lên ở phía sau hắn.
- Các ngươi còn chờ cái gì!
Dạ Huy quát to một tiếng, Lôi Quá lấy Phù Hạch Tiên Binh giống như đồng tiền kia ra, móc trên ngón tay chỉ lên trời, vật kia kêu keng một tiếng bay lên, không ngừng xoay vòng giữa không trung. Dọc đường bay của nó, một đám linh văn, Vu văn, trận pháp rơi xuống, tầng tầng lớp lớp gia trì trên người Lôi Quá.
Lôi Quá ngẩng đầu lên, đồng tiền kia rơi xuống, ẩn ở mi tâm của hắn, thật giống như con mắt thứ ba của hắn.
Một mảnh quang mang kim sắc sáng lạn từ trong đồng tiền tuôn ra, chất chồng tầng tầng linh văn, vu văn, trận pháp bên ngoài người hắn, hình thành một tầng trọng giáp bằng ánh sáng vô cùng lớn.
Hắn tiến lên một bước, bước lên phía trước Dạ Huy và Triệu Hiểu Hiểu, vừa đứng một người đã ngăn cản toàn bộ hai người phía sau.
Hai tay của hắn vừa nhấc, trên cánh tay phóng ra hai đạo đao mang cực dài, va chạm vào nhau liền phát ra một tiếng kim loại cực lớn.
Triệu Hiểu Hiểu lặng yên không một tiếng động lấy chiếc hộp sắt kia ra.
Hộp sắt phân tán thành vô số khối sắt vỡ nhỏ như con kiến.
Những khối sắt vỡ nhỏ này giống như vật sống cuồn cuộn bao trùm ở trên cánh tay của nàng, một đôi bao tay mới tinh thành hình.
Ba món Phù Hạch Tiên Binh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đã mở to mắt nhìn.
Mặc dù có không ít Tiên Khí nhìn được nhưng dùng không được, nhưng tuyệt đại bộ phận xuất tràng thanh thế bất phàm đều là hàng thực giá thực. Ba món Phù Hạch Tiên Binh trước mắt này, hơi có chút ý tứ lớn tiếng dọa người, làm cho mọi người vốn không xem trọng uy lục của ba món Phù Hạch Tiên Binh này thất kinh.
Ba người chuẩn bị xong, nhóm đại bàng mấy ngàn con đầu tiên đã kêu quác quác kéo đến. Lôi Quá lộ ra nụ cười hiếm có, sau do trong anh mắt sửng sốt của mọi người gầm lên một tiếng, hai chân đạp mạnh, ầm một tiếng nhảy lên, giống như Phích Lịch Xa của thế tục giới, phóng ra giống như cự thạch hung hăng đụng về phía những con đại bàng kia.
Hắn sau khi mặc vào trọng giáp quang mang, cao sáu trượng, rộng cũng có bốn trượng, diện tích lớn như vậy, vừa va chạm đã trực tiếp húc cho mấy chục con đại bàng đứt gân gãy xương kêu thảm rơi xuống.
Khi bắt đầu Vũ La cũng không có chú ý đến tên giáo đầu này, thế nhưng vô ý nhìn thoáng qua, không ngờ phát hiện năng lực thừa nhận của Dạ Huy đối với Phù Vận Tiên văn, không ngờ ngang với Lôi Quá, mà điểm thiên phú của hắn không ngờ còn trên cả Triệu Hiểu Hiểu, đã đạt được chín mươi hai điểm!
Đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, đáng tiếc là bị mang đến Tiên giới. Tiên giới không thiếu nhất chính là thiên tài, cho nên Dạ Huy mới bị mai một.
Khi Dạ Huy đến, đám người Tiêu Minh Viễn còn chưa có bắt đầu trắc thí năng lực thừa nhận Phù Vận Tiên Văn, chỉ chấm điểm thiên tư mà thôi.
Vũ La suy nghĩ cặn kẽ, liền bắt tay vào chế tác Phù Hạch Tiên Binh.
Chế tạo Phù Hạch Tiên Binh trước, sau đó mới là Phù Vận Tiên văn. Trong Tam Phù, Phù Vận Tiên văn đứng hàng thứ nhất là có nguyên nhân, Phù Vận Tiên văn đích xác tác dụng hùng mạnh nhất, hơn nữa độ khó cũng là lớn nhất.
