Chương 115: Thái Thượng Tông Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa (Thượng)
Thạch Tam
10/03/2013
mặT Vũ La thoạt Đỏ thoạt trắng, tựa hồ không cam lòng chịu nhục, lại không dám đi xuống, trông y như thật.
Dường như Diệp Niệm Am đang suy nghĩ, lần này Bạch Thắng Kiếp cũng cùng vào, chẳng khác nào là khiêu khích.
Trước kia là Mộc Dịch Trạc đối kháng với Diệp Niệm Am, hiện tại gia nhập Vũ La và Bạch Thắng Kiếp, Bạch Thắng Kiếp đã chủ động khiêu khích, nếu như Vũ La không đón nhận, vậy có nghĩa là lép vế, trong trận ám đấu này, phe Diệp Niệm Am đã thua,
Nam Cung Bảo nhìn về phía Diệp Niệm Am, thình lình giọng y trở nên cứng rắn:
- Diệp Đại nhân, đại chiến sắp tới, nếu vì chuyện Mệnh Tủy mà làm trì hoãn đại kế diệt ma của Cửu Đại Thiên Môn, hẳn Diệp Đại nhân cũng không thể thoái thác trách nhiệm này.
Diệp Niệm Am gật gật đầu bất đắc dĩ:
- Nếu là như vậy, Vũ La, ngươi hãy đi theo chúng ta một chuyến. Dù sao có Tị Sát châu, cũng không tới nỗi xảy ra chuyện.
Vũ La nhận lời với vẻ vô cùng miễn cưỡng, ba người bọn Bạch Thắng Kiếp nhìn nhau, lộ ra một nụ cười kín đáo.
Mọi người tới trước cánh cửa nhỏ có ổ khóa hình chiến thuyền, Diệp Niệm Am mở cấm chế ra, Vũ La làm ra vẻ lần đầu tiên đi vào, dọc trên đường đi tỏ ra kinh ngạc không ngừng, khiến cho đám Nam Cung Bảo cười một trận, rõ là kẻ quê mùa.
Đến khi tới trước cổng chào bằng đá, Diệp Niệm Am vừa định đi vào, chợt Mộc Dịch Trạc lên tiếng nói:
- Bạch lão đệ, chi bằng chúng ta đánh cuộc, xem ngươi và Vũ Tổng Lãnh ai có thể chịu đựng lâu hơn.
Diệp Niệm Am nghe vậy quay đầu lại, nhưng thấy Mộc Dịch Trạc đang nói chuyện với Bạch Thắng Kiếp đưa mắt nhìn lão đầy khiêu khích.
Diệp Niệm Am cười lạnh, không hề tỏ ra yếu thế:
- Đánh cuộc ư, đánh cuộc như vậy có nghĩa gì, ta muốn đánh cuộc thật lớn mới được.
Lão đưa mắt nhìn tất cả mọi người:
- Ba bình linh đan ngũ phẩm trở lên, ba mươi miếng ngọc túy phách. Kẻ nào ra ngoài sau cùng là thắng cuộc.
Mộc Dịch Trạc cười hăng hắc, thầm mắng Diệp Niệm Am là lão hồ ly. Mình muốn đánh cuộc Vũ La và Bạch Thắng Kiếp xem ai là người chịu đựng được lâu hơn, lão làm ra vẻ hào phóng, lại thay đổi điều kiện đánh cuộc, làm như ta là trẻ ba tuổi, dễ lừa gạt đến vậy sao?
- Diệp Đại nhân, lúc trước chúng ta đã từng vào đây, đánh cuộc còn ý nghĩa gì nữa? Bạch lão đệ và Vũ La đều là người tiến vào lần đầu, đánh cuộc mới có hứng thú, ngài thấy có đúng không?
Vũ La hừ lạnh, mặt lộ vẻ không phục:
- Bạch Đại nhân, ngươi cho rằng mình thắng chắc ư?
Nam Cung Bảo chợt xen lời:
- Mặc dù Tị Sát châu này nói rằng có thể chịu được một canh giờ, nhưng cũng có liên quan rất lớn với tu vi, tư chất. Thời gian có thể ở lại trong đó của từng người hoàn toàn khác nhau, lần đầu tiên tiến vào Ma Lạc Uyên thông thường cũng khó...
Vũ La ra vẻ không cam lòng nhìn Bạch Thắng Kiếp, nghiến răng một cái:
- Đánh cuộc phải đánh lớn, ta đánh cuộc cùng Bạch Đại nhân, ai có thể chịu đựng lâu hơn, người đó thắng.
- Được, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.
Mộc Dịch Trạc lập tức hùa theo, bên cạnh Diệp Niệm Am trợn mắt nhìn Vũ La với vẻ căm tức.
Ba người Mộc Dịch Trạc thấy vậy mừng thầm.
Mặc dù trước đó Vũ La cùng Diệp Niệm Am chưa từng trao đổi riêng, nhưng hiện tại hai người phối hợp vô cùng ăn ý. Nếu đưa bọn họ vào thế tục, nhất định sẽ là diễn viên phường hát nổi danh khuynh đảo chúng sinh.
- Nếu Vũ Tổng Lãnh cảm thấy đánh cuộc như vậy không Đủ lớn, không biết ngươi muốn đánh cuộc thế nào?
Vũ La nghiến răng một cái:
- Ba mươi bình linh đan ngũ phẩm trở lên, ba trăm miếng ngọc túy phách.
Hắn vừa lên tiếng, đã đưa tiền đánh cuộc lên cao gấp mười lần.
Chẳng những ba người bọn Mộc Dịch Trạc không sợ, mà còn hớn hở mặt mày, đây rõ ràng là tiền cho không biếu không.
Ba người bọn chúng vững tin mười phần. Tuy rằng Tị Sát châu này chỉ có thể giúp người ta duy trì trong một canh giờ, nhưng tu vi của Bạch Thắng Kiếp hơn xa Vũ La. Hơn nữa Bạch Thắng Kiếp thân mang Bảo Lưu Tuệ Căn, một trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn trên Tu Chân Giới, còn xếp trên cả Linh Ngọc Tuệ Căn của Mộc Dịch Binh Lang đã chết. Bất kể là xét về thực lực hay tư chất, Bạch Thắng Kiếp cũng đã thắng chắc mười phần.
Quan trọng nhất là trước đó Nam Cung Bảo đã đưa cho Bạch Thắng Kiếp một viên Tị Sát châu, nói cách khác tối thiểu Bạch Thắng Kiếp cũng có thể chịu được trong hai canh giờ, Vũ La làm sao tránh khỏi thua cuộc. Hắn càng đặt cược cao, bọn Mộc Dịch Trạc càng vui mừng, đây rõ ràng là tự mình dâng lên tới cửa.
Diệp Niệm Am cau mày lo lắng, Mộc Dịch Trạc bật cười hăng hắc:
- Sao vậy, chẳng lẽ Diệp Đại nhân không Đủ tiền đánh cuộc, có cần ta cho ngài mượn tạm hay không?
Diệp Niệm Am hừ lạnh:
- Không cần.
Dứt lời, lão lấy ra Đủ ba mươi bình linh đan, ba trăm miếng ngọc túy phách.
Cả ba người bọn Mộc Dịch Trạc cũng mang tiền đánh cuộc ra, chất trên mặt đất, người nào thắng cuộc cũng có thể lập tức lấy đi.
Cuối cùng chỉ còn mình Vũ La chưa lấy ra tiền đạt cược, hắn ngượng ngùng nhìn Diệp Niệm Am. Lão nhân gia tức tới nỗi hai mắt trợn trừng, nhưng rốt cục vẫn lấy từ trong không gian trữ vật ra ba mươi bình linh đan, ba trăm miếng ngọc túy phách.