Làm gì cho ba người này, trong lòng Vũ La đã có sẵn.
Ba tổ nhân mã ra ngoài điều tra, mỗi ngày đều trở về báo cáo. Những điểm đặc biệt mà Lục Giới liệt kê ra cho bọn họ đạt đến hơn sáu mươi, dù sao nơi này chính là một tinh cầu vô cùng khổng lồ, cho nên ba tổ nhân mã mỗi ngày tối đa chỉ có thể kiểm tra ba địa điểm, hơn sáu mươi điểm khả nghi, chỉ kiểm tra toàn bộ một lần đã cần thời gian hai tháng.
Hai tháng đối với Tiên Nhân mà nói giống như hai ngày của phàm nhân, cho nên quá trình này nhìn qua cực kỳ rườm rà, thế nhưng đối với Tiên Nhân mà nói, rất dễ tiếp nhận, còn xem như là biện pháp “Hiệu suất cao”.
Vũ La ở trong khoảng thời gian này chuyên tâm luyện chế Phù Hạch Tiên Binh cho ba người Dạ Huy. Trước khi hắn đi đã bảo Lão Hắc mua cho mình không ít tài liệu, hôm nay tài liệu sung túc, luyện chế trở nên dễ dàng.
Dùng hết mười ngày, Vũ La đã luyện chế xong Phù Hạch Tiên Binh cho ba người.
Đợi sau khi ba người từ bên ngoài trở về, Vũ La liền gọi ba người vào.
Nhìn thấy ba món Phù Hạch Tiên Binh bày ở trước mặt, Lôi Quá và Triệu Hiểu Hiểu có chút bất ngờ. Bọn họ là cận vệ nha, có chủ nhân nào lại vì bọn họ mà hao phí tâm huyết như vậy?
Dạ Huy đã có chuẩn bị tâm lý còn đỡ hơn một chút. Thế nhưng, dù sao đây cũng là Phù Hạch Tiên Binh nha. Cho dù là Tam tiêu đầu cũng chỉ có một món Phù Hạch Tiên Binh, những Tiên Nhân có thân phận có địa vị ở Tiên giới, đau khổ truy cầu một món mà không thể được.
Trong lòng hắn cũng kích động, nhìn ba món Phù Hạch Tiên Binh kia phát ra linh quang, thanh âm có chút run rẩy hỏi:
- Đây là, cho chúng ta?
Vũ La mỉm cười:
- Mỗi người một món, kiểm tra các ngươi một chút, các ngươi tự mình chọn, để xem có thể chọn đúng món ta chế tạo cho các ngươi không.
Trong con mắt của Lôi Quá, vẻ hờ hững kia có chút hòa tan.
Trong Tam Phù bất kể là loại nào bày ở trước mặt, cũng đủ làm cho người ta thất thố. Cho dù người đã gần như giết chết tình cảm của chính mình như Lôi Quá và Triệu Hiểu Hiểu.
Dạ Huy là người đầu tiên tiến lên, xòe bàn tay to lớn ra, dùng một tư thế mềm mại không tương xứng với hình thể của hắn, chậm rãi lướt qua trên ba món Phù Hạch Tiên Binh. Trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra dáng vẻ tươi cười, hắn nhẹ nhàng nâng một món Phù Hạch Tiên Binh bên trái lên.
Món Phù Hạch Tiên Binh này nhìn qua vô cùng đơn giản, chỉ là Hộ Tâm Kính lớn bằng nắm tay, trên mặt lóe ra hai loại quang mang thanh bạch, quang mang hình thành trạng thái thái cực đồ, không ngừng lưu chuyển ở tầng ngoài Hộ Tâm Kính.
Bên ngoài Hộ Tâm Kính có bốn cái vòng kim loại, có thể khâu trực tiếp lên ngực áo.
Vũ La không nhịn được mỉm cười:
- Chọn trúng rồi, quả nhiên là xem thường các ngươi.