Vũ La thầm oán trong lòng, cũng không biết lão già này âm thầm lặng lẽ giấu diếm bao nhiêu của cải, còn lừa gạt lấy của mình hết sạch linh đan như vậy...
- Được, nhiều tiền đặt cược như vậy, ngay cả ta cũng động tâm rồi, ha ha ha...
Mộc Dịch Trạc cười lớn, vỗ vỗ bả vai Bạch Thắng Kiếp:
- Bạch lão đệ, chỉ cần vượt qua được một canh giờ, những món này rất có thể là của lão đệ rồi, khiến cho người ta lấy làm hâm mộ...
Y nói xong, cũng không thèm nhìn tới Vũ La, tự mình tiến vào Ma Lạc Uyên.
Lần này đánh cuộc, chính là hai phe thế lực lần đầu tiên chính thức đấu với nhau, đánh cuộc nhiều hay ít không thành vấn đề, bởi vì người thắng chỉ có thể là một trong hai người Vũ La hoặc Bạch Thắng Kiếp, Mộc Dịch Trạc, Diệp Niệm Am và Nam Cung Bảo nhất định phải thua, tiền đặt cược của bọn họ giống như tặng không cho người thắng trận này.
Bất quá vô luận là Diệp Niệm Am hay Mộc Dịch Trạc, cũng sẽ không để ý những tài vật này, chỉ cần hơn được đối phương một lần, chính là thắng lợi lớn nhất.
Sau khi tiến vào Ma Lạc Uyên, Nam Cung Bảo lấy ra mấy chiếc vòng tay trữ vật chia cho mọi người. Vòng tay trữ vật này có chất liệu hết sức phổ thông, chẳng qua chỉ là gỗ đào đã trăm năm, bất quá trên vòng tay được khảm một hàng thủy tinh thạch được chế tác tinh xảo.
Mọi người đeo vòng tay trữ vật này vào cổ tay, bốn viên thủy tinh thạch bắt đầu lóe hồng quang, trong tia sáng có hư ảnh đầu lâu nho nhỏ, có thể thấy rõ ràng mỗi điểm hồng quang như vậy đại biểu cho một người.
Tổng cộng tiến vào năm người, hồng quang trong bốn viên thủy tinh thạch đại biểu cho bốn người khác. Nếu có người bỏ mình, tia hồng quang sẽ tan tác, nếu có ai rời khỏi Ma Lạc Uyên, tia hồng quang sẽ chuyển thành lục quang.
- Được rồi, thời gian quý giá, nhiệm vụ lần này chủ yếu vẫn là Mệnh Tủy, đánh cuộc chẳng qua là trợ hứng, Nam Cung Bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này không, sẽ phải trông vào các vị.
Sau khi Nam Cung Bảo khách sáo hai câu, bèn chắp tay thi lễ với mọi người, xông vào Ma Lạc Uyên trước tiên.
Y vốn là người lòng dạ hẹp hòi, nghĩ trăm phương ngàn kế để trả thù Vũ La, nhưng y tự cho rằng lần này kế sách của mình kín kẽ như áo trời, Vũ La hẳn phải chết không sai, cho nên làm ra vẻ khoan dung đại độ, dường như không muốn so đo ân oán trước kia với Vũ La.
Mộc Dịch Trạc có vẻ đắc ý nhìn Diệp Niệm Am cười khẩy:
- Diệp Đại nhân, chúc ngài may mắn, ha ha...
Dứt tiếng cười, lão cũng xông vào trong Ma Lạc Uyên.
Diệp Niệm Am mắng thầm, tên khốn này không phải trọng thương, chỉ là giả vờ nằm liệt trên giường, tới thời điểm có cơ hội đả kích lão phu, y lập tức trở nên mạnh như rồng cọp...
Bạch Thắng Kiếp nhìn Vũ La mỉm cười, có vẻ rất ôn hòa ôm quyền thi lễ:
- Võ Tổng Lãnh, sau này chúng ta là cộng sự ở Nhược Lô Ngục, kính xin chiếu cố nhiều hơn.
Nếu không phải biết y là loại người thế nào, ắt sẽ bị bộ dáng giả nhân giả nghĩa của y lừa gạt.
Dường như Diệp Niệm Am đang suy nghĩ, lần này Bạch Thắng Kiếp cũng cùng vào, chẳng khác nào là khiêu khích.
Trước kia là Mộc Dịch Trạc đối kháng với Diệp Niệm Am, hiện tại gia nhập Vũ La và Bạch Thắng Kiếp, Bạch Thắng Kiếp đã chủ động khiêu khích, nếu như Vũ La không đón nhận, vậy có nghĩa là lép vế, trong trận ám đấu này, phe Diệp Niệm Am đã thua,
Nam Cung Bảo nhìn về phía Diệp Niệm Am, thình lình giọng y trở nên cứng rắn:
- Diệp Đại nhân, đại chiến sắp tới, nếu vì chuyện Mệnh Tủy mà làm trì hoãn đại kế diệt ma của Cửu Đại Thiên Môn, hẳn Diệp Đại nhân cũng không thể thoái thác trách nhiệm này.
Diệp Niệm Am gật gật đầu bất đắc dĩ:
- Nếu là như vậy, Vũ La, ngươi hãy đi theo chúng ta một chuyến. Dù sao có Tị Sát châu, cũng không tới nỗi xảy ra chuyện.
Vũ La nhận lời với vẻ vô cùng miễn cưỡng, ba người bọn Bạch Thắng Kiếp nhìn nhau, lộ ra một nụ cười kín đáo.
Mọi người tới trước cánh cửa nhỏ có ổ khóa hình chiến thuyền, Diệp Niệm Am mở cấm chế ra, Vũ La làm ra vẻ lần đầu tiên đi vào, dọc trên đường đi tỏ ra kinh ngạc không ngừng, khiến cho đám Nam Cung Bảo cười một trận, rõ là kẻ quê mùa.
Đến khi tới trước cổng chào bằng đá, Diệp Niệm Am vừa định đi vào, chợt Mộc Dịch Trạc lên tiếng nói:
- Bạch lão đệ, chi bằng chúng ta đánh cuộc, xem ngươi và Vũ Tổng Lãnh ai có thể chịu đựng lâu hơn.
Diệp Niệm Am nghe vậy quay đầu lại, nhưng thấy Mộc Dịch Trạc đang nói chuyện với Bạch Thắng Kiếp đưa mắt nhìn lão đầy khiêu khích.
Diệp Niệm Am cười lạnh, không hề tỏ ra yếu thế:
- Đánh cuộc ư, đánh cuộc như vậy có nghĩa gì, ta muốn đánh cuộc thật lớn mới được.
Lão đưa mắt nhìn tất cả mọi người:
- Ba bình linh đan ngũ phẩm trở lên, ba mươi miếng ngọc túy phách. Kẻ nào ra ngoài sau cùng là thắng cuộc.
Mộc Dịch Trạc cười hăng hắc, thầm mắng Diệp Niệm Am là lão hồ ly. Mình muốn đánh cuộc Vũ La và Bạch Thắng Kiếp xem ai là người chịu đựng được lâu hơn, lão làm ra vẻ hào phóng, lại thay đổi điều kiện đánh cuộc, làm như ta là trẻ ba tuổi, dễ lừa gạt đến vậy sao?
- Diệp Đại nhân, lúc trước chúng ta đã từng vào đây, đánh cuộc còn ý nghĩa gì nữa? Bạch lão đệ và Vũ La đều là người tiến vào lần đầu, đánh cuộc mới có hứng thú, ngài thấy có đúng không?
Vũ La hừ lạnh, mặt lộ vẻ không phục:
- Bạch Đại nhân, ngươi cho rằng mình thắng chắc ư?
Nam Cung Bảo chợt xen lời:
- Mặc dù Tị Sát châu này nói rằng có thể chịu được một canh giờ, nhưng cũng có liên quan rất lớn với tu vi, tư chất. Thời gian có thể ở lại trong đó của từng người hoàn toàn khác nhau, lần đầu tiên tiến vào Ma Lạc Uyên thông thường cũng khó...