Dạ Huy nắm món Phù Hạch Tiên Binh kia ở trên tay, liền cảm giác được lực lượng bên trong hạch tâm linh phù dâng trào mãnh liệt, quan trọng nhất chính là, cỗ lực lượng này có một cảm giác tương hợp mơ hồ với lực lượng trong cơ thể mình. Vũ La quả nhiên là chế tạo riêng Phù Hạch Tiên Binh cho ba người mình.
Lôi Quá nhìn Triệu Hiểu Hiểu một chút, người sau thờ ơ không động, hắn không thể làm gì khác hơn là nhún vai, tự mình đi lên.Hai món còn lại, Lôi Quá nhìn trái, nhìn phải, vươn tay cầm một món lên.
Món Phù Hạch Tiên Binh này chính là món nhỏ nhất trong ba món, nhìn qua giống như một đồng tiền, phía sau có một cái móc, có thể tùy tiện móc ở địa phương nào đó.
Vũ La lại mỉm cười, mặc dù không nói gì, nhưng hiển nhiên là Lôi Quá đã chọn đúng.
Triệu Hiểu Hiểu đi lên, cầm một món cuối cùng lên.
Món thứ ba này vốn chỉ là một hộp sắt hình dáng mộc mạc, vào trong tay nàng đột nhiên cạch một tiếng mở ra, giống như vật sống, thuận theo bàn tay của nàng bám chặt vào, đã hóa thành một đôi bao tay bằng thép.
Một đôi bao tay này, so với bộ của nàng trước đây phải cao minh hơn rất nhiều.
Triệu Hiểu Hiểu chỉ vừa nắm tay lại đã có thể cảm nhận được lực lượng bạo tạc đáng sợ ẩn chứa trong đó. Trong lòng nàng hiểu rõ, vật này cùng công pháp của mình tu luyện hỗ trợ lẫn nhau, uy lực tăng lên đâu chỉ là mười lần?
Thế nhưng khuôn mặt của Triệu Hiểu Hiểu vẫn lạnh băng như trước, nhận vật không nói một lời.
Vũ La cũng không thèm để ý, chỉ cần chiến lực của nàng tăng cường là tốt rồi.
Ba người từ trong thạch động của Vũ La đi ra, khí cụ trên người rõ ràng đã bất đồng. Một món Phù Hạch Tiên Binh đủ để đề thăng chiến lực của ba người lên một đẳng cấp lớn.
Sáu gã tiêu sư Hoàng Hầu thấy cảnh tượng này cực kỳ hâm mộ, Hoàng Hầu đánh mắt với năm người khác, trong lòng mọi người đều hiểu được.
Vốn nhiệm vụ lần này, trong lòng sáu người hơn phân nửa là có chút không tình nguyện. Loại địa phương như Ngự Xạ Tinh này không có ai nguyện ý tới là có nguyên nhân: Không có ích lợi gì, còn rất nguy hiểm.
Đại bàng vô số bất tận lúc trước chính là minh chứng.
Hơn nữa nhiệm vụ lần này chính là Vĩnh Vũ tiêu cục bỏ tiền, thù lao có thể thu được của sáu người thấp hơn rất nhiều so với chấp hành nhiệm vụ bình thường.
Thế nhưng hiện tại, sáu người lại hoàn toàn không phải có tâm tư này...
Vũ La có thể vì ba cận vệ mà chuẩn bị Phù Hạch Tiên Binh, đã thuyết minh hắn là người rất trọng tình cảm, ở trong thế giới phồn vinh như Tiên giới điều này lại càng đáng quý.
Phồn vinh có nghĩa là vật chất hóa, khi mọi thứ đều dùng tiên ngọc để so sánh thì cảm tình rất có thể là không có giá trị nhất.
Khi ba người Dạ Huy mang theo Phù Hạch Tiên Binh từ trong thạch động đi ra, sáu người đã hiểu được, quan hệ tốt với một vị Tam Phù Thiên Công trọng tình cảm như Vũ La, ích lợi trong tương lai không thể do lường được.
Ngày thứ sáu, sáu người liền cực kỳ tích cực, điều tra rõ ràng tất cả các địa điểm khả nghi.
Tổ ba người Dạ Huy cũng điều tra rất rõ ràng, hôm nay có thể nói là không chút thu hoạch, bởi vậy mục tiêu của ba tổ đều có thể bài trừ.