Vũ La ra vẻ không cam lòng nhìn Bạch Thắng Kiếp, nghiến răng một cái:
- Đánh cuộc phải đánh lớn, ta đánh cuộc cùng Bạch Đại nhân, ai có thể chịu đựng lâu hơn, người đó thắng.
- Được, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.
Mộc Dịch Trạc lập tức hùa theo, bên cạnh Diệp Niệm Am trợn mắt nhìn Vũ La với vẻ căm tức.
Ba người Mộc Dịch Trạc thấy vậy mừng thầm.
Mặc dù trước đó Vũ La cùng Diệp Niệm Am chưa từng trao đổi riêng, nhưng hiện tại hai người phối hợp vô cùng ăn ý. Nếu đưa bọn họ vào thế tục, nhất định sẽ là diễn viên phường hát nổi danh khuynh đảo chúng sinh.
- Nếu Vũ Tổng Lãnh cảm thấy đánh cuộc như vậy không Đủ lớn, không biết ngươi muốn đánh cuộc thế nào?
Vũ La nghiến răng một cái:
- Ba mươi bình linh đan ngũ phẩm trở lên, ba trăm miếng ngọc túy phách.
Hắn vừa lên tiếng, đã đưa tiền đánh cuộc lên cao gấp mười lần.
Chẳng những ba người bọn Mộc Dịch Trạc không sợ, mà còn hớn hở mặt mày, đây rõ ràng là tiền cho không biếu không.
Ba người bọn chúng vững tin mười phần. Tuy rằng Tị Sát châu này chỉ có thể giúp người ta duy trì trong một canh giờ, nhưng tu vi của Bạch Thắng Kiếp hơn xa Vũ La. Hơn nữa Bạch Thắng Kiếp thân mang Bảo Lưu Tuệ Căn, một trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn trên Tu Chân Giới, còn xếp trên cả Linh Ngọc Tuệ Căn của Mộc Dịch Binh Lang đã chết. Bất kể là xét về thực lực hay tư chất, Bạch Thắng Kiếp cũng đã thắng chắc mười phần.
Quan trọng nhất là trước đó Nam Cung Bảo đã đưa cho Bạch Thắng Kiếp một viên Tị Sát châu, nói cách khác tối thiểu Bạch Thắng Kiếp cũng có thể chịu được trong hai canh giờ, Vũ La làm sao tránh khỏi thua cuộc. Hắn càng đặt cược cao, bọn Mộc Dịch Trạc càng vui mừng, đây rõ ràng là tự mình dâng lên tới cửa.
Diệp Niệm Am cau mày lo lắng, Mộc Dịch Trạc bật cười hăng hắc:
- Sao vậy, chẳng lẽ Diệp Đại nhân không Đủ tiền đánh cuộc, có cần ta cho ngài mượn tạm hay không?
Diệp Niệm Am hừ lạnh:
- Không cần.
Dứt lời, lão lấy ra Đủ ba mươi bình linh đan, ba trăm miếng ngọc túy phách.
Cả ba người bọn Mộc Dịch Trạc cũng mang tiền đánh cuộc ra, chất trên mặt đất, người nào thắng cuộc cũng có thể lập tức lấy đi.
Cuối cùng chỉ còn mình Vũ La chưa lấy ra tiền đạt cược, hắn ngượng ngùng nhìn Diệp Niệm Am. Lão nhân gia tức tới nỗi hai mắt trợn trừng, nhưng rốt cục vẫn lấy từ trong không gian trữ vật ra ba mươi bình linh đan, ba trăm miếng ngọc túy phách.
Vũ La thầm oán trong lòng, cũng không biết lão già này âm thầm lặng lẽ giấu diếm bao nhiêu của cải, còn lừa gạt lấy của mình hết sạch linh đan như vậy...
- Được, nhiều tiền đặt cược như vậy, ngay cả ta cũng động tâm rồi, ha ha ha...
Mộc Dịch Trạc cười lớn, vỗ vỗ bả vai Bạch Thắng Kiếp:
- Bạch lão đệ, chỉ cần vượt qua được một canh giờ, những món này rất có thể là của lão đệ rồi, khiến cho người ta lấy làm hâm mộ...
Y nói xong, cũng không thèm nhìn tới Vũ La, tự mình tiến vào Ma Lạc Uyên.
Lần này đánh cuộc, chính là hai phe thế lực lần đầu tiên chính thức đấu với nhau, đánh cuộc nhiều hay ít không thành vấn đề, bởi vì người thắng chỉ có thể là một trong hai người Vũ La hoặc Bạch Thắng Kiếp, Mộc Dịch Trạc, Diệp Niệm Am và Nam Cung Bảo nhất định phải thua, tiền đặt cược của bọn họ giống như tặng không cho người thắng trận này.
Bất quá vô luận là Diệp Niệm Am hay Mộc Dịch Trạc, cũng sẽ không để ý những tài vật này, chỉ cần hơn được đối phương một lần, chính là thắng lợi lớn nhất.
Sau khi tiến vào Ma Lạc Uyên, Nam Cung Bảo lấy ra mấy chiếc vòng tay trữ vật chia cho mọi người. Vòng tay trữ vật này có chất liệu hết sức phổ thông, chẳng qua chỉ là gỗ đào đã trăm năm, bất quá trên vòng tay được khảm một hàng thủy tinh thạch được chế tác tinh xảo.
Mọi người đeo vòng tay trữ vật này vào cổ tay, bốn viên thủy tinh thạch bắt đầu lóe hồng quang, trong tia sáng có hư ảnh đầu lâu nho nhỏ, có thể thấy rõ ràng mỗi điểm hồng quang như vậy đại biểu cho một người.
Tổng cộng tiến vào năm người, hồng quang trong bốn viên thủy tinh thạch đại biểu cho bốn người khác. Nếu có người bỏ mình, tia hồng quang sẽ tan tác, nếu có ai rời khỏi Ma Lạc Uyên, tia hồng quang sẽ chuyển thành lục quang.
- Được rồi, thời gian quý giá, nhiệm vụ lần này chủ yếu vẫn là Mệnh Tủy, đánh cuộc chẳng qua là trợ hứng, Nam Cung Bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này không, sẽ phải trông vào các vị.
Sau khi Nam Cung Bảo khách sáo hai câu, bèn chắp tay thi lễ với mọi người, xông vào Ma Lạc Uyên trước tiên.
Y vốn là người lòng dạ hẹp hòi, nghĩ trăm phương ngàn kế để trả thù Vũ La, nhưng y tự cho rằng lần này kế sách của mình kín kẽ như áo trời, Vũ La hẳn phải chết không sai, cho nên làm ra vẻ khoan dung đại độ, dường như không muốn so đo ân oán trước kia với Vũ La.
Mộc Dịch Trạc có vẻ đắc ý nhìn Diệp Niệm Am cười khẩy:
- Diệp Đại nhân, chúc ngài may mắn, ha ha...
Dứt tiếng cười, lão cũng xông vào trong Ma Lạc Uyên.
Diệp Niệm Am mắng thầm, tên khốn này không phải trọng thương, chỉ là giả vờ nằm liệt trên giường, tới thời điểm có cơ hội đả kích lão phu, y lập tức trở nên mạnh như rồng cọp...
Bạch Thắng Kiếp nhìn Vũ La mỉm cười, có vẻ rất ôn hòa ôm quyền thi lễ:
- Võ Tổng Lãnh, sau này chúng ta là cộng sự ở Nhược Lô Ngục, kính xin chiếu cố nhiều hơn.
Nếu không phải biết y là loại người thế nào, ắt sẽ bị bộ dáng giả nhân giả nghĩa của y lừa gạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.