Lăng Hổ Quy gần đây rất buồn chán, thời gian ban ngày hắn xuống núi đã bắt một con dã thú giống như lợn rừng, tự mình khiêng lên, đợi mọi người trở về liền nhóm lửa nướng.
Lăng Hổ Quy kiếm một cây gỗ thẳng dài xiên con lợn rừng kia vào, ở hai đầu đống lửa làm giá đỡ, vừa nướng vừa quay. Cảnh tượng này làm cho Vũ La nhớ tới ký ức cùng Hướng Cuồng Ngôn nướng thịt.
Khi đó ở Bắc Cương băng thiên tuyết địa, ăn Bích Nhãn Tước của Bắc Thú quân chuyên môn huấn luyện ra, uống rượu mạnh của bộ lạc Giản Thị ủ thô, là bằng hữu tín nhiệm nhất của mình làm cho Cừu Nhân Hổ tức chết, sảng khoái biết bao.
Mùi vị bay ra, lợn rừng đã nướng cháy vàng bên ngoài, mỡ nước béo ngậy nhỏ xuống đống lửa cháy xèo xèo.
Lăng Hổ Quy tiện tay lấy ra một thanh đao nhỏ vô cùng tinh xảo, một đao hạ xuống cổ tay chuyện động cực nhanh, không đợi miếng thịt rơi xuống đã bị hắn xiên ở trên tiểu đao, tiện tay ném cho Hoàng Hầu:
- Ngươi nếm thử trước.Hồi ức của Vũ La bị cắt đứt nhiều ít có chút thất lạc, hắn không nghĩ nữa, cũng cầm lấy dao tiện tay cắt xuống một miếng, cắn một miếng cảm thấy mùi vị không đúng, cũng không nói được là mùi vị của thịt không đúng, hay là lòng mình không đúng, sao lại cảm thấy khác xa năm xưa như vậy chứ?
Hấn nhớ đến trước đây mình đã từng nói với Lão Hắc, mùi vị thực ra là ký ức, không nhịn được cười khổ, bỏ cả dao và thịt xuống, một mình buôn bực trở về trong sơn động.
Lăng Hổ Quy và Hoàng Hầu phía sau đối mặt nhìn nhau, không biết làm gì đã đắc tội vị Tam Phù Thiên Công này.
Một đêm này, ánh trăng trên Ngự Xạ Tinh vẫn sáng tỏ như trước, chiếu xuống mặt đất. Vũ La ở Tiên giới, thâm trầm tưởng niệm mọi người ở Ngũ Phương Giới.
Lăng Hổ Quy hoảng sợ, mình đã làm gì khiến cho Vũ La không vui. Thế nhưng trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Vũ La, hắn cũng nhìn ra được Vũ La không phải loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng lại không nghĩ ra mình đã làm sai điều gì. Bởi vậy hắn có chút buồn bực, loại buồn bực này tác dụng trên loại người phản nghịch như Lăng Hổ Quy, liền cảm thấy nổi giận, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại có chút oán giận đối với Vũ La.
Hấn cảm thấy đường đường là Lão Tứ của Binh Long Hội, người kế nghiệp được Lão Đại chỉ định, ở Tiên giới cũng là nhân vật có máu mặt, bị Lương Mạt Vũ phơi nắng, xem thường cả ngày đã đủ nể tình rồi, hiện tại còn phải chịu oán khí của Vũ La ngươi, chuyến đi này thật đúng là mặt nóng áp vào mông lạnh, rất là không đáng rồi.
Hắn cũng lười tu luyện, một mình ngồi gác đêm ở cửa động, nhìn rừng già dưới ánh tráng, tự mình sinh buồn phiền.
Hắn cũng thuộc về dạng người vô tâm vô phế, nửa đêm trước tự mình buồn bực chết đi được, đến nửa đêm sau đã bắt đầu mơ mơ màng màng. Lẽ ra Tiên Nhân không đến mức buồn ngủ, chỉ là ngồi không như vậy tự nhiên là buồn chán.
Ngay sau đó hắn dường như nghe thấy tiếng gì đó, tùy tiện ngẩng đầu lên, vừa nhìn nhất thời lại càng hoảng sợ:
- Con bà nó, dậy mau, dậy cho mau, sắp sửa chết cả lũ bây giờ!
Hấn hô to gọi nhỏ một trận, gọi tất cả mọi người đang tu luyện dậy, mọi người chui ra vừa nhìn, phía chân trời một mảnh điểm đen rậm rạp.
Đại bàng!
Hoàng Hầu nghiến ráng nghiến lợi:
- Đám gia hỏa này không ngờ lại nhớ thù như vậy, đã qua bao nhiều ngày rồi, còn không chịu buông tha chúng ta.
Đại bàng cuối cùng đã tìm được bọn họ, đại bàng vô cùng vô tận kéo tới. Lăng Hổ Quy cuối cùng đã tìm được đối tượng phát tiết, còn có vẻ có chút hưng phấn, nói với Lương Mạt Vũ:
- Lần này ta xuất thủ trước, bằng không lại không có cơ hội, ta xin ngươi đừng tranh với ta, được không?
Hắn vừa mới hô to gọi nhỏ sắp chết cả lũ, lúc này lại lo lắng khi động thủ không được đánh, đối với dạng người như vậy Lương Mạt Vũ chỉ có thể trợn mắt mà nhìn.
Đại bàng tốc độ cực nhanh, vừa rồi còn là một mảnh điểm đen phía chân trời, thoáng cái đã đến trước mắt, lần này, những con đại bàng này dường như thực sự là ôm hận mà đến, linh hỏa thiêu đốt trên người đều là màu đen đỏ.
Mọi người lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, Hoàng Hầu thấy ba người Dạ Huy đứng ở phía trước liền giống như trước đây, vung tay lên sáu người chia làm hai bên trái phải, chuẩn bị cùng tiến lên. Dạ Huy lại đột nhiên mở miệng:
- Các ngươi hãy chờ một chút.
Hoàng Hầu sửng sốt, Vũ La đứng ở phía sau cũng nói:
- Để cho bọn họ thử trước xem, không được thì các ngươi hãy đi hỗ trợ.
Hoàng Hầu hiểu được: Đây là Vũ La muốn cho ba người làm quen với Phù Hạch Tiên Binh một chút, phỏng chừng cũng có ý tứ kiểm nghiệm uy lực của Phù Hạch Tiên Binh một chút.
Nghĩ tới đây, Hoàng Hầu không khỏi lại bắt đầu hâm mộ ba người Dạ Huy.
Thế nhưng đối với Phù Hạch Tiên Binh của ba người vừa mới đoạt được có bao nhiêu uy lực, cũng không ôm hy vọng gì. Dù sao thì ba món Phù Hạch Tiên Binh này, cũng chính là Vũ La “Vội vàng chế tạo” ra trong thời gian mười ngày. Tam Phù Thiên Công bình thường luyện chế ra một món tinh phẩm ít nhất cũng cần hai năm, có một số tác phẩm tinh tế cần ba năm cũng là bình thường. Nếu như là tác phẩm truyền đời, bế quan đều dùng đơn vị trăm năm để tính.
Cho dù là tác phẩm bình thường, không có thời gian mấy tháng căn bản cũng không luyện chế ra được.
Vũ La dùng mười ngày luyện chế ba món Phù Hạch Tiên Binh, phỏng chừng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như là Phù Hạch Tiên Binh, tốt hơn Tiên Khí một chút mà thôi.
Hắn nhìn Lăng Hổ Quy một chút, phía trên Lão Tứ còn có ba vị Đại ca, không có sự giác ngộ tự mình làm chủ, cũng không cho hắn ám chỉ gì. Hoàng Hầu không thể làm gì khác hơn là tự mình làm chủ, lấy mắt ra hiệu cho mấy người còn lại, lui ra cách ba người không quá xa, tránh cho cứu viện không kịp.
Lăng Hổ Quy vô cùng cẩn thận phóng Tiên Khí của mình ra, ba điểm quang mang xanh, vàng, đỏ bay lượn ở xung quanh hắn một trận, rơi ở trên lưng vừa lóe đã hóa thành ba thanh chủy thủ tinh xảo lung linh.
Chủy thủ trên người, ở ngay trong tầm tay của hắn, chỉ cần tâm niệm của hắn khẽ động là có thểbay đi giết địch.
Ba thanh chủy thủ này cũng là Phù Hạch Tiên Binh, từ đó có thể thấy được Lăng Hổ Quy ở trong Binh Long Hội được coi trọng thế nào.
Hắn cũng có cách nghĩ giống như Hoàng Hầu. Phù Hạch Tiên Binh của ba người chỉ sợ là Vũ La lâm thời tiện tay làm ra, không tốt lành gì. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì chính là lúc mình xuất thủ, đại phát thần uy, đại sát tứ phương.
Hắn đang nóng lòng muốn thử.
Lương Mạt Vũ lúc này đứng ở bên cạnh Vũ La, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Vũ La, cũng chưa nói gì.
Dạ Huy vươn tay đẩy một cái trên Hộ Tâm Kính của mình, một tiếng ông vang lên, quang mang hai màu xanh trăng (thanh bạch) trong Hộ Tâm Kính chuyển động, một đồ án thái cực đồ bằng ánh sáng cực lớn hiện lên ở phía sau hắn.
- Các ngươi còn chờ cái gì!
Dạ Huy quát to một tiếng, Lôi Quá lấy Phù Hạch Tiên Binh giống như đồng tiền kia ra, móc trên ngón tay chỉ lên trời, vật kia kêu keng một tiếng bay lên, không ngừng xoay vòng giữa không trung. Dọc đường bay của nó, một đám linh văn, Vu văn, trận pháp rơi xuống, tầng tầng lớp lớp gia trì trên người Lôi Quá.
Lôi Quá ngẩng đầu lên, đồng tiền kia rơi xuống, ẩn ở mi tâm của hắn, thật giống như con mắt thứ ba của hắn.
Một mảnh quang mang kim sắc sáng lạn từ trong đồng tiền tuôn ra, chất chồng tầng tầng linh văn, vu văn, trận pháp bên ngoài người hắn, hình thành một tầng trọng giáp bằng ánh sáng vô cùng lớn.
Hắn tiến lên một bước, bước lên phía trước Dạ Huy và Triệu Hiểu Hiểu, vừa đứng một người đã ngăn cản toàn bộ hai người phía sau.
Hai tay của hắn vừa nhấc, trên cánh tay phóng ra hai đạo đao mang cực dài, va chạm vào nhau liền phát ra một tiếng kim loại cực lớn.
Triệu Hiểu Hiểu lặng yên không một tiếng động lấy chiếc hộp sắt kia ra.
Hộp sắt phân tán thành vô số khối sắt vỡ nhỏ như con kiến.
Những khối sắt vỡ nhỏ này giống như vật sống cuồn cuộn bao trùm ở trên cánh tay của nàng, một đôi bao tay mới tinh thành hình.
Ba món Phù Hạch Tiên Binh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đã mở to mắt nhìn.
Mặc dù có không ít Tiên Khí nhìn được nhưng dùng không được, nhưng tuyệt đại bộ phận xuất tràng thanh thế bất phàm đều là hàng thực giá thực. Ba món Phù Hạch Tiên Binh trước mắt này, hơi có chút ý tứ lớn tiếng dọa người, làm cho mọi người vốn không xem trọng uy lục của ba món Phù Hạch Tiên Binh này thất kinh.
Ba người chuẩn bị xong, nhóm đại bàng mấy ngàn con đầu tiên đã kêu quác quác kéo đến. Lôi Quá lộ ra nụ cười hiếm có, sau do trong anh mắt sửng sốt của mọi người gầm lên một tiếng, hai chân đạp mạnh, ầm một tiếng nhảy lên, giống như Phích Lịch Xa của thế tục giới, phóng ra giống như cự thạch hung hăng đụng về phía những con đại bàng kia.
Hắn sau khi mặc vào trọng giáp quang mang, cao sáu trượng, rộng cũng có bốn trượng, diện tích lớn như vậy, vừa va chạm đã trực tiếp húc cho mấy chục con đại bàng đứt gân gãy xương kêu thảm rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.